Chương 7
Tôi mặc lên người bộ đồ rộng thùng thình, phải buộc lại phần chun quần, áo lót thì tạm thời dùng lại còn quần lót thì đành không mặc, nếu chốc đỡ mệt được tôi sẽ qua nhà xây lấy balo. Tôi dọn dẹp lại nhà tắm một chút, bước ra đã thấy Thịnh đặt đồ ăn lên bàn, nhìn vào bàn có bốn quả trứng luộc, một đĩa rau muống luộc, một bát thịt nguội thái lát sẵn mà tôi méo mặt. Anh ta có vẻ không biết nấu ăn thì phải. Thấy tôi lừng khừng đứng đó, anh ta đặt nốt hai bát con trắng, hai đôi đũa xuống bàn rồi nhắc:
– Ăn đi, tám giờ rồi.
– Anh cũng chưa ăn à?
– Giờ mới đói.
Tôi gật đầu, ngồi xuống đối diện Thịnh. Anh ta chẳng nhìn tôi lấy một cái, cứ thế ăn cơm. Tôi ngài ngại muốn hỏi chuyện cho có không khí, nhưng anh ta không được thân thiện cho lắm nên lại thôi. Tôi kéo đĩa trứng còn chưa bóc vỏ lại gần, bóc hết một lượt rồi để ra giữa bàn.
– Nhìn gì?
A… anh ta biết tôi lén nhìn anh ta, má tôi nóng ran cả lên, lập tức cúi xuống và cơm. Tôi đang sốt nhưng vị giác cũng không bị ảnh hưởng cho lắm, vẫn thấy dễ nuốt, một phần cũng bởi tôi đói. Chẳng mấy khi tôi phải hoạt động nhiều thế, trưa lại ăn có chút cơm, không đói mới là lạ. Tôi nghĩ việc tôi lả đi phần lớn là tại đói chứ không chừng.
– Cô quê đâu?
Tôi lúng túng trả lời:
– Tôi người tỉnh M, đến thành phố này học rồi làm việc ở đây cũng năm năm rồi. Thế còn anh?
– Ở đây.
– Thế anh không ở cùng bố mẹ à?
– Không, gia đình tôi ở nước ngoài.
– À…
Không khí lại rơi vào im lặng. Tôi ngập ngừng, muốn hỏi tôi ở đây thế này liệu có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của anh ta không, nhưng sau lại thôi cảm thấy không cần hỏi. Anh ta đâu phải kẻ ngốc, nếu việc này làm bạn gái khó chịu chắc anh ta không làm. Nhớ ra công việc phu hồ, tôi biết chẳng thể tiếp tục, sức người có hạn, tiền anh ta cũng đã cho vay, thực ra hiện tại không còn cần đến mức bán mạng như vậy nữa.
– Trước cô làm gì?
– Tôi làm kế toán cho một công ty thực phẩm. Mà… tháng trước công ty đó giải thể, tôi cũng thất nghiệp luôn… mãi không xin lại được… hết tiền nhà, sáng sớm nay bị bà chủ nhà trọ đuổi đi… xong mới ngã xuống cống như anh biết đó…
– …
Nhắc lại chuyện công việc mà tôi muốn khóc, tôi cũng tốt nghiệp loại giỏi đó chứ, có điều chỉ là cái bằng cao đẳng, giờ đi xin việc, cạnh tranh với bao nhiêu cử nhân đại học tôi rõ ràng không có cửa, mà sinh viên đại học tốt nghiệp ngành kế toán giờ lại quá nhiều, bản thân họ cũng còn khó xin việc, nói gì đến tôi… Tôi thở dài một hơi, chan bát canh rau muống nuốt cho trôi cơm.
– Thế này đi, nhà xây kia tôi đang cần kế toán hỗ trợ, cũng cần người phục vụ chè nước, nấu cơm trưa cho thợ, ăn cơm ngoài không đảm bảo.
Anh ta… anh ta gợi ý cho tôi công việc sao? Tôi mừng đến nỗi sặc nước canh, phải đặt bát xuống ho khù khụ, vỗ vỗ ngực, mắt đỏ hoe nhìn anh ta nói:
– Vậy tôi… tôi làm được!
– Ừm.
Thịnh đồng ý, tim tôi vui đến muốn rớt luôn ra ngoài. Tốt quá rồi, việc như vậy tôi còn không làm được thì còn làm được việc nào nữa đây?
– Trước cô làm kia họ trả được bao nhiêu?
– À… năm triệu một tháng.
Tôi thật thà trả lời, chẳng dám khai điêu. Thịnh bặm môi gật gù rồi nói:
– OK. Tôi trả cô như thế, đồng ý chứ?
– Vâng… cảm… cảm ơn anh.
– …
Từ lúc đó tôi ăn uống ngon miệng hơn hẳn, lại ăn thêm được một bát cơm, vét sạch cả nồi cơm nhỏ của Thịnh. Ít nhất hiện tại tôi cũng có việc phù hợp hơn, dù chẳng biết bao giờ ngôi nhà này xây xong nữa. Nghĩ một hồi, tôi lo lắng thắc mắc:
– Liệu… bao giờ thì xong nhà vậy?
– Hoàn thiện hết cũng phải hai tháng nữa.
– Vâng…
Tôi gật đầu, hiểu công việc tạm thời này cũng chỉ kéo dài được hai tháng. Nhưng thôi, đến đâu hay đến đấy vậy, còn hơn chẳng có việc mà làm.
Tôi vừa cất dọn bát đĩa vào bồn rửa vừa tò mò hỏi Thịnh:
– Công việc chính của anh… là gì vậy?
– Tôi có công ty bia.
Tôi cũng cảm giác anh ta không thực sự chuyên về mấy việc xây nhà xây cửa này, thế nên nghe anh ta nói vậy thì hiểu thêm về anh ta, chỉ không kiềm được lại quay ra hỏi tiếp:
– Vậy ngôi nhà kia… chủ nhà là ai thế?
– Anh trai tôi, giờ đang ở Pháp, lão nhờ tôi đầu tư xây nhà cho thuê. Muốn ném nguyên cục tiền trả lại lão mà lỡ phóng lao rồi, mấy tháng nay tôi có làm ăn được gì đâu!
Tôi nhìn vẻ bực bội của anh ta mà phì cười, đưa tay vặn vòi nước, nhanh chóng rửa hết chỗ bát đĩa bẩn để cất lại tủ. Tủ bếp trống hoác, may mà còn có nồi có bát mà nấu cơm.
– Thế… anh phải tạm ngừng công việc để lo xây nhà à?
– Ừm. Tạm thời để người khác lo công ty. Công ty nhỏ thôi, chung với một ông bạn.
Phải để người khác lo công ty để đi xây nhà không phải của mình nghe cũng bực thật đấy nhỉ, chỉ là việc tạm thời nghỉ làm với Thịnh không phải là vấn đề gì lớn cho lắm. Người ta có điều kiện đâu có như tôi, tôi trầm xuống khi nghĩ vậy.
Tôi xong việc quay ra, thấy Thịnh để vỉ thuốc cảm trên bàn từ lúc nào, lòng bỗng dâng lên niềm ấm áp, khóe miệng vô thức khẽ cong lên.
– Nãy anh ra ngoài mua thuốc cho tôi à?
– Trong tủ, tôi vẫn trữ khi cần.
Thịnh ngồi lại trước TV, bật xem tin tức, nhàn nhạt trả lời khi tôi hỏi. Tôi uống ực viên thuốc, bước đến ngồi ở ghế sofa rời chăm chú xem cùng, chứ giờ mới ăn xong cũng chẳng biết làm gì. Hiểu hơn về Thịnh tôi thấy anh ta là người dễ mến, dù tính cách bên ngoài có vẻ bất cần, khinh khỉnh, nhưng thực chất anh ta rất tốt, biết nghĩ cho người khác, lại cũng có điều kiện để làm điều đó. Không biết… Thịnh có bạn gái chưa nhỉ? Ui… tôi lại tò mò không phải lối rồi!
Toàn mấy tin tức đẩu đâu chẳng lọt tai, tôi lờ đờ một hồi rồi gục sang bên cạnh từ lúc nào. Ai da… cái thuốc cảm này đúng là giỏi làm người ta buồn ngủ mà… Trong cơn mơ màng, hình như ai đó bế tôi vào giường thì phải, mà tôi mệt quá, chẳng mở nổi mắt xem ai… chỉ biết… tôi cảm thấy tin người đó… cảm giác muốn được dựa vào… nhưng sâu thẳm vẫn không dám… vẫn nhắc nhở bản thân đừng có trèo cao…
Trên chiếc giường êm ái thơm mùi bạc hà mà tôi ưa, rất ưa, điều hòa nhiệt độ phảng phất ru ngủ, cơn sốt của tôi cũng dần thoái lui. Bất giác tỉnh lại, nhìn đồng hồ là ba giờ sáng, tôi thấy trong người dễ chịu hẳn, cơ thể mát mẻ, cảm giác yên tâm mai bắt tay vào việc mới được. Cảm thấy khát nước, tôi bước khỏi phòng, rón rén tiến về bếp trong ánh đèn cảm ứng mờ mờ gắn trên tường.
Căn hộ này được bài trí nội thất sang trọng nhưng không lớn, diện tích chỉ khoảng bốn chục mét vuông với một phòng ngủ, một phòng tắm cạnh bếp, phòng khách cũng là không gian chung gần cửa ra vào, phù hợp cho một người đến một gia đình nhỏ. Lúc này, trong không gian của phòng khách, Thịnh đang co chân ôm gối trên sofa nhìn đến là tội nghiệp, cũng thấy vẻ gì đó trẻ con. Tôi bước về giường, mang chiếc chăn mỏng lại gần Thịnh, phủ nhẹ nhàng lên người anh ta. Thịnh đẹp thật, da dẻ trắng trẻo, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, nét nào ra nét đấy, mũi cao, mắt sâu, môi đỏ không dày cũng không mỏng, cứ như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ… Người như anh ta chắc chắn con gái theo hàng đàn, đuổi đi không hết, vậy mà… hình như chưa có ai hay sao nhỉ? Tôi đang hi vọng gì sao mà nghĩ thế? Làm gì có chuyện đó, chắc hẳn bạn gái Thịnh ở xa, anh ta vì thương hại tôi nên cho tôi ở tạm một đêm, vậy thôi…
– Ăn đi, tám giờ rồi.
– Anh cũng chưa ăn à?
– Giờ mới đói.
Tôi gật đầu, ngồi xuống đối diện Thịnh. Anh ta chẳng nhìn tôi lấy một cái, cứ thế ăn cơm. Tôi ngài ngại muốn hỏi chuyện cho có không khí, nhưng anh ta không được thân thiện cho lắm nên lại thôi. Tôi kéo đĩa trứng còn chưa bóc vỏ lại gần, bóc hết một lượt rồi để ra giữa bàn.
– Nhìn gì?
A… anh ta biết tôi lén nhìn anh ta, má tôi nóng ran cả lên, lập tức cúi xuống và cơm. Tôi đang sốt nhưng vị giác cũng không bị ảnh hưởng cho lắm, vẫn thấy dễ nuốt, một phần cũng bởi tôi đói. Chẳng mấy khi tôi phải hoạt động nhiều thế, trưa lại ăn có chút cơm, không đói mới là lạ. Tôi nghĩ việc tôi lả đi phần lớn là tại đói chứ không chừng.
– Cô quê đâu?
Tôi lúng túng trả lời:
– Tôi người tỉnh M, đến thành phố này học rồi làm việc ở đây cũng năm năm rồi. Thế còn anh?
– Ở đây.
– Thế anh không ở cùng bố mẹ à?
– Không, gia đình tôi ở nước ngoài.
– À…
Không khí lại rơi vào im lặng. Tôi ngập ngừng, muốn hỏi tôi ở đây thế này liệu có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của anh ta không, nhưng sau lại thôi cảm thấy không cần hỏi. Anh ta đâu phải kẻ ngốc, nếu việc này làm bạn gái khó chịu chắc anh ta không làm. Nhớ ra công việc phu hồ, tôi biết chẳng thể tiếp tục, sức người có hạn, tiền anh ta cũng đã cho vay, thực ra hiện tại không còn cần đến mức bán mạng như vậy nữa.
– Trước cô làm gì?
– Tôi làm kế toán cho một công ty thực phẩm. Mà… tháng trước công ty đó giải thể, tôi cũng thất nghiệp luôn… mãi không xin lại được… hết tiền nhà, sáng sớm nay bị bà chủ nhà trọ đuổi đi… xong mới ngã xuống cống như anh biết đó…
– …
Nhắc lại chuyện công việc mà tôi muốn khóc, tôi cũng tốt nghiệp loại giỏi đó chứ, có điều chỉ là cái bằng cao đẳng, giờ đi xin việc, cạnh tranh với bao nhiêu cử nhân đại học tôi rõ ràng không có cửa, mà sinh viên đại học tốt nghiệp ngành kế toán giờ lại quá nhiều, bản thân họ cũng còn khó xin việc, nói gì đến tôi… Tôi thở dài một hơi, chan bát canh rau muống nuốt cho trôi cơm.
– Thế này đi, nhà xây kia tôi đang cần kế toán hỗ trợ, cũng cần người phục vụ chè nước, nấu cơm trưa cho thợ, ăn cơm ngoài không đảm bảo.
Anh ta… anh ta gợi ý cho tôi công việc sao? Tôi mừng đến nỗi sặc nước canh, phải đặt bát xuống ho khù khụ, vỗ vỗ ngực, mắt đỏ hoe nhìn anh ta nói:
– Vậy tôi… tôi làm được!
– Ừm.
Thịnh đồng ý, tim tôi vui đến muốn rớt luôn ra ngoài. Tốt quá rồi, việc như vậy tôi còn không làm được thì còn làm được việc nào nữa đây?
– Trước cô làm kia họ trả được bao nhiêu?
– À… năm triệu một tháng.
Tôi thật thà trả lời, chẳng dám khai điêu. Thịnh bặm môi gật gù rồi nói:
– OK. Tôi trả cô như thế, đồng ý chứ?
– Vâng… cảm… cảm ơn anh.
– …
Từ lúc đó tôi ăn uống ngon miệng hơn hẳn, lại ăn thêm được một bát cơm, vét sạch cả nồi cơm nhỏ của Thịnh. Ít nhất hiện tại tôi cũng có việc phù hợp hơn, dù chẳng biết bao giờ ngôi nhà này xây xong nữa. Nghĩ một hồi, tôi lo lắng thắc mắc:
– Liệu… bao giờ thì xong nhà vậy?
– Hoàn thiện hết cũng phải hai tháng nữa.
– Vâng…
Tôi gật đầu, hiểu công việc tạm thời này cũng chỉ kéo dài được hai tháng. Nhưng thôi, đến đâu hay đến đấy vậy, còn hơn chẳng có việc mà làm.
Tôi vừa cất dọn bát đĩa vào bồn rửa vừa tò mò hỏi Thịnh:
– Công việc chính của anh… là gì vậy?
– Tôi có công ty bia.
Tôi cũng cảm giác anh ta không thực sự chuyên về mấy việc xây nhà xây cửa này, thế nên nghe anh ta nói vậy thì hiểu thêm về anh ta, chỉ không kiềm được lại quay ra hỏi tiếp:
– Vậy ngôi nhà kia… chủ nhà là ai thế?
– Anh trai tôi, giờ đang ở Pháp, lão nhờ tôi đầu tư xây nhà cho thuê. Muốn ném nguyên cục tiền trả lại lão mà lỡ phóng lao rồi, mấy tháng nay tôi có làm ăn được gì đâu!
Tôi nhìn vẻ bực bội của anh ta mà phì cười, đưa tay vặn vòi nước, nhanh chóng rửa hết chỗ bát đĩa bẩn để cất lại tủ. Tủ bếp trống hoác, may mà còn có nồi có bát mà nấu cơm.
– Thế… anh phải tạm ngừng công việc để lo xây nhà à?
– Ừm. Tạm thời để người khác lo công ty. Công ty nhỏ thôi, chung với một ông bạn.
Phải để người khác lo công ty để đi xây nhà không phải của mình nghe cũng bực thật đấy nhỉ, chỉ là việc tạm thời nghỉ làm với Thịnh không phải là vấn đề gì lớn cho lắm. Người ta có điều kiện đâu có như tôi, tôi trầm xuống khi nghĩ vậy.
Tôi xong việc quay ra, thấy Thịnh để vỉ thuốc cảm trên bàn từ lúc nào, lòng bỗng dâng lên niềm ấm áp, khóe miệng vô thức khẽ cong lên.
– Nãy anh ra ngoài mua thuốc cho tôi à?
– Trong tủ, tôi vẫn trữ khi cần.
Thịnh ngồi lại trước TV, bật xem tin tức, nhàn nhạt trả lời khi tôi hỏi. Tôi uống ực viên thuốc, bước đến ngồi ở ghế sofa rời chăm chú xem cùng, chứ giờ mới ăn xong cũng chẳng biết làm gì. Hiểu hơn về Thịnh tôi thấy anh ta là người dễ mến, dù tính cách bên ngoài có vẻ bất cần, khinh khỉnh, nhưng thực chất anh ta rất tốt, biết nghĩ cho người khác, lại cũng có điều kiện để làm điều đó. Không biết… Thịnh có bạn gái chưa nhỉ? Ui… tôi lại tò mò không phải lối rồi!
Toàn mấy tin tức đẩu đâu chẳng lọt tai, tôi lờ đờ một hồi rồi gục sang bên cạnh từ lúc nào. Ai da… cái thuốc cảm này đúng là giỏi làm người ta buồn ngủ mà… Trong cơn mơ màng, hình như ai đó bế tôi vào giường thì phải, mà tôi mệt quá, chẳng mở nổi mắt xem ai… chỉ biết… tôi cảm thấy tin người đó… cảm giác muốn được dựa vào… nhưng sâu thẳm vẫn không dám… vẫn nhắc nhở bản thân đừng có trèo cao…
Trên chiếc giường êm ái thơm mùi bạc hà mà tôi ưa, rất ưa, điều hòa nhiệt độ phảng phất ru ngủ, cơn sốt của tôi cũng dần thoái lui. Bất giác tỉnh lại, nhìn đồng hồ là ba giờ sáng, tôi thấy trong người dễ chịu hẳn, cơ thể mát mẻ, cảm giác yên tâm mai bắt tay vào việc mới được. Cảm thấy khát nước, tôi bước khỏi phòng, rón rén tiến về bếp trong ánh đèn cảm ứng mờ mờ gắn trên tường.
Căn hộ này được bài trí nội thất sang trọng nhưng không lớn, diện tích chỉ khoảng bốn chục mét vuông với một phòng ngủ, một phòng tắm cạnh bếp, phòng khách cũng là không gian chung gần cửa ra vào, phù hợp cho một người đến một gia đình nhỏ. Lúc này, trong không gian của phòng khách, Thịnh đang co chân ôm gối trên sofa nhìn đến là tội nghiệp, cũng thấy vẻ gì đó trẻ con. Tôi bước về giường, mang chiếc chăn mỏng lại gần Thịnh, phủ nhẹ nhàng lên người anh ta. Thịnh đẹp thật, da dẻ trắng trẻo, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, nét nào ra nét đấy, mũi cao, mắt sâu, môi đỏ không dày cũng không mỏng, cứ như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ… Người như anh ta chắc chắn con gái theo hàng đàn, đuổi đi không hết, vậy mà… hình như chưa có ai hay sao nhỉ? Tôi đang hi vọng gì sao mà nghĩ thế? Làm gì có chuyện đó, chắc hẳn bạn gái Thịnh ở xa, anh ta vì thương hại tôi nên cho tôi ở tạm một đêm, vậy thôi…