Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
  3. Chương : 36

Chương : 36

“Có bị thương không?” Bách Nhĩ biết thằng bé này không thích nói chuyện, đối với ai cũng lãnh đạm, vì thế y chủ động hỏi. Cổ lắc đầu, nhưng không tránh ra.

“Sao thế?” Bởi vì tiểu thú nhân này là cô nhi, Bách Nhĩ cũng không so đo tính lầm lì của nó, ngược lại có thêm vài phần thương tiếc, thấy nó hình như có chuyện muốn nói, nên y kiên nhẫn hỏi.

“Ta muốn đi theo các ngươi xem thử sơn cốc.” Cổ rốt cuộc mở miệng, trong đồng tử màu nâu xám hiện lên kiên định, còn có một tia sợ hãi, có lẽ nó sợ yêu cầu của mình khiến Bách Nhĩ nổi giận.

“Tại sao?” Bách Nhĩ sờ đầu nó, ôn hòa hỏi.

Thời điểm mầm xuân đầu tiên mọc ra, các thú nhân đã quyết định chờ săn đủ thức ăn mười ngày cho toàn bộ người trong sơn động, liền phân một số người đi xem xét sơn cốc Duẫn từng nói qua. Người đã được chọn xong, là nhóm do Giác phụ trách, bởi vì trong đó có Nặc *** thông điều tra địa hình. Mà Cổ lại ở nhóm khác. Mai đã xuất phát rồi, nó suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới dám nói với Bách Nhĩ.

“Ta muốn… ta muốn là người đầu tiên nhìn thấy bộ lạc mới của chúng ta. Ta muốn từ đầu cùng mọi người xây dựng bộ lạc.” Nó đã sớm không có gia đình rồi, mà đem bộ lạc trở thành nhà của mình, nên nó không muốn bỏ qua bất cứ một giai đoạn nào trong quá trình thành lập bộ lạc cả.

“Được.” Bách Nhĩ mỉm cười nói, không làm khó tiểu thú nhân. Y có thể hiểu cảm thụ của thằng bé, khát vọng của người không có gia đình. Cổ hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ sẽ dễ dàng đạt được mục đích như vậy, khiến nó nhất thời thẫn thờ đi.

“Thất thần làm gì? Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.” Bách Nhĩ vỗ nhẹ lên đầu nó, cười nói, đồng thời xoay người cầm hai con mồi ném trước mặt mình, đi ra ngoài xử lý.

Mãi đến khi y rời đi, Cổ mới lấy lại *** thần, không khỏi ngây ngốc cười. Mục nhìn thấy, trong lòng có chút ghen tị, lại có chút hâm mộ.

“A phụ, con cũng muốn đi.” Nó nói nhỏ với Duẫn, giọng nói tràn ngập ý cầu xin.

“Không được.” Duẫn không cho nó thương lượng.

“Tại sao ạ? Cổ có thể đi mà.” Mục hơi tủi thân, cảm thấy hình như mọi thứ nó đều thua kém Cổ.

“Vì Cổ đi rồi, con mới càng không thể đi. Nhóm chúng ta lập tức thiếu hai người, tới lúc đó sao mà săn thú được?” Duẫn nghiêm túc vuốt đầu nhi tử, chậm rãi nói.

Vừa nghe lời này, Mục nghĩ một lát “Được rồi, con không đi nữa.” Nó không ngờ hóa ra mình lại có tác dụng lớn như vậy. Lại vì ánh mắt chuyển qua Cổ mà không thấy khóe miệng Duẫn thoáng hiện lên ý cười.

Hôm sau, mang theo thịt á thú đã nướng, túi nước bằng da thú, cùng với dao đá, mâu đá, Bách Nhĩ, Cổ cùng nhóm của Giác xuất phát tới sơn cốc. Đường ra vào trận pháp các thú nhân đã sớm quen thuộc, ngay cả đi mấy bước cũng không cần đếm nữa. Về phần biến hóa tiếp tục xâm nhập phức tạp hơn một chút, Mạc cùng Mục còn có vài tiểu thú nhân lưu lại, vào mỗi buổi sáng rèn luyện đều được Bách Nhĩ truyền thụ hết lần này qua lần khác, cũng học được thấu đáo, nói không ngoa để họ bày bố một trận pháp đơn giản cũng được. Nên bên sơn động Bách Nhĩ hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì phối hợp ăn ý, nhóm người dễ dàng tránh được nguy hiểm trên đường, cũng không mất hai ngày đã tìm được sơn cốc theo lời Duẫn nói.

