Chương : 12
Ngày kế, Bách Nhĩ, Duẫn cùng Nặc lại đi săn.
Tốn thời gian thật lâu, thay phiên nhau canh gác ở ngoài, ba người đào một cái hố sâu cỡ chiều cao của thú nhân ở trên đường có dấu vết thường lui tới của trường giác thú. Dưới hố bỏ vài hòn đá có góc cạnh bén nhọn, ở trên dùng cành, lá khô giả lấp lại, vì tuyết vẫn không ngừng rơi, không qua bao lâu chỗ đó sẽ bị tuyết che lấp, khó có thể phân biệt với xung quanh. Sau đó, Nặc cùng Bách Nhĩ lại tìm một cái dây leo khô thật dài, vắt ngang qua hố bẫy trước khi tuyết rơi che mất, một đầu cột chặt trên thân cây, một đầu để tự do. Sau khi chuẩn bị xong, Nặc liền rời đi.
Bách Nhĩ bảo Duẫn leo lên cây, trên danh nghĩa là để thám thính động tĩnh xung quanh, thật ra là lo lắng khi nguy hiểm thực sự tới, Duẫn bị mù, sẽ không có biện pháp trốn chạy. Còn y thì ở dưới kiểm tra lại bố trí một lần nữa, đảm bảo đến lúc đó sẽ không phát sinh tình huống gì bất ngờ, nếu không ba người họ chỉ sợ sẽ giao mạng nơi này. Sau khi kiểm tra thấy không còn lộ chút sơ hở nào, y liền nằm sấp sau một thân cây, trong tay kéo một đầu của dây leo khô, dùng chiếc áo choàng làm bằng da niết thố trắng như tuyết che trên cơ thể, triệt để ẩn giấu chính mình.
Vừa nằm sấp xuống chưa được một lát, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng sột soạt, y sửng sốt, nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy cách đó không xa, nơi vốn là mặt tuyết đột nhiên co lại thành một… một thứ lớn cỡ bánh xe ngựa, thứ đó chốc lát là hình cầu, chốc lát lại biến thành… hình trụ, sau đó giống như con sâu, co lại di chuyển, bịch một tiếng, rơi vào trong hố bẫy bị tuyết bao phủ.
“Bách Nhĩ, không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của Duẫn từ trên cây vọng xuống.
Bách Nhĩ hơi ngây người, mãi tới khi Duẫn hỏi lần thứ hai, y mới lấy lại *** thần, bỗng nhiên có cảm giác dở khóc dở cười. Y đứng dậy, đi tới hố bẫy, vừa đi vừa kể sự tình cho Duẫn. Mặc kệ đó là con gì, cái hố đó nhất định phải nhanh chóng sửa lại.
“Là nhuyễn cốt thú, nó không chủ động tấn công người, nhưng sẽ phun ra nọc độc.” Duẫn có chút kinh ngạc, nói.
Bách Nhĩ vốn còn đang suy nghĩ có vật gì chèn ở dưới, để khi trường giác thú ngã xuống con thú dưới đó cũng sẽ không bị thương, đang định bắt nó ra, thì nghe thấy Duẫn nói như vậy, ngược lại y bỏ đi ý định này. Nhìn xuyên qua chỗ trống xuống, con nhuyễn cốt thú đang nằm úp sấp, co quắp lại, cũng không quan tâm nó chết thật hay giả, y tìm lấy mấy cành cây khô phủ lên miệng hố mới bị phá, sau đó rắc tuyết lên, khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
“Cơ thể nhuyễn cốt thú đổi sắc theo cảnh vật xung quanh, lại có năng lực biến hình, chúng ta rất khó phát hiện ra nó.” Duẫn nói. Không biết có phải ảo giác không, Bách Nhĩ cảm thấy ngữ khí của hắn dường như có chút hưng phấn. Đương nhiên sự suy đoán này lập tức được xác minh.
“Thịt nhuyễn cốt thú rất tươi, lại mềm, hơn nữa nhiều mỡ, sau khi ăn có thể chống lại cái lạnh. Đáng tiếc có rất ít người trong bộ lạc có thể săn được nó, chúng ta thật may mắn.” Duẫn hiển nhiên rất cao hứng, không khỏi trở nên có phần nói nhiều hơn.
