Chương : 57
Edit: ThienDa
Bạch Nhan ngay cả cân nhắc cũng không cần, trực tiếp gật đầu: "Được, ngươi muốn dạng yêu thú gì?"
"Hồ ly, ta thích hồ ly! Lông xù rất đáng yêu."
Hồ ly?
Cái này đơn giản.
Bạch Nhan khẽ cười duyên: "Đợi đến lúc đó ta đem một đám cho ngươi chọn một chút."
Bên cạnh Thần Nhi hồ ly nhiều lắm, lúc đó để hắn gọi, có thể cho nàng trực tiếp chọn.
Nhưng lời này, vào trong tai những người khác, thì cho rằng Bạch Nhan quá mức phách lối!
Nàng coi yêu thú là gì? Rau cái trắng bán ngoài chợ?
Vậy còn nói đưa cho nàng (LTV) chọn lựa?
Chỉ có Đế Thương, nghe xong lời này, mắt phượng thu vào, khóe môi cong lên một nụ cười thị huyết.
Edit: ThienDa
Bạch Nhan nói xong lời này, cũng cảm nhận được phía sau lưng có một ánh mắt lạnh băng, trong lòng nàng lộp bộp một chút.
Xong!
Nàng làm sao quên mất hắn còn ở đây?
"Hồ ly?"
Đang lúc Bạch Nhan tìm đối sách, nam nhân đã đến phía sau nàng.
Nam nhân ghé môi vào tai nàng, mang theo hơi lạnh, để toàn thân nàng chợt nổi da gà.
"Ta cũng rất chờ mong những con hồ ly kia..."
Sắc mặt Bạch Nhan hơi đổi, đang định nói chuyện với hắn, thì ở giữa không trung, một bầy Ngân Lang nâng vương tọa nhanh chóng chạy tới, phịch một tiếng rơi xuống trước mặt Đế Thương.
Đế Thương phất tay áo bỏ đi, nhanh chân ngồi trên vương tọa, sau đó... hắn biến mất trong đầu trời đêm tĩnh lặng.
"Biểu tỷ, ngươi cùng Thương Vương làm sao biết nhau?" Lam Tiểu Vận rất hưng phấn, biểu tình có chút xấu xa, "Tiện nhân Bạch Chỉ kia, một mực mơ tưởng làm thê tử của Thương Vương! Hôm nay thấy vẻ mặt kinh hoàng của nàng, thật quá sảng khoái!"
Nhất là vừa rồi trong chớp mắt Đế Thương ôm lấy Bạch Nhan, Lam Tiểu Vận cảm thấy... bọn họ rất xứng đôi!
"Cữu cữu, hôm nay trong yến tiệc, có phải Tiêu Nhi không đến?" Bạch Nhan nhìn qua Lam Vũ, hỏi.
Lam Vũ giật mình, gật đầu: "Đúng vậy, hắn chưa từng xuất hiện."
Lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại, theo tính cách của Bạch Tiêu, ngày trọng đại như vậy, hắn nhất định sẽ không thất ước!
Chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì?
"Cữu cữu, ngươi phái người qua Bạch gia tìm hiểu một chút tình huống của Tiêu Nhi, ta còn có chuyện muốn đi làm."
"Được," Lam Vũ gật đầu, "Ngươi muốn đi làm cái gì?"
Nét mặt Bạch Nhan hiện lên ý cười, nụ cười kia mang theo tà ác, nàng chuyển mắt nhìn Lam Tiểu Vận: "Ngươi có muốn cùng ta đi làm việc lớn?"
Lam Tiểu Vận hưng phấn nói: "Ta thích nhất là làm việc lớn! Biểu tỷ, chúng ta nhanh đi."
"Đi."
Bạch Nhan giữ chặt tay Lam Tiểu Vận, hướng về phía bóng đêm đi đến.
...
Trời đêm đã muộn.
Đêm khuya trên đường phố, Bạch Chỉ giận dữ đá cục đá dưới chân, nàng vừa nghĩ tới Đế Thương ôm ấp Bạch Nhan, trong lòng như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, rất muốn phát điên.
Đúng lúc này...
Nàng ta nhìn thấy phía trước, dưới ánh trăng có một bóng người.
Ánh trăng đem bóng của nàng kéo thật dài, cười nhẹ nàng chăm chú nhìn nàng ta.
"Bạch Nhan!"
Mượn ánh trăng, Bạch Chỉ nhìn thấy một gương mặt tuyệt sắc, nàng hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi vì sao lại ở chỗ này?"
"Bây giờ ngươi không nên quan tâm ta vì sao ở chỗ này, mà là... ngươi có thể bình yên vô sự về đến nhà hay không!"
Bạch Nhan chậm rãi đi về phía Bạch Chỉ, nở một nụ cười rất sâu, sâu tới mức làm tâm Bạch Chỉ run lên.
"Bạch Nhan, ngươi muốn làm gì?"
Nhìn nụ cười kia, trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy hốt hoảng, nàng cũng không biết vì sao, đối với phế vật này lại có một sự sợ hãi phát ra từ nội tâm..