Sơn cốc đó giống như con thoi ngược khổng lồ, hai đầu nhỏ, ở giữa lớn. Xung quanh là những ngọn núi dốc đứng, bởi vì quá nguy hiểm, ngoại trừ động vật thông thường có thể leo trèo như vượn và khỉ cùng các loài chim bay trên trời, các loài thú khác đều không thể vượt qua. Trong sơn cốc mọc đầy cây cối cao to, hai bên sông lại có mảnh đất trống lớn, chỉ có bụi cây, cỏ dại cao cỡ người trưởng thành. Bách Nhĩ đi qua mới phát hiện dưới mấy bụi cây, cỏ dại vẫn đọng tuyết kia trải đầy sỏi và cát mịn bị xói mòn đến bóng loáng, biểu hiện thật lâu trước kia nơi này từng có con sông lớn chảy qua… cũng có khả năng là ao hồ.

“Con sông này chảy từ đâu tới?” Y chỉ vào thượng nguồn của con sông, hỏi Nặc.

“Ta không rõ.” Nặc lắc đầu, lúc trước chỉ là do săn thú nên tới đây, sao lại nghĩ tới chuyện tra xét ngọn nguồn con sông chứ.

Bách Nhĩ không truy hỏi tiếp nữa, mà cẩn thận xem xét cấu tạo, tính chất đất đai của vùng đồng bằng này, phát hiện dưới lớp cát sỏi quả thật có một lớp bùn nâu đen thật dày, trong lòng y đã khá vừa lòng. Chỉ là vẫn có chút lo lắng nếu thượng nguồn có lũ, có thể nhấn chìm nơi đây không? Vì thế đoàn người theo con sông đi lên trên.

Ước chừng đi cả buổi, phía trước không còn đường nữa. Một dòng nước từ huyệt đá dưới vách núi tuôn ra, hợp với con sông nhỏ họ theo tới, gọi là con suối nhỏ nghe có vẻ thích hợp hơn. Bách Nhĩ thấy thủy động kia như thế nào rồi, liền nghĩ nó không có khả năng chôn vùi toàn bộ sơn cốc đâu. Bởi vậy có thể suy đoán ra vùng đồng bằng kia hồi trước có khả năng lớn là một hồ nước bình lặng.

Nếu không cần lo lắng nước nhấn chìm sơn cốc, như vậy cuối cùng chỉ còn lại làm sao thiết lập phòng ngự, sau đó chậm rãi tu kiến phòng ốc trong bộ lạc. Về phần vài người dân bản địa trong sơn cốc này, từ lúc họ tới đây, cũng chưa gặp qua dã thú khá nguy hiểm nào, nên tạm thời có thể không cần chú ý tới. Mặc dù như thế, trước khi màn đêm buông xuống, Bách Nhĩ vẫn bày ra trận pháp đơn giản ở địa phương ẩn nấp để phòng ngừa ngộ nhỡ.

Buổi tối, nhóm lửa ở giữa vùng hoang vu, mấy người ngủ đêm ngoài trời. Bởi vì mùa tuyết rơi mới qua, nên tạm thời không cần lo trời đổ mưa, chỉ là hơi lạnh thôi.

“Nếu dùng đá, thứ nhất tìm không đủ, thứ hai nếu đi khai thác, vì thiếu nhân thủ, lại không có công cụ tiện lợi, chỉ e đợi tới mùa tuyết rơi tiếp theo, chúng ta vẫn không có cách hoàn thành.” Trong ánh lửa, Bách Nhĩ cùng những người khác thương lượng cách bịt kín miệng cốc.