“Xem ra dù không bắt được trường giác thú, hôm nay chúng ta đi cũng không phí công.” Bách Nhĩ cũng cùng hắn nói đùa mấy câu, nhưng *** thần vẫn không thả lỏng, hai mắt nhanh chóng nhìn chăm chú về hướng Nặc rời khỏi, tai vẫn chú ý động tĩnh xung quanh.
Duẫn cũng là một lão thợ săn, sau hưng phấn ban đầu, liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Có vận khí săn được con mồi, vậy cũng phải giữ được mạng để hưởng thụ chứ, hiện tại vui mừng còn hơi sớm đó.
Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng tuyết rơi, cùng với tiếng nhánh cây bị tuyết đè gãy thỉnh thoảng vang lên.
Giữa lúc Bách Nhĩ cảm giác đã trôi qua lâu như một hai canh giờ rồi, dù cho trên người có bọc chiếc áo lông thật dày, y vẫn bị đông lạnh đến cứng cả người, thỉnh thoảng nhất định phải hoạt động tay chân để tránh lúc cần lại không cử động được. Ngay lúc y một lần nữa xoa nắn cổ tay mình, đột nhiên cảm thấy chỗ quỵ gối xuống mơ hồ có chút rung động, đồng thời truyền đến tiếng nhắc nhở của Duẫn.
“Đến rồi.”
Tinh thần Bách Nhĩ khẽ rung lên, lại nằm sấp xuống, dùng áo choàng che đi mái tóc đen, tay siết chặt một đầu dây leo.
Cảm giác rung động ngày càng mạnh, sau đó Nặc hiện hình. Ba cái chi của con sói lớn màu xám chật vật nhảy trong rừng rậm, có chút cảm giác như chạy trối chết, vừa chạy trốn vừa gào lên, ý bảo hai người kia mau ẩn mình. Mà phía sau gã không xa, một con dị thú lông màu đen, lớn như con trâu nước trưởng thành dần dần hiện ra toàn thân, cái đầu hình vuông rất lớn, trên đỉnh đầu có một cái sừng sắc bén, dài khoảng một mét, nếu bị chọc trúng có lẽ không ai có thể sống nổi, khó trách lúc trước khi Bách Nhĩ đề nghị săn con thú này, Duẫn và Nặc đều có chút do dự. Nhưng tình cảnh rất nguy hiểm, phía sau con trường giác thú kia, còn có một đám trường giác thú đấu đá lung tung, đến mức mấy cái cây bụi nhỏ cũng bị đâm gãy.
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, nói với Duẫn “Đừng xuống dưới.” Một tay siết chặt gai thú.
Tuy rằng hoảng hốt chạy trốn, Nặc vẫn không quên hố bẫy phía trước đã đào, gã lập tức chạy về hướng bên này, trong mắt gã, như thế có thể cản mấy con trường giác thú kia lại, cho gã cơ hội tranh thủ thoát thân.
Khi gã phóng người qua hố bẫy, trường giác thú đã đuổi tới gần, Bách Nhĩ bất chợt kéo dây leo, nhanh chóng quấn quanh thân đại thụ, còn chưa kịp cột lại, liền cảm giác một lực lượng mạnh mẽ vọt tới, khiến dây leo trong tay y trượt ra một đoạn, xém chút nữa không bắt được, sau đó bịch một tiếng, tiếng vang của một vật nặng rơi xuống mặt đất, chấn động đến mức mặt đất tựa hồ cũng lung lay mấy cái. Y không ngoảnh lại nhìn thành quả, mà cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn, nhức nhối trong lòng bàn tay, túm chặt dây leo, nhanh chóng quấn mấy vòng, cột lại, sau đó lùi nhanh tới một gốc đại thụ khác cách đó không xa, linh hoạt trèo lên. Tiếp theo liền nghe bịch bịch mấy tiếng, cùng với tiếng gào dồn dập, chói tai, phảng phất như đã trải qua một trận địa long trở mình với thời gian không ngắn, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Bách Nhĩ từ trên cây nhìn xuống, không khỏi trợn mắt há mồm. Cái dây leo ban đầu dùng để cột kia không biết từ lúc nào đã đứt đoạn, thế nhưng trường giác thú do vội đuổi theo nên không kịp dừng lại, con trước bị con sau đụng, con sau lại bị con trước vướng chân, rồi ngã xuống làm cho tuyết bắn tứ tung, loạn thành một đoàn đen ngòm, trông rất buồn cười. Chỉ có mấy con dừng ở sau cùng còn có thể đứng dậy, nhưng bị tình trạng hỗn loạn này làm cho sợ tới mức ở bên cạnh quay vòng xung quanh, cuối cùng kêu dài một tiếng, rồi mặc kệ đồng bạn mà chạy trốn.
Bách Nhĩ vẫn không nhúc nhích, nhìn trường giác thú ngã ở dưới, có mấy con giãy dụa đứng lên, dùng cái sừng dài húc húc đồng bạn bên cạnh, thấy chúng không dậy nổi, sau khi bi thương kêu lên cũng liền từng con rời đi. Phía dưới còn mấy con rơi xuống, tình trạng tương đối tồi tệ, không phải gãy chi không thể hành tẩu thì chính là ngã sấp xuống bị chiếc sừng của đồng bạn vô tình đâm thủng bụng mà hấp hối. Bách Nhĩ đếm thử, phát hiện vậy mà có đến hơn sáu con.
“Bách Nhĩ.” Phía sau truyền tới tiếng động, Bách Nhĩ quay đầu, phát hiện Nặc không biết trở về từ lúc nào, cũng leo lên ngọn cây y đang đứng, bên trong con ngươi màu nâu xám tràn đầy hưng phấn, nào còn vẻ kinh hoàng lúc trước.
“Không bị thương chứ?”
“Không.” Nặc lắc đầu, sau đó nhìn xuống trường giác thú “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Thấy biện pháp Bách Nhĩ nghĩ ra có thu hoạch lớn như vậy, gã theo bản năng hỏi ý kiến đối phương. Bách Nhĩ trầm tư một lát, mới nói “Nhiều thế chúng ta không đem về được. Ngươi trở về gọi vài người tới hỗ trợ, ta cùng Duẫn canh ở đây.” Trong ba người, chỉ có tốc độ của Nặc là nhanh nhất, chuyện chạy đi đương nhiên là không thể nhường ai. Về phần số trường giác thú này, không chia cho bộ lạc là không có khả năng.
“Thế nhưng, mùi máu tươi chỉ sợ sẽ dẫn mãnh thú tới, các ngươi…” Nặc có chút lo lắng.
“Chuyện này ta đã nghĩ ra cách rồi, ngươi đi nhanh về nhanh.” Bách Nhĩ giương mắt nhìn xuống bốn phía, sau khi xác định tạm thời không có nguy hiểm, liền leo xuống cây, đi vòng quanh, đồng thời gọi Duẫn từ một cái cây khác xuống dưới.
Nặc biết lấy sức lực của ba người bọn họ, cùng lắm là có thể khiêng một con trường giác thú về, mà mấy con còn lại kia chỉ e là tiện nghi cho đám dã thú đói khát. Đối với một thú nhân trường kỳ ăn không đủ no mà nói, dù sao cũng luyến tiếc. Vì thế gã không hề nhiều lời, nhanh chân chạy về bộ lạc.
Mà Duẫn bị mù tuy vẫn có thể cảm giác được hỗn loạn phía trước, thế nhưng lại không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sau khi chờ Bách Nhĩ nói cho biết tình huống cụ thể, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó cười ha ha, chỉ cảm thấy sự uất ức tràn ngập sau khi bị mù cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ. Sự thật chứng minh, hắn cũng không phải một phế vật, hắn còn có thể đi săn, chẳng ngại trong chuyện này hắn chỉ giúp đào hố, bỏ một khoảng thời gian ngồi canh. Kể cả toàn bộ thú nhân cường tráng tới đây, cũng không có khả năng một lần bắt được nhiều trường giác thú như vậy đâu.
Bách Nhĩ có thể hiểu tâm trạng của hắn, dù biết rõ hắn hành động như vậy sẽ dễ đưa tới nguy hiểm, nhưng y không ngăn cản, mà chờ hắn bình tĩnh lại, mới nói “Chúng ta phải tiếp tục bố trí một ít xung quanh đây mới được, nếu không dã thú tới, hai người chúng ta chắc chắn sẽ không chống chọi nổi.”
Về phần sáu con trường giác thú chưa tắt thở kia, Bách Nhĩ đi tới, cầm gai thú đâm vào tất cả khí quản của chúng. Không để lại bao nhiêu máu, mùi cũng không quá nồng, có vài con bụng đã bị đâm nát, nên che hay không đã không còn trọng yếu nữa.
