Chương : 75
“Ta ở trong này.” Bách Nhĩ thản nhiên đáp, nhìn lên trên bờ, dưới ánh nắng giữa trưa rọi xuống, đồng tử đen như hàn ***, giữa ánh sáng rực rỡ xoay chuyển mang theo sự khoan thai, cao quý từ khi sinh ra đã có. Đồ chỉ cảm thấy hô hấp của mình bị kiềm hãm, trong đầu trở nên trống rỗng, nhất thời lại quên mất mình muốn làm gì.
Khóe môi Bách Nhĩ cong nhẹ lên, giống như tia nắng ban mai lướt nhẹ, xóa đi mây mù, sự hời hợt, lạnh nhạt vừa thoát ra trong lơ đãng lập tức biến mất vô tung.
“Muốn về à? Chờ ta một lát.” Y nói, tay kéo dây leo, liền muốn lên bờ.
Bọt nước ánh lên ánh nắng mặt trời dọc theo đuôi mày trượt xuống, lăn tới cổ, tiếp tục tràn đầy mà rơi xuống, để lại trên làn da đã hơi khô một dấu vết không quá rõ rệt, sau đó nhanh chóng bốc hơi. Lúc hai điểm sậm màu như màu lúa mì trên ngực Bách Nhĩ đập vào mắt, Đồ liền cảm thấy đầu mình vang lên tiếng nổ, cả người đều thấy không khỏe. Hắn hoảng hốt xoay người, bất giác nuốt nước miếng.
“Ta ở ngoài rừng trúc chờ ngươi.” Giọng điệu của hắn hơi gấp, bỏ lại câu này, liền vội vàng bước đi.
Bách Nhĩ nhìn bóng dáng hắn, chắc lại thẹn thùng rồi, vì thế y không khỏi cười ra tiếng. Không nhanh không chậm trèo lên bờ, cứ như vậy đứng đó một lúc lâu, để làm khô người, rồi mới lấy quần áo da thú mặc vào.
Cơ thể cứng đờ của Đồ đi ra rừng trúc, cúi đầu nhìn xuống tấm da thú quấn quanh hạ thân bị đội lên, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.
Sao lại… Hắn cộp trán lên thân trúc lạnh lẽo, bóng loáng, chậm rãi bình ổn dục vọng đột nhiên dâng lên, trong lòng lại không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Hắn thích á thú xinh đẹp, không nên là người như Bách Nhĩ. Bách Nhĩ dù có đẹp thì cũng không giống á thú… Có thú nhân nào vì đồng bạn của mình hơi đẹp một chút, liền nảy sinh dục vọng không? Chuyện này thật sự rất kỳ quái. Hơn nữa, kể cả là á thú, vào thời điểm nóng nhất của mùa mưa, cũng sẽ cởi trần, chỉ quấn bên hông một tấm da thú, cũng không thấy hắn vô duyên vô cớ động dục với người ta, chuyện này thật là…
“Sao vậy? Không thoải mái à?” Bách Nhĩ đi ra, thấy Đồ dùng sức đập đầu lên một cây trúc, y liền ân cần hỏi.
Tâm trạng của Đồ đang cáu kỉnh, cũng không nhận thấy có người tới gần, khi nghe thấy giọng nói của Bách Nhĩ, cơ thể hắn liền cứng lại, nhanh chóng nhìn xuống hạ thân, phát hiện nó đã yên tĩnh lại, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại dừng ở chỗ khác, không nhìn vào Bách Nhĩ.
“Không có việc gì, đi thôi.” Hắn lạnh mặt nói, sau đó không đợi đối phương, đã bước đi trước.
Bách Nhĩ nhận ra tâm tình hắn khác thường, nhưng nghĩ lại chuyện lúc nãy, cũng không nghĩ ra chuyện gì khiến hắn như thế, nên y liền ném qua một bên.
“Không biết nơi này có mùa tuyết rơi giống bên ngoài không nhỉ?” Bách Nhĩ nhìn cỏ cây tươi tốt trước mắt, thấy không có dấu vết xơ xác, nên y không khỏi lẩm bẩm một câu.
Nghe thấy y nói, Đồ theo phản xạ muốn nhìn qua, nhưng lúc khóe mắt liếc tới mái tóc dài rối, ướt trên vai y, hắn lại cứng người mà dừng lại, sau đó cố gắng để mắt mình nhìn thẳng về phía trước.
