Chương : 73
Hôm sau, để á thú không đến mức vô lực đi đường, Bách Nhĩ bảo người chia cho mỗi người họ một miếng thịt nướng lớn cỡ nửa lòng bàn tay thú nhân, chắc chắn ăn không đủ no, nhưng có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động của bọn họ.
“Ngươi có thể ném nó đi, thế nhưng nếu đi không kịp tốc độ của mọi người, thì đừng trách ta quăng ngươi đi đấy.” Thấy một á thú kiên cường muốn ném miếng thịt trong tay mình xuống, Bách Nhĩ thản nhiên nói.
Ý nghĩa bị quăng đi là gì, không cần nói thì tiểu hài tử cũng biết. Ngay cả thú nhân còn không dám hành tẩu một mình trong thú triều, huống chi là một á thú, không bị xé nát mới là lạ đấy.
Mặt á thú kia hơi trắng bệch, nhưng vẫn rụt tay, im lặng cắn.
“Mỗi người đều có thể được chia một túi nước, do chính các ngươi đeo trên lưng, ai không mang, hoặc ném đi, vậy cho tới khi gặp được nguồn nước tiếp theo ở phía trước, người đó cũng sẽ không có nước uống.” Bách Nhĩ lạnh lùng nhìn bọn họ, ý bảo các thú nhân lấy các túi da thú nước ra, chia cho á thú.
“Các ngươi tốt nhất nên biết rõ…” Ánh mắt y chậm rãi nhìn thẳng lại đôi mắt tràn ngập hận ý của á thú kia, sau đó híp lại, toát ra tia lạnh lùng, mãi cho tới khi đối phương lo sợ mà chuyển mắt đi “Nơi đây không phải bộ lạc, sẽ không có người cưng chiều các ngươi nữa. Đừng có thử thách tính kiên nhẫn của ta, hậu quả không phải những người như các ngươi có thể chịu đựng được đâu.”
Có chuyện chỉ cần nêu ra, người thông minh sẽ tự biết phải làm thế nào. Đương nhiên nếu quá ngu xuẩn, Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, để tránh liên lụy tới những người khác.
Vì sợ á thú hoảng sợ chạy lung tung, dây leo cột chung họ lại với nhau cũng không được cởi bỏ, chỉ nới lỏng ra một chút, cố gắng không để ảnh hưởng tới hành động của bọn họ. Trải qua mới có một đêm, mà á thú bình thường sắc mặt lúc nào cũng sáng ngời giờ đã xanh xao, uể oải vô cùng.
“Bách Nhĩ, giờ ngươi hãy thả Na Nông ra đi.” Thấy bọn họ đã chuẩn bị xuất phát, lại không hề có ý định thả Na Nông ra, tộc trưởng cùng đám thú nhân bộ lạc nóng vội nói.
“Tộc trưởng làm gì mà sốt ruột thế, nếu đã đợi được một đêm, thì đợi thêm một lát nữa có sao đâu.” Bách Nhĩ cười, đưa tay kéo Na Nông từ trong tay Hạ qua, vẫn bóp cổ như cũ, thành công uy hiếp một đám thú nhân không kiềm chế được tính nóng nảy mà muốn xông lên “Chúng ta ra khỏi sơn động, tự nhiên sẽ trả lại nhi tử yêu dấu cho ông.”
Tộc trưởng suy sụp, phất tay để các thú nhân lui ra, ánh mắt quét qua tộc vu từ ngày hôm qua sau khi vạch trần thân phận tà linh của Bách Nhĩ liền không đưa ra một chủ ý gì nữa, trong lòng ông ta căm hận. Rõ ràng lúc trước người chủ trương giết Bách Nhĩ chính là tộc vu, không ngờ sau khi hai bên trở mặt, lão già đó lại không hề lên một tiếng nào. Nếu không phải tộc vu nắm giữ truyền thừa chữ viết của bộ lạc, mà người kế nhiệm lại đã chết trong thú triều, ông thật sự muốn đẩy mạnh lão già đó vào trong đám dã thú.
Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không quan tâm mâu thuẫn nội bộ của họ, sau khi sắp xếp xong nhân thủ, liền chuẩn bị xuất phát.
“Đồ, các ngươi muốn đi cùng y?” Thức ăn, nước uống tối qua đám người Bách Nhĩ đưa cho, Na Nông cũng không đụng tới, bởi vậy sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng càng tôn lên vẻ điềm đạm tội nghiệp của y. Sắc mặt y vốn hờ hững để Bách Nhĩ kéo đi, nhưng khi nhìn thấy nhóm người Đồ, Tát vậy mà cũng vác bao da thú, y mới tỉnh táo rõ rệt lại, cho dù hôm qua xảy ra chuyện như vậy, y vẫn tin Đồ sẽ không rời bỏ mình, nếu không sao hắn lại lên tiếng cầu tình với Bách Nhĩ?
“Ừ.” Đồ thản nhiên nhìn y một cái, trầm mặc một lát, rồi đáp. Á thú này từ ngày hắn đạt được danh hiệu dũng sĩ đệ nhất đã bắt đầu theo đuổi, tính thời gian cũng đã qua bốn mùa tuyết rơi rồi, nay quyết định buông tay, cảm giác ít nhiều cũng không dễ chịu mấy. Chỉ là hắn không muốn tiếp tục theo đuổi nữa, tuy hắn thích á thú xinh đẹp thật, thế nhưng lại không muốn một bạn đời lúc nào cũng có khả năng ruồng bỏ chính mình.
“Tại sao? Ngươi đi rồi, ta phải làm sao đây?” Trong phút chốc đó, Na Nông dường như cảm thấy có thứ gì đó trong lòng sụp đổ, y không khỏi cất cao giọng, gần như cuồng loạn mà chất vấn.
“Ngươi?” Đồ hơi nghi hoặc “Ngươi cũng không phải bạn đời của ta, ngươi muốn làm sao thì cứ làm thế đi, hỏi ta làm gì?” Không phải còn nhiều thú nhân chờ y chọn lựa sao? Đối với thú nhân mà nói, trước khi kết thành bạn đời của mình, theo đuổi tiếp hay ngừng theo đuổi đều là tự do của họ, hai bên không có gì ràng buộc nhau. Mà giọng điệu khi chất vất của Na Nông lại khiến Đồ có cảm giác như mình đang vứt bỏ đối phương, hắn không khỏi nhíu mày, theo phản xạ nhìn qua Bách Nhĩ, thấy ánh mắt y dừng ở chỗ khác, hắn mới hơi thả lòng, chút không đành lòng với Na Nông ban đầu liền biến mất sạch sẽ.
“Thế nhưng trước khi đi đổi muối ngươi đã xin ta trở thành bạn đời của ngươi.” Trong mắt Na Nông hiện lên xấu hổ và giận dữ dày đặc kèm theo chỉ trích.
“Ngươi không đồng ý mà.” Đồ không hiểu vì sao lúc này hắn đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi lúc ấy Na Nông đã không đồng ý. Nói xong, không đợi đối phương nói gì nữa, hắn đã kéo Tát cùng đám người Nặc bước vào trong trận đầu tiên. Nếu đã quyết định buông tay, tiếp tục dây dưa không phải là tác phong của hắn.