Tốn thời gian thật lâu, thay phiên nhau canh gác ở ngoài, ba người đào một cái hố sâu cỡ chiều cao của thú nhân ở trên đường có dấu vết thường lui tới của trường giác thú. Dưới hố bỏ vài hòn đá có góc cạnh bén nhọn, ở trên dùng cành, lá khô giả lấp lại, vì tuyết vẫn không ngừng rơi, không qua bao lâu chỗ đó sẽ bị tuyết che lấp, khó có thể phân biệt với xung quanh. Sau đó, Nặc cùng Bách Nhĩ lại tìm một cái dây leo khô thật dài, vắt ngang qua hố bẫy trước khi tuyết rơi che mất, một đầu cột chặt trên thân cây, một đầu để tự do. Sau khi chuẩn bị xong, Nặc liền rời đi.
Bách Nhĩ bảo Duẫn leo lên cây, trên danh nghĩa là để thám thính động tĩnh xung quanh, thật ra là lo lắng khi nguy hiểm thực sự tới, Duẫn bị mù, sẽ không có biện pháp trốn chạy. Còn y thì ở dưới kiểm tra lại bố trí một lần nữa, đảm bảo đến lúc đó sẽ không phát sinh tình huống gì bất ngờ, nếu không ba người họ chỉ sợ sẽ giao mạng nơi này. Sau khi kiểm tra thấy không còn lộ chút sơ hở nào, y liền nằm sấp sau một thân cây, trong tay kéo một đầu của dây leo khô, dùng chiếc áo choàng làm bằng da niết thố trắng như tuyết che trên cơ thể, triệt để ẩn giấu chính mình.
Vừa nằm sấp xuống chưa được một lát, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng sột soạt, y sửng sốt, nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy cách đó không xa, nơi vốn là mặt tuyết đột nhiên co lại thành một… một thứ lớn cỡ bánh xe ngựa, thứ đó chốc lát là hình cầu, chốc lát lại biến thành… hình trụ, sau đó giống như con sâu, co lại di chuyển, bịch một tiếng, rơi vào trong hố bẫy bị tuyết bao phủ.
“Bách Nhĩ, không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của Duẫn từ trên cây vọng xuống.
Bách Nhĩ hơi ngây người, mãi tới khi Duẫn hỏi lần thứ hai, y mới lấy lại *** thần, bỗng nhiên có cảm giác dở khóc dở cười. Y đứng dậy, đi tới hố bẫy, vừa đi vừa kể sự tình cho Duẫn. Mặc kệ đó là con gì, cái hố đó nhất định phải nhanh chóng sửa lại.
“Là nhuyễn cốt thú, nó không chủ động tấn công người, nhưng sẽ phun ra nọc độc.” Duẫn có chút kinh ngạc, nói.
Bách Nhĩ vốn còn đang suy nghĩ có vật gì chèn ở dưới, để khi trường giác thú ngã xuống con thú dưới đó cũng sẽ không bị thương, đang định bắt nó ra, thì nghe thấy Duẫn nói như vậy, ngược lại y bỏ đi ý định này. Nhìn xuyên qua chỗ trống xuống, con nhuyễn cốt thú đang nằm úp sấp, co quắp lại, cũng không quan tâm nó chết thật hay giả, y tìm lấy mấy cành cây khô phủ lên miệng hố mới bị phá, sau đó rắc tuyết lên, khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
“Cơ thể nhuyễn cốt thú đổi sắc theo cảnh vật xung quanh, lại có năng lực biến hình, chúng ta rất khó phát hiện ra nó.” Duẫn nói. Không biết có phải ảo giác không, Bách Nhĩ cảm thấy ngữ khí của hắn dường như có chút hưng phấn. Đương nhiên sự suy đoán này lập tức được xác minh.
“Thịt nhuyễn cốt thú rất tươi, lại mềm, hơn nữa nhiều mỡ, sau khi ăn có thể chống lại cái lạnh. Đáng tiếc có rất ít người trong bộ lạc có thể săn được nó, chúng ta thật may mắn.” Duẫn hiển nhiên rất cao hứng, không khỏi trở nên có phần nói nhiều hơn.
“Xem ra dù không bắt được trường giác thú, hôm nay chúng ta đi cũng không phí công.” Bách Nhĩ cũng cùng hắn nói đùa mấy câu, nhưng *** thần vẫn không thả lỏng, hai mắt nhanh chóng nhìn chăm chú về hướng Nặc rời khỏi, tai vẫn chú ý động tĩnh xung quanh.
Duẫn cũng là một lão thợ săn, sau hưng phấn ban đầu, liền nhanh chóng bình tĩnh lại. Có vận khí săn được con mồi, vậy cũng phải giữ được mạng để hưởng thụ chứ, hiện tại vui mừng còn hơi sớm đó.
Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng tuyết rơi, cùng với tiếng nhánh cây bị tuyết đè gãy thỉnh thoảng vang lên.
Giữa lúc Bách Nhĩ cảm giác đã trôi qua lâu như một hai canh giờ rồi, dù cho trên người có bọc chiếc áo lông thật dày, y vẫn bị đông lạnh đến cứng cả người, thỉnh thoảng nhất định phải hoạt động tay chân để tránh lúc cần lại không cử động được. Ngay lúc y một lần nữa xoa nắn cổ tay mình, đột nhiên cảm thấy chỗ quỵ gối xuống mơ hồ có chút rung động, đồng thời truyền đến tiếng nhắc nhở của Duẫn.
“Đến rồi.”
Tinh thần Bách Nhĩ khẽ rung lên, lại nằm sấp xuống, dùng áo choàng che đi mái tóc đen, tay siết chặt một đầu dây leo.
Cảm giác rung động ngày càng mạnh, sau đó Nặc hiện hình. Ba cái chi của con sói lớn màu xám chật vật nhảy trong rừng rậm, có chút cảm giác như chạy trối chết, vừa chạy trốn vừa gào lên, ý bảo hai người kia mau ẩn mình. Mà phía sau gã không xa, một con dị thú lông màu đen, lớn như con trâu nước trưởng thành dần dần hiện ra toàn thân, cái đầu hình vuông rất lớn, trên đỉnh đầu có một cái sừng sắc bén, dài khoảng một mét, nếu bị chọc trúng có lẽ không ai có thể sống nổi, khó trách lúc trước khi Bách Nhĩ đề nghị săn con thú này, Duẫn và Nặc đều có chút do dự. Nhưng tình cảnh rất nguy hiểm, phía sau con trường giác thú kia, còn có một đám trường giác thú đấu đá lung tung, đến mức mấy cái cây bụi nhỏ cũng bị đâm gãy.
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, nói với Duẫn “Đừng xuống dưới.” Một tay siết chặt gai thú.
Tuy rằng hoảng hốt chạy trốn, Nặc vẫn không quên hố bẫy phía trước đã đào, gã lập tức chạy về hướng bên này, trong mắt gã, như thế có thể cản mấy con trường giác thú kia lại, cho gã cơ hội tranh thủ thoát thân.
Khi gã phóng người qua hố bẫy, trường giác thú đã đuổi tới gần, Bách Nhĩ bất chợt kéo dây leo, nhanh chóng quấn quanh thân đại thụ, còn chưa kịp cột lại, liền cảm giác một lực lượng mạnh mẽ vọt tới, khiến dây leo trong tay y trượt ra một đoạn, xém chút nữa không bắt được, sau đó bịch một tiếng, tiếng vang của một vật nặng rơi xuống mặt đất, chấn động đến mức mặt đất tựa hồ cũng lung lay mấy cái. Y không ngoảnh lại nhìn thành quả, mà cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn, nhức nhối trong lòng bàn tay, túm chặt dây leo, nhanh chóng quấn mấy vòng, cột lại, sau đó lùi nhanh tới một gốc đại thụ khác cách đó không xa, linh hoạt trèo lên. Tiếp theo liền nghe bịch bịch mấy tiếng, cùng với tiếng gào dồn dập, chói tai, phảng phất như đã trải qua một trận địa long trở mình với thời gian không ngắn, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Bách Nhĩ từ trên cây nhìn xuống, không khỏi trợn mắt há mồm. Cái dây leo ban đầu dùng để cột kia không biết từ lúc nào đã đứt đoạn, thế nhưng trường giác thú do vội đuổi theo nên không kịp dừng lại, con trước bị con sau đụng, con sau lại bị con trước vướng chân, rồi ngã xuống làm cho tuyết bắn tứ tung, loạn thành một đoàn đen ngòm, trông rất buồn cười. Chỉ có mấy con dừng ở sau cùng còn có thể đứng dậy, nhưng bị tình trạng hỗn loạn này làm cho sợ tới mức ở bên cạnh quay vòng xung quanh, cuối cùng kêu dài một tiếng, rồi mặc kệ đồng bạn mà chạy trốn.
