Chương : 23
Edit: ThienDa
Bạch Nhan bị sự vô sỉ này làm cho bật cười: "Ta ngược lại hôm nay mới biết, trên người ta chảy chính là huyết mạch Bạch gia, ta còn tưởng rằng, ngươi chỉ là bố dượng của ta."
"Làm càn!" Bạch Chấn Tường vỗ một chưởng lên bàn, nổi trận lôi đình, "Ngươi cái đồ hỗn trướng đại nghịch bất đạo, dám nói lão tử ngươi là bố dượng, hôm nay lão tử không giáo huấn ngươi, ngươi thật đúng là vô pháp vô thiên! Người tới, đem gia pháp lấy ra, hôm nay không cho bất cứ người nào đứng ta cầu tình!"
Đôi mắt Bạch Nhan khẽ híp lại, bàn tay sinh ra ám kình, có thể cùng hắn ta giương cung bạt kiếm, ngay lúc này thanh âm nghiêm khắc của lão ma ma truyền đến.
"Dừng tay!" Nàng từ ghế đứng lên, chén trà trong tay cũng đập xuống bàn, "Bạch gia chủ, Bạch phủ các ngươi vong ân phụ nghĩa, đã khi dễ người Lam gia chúng ta, hiện tại còn muốn giáo huấn Bạch đại tiểu thư, để ta nhắc lão phu nhân tìm thời điểm vào cung hảo hảo nói chuyện với Thái hậu một chút."
Lúc mà Lam Nguyệt còn sống, Thái hậu rất thương nàng, vốn muốn gả nàng cho hoàng tử, không biết sao Lam Nguyệt khăng khăng không muốn vào cung, Thái hậu đành từ bỏ.
Nếu không phải Bạch Nhược làm Thái tử phi, thêm thái hậu tuổi tác đã cao, dốc lòng hướng phật, Bạch Chấn Tường cũng không cả gan làm loạn như vậy!
"Bạch Nhan, nếu như hôm nay ngươi dám cùng người Lam gia rời đi, thì sau này, ngươi không còn là huyết mạch Bạch gia! Hi vọng chính ngươi suy nghĩ thật kỹ!" Bạch Chấn Tường lộ ra vẻ mặt cao ngạo, nghiêm nghị nói.
Bạch Nhan khóe môi hơi giương lên: "Cầu còn không được."
Cầu còn không được?
Bạch Chấn Tường lập tức mở to hai mắt, thở hổn hển không ngừng, hiển nhiên là bị chọc tức.
Hỗn trướng này vừa nói cái gì? Cầu còn không được? Nàng thà lựa chọn một gia tộc đã xuống dốc như Lam gia, cũng muốn rời đi gia tộc thịnh vượng như Bạch gia?
"Cút!" Bạch Chấn Tường phẫn nộ quát to một tiếng, "Ngươi lập tức cút khỏi đại môn Bạch gia, sau này, Bạch Chấn Tường ta không có nữ nhi này!"
"Còn có ngươi! " Ánh mắt hắn dời sang Bạch Tiêu đang đứng bên cạnh Bạch Nhan, sắc mặt tái xanh, "Ngươi bớt qua lại với cái nghịch nữ này, miễn cho bị nàng làm hư! Dù sao ngươi cũng có Nhược Nhi là tỷ tỷ ưu tú, bớt cùng loại người này kết giao!"
Bạch Tiêu đang định quay người rời đi, nghe Bạch Chấn Tường nói những lời này, cũng không quay đầu lại, nói: "Trên đời này không có ai so được với tỷ tỷ, Bạch Nhược tính là cái gì?"
"Bạch Tiêu!" Bạch Chấn Tường đứng phắt dậy, nắm chặt nắm đấm run run, "Ngươi dám đi ra ngoài thử một bước!"
Hiển nhiên, Bạch Tiêu sẽ không cho Bạch Chấn Tường mặt mũi, hắn ném xong lời này, thân ảnh tuyết trường sam màu trắng đã bước ra ngoài phòng, hướng theo phía Bạch Nhan mà đi.
Sắc mặt Bạch Chấn Tường hết sức khó coi, đáng tiếc, Bạch Tiêu không phải như Bạch Nhan, hắn có thể không đau lòng đem Bạch Nhan đuổi ra khỏi Bạch gia, nhưng Bạch Tiêu, là nhi tử duy nhất của hắn!
Bạch gia không thể không có người kế thừa!
Lão ma ma không biết khi nào cũng rời đi, Vu Dung nhìn phương hướng đám người kia đi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, khóc không thành tiếng: " Tướng công, ta biết ở trong lòng Tiêu Nhi, ta cùng tỷ muội Nhược Nhi từ đầu đến cuối đều là người ngoài, vì để cho quan hệ tướng công và Tiêu Nhi tốt lên... không bằng tưởng công bỏ ta đi, ta sẽ dẫn Chỉ Nhi rời khỏi đây."
Vốn lửa giận đầy mình, Bạch Chấn Tường nghe Vu Dung khóc lóc kể lể, tức giận trong lòng càng sâu.
"Đây đều do Bạch Tiêu không biết nhìn người, có liên quan gì tới ngươi? Nha đầu Bạch Nhan dụng tâm hiểm ác, so ra kém chân tình của Nhược Nhi đối với Tiêu Nhi, sớm muộn hắn sẽ nhận ra, hắn đã phạm phải sai lầm!"
