Chương : 70
Thấy đề tài càng lúc càng đi theo hướng kỳ lạ, mà những người vây quanh y không một ai hiện ra biểu tình kinh hoảng, lùi lại, trái tim Bách Nhĩ rốt cuộc hoàn toàn rơi vào sự chân thực ấy.
“Vậy thì tốt, giờ các ngươi đi thu hết da thú của mình vào đã, mai chúng ta sẽ rời đi.” Y quả quyết đưa ra quyết định này.
“Da thú? Đồ của chúng ta đều ở trong này.” Có người khó hiểu nói.
“Vẫn còn đấy.” Bách Nhĩ cười, cầm cung tên lên, rút bốn mũi tên trúc. Hai tên nắm trong bàn tay, hai tên kẹp giữa ba ngón giữa, kéo dây cung, đầu các mũi tên hơi tách ra, trước sự kinh ngạc trong mắt những người bên cạnh và sự cảnh giác của những kẻ khác trong sơn động, mũi tên trúc rời cung bay ra, bắn thẳng tới dây leo cột da thú ở các góc sơn động. Hai tên vừa ra, hai tên khác đã đáp lên cung, ngay sau đó bắn về phía hai góc cột dây leo khác.
Bốn tên đều ẩn chứa nội lực, tuy dây leo cứng chắc, vẫn bị mũi tên làm đứt, sau đó giữa biểu tình trợn mắt há mồm của mọi người mà rơi xuống, đồng thời tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, hiển nhiên phía dưới da thú có không ít người bị trùm lên.
“Còn không đi thu da thú của chúng ta lại?” Bách Nhĩ nhìn đám Nặc cũng đồng dạng khiếp sợ.
Một đám thú nhân bị dã thú cắn thương, cắn tàn đều có thể không thay đổi sắc mặt, thế nhưng lúc này lại lộ ra biểu tình xấu hổ, xem ra trong suy nghĩ của họ, tranh giành đồ với á thú là một chuyện rất mất mặt, nhưng mà lại không thể làm trái ý Bách Nhĩ, ngược lại trong lòng Bối Cách khoái chí vô cùng, y liền kéo Hồng đi tới bên kia nhặt. Các thú nhân khác không có cách nào cũng đành đi chầm chậm theo sau. Chỉ còn lại Duẫn do không nhìn thấy là ở lại tại chỗ.
“Đó đều là đồ của chúng ta, có cái gì phải xấu hổ chứ?” Bách Nhĩ thấy Bố bị một á thú vất vả chui ra khỏi da thú mắng cho một trận, y không khỏi lắc đầu thở dài, cảm thấy thú nhân thật sự rất dễ chịu thiệt trong tay á thú.
Duẫn ho nhẹ một tiếng, cũng không biết phải làm sao đáp lại những lời này, đành xem như không nghe thấy. Bởi vì hắn vẫn không quên Bách Nhĩ cũng là á thú, mà đối với một á thú, thật sự không thích hợp thảo luận chuyện á thú.
Bách Nhĩ chỉ nói ra cảm xúc trong lòng, cũng không cần đáp lại, lúc nhìn thấy một đám thú nhân hùng hổ từ ngoài nhằm vào đám người Nặc, Hạ, đôi mắt tuấn mỹ của y nheo lại, một tay cầm cung tên, một tay nhấc thương thong thả đi qua.
Đám người Nặc, Hạ vốn còn hơi ngại ngùng tranh da thú cùng á thú, sau khi nhìn thấy vài thú nhân kia tiến vào, liền bỏ đi do dự phía trước, dùng miệng ngậm được thì ngậm, dùng tay nhặt được thì nhặt, hai ba cái liền thu hết mấy tấm da thú và dây leo lại, Cổ cùng Mục còn không quên vào gian của Bách Nhĩ lấy cả vài món đồ rách nát ôm ra.
“Nặc, các ngươi vậy mà bắt nạt á thú, hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!” Một thú nhân tức giận mắng.