Bách Nhĩ vẫn không nhúc nhích, nhìn trường giác thú ngã ở dưới, có mấy con giãy dụa đứng lên, dùng cái sừng dài húc húc đồng bạn bên cạnh, thấy chúng không dậy nổi, sau khi bi thương kêu lên cũng liền từng con rời đi. Phía dưới còn mấy con rơi xuống, tình trạng tương đối tồi tệ, không phải gãy chi không thể hành tẩu thì chính là ngã sấp xuống bị chiếc sừng của đồng bạn vô tình đâm thủng bụng mà hấp hối. Bách Nhĩ đếm thử, phát hiện vậy mà có đến hơn sáu con.
“Bách Nhĩ.” Phía sau truyền tới tiếng động, Bách Nhĩ quay đầu, phát hiện Nặc không biết trở về từ lúc nào, cũng leo lên ngọn cây y đang đứng, bên trong con ngươi màu nâu xám tràn đầy hưng phấn, nào còn vẻ kinh hoàng lúc trước.
“Không bị thương chứ?”
“Không.” Nặc lắc đầu, sau đó nhìn xuống trường giác thú “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Thấy biện pháp Bách Nhĩ nghĩ ra có thu hoạch lớn như vậy, gã theo bản năng hỏi ý kiến đối phương. Bách Nhĩ trầm tư một lát, mới nói “Nhiều thế chúng ta không đem về được. Ngươi trở về gọi vài người tới hỗ trợ, ta cùng Duẫn canh ở đây.” Trong ba người, chỉ có tốc độ của Nặc là nhanh nhất, chuyện chạy đi đương nhiên là không thể nhường ai. Về phần số trường giác thú này, không chia cho bộ lạc là không có khả năng.
“Thế nhưng, mùi máu tươi chỉ sợ sẽ dẫn mãnh thú tới, các ngươi…” Nặc có chút lo lắng.
“Chuyện này ta đã nghĩ ra cách rồi, ngươi đi nhanh về nhanh.” Bách Nhĩ giương mắt nhìn xuống bốn phía, sau khi xác định tạm thời không có nguy hiểm, liền leo xuống cây, đi vòng quanh, đồng thời gọi Duẫn từ một cái cây khác xuống dưới.
Nặc biết lấy sức lực của ba người bọn họ, cùng lắm là có thể khiêng một con trường giác thú về, mà mấy con còn lại kia chỉ e là tiện nghi cho đám dã thú đói khát. Đối với một thú nhân trường kỳ ăn không đủ no mà nói, dù sao cũng luyến tiếc. Vì thế gã không hề nhiều lời, nhanh chân chạy về bộ lạc.
Mà Duẫn bị mù tuy vẫn có thể cảm giác được hỗn loạn phía trước, thế nhưng lại không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sau khi chờ Bách Nhĩ nói cho biết tình huống cụ thể, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó cười ha ha, chỉ cảm thấy sự uất ức tràn ngập sau khi bị mù cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ. Sự thật chứng minh, hắn cũng không phải một phế vật, hắn còn có thể đi săn, chẳng ngại trong chuyện này hắn chỉ giúp đào hố, bỏ một khoảng thời gian ngồi canh. Kể cả toàn bộ thú nhân cường tráng tới đây, cũng không có khả năng một lần bắt được nhiều trường giác thú như vậy đâu.
Bách Nhĩ có thể hiểu tâm trạng của hắn, dù biết rõ hắn hành động như vậy sẽ dễ đưa tới nguy hiểm, nhưng y không ngăn cản, mà chờ hắn bình tĩnh lại, mới nói “Chúng ta phải tiếp tục bố trí một ít xung quanh đây mới được, nếu không dã thú tới, hai người chúng ta chắc chắn sẽ không chống chọi nổi.”
Về phần sáu con trường giác thú chưa tắt thở kia, Bách Nhĩ đi tới, cầm gai thú đâm vào tất cả khí quản của chúng. Không để lại bao nhiêu máu, mùi cũng không quá nồng, có vài con bụng đã bị đâm nát, nên che hay không đã không còn trọng yếu nữa.