Chương : 40
Lục gia ở huyện Phương Lâm là một gia tộc phú thương nổi tiếng gần xa. Tửu lâu Lục gia càng hấp dẫn vô số khách nhân mộ danh đi đến. Nhưng nay tửu lâu bị đóng, gia đình bị nạn, tất cả cũng chỉ diễn ra trong một ngày mà thôi.
Lục Thanh đứng ở trước mặt kế mẫu Vương thị, người đã từng không ai bì nổi, nhìn khuôn mặt già đi rất nhanh của Vương thị không khỏi cảm xúc rất nhiều. Nếu không phải Lục viên ngoại quá mức tranh cường háo thắng, nhất định muốn ngăn chặn Thực Vi Thiên thì trong nhất thời hắn làm sao có thể thu thập được Lục gia, như thế thì ngày tháng vui sướng của Vương thị cũng còn có thể tiếp tục kéo dài thêm một chút. Nhớ ngày đó, Vương thị nói nhỏ vào bên tai Lục viên ngoại muốn đuổi Lục Thanh ra khỏi Lục gia, khi ấy uy phong lẫm lẫm, nhưng hiện tại, Lục viên ngoại đang bị bỏ tù, Lục Nguyên cũng bị liên lụy, Vương thị lo sợ bất an lưu lại trong phủ, nhưng tin tức mà nàng nhận được chính là Lục phủ đổi chủ. Lúc này, Vương thị còn không biết Lục Thanh mới là đầu sỏ gây nên mọi việc, chỉ nói hiện nay nàng cơ khổ vô y, đành phải hạ thấp mình, đợi cho Lục Nguyên ra tù mới tiếp tục tính toán.
“A Thanh, vẫn là ngươi hiểu chuyện, ta còn sợ tòa nhà Lục phủ sẽ bị mất trong tay của một phụ nhân như te.”
Vương thị cầm khăn tay giả vờ lau nước mắt, tài sản của Lục gia đều bị sung công, ngay cả tiền riêng của nàng cũng không thể lưu lại, hiện tại trên tay Vương thị chỉ còn lại một ít trang sức không đáng giá tiền, lấy tiêu chuẩn ăn xài của nàng ngày xưa là chống đỡ không được bao lâu.
Lục Thanh làm sao không biết ý tưởng của Vương thị, khóe môi hắn hơi cong lên, cười rất thiên chân vô hại:
“Đó là tự nhiên, những thứ của mẹ ta tất nhiên không thể dừng ở trong tay người khác.”
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Vương thị trắng bệch. Vương thị không hề nghĩ đến, Lục Thanh cư nhiên còn nhớ rõ những chuyện về mẹ ruột của hắn. Thời gian thật sự cũng lâu lắm rồi, nàng đều phải quên, sở dĩ Lục viên ngoại có thể có địa vị tài phú như ngày hôm nay, toàn bộ đều là nhờ người mẹ mất sớm của Lục Thanh, đó cũng là nữ nhân mà khiến nàng hận đến mức tận cùng.
Ba mươi năm trước.
Khi đó Lục viên ngoại còn chưa phải là Lục viên ngoại, mà chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu mà thôi, mà Vương thị thì lại là một tiểu cô nương như hoa như ngọc.
Tên đầy đủ của Vương thị là Vương Ngọc Hương, trong nhà sống bằng nghề làm ruộng. Từ nhỏ, Vương Ngọc Hương liền đã chơi cùng Lục Phong ở cách vách, đến khi tuổ của hai người đều lớn hơn một chút, cha mẹ hai nhà cũng đều âm thầm ưng thuận gia đình đối phương làm thân gia. Chỉ tiếc là, Vương Ngọc Hương vốn mỗi ngày đều ảo tưởng đến ngày Lục phong cưới nàng, nhưng đến khi nàng mười sáu tuổi thì đột nhiên nhận được tin Lục Phong định thân cùng đại tiểu thư Tiêu gia. Vương Ngọc Hương cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ, nàng ngàn vạn lần cũng đều không nghĩ tới sẽ có một ngày Lục Phong lại cùng nữ nhân khác thành thân. Nàng không phục, bởi vì nàng cảm giác Lục Phong cũng thích nàng, cho nên nàng không để ý cha mẹ khuyên can, vụng trộm chạy đến Tiêu gia chờ Lục Phong, lúc này vô tình nhìn thấy được hình dáng của đại tiểu thư Tiêu gia kia.
Tuổi tác của hai người là tương đương nhau, nhưng vận mệnh lại khác nhau một trời một vực. Một được chiều chuộng nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, một là lăn lộn ong đất hoang đồng ruộng mà lớn lên. Thế nhưng điều làm cho Vương Ngọc Hương tức giận nhất là, đại tiểu thư Tiêu gia có một nửa khuôn mặt là bình thường, nửa kia lại phủ đầy vết sẹo do phỏng. Một nửa xinh đẹp như tiên, một nửa xấu như ác quỷ. Một khuôn mặt như thế lại xuất hiện trên người một nữ tử quả thực chính là tai nạn. Nhưng cho dù đại tiểu thư Tiêu gia xấu thành như vậy nhưng vẫn có vô số nam nhân chạy theo sau.
Trong lòng Vương Ngọc Hương lập tức bất bình, nàng cảm thấy bộ dạng của mình coi như xinh đẹp, thì làm sao có thể chấp nhận Lục Phong vì một nữ nhân xấu như vậy mà phản bội nàng. Nhưng nàng không có biện pháp, ai bảo nhà nàng quá mức nghèo khó, không mang đến sinh hoạt như mong muốn của Lục Phong, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Phong cùng đại tiểu thư Tiêu gia thành thân.
Nhưng mà, Lục Phong tuy rằng cưới đại tiểu thư Tiêu gia, thế nhưng vẫn có tình ý với Vương Ngọc Hương, ngầm hẹn hò cùng Vương Ngọc Hương vài lần, hai người lại lần nữa dây dưa ở cùng nhau. [yuki-hana: hành động chọn giàu bỏ nghèo không đáng trách bằng cái hành động có vợ mà còn ngoại tình thế này]
Lúc này, Vương Ngọc Hương cũng không có cảm giác xấu hổ gì, nàng vẫn cứ tiếp tục tới lui với Lục Phong, đợi đến khi đại tiểu thư Tiêu gia bởi vì sinh hài tử mà qua đời, lập tức gả cho Lục Phong, lúc này nàng cũng đang mang thai.
Lục Thanh còn nhỏ cho nên mọi chuyện của Tiêu gia đều rơi vào trong tay Lục Phong. Lục Phong vô cùng đắc ý, vợ đẹp ở bên, sự nghiệp vừa ý. Vài năm sau, Tiêu gia biến mất ở trong mắt mọi người, thay vào đó là một gia tộc mới— Lục gia.
Ánh mắt Vương thị mê ly, chuyện cũ năm đó giờ rõ ràng hiện lên trong đầu của nàng, đặc biệt là nhớ tới ánh mắt trước khi chết của đại tiểu thư Tiêu gia kia.
Từ nhỏ, thân thể của đại tiểu thư Tiêu gia đã suy nhược, sinh xong Lục Thanh thì càng tệ hơn, cả ngày ốm đau trên giường. Vương Ngọc Hương phát hiện mình đã có mang hài tử của Lục Phong, trong lòng vừa vui vừa buồn. Nàng vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, mắt thấy bụng một ngày một ngày lớn, nếu không nghĩ biện pháp, sớm hay muộn gì thì giấy không thể gói được lửa. Thừa dịp Lục Phong ra ngoài làm sinh ý, nàng đi vào Tiêu phủ, đứng ở trước mặt người ốm yếu nằm trên giường mà kể rõ hoàn cảnh của mình. Tiêu Tình giận đến không kịp thở đến, cư nhiên trợn trắng mắt liền đi.
Vương Ngọc Hương vốn thầm nghĩ làm cho Tiêu Tình nhận nàng vào cửa, không nghĩ tới là Tiêu Tình lại chết, như vậy xem ra không còn chuyện gì có thể ngăn cản nàng cùng Lục Phong. Hiện tại nghĩ đến, lúc trước Tiêu Tình bởi vì Vương Ngọc Hương nói mà chết, nhưng Vương Ngọc Hương lại không có một tia hối hận. Bất quá hoàn hảo, việc này Lục Thanh không rõ ràng, ngay cả Lục Phong cũng không biết.
Lục Thanh nhìn bộ dáng Vương thị sững sờ tại chỗ, trong lòng cười lạnh một tiếng, nữ nhân này chẳng lẽ còn tưởng rằng hắn chính là một Lục Thanh yếu đuối trước kia sao.
“Trong nhà người hầu đều đi hết, chỉ còn lại một mình ta, A Thanh, ngươi muốn ăn chút không để ta đi phòng bếp làm cho.”
Vương thị thực thông minh dời đề tài. Nàng không có nói thẳng rằng mình muốn lưu lại Lục phủ, thế nhưng một câu như vậy, nếu Lục Thanh đáp ứng tức là chấp nhận nàng lưu lại. Vương thị trong lòng cân nhắc, Lục Thanh tuy rằng không phải thực thích nàng, thế nhưng nàng vẫn là mẫu thân trên danh nghĩa của Lục Thanh, nếu đuổi nàng ra, Lục Thanh chắc chắn sẽ bị mất mặt. Thế nhưng Vương thị không thể tưởng được là, ngay cả cha ruột mà Lục Thanh còn có thể đưa vào trong lao, huống chi là một kế mẫu như nàng. Lục Thanh nói:
“Thực Vi Thiên còn rất nhiều đầu bếp, không cần phiền toái người ngoài.”
Sắc mặt Vương thị lạnh lùng,“Lục Thanh, ngươi đứa nhỏ này sao lại nói như thế, cái gì gọi là người ngoài, ta là nương/mẹ của ngươi a!”
Nói thật, hiện tại nàng có chút kinh hoảng, kinh hoảng vì Lục Thanh trở mặt không nhận người. Hiện tại trên người Vương thị không dư bao nhiêu bạc, nếu Lục Thanh cũng không giữ nàng, chẳng lẽ nàng phải ngủ đầu đường xó chợ sao?
“Ngươi mới không phải là nương của phu quân! ngươi là nương của đại phôi đản!” Lúc này Tiểu Ngốc Tử cũng nhịn không được nói, nữ nhân này đối với phu quân không tốt, y còn nhớ rõ.
“Lắm miệng!” Vương thị trừng mắt nhìn Tiểu Ngốc Tử, ánh mắt vô cùng hung ác.
Hiện tại nàng không thể trêu vào Lục Thanh, thế nhưng Tiểu Ngốc Tử thì nàng vẫn không để trong mắt, thấy Tiểu Ngốc Tử xen vào, Vương thị lập tức uy phong lên, bộ dáng như là một trưởng bối của Lục gia. Nhưng nàng không biết chính là thái độ của nàng đối với Tiểu Ngốc Tử đã làm cho Lục Thanh càng thêm căm thù nàng.
Lục Thanh vốn định giữ Vương thị ở lại trong Lục trong phủ làm người hầu, thế nhưng thấy Vương thị kiêu ngạo như vậy nên cũng không muốn lưu nàng.
“Bảo Bảo nói rất đúng, nương của ta đã chết sớm, ngươi không có bất cứ quan hệ nào với ta, ta cũng không có trách nhiệm dưỡng ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Vương thị thất sắc, lập tức nói:“Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị mang tiếng là bất hiếu sao?”
