Chương 2
Cũng may cho tôi, nơi con Liên ở cách không xa xóm trọ cũ của tôi cho lắm, chỉ phải lết cái xác này độ một cây là đến, có điều chân vẫn hơi đau mà tôi phải nghỉ mấy bận, tranh thủ kiểm tra lại ba lô xem có bị cú dẫm của tên đáng ghét kia làm hỏng đồ đạc gì bên trong không? Phù, may là chẳng sao cả, ngoài mấy bộ quần áo đơn giản và cái ví hồng ra thì cuốn album ảnh cả gia đình tôi vẫn còn thẳng thớm. Tôi mỉm cười, khóe mắt cay cay, tay nhẹ vuốt bức ảnh bốn người chúng tôi cách đây một năm chụp cùng nhau. Nhanh quá… cứ như mới hôm qua, vậy mà lúc này…
Cuối cùng tôi cũng đến được trước cửa căn nhà cấp bốn nơi con Liên ở trọ, đang định gõ cánh cửa gỗ, bất chợt nghe trong nhà có tiếng thở dốc, tiếng kẽo kẹt của giường cùng cả âm thanh rên rỉ ám muội. Tôi đỏ bừng cả mặt, đứng sững lại trước cửa chẳng dám nhúc nhích, tai cứ… dỏng lên nghe ngóng. Con ranh, dám đem bồ về đây à? Tôi với nó từng cá đứa nào có bồ trước sẽ được đứa kia gọi là chị, tôi đã tin mình thắng nó chắc, ai bảo nó xấu hơn tôi làm chi, ai dè… haizz… cũng tại tôi kiêu quá đây mà. Thật chứ từ trước đến giờ ba bốn anh tỏ tình rồi, cơ mà tôi không nhận lời đó. Kể mà có bạn trai giờ cũng tốt, có thêm người gánh vác, lại còn… được ở trong vị trí của nó bây giờ nữa. Ui thôi tưởng tượng kết hợp với mớ tạp âm kia mà tôi đỏ chín cả người, quyết định mặc kệ, cứ thế gõ cửa. Ai bảo mày dám có bồ trước tao hả con kia?
– Ai… ai đấy? Chờ… chờ một chút!
Tiếng con Liên hốt hoảng vọng ra, âm thanh kia cũng ngừng lại. Tôi trả lời tỉnh bơ:
– Tao Thảo đây!
– Thảo à, chờ tao tí!
Tôi chờ độ năm phút thì nó lục tục mở cửa, tôi coi như không biết mà bước vào nhà. Phòng nó ở trọ rộng độ mười hai mét vuông, ở một mình hay hai mình cũng được, có điều trên giường nó lúc này đúng là có một nam thanh niên đã đầy đủ quần áo nằm quay mặt vào trong tường giả bộ ngủ. Nó nhìn thằng bồ rồi quay ra nhìn tôi, mặt mũi ửng hồng mà nói:
– Sao mày sang giờ này thế? Mới có sáu giờ, có việc gì gấp à?
– Ừ, tao chả còn chỗ nào để đi, mất việc cả tháng nay, tiền hết, con mụ Hoa sớm nay đuổi tao đi, điện thoại hết pin muốn gọi vào cho cu Thành cũng không được, ban nãy còn ngã xuống cống suýt gãy chân nên đành vào đây làm phiền mày. Trước mày bảo tao sang ở cùng cho đỡ tốn tiền trọ, giờ tao ở được không?
Tôi đúng là hết cách nên mới phải thế, nó nhìn tôi có chút xót ruột mà cúi xuống xem chân cẳng tôi thế nào.
– Thế chân có sao không, ngồi kia đi tao xem!
Chả là nó cũng làm y tá, thế nên cũng có kiến thức chuyên môn mà xem xét. Tôi thở dài trả lời:
– Không sao đâu, vẫn lết đến đây được còn gì? Thế có cho tao ở nhờ được không?
Tôi nhìn thanh niên nằm kia, cảm giác cạnh tranh rõ mồn một, nhưng tiếc rằng phần thắng thuộc về hắn. Con Liên áy náy trả lời:
– Giờ tao ở cùng ông kia rồi, bận quá chưa giới thiệu với mày, mày cầm tạm ít tiền này đi, gần đây cũng không thiếu nhà trọ đâu, nhé! Đây, sạc điện thoại đi, tao vào kia chút!