“Chúng ta chỉ lấy lại da thú của chính mình, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta bắt nạt á thú hả?” Hạ cười hì hì hỏi lại, trải qua thời gian đi đổi muối, sự tự tin của hắn đã khôi phục, đồng thời cũng khôi phục cả bản tính thích cười, thích ầm ĩ. Bố bị một á thú vừa cấu vừa cào, chỉ biết trốn tránh, nói “Lão Nham, ngươi nhìn kỹ đi, xem rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây?”
Về phần Nặc bị chỉ đích danh lại xem như mấy thú nhân kia không tồn tại, mà chỉ huy người của mình chuyển da thú tới bên chỗ ngủ của bọn họ. Chỉ là do có á thú nhào tới cản trở, làm cho bọn họ có chút vướng tay vướng chân.
“Gian da thú này vốn là của á thú, ai cho các ngươi gỡ…” Nham tỏ ra chuyện này là hiển nhiên, đang định nói gì nữa thì bị một giọng nói bình tĩnh cắt ngang.
“Ai nói gian da thú này là của á thú của các ngươi?” Bách Nhĩ chậm rãi đi đến trước mặt Nham, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc. Rõ ràng y lùn hơn thú nhân này một chút, song khí phách toàn thân cùng ánh mặt ngạo nghễ lại khiến Nham đối mặt như vậy có cảm giác như bị nhìn xuống.
“Da thú này là á thú các ngươi ghép? Dây leo này là các ngươi mạo hiểm vào trong rừng chặt, sau đó treo lên? Hay là trận pháp bên ngoài sơn động đều là các ngươi đào đất, khiêng đá loay hoay làm ra?”
Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, mãi cho tới khi mặt Nham và các thú nhân phía sau hắn lúc đỏ lúc trắng. Các thú nhân này tuy nghe lời tộc trưởng, tộc vu, nhưng da mặt lại không dày như tộc trưởng, tộc vu, lúc trước đám người Duẫn, Nặc bị bắt nạt, ép vào một góc cũng không nghĩ ra việc nói về vấn đề sở hữu sơn động này, bọn họ dĩ nhiên cũng vui vẻ, làm bộ yên tâm thoải mái. Thế nhưng khi Bách Nhĩ nói ra từng cái một, bọn họ liền có chút xấu hổ.
“Các ngươi vốn là người bộ lạc, mấy thứ đó đương nhiên cũng là của bộ lạc.” Á thú hung hãn cào mặt cấu người Bố, làm ra vài vết máu kia nghe nói như thế, rốt cuộc bỏ qua cho Bố đáng thương, vọt lại đây, hùng hồn phản bác.
Bách Nhĩ không chút để ý liếc qua á thú kia, trông rất lạ, thế nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Bố, vừa muốn ngăn lại, vừa không muốn ngăn lại, hai mắt đầy lo lắng, khiến y không khỏi lộ ra ý cười sâu xa. Cổ tay y khẽ lật, tai trái cầm cung lập tức nâng cằm á thú này lên, ánh mắt phút chốc trở nên âm trầm.
“Lòng tham không đáy, nuông chiều sinh kiêu, ham hư vinh, lười biếng vô dụng, còn không biết liêm sỉ, loại người như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.” Giọng nói trầm thấp của y thong thả mà rõ ràng toát ra từng chữ từng chữ một, trong mắt hiện lên khinh miệt và cuồng ngạo khiến á thú kia bất giác run rẩy, ngay cả tránh né cũng quên. Còn vài từ y mô tả kia, ngoại trừ không biết liêm sỉ, những từ khác, người ngoài nghe được miễn cưỡng cũng hiểu một chút. Sắc mặt vài á thú còn đang giằng da thú với đám Nặc liền trở nên khó coi, lại không ai lên tiếng phản bác lại. Bởi vì tình cảnh cái đêm Bách Nhĩ kéo Ni Nhã ra ngoài sơn động vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ họ.
“Ngươi làm thương người của ta, thì nên biết phải trả giá lớn như thế nào.” Bách Nhĩ nói tiếp, chuyển mắt, nhìn về phía Bố “Ngươi có thích y không?” Bố sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, lại không phủ nhận. Hắn thích Ô Trĩ, thế nhưng từ sau khi mù một mắt đã không còn dám mơ tưởng nữa.