Sau khi bọn hắn đều tiến vào trận pháp, Bách Nhĩ mới dùng một tay đẩy Na Nông về phía thú nhân bộ lạc, ánh mắt y đảo qua Lạc cùng Hải Nô trốn ở phía sau mọi người, sau đó quả quyết xoay người rời đi. Không phải y không thấy được sự xấu hổ cùng khát vọng mâu thuẫn trong mắt Lạc, còn có sự mờ mịt, bất an của Hải Nô, thế nhưng nếu lúc trước họ đã lựa chọn con đường này, thì phải gánh vác lấy hậu quả. Y tin Lạc hiểu rất rõ điểm này, vô luận có bao nhiêu khát vọng muốn trở về với mọi người, thì bộ lạc mãi mãi không phải là chốn về của hắn. Cũng tựa như Hải Nô tình nguyện vì Lạc rời bộ lạc, Lạc cũng tình nguyện vì Hải Nô trở lại bộ lạc, cần gì phải lo lắng dù biết rõ kết quả chẳng tốt đẹp như mình mong muốn.
Ở lối ra trận pháp, mười mấy thú nhân cường tráng cầm đuốc trong tay đứng ở ngoài cùng, bên trong theo thứ tự là thú nhân tàn tật, tiểu thú nhân, lão nhân cùng á thú. Dã thú xung quanh điên cuồng nhào qua, lại bị ngọn đuốc dọa cho thối lui. Các á thú sợ tới mức chân yếu đi, cơ hồ không thể đứng thẳng được.
Một khắc bước ra khỏi trận pháp kia, Bách Nhĩ có chút do dự, y quay đầu nhìn sâu vào các thú nhân tập hợp ở bãi đất trống trước cửa động, cách mình qua hàng thứ thứ cũng đang nhìn qua đây, trong đó có người y biết, có người y hoàn toàn không biết, có ánh mắt thù hận, cũng có thờ ơ xa lạ, nhưng đều không ngoại lệ mang theo hơi thở tuyệt vọng mà có lẽ chính họ còn chưa nhận ra. Vô thanh thở dài, Bách Nhĩ quay đầu, xóa đi ý niệm muốn phá hủy trận pháp trong đầu.
“Đi thôi.” Y nói với các thú nhân đang chờ mình.
Các á thú đi cùng bọn họ vốn còn có chút không chịu nghe lời, sau khi đối mặt với dã thú trong cự ly gần, liền không dám phản kháng nữa, dù cho chân yếu đi cũng bắt ép bản thân phải đuổi kịp tốc độ của đội ngũ. Bởi vì không ai trong họ dám đi chứng thực Bách Nhĩ có đúng là sẽ ném bọn họ lại nếu không theo kịp không.
Bởi vì có á thú già yếu, nên đoàn người đi rất chậm, Bách Nhĩ cùng thú nhân đi bên ngoài thỉnh thoảng bắn chết một vài con dã thú, dời lực chú ý của đám dã thú điên cuồng đến mức cả đuốc cũng sắp không dọa được chúng nữa. Giữa trưa không nghỉ ngơi, bữa trưa là vừa đi vừa ăn, để tránh chậm trễ thời gian. Các á thú vẫn chỉ được chia một miếng thịt bằng nửa bàn tay, lần này không ai có suy nghĩ ném đi. Có một á thú vì lúc uống nước cầm không chắc, nên nước trong túi da thú đều bị đổ hết ra ngoài, y liền òa khóc tại chỗ. Thế nhưng Bách Nhĩ không có mềm lòng, đúng như lời y nói, không cho phép các thú nhân đưa túi nước của mình cho á thú kia. Về phần giữa các á thú với nhau, y ngược lại không quản, đáng tiếc không một ai trong số họ bỏ nước của bản thân cho người bạn của mình.
Bởi vì khi bọn họ rời đi có không ít dã thú theo, nên tới chiều, Bách Nhĩ bảo người bắt đầu tìm kiếm chỗ cắm trại. Trước đó đã đi qua vài lần, nên đám Đồ rất quen với con đường này, tuy không thể tới nơi bọn họ nghỉ ngơi lần trước, nhưng vẫn tìm được một sơn động gần nguồn nước để qua đêm.
Bên ngoài sơn động cho tới bờ nước được vây bởi một vòng lửa lớn, là tối qua họ dùng da thú tẩm mỡ bọc vào củi đốt lên. Các á thú được cởi dây leo ở chân, có cơ hội tự do hoạt động.
