Chương 11: Trừng phạt
Edit: Kim Hằng
Tư Cẩn không đi đến trường học mà một mình trở về nhà, đứng trước cửa một lúc lâu mới có dũng khí đi vào.
Bức màn ở ban công không được kéo lại, Tư Cẩn đột nhiên cảm thấy căn nhà này có chút quạnh quẽ.
Trước khi gặp Cố Nguyễn anh vẫn luôn một mình, Tư Kình thường xuyên không trở về nhà, những người giúp việc cũng luôn ở trong phòng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy ở một mình có gì không tốt, ngược lại anh cảm thấy như thế rất tốt, rất yên tĩnh, khi anh viết chương trình cả ngày trời cũng không ai làm phiền anh.
Khi ở cùng Cố Nguyễn, cô luôn sẽ kêu đói bụng, buổi tối còn sẽ quấn lấy anh đòi anh cùng cô ra ngoài tản bộ, cuối tuần sẽ mang theo anh đi loanh quanh thành phố.
Ngay từ đầu anh cho rằng mình sẽ cảm thấy phiền, không nghĩ tới bản thân lại càng ngày càng vui vẻ chịu đựng.
Anh thích Cố Nguyễn, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô thì đã thích.
May mắn là Cố Nguyễn cũng thích anh.
Cô rất tốt với anh, luôn nhớ rõ anh thích gì, chán ghét gì, sẽ gọi anh là bảo bảo, anh chỉ mới chút không thoải mái cô đã lo lắng muốn khóc...
Tư Cẩn nằm ngửa trên sô pha, nâng cánh tay lên che đi đôi mắt, rầu rĩ cười rộ lên.
Anh đã quá tham lam sự ấm áp này, chỉ mới có một chút chia xa mà đã chịu không nổi.
Nhớ thương xâm nhập khắp người anh, nó giống như kí sinh trùng ăn mòn đi linh hồn của anh.
Tư Cẩn từ trên sô pha đứng lên, đi chân trần xuống sàn nhà, khi Cố Nguyễn đi đã tắt máy sưởi, sàn nhà hiện tại vô cùng lạnh lẽo.
Anh dường như không cảm giác được, chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Cố Nguyễn, do dự một hồi, vẫn là đẩy cửa ra.
Từ trước tới nay Cố Nguyễn chưa bao giờ có thứ gì riêng tư với anh, phòng cô chưa bao giờ khóa cửa, mật khẩu di động và máy tính bảng của cô anh đều biết.
Nhưng anh cũng chưa bao giờ đụng vào chúng.
Cố Nguyễn là mảnh đất thanh thuần nhất trong lòng anh, anh không muốn và cũng không dám vấy bẩn nó.
Nhưng rốt cuộc cũng không thắng nổi nhớ thương.
Trên giường có chiếc váy ngủ mà cô thường mặc nhất, Tư Cẩn ôm lấy nó rồi chôn mặt vào, mùi hương quen thuộc khiến anh thoải mái hơn vài phần.
Cố Nguyễn có thói ở sạch, khăn trải giường được chải một cách tỉ mỉ, anh nhẹ nhàng vuốt tỉ mỉ lại nếp nhăn do khi nãy anh lấy đi chiếc váy ngủ.
Anh khẽ nhếch khóe môi, thân hình cao gầy cuộn tròn thành một khối nhỏ trên sàn nhà, ôm váy ngủ của Cố Nguyễn, rồi thỏa mãn ngủ đi.
Ba giờ sáng, di động trong túi vang lên, Tư Cẩn mở bừng mắt ra, cảm giác tê dại truyền từ đôi chân làm anh nghiến răng, anh nhanh chóng lấy di động ra, nhìn thấy tên người gọi liền thất vọng.
Không phải Cố Nguyễn.
Nhưng mà anh vẫn nghe máy, chỉ là trong giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo, còn khắc chế mà đè thấp: "Tra được rồi?"
Người đàn ông bên kia cười khẽ, tựa hồ như Tư Cẩn vừa hỏi một câu vô nghĩa: "Một việc nhỏ như vậy? Lần giao dịch này coi như xong, Cẩn, sau này tôi có thể tiếp tục giúp cậu."