Bách Nhĩ vừa thấy phản ứng của hắn, trong lòng lập tức hiểu rõ, y hạ mắt ngạo nghễ nhìn á thú mặt đã tái xanh kia “Ngươi nên thấy may mắn vì Bố thích ngươi. Nếu đã vậy thì lấy thân báo đáp đi.” Nói xong, y bỗng nhiên thu cung tên, một tay đẩy Ô Trĩ vào lòng Bố, lạnh giọng phân phó “Y là của ngươi.” Tuy y không thích á thú này, thế nhưng ai bảo các thú nhân muốn, ai mà biết nơi khác có thể tìm được á thú tốt hơn không. Mà một khi đã rơi vào tay y, y sẽ có cách cho á thú đó trở nên hữu dụng.
Ô Trĩ rơi vào lòng Bố, liền muốn tránh ra, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhĩ đảo qua khiến không dám động đậy. Y vẫn không quên vừa rồi bị Bách Nhĩ dùng cung tên hất cằm mình, trên người Bách Nhĩ đã truyền tới cảm giác cường đại, uy hiếp thế nào. Y không hề nghi ngờ nếu Bố mở miệng nói không thích mình, Bách Nhĩ nhất định sẽ giết chết y trước mặt mọi người. Cái cảm giác ở gần cái chết rất rõ ràng, khiến ngay cả ý niệm phản kháng y cũng không dám có.
Bố choáng váng, nhìn Ô Trĩ ngoan ngoãn tựa vào lòng mình, muốn ôm lại không dám ôm, muốn đẩy lại không dám đẩy, nhất thời có chút luống cuống tay chân. Mà những người khác cũng không tốt hơn hắn, bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua tình huống bắt buộc á thú như vậy.
“Những người khác đều nghe cho kỹ, ai lại chạm tới các ngươi, đều mang hết đi cho ta.” Bách Nhĩ cũng không để ý phản ứng của họ, ánh mắt y đảo qua mấy á thú còn ngăn trước đám Nặc, ra tử lệnh. Ai cũng có thể nhìn ra y không phải tùy tiện nói ra.
Mấy á thú lập tức như đụng phải cái gì bẩn thỉu, tránh đi với tốc độ trước kia không có, sau đó trơ mắt nhìn da thú bị chuyển đi, chỉ để lại một đống hỗn độn.
“Bách Nhĩ, sao ngươi có thể làm như vậy?” Đám Nham rốt cuộc phản ứng lại, thở hổn hển chất vấn.
“Ngây người ra làm gì? Còn không mang đi. Không đi được thì ôm, không ôm được thì khiêng, lập tức quay về cho ta.” Bách Nhĩ lớn tiếng quát với Bố đang do dự. Mãi tới khi Bố làm theo lời y, y mới chuyển qua Nham “Sao? Ngươi có ý kiến?”
“Mau ngăn bọn họ lại!” Nham rống lên, lại không phải nói với Bách Nhĩ, mà là các thú nhân phía sau còn hơi mờ mịt vì chưa bao giờ thấy qua tình huống này, chính hắn cũng muốn xông lên. Lại bị thương đá của Bách Nhĩ ngăn cản. Mà lúc này đám Nặc cũng đã thu xong da thú, để lại hai người canh, những người khác đều đảo lại, vừa lúc tạo thành thế giằng co với thú nhân bộ lạc.
“Á thú kia vừa nói chúng ta cũng là người bộ lạc, nếu là người trong bộ lạc dĩ nhiên có thể muốn á thú trong bộ lạc, sao lại không được hả?” Tay Bách Nhĩ cầm ở giữa thương, mỉm cười, thong thả bước tới ngay trước mặt Nham.
“Thế nhưng… thế nhưng Ô Trĩ không muốn!” Nham không biết mũi thương kia làm sao chĩa tới trước ngực mình, thế nhưng hắn lại cảm thấy nguy hiểm rất lớn, cơ thể căng cứng không dám động, miệng vẫn lắp bắp phản bác.
