Chương 12: Không muốn cô xinh đẹp bị ức hiếp
Bên trong căn phòng bao được mở ra trước mặt Doãn Mộ Tư vô cùng xa hoa tao nhã, từng nét điêu khắc kỳ công trên từng cái bàn cái ghế, ngay cả trên vách tường cũng trang trí theo phong cách trang trọng tạo cảm giác vô cùng thoải mái.
Trên bàn tròn lớn có hết thảy ba người phụ nữ và một người đàn ông… người lớn thì Doãn Mộ Tư không nhận ra nhưng cô gái trẻ tuổi nhất thì cô biết, là Bạch Giai Giai, là một trong những mỹ nhân của thành phố Nam Sơn, được cho là có thể mang ra so sánh với Doãn Mộ Tư, nhưng so về gia thế thì không thể sánh với Doãn gia.
"Thần Thần đến rồi đó sao… nào mau đưa Tiểu Vũ đến đây với bà cố." - Lão thái thái nhìn thấy Tiểu Vũ liền muốn ôm lấy.
Nhưng Tiểu Vũ có chút phòng bị, trốn phía sau lưng Lục Vũ Thần tránh né.
"Tiểu Vũ, chào bà đi." - Lục Vũ Thần ra lệnh.
Tiểu Vũ đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía Doãn Mộ Tư cầu cứu.
Cô làm cách nào cứu nhóc đây, trẻ con gặp người lớn phải chào hỏi là lẽ hiển nhiên, vả lại cô cũng sợ cha của cháu lắm.
Nhưng ánh mắt đó khiến trái tim Doãn Mộ Tư tan chảy, sợ cũng phải đè xuống mà ôm lấy Tiểu Vũ vào lòng.
"Tiểu Vũ đáng yêu đẹp trai của cô, nghe lời baba con có được không?"
Giọng nói của Doãn Mộ Tư tràn đầy ý dỗ dành, ngập tràn yêu thương, không pha chút tạp chất.
Tiểu Vũ thân thể cứng ngắc khi gồng mình chống đối Lục Vũ Thần, nghe lời nói của Doãn Mộ Tư liền mềm ra, ánh mắt len lén nhìn người bà kia rồi cúi đầu chào hỏi.
Sự việc vừa rồi khiến lão thái thái chấn động dò xét cô gái xa lạ đứng phía sau Lục Vũ Thần là ai mà có thể khiến Tiểu Vũ ngoan ngoãn lạ thường.
"Bà ơi, cháu chào bà." - Lục Hân Nghi chạy đến ôm tay lão thái thái nũng nĩu.
Lão thái thái mỉm cười xoa đầu Lục Hân Nghi:"Con bé này đã lớn như vậy rồi, ở nhà làm thục nữ như Giai Giai không muốn, lại chạy theo chú của con bắn súng đánh nhau… con xem trên người có bao nhiêu là dấu vết."
"Bà…" - Lục Hân Nghi lần nào gặp cũng bị lão thái thái dạy dỗ liền không vui, tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Thần Thần, cô gái này là ai?" - Lão thái thái nhìn Doãn Mộ Tư liền hỏi.
Lục Vũ Thần lạnh nhạt nhìn xẹt qua cô không đáp, kéo ghế trống đặt Tiểu Vũ ngồi lên ghế, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh.
Doãn Mộ Tư cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng không sao, cô có miệng.
"Chào bà, cháu là Doãn Mộ Tư, là bạn của Vũ Thần."
Một câu Vũ Thần nghe thật ngọt ngào.
Đôi môi Lục Vũ Thần hơi nhếch lên.
"Bạn của Thần Thần sao?" - Lão thái thái hai mắt sáng gỡ sau đó hào hứng nói:"Nào, ngồi đi, ngồi cạnh Thần Thần."
Doãn Mộ Tư đi về chiếc ghế bên cạnh Lục Vũ Thần ngồi xuống.
Tiểu Vũ thấy vậy liền nhảy xuống ghế đang ngồi, chạy một vòng đến chiếc ghế bên cạnh Doãn Mộ Tư, ra hiệu cho cô xinh đẹp bế cậu nhóc lên ngồi bên cạnh.
