Chương 50:
Ân Ly về nhà có chút trễ, trong phòng không bật đèn, một mảnh tối tăm.Hắn nhìn quanh một chút, thị giác mờ ảo, dõi ánh mắt đến một góc giường Yến Yến, nơi đó tạo ra một ngọn đồi nhỏ, chính là thân thể nho nhỏ của cô.Âu phục được ăn mặc chỉn chu đã có chút lỏng lẻo, khớp xương rõ ràng ở đầu ngón tay hiện ra, hắn bước vào phòng, kêu lên một tiếng khiến trong phòng hiện lên chút ánh sáng mờ mịt.Bàn tay đầy gân xanh dưới ánh sáng có vẻ căng thẳng mười phần, kéo cà vạt ở cổ áo, áo sơ mi trắng cởi mấy cái cúc áo, lộ ra xương quai xanh, cảm giác cấm dục xa cách được che đậy nghiêm ngặt giờ đã bị lột ra.Cả người đều thoải mái hơn một chút.Hắn nhẹ giọng chậm rãi đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Yến Yến mà cười cười, kéo ra một trận rầu rĩ, giống như tiếng trống đánh, vang vọng.Cũng chỉ có ngủ thiếp đi, cô mới có thể có được sắc mặt tốt, sau khi ý cười thoáng qua dần pha loãng, mày kiếm khẽ động, mang theo chút khiêu khích, cúi người.Tạo ra một lớp bóng dày bao phủ.Giống như đùa giỡn, gảy giật lông mi run rẩy của Yến Yến."Bảo bối, không ngủ thì đừng giả vờ, chúng ta cùng nói thử xem hôm nay em ở nhà đã làm gì chứ?"Ân Ly dán vào lỗ tai cô, đặt thanh âm xuống thấp nhất, cố ý kéo dài âm đuôi còn mang theo một chút âm sắc phô trương, hơi nóng cực kỳ dã tính theo góc tai thiêu đốt, đốt đến vành tai.Thuận tay, hắn nhéo nhéo vành tai nóng bỏng của Yến Yến, trong lúc vuốt ve còn cố ý thả chậm lại tốc độ, có cảm giác sắc dục đầy đủ.Yến Yến hơi co giật bả vai, muốn thoát khỏi loại khiêu khích mờ ám tương tự như đùa giỡn này, lại phảng phất như bị hạ cổ, thân thể theo thói quen mềm nhũn xuống.Giống như giun đất vào một ngày mưa, mềm mại và ẩm ướt.Chỉ có thể mở mắt ra như nhận mệnh lệnh.Vừa vặn liền chạm phải ánh mắt đen kịt như u nhược cốc của Ân Ly, nơi đó so với đêm đen yên tĩnh còn u ám hơn rất nhiều làm cho người ta đặc biệt cảm thấy khủng hoảng dày đặc hơn.Cô căng thẳng mà co rụt người lại, chống tay xuống giường mà ngồi dậy.Ra vẻ trấn tĩnh nhìn thẳng Ân Ly, trái tim chột dạ, nhưng vẫn như cũ mà thể hiện ra dáng vẻ mười phần tự tin.Yến Yến cân nhắc xong mọi điều, giả đà điểu không được thì biểu diễn kiểu hán tử, cùng lắm thì bị một bữa tập kích coi như cùng có lợi.Ân Ly làm tất cả mọi chuyện khiến cô đều không thể quên, hắn đừng mong cô có thể sinh con cho hắn, đi con mẹ nó mà dịu dàng tỏ ý, đi con mẹ nó mà giả bộ thâm tình.Hắn thích diễn xuất, thích cố tình huyễn hoặc, thích tự tạo cao trào thì cô sẽ chiều theo.Đạn pháo đều là giả, người làm chuyện xấu đều tự dối mình mà cảm động, chỉ được hư danh.Nếu có một ngày hắn diễn đến mức gây ấn tượng với cô, Yến Yến cũng nhận ra. Bất quá hắn đối với cô như thế nào, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ trả đủ lại cho hắn.Yến Yến nhất thời cũng bi quan, cảm giác mâu thuẫn mười phần. Con người phải tự hòa giải, nếu không hòa giải được một mớ hỗn độn thì có thể phóng hỏa đốt là tốt rồi. Đương nhiên, chính mình đối với mình sự bao dung rất rộng lớn, đối với người khác dù sao cũng phải nhìn xem biểu hiện bên ngoài một chút.Huống hồ Ân Ly ngay cả người khác cũng không tính là.Hắn là kẻ hiếp dâm, hỗn đãn, biến thái.Nghĩ đến đó, Yến Yến liền có thêm mười phần tự tin, lưng cũng trở nên thẳng hơn lúc trước rất nhiều."Cũng không làm gì cả."Yến Yến nhìn hắn, chậm lại âm điệu, thể hiện giọng điệu quen thuộc khi trao đổi với Giang Thâm.Yến Yến thích ngày mưa, cô luôn không che ô mà liền đi vào trong mưa, mỗi lần gặp phải loại tình huống này Yến Yến sẽ làm nũng, chọc cho anh đến mặt đỏ tai hồng mới vui vẻ.Cô tâm tính thiếu niên, đồng tâm chưa tan, sớm trải qua đắng cau nhưng cũng chưa từng sâu, tính khí hiếm có và tình cảm trẻ con đều giấu ở trong xương cốt, khi áp dụng đều lấy ra.Chỉ là thật không ngờ có một ngày lại dùng tư thái này đối mặt với lão hồ ly Ân Ly này.Ân Ly nghe giọng điệu này, nũng nịu mang theo ý tứ làm nũng, sửng sốt trong chốc lát.Bừng tỉnh mà cười khẽ.Hắn sinh ra đẹp trai, Yến Yến thỉnh thoảng cũng sẽ cảm khái, nếu không phải bộ mặt giống hồ ly này, cô cũng không nên nghe lời mà tin tưởng rằng hắn là người tốt."Bảo bối, sau này nói chuyện với tôi, em nên dùng loại giai điệu này nhiều hơn. Chuyện thuốc tránh thai tôi không so đo với em, nhưng em cũng đừng ăn nữa."Ân Ly đè người cô nằm ra giường, hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng, giống như rơi xuống cánh hoa."Tôi mang cho em chút lễ vật."Yến Yến thấy đáy mắt anh tràn đầy cảm xúc, bị màng đêm đen kịt bao vây, trong nháy mắt quên mất những suy nghĩ về rất nhiều thứ khác.Về món quà là gì, về lý do tại sao hắn đột nhiên nói chuyện tốt như vậy, về thuốc tránh thai.Tất cả những nặng nề và uất hận như bị mắc kẹt giữa môi và răng.Ngay cả hô hấp cũng áp chế vô cùng nặng nề, cảm giác mười phần.