Chương : 63
Chương 63
“Hôm trước Lăng Bằng đánh lén thất bại, ta vẫn luôn chờ ngươi ở đây.” Lăng Phong nắm chặt trường kiếm trong tay, đường vân hoa mỹ trên thân kiếm hiện lên lưu quang màu xanh tím, ánh mắt màu đen như ưng nhìn chằm chằm con mồi.
“Hừ, ta vốn không trông cậy vào tên phế vật vô dụng kia, có thể làm suy yếu tinh thần lực của ngươi, đã xem như thể hiện giá trị của hắn.” Lăng Sâm thanh âm trầm thấp ám ách, cùng với bề ngoài trẻ tuổi cực kỳ không hợp, “Bất quá không nghĩ tới, thời gian mấy tháng ngắn ngủn, ngươi cư nhiên có thể đột phá cấp sáu.”
Lăng Sâm không nhanh không chậm đeo găng tay (trong QT là quyền bộ mình đoán đại khái là găng tay) ô kim, trên gang tay tinh thạch hoả hồng chợt lóe, năm ô kim cương trảo (móng vuốt làm bằng sắt màu vàng đen) sắc bén duỗi ra, trên lưỡi dao sắc bén lóe ánh trăng lạnh lẽo, “Ngươi yên tâm, dựa vào phần tình nghĩa anh em trong nhà, ta sẽ đưa tình nhân bé nhỏ của ngươi đi cùng ngươi!”
Lăng Phong mâu sắc tối sầm lại, lắc mình như muốn tấn công Lăng Sâm, trường kiếm xẹt qua mặt đất mang theo ánh sáng chói mắt màu tím xanh, trong không khí giống như có thể nghe được tiếng sấm bén nhọn, nơi đi qua chỉ để lại một đạo tàn ảnh u lam.
Ô kim cương trảo hồng quang bùng lên, phát ra hỏa xà đỡ thế công sét đánh, điện quang màu tím xanh cùng ngọn lửa đỏ hồng dây dưa một chỗ. Song phương dị năng võ giả cũng đều triển khai thế công, triền đấu với nhau, trong lúc nhất thời các loại dị năng công kích phóng ra rực rỡ, chiếu sáng bầu trời đêm u ám.
Lăng Phong là dị năng võ giả cấp sáu, so với Lăng Sâm cao hơn hẳn một bậc, có thể nói là chiếm hết thượng phong, Lăng Sâm chỉ có thể khống chế hoả long liên tiếp bại lui, từ mỗi một lần Lăng Phong huy kiếm, trong không khí đều hình thành một lôi liên (lôi: điện, sấm. liên: dây xích) màu lam tím, ở trong trời đêm phân ngoại chói mắt, vô số lôi liên phát ra tiếng rít thật lớn tạo hàng rào điện, đánh tới Lăng Sâm.
Lăng Sâm tránh cũng không thể tránh gian hét lớn một tiếng, “Ban!” Một gã dị năng võ giả cường tráng nghe được la lên, lập tức vứt bỏ võ giả đang triền đấu, lắc mình trợ giúp Lăng Sâm, võ giả hai đấm nện xuống, mặt đất rầm rầm lay động vài cái, một bức tường đất từ dưới chân võ giả dâng lên, đỡ hàng rào điện của Lăng Phong, một trận âm thanh chói tai qua đi, tường đất bị lôi điện cắt thành vô số khối bay ra.
Lăng Sâm cười âm hiểm, Ban là dị năng võ giả cấp bảy, là cường thủ cao cấp nhất tổ bọn hắn, lại là dị năng võ giả thổ hệ, tuy rằng lực công kích không được, nhưng lực phòng ngự là nhất đẳng, chỉ cần phối hợp cùng hắn, cho dù Lăng Phong đã đột phá cấp sáu cũng không có phần thắng! Duy nhất làm cho hắn kinh ngạc chính là, hôm trước trải qua giao phong cùng Lăng Bằng, không nghĩ tới Lăng Phong còn có sung túc tinh thần lực như vậy!
Nhìn chung Lăng Phong bên này, tuy rằng tổng thể thực lực cao hơn Lăng Sâm, nhưng trải qua một trận chiến hôm trước, trừ bỏ Lăng Phong dung thuốc bổ sung tinh thần lực của Mặc Vân Hi nhanh chóng khôi phục chút tinh thần lực, nhưng tinh thần lực nhóm võ giả cũng còn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa bọn họ có một điểm trí mệnh, chính là tình huống xấu về nhân số, Tề Vũ dị năng võ giả cấp sáu vắng mặt, làm cho bọn họ chiến đấu có cảm giác cố hết sức!
Lăng Phong dị năng lôi hệ, là loại hình dị năng chú trọng lực công kích cùng sức bật công kích, đụng tới dị năng võ giả thổ hệ cao hơn anh một cấp hơn nữa lại có lực phòng ngự cực mạnh, chiếm không được tiện nghi gì, mà Lăng Sâm lại vẫn luôn tránh phía sau Ban, dưới sự yểm trợ này không ngừng thả ra hỏa long đánh lén, Lăng Phong cũng dần dần xu thế rơi xuống hạ phong, lại trong lúc bất tri bất giác bị hai người bức tới vách đá, tình thế cực kỳ nguy cấp.
“Ban!” Lăng Sâm âm hiểm cười hướng Ban cho một ánh mắt, nhất thời mặt đất chung quanh Lăng Phong bạo khởi vô số gai đất vây Lăng Phong ở giữa, tường đất vẫn luôn che trước người bọn họ cũng nháy mắt tan rã, cát đất tràn ngập đầy trời che tầm mắt chúng nhân.
Lăng Phong mắt đen nhíu lại, trường kiếm hoành vu trước ngực, nghiêng tai đề phòng nghe động tĩnh chung quanh. Nghênh diện vô số gai đất đánh úp lại, Lăng Phong trường kiếm huy động ngăn đỡ từng cái, đột nhiên, phía sau một luồng nhiệt cực nóng xé rách không khí, Lăng Sâm dồn toàn lực vào xích viêm tiễn một kích thẳng tắp đánh tới Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn không chớp mắt, vận khởi lôi điện ở sau người hình thành lá chắn điện, chuẩn bị cho dù phải đón đỡ một kích kia của Lăng Sâm, cũng muốn trước giải quyết dị năng võ giả thổ hệ vướng bận này.
Giữa tình thế nguy cấp, cuồng phong chấn động đột nhiên nổi lên, vách đá cuồn cuộn nổi lên cự thạch oanh một tiếng hạ xuống phía sau Lăng Phong, chặn xích viêm tiễn. Cuồng phong lạnh thấu xương thổi tan cát bụi, tầm mắt trở nên rõ ràng, một bóng người đứng thẳng trên cự thạch, gió thổi bay sợi tóc nâu, hai thanh trường đao trong tay nhắm thẳng vào Lăng Sâm.
Lăng Phong sắc mặt trầm xuống, không quay đầu lại, hơi thở quá mức quen thuộc làm một cỗ tức giận dâng lên trong lồng ngực, “Tề Vũ!”
“Phong, trước giải quyết bọn họ rồi nói sau!” Tề Vũ hẹp ánh mắt hẹp dài rùng mình, thừa lúc thế gió ào ạt công kích Lăng Sâm.
Tề Vũ xuất hiện làm Lăng Sâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không phải bị lưu lại bảo hộ tình nhân nhỏ của Lăng Phong sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Trúng kế?! Hắn như thế nào lại ngốc đến mức tin Lăng Phong nữ nhi tình trường?!
Đột biến làm Lăng Sâm mất đi bình tĩnh, Tề Vũ gia nhập nhanh chóng xoay chuyển chiến cuộc, hỏa công của Lăng Sâm bị gió xoáy xé rách, căn bản không thể đến gần người Tề Vũ, đánh cận chiến, hắn căn bản không phải đối thủ của dị năng võ giả cấp sáu!
Lăng Phong tức giận làm cho thế công của anh càng hung hiểm hơn, từng đạo lôi quang đánh xuống, trên mặt đất lưu lại một dấu vết cháy đen, Ban bắt đầu cảm thấy cật lực, hắn không phải loại hình võ giả công kích, mà Lăng Phong năng lực cận chiến thêm dị năng viễn công, làm hắn mệt mỏi phòng hộ, chiếm không được tiện nghi gì.
Đột nhiên, Ban phút chốc mở to mắt, mắt như muốn vỡ ra, bên vách đá, Tề Vũ trường đao mang theo phong nhận chém vào lá chắn lửa của Lăng Sâm, một đao khác thẳng tắp đâm vào ngực Lăng Sâm, Lăng Sâm mang theo biểu tình khiếp sợ không dám tin cầm trường đao đang cắm trên ngực, ánh lửa bạo khởi, cùng với cuồng phong vây hai người ở trong.
Ban bất chấp thế công của Lăng Phong, nhanh chóng phóng tới chỗ Lăng Sâm, Lăng Phong xem đúng thời cơ, theo sát sau đó, một kiếm xuyên qua giữa lưng Ban, điện lưu màu lam tím nháy mắt khiến cho da tróc thịt bong, miệng vết thương một mảnh cháy đen.
Ban phun ra một ngụm máu đen, không chút nào để ý tới kiếm thương trí mạng trên lưng, cắn răng vận khởi toàn bộ tinh thần lực, cánh tay ngưng tụ lại gai đất dày, một đầu nhảy vào bên trong độ lửa lốc xoáy. Lăng Sâm cương trảo gắt gao bắt lấy cánh tay trái Tề Vũ, khiến y không kịp phòng ngự, gai nhọn đâm thẳng vào bụng, xung lượng cực lớn hất ba người xuống đoạn nhai.
Lăng Phong theo sát sau đó, đuổi tới vách đá, trường kiếm cắm sâu vào đất, treo thân bắt được tay phải Tề Vũ. Gió thổi làm thế lửa dần tắt, Ban đã ngã xuống đáy vực, mà câu trảo của Lăng Sâm lại vẫn như cũ gắt gao cầm lấy cánh tay trái Tề Vũ, mà lúc này bụng Tề Vũ một mảnh đỏ sẫm, trang phục dị năng trên người cũng là bị lửa đốt đến rách nát.
“Phong, ngài sẽ hận tôi sao? Tôi cãi lại mệnh lệnh của ngài.” Tề Vũ mỉm cười nhìn Lăng Phong, bỏ qua chật vật cùng sắc mặt trắng bệch hiện tại, biểu tình không giống như bình thường, “Hận tôi thì buông tay đi, Lăng Sâm nhất định phải chết.”
Lăng Phong môi mỏng nhếch, một tay cầm lấy trường kiếm, một tay gắt gao kéo Tề Vũ, vốn là tổn hao tinh thần lực, mới vừa rồi lại cùng hai gã dị năng võ giả triền đấu thời gian dài, hiện tại còn lại không nhiều lắm, nếu bình thường, ba người sức nặng với anh mà nói…
“Phong, buông tay đi, kéo tôi lên cũng…” Tề Vũ nhìn Lăng Phong rũ xuống mắt đen, y vẫn luôn cảm giác Phong tựa hồ nên là một tồn tại được kính ngưỡng như thế này, “Phong, ngài hận tôi đi, Mặc Vân Hi hiện tại hẳn là đã muốn… Khụ…” Một hơi đỏ sẫm từ trong miệng Tề Vũ phun ra, trên khuôn mặt tái nhợt phá lệ chói mắt.
Lăng Phong mi đầu nhíu lại, “Đi lên!” Anh hiện tại rất tức giận, cực kỳ tức giận, tức giận Tề Vũ vi phạm mệnh lệnh của anh, tức giận bản thân bất lực, mặc kệ là đối với Tề Vũ, hay là đối với… Vân Hi!
“A, tôi không muốn đi lên, đi lên ngài sẽ hận tôi, sẽ không để tôi ở lại bên cạnh ngài.” Tề Vũ đôi mắt hẹp dài nhìn Lăng Phong cầm tay y, “Hiện tại tốt lắm, Phong, từ thật lâu lúc trước, tôi đã thề đời này chỉ muốn nắm tay một người, rốt cục…”
Lăng Phong cắn chặt răng, đạp vách đá âm thầm sử dụng lực, trường kiếm trở nên lỏng lẻo, mấy khối đất đá từ phía trên rơi xuống, chết tiệt! Tề Vũ hoàn toàn không phối hợp, tay còn cố ý vùng vẫy, như vậy anh căn bản không thể dùng lực!
“Phong, sau khi tôi làm ra quyết định này, tôi chỉ biết vô luận kết quả như thế nào cũng đã không thể ở lại bên cạnh ngài.” Tề Vũ cười nhìn về phía chủ tử nhỏ hơn vài tuổi so với y mà y vẫn luôn quý trọng, tao nhã, cường hãn, ở trong mắt y Lăng Phong là hoàn mỹ, chưa từng có một người giống như Phong khiến y bị thuyết phục như vậy, một cỗ gió xoáy mỏng manh bắt đầu vòng quanh cánh tay phải Tề Vũ, “Phong, bảo trọng.”
“Tề Vũ!” Lăng Phong vừa muốn lên tiếng ngăn cản, phong nhận đã chặt đứt cánh tay phải Tề Vũ, Tề Vũ mang theo Lăng Sâm cùng nhau rơi xuống đáy vực.
Bóng dáng Lăng Phong dần dần mơ hồ, đôi mắt hẹp dài mang theo không muốn chậm rãi khép lại, một giọt chất lỏng lạnh lẽo rơi trên mặt Tề Vũ, hắn khiếp sợ nhìn đỉnh núi càng ngày càng xa, “Phong…”
Lăng Phong thả người nhảy lên đỉnh núi, năm dị năng võ giả hiện tại còn sót lại ba người, võ giả bên Lăng Sâm cũng chỉ còn lại hai người, mắt thấy bại cục đã định, liền xoay người chật vật hướng rừng rậm chạy trốn.
“Không cần đuổi theo!” Lăng Phong thanh âm lạnh liệt vang lên, trong tay là nửa cánh tay cụt, “Nghỉ ngơi và hồi phục một chút, chúng ta đi đáy vực!”
“Chủ tử!” Một gã dị năng võ giả tiến lên, nhìn nửa cánh tay trong tay Lăng Phong cũng là biểu tình bi thương, “Dưới đoạn nhai là sào huyệt độc vương hạt cấp sáu, cho dù chúng ta đi xuống, tổ trưởng cũng…”
“Nhanh chóng nghỉ ngơi và hồi phục, đợi đến hừng đông theo ta xuống đáy vực!” Lăng Phong lại lập lại một lần chỉ lệnh, liền không hề để ý tới bọn họ, mệt mỏi chui vào trong trướng, đem đoạn tay cụt của Tề Vũ thu vào không gian, tay hướng châu xuyến nơi cổ tay, 【 Phong, ngài hận tôi đi, Mặc Vân Hi hiện tại hẳn là đã muốn… 】
Versailles thành.
Mặc Vân Hi vốn hôm nay là thật cao hứng, bộ dụng cụ mà Herman đặt làm riêng cho cậu rốt cục làm xong. Hơn nữa dưới chỉ đạo của Herman, cậu đã có thể luyện chế thành công xích đan cấp bốn, nhưng lại thử luyện chế một quả đan dược cấp năm, tuy rằng chỉ được ô đan, còn không sáng bóng, nhưng dụng cụ dùng vô cùng tốt, không có dấu hiệu gãy nứt, còn lại chính là không ngừng luyện tập khống chế ý thức lực.
Chính là không biết vì cái gì, từ bắt đầu đêm qua, Mặc Vân Hi trong lòng liền vẫn luôn hoang mang rối loạn, không ổn định được tinh thần, Lăng Phong đã rời đi một tuần lễ, máy thông tín không có tín hiệu, Blaine nói việc này trong ở thú triều rất thông thường, nhưng Tề Vũ cũng đã bốn ngày không liên hệ, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Mặc Vân Hi vẫn kiên trì mỗi ngày đến sở nghiên cứu của Herman.
Vị trí quân bộ có chút hẻo lánh, từ nơi này xuất phát đến trạm xe gần đây bus cũng phải đi mất 20 phút, bình thường lúc trở về đều là Blaine đưa Mặc Vân Hi đến nhà ga, nhưng hôm nay Blaine tựa hồ có chuyện trọng yếu, giữa trưa đã bị học viện mời về, cho nên Mặc Vân Hi đành phải đi bộ đi trạm xe bus công cộng.
Dọc theo đường đi Mặc Vân Hi tổng cảm thấy có người đi theo cậu, nhưng mỗi lần quay đầu lại lại không thấy bóng dáng người nào, “Ai, có thể là do khẩn trương, thần hồn nát thần tính.” Mặc Vân Hi tự an ủi.
Quân bộ bên này bình thường căn bản không có thị dân đến, cho nên cho dù ở ngã tư đường cũng không có người nào, khi Mặc Vân Hi quẹo vào một cái hẻm nhỏ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người cậu hai thước, “Đừng lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Mặc Vân Hi có quỷ mới nghe theo hắn, dù sao biết người này tám phần sẽ không cần mạng của cậu, nếu không đối phó cậu một người bình thường cũng không cần phí tâm như vậy, vung chân xoay người bỏ chạy, còn xé họng hô to, “Cứu mạng a! Giết người! Cứu mạng a!”
Từ khi ăn trái cây anh lạc, Mặc Vân Hi thân thể phá lệ nhẹ nhàng, thắt lưng không mỏi, chân không đau, chạy tương đối mau, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Nam nhân sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Vân Hi sẽ có phản ứng này, hơn nữa không phải nói chỉ là cái người bình thường thôi sao? Như thế nào chạy nhanh như vậy! Nơi này tuy rằng không có người nào, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có phi xa của quân bộ bay qua, long mày nhăn thành một cụm, nam nhân vận khởi tinh thần lực vài cái lắc mình đuổi theo Mặc Vân Hi, một chưởng chụp lên gáy cậu, Mặc Vân Hi cũng rất phối hợp hôn mê.
“Hừ, yếu như vậy còn dám thể hiện!” Nam nhân khinh thường khiêng Mặc Vân Hi đi đến đầu hẻm, mới vừa đi hai bước, liền nhíu mày trầm mặc nhìn xuống chân bị đông cứng không thể động đậy trên mặt đất.
“Đem người lưu lại, thả ngươi đi.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Mặc Vân Thiên từ đầu hẻm đi ra, trên ánh mắt màu băng lam phát ra tia lạnh, cả người đều toát ra hàn ý dày đặc, “Anh là người Lăng gia?”
“Không phải, bắt người nhận tiền, thay người làm việc mà thôi.” Người này có năng lực ở bất tri bất giác đông lạnh hắn, thực lực không thể khinh thường.
“Lính đánh thuê?” Bông tuyết trong không khí ngưng tụ thành băng nhận trên tay Mặc Vân Thiên, “Buông cậu ấy xuống, tha cho ngươi một mạng!”
Nam nhân thấy Mặc Vân Thiên tư thế công kích, tùy tay quăng Mặc Vân Hi sang một bên, tay không chém vào băng cứng đang vây khốn hắn, “Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi!”
Băng trùy ngưng tụ trong không khí, nhất tề bay về phía nam nhân, nam nhân song chưởng gấp khúc, chỉ nghe vang lên vài tiếng leng keng, nhưng lại lấy tay không đỡ băng trùy.
“Kim hệ dị năng giả?” Mặc Vân Thiên tấn công trước, ngay khi bông tuyết phân tán liền đánh giáp lá cà, nhưng Mặc Vân Thiên hiển nhiên càng chiếm ưu thế, không những công kích gần người, thủy long khi tập kích lên người nam nhân nháy mắt có thể nhanh chóng ngưng kết thành băng, khiến động tác của hắn trở nên chậm chạp.
Nam nhân phẩm cấp hiển nhiên cũng không thấp, cánh tay lại như lưỡi dao sắc bén, chém vào trên tường để lại một khe rãnh thật sâu, mà Mặc Vân Thiên công kích có thể nói là toàn phương vị, hơi thất thần sẽ trúng chiêu, cho dù hắn thân như sắt thép, muốn vây khốn hắn cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Thấy thực lực Mặc Vân Thiên rõ ràng ở trên hắn, không nên ham chiến, nam nhân ánh mắt đảo qua, chân vung ngang bổ về phía Mặc Vân Hi nằm ở một bên, Mặc Vân Thiên lắc mình che phía trước, băng nhận xẹt qua động mạch cảnh nam nhân, bả vai tiếp một cước uy lực mười phần này, miệng vết thương sâu có thể thấy được xương, hàn băng nhanh chóng lan tràn trên cẳng chân nam nhân, Mặc Vân Thiên vận đủ khí lực đột nhiên tung một kích, cẳng chân bị băng bao vây liền như thủy tinh mà vỡ nát.
Mặc Vân Thiên cố không để ý đến bả vai đau đớn, vội trở lại xem xét tình huống của Mặc Vân Hi, nam nhân nhân cơ hội nâng chân bị thương, vài cái thả người trốn khỏi hẻm nhỏ.
Nhìn Mặc Vân Hi hoàn hảo không tổn hao gì, chính là trên trán có cục u to như cái trống, chắc là mới vừa rồi lúc bị quăng lại đụng phải tường. Sờ sờ sưng đỏ cái trán của Mặc Vân Hi, ngón tay thon dài dừng ở mái tóc màu đay, loại xúc cảm mềm mại này thật lâu chưa được cảm nhận, Mặc Vân Thiên vận khởi hàn khí tạm thời cầm máu trên vai, dùng một tay không bị thương khiêng Mặc Vân Hi lên, “Chúng ta về nhà thôi, Vân Hi.”
Lee: muốn giơ ngón giữa với thím Thiên quá đê!!!