Vẫn như cũ là săn thú, thu thập củi, làm đuốc dùng cho ngày mai và tẩm da thú, nướng thịt, cùng với hái rau dại non có thể ăn ở phụ cận. Á thú đánh đổ túi nước chần chừ một lát, sau đó đi tới phụ giúp nấu mỡ. Các á thú khác thấy thế, tuy hai chân vô cùng đau đớn, lại không có sức lực, nhưng dù sao cũng quá đói, nên đều lục đục tham gia vào. Cũng có ba á thú vẫn lui vào trong góc, chỉ biết tức tưởi khóc, trong đó có cả Ô Trĩ mà Bố thích.
Vì thế lúc chia thức ăn, hễ á thú nào vào phụ đều sẽ được chia một phần thịt nướng và canh rau dại đầy đủ. Còn ba á thú hồ đồ, ngu xuẩn kia dĩ nhiên cả một giọt nước cũng không có.
“Bách Nhĩ.” Bố thấy Ô Trĩ đói bụng, có chút không đành lòng.
“Đói vài ngày không chết được đâu.” Bách Nhĩ tức giận nói, sau đó giọng nói của y trở nên nghiêm khắc “Nếu chết thật, ta sẽ tìm một người khác tốt hơn cho ngươi, loại người vô dụng này không có cũng được.”
Bố sờ mũi, không dám nói tiếp, mặt xám xịt quay lại chỗ bọn Hạ, sau đó bị đám bạn chế giễu một phen. Thế nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, Bách Nhĩ giờ đã xem họ thành người một nhà nên mới răn dạy như vậy, nếu đổi thành người xạ lạ, y cũng chẳng thèm nói một câu. Cũng vì vậy, nên Bố không có cảm giác bị mất sĩ diện chút nào.
Mà Ô Trĩ cùng hai á thú khác lùi vào một góc không ngừng khóc lóc lại bị câu nói quát mắng nghiêm khắc kia của Bách Nhĩ làm cho hoảng sợ, y ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bố, rốt cuộc hiểu rõ bản thân mình muốn dựa vào sự yêu thích của Bố mà phá vỡ quy củ ban đầu của Bách Nhĩ là điều không thể.
Bởi vậy, lúc nghỉ ngơi ngày hôm sau, ba á thú đó đã đói đến mức hoa mắt, chóng mặt, trên đường té mấy lần, xém nữa là bị bỏ lại, đã không còn kiêu ngạo như lúc trước, mà ngoan ngoãn bắt đầu làm việc.
Lộ trình bốn ngày họ lại đi tới mười ngày. Trên đường dẫn tới không ít dã thú, dần dần hình thành một thú triều quy mô lớn, có điều vì củi và các đồ vật khác họ chuẩn bị rất nhiều, nên lúc đi đường, đuốc vẫn hừng hực cháy, cộng thêm Bách Nhĩ dạy họ thay phiên nhau tấn công, giết chết không ít dã thú, dẫn tới nội bộ dã thú tự tranh đấu lẫn nhau, nên cả đường đi cũng xem như là hữu kinh vô hiểm.
Lúc sắp tới huyệt động kia, Bách Nhĩ lấy ra mười tấm da thú rộng cỡ bốn khoát tay, bịt mắt mười á thú lại, trói hai tay ra sau, sau khi tới chân núi, các thú nhân sẽ khiêng từng người bất an, hoang mang này trên lưng, để người canh chừng, sau đó mới tới những người khác.
Hôm đó bọn họ không dừng lại trong sơn động, mà vẫn dùng đá lớn chặn cửa động như cũ, sau đó gấp rút lên đường. Mãi cho tới khi đi ra theo hướng khác, đạp chân lên thảo nguyên, da thú bịt mắt các á thú mới được tháo xuống.
