Chương : 23
Lúc mang những thứ đã thu dọn định đem đi để một chỗ, mấy người Bách Nhĩ không khỏi nhìn nhau, phát hiện dù đã giảm bớt đi, nhưng vẫn không thể mang hết được. Bởi vì Nặc cần phải đi tra xét phía trước xem có nguy hiểm gì không, cộng thêm gã chỉ có ba chân, trên người nhất định không thể vác quá nhiều đồ, Mục thì còn nhỏ, mà sức lực của Bách Nhĩ còn không bằng nửa thú nhân, vì thế toàn bộ áp lực đều đặt trên người Duẫn.
“Hay là chúng ta đem thịt nhuyễn cốt thú với củ khổ tử ma theo, còn thịt trường giác thú và tiểu nhĩ thú chỉ đem một phần, còn lại cho người khác. Đợi tới nơi ở, lại nghĩ cách săn thú.” Bách Nhĩ do dự một lát, rồi nói. Thế nhưng lời này vừa nói ra, lập tức bị mọi người phản đối, bao gồm Tiểu Mục. Đối với người trường kỳ bị vây trong đói khát mà nói, bảo họ bỏ thức ăn trong tay chẳng khác gì muốn lấy mạng của họ. Bách Nhĩ vừa giận vừa bất đắc dĩ, lúc đang định khuyên bảo, thì Duẫn bị người tìm ra ngoài. Trong lều còn lại hai thú nhân một lớn một nhỏ cùng y mắt bé trừng mắt to.
“Nếu tiếp tục kì kèo, hôm nay chúng ta sẽ không tới được sơn động bên kia đâu.” Bách Nhĩ nói, trong mắt y, vì chút thức ăn mà dẫn tới tăng cao khả năng gặp nguy hiểm, thì hành động như vậy chẳng hề sáng suốt đâu.
“Nhiều tiểu nhĩ thú như vậy, đủ chúng ta ăn nhiều ngày đó.” Nặc không nói chuyện, còn mắt của Mục thì dính sát vào chỗ thịt kia, kéo không ra nổi.
Bách Nhĩ cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng của nó nhào lên ôm chặt lấy y khi y đưa thịt cho người khác, y có chút bất đắc dĩ nói “Nếu trên đường gặp dã thú, ngươi muốn vác nhiều thứ thế trên lưng chạy sao?”
“Vậy chắc là… không được.” Mục bĩu môi, tuy không cam tâm, nhưng nó vẫn thành thật đáp.
Bách Nhĩ không nói tiếp, nhìn ra hai người đều đã minh bạch, có nhiều thịt thì phải có mạng sống mới ăn được chứ. Nặc thuộc phái hành động, nếu đã quyết định, gã liền kéo Mục bắt đầu chọn thứ cần mang theo, tiền đề là phải bỏ qua biểu tình đau lòng trên mặt gã.
Duẫn đi ra ngoài không bao lâu liền quay trở về.
“Bách Nhĩ, còn có vài người muốn đi cùng chúng ta, bọn họ trở về thu đồ đạc rồi.”
Vài thú nhân tàn tật nguyên bản muốn tới hỏi Bách Nhĩ có thể cho họ đi săn cùng không, nhưng lại từ miệng Duẫn biết được chuyện mấy người muốn rời đi, bởi vì đều là cô gia quả nhân, không có gì lo lắng, nên liền ra đi cùng họ, dù sao vô luận thế nào cũng chết, chi bằng hợp lại với nhau.
Bởi vì có tiền lệ Duẫn cùng Nặc, lúc nghe nói như thế Bách Nhĩ chỉ cảm thấy bất ngờ, sau đó hỏi thăm tình huống mọi người, biết được có một người bị điếc, bởi vì không nghe thấy, nên không thể đi săn thú cùng người trong bộ lạc, có một người bị mù một mắt, còn lại vài người đều là cụt tay, cụt chân, cũng không phải hoàn toàn mất đi năng lực đi săn, y liền không nói gì nữa. Như vậy thức ăn đương nhiên có thể mang đi hết. Mục và Nặc biết được không cần bỏ lại một phần thịt, đều vui mừng, lại không nghĩ tới vấn đề sẽ tăng thêm vài miệng ăn.
Đối với sự đơn thuần của bọn họ, Bách Nhĩ cảm thấy không có lời nào để nói.