"Được." Tư Cẩn cũng không có từ chối, đối phương là thành viên trong một tổ chức chuyên về trí tuệ nhân tạo của nước M, Tư Cẩn đã phát hiện một đoạn chương trình của đối phương không hoàn chỉnh, lần này Tư Cẩn đã lấy nó ra làm giao dịch với đối phương, mục đích của anh là -- sự việc Cố Nguyễn bị thương trước kia.
Đối với Tư Cẩn, một thuật toán đơn lẻ nhiều nhất chỉ là một thứ sáng chế, tuy không hữu ích với anh cho lắm nhưng nó là một sự tiến bộ vô cùng lớn đối với họ.
Vả lại ngoài hai việc nhỏ này, bọn họ trả cho anh 500 vạn để anh bán bản quyền, cho nên Tư Cẩn cũng không cảm thấy mình chịu thiệt gì.
Dù sao anh cũng phải kiếm tiền để nuôi Nguyễn Nguyễn.
"Tôi đã gửi nó đến hồm thư của cậu, đúng rồi, cậu có hứng thứ gia nhập ZERO không? Chúng tôi đang thiếu những thiên tài như cậu." Người đàn ông chỉ giống như thuận miệng nói ra, nhưng trong giọng nói lại không giấu được khát vọng.
Thiên tài khó kiếm, hầu hết tất cả mọi người đều bán mạng để có thể trở thành một nhân tài, nhưng để trở thành một thiên tài thì không phải chỉ dựa vào mồ hôi.
"Không, tôi chỉ là một học sinh lớp 12, anh đáng giá cao tôi rồi." Tư Cẩn lạnh lùng từ chối, cũng không cảm thấy lời nói của đối phương có gì quan trọng, còn không làm tâm tình anh dao động bằng một câu nói canh sườn của anh hầm thật ngon của Cố Nguyễn.
Người đàn ông không tỏ ý kiến, tựa hồ đã sớm dự đoán được anh sẽ nói như vậy, dưới trướng của hắn ta cũng có nhân tài, dù cho không thể lung lay Tư Cẩn làm hắn ta cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận được.
Mọi người đều hiểu rõ đạo lí tuổi trẻ bốc đồng là chuyện bình thường, nhưng Tư Cẩn là ngoại lệ, tâm tư của anh quá sâu.
Cúp điện thoại, Tư Cẩn click mở tập tin mà đối phương gửi vừa nãy, là một đoạn ghi âm.
Là giọng nói của Lăng Phỉ và Lăng Ngữ.
【 Lăng Ngữ, chiều nay mày lựa thời điểm không có ai thì lẻn vào phòng thay quần áo rồi cắt quần áo của Cố Nguyễn cho tao, càng nát càng tốt.】
【 Không được, Phỉ Phỉ, bị phát hiện thì chúng ta coi như xong. 】
【 Tại sao mày lại nhát gan như thế, sợ cái gì chứ, tao nói cho mày biết, Cố Nguyễn kia là đồ tiện nhân, tao mới là nữ sinh khiêu vũ tốt nhất, tiết mục cuối cùng đó đáng lẽ ra phải là của tao, thế mà lần này lại bị nó cướp đi, tao thật muốn nhìn xem, một học sinh mới chuyển trường như nó sao lại dám lớn mặt như vậy. 】Sắc mặt Tư Cẩn rét lạnh, tiếp tục nghe tiếp.
【 Phỉ Phỉ, chị không phải thích Tư Cẩn sao? Bọn họ là bạn tốt, nếu như Tư Cẩn biết được sẽ có ấn tượng không tốt với chị. 】 Lăng Ngữ muốn khuyên bảo nhưng cảm xúc của Lăng Phỉ lại càng kích động.
【 Biến mẹ nó cái bạn tốt đi, Tư Cẩn sao có thể làm bạn với nó, tao không chỉ muốn cắt nát trang phục của nó, tao còn muốn bỏ đinh vào giày của nó, khiêu vũ sao? Tao nhất định phải làm cho nó cả đời này cũng không thể khiêu vũ được nữa! 】
Trên thế giới này có vài người chính là như vậy, giận chó đánh mèo không hề có nguyên do, Tư Cẩn càng khó chịu hơn nữa là mình lại bị một người ghê tởm như vậy thích, điều này làm cho anh đối với từ "thích" này thật sự không muốn nhắc tới nữa.
Càng làm cho anh tức giận đó là, hơn nữa chính bởi vì điều này mà làm tổn thương đến cô gái của anh.
Nếu như Nguyễn Nguyễn biết được, hẳn là sẽ chán ghét anh lắm.
Bởi vì ở gần anh mà bị thương, nếu nghiêm trọng hơn nữa thì đời này cô không thể khiêu vũ nữa.
Cô hẳn là sẽ rất sợ hãi.
Sau đó theo lẽ thường mà rời bỏ anh, sẽ cách xa anh.
Không, anh không muốn.
Anh không buồn ngủ mà ngồi trên thảm lật xem album hình của Cố Nguyễn, đại đa số cô đều cười tươi, chỉ có một bức ảnh là không vui, nhưng không phải là tức giận, mà là giả bộ không vui để trêu chọc anh, hai má phồng lên như con cá nóc.
Cực kì đáng yêu.
Trời đã sáng, anh gọi một cuộc điện thoại.
"Tào Nguyên, còn làm việc không?"
"Làm chứ, không làm thì lấy gì mà ăn."
"Mười vạn, Lăng Phỉ, quán bar Cửu Hương Thanh."
"Được."
Tư Cẩn cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp mang theo cực hạn lạnh lẽo, giống như một thanh kiếm sắc bén rốt cuộc cũng được rút ra khỏi vỏ.
Buổi tối ở quán bar Cửu Hương Thanh vô cùng náo nhiệt, đại đa số người có thân phận đều thích đến quán bar này chơi.
Thứ khác không nói, nhưng tính bảo mật chính là hạng nhất.
Chỉ cần không bị người khác ác ý giám sát, thì cơ bản hành tung sẽ không bị bại lộ.
Ở một gian phòng bao, ngồi trong gốc là một thiếu niên, mặc áo hoodie màu đen cùng quần dài, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen.
Anh hơi cúi đầu, lộ ra cái cằm tinh xảo rõ ràng, màu sắc môi mỏng vô cùng đẹp mắt.
Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm lấy ly rượu, màu rượu đỏ tươi phản chiếu lên, không gian bỗng trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Tư Cẩn kiềm chế nhấp một ngụm, miệng hơi mím lại, anh đặt ly rượu lên bàn rồi không chạm vào nữa.
Lấy di động ra từ túi quần, nhìn vào danh sách cuộc gọi trống rỗng bên trong.
Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, người đàn ông bước vào trong rất cứng cáp, cánh tay cơ bắp, phía sau có hai người khác đang kéo một cô gái đầu tóc bù xù.
"Tư thiếu, người đã mang đến." Người đàn ông tự nhiên ngồi xuống ghế, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, sau đó nhận xét một câu: "Không có hương vị gì."
Sau đó hắn hất rượu lên mặt cô gái kia.
"A!" Cô gái sợ hãi kêu lên, cô ta vô cùng hoảng hốt, mặt dính đầy rượu vang đỏ tươi, người này rõ ràng chính là Lăng Phỉ.
Hiện tại Lăng Phỉ có chút bối rối, cô ta vốn dĩ chỉ là xuống lầu đi mua đồ, nhưng lại bị người khác đánh hôn mê, tỉnh lại thì đã ở đây.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt dữ tợn, cô ta đành phải nhìn về phía người trong góc kia.
Giây tiếp theo, cô ta gần như khóc lên vì vui mừng: "Tư Cẩn, cứu tớ, tớ rất sợ hãi..." Nói xong liền muốn tới gần thiếu niên.
Tư Cẩn đã hai ngày không đến trường học, không nghĩ tới cô ta lại gặp được anh ở chỗ này, như thế chẳng phải là họ rất có duyên phận sao?
Tư Cẩn không hề phản ứng, thậm chí mí mắt cũng chưa nâng lên một chút, ánh mắt như cũ nhìn vào di động.
Người đàn ông cười khinh thường, cô gái này còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại à.
Bầu không khí trong phòng tĩnh mịch, Lăng Phỉ chật vật ngồi dưới đất, không ngừng run rẩy khóc nức nở.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, thiếu niên nhanh chóng bắt máy, sắc mặt thanh lãnh dần ôn hòa, khuôn mặt sắc bén trộn lẫn ý cười, giọng nói khàn khàn pha một chút ý làm nũng: "Nguyễn Nguyễn."
"Bảo bảo, anh đang làm gì thế?"
Tư Cẩn nhìn bộ dáng chật vật của Lăng Phỉ: "Đang xem phim."
"Anh từ khi nào lại thích xem phim thế, ăn cơm chiều chưa?"
"Anh ăn rồi, còn em đã ăn chưa?" Tư Cẩn cũng chưa có ăn, Cố Nguyễn không ở nhà, anh hoàn toàn không có hứng thú nấu ăn.
"Em ăn rồi! Bảo bảo, mì thịt bò nơi này ăn siêu ngon, nhưng lượng calo quá cao, ăn xong em còn phải chạy hơn hai vòng, à đúng rồi, em có một người bạn cùng phòng tên là Nghê An, tính cách cô ấy rất tốt, còn giúp em rất nhiều, còn có cô giáo nữa, chính là người tên Thẩm Thanh Lan mà em rất thích..." Cố Nguyễn nói một tràng dài, Tư Cẩn trước sau vẫn luôn mang theo ý cười trên môi.
Giống như phát hiện được Tư Cẩn không quá hứng thú, Cố Nguyễn thử thăm dò mở miệng: "Bảo bảo, có phải anh không vui hay không?"
Tư Cẩn vừa muốn mở miệng, giọng nói sắc nhọn của Lăng Phỉ đã truyền đến: "Cố Nguyễn, Cố Nguyễn, cứu mạng, Tư Cẩn bắt cóc tôi, cứu mạng!"
Tư Cẩn nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng cô ta.
"Bảo bảo, vừa rồi là âm thanh gì vậy? Em giống như nghe được tên của em."
"Không có, vừa rồi anh không cẩn thận bật lớn âm lượng phim, dọa tới em rồi sao?" Tư Cẩn thật cẩn thận mở miệng, mang theo chút dụ dỗ.
Cố Nguyễn đối với Tư Cẩn hoàn toàn tín nhiệm, anh nói cái gì cô đều tin: "Là như vậy à, vậy anh đừng xem quá muộn nha, đi ngủ sớm một chút biết không? Phải ăn cơm đầy đủ nữa, không được dùng máy tính cả ngày..."
Cố Nguyễn dặn dò anh đủ thứ, anh đáp ứng từng cái một, sau đó cúp điện thoại.
Anh đứng lên, dáng người rất cao, biểu tình lại có chút lạnh lẽo.
"Tào ca, lại cho anh thêm mười vạn, tôi muốn cô ta từ này về sau không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tào Nguyên tự nhiên không có ý kiến gì.
Tư Cẩn chuyển khoản cho anh ta ngay lập tức, sau đó rời khỏi quán bar.
Tư Cẩn không đi đến trường học mà một mình trở về nhà, đứng trước cửa một lúc lâu mới có dũng khí đi vào.
Bức màn ở ban công không được kéo lại, Tư Cẩn đột nhiên cảm thấy căn nhà này có chút quạnh quẽ.
Trước khi gặp Cố Nguyễn anh vẫn luôn một mình, Tư Kình thường xuyên không trở về nhà, những người giúp việc cũng luôn ở trong phòng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy ở một mình có gì không tốt, ngược lại anh cảm thấy như thế rất tốt, rất yên tĩnh, khi anh viết chương trình cả ngày trời cũng không ai làm phiền anh.
Khi ở cùng Cố Nguyễn, cô luôn sẽ kêu đói bụng, buổi tối còn sẽ quấn lấy anh đòi anh cùng cô ra ngoài tản bộ, cuối tuần sẽ mang theo anh đi loanh quanh thành phố.
Ngay từ đầu anh cho rằng mình sẽ cảm thấy phiền, không nghĩ tới bản thân lại càng ngày càng vui vẻ chịu đựng.
Anh thích Cố Nguyễn, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô thì đã thích.
May mắn là Cố Nguyễn cũng thích anh.
Cô rất tốt với anh, luôn nhớ rõ anh thích gì, chán ghét gì, sẽ gọi anh là bảo bảo, anh chỉ mới chút không thoải mái cô đã lo lắng muốn khóc...
Tư Cẩn nằm ngửa trên sô pha, nâng cánh tay lên che đi đôi mắt, rầu rĩ cười rộ lên.
Anh đã quá tham lam sự ấm áp này, chỉ mới có một chút chia xa mà đã chịu không nổi.
Nhớ thương xâm nhập khắp người anh, nó giống như kí sinh trùng ăn mòn đi linh hồn của anh.
Tư Cẩn từ trên sô pha đứng lên, đi chân trần xuống sàn nhà, khi Cố Nguyễn đi đã tắt máy sưởi, sàn nhà hiện tại vô cùng lạnh lẽo.
Anh dường như không cảm giác được, chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Cố Nguyễn, do dự một hồi, vẫn là đẩy cửa ra.
Từ trước tới nay Cố Nguyễn chưa bao giờ có thứ gì riêng tư với anh, phòng cô chưa bao giờ khóa cửa, mật khẩu di động và máy tính bảng của cô anh đều biết.
Nhưng anh cũng chưa bao giờ đụng vào chúng.
Cố Nguyễn là mảnh đất thanh thuần nhất trong lòng anh, anh không muốn và cũng không dám vấy bẩn nó.
Nhưng rốt cuộc cũng không thắng nổi nhớ thương.
Trên giường có chiếc váy ngủ mà cô thường mặc nhất, Tư Cẩn ôm lấy nó rồi chôn mặt vào, mùi hương quen thuộc khiến anh thoải mái hơn vài phần.
Cố Nguyễn có thói ở sạch, khăn trải giường được chải một cách tỉ mỉ, anh nhẹ nhàng vuốt tỉ mỉ lại nếp nhăn do khi nãy anh lấy đi chiếc váy ngủ.
Anh khẽ nhếch khóe môi, thân hình cao gầy cuộn tròn thành một khối nhỏ trên sàn nhà, ôm váy ngủ của Cố Nguyễn, rồi thỏa mãn ngủ đi.
Ba giờ sáng, di động trong túi vang lên, Tư Cẩn mở bừng mắt ra, cảm giác tê dại truyền từ đôi chân làm anh nghiến răng, anh nhanh chóng lấy di động ra, nhìn thấy tên người gọi liền thất vọng.
Không phải Cố Nguyễn.
Nhưng mà anh vẫn nghe máy, chỉ là trong giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo, còn khắc chế mà đè thấp: "Tra được rồi?"
Người đàn ông bên kia cười khẽ, tựa hồ như Tư Cẩn vừa hỏi một câu vô nghĩa: "Một việc nhỏ như vậy? Lần giao dịch này coi như xong, Cẩn, sau này tôi có thể tiếp tục giúp cậu."
"Được." Tư Cẩn cũng không có từ chối, đối phương là thành viên trong một tổ chức chuyên về trí tuệ nhân tạo của nước M, Tư Cẩn đã phát hiện một đoạn chương trình của đối phương không hoàn chỉnh, lần này Tư Cẩn đã lấy nó ra làm giao dịch với đối phương, mục đích của anh là -- sự việc Cố Nguyễn bị thương trước kia.
Đối với Tư Cẩn, một thuật toán đơn lẻ nhiều nhất chỉ là một thứ sáng chế, tuy không hữu ích với anh cho lắm nhưng nó là một sự tiến bộ vô cùng lớn đối với họ.
Vả lại ngoài hai việc nhỏ này, bọn họ trả cho anh 500 vạn để anh bán bản quyền, cho nên Tư Cẩn cũng không cảm thấy mình chịu thiệt gì.
Dù sao anh cũng phải kiếm tiền để nuôi Nguyễn Nguyễn.
"Tôi đã gửi nó đến hồm thư của cậu, đúng rồi, cậu có hứng thứ gia nhập ZERO không? Chúng tôi đang thiếu những thiên tài như cậu." Người đàn ông chỉ giống như thuận miệng nói ra, nhưng trong giọng nói lại không giấu được khát vọng.
Thiên tài khó kiếm, hầu hết tất cả mọi người đều bán mạng để có thể trở thành một nhân tài, nhưng để trở thành một thiên tài thì không phải chỉ dựa vào mồ hôi.
"Không, tôi chỉ là một học sinh lớp 12, anh đáng giá cao tôi rồi." Tư Cẩn lạnh lùng từ chối, cũng không cảm thấy lời nói của đối phương có gì quan trọng, còn không làm tâm tình anh dao động bằng một câu nói canh sườn của anh hầm thật ngon của Cố Nguyễn.