Cứ như một nhà ba người ngồi một chỗ.
Lúc này ba người khách còn lại đang ngồi đó liền tìm kiếm cơ hội để xen vào.
"Đây chẳng phải là đệ nhất mỹ nhân Doãn Mộ Tư của tập đoàn Doãn thị phải không, nghe danh đã lâu hôm nay mới có cơ hội tận mắt chứng kiến dung nhan của cô." - Bạch Giai Giai giọng nói dịu dàng như mùa xuân trăm hoa đua nở.
Nhưng hoa đẹp thường có gai nhọn.
Chuyện của Doãn gia thành phố Nam Sơn này ai nấy đều biết rõ, cô ta cố tình nhắc lại trước mặt lão thái thái là có ý gì?
"Đúng vậy, ba của tôi là Doãn Sâm của Doãn thị." - Không thể chối thì cứ nhận, sự thật dù có mất mặt đến mấy cũng không mất mặt bằng nói dối bị phát hiện.
Nhưng Lão thái thái lại là người không quan tâm đến chuyện thương trường, bà ta lúc đầu rất ưng ý Bạch Giai Giai nên lần này muốn nhân cơ hội cho Lục Vũ Thần nhìn con bé một chút.
Ai ngờ Lục Vũ Thần lại mang một cô bạn gái nhan sắc chỉ có phần hơn Bạch Giai Giai đến.
Lại nói đây là Doãn Mộ Tư, hai năm trước bà đã nhắm con bé nhà họ Doãn cho cháu trai mình, chỉ tiếc là con bé ấy lại công khai bạn trai nên đành ngậm ngùi cho qua.
Hai vị phụ huynh của Bạch Giai Giai ra sức ra dấu cho Lão thái thái, rõ ràng lúc nãy bà ấy hào hứng lắm, còn hứa hẹn sẽ nói vào để con gái nhà họ gả cho Lục Vũ Thần.
"Thần Thần, đây là Bạch Giai Giai, con gái của Bạch tổng và phu nhân đây… hôm nay họ hẹn bà đi dùng cơm, nhân tiện bà gọi họ đến, có phải càng đông càng vui phải không?"
Lục Vũ Thần lướt mắt qua ba người một nhà bọn họ, ánh mắt nhàn nhạt không có chút cảm xúc, giống như trước mắt anh chỉ là không khí.
"Lục tổng, nghe danh cậu đã lâu." - Bạch Hoàn nâng ly rượu cung kính mời Lục Vũ Thần, thằng nhóc nhà họ Lục hai năm qua phát triển Lục thị từ một xí nghiệp nhỏ trở thành tập đoàn vươn ra thế giới, ở Nam Sơn ngoài Doãn gia, Tống gia thì Lục gia lại là một ẩn số, ai nấy kều kiêng dè.
Lục Vũ Thần rất ít uống rượu, không có dịp đặc biệt sẽ không động đến thứ không tốt lành này.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Vũ Thần nhìn ly rượu lưỡng lự liền đứng lên tự mình nhận lấy ly rượu muốn uống thay cho Lục Vũ Thần.
Lúc này, Lục Vũ Thần cũng muốn nể mặt lão thái thái của anh mà uống một ly với Bạch Hoàn liền vung tay ra nhận lấy.
Bàn tay của Lục Vũ Thần chạm vào mu bàn tay trắng nõn nà của Doãn Mộ Tư. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay được truyền đến như chạm vào một miếng bông gòn vừa mềm vừa mát.
Trong một vài giây, Doãn Mộ Tư cảm
giác được sự lạnh lẽo truyền ra từ lòng tay của Lục Vũ Thần, cô sợ đến mức không tự chủ mà để yên bàn tay trong lòng tay anh, đến rút về cũng không dám.
Cho đến khi bàn tay lạnh lẽo kia rời đi, Doãn Mộ Tư mới nắm chắc ly rượu trong tay đứng lên cụng ly với Bạch Hoàn:"Bạch tổng, ngại quá anh ấy một lát phải lái xe, thay mặt Vũ Thần tôi kính ông một ly."