Lúc này họ có chín người tới đây, có thể xuất lực chỉ có sáu, bao gồm cả Bách Nhĩ. Trước mùa tuyết rơi kết thúc, Bách Nhĩ đã luyện vòng Tiểu Chu Thiên (một phương pháp khí công), nội lực tăng nhanh gấp mấy lần so với trước kia, hiện tại y đã có thể không sợ hãi mà chiến đấu với thú nhân. Chờ khi y thông suốt cả vòng Tiểu Chu Thiên, liền có thể hiểu rõ từng chi tiết kinh lạc người nơi đây, khi đó sẽ truyền công pháp này cho người thích hợp. Đơn độc ở thế giới này, chung quy vẫn luôn cảm thấy cô tịch, cũng chỉ có học vấn trong ***g ngực y làm bạn, nói cho y biết mình còn chút liên quan với thế giới kia. Mà y cũng không muốn giấu một thân văn võ kinh luân này, cứ thế cho tới khi y chết đi, nó cũng sẽ biến mất sạch sẽ theo y.

“Nếu chặt cây làm hàng rào… Dựa theo chiều ngang của miệng cốc, hai bên cộng lại, cây to cỡ năm người ôm cũng không thể ít hơn hai mươi cây được. Ngược lại có thể dùng cây ở đây, còn có thể nhân dịp phát quang mảnh đất. Chúng ta chỉ có hai cái rìu, kể cả chia ra chặt, ít nhất cũng mất mười ngày, cộng thêm đào đất chôn cây, sẽ cần vài ngày nữa, nếu cố gắng cũng có thể làm, nhưng không phải là chủ ý hay nhất. Vì làm gấp gáp, cột gỗ cũng không thể chắc chắn kéo dài được, tới lúc đó chúng ta lại phải nghĩ cách tiếp.” Y cẩn thận phân tích thời gian tiêu tốn cùng ưu khuyết điểm của mỗi biện pháp với mọi người. Các thú nhân nghe thấy, mày đều nhíu lại, bọn họ vốn ít người, mất nhiều sức lực ở đây nếu một lần không thể thành công thì rất bất lợi cho họ. Bởi vì họ còn phải xây dựng bộ lạc, còn phải đi săn, còn phải đi đổi muối… Quá nhiều việc, chỉ dựa vào hai ba mươi ngươi làm, quả là cố hết sức.

“Hay là làm theo như ở sơn động đi.” Sau một thời gian trầm mặc dài, Nặc lên tiếng “Bày trận có thể tạm thời ngăn dã thú, chờ chúng ta yên ổn ở đây, lại chậm rãi dùng đá bịt kín miệng cốc. Chuyện này chung quy không thể một chốc một lát là làm xong được.”

So sánh hai cách với nhau, bày trận đương nhiên thoải mái hơn nhiều. Các thú nhân khác sôi nổi tán đồng, ngay cả tiểu thú nhân Cổ mặt cũng đầy nghiêm túc gật đầu theo. Bách Nhĩ đương nhiên không có dị nghị. Mọi người thương lượng thỏa đáng xong, vài thú nhân sắp xếp ca gác đêm, liền tách ra đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, sau khi Bách Nhĩ dẫn Cổ đi luyện công, sắc trời vừa sáng, mọi người ăn uống qua loa, liền tính toán trước hết dùng đá đánh dấu vùng đất đủ dùng dựng lều khi mọi người tới, sau đó bắt đầu bày trận. Vừa làm được một nửa, Nặc tuần tra tình hình xung quanh như bão táp trở về.

“Bách Nhĩ, tình hình không ổn rồi.” Trong giọng nói của gã mang theo sự lo âu.

“Sao vậy?” Bách Nhĩ buông tảng đá xuống, đứng dậy, hỏi.

“Có rất nhiều dã thú vào sơn cốc, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, nếu không bị ngăn chặn sẽ rất phiền toái.” Nặc dồn dập nói.

“Đi!” Bách Nhĩ nhướng mày, ra lệnh.

Những người khác đứng cách họ không xa, cũng nghe thấy lời đối thoại của hai người, không ai trì hoãn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc mang tới, ra khỏi cốc.

Bọn họ vốn muốn ở lại nơi an toàn ngoài cốc quan sát tình huống, lại phát hiện tình huống ngoài cốc cũng chẳng tốt hơn trong cốc, đi một đoạn không xa lại gặp một hai con dã thú.

