Chương : 31
“Thật tốt quá.” Mục hoan hô “Bách Nhĩ, ngươi yên tâm đi, ta theo ngươi học cái này, chờ mùa tuyết rơi qua, lại đi học săn thú với a phụ.” Hóa ra nó đã nghĩ kĩ, Bách Nhĩ còn có thể nói gì, ngày đông rảnh rang, muốn học thì học thôi.
“Muốn học cũng được, nhưng có hai điều kiện, thứ nhất sáng không được dậy muộn hơn ta, thứ hai bảo ngươi làm gì thì phải làm cái đó, không được sợ khổ sợ mệt. Nếu làm không được, về sau ta sẽ không dạy ngươi nữa.” Trong chuyện dạy võ công, Bách Nhĩ rất nghiêm túc, dù cho tiểu thú nhân rất có khả năng chỉ ôm tâm trạng chơi đùa tới học, y cũng sẽ không đối đãi qua loa. Thấy thần sắc nghiêm túc của Bách Nhĩ, Mục vốn có chút không để ý cũng nghiêm túc hẳn lên, gật đầu lia lịa đồng ý. Lúc nó gật đầu, nó còn chưa biết mình sắp phải trải qua những ngày khổ cực như thế nào đâu.
“Ta cũng muốn học.” Mạc vẫn im lặng đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, ngay cả Mục học cái gì cũng chưa biết mà đã lên tiếng.
“Ngươi muốn học cái gì?” Vẻ mặt Bách Nhĩ quái dị nhìn về phía thú nhân mới lần đầu nhìn thấy thì có cảm giác ổn trọng lại thông minh, không ngờ càng quen biểu hiện lại càng nhanh ẩu đoản.
“Mục học gì, ta học cái đó.” Mạc rất hợp lý nói. Hắn thấy có thể học được từ Bách Nhĩ, nhất định là thứ gì đó rất lợi hại.
“Được rồi.” Lúc này Bách Nhĩ không có tiếp tục từ chối, ngược lại y cười đến rất ôn hòa, ôn hòa đến nỗi khiến loài thú có trực giác nhạy bén như Mạc và Mục đều không khỏi theo phản xạ lùi về sau một bước “Có điều từ lúc bắt đầu theo ta học, không được phép từ bỏ. Ai nửa đường rút lui, ta sẽ có cách trừng phạt kẻ đó.” Một câu cuối cùng thuần túy là uy hiếp.
“Nhưng mà Bách Nhĩ, không phải ngươi nói…” Mục không ngờ bởi vì Mạc gia nhập mà khiến Bách Nhĩ sửa lại lời uy hiếp với mình.
“Ta nói cái gì?” Bách Nhĩ cười tít mắt nhìn về phía tiểu thú nhân. Mục run run, nhanh chóng lắc đầu “Không, không có gì.” Dù sao nó cũng không có khả năng rút lui giữa đường, càng không hi vọng về sau Bách Nhĩ không dạy nó gì nữa, nên vô luận điều kiện gì nó cũng sẽ tuân thủ tốt.
“Được rồi, đều đi làm việc của mình đi.” Bách Nhĩ nhìn ra ngoài động, phát hiện trời đã tối đen, vì thế y bắt đầu đuổi người.
Không qua bao lâu, các á thú đã nấu xong thức ăn. Bởi vì mỗi người đều có việc làm, nên dù không thể ra ngoài săn thú vẫn có thể được chia thức ăn. Giác mới tới, còn chưa có cơ hội tham gia săn bắt, nhưng cũng có thể ăn cùng mọi người cho tới lần săn thú sau. Thời gian rất dài về sau thức ăn đều được chia như vậy, có lẽ thành thói quen, có lẽ là kết quả vô hình, dù sao sau này mọi người ở đây đã dần dần đem chuyện cung cấp thức ăn nuôi dưỡng lão nhân và ấu thú không thể săn thú thành một loại trách nhiệm, sẽ không tùy ý bỏ mặc họ nữa. Đương nhiên trong đó, trí tuệ cùng kinh nghiệm phong phú của lão nhân vẫn có tác dụng rất lớn.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bách Nhĩ đã thức dậy. Y vừa trở mình, hai con sư tử đỏ và báo hoa nhỏ nằm sấp gần đống lửa lập tức đứng dậy, có lẽ là không có ngủ, từ nửa đêm đã bắt đầu canh ở đây. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ tỏ vẻ rất vừa lòng. Y tới bờ suối rửa mặt trước, rồi súc miệng, chải tóc, lúc này mới cầm mộc thương, dẫn hai thú nhân một lớn một nhỏ đã biến thành hình người đi ra ngoài sơn động.