Bạch Nhan bị sự vô sỉ này làm cho bật cười: "Ta ngược lại hôm nay mới biết, trên người ta chảy chính là huyết mạch Bạch gia, ta còn tưởng rằng, ngươi chỉ là bố dượng của ta."
"Làm càn!" Bạch Chấn Tường vỗ một chưởng lên bàn, nổi trận lôi đình, "Ngươi cái đồ hỗn trướng đại nghịch bất đạo, dám nói lão tử ngươi là bố dượng, hôm nay lão tử không giáo huấn ngươi, ngươi thật đúng là vô pháp vô thiên! Người tới, đem gia pháp lấy ra, hôm nay không cho bất cứ người nào đứng ta cầu tình!"
Đôi mắt Bạch Nhan khẽ híp lại, bàn tay sinh ra ám kình, có thể cùng hắn ta giương cung bạt kiếm, ngay lúc này thanh âm nghiêm khắc của lão ma ma truyền đến.
"Dừng tay!" Nàng từ ghế đứng lên, chén trà trong tay cũng đập xuống bàn, "Bạch gia chủ, Bạch phủ các ngươi vong ân phụ nghĩa, đã khi dễ người Lam gia chúng ta, hiện tại còn muốn giáo huấn Bạch đại tiểu thư, để ta nhắc lão phu nhân tìm thời điểm vào cung hảo hảo nói chuyện với Thái hậu một chút."
Lúc mà Lam Nguyệt còn sống, Thái hậu rất thương nàng, vốn muốn gả nàng cho hoàng tử, không biết sao Lam Nguyệt khăng khăng không muốn vào cung, Thái hậu đành từ bỏ.
Nếu không phải Bạch Nhược làm Thái tử phi, thêm thái hậu tuổi tác đã cao, dốc lòng hướng phật, Bạch Chấn Tường cũng không cả gan làm loạn như vậy!
"Bạch Nhan, nếu như hôm nay ngươi dám cùng người Lam gia rời đi, thì sau này, ngươi không còn là huyết mạch Bạch gia! Hi vọng chính ngươi suy nghĩ thật kỹ!" Bạch Chấn Tường lộ ra vẻ mặt cao ngạo, nghiêm nghị nói.
Bạch Nhan khóe môi hơi giương lên: "Cầu còn không được."
Cầu còn không được?
Bạch Chấn Tường lập tức mở to hai mắt, thở hổn hển không ngừng, hiển nhiên là bị chọc tức.
Hỗn trướng này vừa nói cái gì? Cầu còn không được? Nàng thà lựa chọn một gia tộc đã xuống dốc như Lam gia, cũng muốn rời đi gia tộc thịnh vượng như Bạch gia?
"Cút!" Bạch Chấn Tường phẫn nộ quát to một tiếng, "Ngươi lập tức cút khỏi đại môn Bạch gia, sau này, Bạch Chấn Tường ta không có nữ nhi này!"
"Còn có ngươi! " Ánh mắt hắn dời sang Bạch Tiêu đang đứng bên cạnh Bạch Nhan, sắc mặt tái xanh, "Ngươi bớt qua lại với cái nghịch nữ này, miễn cho bị nàng làm hư! Dù sao ngươi cũng có Nhược Nhi là tỷ tỷ ưu tú, bớt cùng loại người này kết giao!"
Bạch Tiêu đang định quay người rời đi, nghe Bạch Chấn Tường nói những lời này, cũng không quay đầu lại, nói: "Trên đời này không có ai so được với tỷ tỷ, Bạch Nhược tính là cái gì?"
"Bạch Tiêu!" Bạch Chấn Tường đứng phắt dậy, nắm chặt nắm đấm run run, "Ngươi dám đi ra ngoài thử một bước!"
Hiển nhiên, Bạch Tiêu sẽ không cho Bạch Chấn Tường mặt mũi, hắn ném xong lời này, thân ảnh tuyết trường sam màu trắng đã bước ra ngoài phòng, hướng theo phía Bạch Nhan mà đi.
Sắc mặt Bạch Chấn Tường hết sức khó coi, đáng tiếc, Bạch Tiêu không phải như Bạch Nhan, hắn có thể không đau lòng đem Bạch Nhan đuổi ra khỏi Bạch gia, nhưng Bạch Tiêu, là nhi tử duy nhất của hắn!
Bạch gia không thể không có người kế thừa!
Lão ma ma không biết khi nào cũng rời đi, Vu Dung nhìn phương hướng đám người kia đi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, khóc không thành tiếng: " Tướng công, ta biết ở trong lòng Tiêu Nhi, ta cùng tỷ muội Nhược Nhi từ đầu đến cuối đều là người ngoài, vì để cho quan hệ tướng công và Tiêu Nhi tốt lên... không bằng tưởng công bỏ ta đi, ta sẽ dẫn Chỉ Nhi rời khỏi đây."
Vốn lửa giận đầy mình, Bạch Chấn Tường nghe Vu Dung khóc lóc kể lể, tức giận trong lòng càng sâu.
"Đây đều do Bạch Tiêu không biết nhìn người, có liên quan gì tới ngươi? Nha đầu Bạch Nhan dụng tâm hiểm ác, so ra kém chân tình của Nhược Nhi đối với Tiêu Nhi, sớm muộn hắn sẽ nhận ra, hắn đã phạm phải sai lầm!"