“Có. Lần trước tới đây, ta thấy lạnh hơn lúc này một ít, với lại khi chúng ta đi dò đường, ở sườn núi thấy vẫn còn tuyết đọng.” Hắn trả lời.
“Nếu là như vậy, cần phải đưa ra quyết định sớm. Mặc dù nơi này không thiếu động vật ăn cỏ, nhưng nếu lấy chúng làm thức ăn, thì không phải là kế lâu dài.” Bách Nhĩ suy tính.
Nói đến chính sự, Đồ tạm thời vứt bỏ sự mất tự nhiên trong lòng, đưa ra suy nghĩ của mình “Bách Nhĩ, ta nghĩ từ ngày mai bắt đầu, vẫn nên ra ngoài săn thú. Mấy con thú ăn cỏ này, không đến nỗi không đánh được con mồi, vẫn không nên động tới chúng. Lúc mùa tuyết rơi đến, chúng ta còn có thể trông cậy vào.”
Trong mắt Bách Nhĩ hiện lên tán thưởng, y phát hiện tầm nhìn của thú nhân này so với mình tưởng tượng còn rộng hơn, cho dù ở trong hoàn cảnh làm người ta dễ dàng lười biếng, hắn cũng chưa từng mất đi ý thức về gian nan khổ cực.
“Ngươi định làm sao?” Y không lập tức nói ra suy nghĩ của mình, mà là hỏi lại.
“Ta nghĩ như thế này, mỗi lần để mười người ra ngoài săn thú cùng với thu cỏ bạch thủy, những người còn lại thì dựa theo lời lúc trước ngươi nói, khai thác đá dựng phòng ốc, như vậy hai bên đều không chậm trễ. Bên ngoài sơn động lúc này hẳn là không thiếu dã thú, săn thú cũng không khó, chỉ cần chú ý đừng để chúng vào đây là được. Còn cỏ bạch thủy, chắc phải đợi thêm một thời gian ngắn, chờ đám thú tán đi mới tìm được.” Đồ vừa suy nghĩ vừa nói.
“Ý ngươi là đi từ sơn động ra?” Nghe cả buổi, Bách Nhĩ cũng hiểu đại khái ý tưởng của Đồ.
“Ừ.” Ánh mắt của Đồ phóng xa, dừng ở nơi lúc đến, chỗ đó mơ hồ có thể nhìn thấy vài điểm đen đi lại, hiển nhiên đã có người thức dậy.
“Tại sao không đi đường thủy?” Bách Nhĩ cười “Như vậy vừa có thể rèn luyện khả năng chèo bè, lại tiết kiệm phiền toái phải vác con mồi, hơn nữa thời gian đi đường cũng sẽ giảm một nửa, sáng ra ngoài, tối có thể gấp rút trở về rồi.”
Đồ dừng lại một lát, muốn nhìn Bách Nhĩ, lại nhịn xuống.
“Ta quên còn có bè.” Hắn rầu rĩ nói, bộ dáng có phần chán nản.
“Sau này lúc săn thú, các ngươi bỏ ra năm người, chúng ta năm người, mỗi lần đều mang theo một á thú, để họ giúp nấu cơm, cũng để hái rau dại có thể ăn được trở về.” Bách Nhĩ nói tiếp. Đối với mấy á thú kia, y đã tính toán cả rồi, tuy ý định ban đầu lấy bọn họ là muốn làm yên lòng các thú nhân, nhưng y cũng không muốn nuôi không bọn họ đâu.
“Để á thú đi cùng?” Đồ sửng sốt, lông mày không khỏi nhíu lại, hiển nhiên hắn rất không tán thành chủ ý này “Bọn họ đi có thể làm gì chứ? Còn bắt chúng ta phân tâm chiếu cố nữa.”
“Sao? Mười thú nhân còn không bảo vệ nổi một á thú?” Bách Nhĩ cười, khích tướng “Hay là ngươi không nỡ để họ chịu khổ?”
“Đương nhiên không phải, ta cũng không thích bọn họ, bọn họ chịu khổ hay không liên quan gì tới ta chứ.” Trong phút chốc, Đồ dừng chân lại, xoay người nhìn Bách Nhĩ, không vui phản bác.
Phát hiện cảm xúc của hắn tựa hồ có chút kích động, Bách Nhĩ hơi kinh ngạc “Ngươi đang giận à? Sao vậy?” Trầm mặc một lát, y lại hỏi “Là vì Na Nông sao?” Dù sao cũng đã thích người ta lâu như vậy, nói buông liền buông, cũng không phải là người bình thường có thể làm được, cho nên hắn khác lạ chắc là vì chuyện này.
Đồ nhận thấy mình thất thố, hắn lấy tay lau mặt, quay đầu đi “Không phải.” Dừng một lát, lại bồi thêm một câu “Xin lỗi.” Hắn chỉ là có chút không khống chế được cảm xúc của mình, vừa không thể chấp nhận mình có phản ứng với Bách Nhĩ, vừa không muốn Bách Nhĩ hiểu lầm mình, trong lòng hắn mâu thuẫn đến mức muốn nổi điên lên rồi.
Bách Nhĩ nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, khiến hắn không hiểu sao trong người lại dâng lên cảm giác bị nhìn thấu từ ngoài vào trong, không chỗ nào che giấu được, khiến hắn không khỏi chật vật xoay người, đi nhanh về phía trước. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, bả vai đột nhiên lại bị một bàn tay đè lại, nhịp đi nháy mắt trở nên lộn xộn, không thể không dừng lại, lại không dám nhìn qua người đặt tay lên vai hắn.
“Na Nông tuy không tốt đẹp gì, nhưng nếu ngươi thật lòng thích, đợi thú triều qua, ta sẽ nghĩ cách cưới y về cho ngươi.” Bách Nhĩ an ủi vỗ vai Đồ. Trong suy nghĩ của y, bộ dáng của Đồ hiện tại chính là đang đau khổ vì tình. Tuy y không thích Na Nông thật, nhưng cũng chỉ là một á thú kiến thức hữu hạn thôi, dù y thật sự có giở trò gì, thì chú ý thêm một chút, cũng chẳng làm ra nổi sóng gió lớn đâu, cho nên y mới có thể nói như vậy. Về phần dùng hai chữ “cưới về”, chỉ là giữ sĩ diện cho Đồ thôi, chứ thực tế y không cho rằng Na Nông đáng để bọn họ lãng phí nhiều tâm tư như vậy.
“Không cần, ta không thích y, ta theo đuổi y chỉ vì y là á thú đẹp nhất bộ lạc thôi.” Cơ thể Đồ cương cứng, giọng điệu lãnh đạm nói, hắn rất muốn đẩy cái tay trên vai xuống, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
Bách Nhĩ hơi bất ngờ, nhưng mặc kệ đối phương nói thật hay giả, y đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem đó như lời nói thật. Nếu có thể bớt được phiền toái, đương nhiên càng tốt rồi.
“Muốn á thú đẹp không phải rất đơn giản sao, sau này chỗ chúng ta có á thú mới tới, ta nhất định sẽ giữ á thú đẹp nhất cho ngươi.” Nơi này của họ không có khả năng mãi mãi chỉ có bốn năm mươi người, về sau chắc chắn sẽ còn có thú nhân, á thú mới thêm vào, nên lời nói này của Bách Nhĩ cũng không tính là hứa suông. Về phần á thú có tình nguyện hay không… cần phải suy xét sao? Giống như trước kia phân nữ nhân cho tướng sĩ biên cương, lại có ai quan tâm các nàng có tình nguyện hay không. Tướng sĩ vì bảo vệ lãnh thổ và bình an của dân chúng mà bỏ ra tính mạng, mấy nữ nhân đó vì tướng sĩ mà dâng hiến tuổi thanh xuân, đây là điều rất công bằng.
“Không cần. Ta muốn gì, sẽ tự mình đoạt được.” Đồ ngạo nghễ nói, sau đó lại bước về phía trước, cũng thuận thế hất bàn tay đặt trên vai làm cho hắn mất tự nhiên ra.