Người gác đêm qua là Quả, sơn động lớn như vậy không giấu được chuyện gì, tối qua mọi người cũng đã biết hôm nay mấy người Bách Nhĩ muốn ra sơn động luyện cái gì. Quả thấy bọn họ tới, liền vội đứng lên, cùng Mạc dịch tảng đá ở cửa động ra. Chờ sau khi bọn y rời khỏi đây, hắn đi tìm miếng da thú lớn do các á thú khâu để che khuất cửa động, tránh cho những người còn đang ngủ bị lạnh. Có điều động tĩnh của mấy người họ quá lớn, rất nhanh sau đó có vài thú nhân hiếu kỳ cũng lồm cồm bò dậy, cộng thêm bốn tiểu thú nhân vẫn vụng trộm chú ý tới họ, toàn bộ lặng lẽ đi ra ngoài, trốn ở chỗ không xa nhìn lén.
“Ta có thể dạy các ngươi thương pháp, mâu pháp, đao pháp, kiếm pháp, thậm chí là tiễn thuật cũng có thể dạy cho các ngươi. Thế nhưng trước hết, các ngươi phải đặt tốt nền móng đã, không có nền tảng học nhiều chiêu thức cũng vô dụng thôi.” Bách Nhĩ nói liên tiếp những thứ xa lạ, thời điểm hai người còn mờ mịt, mộc thương y cầm vặn sau lưng đột nhiên như có linh hồn mà từ sau bắn ra, lại bị y nắm trong tay, lùi về sau, xuất thương, kỹ thuật như cuồng phong bạo tuyết mà thi triển ra.
Mạc chưa từng thấy y sử dụng thương, hai mắt liền sáng lên, nín thở nhìn, chỉ sợ thở mạnh một chút liền ảnh hưởng tới người múa thương. Còn Mục, bởi vì đã sớm thấy qua, nên vẫn bình tĩnh, có điều nó càng kiên định tư tưởng muốn học thương của y. Mà vài đại thú nhân cùng tiểu thú nhân trốn một góc cũng nhìn tới ngây ngốc, không thể nào ngờ nổi Bách Nhĩ còn có thể làm cái này. Các đại thú nhân thường niên chiến đấu với dã thú, đương nhiên so với tiểu thú nhân càng có thể nhận ra huyết *** và sát khí của bộ thương pháp này, họ biết đây tuyệt đối không phải chỉ là nhìn uy phong mà thôi, vì thế địa vị của Bách Nhĩ trong lòng bọn họ bất tri bất giác lại cao thêm mấy phần. Còn tại sao y lại biết cái này, cũng giống như tại sao y lại biết bố trí trận pháp vây khốn dã thú cùng mấy con số kỳ quái kia, đã thần kỳ đến mọi người đều lười quan tâm. Bởi vì họ dường như đã ngầm thừa nhận Bách Nhĩ là do thần thú phái tới cứu vớt các thú nhân bị bộ lạc vứt bỏ.
Chờ Bách Nhĩ múa xong bộ thương pháp, mặt y không đỏ, thở không gấp nhìn hai thú nhân ngây ngốc “Muốn học không?” Mục cùng Mạc vội vàng gật đầu, như gà con mổ thóc vậy.
“Muốn học thì đi luyện kỹ năng cơ bản trước đi.” Bách Nhĩ mỉm cười.
Đầu tiên dạy hai người bộ quyền pháp làm nóng cơ thể, sau đó bắt đầu chạy bộ, ép chân, đứng tấn. Y thực hiện cùng bọn họ, bởi y thấy thân thể nguyên chủ này cũng cần phải rèn luyện kỹ năng cơ bản.
