Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Y Quan Khắp Thành

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Y Quan Khắp Thành
  3. Chương : 85

Chương : 85

Cố Thiên Phượng đi về phía mẹ của Hoàng Thư Oánh, tỏ ý muốn bồi thường hết sức có thể, hi vọng đối phương có thể thấu hiểu và bỏ qua. Vì mẹ Hoàng luôn khăng khăng con gái trước giờ chưa từng sử dụng ma túy, bên cạnh Hoàng Thư Oánh cũng toàn những người có tiếng trong showbiz, đời nào có ai chịu ra mặt làm chứng là mình có liên quan đến thuốc phiện. Vậy nên nếu không thể chứng minh Hoàng Thư Oánh là con nghiện từ trước thì dù Bạch Tịnh có thể chứng minh là mình không giữ cổ đối phương rồi tiêm vào thì việc xúi giục người không nghiện sử dụng ma túy dẫn đến tử vong thì ác ý chủ quan cũng rất lớn.

Huống hồ còn là hai ngôi sao nữ chung một công ty, bên ngoài hòa thuận bên trong đấu đá, tranh cướp hợp đồng, tranh cướp đàn ông, Bạch Tịnh vẫn luôn bị Hoàng Thư Oánh chèn ép, động cơ giết người quá hợp lý.

Oái oăm nữa là nhà họ Hoàng cũng chẳng thiếu tiền, phí luật sư trả cho Phó Vân Hiến lên tới cả chục triệu, mẹ Hoàng từ chối việc ký vào thư hòa giải.

“Tôi biết con gái mình vẫn sử dụng ma túy, nhưng chuyện giết người đền mạng là chuyện đương nhiên phải thế, nhà các người mất một đứa đền đi, tôi sẽ cân nhắc chuyện hòa giải.” Cố Thiên Phượng quỳ trên mặt đất xin lỗi, mẹ Hoàng lại nhổ nước bọt vào mặt bà, cười lạnh nói, “Chẳng phải bà có một thằng con trai nữa hay sao, nó có dám chết vì em gái nó không?”

Từ sau khi Phó Vân Hiến tham gia vào vụ án này, dư luận trên mạng gần như nghiêng hết về một phía.

Sau khi gặp mẹ Hoàng trở về, bệnh tình Cố Thiên Phượng xấu đi nhanh chóng, nhưng bà từ chối trị liệu, bà nói con hư tại mẹ, nếu cần đền mạng thì để bà. Bà bảo con trai đăng ký cho mình một tài khoản Weibo, dùng thân phận mẹ của Bạch Tịnh để xin lỗi cư dân mạng, chỉ trong mấy phút đã có tới hơn mười ngàn bình luận chửi bới, muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chờ đến khi Bạch Mặc lại đi tìm vị luật sư nổi tiếng ban đầu kia thì đối phương đã sửa miệng, không còn dáng vẻ để anh lo hết hồi trước nữa, người nọ nhíu mày nói chuyện này rất khó.

Người nọ nói giới luật sư cũng biết việc định tội cố ý giết người trong vụ án này là không hợp lý, nhưng đối thủ là Phó Vân Hiến, có rất nhiều phán quyết không hợp lý vào tay y sẽ trở thành vô cùng thuyết phục, chưa kể tỷ lệ phạm tội của người nghiện cao, mức độ nguy hại cho xã hội là rất lớn, mức hình phạt của tội phạm hình sự thường sẽ nặng hơn, e là chuyến này Bạch Tịnh lành ít dữ nhiều, ít nhất cũng sẽ chung thân.

Không có bất cứ luật sư nào bằng lòng nhận vụ kiện đầy rủi ro mà phần thắng lại quá nhỏ như thế, vậy nên cuối cùng người nọ không nhận.

Sau đó Bạch Mặc lại tìm thêm rất nhiều luật sư, ai cũng đắn đo băn khoăn, rồi không nhận.

Cố Thiên Phượng vốn đang trong tình huống lạc quan với việc trị bệnh lập tức suy sụp không dậy nổi sau buổi họp báo, gặp mẹ Hoàng xong thì tình trạng còn tệ hơn, bà kiên quyết từ chối uống thuốc và điều trị, chỉ chưa đầy hai tuần đã từ trần.

Hứa Tô biết tin Cố Thiên Phượng qua đời từ ba Bạch, ba Bạch thật sự đãng trí, nói trước quên sau, không biết con gái đã vào tù nên còn nói với Hứa Tô mau chóng bảo Tiểu Tịnh về xem thế nào, mẹ của hai đứa đang ở đường Tây Bảo Hưng không dậy, có người đang trang điểm cho bà ấy này.

