Chương 45:
Từ màu hồng chuyển sang màu đỏ thẫm, bao gồm cả những tiếng la hét ngân vang.Tất cả đều là kiệt tác của hắn.Ân Ly mút mạnh, tay kia xoa nắn, bộ ngực run rẩy tiếp nhận sự đùa giỡn mãnh liệt, nghênh đón một dáng vẻ vui vẻ.Yến Yến làm loạn, chân còn đang bị nhấc lên, giống như chim non mở rộng cánh.Cô vẫn còn đấu tranh với ham muốn, không muốn chìm trong sự say mê của niềm vui.Ân Ly chặn cái miệng của cô lại để cô không thể phun ra những lời lẽ tội lỗi, bàn tay đang bao trùm nhũ hoa của hắn lặng lẽ lần mò đến địa giới giữa hai chân cô.Bám vào và du ngoạn tùy ý trên làn da trắng.Hắn cầm mắt cá chân tinh tế của cô lên, xoay theo xương cốt một cách khéo léo.Ân Ly để lại cho Yến Yến cơ hội thở dốc, hắn tiến đến vành tai ửng hồng của cô, nói rất nhỏ, tràn ngập sương mù ẩm ướt lan rộng ra."Bảo bối, đừng quên mục đích vừa rồi của em là sa đọa cùng tôi."Bả vai Yến Yến hơi run rẩy, bàn tay bám vào mắt cá chân giống như một con rắn độc.Nỗi sợ hãi trực diện vượt qua tất cả những cú sốc bên ngoài, Yến Yến nghe không hiểu lời Ân Ly đang nói, cô đọc sách ít, kiến thức cũng không nhiều, lặng lẽ ở phố Dục Thủy nửa đời người ngoại trừ bắt cá kiếm tiền, cái gì cô cũng không học được.Đối mặt với loại chuyện này cô đã cố gắng phản kháng bằng tất cả những gì mà cô có thể làm ra.Yến Yến không biết còn có thể làm như thế nào.Cô nhắm mắt lại, đè nén tiếng khóc, lông mi run rẩy giống như một con sâu bướm ẩn trong màn mưa.Ân Ly thấy cô buông tha giãy dụa, không có được khoái cảm như tưởng tượng.Xúc giác xa lạ thoáng qua bị nước mắt còn sót lại của Yến Yến áp chế.Hoa hồng rơi trên mặt đất, màu đỏ chói mắt, phối hợp với khuôn mặt Yến Yến màu đỏ rực càng thêm tô sắc cho nhau.Ân Ly lấy ra một đóa hoa hồng, tầm mắt ngao du trên thân thể gợi cảm của Yến Yến.Cánh hoa lạnh như băng chạm theo đường viền mà du hành, xoay quanh mũi nhũ rồi lại cọ xát, Yến Yến co rút thân thể lại bị Ân Ly giam cầm.Cô không nhúc nhích được, mở mắt ra, trong nháy mắt mờ mịt luống cuống.Giấc mộng màu đỏ lắc lư giữa da thịt, làm nổi bật thân thể trắng như tuyết càng thêm mềm mại.Đóa hoa kia xẹt qua cái bụng co rút, xoay quanh rốn, tư thế eo của Yến Yến có phần yếu ớt, ở nơi đó vừa ngứa vừa tê dại.Đáy mắt Ân Ly như đang thiêu đốt dục hỏa mà ngắm nhìn toàn thân cô, cô bị đôi mắt thâm thúy lại cực kỳ sâu sắc kia nhìn chăm chú.Cô cảm thấy khó xử cùng bất lực, sau đó lại dâng lên một chuỗi cảm xúc xa lạ.Huyệt hoa rung động, Yến Yến thấy hắn đặt đóa hoa hồng kia ở giữa hai chân cô.Yến Yến như dự đoán, cô đã tìm ra mục đích của hắn, cô giống như một con cá sắp chết, đong đưa muốn thoát khỏi trói buộc."Ân Ly, không cần, tôi cầu xin anh. Anh đừng như vậy..."Cô khóc, giống như muốn khóc hết tất cả ủy khuất.Bị chi phối bởi nỗi sợ hãi, không thể chịu đựng được sự xấu hổ.Ân Ly vuốt ve mái tóc dài mượt của Yến Yến, hắn trêu đùa như một món đồ chơi."Cưng à, em không thích hoa hồng sao? Tôi sẽ đưa nó cho em, phải không?"Ân Ly cười, thanh âm dễ nghe theo chuyển động của hắn mang vang lên, mang theo hàm ý trêu đùa, dụ hoặc mà lọt vào trong tai cô, giống như nhồi nhét sự mê hoặc lòng người.Yến Yến trong nháy mắt trở nên mê ly, mờ mịt nhìn hắn, liếc mắt một cái.Huyệt khẩu truyền đến cảm giác chuyển động làm cho cô hơi ngưng trệ."Ân Ly, anh là tên biến thái, tên khốn, tên lưu manh đáng ghét." Xen lẫn là tiếng kêu cùng tiếng khóc lóc.Yến Yến khóc quá lâu đến nỗi hiện tại trong cổ họng đều xen lẫn tiếng khóc nức nở, nhìn có chút hài hước hiếm có.Ánh mắt Ân Ly dừng ở huyệt hoa, cánh hoa đỏ rực cùng âm môi tương xứng, lộn xộn lại diễm lệ.Với nỗi ám ảnh và cuồng tín, hắn nhìn chằm chằm nơi đó, hắn giống như được ban cho một thứ tuyệt mỹ, hắn có thể chủ quan mà đánh giá cao món quà mà Thiên Chúa đã ban cho người hắn yêu.Thiêng liêng và cảm động, bao gồm tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới.Có thể sinh ra sinh mệnh, để cho thân thể va chạm kết hợp, gắn kết hai người, người bên ngoài không cách nào đạt tới khoảng cách của sự dung nhập này.