“Tại sao ta phải cần y tự nguyện?” Bách Nhĩ vẫn duy trì bộ dáng tính tình tốt, không nhanh không chậm nói ra “Y làm Bố bị thương, cũng nên bồi thường, trừ bản thân y ra, y còn cái gì để bồi thường cho Bố đây?” Nói tới đây, ánh mắt y đánh giá Nham, nhìn tới khi Nham sởn tóc gáy lên, mới nói tiếp “Kể cả thú nhân các ngươi, nếu làm người của ta bị thương, ta cũng sẽ không để ý mà cho các ngươi lấy thân bồi đáp luôn đấy.” Nơi này các bộ lạc cách nhau quá xa, hơn nữa người trong bộ lạc lại có hạn, bởi vậy dường như rất ít khi xảy ra chiến tranh giữa các bộ lạc, nên cũng không có khái niệm tù binh và nô lệ. Thế nhưng nếu chọc giận Bách Nhĩ y, y cũng sẽ mặc kệ mà dạy cho họ biết hai từ này.
“Bách Nhĩ, ngươi làm cái gì vậy? Mau buông Nham ra!” Thời điểm Nham đang suy nghĩ thú nhân bị đoạt qua thì có lợi ích gì, giọng nói của tộc trưởng chợt truyền tới. Bọn họ vốn đang ở bên ngoài nghe Đồ kể quá trình đổi muối, lại bị một thú nhân báo cho biết trong sơn động nổi lên xung đột, nên mới vội vàng chạy vào.
Bách Nhĩ cũng chẳng nhấc mí mắt lên, vẫn dùng mũi thương chỉ vào trái tim của Nham, thản nhiên nói “Nếu không tin, các ngươi có thể thử xem.” Nói xong, cũng không thấy y chuyển động thế nào, thương đá đã được thu ra sau lưng y. Mãi tới lúc này, y mới ngẩng đầu nhìn qua tộc trưởng với sắc mặt khó coi.
“Tộc trưởng, ông còn nhớ ta từng nói gì không?” Y mỉm cười, không đợi đối phương trả lời “Ta nói nếu còn có lần sau, ông sẽ biết hậu quả. Ta ở bên ngoài liều mạng đổi muối, ông lại ở trong này bắt nạt người của ta, ông nói xem, ta nên tính món nợ này thế nào với ông mới được đây?”
Tộc trưởng còn chưa kịp trả lời, Na Nông đã từ phía sau đám người, vọt ra.
“Bách Nhĩ, sao ngươi dám nói chuyện như vậy với a phụ ta.” Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy khinh khi, còn có chán ghét, nhưng giọng điệu của y vẫn bình tĩnh, ưu nhã trước sau như một, tiếp theo y chuyển giọng điệu, nâng cao giọng, nói với những người khác “Chẳng lẽ mọi người đã quên trước đây Bách Nhĩ là loại người gì rồi sao? Y hại chết bạn đời, hại chết đứa con y còn chưa sinh ra, đừng nói là đánh chết dã thú, chính là đối mặt với một á thú nhỏ gầy hơn bản thân, y cũng sẽ run rẩy, thế nhưng hiện tại y lại dám cùng các thú nhân vượt qua thú triều đi đổi muối, còn bình an trở về, y không phải tà linh thì là cái gì? Nói không chừng thú triều này chính là do y mang tới đó.”
Một câu cuối cùng khiến sơn động vốn im lặng liền rối loạn lên, trong đó không chỉ có người bộ lạc, mà còn vài người được cứu về kia nữa. Thật sự là bởi vì thú triều lần này gây ra thương tổn quá lớn cho thú nhân bộ lạc, mà trước đây, một ít bộ lạc nhỏ thậm chí còn không biết thú triều tồn tại, bởi vậy cho dù chỉ là một suy đoán cũng đủ gợi lên phẫn nộ từ đáy lòng họ.