Hứa Tô có lén tới thăm Cố Thiên Phượng khi bà vừa vào viện nhưng Bạch Mặc lại chặn ở ngoài cửa phòng bệnh không cho vào.

Ngày tổ chức đám tang, chẳng biết tại sao thông tin lọt ra ngoài, đám phóng viên giải trí cũng xông tới, toàn bộ nhà tang lễ bị chặn kín từ đằng trước ra đằng sau chật ních như nêm, Bạch Mặc nâng di ảnh Cố Thiên Phượng vừa xuất hiện thì bọn họ đã đồng loạt nhào lên.

“Bạch Mặc, Bạch Tịnh trong tù có biết chuyện này không, có hối hận không?”

“Hối hận đéo gì! Tránh ra cho tôi!” Một phóng viên nữ xô đẩy chen vào chặn trước anh ta, Bạch Mặc không kiên nhẫn nhìn quanh, “Vệ sĩ đâu? Sao còn chưa tới?”

Một phóng viên nam tìm mọi cách chen lên, hỏi tiếp: “Một mạng đổi một mạng, giờ chuyện thế này thì mẹ của Hoàng Thư Oánh có bằng lòng hòa giải với các vị không?”

Bạch Mặc còn chưa nói thì phóng viên kia đã đặt bút ghi âm trước mặt anh ta: “Luật sư đại diện cho đối phương chính là Phó Vân Hiến, luật sư mà bên các vị tìm có phản đối gì với cáo buộc cố ý giết người không -“

Bạch Mặc vốn không phải là dạng tốt tính, anh ta đã bị tiếng ồn ào của phóng viên chọc giận, một tay cố bảo vệ di ảnh của Cố Thiên Phượng, tay còn lại đoạt lấy cái bút ghi âm.

“Em gái tôi sai thật, sai ở chỗ không nên hít thuốc phiện, sai ở chỗ chuyện xảy ra xong còn phi tang giấu giếm, nhưng đây sao có thể là cố ý giết người, đây sao có thể thành cố ý giết người được? Chẳng nhẽ các người chưa bao giờ tụ tập bạn bè, mời bạn bè uống rượu? Nếu bạn các người ngộ độc rượu tử vong, cũng vì các người không gọi điện thoại cấp cứu thì các vị đang cố ý giết người hay sao?”

Bạch Mặc càng nói càng mất kiểm soát, ném thẳng cái bút ghi âm lên mặt phóng viên đứng gần anh ta nhất, sau đó lại chỉ thẳng vào mũi người nọ chửi ầm lên: “Lũ chó má các người, ngày nào cũng theo dõi, ngày nào cũng chụp ảnh, Hoàng Thư Oánh là loại người thế nào chẳng nhẽ các người không biết? Tại sao lại bị các người viết thành một đóa sen trắng không nhiễm ma túy được, tất cả nước bẩn đều hắt lên đầu em gái tôi, như thể nếu không bắn chết con bé thì các người sẽ không bỏ qua…”

Bạch Mặc không hiểu về pháp luật, anh ta không biết giết người gián tiếp do không hành động cũng là cố ý giết người, cũng không biết những lời Phó Vân Hiến nói đều nằm trong phạm vi luật cho phép.

Nhưng anh ta biết được từ rất nhiều luật sư, rằng nếu Phó Vân Hiến không nhúng tay vào vụ án này thì chắc chắn sẽ không xử nặng như thế.

Phóng viên tức giận khi bị Bạch Mặc đánh nên cũng đáp trả, một đám chìm trong hỗn loạn, di ảnh Cố Thiên Phượng rơi xuống đất, khung kính vị giẫm nát bét. Gương mặt Cố Thiên Phượng hồi trẻ lẳng lặng nằm trên mặt đất, bà cười đầy an nhiên hiền hòa, đẹp như một bức tranh sơn dầu đã cũ.

Bạch Mặc, một người đàn ông cao hơn mét tám, ngồi xổm xuống đất gào khóc: “Tôi không còn mẹ nữa… Các người đã bức chết mẹ tôi rồi…”

Rốt cuộc vệ sĩ mà Bạch Mặc mời đã đến, ai cũng hùng hổ dữ dằn trông không giống người tốt lành gì. Những năm này anh ta lăn lộn kết bạn khắp nơi, cũng biết cách làm việc. Hai mươi mấy gã đàn ông mặc đồ đen trực tiếp dùng vũ lực đuổi sạch phóng viên không còn một mống.