“Chúng ta về sơn động trước.” Trong lòng Bách Nhĩ dâng lên cảm giác không ổn, không dám dừng lại bên ngoài nữa.

Đường về trở nên gian nan hơn rất nhiều, dù với năng lực trinh sát của Nặc, họ vẫn không thể tránh khỏi đụng phải vài con mãnh thú. May mắn rèn luyện lúc trước không uổng phí, dù hơi vất vả, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Ngay cả thịt thú họ cũng không dám khiêng về, chỉ là gấp rút lên đường mà thôi.

Lần này mất rất nhiều thời gian, chờ tới khi trở về sơn động đã là nửa đêm. Mấy người đều có vết thương chồng chất, kiệt sức, tiến vào sơn động liền ngả xuống da thú, không muốn nhúc nhích chút nào. Người trong sơn động cũng nhận ra khác thường, đang lo lắng cho họ, thấy họ trở về an toàn, ai cũng vui mừng. Các á thú nhanh chóng bắc nồi, nấu thịt, nấu nước cho họ.

“Các ngươi bị thương có nặng không?” Nghe thấy mọi người một câu đông một câu tây ân cần thăm hỏi, Duẫn đoán bọn họ đều bị thương, vì thế hỏi.

“Không sao, đều chỉ bị thương ngoài da thôi.” Chỉ có Bách Nhĩ còn có thể miễn cưỡng ngồi dậy, thế nhưng sắc mặt y cũng không phải rất tốt, có lẽ vì mỏi mệt, có lẽ vì mất máu, nên trong ánh lửa có phần hơi tái nhợt.

“Sao đột nhiên lại có nhiều dã thú vậy? Mùa mưa trước kia cũng như vậy à?” Chờ cơn hoa mắt chóng mặt thoáng qua đi, y mới hỏi nghi vấn trong lòng.

Đôi mắt tối om của Duẫn sâu xa nhìn về phía đống lửa, dù cho hắn không thể nhìn thấy màu đỏ mãnh liệt kia.

“Không có. Từ khi ta nhớ được mọi chuyện, chưa bao giờ gặp qua tình huống này.” Hắn trầm giọng trả lời, khuôn mặt vốn anh tuấn vì đôi mắt trống rỗng mà có vẻ dữ tợn lộ ra một tia trầm trọng “Nhưng ta nhớ a phụ từng nói, rất nhiều năm trước từng xảy ra thú triều, nơi nơi đều là dã thú điên cuồng mất khống chế, chúng hủy diệt không ít bộ lạc. Bộ lạc Hắc Hà chính là các thú nhân phân tán khắp nơi còn tồn tại sau thú triều xây dựng thành.”

“Thú triều?” Nghe được hai chữ này, Bách Nhĩ không hiểu sao trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Nghĩ tới vài dã thú bọn họ gặp phải trên đường trở về, tựa hồ lý trí đã trở nên điên cuồng vô cùng, lực công kích cũng vượt mức bình thường.

“Ở Vô Khôn, mỗi lần cách rất nhiều mùa tuyết rơi liền sẽ có một đợt thú triều. Bởi vì thời gian rất lâu, có người cả đời cũng không gặp. Bộ lạc Hắc Hà là lúc a gia ta thành lập nên.” Lão Thác không biết đi tới bên đống lửa lúc nào, có lẽ ông không còn buồn ngủ nữa, cầm khúc gỗ dày cỡ hai tấc trong tay, dùng móng thú chậm rãi vót “Thời điểm bộ lạc mới thành lập, mọi người còn dùng đá vây quanh bộ lạc, thế nhưng mùa tuyết này qua mùa tuyết khác, thú triều vẫn không phát sinh, chờ tới khi đá vây quanh bộ lạc sụp xuống, cũng không có người tình nguyện tốn sức tu sửa lại. Nghe nói, trước mỗi lần thú triều xảy ra, đều sẽ phải trải qua một mùa tuyết dài hơn bất cứ mùa tuyết nào trong quá khứ.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5827 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5326 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5057 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4639 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4572 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4553 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter