Chương 11
Yên Kiều ngơ ngác hỏi:
"Anh còn có kế hoạch gì khác sao?"
Bạch Kha tiến đến, áp sát mặt ả trả lời câu hỏi:
"Dĩ nhiên, là một kế hoạch hoàn hảo mà không ai phát giác được."
Ba người này hôm nay lại là đồng minh của nhau, Bạch Kha và Tiêu Tổng đã âm thầm lập kế từ lâu, họ âm mưu hãm hại Tinh Tinh rồi phát tán tin đồn, ép cô vào chỗ chết.
Còn về phía Tinh Tinh, sau khi nhấp môi một chút rượu vang thì cô đã ngà ngà do tửu lượng cô không tốt. Muốn uống thêm chút nước ép hoa quả cho tỉnh táo.
Một anh phục vụ nhỏ trùng hợp cũng đang mang ly nước cam trên khay, nhìn thấy vị cứu tinh này, cô chẳng ngần ngại mà lấy đi. Tiểu Tinh uống rất nhanh, rất nhanh.
Đến khoảng 22h, chị Dao đang đi tìm kiếm, đón cô về. Sau một lúc tìm kiếm, chị chẳng thấy Tinh Tinh đâu, liền hốt hoảng gọi điện cho cô.
Hai hồi chuông dài kết thúc, nghe thấy tiếng chuông trong nhà vệ sinh, Phù Dao nhanh chóng chạy đến. Nhưng người thì chẳng thấy đâu, chỉ có chiếc điện thoại bị bỏ quên trong đó.
Lục tìm trong chiếc điện thoại đó của cô, chị thấy một người được cô để tên gợi nhớ là "Ông Xã". Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chị gọi ngay đến số điện thoại đó.
"Alo, anh có phải là người thân của Bạch Giai Tinh không?"
"Đúng, tôi là chồng của cô ấy. Có chuyện gì vậy? Cô ấy đâu?"
Phù Dao bất ngờ, không tin Tiểu Tinh của mình đã có chồng, mà còn giấu mình nữa chứ. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô hỏi thêm gì, chỉ đành nhờ vào sự giúp đỡ của người chồng bí mật này.
"Tôi là quản lý của cô ấy, hiện tại tôi không thấy cô ấy ở sảnh, anh có thể đến đây giúp tôi tìm có được không?"
"Tinh Tinh không có ở sảnh sao? Các người làm gì mà để lạc mất cô ấy vậy? Đứng đó đợi chút, tôi đến ngay."
Anh bực tức trả lời, vội chợp lấy cái áo khoác dài đem theo, lái xe thật nhanh đến.
Vừa dừng xe ở cửa sau, anh đã thấy ai đó nhìn giống Tinh Tinh nhưng đang bị một người đàn ông lạ mặt kéo lên xe.
Anh vội vàng chạy đến, giật lấy cánh tay của người đàn ông lạ mặt đó ra khỏi người Tinh Tinh và bước lên trước che chở cho cô:
"Ông là ai?"
"Đệt, mày là thằng nào dám phá chuyện tốt của ông, đưa con nhỏ đó qua đây nhanh lên."
"Cô ấy là của tôi, đừng có mà nhiều lời. Có giỏi thì cứ đánh đi, ông đánh một tôi sẽ đáp trả mười."
Khí thế hừng hực của anh đã chiến thắng áp đảo hắn ta, tên đó cũng chỉ là một thằng to béo, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác.
Vậy mà lại dám so đo với người làm ăn tay chân như anh, đúng là điếc không sợ súng mà.
Hắn cũng chẳng vừa, liền vẩy tay kêu người chạy đến. Một đám người cao to chạy đến, trên tay cầm vũ khí, gậy có, cây sắt có. Họ ồ ạt kéo đến, chỉ chờ đánh vào người anh.
Sau một lúc đánh nhau, anh cũng thoát ra được. Sau đó thì anh nhanh chóng kéo tay cô vào trong xe, chở cô về nhà. Không hiểu vì sao, trời buổi tối khi ấy rất lạnh, trên xe vẫn đang mở máy lạnh. Thế nhưng, phía sau xe cô vẫn than thở:
"Nóng... nóng quá!"
Nghe thấy thế, anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà giảm độ của máy lạnh đi cho đến khi chẳng thể giảm được nữa. Nhưng Tinh Tinh dường như chẳng cảm nhận được mà vẫn cất tiếng nói:
"Nóng... nóng quá"!
Cô dùng tay muốn cởi bộ đồ trên người ra, khi vai áo đã bị kéo xuống anh mới nhận ra vội vàng ngăn cản cô lại.
Tay anh vừa chạm nhẹ vào tay cô, cảm giác mát lạnh này khiến cô thích thú. Cầm tay anh kéo lại:
"Giúp tôi với!"
Mặt anh đỏ bừng bừng trước hành động này. Nhưng cơ thể gợi cảm ấy đã thu hút anh, mà anh không muốn cô vào lúc không bình tĩnh mà đã trao thân cho mình, đành hỏi:
"Có nhận ra tôi là ai không?"
Người cô kẽ run, dường như cô vẫn còn nhận thức được người trước mặt là ai, bèn đáp:
"Chồng... chồng."
"Tốt, vậy thì em đừng hối hận."
"Anh còn có kế hoạch gì khác sao?"
Bạch Kha tiến đến, áp sát mặt ả trả lời câu hỏi:
"Dĩ nhiên, là một kế hoạch hoàn hảo mà không ai phát giác được."
Ba người này hôm nay lại là đồng minh của nhau, Bạch Kha và Tiêu Tổng đã âm thầm lập kế từ lâu, họ âm mưu hãm hại Tinh Tinh rồi phát tán tin đồn, ép cô vào chỗ chết.
Còn về phía Tinh Tinh, sau khi nhấp môi một chút rượu vang thì cô đã ngà ngà do tửu lượng cô không tốt. Muốn uống thêm chút nước ép hoa quả cho tỉnh táo.
Một anh phục vụ nhỏ trùng hợp cũng đang mang ly nước cam trên khay, nhìn thấy vị cứu tinh này, cô chẳng ngần ngại mà lấy đi. Tiểu Tinh uống rất nhanh, rất nhanh.
Đến khoảng 22h, chị Dao đang đi tìm kiếm, đón cô về. Sau một lúc tìm kiếm, chị chẳng thấy Tinh Tinh đâu, liền hốt hoảng gọi điện cho cô.
Hai hồi chuông dài kết thúc, nghe thấy tiếng chuông trong nhà vệ sinh, Phù Dao nhanh chóng chạy đến. Nhưng người thì chẳng thấy đâu, chỉ có chiếc điện thoại bị bỏ quên trong đó.
Lục tìm trong chiếc điện thoại đó của cô, chị thấy một người được cô để tên gợi nhớ là "Ông Xã". Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chị gọi ngay đến số điện thoại đó.
"Alo, anh có phải là người thân của Bạch Giai Tinh không?"
"Đúng, tôi là chồng của cô ấy. Có chuyện gì vậy? Cô ấy đâu?"
Phù Dao bất ngờ, không tin Tiểu Tinh của mình đã có chồng, mà còn giấu mình nữa chứ. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô hỏi thêm gì, chỉ đành nhờ vào sự giúp đỡ của người chồng bí mật này.
"Tôi là quản lý của cô ấy, hiện tại tôi không thấy cô ấy ở sảnh, anh có thể đến đây giúp tôi tìm có được không?"
"Tinh Tinh không có ở sảnh sao? Các người làm gì mà để lạc mất cô ấy vậy? Đứng đó đợi chút, tôi đến ngay."
Anh bực tức trả lời, vội chợp lấy cái áo khoác dài đem theo, lái xe thật nhanh đến.
Vừa dừng xe ở cửa sau, anh đã thấy ai đó nhìn giống Tinh Tinh nhưng đang bị một người đàn ông lạ mặt kéo lên xe.
Anh vội vàng chạy đến, giật lấy cánh tay của người đàn ông lạ mặt đó ra khỏi người Tinh Tinh và bước lên trước che chở cho cô:
"Ông là ai?"
"Đệt, mày là thằng nào dám phá chuyện tốt của ông, đưa con nhỏ đó qua đây nhanh lên."
"Cô ấy là của tôi, đừng có mà nhiều lời. Có giỏi thì cứ đánh đi, ông đánh một tôi sẽ đáp trả mười."
Khí thế hừng hực của anh đã chiến thắng áp đảo hắn ta, tên đó cũng chỉ là một thằng to béo, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác.
Vậy mà lại dám so đo với người làm ăn tay chân như anh, đúng là điếc không sợ súng mà.
Hắn cũng chẳng vừa, liền vẩy tay kêu người chạy đến. Một đám người cao to chạy đến, trên tay cầm vũ khí, gậy có, cây sắt có. Họ ồ ạt kéo đến, chỉ chờ đánh vào người anh.
Sau một lúc đánh nhau, anh cũng thoát ra được. Sau đó thì anh nhanh chóng kéo tay cô vào trong xe, chở cô về nhà. Không hiểu vì sao, trời buổi tối khi ấy rất lạnh, trên xe vẫn đang mở máy lạnh. Thế nhưng, phía sau xe cô vẫn than thở:
"Nóng... nóng quá!"
Nghe thấy thế, anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà giảm độ của máy lạnh đi cho đến khi chẳng thể giảm được nữa. Nhưng Tinh Tinh dường như chẳng cảm nhận được mà vẫn cất tiếng nói:
"Nóng... nóng quá"!
Cô dùng tay muốn cởi bộ đồ trên người ra, khi vai áo đã bị kéo xuống anh mới nhận ra vội vàng ngăn cản cô lại.
Tay anh vừa chạm nhẹ vào tay cô, cảm giác mát lạnh này khiến cô thích thú. Cầm tay anh kéo lại:
"Giúp tôi với!"
Mặt anh đỏ bừng bừng trước hành động này. Nhưng cơ thể gợi cảm ấy đã thu hút anh, mà anh không muốn cô vào lúc không bình tĩnh mà đã trao thân cho mình, đành hỏi:
"Có nhận ra tôi là ai không?"
Người cô kẽ run, dường như cô vẫn còn nhận thức được người trước mặt là ai, bèn đáp:
"Chồng... chồng."
"Tốt, vậy thì em đừng hối hận."