Xua đuổi ẩu đả với phóng viên, có lẽ trên mạng sẽ lại dậy sóng, Bạch Mặc chẳng quan tâm, giờ anh ta chỉ muốn lặng lẽ tiễn mẹ mình đi.

Sau khi người đã vãn, cuối cùng Bạch Mặc cũng thấy Hứa Tô.

Trên gương mặt đàn ông vẫn còn nước mắt, mắt anh ta đỏ hoe, mặt lạnh lùng mấp máy môi với hắn, có lẽ anh ta nói gì đó, nhưng Hứa Tô không nghe thấy.

Hắn bỗng nhớ đến ngày xưa.

Mỗi khi Tô An Na nổi điên muốn giết con ruột, Cố Thiên Phượng sẽ đưa hắn về nhà. 

Lẽ ra Hứa Tô và Bạch Mặc đều là con trai đang tuổi dậy thì, ở chung một phòng với Bạch Tịnh thì không ổn, nhưng biết sao được khi chỗ ở quá bé, chỉ có thể kéo một tấm rèm ngăn phòng ngủ làm hai gian, Bạch Tịnh ngủ phòng trong, hắn và Bạch Mặc ngủ bên ngoài. Đôi khi học bài quá mệt, Hứa Tô sẽ lén vén rèm nhìn Bạch Tịnh mặc áo ngủ màu hồng nhạt, nhìn cái cổ trắng nõn và mái tóc đen dài của cô, Bạch Tịnh trưởng thành sớm nên khi biết có người nhìn trộm mình còn cố tình sờ chân vuốt tóc, đôi khi còn quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, dáng vẻ yêu kiều tức giận tựa như lông vũ lướt qua lòng Hứa Tô, làm hắn ngứa ngáy. Ai ngờ bị Bạch Mặc phát hiện, bị anh ta trùm kín chăn qua đầu tẩn một trận.

Muộn hơn chút nữa, Cố Thiên Phượng vẫn hay làm đồ ăn đêm cho ba đứa nhỏ.

Bạch Mặc nhìn bát Hứa Tô rồi lại nhìn bát của mình, sau đó bức xúc oán thán: “Mẹ, vì sao trong bát Hứa Tô lại có quả óc chó mà con không có, ai mới là con ruột mẹ đấy…” Dứt lời thì lập tức cướp luôn đồ ăn trong bát Hứa Tô.

Cố Thiên Phượng không nể nang đánh vào tay con trai, mắng anh ta: “Nếu mày học giỏi được như Tiểu Tô thì mẹ cũng cho mày quả óc chó cho bổ óc.”

Hương thơm béo ngậy của sữa và các loại hạt tràn ngập khắp căn phòng.

Sau mấy giây đối diện ngắn ngủi, Bạch Mặc gạt nước mắt, trước khi quay đi thì chỉ vào Hứa Tô và dặn dò vệ sĩ, không cho hắn tiến vào.

Hứa Tô cũng chỉ có thể tiếp tục chờ bên ngoài khán phòng, chờ đến lúc tầm mắt đã mơ hồ, tay chân ê ẩm tê dại. Hắn cũng không biết mình đang chờ cái gì. Cửa gỗ rất dày, cách âm rất tốt, hắn không nghe được điếu văn, cũng không nghe được khúc nhạc đưa tiễn.

Tiếng khóc đột nhiên vang lên trong khán phòng. Di thể của Cố Thiên Phượng được đẩy vào hỏa táng, đây là lời vĩnh biệt cuối cùng từ người thân và bạn bè yêu quý của bà.

Tiếng khóc lay tỉnh Hứa Tô vẫn đang đờ đẫn bất động, như nghe thấy tiếng gọi binh sĩ tập hợp, hắn giật nảy mình, cúi đầu lao thẳng về phía cửa. Hắn gào lên với cánh cửa gỗ đóng chặt kia: “Bạch Mặc, tôi xin anh, cho tôi nhìn một lần thôi…”

Vệ sĩ đã được dặn dò, có vài người xông tới bắt lấy hắn.

“Bạch Mặc, anh cho tôi vào! Để tôi nhìn dì… Dì!” Lúc thì gọi “Bạch Mặc”, lúc lại gọi “Dì”, cả đời này Hứa Tô chưa từng bùng nổ mãnh liệt như thế, mấy vệ sĩ cao hơn to hơn đều không giữ được hắn, chẳng bao lâu sau càng nhiều người xông đến. Hắn vẫn ôm cái tính nước chảy bèo trôi, được chăng hay chớ, có lẽ điểm này giống với Tô An Na, đôi khi người ta không thể sống quá tốt được, như thế thì khổ lắm.

Nhưng giờ Hứa Tô chỉ biết đúng một điều, nếu lúc này hắn không thể nhìn thấy Cố Thiên Phượng, thì từ nay về sau sẽ không bao giờ nhìn được nữa.

Bị trói chặt tay, hắn lại dùng vai, dùng đầu đụng, như một con tê giác quật cường không chịu cúi đầu, tiếng khóc bên trong yếu dần, đã sắp không còn nghe thấy nữa, cũng có nghĩa là cơ hội được nhìn thấy Cố Thiên Phượng lần cuối cùng cũng sắp mất đi.

Tiếng khóc mỏng manh ấy kết nối với Hứa Tô tựa như sợi dây diều. Cánh diều buộc vào sợi dây ấy đã bay lên rất cao, lung lay lảo đảo giữa không trung xám trắng. Hứa Tô rơi vào trong khủng hoảng nặng nề, chỉ sợ nếu trong nháy mắt mà sợi dây ấy đứt, một cơn gió lạnh thổi qua, con diều sẽ biến mất khỏi bầu trời.

“Dì… Dì!”

Sức vùng vẫy quá lớn nhưng lại không có điểm tựa, ngón tay bị mấy gã đàn ông đồ đen bẻ gãy, nhưng Hứa Tô hoàn toàn không cảm thấy gì.

Tiếng khóc trong phòng đã không còn nữa, Hứa Tô tuyệt vọng quỳ xuống đất, dồn hết sức mình gào lên –

“Mẹ!”

Khi Cố Thiên Phượng đã hóa thành tro tàn thì Hứa Tô thấy Phó Vân Hiến.

Có lẽ là nghe được tin từ bên mẹ Hoàng mà tới xem, cũng có thể chỉ tình cờ ngang qua?

Một người chất phác đơn thuần như Cố Thiên Phượng, cả đời chưa từng vi phạm pháp luật, vừa nghe thấy “cố ý giết người” thì thấy như trời sập, còn tưởng ngày mai Bạch Tịnh sẽ bị xử bắn. Vậy nên bà mới nhờ luật sư giảng hòa với mẹ Hoàng trước khi chết, cũng thành khẩn xin lỗi đối phương, cầu xin đối phương có thể giữ đúng lời hứa của mình, để lại cho con gái bà một mạng, cũng có thể cho Bạch Tịnh một cơ hội hối cải sau khi ngồi tù.

Phó Vân Hiến đi về phía Hứa Tô, y hơi nhíu mày, ánh nhìn như nước hồ sâu, đôi môi mím chặt thành một nét cứng rắn.

Rõ ràng không khóc, nhưng lại không thấy rõ, Hứa Tô liên tục dùng tay áo lau mắt, phải cố hết sức mới nhìn rõ được Phó Vân Hiến. Nhưng hắn chợt nhận ra, tuy Phó Vân Hiến đang tới gần mình nhưng chẳng hiểu vì sao lại càng đi càng xa, chờ đến khi người ở trước mắt thì bọn họ đã cách nhau ngàn dặm.

Biểu cảm của Phó Vân Hiến rất kỳ lạ, không thể định rõ là đau lòng hay thương xót, y nâng tay sờ lên mặt Hứa Tô nhưng Hứa Tô lại bật ngược về sau như điện giật. Thoát ra rồi vẫn còn run lẩy bẩy như nhánh cỏ khô dưới gió.

Hắn nói, chú, tôi vẫn luôn không dám nói cho chú, rằng tôi có nằm mơ cũng muốn đưa chú tới gặp bà…

“Tôi muốn giới thiệu bà ấy với chú, nói cho chú biết đây mới là mẹ ruột của tôi, bà ấy không hề tham lam, bà ấy tựa như ánh dương ấm áp giữa mùa đông lạnh…” Hứa Tô ngẩng đầu nở một nụ cười sáng ngời với Phó Vân Hiến, thế nhưng vừa cười được một nửa thì nước mắt đã lã chã tuôn rơi.

“Tôi cũng muốn giới thiệu chú với bà, nói cho bà ấy rằng đây là người mà tôi đã hạ quyết tâm muốn ở bên cả đời, là người mà tôi yêu nhất…”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5688 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5227 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4965 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4546 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4474 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4376 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter