Chương 15: Hẹn hò
Edit: Kim Hằng
- ---
Trong thang máy, tấm gương phản chiếu khóe miệng đang nhếch lên của Tư Cẩn, anh cố gắng ép nó xuống, nhưng vẫn không nhịn được lại nhếch lên.
Cố Nguyễn buồn cười nhìn anh, đưa tay ra: "Hẹn hò là phải nắm tay nhau, bạn trai ạ."
Ngón tay mảnh khảnh của Tư Cẩn dang ra quấn lấy bàn tay của Cố Nguyễn: "Tuân lệnh, bạn gái."
Mặt trời đang chiếu rọi, Cố Nguyễn quay mặt đối diện với Tư Cẩn, bĩu môi cho anh xem son môi: "Nhìn xem, dưới ánh nắng có phải sáng bóng lên không?"
"Cẩn thận-" Tư Cẩn đột nhiên kéo cô ra phía sau, lúc này Cố Nguyễn mới nhìn thấy một cậu nhóc đang lướt ván trượt vụt ra từ đường nhỏ.
Cậu nhóc đang cầm chiếc bánh trứng, nhưng nó đã rơi xuống đất, cậu nhóc đang nhìn tờ giấy gói trên tay, khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đờ đẫn.
Chiếc ván trượt đụng vào mắt cá chân của Tư Cẩn và nằm nghiêng dưới mặt đất.
Cố Nguyễn quỳ xuống kiểm tra mắt cá chân của Tư Cẩn, rõ ràng là mắt cá chân của Tư Cẩn đã xanh tím rồi, Tư Cẩn vươn tay kéo cô dậy: "Anh không sao."
Cô rất tức giận, không nhịn được giáo dục cậu bé: "Nhà em không ai dạy em phải biết cẩn thận sao? Đụng vào hai người chị thì chỉ là chuyện nhỏ. Nhỡ đụng phải ô tô thì sao? Người nhà em không trông coi em sao? "
Lúc này, cậu bé đau lòng kêu lên: "Oaaa, bánh trứng của em... "
"Em còn khóc à, chị mới phải là người nên khóc đây này, hai người chị còn chưa ra ngoài đã bị em đụng phải..."
"Oaaaa, bánh trứng của em! Em muốn bánh trứng!"
Cố Nguyễn: "...... " Cô hoàn toàn không biết cách dỗ con nít, khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng, nhìn cậu bé như thế cô cũng thật sự muốn khóc, nước mắt đảo quanh đôi mắt to.
"Các người đang làm gì thế? Lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa nhóc không thấy xấu hổ sao?" Giọng nói của bà lão từ xa vang tới, nhanh chóng chạy tới đây.
"Ai bắt nạt con nít, rõ ràng là cậu nhóc đâm vào chúng tôi..." Cố Nguyễn không biết nên nói như thế nào.
"Ôi, cái gì gọi là cháu tôi đâm cô, các người lớn như vậy, thiếu chút nữa đã đâm bị thương cháu tôi, còn làm rớt đồ ăn của cháu tôi, tôi nói cho các người biết, các người còn phải bồi thường tiền!"
"Tại sao chúng tôi phải bồi thường? Cậu nhóc còn đâm bị thương bạn trai của tôi kìa."
Bà lão lại chơi trò khóc lóc: "Ôi trời ơi, người trẻ tuổi bây giờ thật không thể tin được, thấy bà lão đây lớn tuổi liền giở trò ức hiếp."
Tư Cẩn đang bấm gì đó trên điện thoại, người dì bên cạnh gọi anh: "Cháu trai à, kêu vợ cháu đừng cãi nhau với bà ấy, bà ấy chuyên gia không nói lí lẽ, xem xem vợ cháu tức giận thế kìa."
Cố Nguyễn quả thực rất tức giận, thấy người bên cạnh càng ngày càng nhiều, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đỏ mặt giậm chân: "Bà cậy già mà lên mặt!"
Nước mắt cô rơi xuống, Tư Cẩn thấy vậy liền đau lòng, kéo người vào lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Nguyễn Nguyễn đừng giận, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp nữa."
Sau đó anh đưa điện thoại cho bà lão xem: "Tôi đã lấy được đoạn ghi hình của camera, ban đầu chỉ là một vụ tai nạn, nếu bà còn tiếp tục ở đây ăn vạ, tôi và bạn gái tôi có thể kiện bà tội tống tiền và vu khống."