P/S: Liệu nghe Na Nông nói những lời này, Đồ có đứng ra giúp Bách Nhĩ làm sáng tỏ sự thật năm xưa không?
“Vậy thì tốt, giờ các ngươi đi thu hết da thú của mình vào đã, mai chúng ta sẽ rời đi.” Y quả quyết đưa ra quyết định này.
“Da thú? Đồ của chúng ta đều ở trong này.” Có người khó hiểu nói.
“Vẫn còn đấy.” Bách Nhĩ cười, cầm cung tên lên, rút bốn mũi tên trúc. Hai tên nắm trong bàn tay, hai tên kẹp giữa ba ngón giữa, kéo dây cung, đầu các mũi tên hơi tách ra, trước sự kinh ngạc trong mắt những người bên cạnh và sự cảnh giác của những kẻ khác trong sơn động, mũi tên trúc rời cung bay ra, bắn thẳng tới dây leo cột da thú ở các góc sơn động. Hai tên vừa ra, hai tên khác đã đáp lên cung, ngay sau đó bắn về phía hai góc cột dây leo khác.
Bốn tên đều ẩn chứa nội lực, tuy dây leo cứng chắc, vẫn bị mũi tên làm đứt, sau đó giữa biểu tình trợn mắt há mồm của mọi người mà rơi xuống, đồng thời tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, hiển nhiên phía dưới da thú có không ít người bị trùm lên.
“Còn không đi thu da thú của chúng ta lại?” Bách Nhĩ nhìn đám Nặc cũng đồng dạng khiếp sợ.
Một đám thú nhân bị dã thú cắn thương, cắn tàn đều có thể không thay đổi sắc mặt, thế nhưng lúc này lại lộ ra biểu tình xấu hổ, xem ra trong suy nghĩ của họ, tranh giành đồ với á thú là một chuyện rất mất mặt, nhưng mà lại không thể làm trái ý Bách Nhĩ, ngược lại trong lòng Bối Cách khoái chí vô cùng, y liền kéo Hồng đi tới bên kia nhặt. Các thú nhân khác không có cách nào cũng đành đi chầm chậm theo sau. Chỉ còn lại Duẫn do không nhìn thấy là ở lại tại chỗ.
“Đó đều là đồ của chúng ta, có cái gì phải xấu hổ chứ?” Bách Nhĩ thấy Bố bị một á thú vất vả chui ra khỏi da thú mắng cho một trận, y không khỏi lắc đầu thở dài, cảm thấy thú nhân thật sự rất dễ chịu thiệt trong tay á thú.
Duẫn ho nhẹ một tiếng, cũng không biết phải làm sao đáp lại những lời này, đành xem như không nghe thấy. Bởi vì hắn vẫn không quên Bách Nhĩ cũng là á thú, mà đối với một á thú, thật sự không thích hợp thảo luận chuyện á thú.
Bách Nhĩ chỉ nói ra cảm xúc trong lòng, cũng không cần đáp lại, lúc nhìn thấy một đám thú nhân hùng hổ từ ngoài nhằm vào đám người Nặc, Hạ, đôi mắt tuấn mỹ của y nheo lại, một tay cầm cung tên, một tay nhấc thương thong thả đi qua.
Đám người Nặc, Hạ vốn còn hơi ngại ngùng tranh da thú cùng á thú, sau khi nhìn thấy vài thú nhân kia tiến vào, liền bỏ đi do dự phía trước, dùng miệng ngậm được thì ngậm, dùng tay nhặt được thì nhặt, hai ba cái liền thu hết mấy tấm da thú và dây leo lại, Cổ cùng Mục còn không quên vào gian của Bách Nhĩ lấy cả vài món đồ rách nát ôm ra.
“Nặc, các ngươi vậy mà bắt nạt á thú, hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!” Một thú nhân tức giận mắng.