Doãn Mộ Tư cũng uống cạn rượu trong ly, Bạch Hoàn nhìn thấy cô gái này muốn ra mặt như vậy liền muốn làm khó cô.
"Doãn tiểu thư, lần đầu gặp mặt Bạch mổ tôi cũng mời cô một ly." - Bạch Hoàn tiếp tục rót thêm một ly đầy.
Lục Vũ Thần cũng không có ý cản, Doãn Mộ Tư không muốn anh ta mất mặt đành uống thêm một ly.
Uống cạn hai ly rượu trắng nồng độ cao, Doãn Mộ Tư cảm giác dạ dày mình đang cuộn tròn, lửa nóng thiêu đốt, gương mặt lúc này phiên phiến đỏ ửng, trong lại càng thêm mấy phần xinh đẹp.
"Được rồi, đừng uống rượu không nữa… mau ăn chút gì đi." - Lão thái thái nhìn một màn Bạch Hoàn còn định làm khó bạn gái của cháu trai liền không vui.
Doãn Mộ Tư liền ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn ánh mắt không vui của cậu nhóc liền mỉm cười lắc đầu khẽ nói nhỏ:"Cô là thần men, không làm khó được cô."
Tiểu Vũ nghe xong cũng không hiểu rõ, nhưng nét mặt cũng giãn ra.
Lời nói này chỉ nói với Tiểu Vũ, nhưng cũng lọt vào tai Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư nhìn một bàn đồ ăn cũng không muốn ăn cái gì, trên bàn nhìn thấy một cái bánh Bách Hoa, bên ngoài dẻo bên trong ngon ngọt, ngày bé cô rất thích loại bánh này.
"Tiểu Vũ, cháu ăn bánh này thử xem, ngày bé cô rất thích bánh này." - Doãn Mộ Tư lấy một chiếc bánh Bách Hoa bẻ một mẫu nhỏ muốn đút cho cậu nhóc.
Tiểu Vũ không thích bánh ngọt… điều này toàn thể gia tộc họ Lục đều biết. Có lần thằng bé hoảng loạn ăn rất nhiều bánh ngọt như kẻ mất hồn, sau một trận nôn liền có ác cảm với tất cả bánh ngọt.
Lục Hân Nghi liền ho vài cái muốn nhắc nhở Doãn Mộ Tư nhưng Doãn Mộ Tư lại không nhận ra.
Tiểu Vũ nhìn mẫu bánh trên tay cô xinh đẹp có chút lưỡng lự.
"Cô không biết Tiểu Vũ không thể ăn bánh ngọt sao?" - Lão thái thái liền tỏ ra có chút không vui, xem ra cô gái này cũng chưa quá hiểu hoàn cảnh của cháu trai bà ta.
Lục Vũ Thần dùng ánh mắt mang theo một tia ghét bỏ rơi vào gương mặt cô.
"Xin lỗi Tiểu Vũ, cô không biết cháu không thể ăn…" - Doãn Mộ Tư liền bỏ miếng bánh xuống dĩa ăn.
Tội nghiệp Tiểu Vũ, là một đứa trẻ chỉ mới lên sáu lại không thể ăn bánh như các bạn đồng trang lứa khiến Doãn Mộ Tư đau lòng không thôi.
Tiểu Vũ cứ ngỡ vì mình mà cô xinh đẹp bị mắng, nhìn ánh mắt ươn ướt sắp khóc của Doãn Mộ Tư, Tiểu Vũ liền đưa tay xoa đầu Doãn Mộ Tư như an ủi cô xinh đẹp, sau đó lấy mẫu bánh ngọt trên dĩa ăn bỏ vào miệng.
Lục Vũ Thần có chút kinh động, sau chuyện đó Tiểu Vũ lãnh cảm với mọi thứ, dường như không có tình cảm, không quan tâm vạn vật hỷ nộ ái ố, cậu nhóc luôn dùng ánh mắt buồn bã nhìn mọi thứ… vậy mà lại quan tâm đến Doãn Mộ Tư, vì nghĩ Doãn Mộ Tư buồn bã mà chiều chuộng ăn loại bánh mà nhóc ghét nhất.