Lúc thung lũng xinh đẹp mà yên bình đập vào mắt, ngoại trừ những người đã từng tới đây, những người khác đều kinh ngạc đến ngây người, phản ứng giống như lúc trước đám người Bách Nhĩ nhìn thấy nơi này vậy.
“Ngươi có thể ném nó đi, thế nhưng nếu đi không kịp tốc độ của mọi người, thì đừng trách ta quăng ngươi đi đấy.” Thấy một á thú kiên cường muốn ném miếng thịt trong tay mình xuống, Bách Nhĩ thản nhiên nói.
Ý nghĩa bị quăng đi là gì, không cần nói thì tiểu hài tử cũng biết. Ngay cả thú nhân còn không dám hành tẩu một mình trong thú triều, huống chi là một á thú, không bị xé nát mới là lạ đấy.
Mặt á thú kia hơi trắng bệch, nhưng vẫn rụt tay, im lặng cắn.
“Mỗi người đều có thể được chia một túi nước, do chính các ngươi đeo trên lưng, ai không mang, hoặc ném đi, vậy cho tới khi gặp được nguồn nước tiếp theo ở phía trước, người đó cũng sẽ không có nước uống.” Bách Nhĩ lạnh lùng nhìn bọn họ, ý bảo các thú nhân lấy các túi da thú nước ra, chia cho á thú.
“Các ngươi tốt nhất nên biết rõ…” Ánh mắt y chậm rãi nhìn thẳng lại đôi mắt tràn ngập hận ý của á thú kia, sau đó híp lại, toát ra tia lạnh lùng, mãi cho tới khi đối phương lo sợ mà chuyển mắt đi “Nơi đây không phải bộ lạc, sẽ không có người cưng chiều các ngươi nữa. Đừng có thử thách tính kiên nhẫn của ta, hậu quả không phải những người như các ngươi có thể chịu đựng được đâu.”
Có chuyện chỉ cần nêu ra, người thông minh sẽ tự biết phải làm thế nào. Đương nhiên nếu quá ngu xuẩn, Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, để tránh liên lụy tới những người khác.
Vì sợ á thú hoảng sợ chạy lung tung, dây leo cột chung họ lại với nhau cũng không được cởi bỏ, chỉ nới lỏng ra một chút, cố gắng không để ảnh hưởng tới hành động của bọn họ. Trải qua mới có một đêm, mà á thú bình thường sắc mặt lúc nào cũng sáng ngời giờ đã xanh xao, uể oải vô cùng.
“Bách Nhĩ, giờ ngươi hãy thả Na Nông ra đi.” Thấy bọn họ đã chuẩn bị xuất phát, lại không hề có ý định thả Na Nông ra, tộc trưởng cùng đám thú nhân bộ lạc nóng vội nói.
“Tộc trưởng làm gì mà sốt ruột thế, nếu đã đợi được một đêm, thì đợi thêm một lát nữa có sao đâu.” Bách Nhĩ cười, đưa tay kéo Na Nông từ trong tay Hạ qua, vẫn bóp cổ như cũ, thành công uy hiếp một đám thú nhân không kiềm chế được tính nóng nảy mà muốn xông lên “Chúng ta ra khỏi sơn động, tự nhiên sẽ trả lại nhi tử yêu dấu cho ông.”
Tộc trưởng suy sụp, phất tay để các thú nhân lui ra, ánh mắt quét qua tộc vu từ ngày hôm qua sau khi vạch trần thân phận tà linh của Bách Nhĩ liền không đưa ra một chủ ý gì nữa, trong lòng ông ta căm hận. Rõ ràng lúc trước người chủ trương giết Bách Nhĩ chính là tộc vu, không ngờ sau khi hai bên trở mặt, lão già đó lại không hề lên một tiếng nào. Nếu không phải tộc vu nắm giữ truyền thừa chữ viết của bộ lạc, mà người kế nhiệm lại đã chết trong thú triều, ông thật sự muốn đẩy mạnh lão già đó vào trong đám dã thú.
Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không quan tâm mâu thuẫn nội bộ của họ, sau khi sắp xếp xong nhân thủ, liền chuẩn bị xuất phát.
“Đồ, các ngươi muốn đi cùng y?” Thức ăn, nước uống tối qua đám người Bách Nhĩ đưa cho, Na Nông cũng không đụng tới, bởi vậy sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng càng tôn lên vẻ điềm đạm tội nghiệp của y. Sắc mặt y vốn hờ hững để Bách Nhĩ kéo đi, nhưng khi nhìn thấy nhóm người Đồ, Tát vậy mà cũng vác bao da thú, y mới tỉnh táo rõ rệt lại, cho dù hôm qua xảy ra chuyện như vậy, y vẫn tin Đồ sẽ không rời bỏ mình, nếu không sao hắn lại lên tiếng cầu tình với Bách Nhĩ?
“Ừ.” Đồ thản nhiên nhìn y một cái, trầm mặc một lát, rồi đáp. Á thú này từ ngày hắn đạt được danh hiệu dũng sĩ đệ nhất đã bắt đầu theo đuổi, tính thời gian cũng đã qua bốn mùa tuyết rơi rồi, nay quyết định buông tay, cảm giác ít nhiều cũng không dễ chịu mấy. Chỉ là hắn không muốn tiếp tục theo đuổi nữa, tuy hắn thích á thú xinh đẹp thật, thế nhưng lại không muốn một bạn đời lúc nào cũng có khả năng ruồng bỏ chính mình.
“Tại sao? Ngươi đi rồi, ta phải làm sao đây?” Trong phút chốc đó, Na Nông dường như cảm thấy có thứ gì đó trong lòng sụp đổ, y không khỏi cất cao giọng, gần như cuồng loạn mà chất vấn.
“Ngươi?” Đồ hơi nghi hoặc “Ngươi cũng không phải bạn đời của ta, ngươi muốn làm sao thì cứ làm thế đi, hỏi ta làm gì?” Không phải còn nhiều thú nhân chờ y chọn lựa sao? Đối với thú nhân mà nói, trước khi kết thành bạn đời của mình, theo đuổi tiếp hay ngừng theo đuổi đều là tự do của họ, hai bên không có gì ràng buộc nhau. Mà giọng điệu khi chất vất của Na Nông lại khiến Đồ có cảm giác như mình đang vứt bỏ đối phương, hắn không khỏi nhíu mày, theo phản xạ nhìn qua Bách Nhĩ, thấy ánh mắt y dừng ở chỗ khác, hắn mới hơi thả lòng, chút không đành lòng với Na Nông ban đầu liền biến mất sạch sẽ.
“Thế nhưng trước khi đi đổi muối ngươi đã xin ta trở thành bạn đời của ngươi.” Trong mắt Na Nông hiện lên xấu hổ và giận dữ dày đặc kèm theo chỉ trích.
“Ngươi không đồng ý mà.” Đồ không hiểu vì sao lúc này hắn đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi lúc ấy Na Nông đã không đồng ý. Nói xong, không đợi đối phương nói gì nữa, hắn đã kéo Tát cùng đám người Nặc bước vào trong trận đầu tiên. Nếu đã quyết định buông tay, tiếp tục dây dưa không phải là tác phong của hắn.
Sau khi bọn hắn đều tiến vào trận pháp, Bách Nhĩ mới dùng một tay đẩy Na Nông về phía thú nhân bộ lạc, ánh mắt y đảo qua Lạc cùng Hải Nô trốn ở phía sau mọi người, sau đó quả quyết xoay người rời đi. Không phải y không thấy được sự xấu hổ cùng khát vọng mâu thuẫn trong mắt Lạc, còn có sự mờ mịt, bất an của Hải Nô, thế nhưng nếu lúc trước họ đã lựa chọn con đường này, thì phải gánh vác lấy hậu quả. Y tin Lạc hiểu rất rõ điểm này, vô luận có bao nhiêu khát vọng muốn trở về với mọi người, thì bộ lạc mãi mãi không phải là chốn về của hắn. Cũng tựa như Hải Nô tình nguyện vì Lạc rời bộ lạc, Lạc cũng tình nguyện vì Hải Nô trở lại bộ lạc, cần gì phải lo lắng dù biết rõ kết quả chẳng tốt đẹp như mình mong muốn.
