Chương 22:
Trên người Yến Yến đau đớn giống như bị xe cán qua, từng cơn đau dâng lên như nước lũ.Thắt lưng không dùng được sức, hạ thân nóng rát đau đớn.Bốn phía là bóng tối không thấy rõ đường nét, cô nằm trên chiếc giường mềm mại, đầu óc cô trong nháy mắt ngưng trệ.Lúc sau, cô phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhuốm đầy sự luống cuống cùng vô vàn hình ảnh khủng bố cuồn cuộn hiện lên.Đầu hơi nghiêng, cô cảm nhận được người nằm bên cạnh, trên thắt lưng còn có sự đụng chạm ấm áp.Sự ấm áp ấy đang đặt trên địa giới nơi mềm mại nhất của cô.Yến Yến không thấy rõ mặt hắn.Ngực lại phiếm đau.Đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại.Người này thường dùng thủ đoạn, ngụy trang thành bộ dạng lễ phép có phong độ của người văn nhã, tri thức khi đến gần cô. Hắn đã dệt nên một tấm lưới thật lớn, thong thả xem kịch vui mà chờ cô bò vào trong, chỉ cần cô bước vào hắn liền thu lưới kéo cô vào bụng, Yến Yến rốt cuộc vẫn là khó nhìn thấy được ánh mặt trời sáng lạng thêm lần nữa.Ân Ly là một loài quỷ.Hắn ranh mãnh đến có thể thu phục cô bất cứ lúc nào.Yến Yến mất đi người yêu, đây là do cô tự tìm, cô không được phép mình tự ti vì việc đấy. Loại cảm xúc này luôn vây quanh cô, cho nên khi cô nghe cậu Giang Thâm cái gì cũng không làm được khi ở bên cạnh cô, điều này khiến cô bị sự khác biệt làm cho choáng váng cả đầu.Yến Yến đã mất đi trinh tiết, là do cô tự tìm đến. Cô cảm thấy rằng những người văn nhã tri thức, đạo mạo là những người tốt, họ là những người có học thức không kém. Nhưng cô lại quên rằng một số người rất giỏi giả vờ là cừu nhưng lại đội lốt cáo.Hắn cũng giống như chồng của Hương.Giỏi giả vờ, khiến người khác trở nên trống rỗng.Yến Yến bị nỗi tuyệt vọng bao phủ, nhưng cô lại không chảy nước mắt.Không biết ngây người bao lâu, chân trời hiện ra một tia sáng trắng.Ngoài cửa sổ sát đất là mấy bông hồng lấp đầy bụi rậm, lần đầu tiên cô cảm thấy thứ này vừa chướng mắt cũng vừa đáng thương.Chúng cũng giống như chính cô.Tầm mắt Yến Yến chuyển sang bên cạnh tủ đầu giường, phía trên bày một bình hoa sứ trắng, in một loại hoa văn kỳ dị.Thứ ấy giống như kỳ trân dị thú trong sơn hải kinh, mang theo hương vị quỷ mị. Bên trong cắm mấy gốc hoa huệ kiều diễm ướt át, bị một hai bó hoa nhỏ điểm xuyết.Thuận mắt.Một sự pha trộn tuyệt vời.Ánh mắt Yến Yến dừng lại trên bình hoa hồi lâu.Đáy mắt thoáng hiện lên một tia hận ý.Bàn tay vờn quanh bên hông không biết từ lúc nào đã thu về.Cô nhìn khuôn mặt của Ân Ly đang lắc lư, có một loại ảo giác mê ly hoảng hốt. Bộ dáng tàn nhẫn cuồng nhiệt kia được cô thu lại, không có chút dáng vẻ của sự thiêu đốt đến mức phẫn nộ.Yến Yến nhẹ nhàng di chuyển qua bên giường, đau đớn trên người làm cho cô nhíu mày.Toàn thân cô không có bất kỳ một vật che chắn nào, toàn thân đầy vết đỏ, nhìn có chút thê thảm không đành lòng.Trên làn da trắng nõn đều là vết bầm tím.Trên mắt cá chân mảnh khảnh của Yến Yến không biết từ lúc nào đã buộc một cái vòng màu bạc, đeo hai cái chuông nhỏ.Giẫm lên tấm thảm phủ đầy hoa văn quái dị, suýt nữa cô đã ngã xuống đất.Yến Yến cắn răng đi về phía trước một bước, tiếng chuông trong trẻo khuếch tán ra trong phòng.Cô có chút sợ hãi nhìn người trên giường.May mắn thay, hắn vẫn nằm bất động.Trái tim cô mới chậm rãi buông xuống.Đầu óc Yến Yến tất cả đều là trạng thái thảm thiết của việc đập bình hoa vào đầu khiến máu tươi văng khắp nơi. Đầu ngón tay run rẩy của cô vuốt ve thân bình, trái tim treo lơ lửng giữa không trung, đáy mắt là đau đớn và sợ hãi đan xen.Cô hận Ân Ly.Nhưng cô lại không thể động thủ.Cô cầm bình hoa trong tay nhưng lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.