Lục Thanh thấy bộ dáng của Vương thị hiện tại cũng lười giải thích quá nhiều với nàng, xoay người muốn đi, mà ngay khi đi vào Lục phủ, Lục Quý lập tức ngầm hiểu, chặn Vương thị lại.
“Phu nhân, ngài vẫn là mau ly khai đi, tự tiện vào nhà dân cũng là phạm pháp.”
Vương thị còn nghĩ nói gì đó, thế nhưng Lục Quý lại không để cho nàng làm được, thấy Lục Thanh đi xa, hắn trực tiếp lôi kéo cánh tay của nàng, đuổi ra ngoài. Hắn làm nô tài ở Vương phủ nhiều năm như vậy, cho nên nhãn lực vẫn phải có.
Từ khi lên làm chủ mẫu của Lục gia, đây là lân đầu Vương thị nhận được ủy khuất như thế, nàng bị đuổi ra khỏi cửa Lục phủ, trong lòng tức giận, nhìn về phía cửa chửi ầm lên, không có chút nào bộ dáng ung dung hoa quý lúc trước. Rất nhanh, có rất nhiều dân chúng kéo đến xem náo nhiệt, thế nhưng khi mọi người vừa thấy đó là phu nhân của Lục viên ngoại thì trở nên oán giận, liền cầm cà chua trứng gà ném vào người Vương thị. Đáng thương cho Vương thị, vì nàng bị đuổi ra quá gấp cho nên chẳng kịp mang theo thứ gì, chỉ có một bộ quần áo sách sẽ trên người, hiện tại lại bị ném loạn thất bát tao, cuối cùng chỉ có thể chật vật trốn thoát, tính toán đi nhà của nữ nhi trốn một phen.
Đại nữ nhi gả sớm, cho nên tình cảm cũng dần không thân thiết, hơn nữa chỗ nhà chống cách Lục phủ quá xa, cho nên Vương thị trực tiếp đi tìm nhị nữ nhi.
Lục San San càng không có lương tâm, so với Vương thị còn muốn nhẫn tâm ác độc hơn nhiều. Bản thân nàng cũng không có cuộc sống tốt trong nhà đồ tể, gần nhất càng là bởi vì chuyện của Lục viên ngoại ảnh hưởng đến sinh ý, nàng bị đồ tể đánh một trận. Nhìn thấy Vương thị đến tìm nơi nương tựa, trực tiếp dùng một chậu nước bẩn bát trên người Vương thị, mắng:
“Chính ngươi tạo nghiệt thì chính mình trả, ai ai khi cha ta thất tâm điên thì ngươi không ra tay ngăn cản, hiện tại xảy ra chuyện thì lại tới đây tìm ta, tưởng mĩ!” [yuki-hana: nhỏ này bất hiếu quá, Vương thị chưa từng có lỗi với nhỏ này mà]
Vương thị không nghĩ tới ngay cả chính mình con ruột của mình cũng không hoan nghênh nàng, đến đây xem như là nàng thật sự cùng đường. Gió lạnh thổi mạnh, nước bẩn dính trên quần áo biến thành băng, làm cho Vương thị lạnh run.
Buổi tối hôm nay đỗ một trận tuyết lớn, từng nhà đều trốn ở trên giường hưởng thụ ấm áp. Trong khi đó Vương thị lại đang trên đường đến nhà đại nữ nhi, bởi vì thời tiết rất lãnh, cho nên nàng bị đông thành băng. Lúc sắp chết nàng nghĩ nếu lúc trước nàng đối xử tốt với Lục Thanh một chút, thì chắc kết cục của nàng sẽ không như thế này. Chỉ tiếc, hết thảy đều chậm, khi nàng chết thì chỉ cách nhà đại nữ nhi có vài bước.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Mộng Mộng đẩy của nhà ra thì thấy một khối tuyết lớn hình người ngay tại cửa nhà nàng. Đợi đến mùa đông rét lạnh qua đi, tuyết đọng chậm rãi hòa tan, lúc này thi thể Vương thị mới được đại nữ nhi phát hiện, mà thời điểm này cách khi nàng chết đã là ba tháng.
Lục Thanh đứng ở trước mặt kế mẫu Vương thị, người đã từng không ai bì nổi, nhìn khuôn mặt già đi rất nhanh của Vương thị không khỏi cảm xúc rất nhiều. Nếu không phải Lục viên ngoại quá mức tranh cường háo thắng, nhất định muốn ngăn chặn Thực Vi Thiên thì trong nhất thời hắn làm sao có thể thu thập được Lục gia, như thế thì ngày tháng vui sướng của Vương thị cũng còn có thể tiếp tục kéo dài thêm một chút. Nhớ ngày đó, Vương thị nói nhỏ vào bên tai Lục viên ngoại muốn đuổi Lục Thanh ra khỏi Lục gia, khi ấy uy phong lẫm lẫm, nhưng hiện tại, Lục viên ngoại đang bị bỏ tù, Lục Nguyên cũng bị liên lụy, Vương thị lo sợ bất an lưu lại trong phủ, nhưng tin tức mà nàng nhận được chính là Lục phủ đổi chủ. Lúc này, Vương thị còn không biết Lục Thanh mới là đầu sỏ gây nên mọi việc, chỉ nói hiện nay nàng cơ khổ vô y, đành phải hạ thấp mình, đợi cho Lục Nguyên ra tù mới tiếp tục tính toán.
“A Thanh, vẫn là ngươi hiểu chuyện, ta còn sợ tòa nhà Lục phủ sẽ bị mất trong tay của một phụ nhân như te.”
Vương thị cầm khăn tay giả vờ lau nước mắt, tài sản của Lục gia đều bị sung công, ngay cả tiền riêng của nàng cũng không thể lưu lại, hiện tại trên tay Vương thị chỉ còn lại một ít trang sức không đáng giá tiền, lấy tiêu chuẩn ăn xài của nàng ngày xưa là chống đỡ không được bao lâu.
Lục Thanh làm sao không biết ý tưởng của Vương thị, khóe môi hắn hơi cong lên, cười rất thiên chân vô hại:
“Đó là tự nhiên, những thứ của mẹ ta tất nhiên không thể dừng ở trong tay người khác.”
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Vương thị trắng bệch. Vương thị không hề nghĩ đến, Lục Thanh cư nhiên còn nhớ rõ những chuyện về mẹ ruột của hắn. Thời gian thật sự cũng lâu lắm rồi, nàng đều phải quên, sở dĩ Lục viên ngoại có thể có địa vị tài phú như ngày hôm nay, toàn bộ đều là nhờ người mẹ mất sớm của Lục Thanh, đó cũng là nữ nhân mà khiến nàng hận đến mức tận cùng.
Ba mươi năm trước.
Khi đó Lục viên ngoại còn chưa phải là Lục viên ngoại, mà chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu mà thôi, mà Vương thị thì lại là một tiểu cô nương như hoa như ngọc.
Tên đầy đủ của Vương thị là Vương Ngọc Hương, trong nhà sống bằng nghề làm ruộng. Từ nhỏ, Vương Ngọc Hương liền đã chơi cùng Lục Phong ở cách vách, đến khi tuổ của hai người đều lớn hơn một chút, cha mẹ hai nhà cũng đều âm thầm ưng thuận gia đình đối phương làm thân gia. Chỉ tiếc là, Vương Ngọc Hương vốn mỗi ngày đều ảo tưởng đến ngày Lục phong cưới nàng, nhưng đến khi nàng mười sáu tuổi thì đột nhiên nhận được tin Lục Phong định thân cùng đại tiểu thư Tiêu gia. Vương Ngọc Hương cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ, nàng ngàn vạn lần cũng đều không nghĩ tới sẽ có một ngày Lục Phong lại cùng nữ nhân khác thành thân. Nàng không phục, bởi vì nàng cảm giác Lục Phong cũng thích nàng, cho nên nàng không để ý cha mẹ khuyên can, vụng trộm chạy đến Tiêu gia chờ Lục Phong, lúc này vô tình nhìn thấy được hình dáng của đại tiểu thư Tiêu gia kia.
Tuổi tác của hai người là tương đương nhau, nhưng vận mệnh lại khác nhau một trời một vực. Một được chiều chuộng nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, một là lăn lộn ong đất hoang đồng ruộng mà lớn lên. Thế nhưng điều làm cho Vương Ngọc Hương tức giận nhất là, đại tiểu thư Tiêu gia có một nửa khuôn mặt là bình thường, nửa kia lại phủ đầy vết sẹo do phỏng. Một nửa xinh đẹp như tiên, một nửa xấu như ác quỷ. Một khuôn mặt như thế lại xuất hiện trên người một nữ tử quả thực chính là tai nạn. Nhưng cho dù đại tiểu thư Tiêu gia xấu thành như vậy nhưng vẫn có vô số nam nhân chạy theo sau.
Trong lòng Vương Ngọc Hương lập tức bất bình, nàng cảm thấy bộ dạng của mình coi như xinh đẹp, thì làm sao có thể chấp nhận Lục Phong vì một nữ nhân xấu như vậy mà phản bội nàng. Nhưng nàng không có biện pháp, ai bảo nhà nàng quá mức nghèo khó, không mang đến sinh hoạt như mong muốn của Lục Phong, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Phong cùng đại tiểu thư Tiêu gia thành thân.
Nhưng mà, Lục Phong tuy rằng cưới đại tiểu thư Tiêu gia, thế nhưng vẫn có tình ý với Vương Ngọc Hương, ngầm hẹn hò cùng Vương Ngọc Hương vài lần, hai người lại lần nữa dây dưa ở cùng nhau. [yuki-hana: hành động chọn giàu bỏ nghèo không đáng trách bằng cái hành động có vợ mà còn ngoại tình thế này]
Lúc này, Vương Ngọc Hương cũng không có cảm giác xấu hổ gì, nàng vẫn cứ tiếp tục tới lui với Lục Phong, đợi đến khi đại tiểu thư Tiêu gia bởi vì sinh hài tử mà qua đời, lập tức gả cho Lục Phong, lúc này nàng cũng đang mang thai.
Lục Thanh còn nhỏ cho nên mọi chuyện của Tiêu gia đều rơi vào trong tay Lục Phong. Lục Phong vô cùng đắc ý, vợ đẹp ở bên, sự nghiệp vừa ý. Vài năm sau, Tiêu gia biến mất ở trong mắt mọi người, thay vào đó là một gia tộc mới— Lục gia.
Ánh mắt Vương thị mê ly, chuyện cũ năm đó giờ rõ ràng hiện lên trong đầu của nàng, đặc biệt là nhớ tới ánh mắt trước khi chết của đại tiểu thư Tiêu gia kia.
Từ nhỏ, thân thể của đại tiểu thư Tiêu gia đã suy nhược, sinh xong Lục Thanh thì càng tệ hơn, cả ngày ốm đau trên giường. Vương Ngọc Hương phát hiện mình đã có mang hài tử của Lục Phong, trong lòng vừa vui vừa buồn. Nàng vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, mắt thấy bụng một ngày một ngày lớn, nếu không nghĩ biện pháp, sớm hay muộn gì thì giấy không thể gói được lửa. Thừa dịp Lục Phong ra ngoài làm sinh ý, nàng đi vào Tiêu phủ, đứng ở trước mặt người ốm yếu nằm trên giường mà kể rõ hoàn cảnh của mình. Tiêu Tình giận đến không kịp thở đến, cư nhiên trợn trắng mắt liền đi.
Vương Ngọc Hương vốn thầm nghĩ làm cho Tiêu Tình nhận nàng vào cửa, không nghĩ tới là Tiêu Tình lại chết, như vậy xem ra không còn chuyện gì có thể ngăn cản nàng cùng Lục Phong. Hiện tại nghĩ đến, lúc trước Tiêu Tình bởi vì Vương Ngọc Hương nói mà chết, nhưng Vương Ngọc Hương lại không có một tia hối hận. Bất quá hoàn hảo, việc này Lục Thanh không rõ ràng, ngay cả Lục Phong cũng không biết.
Lục Thanh nhìn bộ dáng Vương thị sững sờ tại chỗ, trong lòng cười lạnh một tiếng, nữ nhân này chẳng lẽ còn tưởng rằng hắn chính là một Lục Thanh yếu đuối trước kia sao.
“Trong nhà người hầu đều đi hết, chỉ còn lại một mình ta, A Thanh, ngươi muốn ăn chút không để ta đi phòng bếp làm cho.”
Vương thị thực thông minh dời đề tài. Nàng không có nói thẳng rằng mình muốn lưu lại Lục phủ, thế nhưng một câu như vậy, nếu Lục Thanh đáp ứng tức là chấp nhận nàng lưu lại. Vương thị trong lòng cân nhắc, Lục Thanh tuy rằng không phải thực thích nàng, thế nhưng nàng vẫn là mẫu thân trên danh nghĩa của Lục Thanh, nếu đuổi nàng ra, Lục Thanh chắc chắn sẽ bị mất mặt. Thế nhưng Vương thị không thể tưởng được là, ngay cả cha ruột mà Lục Thanh còn có thể đưa vào trong lao, huống chi là một kế mẫu như nàng. Lục Thanh nói:
“Thực Vi Thiên còn rất nhiều đầu bếp, không cần phiền toái người ngoài.”
Sắc mặt Vương thị lạnh lùng,“Lục Thanh, ngươi đứa nhỏ này sao lại nói như thế, cái gì gọi là người ngoài, ta là nương/mẹ của ngươi a!”
Nói thật, hiện tại nàng có chút kinh hoảng, kinh hoảng vì Lục Thanh trở mặt không nhận người. Hiện tại trên người Vương thị không dư bao nhiêu bạc, nếu Lục Thanh cũng không giữ nàng, chẳng lẽ nàng phải ngủ đầu đường xó chợ sao?
“Ngươi mới không phải là nương của phu quân! ngươi là nương của đại phôi đản!” Lúc này Tiểu Ngốc Tử cũng nhịn không được nói, nữ nhân này đối với phu quân không tốt, y còn nhớ rõ.
“Lắm miệng!” Vương thị trừng mắt nhìn Tiểu Ngốc Tử, ánh mắt vô cùng hung ác.
Hiện tại nàng không thể trêu vào Lục Thanh, thế nhưng Tiểu Ngốc Tử thì nàng vẫn không để trong mắt, thấy Tiểu Ngốc Tử xen vào, Vương thị lập tức uy phong lên, bộ dáng như là một trưởng bối của Lục gia. Nhưng nàng không biết chính là thái độ của nàng đối với Tiểu Ngốc Tử đã làm cho Lục Thanh càng thêm căm thù nàng.
Lục Thanh vốn định giữ Vương thị ở lại trong Lục trong phủ làm người hầu, thế nhưng thấy Vương thị kiêu ngạo như vậy nên cũng không muốn lưu nàng.
“Bảo Bảo nói rất đúng, nương của ta đã chết sớm, ngươi không có bất cứ quan hệ nào với ta, ta cũng không có trách nhiệm dưỡng ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Vương thị thất sắc, lập tức nói:“Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị mang tiếng là bất hiếu sao?”
Lục Thanh thấy bộ dáng của Vương thị hiện tại cũng lười giải thích quá nhiều với nàng, xoay người muốn đi, mà ngay khi đi vào Lục phủ, Lục Quý lập tức ngầm hiểu, chặn Vương thị lại.
“Phu nhân, ngài vẫn là mau ly khai đi, tự tiện vào nhà dân cũng là phạm pháp.”
Vương thị còn nghĩ nói gì đó, thế nhưng Lục Quý lại không để cho nàng làm được, thấy Lục Thanh đi xa, hắn trực tiếp lôi kéo cánh tay của nàng, đuổi ra ngoài. Hắn làm nô tài ở Vương phủ nhiều năm như vậy, cho nên nhãn lực vẫn phải có.
Từ khi lên làm chủ mẫu của Lục gia, đây là lân đầu Vương thị nhận được ủy khuất như thế, nàng bị đuổi ra khỏi cửa Lục phủ, trong lòng tức giận, nhìn về phía cửa chửi ầm lên, không có chút nào bộ dáng ung dung hoa quý lúc trước. Rất nhanh, có rất nhiều dân chúng kéo đến xem náo nhiệt, thế nhưng khi mọi người vừa thấy đó là phu nhân của Lục viên ngoại thì trở nên oán giận, liền cầm cà chua trứng gà ném vào người Vương thị. Đáng thương cho Vương thị, vì nàng bị đuổi ra quá gấp cho nên chẳng kịp mang theo thứ gì, chỉ có một bộ quần áo sách sẽ trên người, hiện tại lại bị ném loạn thất bát tao, cuối cùng chỉ có thể chật vật trốn thoát, tính toán đi nhà của nữ nhi trốn một phen.
Đại nữ nhi gả sớm, cho nên tình cảm cũng dần không thân thiết, hơn nữa chỗ nhà chống cách Lục phủ quá xa, cho nên Vương thị trực tiếp đi tìm nhị nữ nhi.
Lục San San càng không có lương tâm, so với Vương thị còn muốn nhẫn tâm ác độc hơn nhiều. Bản thân nàng cũng không có cuộc sống tốt trong nhà đồ tể, gần nhất càng là bởi vì chuyện của Lục viên ngoại ảnh hưởng đến sinh ý, nàng bị đồ tể đánh một trận. Nhìn thấy Vương thị đến tìm nơi nương tựa, trực tiếp dùng một chậu nước bẩn bát trên người Vương thị, mắng:
“Chính ngươi tạo nghiệt thì chính mình trả, ai ai khi cha ta thất tâm điên thì ngươi không ra tay ngăn cản, hiện tại xảy ra chuyện thì lại tới đây tìm ta, tưởng mĩ!” [yuki-hana: nhỏ này bất hiếu quá, Vương thị chưa từng có lỗi với nhỏ này mà]
Vương thị không nghĩ tới ngay cả chính mình con ruột của mình cũng không hoan nghênh nàng, đến đây xem như là nàng thật sự cùng đường. Gió lạnh thổi mạnh, nước bẩn dính trên quần áo biến thành băng, làm cho Vương thị lạnh run.
Buổi tối hôm nay đỗ một trận tuyết lớn, từng nhà đều trốn ở trên giường hưởng thụ ấm áp. Trong khi đó Vương thị lại đang trên đường đến nhà đại nữ nhi, bởi vì thời tiết rất lãnh, cho nên nàng bị đông thành băng. Lúc sắp chết nàng nghĩ nếu lúc trước nàng đối xử tốt với Lục Thanh một chút, thì chắc kết cục của nàng sẽ không như thế này. Chỉ tiếc, hết thảy đều chậm, khi nàng chết thì chỉ cách nhà đại nữ nhi có vài bước.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Mộng Mộng đẩy của nhà ra thì thấy một khối tuyết lớn hình người ngay tại cửa nhà nàng. Đợi đến mùa đông rét lạnh qua đi, tuyết đọng chậm rãi hòa tan, lúc này thi thể Vương thị mới được đại nữ nhi phát hiện, mà thời điểm này cách khi nàng chết đã là ba tháng.