Ở lối ra trận pháp, mười mấy thú nhân cường tráng cầm đuốc trong tay đứng ở ngoài cùng, bên trong theo thứ tự là thú nhân tàn tật, tiểu thú nhân, lão nhân cùng á thú. Dã thú xung quanh điên cuồng nhào qua, lại bị ngọn đuốc dọa cho thối lui. Các á thú sợ tới mức chân yếu đi, cơ hồ không thể đứng thẳng được.
Một khắc bước ra khỏi trận pháp kia, Bách Nhĩ có chút do dự, y quay đầu nhìn sâu vào các thú nhân tập hợp ở bãi đất trống trước cửa động, cách mình qua hàng thứ thứ cũng đang nhìn qua đây, trong đó có người y biết, có người y hoàn toàn không biết, có ánh mắt thù hận, cũng có thờ ơ xa lạ, nhưng đều không ngoại lệ mang theo hơi thở tuyệt vọng mà có lẽ chính họ còn chưa nhận ra. Vô thanh thở dài, Bách Nhĩ quay đầu, xóa đi ý niệm muốn phá hủy trận pháp trong đầu.
“Đi thôi.” Y nói với các thú nhân đang chờ mình.
Các á thú đi cùng bọn họ vốn còn có chút không chịu nghe lời, sau khi đối mặt với dã thú trong cự ly gần, liền không dám phản kháng nữa, dù cho chân yếu đi cũng bắt ép bản thân phải đuổi kịp tốc độ của đội ngũ. Bởi vì không ai trong họ dám đi chứng thực Bách Nhĩ có đúng là sẽ ném bọn họ lại nếu không theo kịp không.
Bởi vì có á thú già yếu, nên đoàn người đi rất chậm, Bách Nhĩ cùng thú nhân đi bên ngoài thỉnh thoảng bắn chết một vài con dã thú, dời lực chú ý của đám dã thú điên cuồng đến mức cả đuốc cũng sắp không dọa được chúng nữa. Giữa trưa không nghỉ ngơi, bữa trưa là vừa đi vừa ăn, để tránh chậm trễ thời gian. Các á thú vẫn chỉ được chia một miếng thịt bằng nửa bàn tay, lần này không ai có suy nghĩ ném đi. Có một á thú vì lúc uống nước cầm không chắc, nên nước trong túi da thú đều bị đổ hết ra ngoài, y liền òa khóc tại chỗ. Thế nhưng Bách Nhĩ không có mềm lòng, đúng như lời y nói, không cho phép các thú nhân đưa túi nước của mình cho á thú kia. Về phần giữa các á thú với nhau, y ngược lại không quản, đáng tiếc không một ai trong số họ bỏ nước của bản thân cho người bạn của mình.
Bởi vì khi bọn họ rời đi có không ít dã thú theo, nên tới chiều, Bách Nhĩ bảo người bắt đầu tìm kiếm chỗ cắm trại. Trước đó đã đi qua vài lần, nên đám Đồ rất quen với con đường này, tuy không thể tới nơi bọn họ nghỉ ngơi lần trước, nhưng vẫn tìm được một sơn động gần nguồn nước để qua đêm.
Bên ngoài sơn động cho tới bờ nước được vây bởi một vòng lửa lớn, là tối qua họ dùng da thú tẩm mỡ bọc vào củi đốt lên. Các á thú được cởi dây leo ở chân, có cơ hội tự do hoạt động.