Mẹ kiếp… đúng là “chó cắn áo rách”, đến con Liên nó cũng xua đuổi tôi. Nó móc ví dúi vào tay tôi hai đồng polime xanh ngọc, lại với cái dây sạc đưa cho tôi rồi bước vào nhà vệ sinh, hàm ý bảo tôi đừng có ở đây làm phiền nó nữa. Bạn bè đúng là cái… Lộn cả ruột! Chẳng biết phải cảm ơn hay ghim thù với nó nữa, có điều làm sao ở đây được, tôi đành thở dài đánh thượt, vứt lại cái dây sạc lên bàn, đút tiền vào túi quần rồi vác cái ba lô lên vai bỏ đi.
Tôi hết chỗ có thể nghĩ đến thật rồi, cứ thẳng hướng về bệnh viện mà bước dù hiểu còn khuya mới đến. Giờ còn sớm, có lẽ để thêm tiếng nữa hãy gọi cho cu Thành báo nó trưa nay tôi vào với nó, hỏi nó thích ăn gì tôi mua cho. Trước giờ tôi ít bạn, có mỗi con Liên là đồng hương cũng là bạn thân với tôi từ ngày cấp ba, giờ những người khác tôi kiểm lại cũng chẳng thể nhờ cậy được ai. Ít nhất cũng có một triệu trong túi, chốc vào viện cũng có chút tiền đóng thêm rồi chắc tôi ở đó luôn vậy. Không có sức khỏe mới sợ chứ không tiền thì lo cóc gì? Trấn an bản thân mà tôi cảm thấy vững tâm hơn một chút, chân cũng hết đau từ hồi nào. May mà có tên kia… Tôi nhớ lại chuyện ban nãy, thực chất tôi đau chân từ trước lúc hắn rơi xuống, cuối cùng nhờ hắn lại hết đau, cũng xem như trong cái rủi còn có cái may.
Mải ngẫm ngợi lung tung, bỗng mắt tôi sáng lên như đèn pha ô tô. Căn nhà ba tầng đang xây dở ven đường đặt cái biển gỗ to tổ chảng, trên biển là dòng chữ sơn trắng có ghi: “Tuyển thợ phụ xây dựng, trả công nhật”. Má ơi… giờ thì còn sĩ diện với ngại ngần gì chứ mà không vào xin làm đây? Tôi khỏe lắm, khỏe như voi, ba cái xách vôi xách vữa bê gạch có nhằm nhò gì? Cứ có tiền tươi thóc thật là quý nhất rồi!
Nhóm thợ xây đang hồ hởi làm việc, tôi nhẹ nhàng bước đến, chẳng biết phải hỏi ai. Thấy gần tôi nhất có một nam thanh niên dong dỏng cao đội mũ cối, đứng chống nạnh quay lưng về phía tôi, tôi liền rón rén bước đến, nói khẽ:
– Xin hỏi… có phải ở đây tuyển thợ phụ không ạ?
– Đúng, mà không tuyển nữ.
Anh ta nhàn nhạt trả lời, quay lại nhìn làm tôi chết sững.
Má… má ơi… là hắn!
Hắn nhướng mày khi thấy tôi, có vẻ cũng bất ngờ giống tôi, ngay sau đó hắn gật gù, giọng mỉa mai:
– Chân đau mà cũng đi xin việc thợ hồ á?
Chắc hẳn hắn nhớ vụ tôi kêu gào thảm thiết ban nãy. Nhìn điệu mỉa mai rõ mồn một trong ánh mắt, trong cái nhếch miệng, cả trong giọng nói của hắn, bất chợt tôi tủi thân vô hạn, rơm rớm nước mắt mà nói:
– Anh nghĩ tôi muốn à? Đàn bà con gái mà phải đi xin làm thợ hồ, chân thì vừa ngã, vậy mà tôi xin việc đó đấy!
Tôi nói xong liền quay đi, không muốn tiếp tục chịu sự coi thường của hắn. Hắn làm sao hiểu nổi tôi đang khốn cùng đến mức nào. Có ai muốn làm thợ hồ, hơn nữa lại còn là đàn bà chân yếu tay mềm như tôi? Chẳng qua… cũng là hết cách…
– Cần việc thật thì cho.
Hắn thờ ơ thả một câu. Tôi sững lại. Hắn nhận tôi làm việc rồi sao? Tôi có nên cảm ơn hắn không đây? Có, tôi mừng đến rơi nước mắt ra đây, đành quay lại lí nhí:
– Thật á? Anh vừa bảo không nhận nữ cơ mà?
– Thế thôi… hay không nhận nữa?
Hắn biết tôi cần nên nói thế, mà đúng là tôi cần thật, thế nên tôi nín nhục mà nhìn hắn nói tiếp, giọng có chút van vỉ thêm cả hứa hẹn:
– Không, anh cứ cho tôi làm đi, tôi khỏe lắm, thật đấy, không kém đàn ông các anh đâu!
Cuối cùng tôi cũng đến được trước cửa căn nhà cấp bốn nơi con Liên ở trọ, đang định gõ cánh cửa gỗ, bất chợt nghe trong nhà có tiếng thở dốc, tiếng kẽo kẹt của giường cùng cả âm thanh rên rỉ ám muội. Tôi đỏ bừng cả mặt, đứng sững lại trước cửa chẳng dám nhúc nhích, tai cứ… dỏng lên nghe ngóng. Con ranh, dám đem bồ về đây à? Tôi với nó từng cá đứa nào có bồ trước sẽ được đứa kia gọi là chị, tôi đã tin mình thắng nó chắc, ai bảo nó xấu hơn tôi làm chi, ai dè… haizz… cũng tại tôi kiêu quá đây mà. Thật chứ từ trước đến giờ ba bốn anh tỏ tình rồi, cơ mà tôi không nhận lời đó. Kể mà có bạn trai giờ cũng tốt, có thêm người gánh vác, lại còn… được ở trong vị trí của nó bây giờ nữa. Ui thôi tưởng tượng kết hợp với mớ tạp âm kia mà tôi đỏ chín cả người, quyết định mặc kệ, cứ thế gõ cửa. Ai bảo mày dám có bồ trước tao hả con kia?
– Ai… ai đấy? Chờ… chờ một chút!
Tiếng con Liên hốt hoảng vọng ra, âm thanh kia cũng ngừng lại. Tôi trả lời tỉnh bơ:
– Tao Thảo đây!
– Thảo à, chờ tao tí!
Tôi chờ độ năm phút thì nó lục tục mở cửa, tôi coi như không biết mà bước vào nhà. Phòng nó ở trọ rộng độ mười hai mét vuông, ở một mình hay hai mình cũng được, có điều trên giường nó lúc này đúng là có một nam thanh niên đã đầy đủ quần áo nằm quay mặt vào trong tường giả bộ ngủ. Nó nhìn thằng bồ rồi quay ra nhìn tôi, mặt mũi ửng hồng mà nói:
– Sao mày sang giờ này thế? Mới có sáu giờ, có việc gì gấp à?
– Ừ, tao chả còn chỗ nào để đi, mất việc cả tháng nay, tiền hết, con mụ Hoa sớm nay đuổi tao đi, điện thoại hết pin muốn gọi vào cho cu Thành cũng không được, ban nãy còn ngã xuống cống suýt gãy chân nên đành vào đây làm phiền mày. Trước mày bảo tao sang ở cùng cho đỡ tốn tiền trọ, giờ tao ở được không?
Tôi đúng là hết cách nên mới phải thế, nó nhìn tôi có chút xót ruột mà cúi xuống xem chân cẳng tôi thế nào.
– Thế chân có sao không, ngồi kia đi tao xem!
Chả là nó cũng làm y tá, thế nên cũng có kiến thức chuyên môn mà xem xét. Tôi thở dài trả lời:
– Không sao đâu, vẫn lết đến đây được còn gì? Thế có cho tao ở nhờ được không?
Tôi nhìn thanh niên nằm kia, cảm giác cạnh tranh rõ mồn một, nhưng tiếc rằng phần thắng thuộc về hắn. Con Liên áy náy trả lời:
– Giờ tao ở cùng ông kia rồi, bận quá chưa giới thiệu với mày, mày cầm tạm ít tiền này đi, gần đây cũng không thiếu nhà trọ đâu, nhé! Đây, sạc điện thoại đi, tao vào kia chút!
Mẹ kiếp… đúng là “chó cắn áo rách”, đến con Liên nó cũng xua đuổi tôi. Nó móc ví dúi vào tay tôi hai đồng polime xanh ngọc, lại với cái dây sạc đưa cho tôi rồi bước vào nhà vệ sinh, hàm ý bảo tôi đừng có ở đây làm phiền nó nữa. Bạn bè đúng là cái… Lộn cả ruột! Chẳng biết phải cảm ơn hay ghim thù với nó nữa, có điều làm sao ở đây được, tôi đành thở dài đánh thượt, vứt lại cái dây sạc lên bàn, đút tiền vào túi quần rồi vác cái ba lô lên vai bỏ đi.