“Chúng ta chỉ lấy lại da thú của chính mình, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta bắt nạt á thú hả?” Hạ cười hì hì hỏi lại, trải qua thời gian đi đổi muối, sự tự tin của hắn đã khôi phục, đồng thời cũng khôi phục cả bản tính thích cười, thích ầm ĩ. Bố bị một á thú vừa cấu vừa cào, chỉ biết trốn tránh, nói “Lão Nham, ngươi nhìn kỹ đi, xem rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây?”
Về phần Nặc bị chỉ đích danh lại xem như mấy thú nhân kia không tồn tại, mà chỉ huy người của mình chuyển da thú tới bên chỗ ngủ của bọn họ. Chỉ là do có á thú nhào tới cản trở, làm cho bọn họ có chút vướng tay vướng chân.
“Gian da thú này vốn là của á thú, ai cho các ngươi gỡ…” Nham tỏ ra chuyện này là hiển nhiên, đang định nói gì nữa thì bị một giọng nói bình tĩnh cắt ngang.
“Ai nói gian da thú này là của á thú của các ngươi?” Bách Nhĩ chậm rãi đi đến trước mặt Nham, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc. Rõ ràng y lùn hơn thú nhân này một chút, song khí phách toàn thân cùng ánh mặt ngạo nghễ lại khiến Nham đối mặt như vậy có cảm giác như bị nhìn xuống.
“Da thú này là á thú các ngươi ghép? Dây leo này là các ngươi mạo hiểm vào trong rừng chặt, sau đó treo lên? Hay là trận pháp bên ngoài sơn động đều là các ngươi đào đất, khiêng đá loay hoay làm ra?”
Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, mãi cho tới khi mặt Nham và các thú nhân phía sau hắn lúc đỏ lúc trắng. Các thú nhân này tuy nghe lời tộc trưởng, tộc vu, nhưng da mặt lại không dày như tộc trưởng, tộc vu, lúc trước đám người Duẫn, Nặc bị bắt nạt, ép vào một góc cũng không nghĩ ra việc nói về vấn đề sở hữu sơn động này, bọn họ dĩ nhiên cũng vui vẻ, làm bộ yên tâm thoải mái. Thế nhưng khi Bách Nhĩ nói ra từng cái một, bọn họ liền có chút xấu hổ.
“Các ngươi vốn là người bộ lạc, mấy thứ đó đương nhiên cũng là của bộ lạc.” Á thú hung hãn cào mặt cấu người Bố, làm ra vài vết máu kia nghe nói như thế, rốt cuộc bỏ qua cho Bố đáng thương, vọt lại đây, hùng hồn phản bác.
Bách Nhĩ không chút để ý liếc qua á thú kia, trông rất lạ, thế nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Bố, vừa muốn ngăn lại, vừa không muốn ngăn lại, hai mắt đầy lo lắng, khiến y không khỏi lộ ra ý cười sâu xa. Cổ tay y khẽ lật, tai trái cầm cung lập tức nâng cằm á thú này lên, ánh mắt phút chốc trở nên âm trầm.
“Lòng tham không đáy, nuông chiều sinh kiêu, ham hư vinh, lười biếng vô dụng, còn không biết liêm sỉ, loại người như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.” Giọng nói trầm thấp của y thong thả mà rõ ràng toát ra từng chữ từng chữ một, trong mắt hiện lên khinh miệt và cuồng ngạo khiến á thú kia bất giác run rẩy, ngay cả tránh né cũng quên. Còn vài từ y mô tả kia, ngoại trừ không biết liêm sỉ, những từ khác, người ngoài nghe được miễn cưỡng cũng hiểu một chút. Sắc mặt vài á thú còn đang giằng da thú với đám Nặc liền trở nên khó coi, lại không ai lên tiếng phản bác lại. Bởi vì tình cảnh cái đêm Bách Nhĩ kéo Ni Nhã ra ngoài sơn động vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ họ.
“Ngươi làm thương người của ta, thì nên biết phải trả giá lớn như thế nào.” Bách Nhĩ nói tiếp, chuyển mắt, nhìn về phía Bố “Ngươi có thích y không?” Bố sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, lại không phủ nhận. Hắn thích Ô Trĩ, thế nhưng từ sau khi mù một mắt đã không còn dám mơ tưởng nữa.