Bạch Nhan ngay cả cân nhắc cũng không cần, trực tiếp gật đầu: "Được, ngươi muốn dạng yêu thú gì?"
"Hồ ly, ta thích hồ ly! Lông xù rất đáng yêu."
Hồ ly?
Cái này đơn giản.
Bạch Nhan khẽ cười duyên: "Đợi đến lúc đó ta đem một đám cho ngươi chọn một chút."
Bên cạnh Thần Nhi hồ ly nhiều lắm, lúc đó để hắn gọi, có thể cho nàng trực tiếp chọn.
Nhưng lời này, vào trong tai những người khác, thì cho rằng Bạch Nhan quá mức phách lối!
Nàng coi yêu thú là gì? Rau cái trắng bán ngoài chợ?
Vậy còn nói đưa cho nàng (LTV) chọn lựa?
Chỉ có Đế Thương, nghe xong lời này, mắt phượng thu vào, khóe môi cong lên một nụ cười thị huyết.
Edit: ThienDa
Bạch Nhan nói xong lời này, cũng cảm nhận được phía sau lưng có một ánh mắt lạnh băng, trong lòng nàng lộp bộp một chút.
Xong!
Nàng làm sao quên mất hắn còn ở đây?
"Hồ ly?"
Đang lúc Bạch Nhan tìm đối sách, nam nhân đã đến phía sau nàng.
Nam nhân ghé môi vào tai nàng, mang theo hơi lạnh, để toàn thân nàng chợt nổi da gà.
"Ta cũng rất chờ mong những con hồ ly kia..."
Sắc mặt Bạch Nhan hơi đổi, đang định nói chuyện với hắn, thì ở giữa không trung, một bầy Ngân Lang nâng vương tọa nhanh chóng chạy tới, phịch một tiếng rơi xuống trước mặt Đế Thương.
Đế Thương phất tay áo bỏ đi, nhanh chân ngồi trên vương tọa, sau đó... hắn biến mất trong đầu trời đêm tĩnh lặng.
"Biểu tỷ, ngươi cùng Thương Vương làm sao biết nhau?" Lam Tiểu Vận rất hưng phấn, biểu tình có chút xấu xa, "Tiện nhân Bạch Chỉ kia, một mực mơ tưởng làm thê tử của Thương Vương! Hôm nay thấy vẻ mặt kinh hoàng của nàng, thật quá sảng khoái!"
Nhất là vừa rồi trong chớp mắt Đế Thương ôm lấy Bạch Nhan, Lam Tiểu Vận cảm thấy... bọn họ rất xứng đôi!
"Cữu cữu, hôm nay trong yến tiệc, có phải Tiêu Nhi không đến?" Bạch Nhan nhìn qua Lam Vũ, hỏi.
Lam Vũ giật mình, gật đầu: "Đúng vậy, hắn chưa từng xuất hiện."
Lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại, theo tính cách của Bạch Tiêu, ngày trọng đại như vậy, hắn nhất định sẽ không thất ước!
Chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì?
"Cữu cữu, ngươi phái người qua Bạch gia tìm hiểu một chút tình huống của Tiêu Nhi, ta còn có chuyện muốn đi làm."
"Được," Lam Vũ gật đầu, "Ngươi muốn đi làm cái gì?"
Nét mặt Bạch Nhan hiện lên ý cười, nụ cười kia mang theo tà ác, nàng chuyển mắt nhìn Lam Tiểu Vận: "Ngươi có muốn cùng ta đi làm việc lớn?"
Lam Tiểu Vận hưng phấn nói: "Ta thích nhất là làm việc lớn! Biểu tỷ, chúng ta nhanh đi."
"Đi."
Bạch Nhan giữ chặt tay Lam Tiểu Vận, hướng về phía bóng đêm đi đến.
...
Trời đêm đã muộn.
Đêm khuya trên đường phố, Bạch Chỉ giận dữ đá cục đá dưới chân, nàng vừa nghĩ tới Đế Thương ôm ấp Bạch Nhan, trong lòng như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, rất muốn phát điên.
Đúng lúc này...
Nàng ta nhìn thấy phía trước, dưới ánh trăng có một bóng người.
Ánh trăng đem bóng của nàng kéo thật dài, cười nhẹ nàng chăm chú nhìn nàng ta.
"Bạch Nhan!"
Mượn ánh trăng, Bạch Chỉ nhìn thấy một gương mặt tuyệt sắc, nàng hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi vì sao lại ở chỗ này?"
"Bây giờ ngươi không nên quan tâm ta vì sao ở chỗ này, mà là... ngươi có thể bình yên vô sự về đến nhà hay không!"
Bạch Nhan chậm rãi đi về phía Bạch Chỉ, nở một nụ cười rất sâu, sâu tới mức làm tâm Bạch Chỉ run lên.
"Bạch Nhan, ngươi muốn làm gì?"
Nhìn nụ cười kia, trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy hốt hoảng, nàng cũng không biết vì sao, đối với phế vật này lại có một sự sợ hãi phát ra từ nội tâm..