Múa quyền làm nóng cơ thể cũng được, ít nhất nhìn qua rất uy phong. Chạy bộ cũng không tệ, vì Bách Nhĩ dẫn chúng chạy trong trận pháp ngoài động, vừa chạy vừa dạy chúng làm sao ra vào trận, chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm, sau khi bị nhốt làm sao để đi ra. Cơ thể hai người vừa hoạt động, đầu cũng vận dụng, không có thời gian suy nghĩ cái khác. Thế nhưng đợi tới khi ép chân cùng đứng tấn, rốt cuộc mới hiểu nguyên nhân tại sao nụ cười hôm qua của Bách Nhĩ lại làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Đau, mỏi, tê, run rẩy, buồn tẻ… Đủ loại cảm giác không được xem là tuyệt vời đồng loạt nổi lên trong lòng, thế nhưng hai thú nhân một lớn một nhỏ lại không dám dùng ánh mắt trao đổi tâm tình đau khổ, bởi vì Bách Nhĩ đứng tấn trước mặt chúng, nhìn chúng chằm chằm, bởi vì mắt chúng phải nhìn thẳng về phía trước, chỉ hơi thất thần liền có khả năng mất thăng bằng. Té ngã là việc nhỏ, thế nhưng té trước mặt một á thú, còn bị một đám người vây xem thì thật mất mặt. Hóa ra mấy thú nhân vốn nhìn trộm, sau khi phát hiện Bách Nhĩ đã sớm nhìn thấy họ, cũng không cố che giấu nữa, tất cả đều quang minh chính đại đứng ra nhìn, còn có một ít học theo. Bách Nhĩ biết bọn họ chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, qua vài ngày phỏng chừng còn lười tới xem, nên y cũng tùy họ. Mười ngày sau, nếu còn có người tiếp tục kiên trì, y cũng không ngại dạy thêm vài người nữa.
Thẳng đến sắc trời sáng trưng, các á thú nấu xong thức ăn, Bách Nhĩ mới thu công, mang theo Mục và Mạc hai chân run lẩy bẩy hoàn thành xong huấn luyện của buổi sáng sớm. Về phần nội công, y tạm thời còn chưa định dạy cho chúng, bởi vì y chưa rõ cấu tạo cùng kinh mạch của thân thể thú nhân nơi này, y không dám mạo hiểm, đợi mình tu luyện thành công mới tính tiếp.
Tiến vào sơn động, Mục lập tức bổ nhào vào lòng Duẫn, gào thét chân đau, đòi a phụ xoa cho. Khiến Duẫn cười ha ha trêu đùa nó, bàn tay to cũng bắt lấy hai cái chân ngắn, nhỏ mà dùng sức xoa bóp. Mạc nhìn thấy thế cũng muốn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía a mạt đang múc thức ăn cho mọi người, lại nhìn về phía Bách Nhĩ giống như không bị sao cả, hắn thở dài, cơ thể đổ xuống, tứ chi dang rộng, nằm trên tấm da thú nhà mình, thật lâu cũng làm biếng nhúc nhích.
“Ăn một chút rồi ngủ, Mạc.” Trong chốc lát, một chén thịt hầm nóng hổi đặt bên người hắn, bên tai đồng thời vang lên giọng nói từ ái của a mạt. Mạc mở ra mắt, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của a mạt, trong lòng hắn ấm lên, cũng bất chấp cả người bủn rủn, mà ngồi dậy. Hắn cũng có người thương yêu.
“A mạt, của a mạt đâu?” Hắn cười hì hì, bưng bát lên, uống một hớp lớn.
“A mạt cũng có.” A mạt của Mạc bưng một bát khác bên cạnh lên, thức ăn bên trong cũng như của hắn, có điều thịt không nhiều bằng trong bát của Mạc. Mạc vừa thấy liền biết a mạt lại múc thịt bớt qua bát mình, hắn cũng không sợ nóng, bốc thẳng thịt trong bát bỏ qua bát a mạt “A mạt đừng sớt thịt qua bát con, a mạt cũng ăn đi.”
“Con mệt, cần ăn nhiều. A mạt không phải làm gì, ăn bớt chút đi cũng có sao đâu.” A mạt muốn tránh lại không được, ông liền lo lắng mà cằn nhằn.
“Không sao đâu, chỗ này đủ rồi. Chúng ta ở bộ lạc còn không có ăn bữa sáng đâu.” Mạc cười hì hì, sợ a mạt lại đổ vào bát hắn, hắn liền bưng bát lên, ngồi xổm bên cạnh Bách Nhĩ ăn. Hắn biết ngoại trừ Duẫn Nặc cùng Mục, những người khác đều hơi sợ Bách Nhĩ, a mạt hắn khẳng định không dám đuổi tới đâu.
Bách Nhĩ chỉ là thản nhiên thoáng nhìn qua hắn, sau đó không nói gì.
“Muốn học cũng được, nhưng có hai điều kiện, thứ nhất sáng không được dậy muộn hơn ta, thứ hai bảo ngươi làm gì thì phải làm cái đó, không được sợ khổ sợ mệt. Nếu làm không được, về sau ta sẽ không dạy ngươi nữa.” Trong chuyện dạy võ công, Bách Nhĩ rất nghiêm túc, dù cho tiểu thú nhân rất có khả năng chỉ ôm tâm trạng chơi đùa tới học, y cũng sẽ không đối đãi qua loa. Thấy thần sắc nghiêm túc của Bách Nhĩ, Mục vốn có chút không để ý cũng nghiêm túc hẳn lên, gật đầu lia lịa đồng ý. Lúc nó gật đầu, nó còn chưa biết mình sắp phải trải qua những ngày khổ cực như thế nào đâu.
“Ta cũng muốn học.” Mạc vẫn im lặng đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, ngay cả Mục học cái gì cũng chưa biết mà đã lên tiếng.
“Ngươi muốn học cái gì?” Vẻ mặt Bách Nhĩ quái dị nhìn về phía thú nhân mới lần đầu nhìn thấy thì có cảm giác ổn trọng lại thông minh, không ngờ càng quen biểu hiện lại càng nhanh ẩu đoản.
“Mục học gì, ta học cái đó.” Mạc rất hợp lý nói. Hắn thấy có thể học được từ Bách Nhĩ, nhất định là thứ gì đó rất lợi hại.
“Được rồi.” Lúc này Bách Nhĩ không có tiếp tục từ chối, ngược lại y cười đến rất ôn hòa, ôn hòa đến nỗi khiến loài thú có trực giác nhạy bén như Mạc và Mục đều không khỏi theo phản xạ lùi về sau một bước “Có điều từ lúc bắt đầu theo ta học, không được phép từ bỏ. Ai nửa đường rút lui, ta sẽ có cách trừng phạt kẻ đó.” Một câu cuối cùng thuần túy là uy hiếp.
“Nhưng mà Bách Nhĩ, không phải ngươi nói…” Mục không ngờ bởi vì Mạc gia nhập mà khiến Bách Nhĩ sửa lại lời uy hiếp với mình.
“Ta nói cái gì?” Bách Nhĩ cười tít mắt nhìn về phía tiểu thú nhân. Mục run run, nhanh chóng lắc đầu “Không, không có gì.” Dù sao nó cũng không có khả năng rút lui giữa đường, càng không hi vọng về sau Bách Nhĩ không dạy nó gì nữa, nên vô luận điều kiện gì nó cũng sẽ tuân thủ tốt.
“Được rồi, đều đi làm việc của mình đi.” Bách Nhĩ nhìn ra ngoài động, phát hiện trời đã tối đen, vì thế y bắt đầu đuổi người.
Không qua bao lâu, các á thú đã nấu xong thức ăn. Bởi vì mỗi người đều có việc làm, nên dù không thể ra ngoài săn thú vẫn có thể được chia thức ăn. Giác mới tới, còn chưa có cơ hội tham gia săn bắt, nhưng cũng có thể ăn cùng mọi người cho tới lần săn thú sau. Thời gian rất dài về sau thức ăn đều được chia như vậy, có lẽ thành thói quen, có lẽ là kết quả vô hình, dù sao sau này mọi người ở đây đã dần dần đem chuyện cung cấp thức ăn nuôi dưỡng lão nhân và ấu thú không thể săn thú thành một loại trách nhiệm, sẽ không tùy ý bỏ mặc họ nữa. Đương nhiên trong đó, trí tuệ cùng kinh nghiệm phong phú của lão nhân vẫn có tác dụng rất lớn.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bách Nhĩ đã thức dậy. Y vừa trở mình, hai con sư tử đỏ và báo hoa nhỏ nằm sấp gần đống lửa lập tức đứng dậy, có lẽ là không có ngủ, từ nửa đêm đã bắt đầu canh ở đây. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ tỏ vẻ rất vừa lòng. Y tới bờ suối rửa mặt trước, rồi súc miệng, chải tóc, lúc này mới cầm mộc thương, dẫn hai thú nhân một lớn một nhỏ đã biến thành hình người đi ra ngoài sơn động.
Người gác đêm qua là Quả, sơn động lớn như vậy không giấu được chuyện gì, tối qua mọi người cũng đã biết hôm nay mấy người Bách Nhĩ muốn ra sơn động luyện cái gì. Quả thấy bọn họ tới, liền vội đứng lên, cùng Mạc dịch tảng đá ở cửa động ra. Chờ sau khi bọn y rời khỏi đây, hắn đi tìm miếng da thú lớn do các á thú khâu để che khuất cửa động, tránh cho những người còn đang ngủ bị lạnh. Có điều động tĩnh của mấy người họ quá lớn, rất nhanh sau đó có vài thú nhân hiếu kỳ cũng lồm cồm bò dậy, cộng thêm bốn tiểu thú nhân vẫn vụng trộm chú ý tới họ, toàn bộ lặng lẽ đi ra ngoài, trốn ở chỗ không xa nhìn lén.
“Ta có thể dạy các ngươi thương pháp, mâu pháp, đao pháp, kiếm pháp, thậm chí là tiễn thuật cũng có thể dạy cho các ngươi. Thế nhưng trước hết, các ngươi phải đặt tốt nền móng đã, không có nền tảng học nhiều chiêu thức cũng vô dụng thôi.” Bách Nhĩ nói liên tiếp những thứ xa lạ, thời điểm hai người còn mờ mịt, mộc thương y cầm vặn sau lưng đột nhiên như có linh hồn mà từ sau bắn ra, lại bị y nắm trong tay, lùi về sau, xuất thương, kỹ thuật như cuồng phong bạo tuyết mà thi triển ra.
Mạc chưa từng thấy y sử dụng thương, hai mắt liền sáng lên, nín thở nhìn, chỉ sợ thở mạnh một chút liền ảnh hưởng tới người múa thương. Còn Mục, bởi vì đã sớm thấy qua, nên vẫn bình tĩnh, có điều nó càng kiên định tư tưởng muốn học thương của y. Mà vài đại thú nhân cùng tiểu thú nhân trốn một góc cũng nhìn tới ngây ngốc, không thể nào ngờ nổi Bách Nhĩ còn có thể làm cái này. Các đại thú nhân thường niên chiến đấu với dã thú, đương nhiên so với tiểu thú nhân càng có thể nhận ra huyết *** và sát khí của bộ thương pháp này, họ biết đây tuyệt đối không phải chỉ là nhìn uy phong mà thôi, vì thế địa vị của Bách Nhĩ trong lòng bọn họ bất tri bất giác lại cao thêm mấy phần. Còn tại sao y lại biết cái này, cũng giống như tại sao y lại biết bố trí trận pháp vây khốn dã thú cùng mấy con số kỳ quái kia, đã thần kỳ đến mọi người đều lười quan tâm. Bởi vì họ dường như đã ngầm thừa nhận Bách Nhĩ là do thần thú phái tới cứu vớt các thú nhân bị bộ lạc vứt bỏ.
Chờ Bách Nhĩ múa xong bộ thương pháp, mặt y không đỏ, thở không gấp nhìn hai thú nhân ngây ngốc “Muốn học không?” Mục cùng Mạc vội vàng gật đầu, như gà con mổ thóc vậy.
“Muốn học thì đi luyện kỹ năng cơ bản trước đi.” Bách Nhĩ mỉm cười.
Đầu tiên dạy hai người bộ quyền pháp làm nóng cơ thể, sau đó bắt đầu chạy bộ, ép chân, đứng tấn. Y thực hiện cùng bọn họ, bởi y thấy thân thể nguyên chủ này cũng cần phải rèn luyện kỹ năng cơ bản.
Múa quyền làm nóng cơ thể cũng được, ít nhất nhìn qua rất uy phong. Chạy bộ cũng không tệ, vì Bách Nhĩ dẫn chúng chạy trong trận pháp ngoài động, vừa chạy vừa dạy chúng làm sao ra vào trận, chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm, sau khi bị nhốt làm sao để đi ra. Cơ thể hai người vừa hoạt động, đầu cũng vận dụng, không có thời gian suy nghĩ cái khác. Thế nhưng đợi tới khi ép chân cùng đứng tấn, rốt cuộc mới hiểu nguyên nhân tại sao nụ cười hôm qua của Bách Nhĩ lại làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Đau, mỏi, tê, run rẩy, buồn tẻ… Đủ loại cảm giác không được xem là tuyệt vời đồng loạt nổi lên trong lòng, thế nhưng hai thú nhân một lớn một nhỏ lại không dám dùng ánh mắt trao đổi tâm tình đau khổ, bởi vì Bách Nhĩ đứng tấn trước mặt chúng, nhìn chúng chằm chằm, bởi vì mắt chúng phải nhìn thẳng về phía trước, chỉ hơi thất thần liền có khả năng mất thăng bằng. Té ngã là việc nhỏ, thế nhưng té trước mặt một á thú, còn bị một đám người vây xem thì thật mất mặt. Hóa ra mấy thú nhân vốn nhìn trộm, sau khi phát hiện Bách Nhĩ đã sớm nhìn thấy họ, cũng không cố che giấu nữa, tất cả đều quang minh chính đại đứng ra nhìn, còn có một ít học theo. Bách Nhĩ biết bọn họ chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, qua vài ngày phỏng chừng còn lười tới xem, nên y cũng tùy họ. Mười ngày sau, nếu còn có người tiếp tục kiên trì, y cũng không ngại dạy thêm vài người nữa.
Thẳng đến sắc trời sáng trưng, các á thú nấu xong thức ăn, Bách Nhĩ mới thu công, mang theo Mục và Mạc hai chân run lẩy bẩy hoàn thành xong huấn luyện của buổi sáng sớm. Về phần nội công, y tạm thời còn chưa định dạy cho chúng, bởi vì y chưa rõ cấu tạo cùng kinh mạch của thân thể thú nhân nơi này, y không dám mạo hiểm, đợi mình tu luyện thành công mới tính tiếp.
Tiến vào sơn động, Mục lập tức bổ nhào vào lòng Duẫn, gào thét chân đau, đòi a phụ xoa cho. Khiến Duẫn cười ha ha trêu đùa nó, bàn tay to cũng bắt lấy hai cái chân ngắn, nhỏ mà dùng sức xoa bóp. Mạc nhìn thấy thế cũng muốn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía a mạt đang múc thức ăn cho mọi người, lại nhìn về phía Bách Nhĩ giống như không bị sao cả, hắn thở dài, cơ thể đổ xuống, tứ chi dang rộng, nằm trên tấm da thú nhà mình, thật lâu cũng làm biếng nhúc nhích.
“Ăn một chút rồi ngủ, Mạc.” Trong chốc lát, một chén thịt hầm nóng hổi đặt bên người hắn, bên tai đồng thời vang lên giọng nói từ ái của a mạt. Mạc mở ra mắt, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của a mạt, trong lòng hắn ấm lên, cũng bất chấp cả người bủn rủn, mà ngồi dậy. Hắn cũng có người thương yêu.
“A mạt, của a mạt đâu?” Hắn cười hì hì, bưng bát lên, uống một hớp lớn.
“A mạt cũng có.” A mạt của Mạc bưng một bát khác bên cạnh lên, thức ăn bên trong cũng như của hắn, có điều thịt không nhiều bằng trong bát của Mạc. Mạc vừa thấy liền biết a mạt lại múc thịt bớt qua bát mình, hắn cũng không sợ nóng, bốc thẳng thịt trong bát bỏ qua bát a mạt “A mạt đừng sớt thịt qua bát con, a mạt cũng ăn đi.”
“Con mệt, cần ăn nhiều. A mạt không phải làm gì, ăn bớt chút đi cũng có sao đâu.” A mạt muốn tránh lại không được, ông liền lo lắng mà cằn nhằn.
“Không sao đâu, chỗ này đủ rồi. Chúng ta ở bộ lạc còn không có ăn bữa sáng đâu.” Mạc cười hì hì, sợ a mạt lại đổ vào bát hắn, hắn liền bưng bát lên, ngồi xổm bên cạnh Bách Nhĩ ăn. Hắn biết ngoại trừ Duẫn Nặc cùng Mục, những người khác đều hơi sợ Bách Nhĩ, a mạt hắn khẳng định không dám đuổi tới đâu.
Bách Nhĩ chỉ là thản nhiên thoáng nhìn qua hắn, sau đó không nói gì.