Bách Nhĩ vừa thấy phản ứng của hắn, trong lòng lập tức hiểu rõ, y hạ mắt ngạo nghễ nhìn á thú mặt đã tái xanh kia “Ngươi nên thấy may mắn vì Bố thích ngươi. Nếu đã vậy thì lấy thân báo đáp đi.” Nói xong, y bỗng nhiên thu cung tên, một tay đẩy Ô Trĩ vào lòng Bố, lạnh giọng phân phó “Y là của ngươi.” Tuy y không thích á thú này, thế nhưng ai bảo các thú nhân muốn, ai mà biết nơi khác có thể tìm được á thú tốt hơn không. Mà một khi đã rơi vào tay y, y sẽ có cách cho á thú đó trở nên hữu dụng.
Ô Trĩ rơi vào lòng Bố, liền muốn tránh ra, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhĩ đảo qua khiến không dám động đậy. Y vẫn không quên vừa rồi bị Bách Nhĩ dùng cung tên hất cằm mình, trên người Bách Nhĩ đã truyền tới cảm giác cường đại, uy hiếp thế nào. Y không hề nghi ngờ nếu Bố mở miệng nói không thích mình, Bách Nhĩ nhất định sẽ giết chết y trước mặt mọi người. Cái cảm giác ở gần cái chết rất rõ ràng, khiến ngay cả ý niệm phản kháng y cũng không dám có.
Bố choáng váng, nhìn Ô Trĩ ngoan ngoãn tựa vào lòng mình, muốn ôm lại không dám ôm, muốn đẩy lại không dám đẩy, nhất thời có chút luống cuống tay chân. Mà những người khác cũng không tốt hơn hắn, bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua tình huống bắt buộc á thú như vậy.
“Những người khác đều nghe cho kỹ, ai lại chạm tới các ngươi, đều mang hết đi cho ta.” Bách Nhĩ cũng không để ý phản ứng của họ, ánh mắt y đảo qua mấy á thú còn ngăn trước đám Nặc, ra tử lệnh. Ai cũng có thể nhìn ra y không phải tùy tiện nói ra.
Mấy á thú lập tức như đụng phải cái gì bẩn thỉu, tránh đi với tốc độ trước kia không có, sau đó trơ mắt nhìn da thú bị chuyển đi, chỉ để lại một đống hỗn độn.
“Bách Nhĩ, sao ngươi có thể làm như vậy?” Đám Nham rốt cuộc phản ứng lại, thở hổn hển chất vấn.
“Ngây người ra làm gì? Còn không mang đi. Không đi được thì ôm, không ôm được thì khiêng, lập tức quay về cho ta.” Bách Nhĩ lớn tiếng quát với Bố đang do dự. Mãi tới khi Bố làm theo lời y, y mới chuyển qua Nham “Sao? Ngươi có ý kiến?”
“Mau ngăn bọn họ lại!” Nham rống lên, lại không phải nói với Bách Nhĩ, mà là các thú nhân phía sau còn hơi mờ mịt vì chưa bao giờ thấy qua tình huống này, chính hắn cũng muốn xông lên. Lại bị thương đá của Bách Nhĩ ngăn cản. Mà lúc này đám Nặc cũng đã thu xong da thú, để lại hai người canh, những người khác đều đảo lại, vừa lúc tạo thành thế giằng co với thú nhân bộ lạc.
“Á thú kia vừa nói chúng ta cũng là người bộ lạc, nếu là người trong bộ lạc dĩ nhiên có thể muốn á thú trong bộ lạc, sao lại không được hả?” Tay Bách Nhĩ cầm ở giữa thương, mỉm cười, thong thả bước tới ngay trước mặt Nham.
“Thế nhưng… thế nhưng Ô Trĩ không muốn!” Nham không biết mũi thương kia làm sao chĩa tới trước ngực mình, thế nhưng hắn lại cảm thấy nguy hiểm rất lớn, cơ thể căng cứng không dám động, miệng vẫn lắp bắp phản bác.