Tôi hết chỗ có thể nghĩ đến thật rồi, cứ thẳng hướng về bệnh viện mà bước dù hiểu còn khuya mới đến. Giờ còn sớm, có lẽ để thêm tiếng nữa hãy gọi cho cu Thành báo nó trưa nay tôi vào với nó, hỏi nó thích ăn gì tôi mua cho. Trước giờ tôi ít bạn, có mỗi con Liên là đồng hương cũng là bạn thân với tôi từ ngày cấp ba, giờ những người khác tôi kiểm lại cũng chẳng thể nhờ cậy được ai. Ít nhất cũng có một triệu trong túi, chốc vào viện cũng có chút tiền đóng thêm rồi chắc tôi ở đó luôn vậy. Không có sức khỏe mới sợ chứ không tiền thì lo cóc gì? Trấn an bản thân mà tôi cảm thấy vững tâm hơn một chút, chân cũng hết đau từ hồi nào. May mà có tên kia… Tôi nhớ lại chuyện ban nãy, thực chất tôi đau chân từ trước lúc hắn rơi xuống, cuối cùng nhờ hắn lại hết đau, cũng xem như trong cái rủi còn có cái may.
Mải ngẫm ngợi lung tung, bỗng mắt tôi sáng lên như đèn pha ô tô. Căn nhà ba tầng đang xây dở ven đường đặt cái biển gỗ to tổ chảng, trên biển là dòng chữ sơn trắng có ghi: “Tuyển thợ phụ xây dựng, trả công nhật”. Má ơi… giờ thì còn sĩ diện với ngại ngần gì chứ mà không vào xin làm đây? Tôi khỏe lắm, khỏe như voi, ba cái xách vôi xách vữa bê gạch có nhằm nhò gì? Cứ có tiền tươi thóc thật là quý nhất rồi!
Nhóm thợ xây đang hồ hởi làm việc, tôi nhẹ nhàng bước đến, chẳng biết phải hỏi ai. Thấy gần tôi nhất có một nam thanh niên dong dỏng cao đội mũ cối, đứng chống nạnh quay lưng về phía tôi, tôi liền rón rén bước đến, nói khẽ:
– Xin hỏi… có phải ở đây tuyển thợ phụ không ạ?
– Đúng, mà không tuyển nữ.
Anh ta nhàn nhạt trả lời, quay lại nhìn làm tôi chết sững.
Má… má ơi… là hắn!
Hắn nhướng mày khi thấy tôi, có vẻ cũng bất ngờ giống tôi, ngay sau đó hắn gật gù, giọng mỉa mai:
– Chân đau mà cũng đi xin việc thợ hồ á?
Chắc hẳn hắn nhớ vụ tôi kêu gào thảm thiết ban nãy. Nhìn điệu mỉa mai rõ mồn một trong ánh mắt, trong cái nhếch miệng, cả trong giọng nói của hắn, bất chợt tôi tủi thân vô hạn, rơm rớm nước mắt mà nói:
– Anh nghĩ tôi muốn à? Đàn bà con gái mà phải đi xin làm thợ hồ, chân thì vừa ngã, vậy mà tôi xin việc đó đấy!
Tôi nói xong liền quay đi, không muốn tiếp tục chịu sự coi thường của hắn. Hắn làm sao hiểu nổi tôi đang khốn cùng đến mức nào. Có ai muốn làm thợ hồ, hơn nữa lại còn là đàn bà chân yếu tay mềm như tôi? Chẳng qua… cũng là hết cách…
– Cần việc thật thì cho.
Hắn thờ ơ thả một câu. Tôi sững lại. Hắn nhận tôi làm việc rồi sao? Tôi có nên cảm ơn hắn không đây? Có, tôi mừng đến rơi nước mắt ra đây, đành quay lại lí nhí:
– Thật á? Anh vừa bảo không nhận nữ cơ mà?
– Thế thôi… hay không nhận nữa?
Hắn biết tôi cần nên nói thế, mà đúng là tôi cần thật, thế nên tôi nín nhục mà nhìn hắn nói tiếp, giọng có chút van vỉ thêm cả hứa hẹn:
– Không, anh cứ cho tôi làm đi, tôi khỏe lắm, thật đấy, không kém đàn ông các anh đâu!