Nghe thấy anh sẽ kiện mình, bà lão hoảng sợ nên nhanh chóng dẫn cậu bé rời đi, trước khi đi còn giương cái mỏ nói: "Xui xẻo, gặp phải hai tên thần kinh."
Người vây xem thấy không có gì để xem nữa nên cũng nhanh chóng giải tán, Tư Cẩn lấy khăn giấy từ trong túi nhỏ ra lau nước mắt cho cô: "Đừng giận, Nguyễn Nguyễn là tiểu tiên nữ nên không thể rơi nước mắt."
Cố Nguyễn thút tha thút thít nức nở: "Em chưa bao giờ gặp qua bà lão nào quá đáng như thế. Bà nội em rất tốt, bà vô cùng hiểu biết lại còn đặc biệt hiền từ. Bà nội chưa bao giờ như thế này... Bảo bảo, chân của anh có đau không? Nếu không thì chúng ta về nhà nhé?"
Tư Cẩn xoa mái tóc của cô, dẫn cô đi về phía trước: "Anh không phải là búp bê sứ, sao có thể chỉ mới đụng vào một chút đã không thể đi nữa, chúng ta đi dạo phố, anh mua kem lạnh cho em nhé?"
Cố Nguyễn hít hà: "Em còn muốn ăn kem xoài bảy tầng."
"Được, anh mua cho em."
Họ đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố, bước vào quầy mua mỹ phẩm, thấy một cô gái đang thử màu son.
Đi cùng là bạn trai của cô ấy, nhưng bạn trai của cô ấy đang chơi game, anh ta đang khá nóng nảy vì cô ấy cứ hỏi ý kiến của anh ta.
Cô gái thử màu son đỏ, ngẩng mặt lên hỏi anh ta: "A Triết, có đẹp không?"
Chàng trai đã thua trò chơi nên tâm trạng không tốt: "Có đẹp hay không, có đẹp hay không, em hỏi mãi như thế có thấy phiền hay không hả? Không phải anh đã mua cho em mấy cái son môi rồi sao? Mua nhiều như vậy cũng không thể ăn."
Nói xong anh ta liền xoay người bỏ đi.
Cô gái nước mắt chực rơi, xoay người xin lỗi người giữ quầy, rồi nhanh chóng đuổi theo bạn trai.1
Cố Nguyễn đang ăn kem, tay thì bị Tư Cẩn nắm, họ định đến chỗ để quần áo đôi ở tầng 3, cô tính toán muốn đi thang cuốn tự động.
Cô kiễng chân đặt que kem lên môi Tư Cẩn: "Bảo bảo, anh nếm thử đi, ngon lắm."
Thấy Tư Cẩn đang nhìn vào quầy mỹ phẩm, cô thắc mắc: "Bảo bảo, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Tư Cẩn xoay mặt lại, hỏi cô: "Son môi rất đắt sao?"
Cố Nguyễn cắn một miếng kem, liếm môi nói: "Cũng không hẳn, thường chỉ có ba bốn trăm thôi. Sao vậy anh?"
Tư Cẩn cau mày, rẻ như vậy? Tại sao vừa rồi người kia lại tức giận?
Tư Cẩn hỏi: "Em có thích những thứ đó không?"
"Tất nhiên là có rồi. Không cô gái nào lại không thích những thứ này cả." Cố Nguyễn không biết anh đang nghĩ gì, nên thành thật trả lời.
Hai mắt Tư Cẩn sáng lên: "Vậy thì đi mua." Nói xong liền kéo Cố Nguyễn đi.
Vẻ mặt cô ngây ngốc, nhưng dù sao cô cũng là con gái, cô bắt đầu bị thu hút bởi những món mỹ phẩm trong quầy hàng.
Ba cô cũng muốn mua rất nhiều thứ cho cô, nào là mỹ phẩm, quần áo, ông còn định mua cho cô một chiếc xe thể thao, nhưng lại phát hiện ra cô không có bằng lái xe, gara thì chật hẹp nên ông đã bỏ ý định đó.
Nhưng loại đồ vật này, có quá nhiều cũng không sao đúng không?
Cô đang thử màu kem nền, Tư Cẩn xoa qua, dùng khăn ướt lau sạch tay cô, cau mày nói: "Cái này người khác thử qua rồi, rất bẩn, đừng thử nữa, mỗi loại mua một cái được không?"
Cố Nguyễn:....Anh là tư bản sao?1
"Không được, một số màu không hợp với em." Cố Nguyễn cự tuyệt, lúc này anh thành thật một lúc, yên lặng đứng chờ cô.
"Xin chào." Chị gái ở quầy có chút kích động khi nhìn thấy trong cửa hàng có một cặp đôi giá trị nhan sắc cao như vậy, lúc này cô ấy đi tới bắt chuyện.
Tim cô ấy đập thình thịch, nhưng sự chuyên nghiệp bảo cô ấy phải bình tĩnh lại: "Xin chào, anh có cần gì không?"
Tư Cẩn chỉ vào mấy thỏi son: "Giúp tôi gói những thứ này lại."
Chị chủ quầy kinh ngạc, cô ấy nhìn sang Cố Nguyễn đang chọn phấn trang điểm: "Tất cả sao ạ?"
Tư Cẩn gật đầu, chị chủ quầy khẽ cười: "Anh nên để bạn gái anh chọn một số màu ạ."
Mặc dù cô ấy rất thích những kiểu bạn trai hào phóng như vậy, nhưng cậu em trai nhỏ này lại đẹp trai như vậy, cô ấy không muốn thấy hai người yêu nhỏ này cãi nhau.
Tư Cẩn im lặng, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như vậy, nên anh không hiểu tại sao người phụ nữ ở quầy lại nói như vậy.
Anh cầm một ít trong số chúng và bước đến bên cạnh Cố Nguyễn: "Em không thích những thứ này sao?"
Cố Nguyễn nhìn vào số màu và suy nghĩ: xanh bạc hà, tím đậm, hồng Barbie... Cô nghĩ đến khuôn mặt mình khi sử dụng những thứ này, có chút hoảng sợ.
Tư Cẩn bị cô nhìn đến bối rối, sau khi nghe được lời cô nói thì anh cảm thấy mình may mắn vì đã không xúc động: "Bảo bảo, nếu anh mua những thứ này cho em, buổi tối anh có khả năng sẽ không vào cửa được."
Tư Cẩn: "......?" Nghi vấn đến từ một thẳng nam.
Sáng nay Tư Cẩn đã thể hiện đầy đủ vai trò của chiếc máy rút tiền di động.
Váy? Mua.
Quần? Mua.
Giày? Mua.
Cố Nguyễn đã kéo anh lại nhưng không được.
Khi họ bước vào nhà hàng với các túi lớn và túi nhỏ, vẻ mặt Tư Cẩn thỏa mãn, còn Cố Nguyễn lại trông vô cùng bất lực.
Sau khi ăn trưa, kế hoạch ban đầu của họ là đi công viên giải trí, nhưng mang theo mấy cái túi lớn này thật sự rất bất tiện, vì vậy họ đi xem phim trước.
Khi phim kết thúc chỉ mới bốn giờ.
Hai người về nhà cất đồ rồi cùng nhau đi siêu thị.
Một lúc sau đã đến giờ tan tầm, siêu thị lúc này vô cùng đông người.
Tư Cẩn đẩy xe hàng, còn Cố Nguyễn ngoan ngoãn đi theo anh, cô không biết nấu ăn, tự nhiên cũng không giỏi chọn rau, cô đành phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Tư Cẩn rất thích cảm giác này.
Tư Cẩn có khí chất sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp. Khi chọn đồ, đôi lông mày của anh rất nghiêm túc và tập trung, ngay cả khi có người bạn gái là Cố Nguyễn đi bên cạnh nhưng cũng chẳng thể ngăn chặn được những ánh mắt thèm muốn của những cô gái xung quanh.
Bên này bất tri bất giác đã có một đám người vây quanh.
Nhưng hai đương sự lại vô cùng hồn nhiên, Tư Cẩn ở bên này chọn sườn, Cố Nguyễn nói với anh một tiếng rồi một mình đi đến tủ lạnh để chọn sữa chua.
Thấy hai người tách ra, một vài cô gái dũng cảm vội vã tiến lên, mang theo sự thẹn thùng của thiếu nữ: "Xin chào, cậu là học sinh của trường trung học gần đây sao? Có thể thêm Wechat hay không?"
Tư Cẩn theo bản năng nhìn về phía Cố Nguyễn, thấy cô đang nghiêm túc chọn sữa chua, anh thở dài, vẻ mặt có chút lạnh lùng, trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, không thể."
Đôi mắt của nữ sinh ảm đạm, đứng ở chỗ đó xấu hổ không chịu được.
Cố Nguyễn cầm hộp sữa chua bước tới đưa cho Tư Cẩn: "Bảo bảo, hôm nay đổi sang vị đào vàng có được không?"
Tư Cẩn gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng ôn nhu đi, nở một nụ cười nhẹ mềm mại, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng ẩn hiện: "Anh sao cũng được."
Các cô gái chứng kiến cảnh tượng biến đổi sắc mặt cực nhanh này: "......" Rốt cuộc vẫn có một cô gái không cam tâm, thò tới gần hỏi: "Cậu là bạn gái của anh ấy sao?"
Cố Nguyễn sửng sốt trong chốc lát, sau đó lắc đầu: "Không phải."
Các cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sao?"
Tư Cẩn siết chặt sữa chua trong tay, căng thẳng nhìn Cố Nguyễn, sắc mặt anh tái nhợt.
Khoảnh khắc khi Cố Nguyễn đối diện với ánh mắt kia, cô cảm thấy mình đã gây ra nghiệp chướng nặng nề, cô nhanh chóng nói hết lời muốn nói: "Tôi là vợ anh ấy."
Cô gái: "!!!"
Tư Cẩn: "!!!" Nói thêm câu nào nữa có tin anh đánh em hay không.
Tất nhiên đánh là không có khả năng, nhưng việc không để ý đến cô Tư Cẩn vẫn có thể làm được.
Tư Cẩn lặng lẽ bỏ miếng sườn vào xe đẩy, lấy thêm mấy con tôm rồi quay sang bên kia lấy pho mát.
Sau đó cho các loại rau củ vào cùng.
Sau khi thanh toán hóa đơn, anh trở về nhà và vào bếp mà không nói một lời nào với Cố Nguyễn.
- ---
Trong thang máy, tấm gương phản chiếu khóe miệng đang nhếch lên của Tư Cẩn, anh cố gắng ép nó xuống, nhưng vẫn không nhịn được lại nhếch lên.
Cố Nguyễn buồn cười nhìn anh, đưa tay ra: "Hẹn hò là phải nắm tay nhau, bạn trai ạ."
Ngón tay mảnh khảnh của Tư Cẩn dang ra quấn lấy bàn tay của Cố Nguyễn: "Tuân lệnh, bạn gái."
Mặt trời đang chiếu rọi, Cố Nguyễn quay mặt đối diện với Tư Cẩn, bĩu môi cho anh xem son môi: "Nhìn xem, dưới ánh nắng có phải sáng bóng lên không?"
"Cẩn thận-" Tư Cẩn đột nhiên kéo cô ra phía sau, lúc này Cố Nguyễn mới nhìn thấy một cậu nhóc đang lướt ván trượt vụt ra từ đường nhỏ.
Cậu nhóc đang cầm chiếc bánh trứng, nhưng nó đã rơi xuống đất, cậu nhóc đang nhìn tờ giấy gói trên tay, khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đờ đẫn.
Chiếc ván trượt đụng vào mắt cá chân của Tư Cẩn và nằm nghiêng dưới mặt đất.
Cố Nguyễn quỳ xuống kiểm tra mắt cá chân của Tư Cẩn, rõ ràng là mắt cá chân của Tư Cẩn đã xanh tím rồi, Tư Cẩn vươn tay kéo cô dậy: "Anh không sao."
Cô rất tức giận, không nhịn được giáo dục cậu bé: "Nhà em không ai dạy em phải biết cẩn thận sao? Đụng vào hai người chị thì chỉ là chuyện nhỏ. Nhỡ đụng phải ô tô thì sao? Người nhà em không trông coi em sao? "
Lúc này, cậu bé đau lòng kêu lên: "Oaaa, bánh trứng của em... "
"Em còn khóc à, chị mới phải là người nên khóc đây này, hai người chị còn chưa ra ngoài đã bị em đụng phải..."
"Oaaaa, bánh trứng của em! Em muốn bánh trứng!"
Cố Nguyễn: "...... " Cô hoàn toàn không biết cách dỗ con nít, khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng, nhìn cậu bé như thế cô cũng thật sự muốn khóc, nước mắt đảo quanh đôi mắt to.
"Các người đang làm gì thế? Lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa nhóc không thấy xấu hổ sao?" Giọng nói của bà lão từ xa vang tới, nhanh chóng chạy tới đây.
"Ai bắt nạt con nít, rõ ràng là cậu nhóc đâm vào chúng tôi..." Cố Nguyễn không biết nên nói như thế nào.
"Ôi, cái gì gọi là cháu tôi đâm cô, các người lớn như vậy, thiếu chút nữa đã đâm bị thương cháu tôi, còn làm rớt đồ ăn của cháu tôi, tôi nói cho các người biết, các người còn phải bồi thường tiền!"
"Tại sao chúng tôi phải bồi thường? Cậu nhóc còn đâm bị thương bạn trai của tôi kìa."
Bà lão lại chơi trò khóc lóc: "Ôi trời ơi, người trẻ tuổi bây giờ thật không thể tin được, thấy bà lão đây lớn tuổi liền giở trò ức hiếp."
Tư Cẩn đang bấm gì đó trên điện thoại, người dì bên cạnh gọi anh: "Cháu trai à, kêu vợ cháu đừng cãi nhau với bà ấy, bà ấy chuyên gia không nói lí lẽ, xem xem vợ cháu tức giận thế kìa."
Cố Nguyễn quả thực rất tức giận, thấy người bên cạnh càng ngày càng nhiều, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đỏ mặt giậm chân: "Bà cậy già mà lên mặt!"
Nước mắt cô rơi xuống, Tư Cẩn thấy vậy liền đau lòng, kéo người vào lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Nguyễn Nguyễn đừng giận, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp nữa."
Sau đó anh đưa điện thoại cho bà lão xem: "Tôi đã lấy được đoạn ghi hình của camera, ban đầu chỉ là một vụ tai nạn, nếu bà còn tiếp tục ở đây ăn vạ, tôi và bạn gái tôi có thể kiện bà tội tống tiền và vu khống."
Nghe thấy anh sẽ kiện mình, bà lão hoảng sợ nên nhanh chóng dẫn cậu bé rời đi, trước khi đi còn giương cái mỏ nói: "Xui xẻo, gặp phải hai tên thần kinh."
Người vây xem thấy không có gì để xem nữa nên cũng nhanh chóng giải tán, Tư Cẩn lấy khăn giấy từ trong túi nhỏ ra lau nước mắt cho cô: "Đừng giận, Nguyễn Nguyễn là tiểu tiên nữ nên không thể rơi nước mắt."
Cố Nguyễn thút tha thút thít nức nở: "Em chưa bao giờ gặp qua bà lão nào quá đáng như thế. Bà nội em rất tốt, bà vô cùng hiểu biết lại còn đặc biệt hiền từ. Bà nội chưa bao giờ như thế này... Bảo bảo, chân của anh có đau không? Nếu không thì chúng ta về nhà nhé?"
Tư Cẩn xoa mái tóc của cô, dẫn cô đi về phía trước: "Anh không phải là búp bê sứ, sao có thể chỉ mới đụng vào một chút đã không thể đi nữa, chúng ta đi dạo phố, anh mua kem lạnh cho em nhé?"
Cố Nguyễn hít hà: "Em còn muốn ăn kem xoài bảy tầng."
"Được, anh mua cho em."
Họ đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố, bước vào quầy mua mỹ phẩm, thấy một cô gái đang thử màu son.
Đi cùng là bạn trai của cô ấy, nhưng bạn trai của cô ấy đang chơi game, anh ta đang khá nóng nảy vì cô ấy cứ hỏi ý kiến của anh ta.
Cô gái thử màu son đỏ, ngẩng mặt lên hỏi anh ta: "A Triết, có đẹp không?"
Chàng trai đã thua trò chơi nên tâm trạng không tốt: "Có đẹp hay không, có đẹp hay không, em hỏi mãi như thế có thấy phiền hay không hả? Không phải anh đã mua cho em mấy cái son môi rồi sao? Mua nhiều như vậy cũng không thể ăn."
Nói xong anh ta liền xoay người bỏ đi.
Cô gái nước mắt chực rơi, xoay người xin lỗi người giữ quầy, rồi nhanh chóng đuổi theo bạn trai.1
Cố Nguyễn đang ăn kem, tay thì bị Tư Cẩn nắm, họ định đến chỗ để quần áo đôi ở tầng 3, cô tính toán muốn đi thang cuốn tự động.
Cô kiễng chân đặt que kem lên môi Tư Cẩn: "Bảo bảo, anh nếm thử đi, ngon lắm."
Thấy Tư Cẩn đang nhìn vào quầy mỹ phẩm, cô thắc mắc: "Bảo bảo, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Tư Cẩn xoay mặt lại, hỏi cô: "Son môi rất đắt sao?"
Cố Nguyễn cắn một miếng kem, liếm môi nói: "Cũng không hẳn, thường chỉ có ba bốn trăm thôi. Sao vậy anh?"
Tư Cẩn cau mày, rẻ như vậy? Tại sao vừa rồi người kia lại tức giận?
Tư Cẩn hỏi: "Em có thích những thứ đó không?"
"Tất nhiên là có rồi. Không cô gái nào lại không thích những thứ này cả." Cố Nguyễn không biết anh đang nghĩ gì, nên thành thật trả lời.
Hai mắt Tư Cẩn sáng lên: "Vậy thì đi mua." Nói xong liền kéo Cố Nguyễn đi.
Vẻ mặt cô ngây ngốc, nhưng dù sao cô cũng là con gái, cô bắt đầu bị thu hút bởi những món mỹ phẩm trong quầy hàng.
Ba cô cũng muốn mua rất nhiều thứ cho cô, nào là mỹ phẩm, quần áo, ông còn định mua cho cô một chiếc xe thể thao, nhưng lại phát hiện ra cô không có bằng lái xe, gara thì chật hẹp nên ông đã bỏ ý định đó.
Nhưng loại đồ vật này, có quá nhiều cũng không sao đúng không?
Cô đang thử màu kem nền, Tư Cẩn xoa qua, dùng khăn ướt lau sạch tay cô, cau mày nói: "Cái này người khác thử qua rồi, rất bẩn, đừng thử nữa, mỗi loại mua một cái được không?"
Cố Nguyễn:....Anh là tư bản sao?1
"Không được, một số màu không hợp với em." Cố Nguyễn cự tuyệt, lúc này anh thành thật một lúc, yên lặng đứng chờ cô.
"Xin chào." Chị gái ở quầy có chút kích động khi nhìn thấy trong cửa hàng có một cặp đôi giá trị nhan sắc cao như vậy, lúc này cô ấy đi tới bắt chuyện.
Tim cô ấy đập thình thịch, nhưng sự chuyên nghiệp bảo cô ấy phải bình tĩnh lại: "Xin chào, anh có cần gì không?"
Tư Cẩn chỉ vào mấy thỏi son: "Giúp tôi gói những thứ này lại."
Chị chủ quầy kinh ngạc, cô ấy nhìn sang Cố Nguyễn đang chọn phấn trang điểm: "Tất cả sao ạ?"
Tư Cẩn gật đầu, chị chủ quầy khẽ cười: "Anh nên để bạn gái anh chọn một số màu ạ."
Mặc dù cô ấy rất thích những kiểu bạn trai hào phóng như vậy, nhưng cậu em trai nhỏ này lại đẹp trai như vậy, cô ấy không muốn thấy hai người yêu nhỏ này cãi nhau.
Tư Cẩn im lặng, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như vậy, nên anh không hiểu tại sao người phụ nữ ở quầy lại nói như vậy.
Anh cầm một ít trong số chúng và bước đến bên cạnh Cố Nguyễn: "Em không thích những thứ này sao?"
Cố Nguyễn nhìn vào số màu và suy nghĩ: xanh bạc hà, tím đậm, hồng Barbie... Cô nghĩ đến khuôn mặt mình khi sử dụng những thứ này, có chút hoảng sợ.
Tư Cẩn bị cô nhìn đến bối rối, sau khi nghe được lời cô nói thì anh cảm thấy mình may mắn vì đã không xúc động: "Bảo bảo, nếu anh mua những thứ này cho em, buổi tối anh có khả năng sẽ không vào cửa được."
Tư Cẩn: "......?" Nghi vấn đến từ một thẳng nam.
Sáng nay Tư Cẩn đã thể hiện đầy đủ vai trò của chiếc máy rút tiền di động.
Váy? Mua.
Quần? Mua.
Giày? Mua.
Cố Nguyễn đã kéo anh lại nhưng không được.
Khi họ bước vào nhà hàng với các túi lớn và túi nhỏ, vẻ mặt Tư Cẩn thỏa mãn, còn Cố Nguyễn lại trông vô cùng bất lực.
Sau khi ăn trưa, kế hoạch ban đầu của họ là đi công viên giải trí, nhưng mang theo mấy cái túi lớn này thật sự rất bất tiện, vì vậy họ đi xem phim trước.
Khi phim kết thúc chỉ mới bốn giờ.
Hai người về nhà cất đồ rồi cùng nhau đi siêu thị.
Một lúc sau đã đến giờ tan tầm, siêu thị lúc này vô cùng đông người.
Tư Cẩn đẩy xe hàng, còn Cố Nguyễn ngoan ngoãn đi theo anh, cô không biết nấu ăn, tự nhiên cũng không giỏi chọn rau, cô đành phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Tư Cẩn rất thích cảm giác này.
Tư Cẩn có khí chất sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp. Khi chọn đồ, đôi lông mày của anh rất nghiêm túc và tập trung, ngay cả khi có người bạn gái là Cố Nguyễn đi bên cạnh nhưng cũng chẳng thể ngăn chặn được những ánh mắt thèm muốn của những cô gái xung quanh.
Bên này bất tri bất giác đã có một đám người vây quanh.
Nhưng hai đương sự lại vô cùng hồn nhiên, Tư Cẩn ở bên này chọn sườn, Cố Nguyễn nói với anh một tiếng rồi một mình đi đến tủ lạnh để chọn sữa chua.
Thấy hai người tách ra, một vài cô gái dũng cảm vội vã tiến lên, mang theo sự thẹn thùng của thiếu nữ: "Xin chào, cậu là học sinh của trường trung học gần đây sao? Có thể thêm Wechat hay không?"
Tư Cẩn theo bản năng nhìn về phía Cố Nguyễn, thấy cô đang nghiêm túc chọn sữa chua, anh thở dài, vẻ mặt có chút lạnh lùng, trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, không thể."
Đôi mắt của nữ sinh ảm đạm, đứng ở chỗ đó xấu hổ không chịu được.
Cố Nguyễn cầm hộp sữa chua bước tới đưa cho Tư Cẩn: "Bảo bảo, hôm nay đổi sang vị đào vàng có được không?"
Tư Cẩn gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng ôn nhu đi, nở một nụ cười nhẹ mềm mại, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng ẩn hiện: "Anh sao cũng được."
Các cô gái chứng kiến cảnh tượng biến đổi sắc mặt cực nhanh này: "......" Rốt cuộc vẫn có một cô gái không cam tâm, thò tới gần hỏi: "Cậu là bạn gái của anh ấy sao?"
Cố Nguyễn sửng sốt trong chốc lát, sau đó lắc đầu: "Không phải."
Các cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sao?"
Tư Cẩn siết chặt sữa chua trong tay, căng thẳng nhìn Cố Nguyễn, sắc mặt anh tái nhợt.
Khoảnh khắc khi Cố Nguyễn đối diện với ánh mắt kia, cô cảm thấy mình đã gây ra nghiệp chướng nặng nề, cô nhanh chóng nói hết lời muốn nói: "Tôi là vợ anh ấy."
Cô gái: "!!!"
Tư Cẩn: "!!!" Nói thêm câu nào nữa có tin anh đánh em hay không.
Tất nhiên đánh là không có khả năng, nhưng việc không để ý đến cô Tư Cẩn vẫn có thể làm được.
Tư Cẩn lặng lẽ bỏ miếng sườn vào xe đẩy, lấy thêm mấy con tôm rồi quay sang bên kia lấy pho mát.
Sau đó cho các loại rau củ vào cùng.
Sau khi thanh toán hóa đơn, anh trở về nhà và vào bếp mà không nói một lời nào với Cố Nguyễn.