Bách Nhĩ rốt cuộc cảm thấy hắn tựa hồ hơi bài xích với mình, lông mày y hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì, chậm rãi đuổi tới, mở miệng giải thích dụng ý của mình khi cho á thú ra ngoài cùng thú nhân “Á thú chỉ không có nanh vuốt sắc bén như thú nhân, thế nhưng bọn họ có tay có chân, sức lực tuy kém thú nhân, nhưng cũng không nhỏ. Hiện tại ta không yêu cầu họ đi săn, nhưng chí ít muốn làm cho họ thích ứng một chút với hoàn cảnh đi săn, chính mắt thấy gian khổ và nguy hiểm của thú nhân khi đi săn, về sau nếu có xảy ra chuyện gì, dù bọn họ không thể giúp đỡ, cũng sẽ không gây nên trở ngại nữa.” Tuy không có ai nhắc lại chuyện thú triều tràn vào bộ lạc Hắc Hà, thế nhưng khoảng một trăm thú nhân nay chỉ còn lại hai mươi người, ngược lại á thú sống sót còn nhiều hơn thú nhân, liền có thể nhận ra lúc ấy vì bảo vệ á thú cái gì cũng không biết, thú nhân đã phải trả giá lớn cỡ nào. Y không hi vọng tình huống như vậy sau này sẽ phát sinh ở đây.
Nghe được tiếng nói chuyện chầm chậm tựa hồ có thể làm yên ổn lòng người của y, sự khó chịu, hỗn loạn trong lòng Đồ dần dần bình tĩnh lại, bước chân bất giác chậm lại một chút, để người phía sau có thể đuổi kịp.
“Vậy mang đi thôi. Không cần đặc biệt chiếu cố đúng không?” Trải qua mười ngày này, hắn cũng xem như nhìn ra, Bách Nhĩ là quyết tâm xóa bỏ tính cách yếu ớt của á thú. Mà tại sao á thú lại yếu đuối? Còn không phải vì được các thú nhân cưng chiều sao? Chỉ cần mất đi chỗ dựa này, bọn họ không muốn thay đổi cũng khó. Thật ra ngẫm lại, nếu á thú đều giống như Bách Nhĩ, vậy cũng không xấu.
“Đương nhiên.” Nếu đặc biệt chiếu cố, thì cần gì phải tốn sức đưa ra ngoài, chỉ cần giam thẳng trong thung lũng là được rồi. Ngừng lại, Bách Nhĩ nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, ta còn tính lập ra một quy củ, ngươi xem có được không?”
“Quy củ gì?” Đồ hơi tò mò, Bách Nhĩ rất ít khi biểu hiện ra bộ dáng không xác định như vậy.
“Ta muốn về sau thú nhân cùng á thú một khi đã kết thành bạn đời, liền không thể dễ dàng bỏ rơi lẫn nhau, vô luận thương tàn hay là không sinh con được. Ngoại trừ tính cách bạn đời quá tồi tệ.” Khi nói xong câu cuối, Bách Nhĩ phát hiện tựa hồ điểm này chỉ nhằm vào á thú thôi, bởi vì những thú nhân y từng thấy, chưa có một ai có thể liệt vào hai chữ “tồi tệ” này, cho dù tộc trưởng, tộc vu bộ lạc Hắc Hà, trong mắt y cũng không đến nỗi vậy. Huống chi tộc trưởng còn đối xử rất tốt với bạn đời của mình.
Quy định này không chỉ tốt cho thú nhân mà còn là một đảm bảo rất lớn với á thú. Chỉ vì đây là tập tục không biết đã kéo dài bao nhiêu năm ở đại lục thú nhân, nên Bách Nhĩ lo rằng quan niệm của họ không lập tức thay đổi được, dẫn đến mâu thuẫn, nên mới nghĩ, trước tiên cần bàn bạc với Đồ. Chung quy việc này còn liên quan tới toàn bộ thú nhân, nếu xử lý không tốt, thì không phải đơn giản như là vứt bỏ mấy á thú đâu.
Đồ trầm mặc thật lâu, mới nói “Dù á thú không thể sinh con, sau khi kết thành bạn đời, thú nhân rất ít khi vứt bỏ bọn họ.” Ngược lại, sau khi thú nhân mất đi năng lực đi săn, vì sinh tồn, á thú sẽ đổi rất nhiều bạn đời. Sở dĩ xuất hiện tình huống này, là vì số lượng á thú quá ít.
Nói cách khác muốn thực thi quy định này, chỉ cần nghiêm khắc trói buộc á thú là được. Đôi mắt Bách Nhĩ híp lại, trong lòng cũng có tính toán. Còn chuyện á thú lo lắng về vấn đề sinh tồn, trong suy nghĩ của y, đây cũng không tính là chuyện lớn.
Khóe môi Bách Nhĩ cong nhẹ lên, giống như tia nắng ban mai lướt nhẹ, xóa đi mây mù, sự hời hợt, lạnh nhạt vừa thoát ra trong lơ đãng lập tức biến mất vô tung.
“Muốn về à? Chờ ta một lát.” Y nói, tay kéo dây leo, liền muốn lên bờ.
Bọt nước ánh lên ánh nắng mặt trời dọc theo đuôi mày trượt xuống, lăn tới cổ, tiếp tục tràn đầy mà rơi xuống, để lại trên làn da đã hơi khô một dấu vết không quá rõ rệt, sau đó nhanh chóng bốc hơi. Lúc hai điểm sậm màu như màu lúa mì trên ngực Bách Nhĩ đập vào mắt, Đồ liền cảm thấy đầu mình vang lên tiếng nổ, cả người đều thấy không khỏe. Hắn hoảng hốt xoay người, bất giác nuốt nước miếng.
“Ta ở ngoài rừng trúc chờ ngươi.” Giọng điệu của hắn hơi gấp, bỏ lại câu này, liền vội vàng bước đi.
Bách Nhĩ nhìn bóng dáng hắn, chắc lại thẹn thùng rồi, vì thế y không khỏi cười ra tiếng. Không nhanh không chậm trèo lên bờ, cứ như vậy đứng đó một lúc lâu, để làm khô người, rồi mới lấy quần áo da thú mặc vào.
Cơ thể cứng đờ của Đồ đi ra rừng trúc, cúi đầu nhìn xuống tấm da thú quấn quanh hạ thân bị đội lên, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.
Sao lại… Hắn cộp trán lên thân trúc lạnh lẽo, bóng loáng, chậm rãi bình ổn dục vọng đột nhiên dâng lên, trong lòng lại không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Hắn thích á thú xinh đẹp, không nên là người như Bách Nhĩ. Bách Nhĩ dù có đẹp thì cũng không giống á thú… Có thú nhân nào vì đồng bạn của mình hơi đẹp một chút, liền nảy sinh dục vọng không? Chuyện này thật sự rất kỳ quái. Hơn nữa, kể cả là á thú, vào thời điểm nóng nhất của mùa mưa, cũng sẽ cởi trần, chỉ quấn bên hông một tấm da thú, cũng không thấy hắn vô duyên vô cớ động dục với người ta, chuyện này thật là…
“Sao vậy? Không thoải mái à?” Bách Nhĩ đi ra, thấy Đồ dùng sức đập đầu lên một cây trúc, y liền ân cần hỏi.
Tâm trạng của Đồ đang cáu kỉnh, cũng không nhận thấy có người tới gần, khi nghe thấy giọng nói của Bách Nhĩ, cơ thể hắn liền cứng lại, nhanh chóng nhìn xuống hạ thân, phát hiện nó đã yên tĩnh lại, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại dừng ở chỗ khác, không nhìn vào Bách Nhĩ.
“Không có việc gì, đi thôi.” Hắn lạnh mặt nói, sau đó không đợi đối phương, đã bước đi trước.
Bách Nhĩ nhận ra tâm tình hắn khác thường, nhưng nghĩ lại chuyện lúc nãy, cũng không nghĩ ra chuyện gì khiến hắn như thế, nên y liền ném qua một bên.
“Không biết nơi này có mùa tuyết rơi giống bên ngoài không nhỉ?” Bách Nhĩ nhìn cỏ cây tươi tốt trước mắt, thấy không có dấu vết xơ xác, nên y không khỏi lẩm bẩm một câu.
Nghe thấy y nói, Đồ theo phản xạ muốn nhìn qua, nhưng lúc khóe mắt liếc tới mái tóc dài rối, ướt trên vai y, hắn lại cứng người mà dừng lại, sau đó cố gắng để mắt mình nhìn thẳng về phía trước.
“Có. Lần trước tới đây, ta thấy lạnh hơn lúc này một ít, với lại khi chúng ta đi dò đường, ở sườn núi thấy vẫn còn tuyết đọng.” Hắn trả lời.
“Nếu là như vậy, cần phải đưa ra quyết định sớm. Mặc dù nơi này không thiếu động vật ăn cỏ, nhưng nếu lấy chúng làm thức ăn, thì không phải là kế lâu dài.” Bách Nhĩ suy tính.
Nói đến chính sự, Đồ tạm thời vứt bỏ sự mất tự nhiên trong lòng, đưa ra suy nghĩ của mình “Bách Nhĩ, ta nghĩ từ ngày mai bắt đầu, vẫn nên ra ngoài săn thú. Mấy con thú ăn cỏ này, không đến nỗi không đánh được con mồi, vẫn không nên động tới chúng. Lúc mùa tuyết rơi đến, chúng ta còn có thể trông cậy vào.”
Trong mắt Bách Nhĩ hiện lên tán thưởng, y phát hiện tầm nhìn của thú nhân này so với mình tưởng tượng còn rộng hơn, cho dù ở trong hoàn cảnh làm người ta dễ dàng lười biếng, hắn cũng chưa từng mất đi ý thức về gian nan khổ cực.
“Ngươi định làm sao?” Y không lập tức nói ra suy nghĩ của mình, mà là hỏi lại.
“Ta nghĩ như thế này, mỗi lần để mười người ra ngoài săn thú cùng với thu cỏ bạch thủy, những người còn lại thì dựa theo lời lúc trước ngươi nói, khai thác đá dựng phòng ốc, như vậy hai bên đều không chậm trễ. Bên ngoài sơn động lúc này hẳn là không thiếu dã thú, săn thú cũng không khó, chỉ cần chú ý đừng để chúng vào đây là được. Còn cỏ bạch thủy, chắc phải đợi thêm một thời gian ngắn, chờ đám thú tán đi mới tìm được.” Đồ vừa suy nghĩ vừa nói.
“Ý ngươi là đi từ sơn động ra?” Nghe cả buổi, Bách Nhĩ cũng hiểu đại khái ý tưởng của Đồ.
“Ừ.” Ánh mắt của Đồ phóng xa, dừng ở nơi lúc đến, chỗ đó mơ hồ có thể nhìn thấy vài điểm đen đi lại, hiển nhiên đã có người thức dậy.
“Tại sao không đi đường thủy?” Bách Nhĩ cười “Như vậy vừa có thể rèn luyện khả năng chèo bè, lại tiết kiệm phiền toái phải vác con mồi, hơn nữa thời gian đi đường cũng sẽ giảm một nửa, sáng ra ngoài, tối có thể gấp rút trở về rồi.”
Đồ dừng lại một lát, muốn nhìn Bách Nhĩ, lại nhịn xuống.
“Ta quên còn có bè.” Hắn rầu rĩ nói, bộ dáng có phần chán nản.
“Sau này lúc săn thú, các ngươi bỏ ra năm người, chúng ta năm người, mỗi lần đều mang theo một á thú, để họ giúp nấu cơm, cũng để hái rau dại có thể ăn được trở về.” Bách Nhĩ nói tiếp. Đối với mấy á thú kia, y đã tính toán cả rồi, tuy ý định ban đầu lấy bọn họ là muốn làm yên lòng các thú nhân, nhưng y cũng không muốn nuôi không bọn họ đâu.
“Để á thú đi cùng?” Đồ sửng sốt, lông mày không khỏi nhíu lại, hiển nhiên hắn rất không tán thành chủ ý này “Bọn họ đi có thể làm gì chứ? Còn bắt chúng ta phân tâm chiếu cố nữa.”
“Sao? Mười thú nhân còn không bảo vệ nổi một á thú?” Bách Nhĩ cười, khích tướng “Hay là ngươi không nỡ để họ chịu khổ?”
“Đương nhiên không phải, ta cũng không thích bọn họ, bọn họ chịu khổ hay không liên quan gì tới ta chứ.” Trong phút chốc, Đồ dừng chân lại, xoay người nhìn Bách Nhĩ, không vui phản bác.
Phát hiện cảm xúc của hắn tựa hồ có chút kích động, Bách Nhĩ hơi kinh ngạc “Ngươi đang giận à? Sao vậy?” Trầm mặc một lát, y lại hỏi “Là vì Na Nông sao?” Dù sao cũng đã thích người ta lâu như vậy, nói buông liền buông, cũng không phải là người bình thường có thể làm được, cho nên hắn khác lạ chắc là vì chuyện này.
Đồ nhận thấy mình thất thố, hắn lấy tay lau mặt, quay đầu đi “Không phải.” Dừng một lát, lại bồi thêm một câu “Xin lỗi.” Hắn chỉ là có chút không khống chế được cảm xúc của mình, vừa không thể chấp nhận mình có phản ứng với Bách Nhĩ, vừa không muốn Bách Nhĩ hiểu lầm mình, trong lòng hắn mâu thuẫn đến mức muốn nổi điên lên rồi.
Bách Nhĩ nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, khiến hắn không hiểu sao trong người lại dâng lên cảm giác bị nhìn thấu từ ngoài vào trong, không chỗ nào che giấu được, khiến hắn không khỏi chật vật xoay người, đi nhanh về phía trước. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, bả vai đột nhiên lại bị một bàn tay đè lại, nhịp đi nháy mắt trở nên lộn xộn, không thể không dừng lại, lại không dám nhìn qua người đặt tay lên vai hắn.
“Na Nông tuy không tốt đẹp gì, nhưng nếu ngươi thật lòng thích, đợi thú triều qua, ta sẽ nghĩ cách cưới y về cho ngươi.” Bách Nhĩ an ủi vỗ vai Đồ. Trong suy nghĩ của y, bộ dáng của Đồ hiện tại chính là đang đau khổ vì tình. Tuy y không thích Na Nông thật, nhưng cũng chỉ là một á thú kiến thức hữu hạn thôi, dù y thật sự có giở trò gì, thì chú ý thêm một chút, cũng chẳng làm ra nổi sóng gió lớn đâu, cho nên y mới có thể nói như vậy. Về phần dùng hai chữ “cưới về”, chỉ là giữ sĩ diện cho Đồ thôi, chứ thực tế y không cho rằng Na Nông đáng để bọn họ lãng phí nhiều tâm tư như vậy.
“Không cần, ta không thích y, ta theo đuổi y chỉ vì y là á thú đẹp nhất bộ lạc thôi.” Cơ thể Đồ cương cứng, giọng điệu lãnh đạm nói, hắn rất muốn đẩy cái tay trên vai xuống, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
Bách Nhĩ hơi bất ngờ, nhưng mặc kệ đối phương nói thật hay giả, y đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem đó như lời nói thật. Nếu có thể bớt được phiền toái, đương nhiên càng tốt rồi.
“Muốn á thú đẹp không phải rất đơn giản sao, sau này chỗ chúng ta có á thú mới tới, ta nhất định sẽ giữ á thú đẹp nhất cho ngươi.” Nơi này của họ không có khả năng mãi mãi chỉ có bốn năm mươi người, về sau chắc chắn sẽ còn có thú nhân, á thú mới thêm vào, nên lời nói này của Bách Nhĩ cũng không tính là hứa suông. Về phần á thú có tình nguyện hay không… cần phải suy xét sao? Giống như trước kia phân nữ nhân cho tướng sĩ biên cương, lại có ai quan tâm các nàng có tình nguyện hay không. Tướng sĩ vì bảo vệ lãnh thổ và bình an của dân chúng mà bỏ ra tính mạng, mấy nữ nhân đó vì tướng sĩ mà dâng hiến tuổi thanh xuân, đây là điều rất công bằng.
“Không cần. Ta muốn gì, sẽ tự mình đoạt được.” Đồ ngạo nghễ nói, sau đó lại bước về phía trước, cũng thuận thế hất bàn tay đặt trên vai làm cho hắn mất tự nhiên ra.
Bách Nhĩ rốt cuộc cảm thấy hắn tựa hồ hơi bài xích với mình, lông mày y hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì, chậm rãi đuổi tới, mở miệng giải thích dụng ý của mình khi cho á thú ra ngoài cùng thú nhân “Á thú chỉ không có nanh vuốt sắc bén như thú nhân, thế nhưng bọn họ có tay có chân, sức lực tuy kém thú nhân, nhưng cũng không nhỏ. Hiện tại ta không yêu cầu họ đi săn, nhưng chí ít muốn làm cho họ thích ứng một chút với hoàn cảnh đi săn, chính mắt thấy gian khổ và nguy hiểm của thú nhân khi đi săn, về sau nếu có xảy ra chuyện gì, dù bọn họ không thể giúp đỡ, cũng sẽ không gây nên trở ngại nữa.” Tuy không có ai nhắc lại chuyện thú triều tràn vào bộ lạc Hắc Hà, thế nhưng khoảng một trăm thú nhân nay chỉ còn lại hai mươi người, ngược lại á thú sống sót còn nhiều hơn thú nhân, liền có thể nhận ra lúc ấy vì bảo vệ á thú cái gì cũng không biết, thú nhân đã phải trả giá lớn cỡ nào. Y không hi vọng tình huống như vậy sau này sẽ phát sinh ở đây.
Nghe được tiếng nói chuyện chầm chậm tựa hồ có thể làm yên ổn lòng người của y, sự khó chịu, hỗn loạn trong lòng Đồ dần dần bình tĩnh lại, bước chân bất giác chậm lại một chút, để người phía sau có thể đuổi kịp.
“Vậy mang đi thôi. Không cần đặc biệt chiếu cố đúng không?” Trải qua mười ngày này, hắn cũng xem như nhìn ra, Bách Nhĩ là quyết tâm xóa bỏ tính cách yếu ớt của á thú. Mà tại sao á thú lại yếu đuối? Còn không phải vì được các thú nhân cưng chiều sao? Chỉ cần mất đi chỗ dựa này, bọn họ không muốn thay đổi cũng khó. Thật ra ngẫm lại, nếu á thú đều giống như Bách Nhĩ, vậy cũng không xấu.
“Đương nhiên.” Nếu đặc biệt chiếu cố, thì cần gì phải tốn sức đưa ra ngoài, chỉ cần giam thẳng trong thung lũng là được rồi. Ngừng lại, Bách Nhĩ nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, ta còn tính lập ra một quy củ, ngươi xem có được không?”
“Quy củ gì?” Đồ hơi tò mò, Bách Nhĩ rất ít khi biểu hiện ra bộ dáng không xác định như vậy.
“Ta muốn về sau thú nhân cùng á thú một khi đã kết thành bạn đời, liền không thể dễ dàng bỏ rơi lẫn nhau, vô luận thương tàn hay là không sinh con được. Ngoại trừ tính cách bạn đời quá tồi tệ.” Khi nói xong câu cuối, Bách Nhĩ phát hiện tựa hồ điểm này chỉ nhằm vào á thú thôi, bởi vì những thú nhân y từng thấy, chưa có một ai có thể liệt vào hai chữ “tồi tệ” này, cho dù tộc trưởng, tộc vu bộ lạc Hắc Hà, trong mắt y cũng không đến nỗi vậy. Huống chi tộc trưởng còn đối xử rất tốt với bạn đời của mình.
Quy định này không chỉ tốt cho thú nhân mà còn là một đảm bảo rất lớn với á thú. Chỉ vì đây là tập tục không biết đã kéo dài bao nhiêu năm ở đại lục thú nhân, nên Bách Nhĩ lo rằng quan niệm của họ không lập tức thay đổi được, dẫn đến mâu thuẫn, nên mới nghĩ, trước tiên cần bàn bạc với Đồ. Chung quy việc này còn liên quan tới toàn bộ thú nhân, nếu xử lý không tốt, thì không phải đơn giản như là vứt bỏ mấy á thú đâu.
Đồ trầm mặc thật lâu, mới nói “Dù á thú không thể sinh con, sau khi kết thành bạn đời, thú nhân rất ít khi vứt bỏ bọn họ.” Ngược lại, sau khi thú nhân mất đi năng lực đi săn, vì sinh tồn, á thú sẽ đổi rất nhiều bạn đời. Sở dĩ xuất hiện tình huống này, là vì số lượng á thú quá ít.
Nói cách khác muốn thực thi quy định này, chỉ cần nghiêm khắc trói buộc á thú là được. Đôi mắt Bách Nhĩ híp lại, trong lòng cũng có tính toán. Còn chuyện á thú lo lắng về vấn đề sinh tồn, trong suy nghĩ của y, đây cũng không tính là chuyện lớn.