“Tại sao ta phải cần y tự nguyện?” Bách Nhĩ vẫn duy trì bộ dáng tính tình tốt, không nhanh không chậm nói ra “Y làm Bố bị thương, cũng nên bồi thường, trừ bản thân y ra, y còn cái gì để bồi thường cho Bố đây?” Nói tới đây, ánh mắt y đánh giá Nham, nhìn tới khi Nham sởn tóc gáy lên, mới nói tiếp “Kể cả thú nhân các ngươi, nếu làm người của ta bị thương, ta cũng sẽ không để ý mà cho các ngươi lấy thân bồi đáp luôn đấy.” Nơi này các bộ lạc cách nhau quá xa, hơn nữa người trong bộ lạc lại có hạn, bởi vậy dường như rất ít khi xảy ra chiến tranh giữa các bộ lạc, nên cũng không có khái niệm tù binh và nô lệ. Thế nhưng nếu chọc giận Bách Nhĩ y, y cũng sẽ mặc kệ mà dạy cho họ biết hai từ này.
“Bách Nhĩ, ngươi làm cái gì vậy? Mau buông Nham ra!” Thời điểm Nham đang suy nghĩ thú nhân bị đoạt qua thì có lợi ích gì, giọng nói của tộc trưởng chợt truyền tới. Bọn họ vốn đang ở bên ngoài nghe Đồ kể quá trình đổi muối, lại bị một thú nhân báo cho biết trong sơn động nổi lên xung đột, nên mới vội vàng chạy vào.
Bách Nhĩ cũng chẳng nhấc mí mắt lên, vẫn dùng mũi thương chỉ vào trái tim của Nham, thản nhiên nói “Nếu không tin, các ngươi có thể thử xem.” Nói xong, cũng không thấy y chuyển động thế nào, thương đá đã được thu ra sau lưng y. Mãi tới lúc này, y mới ngẩng đầu nhìn qua tộc trưởng với sắc mặt khó coi.
“Tộc trưởng, ông còn nhớ ta từng nói gì không?” Y mỉm cười, không đợi đối phương trả lời “Ta nói nếu còn có lần sau, ông sẽ biết hậu quả. Ta ở bên ngoài liều mạng đổi muối, ông lại ở trong này bắt nạt người của ta, ông nói xem, ta nên tính món nợ này thế nào với ông mới được đây?”
Tộc trưởng còn chưa kịp trả lời, Na Nông đã từ phía sau đám người, vọt ra.
“Bách Nhĩ, sao ngươi dám nói chuyện như vậy với a phụ ta.” Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy khinh khi, còn có chán ghét, nhưng giọng điệu của y vẫn bình tĩnh, ưu nhã trước sau như một, tiếp theo y chuyển giọng điệu, nâng cao giọng, nói với những người khác “Chẳng lẽ mọi người đã quên trước đây Bách Nhĩ là loại người gì rồi sao? Y hại chết bạn đời, hại chết đứa con y còn chưa sinh ra, đừng nói là đánh chết dã thú, chính là đối mặt với một á thú nhỏ gầy hơn bản thân, y cũng sẽ run rẩy, thế nhưng hiện tại y lại dám cùng các thú nhân vượt qua thú triều đi đổi muối, còn bình an trở về, y không phải tà linh thì là cái gì? Nói không chừng thú triều này chính là do y mang tới đó.”
Một câu cuối cùng khiến sơn động vốn im lặng liền rối loạn lên, trong đó không chỉ có người bộ lạc, mà còn vài người được cứu về kia nữa. Thật sự là bởi vì thú triều lần này gây ra thương tổn quá lớn cho thú nhân bộ lạc, mà trước đây, một ít bộ lạc nhỏ thậm chí còn không biết thú triều tồn tại, bởi vậy cho dù chỉ là một suy đoán cũng đủ gợi lên phẫn nộ từ đáy lòng họ.
P/S: Liệu nghe Na Nông nói những lời này, Đồ có đứng ra giúp Bách Nhĩ làm sáng tỏ sự thật năm xưa không?