Vẫn như cũ là săn thú, thu thập củi, làm đuốc dùng cho ngày mai và tẩm da thú, nướng thịt, cùng với hái rau dại non có thể ăn ở phụ cận. Á thú đánh đổ túi nước chần chừ một lát, sau đó đi tới phụ giúp nấu mỡ. Các á thú khác thấy thế, tuy hai chân vô cùng đau đớn, lại không có sức lực, nhưng dù sao cũng quá đói, nên đều lục đục tham gia vào. Cũng có ba á thú vẫn lui vào trong góc, chỉ biết tức tưởi khóc, trong đó có cả Ô Trĩ mà Bố thích.
Vì thế lúc chia thức ăn, hễ á thú nào vào phụ đều sẽ được chia một phần thịt nướng và canh rau dại đầy đủ. Còn ba á thú hồ đồ, ngu xuẩn kia dĩ nhiên cả một giọt nước cũng không có.
“Bách Nhĩ.” Bố thấy Ô Trĩ đói bụng, có chút không đành lòng.
“Đói vài ngày không chết được đâu.” Bách Nhĩ tức giận nói, sau đó giọng nói của y trở nên nghiêm khắc “Nếu chết thật, ta sẽ tìm một người khác tốt hơn cho ngươi, loại người vô dụng này không có cũng được.”
Bố sờ mũi, không dám nói tiếp, mặt xám xịt quay lại chỗ bọn Hạ, sau đó bị đám bạn chế giễu một phen. Thế nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, Bách Nhĩ giờ đã xem họ thành người một nhà nên mới răn dạy như vậy, nếu đổi thành người xạ lạ, y cũng chẳng thèm nói một câu. Cũng vì vậy, nên Bố không có cảm giác bị mất sĩ diện chút nào.
Mà Ô Trĩ cùng hai á thú khác lùi vào một góc không ngừng khóc lóc lại bị câu nói quát mắng nghiêm khắc kia của Bách Nhĩ làm cho hoảng sợ, y ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bố, rốt cuộc hiểu rõ bản thân mình muốn dựa vào sự yêu thích của Bố mà phá vỡ quy củ ban đầu của Bách Nhĩ là điều không thể.
Bởi vậy, lúc nghỉ ngơi ngày hôm sau, ba á thú đó đã đói đến mức hoa mắt, chóng mặt, trên đường té mấy lần, xém nữa là bị bỏ lại, đã không còn kiêu ngạo như lúc trước, mà ngoan ngoãn bắt đầu làm việc.
Lộ trình bốn ngày họ lại đi tới mười ngày. Trên đường dẫn tới không ít dã thú, dần dần hình thành một thú triều quy mô lớn, có điều vì củi và các đồ vật khác họ chuẩn bị rất nhiều, nên lúc đi đường, đuốc vẫn hừng hực cháy, cộng thêm Bách Nhĩ dạy họ thay phiên nhau tấn công, giết chết không ít dã thú, dẫn tới nội bộ dã thú tự tranh đấu lẫn nhau, nên cả đường đi cũng xem như là hữu kinh vô hiểm.
Lúc sắp tới huyệt động kia, Bách Nhĩ lấy ra mười tấm da thú rộng cỡ bốn khoát tay, bịt mắt mười á thú lại, trói hai tay ra sau, sau khi tới chân núi, các thú nhân sẽ khiêng từng người bất an, hoang mang này trên lưng, để người canh chừng, sau đó mới tới những người khác.
Hôm đó bọn họ không dừng lại trong sơn động, mà vẫn dùng đá lớn chặn cửa động như cũ, sau đó gấp rút lên đường. Mãi cho tới khi đi ra theo hướng khác, đạp chân lên thảo nguyên, da thú bịt mắt các á thú mới được tháo xuống.
Lúc thung lũng xinh đẹp mà yên bình đập vào mắt, ngoại trừ những người đã từng tới đây, những người khác đều kinh ngạc đến ngây người, phản ứng giống như lúc trước đám người Bách Nhĩ nhìn thấy nơi này vậy.