Trên bàn tròn lớn có hết thảy ba người phụ nữ và một người đàn ông… người lớn thì Doãn Mộ Tư không nhận ra nhưng cô gái trẻ tuổi nhất thì cô biết, là Bạch Giai Giai, là một trong những mỹ nhân của thành phố Nam Sơn, được cho là có thể mang ra so sánh với Doãn Mộ Tư, nhưng so về gia thế thì không thể sánh với Doãn gia.
"Thần Thần đến rồi đó sao… nào mau đưa Tiểu Vũ đến đây với bà cố." - Lão thái thái nhìn thấy Tiểu Vũ liền muốn ôm lấy.
Nhưng Tiểu Vũ có chút phòng bị, trốn phía sau lưng Lục Vũ Thần tránh né.
"Tiểu Vũ, chào bà đi." - Lục Vũ Thần ra lệnh.
Tiểu Vũ đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía Doãn Mộ Tư cầu cứu.
Cô làm cách nào cứu nhóc đây, trẻ con gặp người lớn phải chào hỏi là lẽ hiển nhiên, vả lại cô cũng sợ cha của cháu lắm.
Nhưng ánh mắt đó khiến trái tim Doãn Mộ Tư tan chảy, sợ cũng phải đè xuống mà ôm lấy Tiểu Vũ vào lòng.
"Tiểu Vũ đáng yêu đẹp trai của cô, nghe lời baba con có được không?"
Giọng nói của Doãn Mộ Tư tràn đầy ý dỗ dành, ngập tràn yêu thương, không pha chút tạp chất.
Tiểu Vũ thân thể cứng ngắc khi gồng mình chống đối Lục Vũ Thần, nghe lời nói của Doãn Mộ Tư liền mềm ra, ánh mắt len lén nhìn người bà kia rồi cúi đầu chào hỏi.
Sự việc vừa rồi khiến lão thái thái chấn động dò xét cô gái xa lạ đứng phía sau Lục Vũ Thần là ai mà có thể khiến Tiểu Vũ ngoan ngoãn lạ thường.
"Bà ơi, cháu chào bà." - Lục Hân Nghi chạy đến ôm tay lão thái thái nũng nĩu.
Lão thái thái mỉm cười xoa đầu Lục Hân Nghi:"Con bé này đã lớn như vậy rồi, ở nhà làm thục nữ như Giai Giai không muốn, lại chạy theo chú của con bắn súng đánh nhau… con xem trên người có bao nhiêu là dấu vết."
"Bà…" - Lục Hân Nghi lần nào gặp cũng bị lão thái thái dạy dỗ liền không vui, tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Thần Thần, cô gái này là ai?" - Lão thái thái nhìn Doãn Mộ Tư liền hỏi.
Lục Vũ Thần lạnh nhạt nhìn xẹt qua cô không đáp, kéo ghế trống đặt Tiểu Vũ ngồi lên ghế, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh.
Doãn Mộ Tư cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng không sao, cô có miệng.
"Chào bà, cháu là Doãn Mộ Tư, là bạn của Vũ Thần."
Một câu Vũ Thần nghe thật ngọt ngào.
Đôi môi Lục Vũ Thần hơi nhếch lên.
"Bạn của Thần Thần sao?" - Lão thái thái hai mắt sáng gỡ sau đó hào hứng nói:"Nào, ngồi đi, ngồi cạnh Thần Thần."
Doãn Mộ Tư đi về chiếc ghế bên cạnh Lục Vũ Thần ngồi xuống.
Tiểu Vũ thấy vậy liền nhảy xuống ghế đang ngồi, chạy một vòng đến chiếc ghế bên cạnh Doãn Mộ Tư, ra hiệu cho cô xinh đẹp bế cậu nhóc lên ngồi bên cạnh.
Cứ như một nhà ba người ngồi một chỗ.
Lúc này ba người khách còn lại đang ngồi đó liền tìm kiếm cơ hội để xen vào.
"Đây chẳng phải là đệ nhất mỹ nhân Doãn Mộ Tư của tập đoàn Doãn thị phải không, nghe danh đã lâu hôm nay mới có cơ hội tận mắt chứng kiến dung nhan của cô." - Bạch Giai Giai giọng nói dịu dàng như mùa xuân trăm hoa đua nở.
Nhưng hoa đẹp thường có gai nhọn.
Chuyện của Doãn gia thành phố Nam Sơn này ai nấy đều biết rõ, cô ta cố tình nhắc lại trước mặt lão thái thái là có ý gì?
"Đúng vậy, ba của tôi là Doãn Sâm của Doãn thị." - Không thể chối thì cứ nhận, sự thật dù có mất mặt đến mấy cũng không mất mặt bằng nói dối bị phát hiện.
Nhưng Lão thái thái lại là người không quan tâm đến chuyện thương trường, bà ta lúc đầu rất ưng ý Bạch Giai Giai nên lần này muốn nhân cơ hội cho Lục Vũ Thần nhìn con bé một chút.
Ai ngờ Lục Vũ Thần lại mang một cô bạn gái nhan sắc chỉ có phần hơn Bạch Giai Giai đến.
Lại nói đây là Doãn Mộ Tư, hai năm trước bà đã nhắm con bé nhà họ Doãn cho cháu trai mình, chỉ tiếc là con bé ấy lại công khai bạn trai nên đành ngậm ngùi cho qua.
Hai vị phụ huynh của Bạch Giai Giai ra sức ra dấu cho Lão thái thái, rõ ràng lúc nãy bà ấy hào hứng lắm, còn hứa hẹn sẽ nói vào để con gái nhà họ gả cho Lục Vũ Thần.
"Thần Thần, đây là Bạch Giai Giai, con gái của Bạch tổng và phu nhân đây… hôm nay họ hẹn bà đi dùng cơm, nhân tiện bà gọi họ đến, có phải càng đông càng vui phải không?"
Lục Vũ Thần lướt mắt qua ba người một nhà bọn họ, ánh mắt nhàn nhạt không có chút cảm xúc, giống như trước mắt anh chỉ là không khí.
"Lục tổng, nghe danh cậu đã lâu." - Bạch Hoàn nâng ly rượu cung kính mời Lục Vũ Thần, thằng nhóc nhà họ Lục hai năm qua phát triển Lục thị từ một xí nghiệp nhỏ trở thành tập đoàn vươn ra thế giới, ở Nam Sơn ngoài Doãn gia, Tống gia thì Lục gia lại là một ẩn số, ai nấy kều kiêng dè.
Lục Vũ Thần rất ít uống rượu, không có dịp đặc biệt sẽ không động đến thứ không tốt lành này.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Vũ Thần nhìn ly rượu lưỡng lự liền đứng lên tự mình nhận lấy ly rượu muốn uống thay cho Lục Vũ Thần.
Lúc này, Lục Vũ Thần cũng muốn nể mặt lão thái thái của anh mà uống một ly với Bạch Hoàn liền vung tay ra nhận lấy.
Bàn tay của Lục Vũ Thần chạm vào mu bàn tay trắng nõn nà của Doãn Mộ Tư. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay được truyền đến như chạm vào một miếng bông gòn vừa mềm vừa mát.
Trong một vài giây, Doãn Mộ Tư cảm
giác được sự lạnh lẽo truyền ra từ lòng tay của Lục Vũ Thần, cô sợ đến mức không tự chủ mà để yên bàn tay trong lòng tay anh, đến rút về cũng không dám.
Cho đến khi bàn tay lạnh lẽo kia rời đi, Doãn Mộ Tư mới nắm chắc ly rượu trong tay đứng lên cụng ly với Bạch Hoàn:"Bạch tổng, ngại quá anh ấy một lát phải lái xe, thay mặt Vũ Thần tôi kính ông một ly."
Doãn Mộ Tư cũng uống cạn rượu trong ly, Bạch Hoàn nhìn thấy cô gái này muốn ra mặt như vậy liền muốn làm khó cô.
"Doãn tiểu thư, lần đầu gặp mặt Bạch mổ tôi cũng mời cô một ly." - Bạch Hoàn tiếp tục rót thêm một ly đầy.
Lục Vũ Thần cũng không có ý cản, Doãn Mộ Tư không muốn anh ta mất mặt đành uống thêm một ly.
Uống cạn hai ly rượu trắng nồng độ cao, Doãn Mộ Tư cảm giác dạ dày mình đang cuộn tròn, lửa nóng thiêu đốt, gương mặt lúc này phiên phiến đỏ ửng, trong lại càng thêm mấy phần xinh đẹp.
"Được rồi, đừng uống rượu không nữa… mau ăn chút gì đi." - Lão thái thái nhìn một màn Bạch Hoàn còn định làm khó bạn gái của cháu trai liền không vui.
Doãn Mộ Tư liền ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn ánh mắt không vui của cậu nhóc liền mỉm cười lắc đầu khẽ nói nhỏ:"Cô là thần men, không làm khó được cô."
Tiểu Vũ nghe xong cũng không hiểu rõ, nhưng nét mặt cũng giãn ra.
Lời nói này chỉ nói với Tiểu Vũ, nhưng cũng lọt vào tai Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư nhìn một bàn đồ ăn cũng không muốn ăn cái gì, trên bàn nhìn thấy một cái bánh Bách Hoa, bên ngoài dẻo bên trong ngon ngọt, ngày bé cô rất thích loại bánh này.
"Tiểu Vũ, cháu ăn bánh này thử xem, ngày bé cô rất thích bánh này." - Doãn Mộ Tư lấy một chiếc bánh Bách Hoa bẻ một mẫu nhỏ muốn đút cho cậu nhóc.
Tiểu Vũ không thích bánh ngọt… điều này toàn thể gia tộc họ Lục đều biết. Có lần thằng bé hoảng loạn ăn rất nhiều bánh ngọt như kẻ mất hồn, sau một trận nôn liền có ác cảm với tất cả bánh ngọt.
Lục Hân Nghi liền ho vài cái muốn nhắc nhở Doãn Mộ Tư nhưng Doãn Mộ Tư lại không nhận ra.
Tiểu Vũ nhìn mẫu bánh trên tay cô xinh đẹp có chút lưỡng lự.
"Cô không biết Tiểu Vũ không thể ăn bánh ngọt sao?" - Lão thái thái liền tỏ ra có chút không vui, xem ra cô gái này cũng chưa quá hiểu hoàn cảnh của cháu trai bà ta.
Lục Vũ Thần dùng ánh mắt mang theo một tia ghét bỏ rơi vào gương mặt cô.
"Xin lỗi Tiểu Vũ, cô không biết cháu không thể ăn…" - Doãn Mộ Tư liền bỏ miếng bánh xuống dĩa ăn.
Tội nghiệp Tiểu Vũ, là một đứa trẻ chỉ mới lên sáu lại không thể ăn bánh như các bạn đồng trang lứa khiến Doãn Mộ Tư đau lòng không thôi.
Tiểu Vũ cứ ngỡ vì mình mà cô xinh đẹp bị mắng, nhìn ánh mắt ươn ướt sắp khóc của Doãn Mộ Tư, Tiểu Vũ liền đưa tay xoa đầu Doãn Mộ Tư như an ủi cô xinh đẹp, sau đó lấy mẫu bánh ngọt trên dĩa ăn bỏ vào miệng.
Lục Vũ Thần có chút kinh động, sau chuyện đó Tiểu Vũ lãnh cảm với mọi thứ, dường như không có tình cảm, không quan tâm vạn vật hỷ nộ ái ố, cậu nhóc luôn dùng ánh mắt buồn bã nhìn mọi thứ… vậy mà lại quan tâm đến Doãn Mộ Tư, vì nghĩ Doãn Mộ Tư buồn bã mà chiều chuộng ăn loại bánh mà nhóc ghét nhất.