Vì trong nhà các thú nhân kia không có thức ăn, thu dọn rất nhanh, không bao lâu liền tới ngoài lều của Nặc. Bất ngờ chính là Bách Nhĩ lại thấy lão Ngõa cùng bạn đời Tán Tán của ông trong đó, trên lưng mỗi người cũng có một bao da thú to.
“Chúng ta đã nhận củ khổ tử ma cùng thịt tiểu nhĩ thú của ngươi, lều của ngươi còn chưa dựng.” Lão Ngõa ấp úng nói.
“Không cần đâu. Trong khoảng thời gian ngắn ta không cần dựng lều.” Bách Nhĩ sửng sốt một lát, mới cười nói.
“Chừng nào ngươi có da thú, lúc đó chúng ta sẽ làm.” Lão Ngõa nói, ý tứ là Bách Nhĩ đi tới đâu, họ sẽ theo tới đó.
Bách Nhĩ sững sờ, trong suy nghĩ của y, lão thú nhân đương nhiên biết sau khi rời bộ lạc sẽ gặp phải nguy hiểm gì, sao có thể vì y đưa cho chút đồ ăn mà muốn dẫn bạn đời đi cùng y? Trái lại Tán Tán bồi thêm một câu “Lão Ngõa nói đi cùng ngươi sẽ có củ khổ tử ma ăn.” Khi Tán Tán nói câu này, ông mỉm cười, nhất thời Bách Nhĩ không rõ là ông đang nói đùa hay là thật. Dù sao gương mặt già nua của Ngõa cũng đỏ lên, ngoại trừ trừng những người khác đang cười ầm lên, ông cũng không nỡ phản bác lại lời của bạn đời, Bách Nhĩ không khỏi có vài phần hảo cảm với lão thú nhân cộc cằn này, biết họ đã quyết định, y cũng không khuyên bảo nữa.
“Nếu mọi người đều đã nghĩ kỹ, vậy chúng ta đi thôi.” Y nói, sau đó chợt nhớ tới một chuyện, suy nghĩ vừa thay đổi, liền có tính toán “Khoan đã… Đợi thêm một lát, ta đi làm một chuyện trước. Duẫn, ngươi theo ta.” Đang nói, mắt y đảo qua sáu thú nhân tàn tật mới gia nhập, sau đó chọn ra hai người tứ chi kiện toàn “Các ngươi cũng đi theo ta.”
Mọi người đều có chút nghi hoặc, không biết y còn có chuyện gì muốn làm, Duẫn hỏi, y cũng chỉ mỉm cười, sau đó mang theo ba người họ đi, nhìn phương hướng thì chính là tới lều của tộc trưởng.
“Bách Nhĩ muốn nói chuyện chúng ta đi với tộc trưởng?” Một thú nhân thần sắc cổ quái suy đoán.
“Chắc không phải đâu. Trong bộ lạc ai chẳng biết mỗi mùa tuyết rơi, bên chúng ta đều sẽ có người vào rừng, rồi không bao giờ trở về nữa, tộc trưởng vẫn luôn mặc kệ.” Một thú nhân khác lắc đầu phủ nhận.
Mục nghe được, đang định nói có lẽ Bách Nhĩ không biết đâu, kết quả bị ánh mắt của Nặc ngăn lại. Nó không biết tại sao Nặc không cho nó nói với người khác kiến thức bình thường của Bách Nhĩ rất thiếu khuyết, có điều nghe lời Nặc sẽ không sai đâu.
Mấy người Bách Nhĩ cũng không đi bao lâu, lúc trở về, trên vai mỗi thú nhân đều khiêng mấy miếng thịt lớn, miệng cười ha ha, hiển nhiên rất vui vẻ. Các thú nhân khác đồng thời tiến lên phụ giúp hạ thịt xuống, hỏi qua hỏi lại, chỉ chốc lát sau liền biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Bách Nhĩ mang theo ba người họ đi tìm tộc trưởng yêu cầu thức ăn. Tất cả trường giác thú hôm qua mang về đều là ba người Bách Nhĩ săn, còn tiểu nhĩ thú, mình Duẫn đã giết hơn mười con, sở dĩ chỉ chia cho họ một chút, vì bộ lạc tính về sau phân thức ăn cho họ dựa theo đãi ngộ của thú nhân bình thường. Nay bọn họ muốn ly khai, nhưng lại mang theo tám người già cùng tàn tật, xem như giảm bớt gánh nặng cho bộ lạc, Bách Nhĩ đương nhiên muốn đòi tộc trưởng thêm thức ăn họ đáng được nhận. Dù sao thịt vốn là do ba người họ săn, nên tộc trưởng cũng không làm khó họ, cho họ thịt của hai con trường giác thú cùng với mười con tiểu nhĩ thú. Tính ra, có bảy con trường giác thú, bọn họ được chia ba con, cũng tạm được. Đương nhiên nếu không phải không mang đi nổi, khả năng Bách Nhĩ còn có thể ép ra nhiều hơn.
Nghe ba người kia kể xong, ánh mắt những người khác nhìn về phía Bách Nhĩ đều bất giác mang theo kinh ngạc cùng khâm phục, phải nói trước đây còn chưa có ai mở miệng đòi thức ăn từ tộc trưởng lại đạt được mục đích đâu.
“Được rồi, đi thôi, hy vọng có thể tới nơi trước khi trời tối.” Bách Nhĩ sớm quen với ánh mắt của người khác, nên không có cảm giác gì đặc biệt, y phất tay nói, sau đó nhấc bao da thú cùng nồi đầu lâu của mình lên. Còn chỗ thức ăn kia, làm gì còn cần y khiêng nữa.
Mười hai người rời khỏi bộ lạc, đương nhiên động tĩnh không nhỏ, dẫn tới không ít người vây xem. Có kinh ngạc, có vui sướng khi người gặp họa, có bất mãn, đủ loại đủ kiểu, nhưng đối với các thú nhân tàn tật đã gặp phải tuyệt cảnh, nay lại nhìn thấy một tia hi vọng mà nói đều không có ảnh hưởng gì.
“Bách Nhĩ, Bách Nhĩ…” Ngay tại thời điểm họ sắp ra khỏi bộ lạc, phía sau chợt truyền tới tiếng gọi có phần gấp gáp.
Bách Nhĩ cảm giác giọng nói này có chút quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai, quay đầu nhìn, hóa ra là Mạc, người cùng đánh tiểu nhĩ thú vào hôm qua cùng họ với biểu hiện trong trận rất xuất sắc. Mạc hoang mang đuổi theo bọn họ, làm tuyết văng tứ tung lên.
“Bách Nhĩ, các ngươi muốn đi đâu?” Chặn ở trước mặt Bách Nhĩ, hắn thở phì phò hỏi.
“Rời bộ lạc.” Bách Nhĩ đơn giản trả lời. Nói thật thú nhân này chạy tới, y vẫn thấy thật bất ngờ.
“Tại sao?” Mạc không rõ, chính Bách Nhĩ bọn họ có thể săn bắt, liền có thể được bộ lạc chia thức ăn, tại sao sau đó còn khăng khăng rời đi.
“Không sao cả. Chúng ta cần phải đi.” Bách Nhĩ lắc đầu, ngay cả khi mấy người Nặc hỏi nguyên nhân y cũng không nói, huống chi là người ngoài.
“Vậy Bách Nhĩ… chuyện hôm qua ngươi đáp ứng dạy ta…” Mạc nóng vội, ấp a ấp úng hỏi tâm sự vẫn treo trong lòng. Nghe hắn nhắc, lúc này Bách Nhĩ mới nhớ hôm qua hắn có nói muốn học trận pháp, sau đó bố trí xung quanh bộ lạc, y không khỏi nở nụ cười “Nếu ngươi có lòng muốn học, thì đến…” Bách Nhĩ dừng lại, nhìn về phía Nặc.
“Phía mặt trời mọc, ở ngọn núi có nhiều thứ thứ ấy.” Nặc hiểu ý nói tiếp.
Bách Nhĩ ừ một tiếng, mới nói tiếp “Ngươi tới đó tìm ta, ta sẽ dạy ngươi.” Đối với y, đây là chuyện rất bình thường. Ở kiếp trước của y, muốn bái sư học nghệ, phần lớn đều phải khảo nghiệm một phen. Y không có hứng thú với việc dày vò người ta, chỉ là điều kiện bức bách thôi.
“Được.” Thấp thỏm ban đầu của Mạc tạm thời yên ổn lại, vì thế hắn đề nghị “Ta đưa các ngươi đi, cũng thuận tiện tìm đường.”
Mắt nhìn chuyến đi này đều là người già yếu, tàn tật, Bách Nhĩ cũng không có cự tuyệt.
“Hay là chúng ta đem thịt nhuyễn cốt thú với củ khổ tử ma theo, còn thịt trường giác thú và tiểu nhĩ thú chỉ đem một phần, còn lại cho người khác. Đợi tới nơi ở, lại nghĩ cách săn thú.” Bách Nhĩ do dự một lát, rồi nói. Thế nhưng lời này vừa nói ra, lập tức bị mọi người phản đối, bao gồm Tiểu Mục. Đối với người trường kỳ bị vây trong đói khát mà nói, bảo họ bỏ thức ăn trong tay chẳng khác gì muốn lấy mạng của họ. Bách Nhĩ vừa giận vừa bất đắc dĩ, lúc đang định khuyên bảo, thì Duẫn bị người tìm ra ngoài. Trong lều còn lại hai thú nhân một lớn một nhỏ cùng y mắt bé trừng mắt to.
“Nếu tiếp tục kì kèo, hôm nay chúng ta sẽ không tới được sơn động bên kia đâu.” Bách Nhĩ nói, trong mắt y, vì chút thức ăn mà dẫn tới tăng cao khả năng gặp nguy hiểm, thì hành động như vậy chẳng hề sáng suốt đâu.
“Nhiều tiểu nhĩ thú như vậy, đủ chúng ta ăn nhiều ngày đó.” Nặc không nói chuyện, còn mắt của Mục thì dính sát vào chỗ thịt kia, kéo không ra nổi.
Bách Nhĩ cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng của nó nhào lên ôm chặt lấy y khi y đưa thịt cho người khác, y có chút bất đắc dĩ nói “Nếu trên đường gặp dã thú, ngươi muốn vác nhiều thứ thế trên lưng chạy sao?”
“Vậy chắc là… không được.” Mục bĩu môi, tuy không cam tâm, nhưng nó vẫn thành thật đáp.
Bách Nhĩ không nói tiếp, nhìn ra hai người đều đã minh bạch, có nhiều thịt thì phải có mạng sống mới ăn được chứ. Nặc thuộc phái hành động, nếu đã quyết định, gã liền kéo Mục bắt đầu chọn thứ cần mang theo, tiền đề là phải bỏ qua biểu tình đau lòng trên mặt gã.
Duẫn đi ra ngoài không bao lâu liền quay trở về.
“Bách Nhĩ, còn có vài người muốn đi cùng chúng ta, bọn họ trở về thu đồ đạc rồi.”
Vài thú nhân tàn tật nguyên bản muốn tới hỏi Bách Nhĩ có thể cho họ đi săn cùng không, nhưng lại từ miệng Duẫn biết được chuyện mấy người muốn rời đi, bởi vì đều là cô gia quả nhân, không có gì lo lắng, nên liền ra đi cùng họ, dù sao vô luận thế nào cũng chết, chi bằng hợp lại với nhau.
Bởi vì có tiền lệ Duẫn cùng Nặc, lúc nghe nói như thế Bách Nhĩ chỉ cảm thấy bất ngờ, sau đó hỏi thăm tình huống mọi người, biết được có một người bị điếc, bởi vì không nghe thấy, nên không thể đi săn thú cùng người trong bộ lạc, có một người bị mù một mắt, còn lại vài người đều là cụt tay, cụt chân, cũng không phải hoàn toàn mất đi năng lực đi săn, y liền không nói gì nữa. Như vậy thức ăn đương nhiên có thể mang đi hết. Mục và Nặc biết được không cần bỏ lại một phần thịt, đều vui mừng, lại không nghĩ tới vấn đề sẽ tăng thêm vài miệng ăn.
Đối với sự đơn thuần của bọn họ, Bách Nhĩ cảm thấy không có lời nào để nói.
Vì trong nhà các thú nhân kia không có thức ăn, thu dọn rất nhanh, không bao lâu liền tới ngoài lều của Nặc. Bất ngờ chính là Bách Nhĩ lại thấy lão Ngõa cùng bạn đời Tán Tán của ông trong đó, trên lưng mỗi người cũng có một bao da thú to.
“Chúng ta đã nhận củ khổ tử ma cùng thịt tiểu nhĩ thú của ngươi, lều của ngươi còn chưa dựng.” Lão Ngõa ấp úng nói.
“Không cần đâu. Trong khoảng thời gian ngắn ta không cần dựng lều.” Bách Nhĩ sửng sốt một lát, mới cười nói.
“Chừng nào ngươi có da thú, lúc đó chúng ta sẽ làm.” Lão Ngõa nói, ý tứ là Bách Nhĩ đi tới đâu, họ sẽ theo tới đó.
Bách Nhĩ sững sờ, trong suy nghĩ của y, lão thú nhân đương nhiên biết sau khi rời bộ lạc sẽ gặp phải nguy hiểm gì, sao có thể vì y đưa cho chút đồ ăn mà muốn dẫn bạn đời đi cùng y? Trái lại Tán Tán bồi thêm một câu “Lão Ngõa nói đi cùng ngươi sẽ có củ khổ tử ma ăn.” Khi Tán Tán nói câu này, ông mỉm cười, nhất thời Bách Nhĩ không rõ là ông đang nói đùa hay là thật. Dù sao gương mặt già nua của Ngõa cũng đỏ lên, ngoại trừ trừng những người khác đang cười ầm lên, ông cũng không nỡ phản bác lại lời của bạn đời, Bách Nhĩ không khỏi có vài phần hảo cảm với lão thú nhân cộc cằn này, biết họ đã quyết định, y cũng không khuyên bảo nữa.
“Nếu mọi người đều đã nghĩ kỹ, vậy chúng ta đi thôi.” Y nói, sau đó chợt nhớ tới một chuyện, suy nghĩ vừa thay đổi, liền có tính toán “Khoan đã… Đợi thêm một lát, ta đi làm một chuyện trước. Duẫn, ngươi theo ta.” Đang nói, mắt y đảo qua sáu thú nhân tàn tật mới gia nhập, sau đó chọn ra hai người tứ chi kiện toàn “Các ngươi cũng đi theo ta.”
Mọi người đều có chút nghi hoặc, không biết y còn có chuyện gì muốn làm, Duẫn hỏi, y cũng chỉ mỉm cười, sau đó mang theo ba người họ đi, nhìn phương hướng thì chính là tới lều của tộc trưởng.
“Bách Nhĩ muốn nói chuyện chúng ta đi với tộc trưởng?” Một thú nhân thần sắc cổ quái suy đoán.
“Chắc không phải đâu. Trong bộ lạc ai chẳng biết mỗi mùa tuyết rơi, bên chúng ta đều sẽ có người vào rừng, rồi không bao giờ trở về nữa, tộc trưởng vẫn luôn mặc kệ.” Một thú nhân khác lắc đầu phủ nhận.
Mục nghe được, đang định nói có lẽ Bách Nhĩ không biết đâu, kết quả bị ánh mắt của Nặc ngăn lại. Nó không biết tại sao Nặc không cho nó nói với người khác kiến thức bình thường của Bách Nhĩ rất thiếu khuyết, có điều nghe lời Nặc sẽ không sai đâu.
Mấy người Bách Nhĩ cũng không đi bao lâu, lúc trở về, trên vai mỗi thú nhân đều khiêng mấy miếng thịt lớn, miệng cười ha ha, hiển nhiên rất vui vẻ. Các thú nhân khác đồng thời tiến lên phụ giúp hạ thịt xuống, hỏi qua hỏi lại, chỉ chốc lát sau liền biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Bách Nhĩ mang theo ba người họ đi tìm tộc trưởng yêu cầu thức ăn. Tất cả trường giác thú hôm qua mang về đều là ba người Bách Nhĩ săn, còn tiểu nhĩ thú, mình Duẫn đã giết hơn mười con, sở dĩ chỉ chia cho họ một chút, vì bộ lạc tính về sau phân thức ăn cho họ dựa theo đãi ngộ của thú nhân bình thường. Nay bọn họ muốn ly khai, nhưng lại mang theo tám người già cùng tàn tật, xem như giảm bớt gánh nặng cho bộ lạc, Bách Nhĩ đương nhiên muốn đòi tộc trưởng thêm thức ăn họ đáng được nhận. Dù sao thịt vốn là do ba người họ săn, nên tộc trưởng cũng không làm khó họ, cho họ thịt của hai con trường giác thú cùng với mười con tiểu nhĩ thú. Tính ra, có bảy con trường giác thú, bọn họ được chia ba con, cũng tạm được. Đương nhiên nếu không phải không mang đi nổi, khả năng Bách Nhĩ còn có thể ép ra nhiều hơn.
Nghe ba người kia kể xong, ánh mắt những người khác nhìn về phía Bách Nhĩ đều bất giác mang theo kinh ngạc cùng khâm phục, phải nói trước đây còn chưa có ai mở miệng đòi thức ăn từ tộc trưởng lại đạt được mục đích đâu.
“Được rồi, đi thôi, hy vọng có thể tới nơi trước khi trời tối.” Bách Nhĩ sớm quen với ánh mắt của người khác, nên không có cảm giác gì đặc biệt, y phất tay nói, sau đó nhấc bao da thú cùng nồi đầu lâu của mình lên. Còn chỗ thức ăn kia, làm gì còn cần y khiêng nữa.
Mười hai người rời khỏi bộ lạc, đương nhiên động tĩnh không nhỏ, dẫn tới không ít người vây xem. Có kinh ngạc, có vui sướng khi người gặp họa, có bất mãn, đủ loại đủ kiểu, nhưng đối với các thú nhân tàn tật đã gặp phải tuyệt cảnh, nay lại nhìn thấy một tia hi vọng mà nói đều không có ảnh hưởng gì.
“Bách Nhĩ, Bách Nhĩ…” Ngay tại thời điểm họ sắp ra khỏi bộ lạc, phía sau chợt truyền tới tiếng gọi có phần gấp gáp.
Bách Nhĩ cảm giác giọng nói này có chút quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai, quay đầu nhìn, hóa ra là Mạc, người cùng đánh tiểu nhĩ thú vào hôm qua cùng họ với biểu hiện trong trận rất xuất sắc. Mạc hoang mang đuổi theo bọn họ, làm tuyết văng tứ tung lên.
“Bách Nhĩ, các ngươi muốn đi đâu?” Chặn ở trước mặt Bách Nhĩ, hắn thở phì phò hỏi.
“Rời bộ lạc.” Bách Nhĩ đơn giản trả lời. Nói thật thú nhân này chạy tới, y vẫn thấy thật bất ngờ.
“Tại sao?” Mạc không rõ, chính Bách Nhĩ bọn họ có thể săn bắt, liền có thể được bộ lạc chia thức ăn, tại sao sau đó còn khăng khăng rời đi.
“Không sao cả. Chúng ta cần phải đi.” Bách Nhĩ lắc đầu, ngay cả khi mấy người Nặc hỏi nguyên nhân y cũng không nói, huống chi là người ngoài.
“Vậy Bách Nhĩ… chuyện hôm qua ngươi đáp ứng dạy ta…” Mạc nóng vội, ấp a ấp úng hỏi tâm sự vẫn treo trong lòng. Nghe hắn nhắc, lúc này Bách Nhĩ mới nhớ hôm qua hắn có nói muốn học trận pháp, sau đó bố trí xung quanh bộ lạc, y không khỏi nở nụ cười “Nếu ngươi có lòng muốn học, thì đến…” Bách Nhĩ dừng lại, nhìn về phía Nặc.
“Phía mặt trời mọc, ở ngọn núi có nhiều thứ thứ ấy.” Nặc hiểu ý nói tiếp.
Bách Nhĩ ừ một tiếng, mới nói tiếp “Ngươi tới đó tìm ta, ta sẽ dạy ngươi.” Đối với y, đây là chuyện rất bình thường. Ở kiếp trước của y, muốn bái sư học nghệ, phần lớn đều phải khảo nghiệm một phen. Y không có hứng thú với việc dày vò người ta, chỉ là điều kiện bức bách thôi.
“Được.” Thấp thỏm ban đầu của Mạc tạm thời yên ổn lại, vì thế hắn đề nghị “Ta đưa các ngươi đi, cũng thuận tiện tìm đường.”
Mắt nhìn chuyến đi này đều là người già yếu, tàn tật, Bách Nhĩ cũng không có cự tuyệt.