Người đàn ông không tỏ ý kiến, tựa hồ đã sớm dự đoán được anh sẽ nói như vậy, dưới trướng của hắn ta cũng có nhân tài, dù cho không thể lung lay Tư Cẩn làm hắn ta cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận được.
Mọi người đều hiểu rõ đạo lí tuổi trẻ bốc đồng là chuyện bình thường, nhưng Tư Cẩn là ngoại lệ, tâm tư của anh quá sâu.
Cúp điện thoại, Tư Cẩn click mở tập tin mà đối phương gửi vừa nãy, là một đoạn ghi âm.
Là giọng nói của Lăng Phỉ và Lăng Ngữ.
【 Lăng Ngữ, chiều nay mày lựa thời điểm không có ai thì lẻn vào phòng thay quần áo rồi cắt quần áo của Cố Nguyễn cho tao, càng nát càng tốt.】
【 Không được, Phỉ Phỉ, bị phát hiện thì chúng ta coi như xong. 】
【 Tại sao mày lại nhát gan như thế, sợ cái gì chứ, tao nói cho mày biết, Cố Nguyễn kia là đồ tiện nhân, tao mới là nữ sinh khiêu vũ tốt nhất, tiết mục cuối cùng đó đáng lẽ ra phải là của tao, thế mà lần này lại bị nó cướp đi, tao thật muốn nhìn xem, một học sinh mới chuyển trường như nó sao lại dám lớn mặt như vậy. 】Sắc mặt Tư Cẩn rét lạnh, tiếp tục nghe tiếp.
【 Phỉ Phỉ, chị không phải thích Tư Cẩn sao? Bọn họ là bạn tốt, nếu như Tư Cẩn biết được sẽ có ấn tượng không tốt với chị. 】 Lăng Ngữ muốn khuyên bảo nhưng cảm xúc của Lăng Phỉ lại càng kích động.
【 Biến mẹ nó cái bạn tốt đi, Tư Cẩn sao có thể làm bạn với nó, tao không chỉ muốn cắt nát trang phục của nó, tao còn muốn bỏ đinh vào giày của nó, khiêu vũ sao? Tao nhất định phải làm cho nó cả đời này cũng không thể khiêu vũ được nữa! 】
Trên thế giới này có vài người chính là như vậy, giận chó đánh mèo không hề có nguyên do, Tư Cẩn càng khó chịu hơn nữa là mình lại bị một người ghê tởm như vậy thích, điều này làm cho anh đối với từ "thích" này thật sự không muốn nhắc tới nữa.
Càng làm cho anh tức giận đó là, hơn nữa chính bởi vì điều này mà làm tổn thương đến cô gái của anh.
Nếu như Nguyễn Nguyễn biết được, hẳn là sẽ chán ghét anh lắm.
Bởi vì ở gần anh mà bị thương, nếu nghiêm trọng hơn nữa thì đời này cô không thể khiêu vũ nữa.
Cô hẳn là sẽ rất sợ hãi.
Sau đó theo lẽ thường mà rời bỏ anh, sẽ cách xa anh.
Không, anh không muốn.
Anh không buồn ngủ mà ngồi trên thảm lật xem album hình của Cố Nguyễn, đại đa số cô đều cười tươi, chỉ có một bức ảnh là không vui, nhưng không phải là tức giận, mà là giả bộ không vui để trêu chọc anh, hai má phồng lên như con cá nóc.
Cực kì đáng yêu.
Trời đã sáng, anh gọi một cuộc điện thoại.
"Tào Nguyên, còn làm việc không?"
"Làm chứ, không làm thì lấy gì mà ăn."
"Mười vạn, Lăng Phỉ, quán bar Cửu Hương Thanh."
"Được."
Tư Cẩn cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp mang theo cực hạn lạnh lẽo, giống như một thanh kiếm sắc bén rốt cuộc cũng được rút ra khỏi vỏ.
Buổi tối ở quán bar Cửu Hương Thanh vô cùng náo nhiệt, đại đa số người có thân phận đều thích đến quán bar này chơi.
Thứ khác không nói, nhưng tính bảo mật chính là hạng nhất.
Chỉ cần không bị người khác ác ý giám sát, thì cơ bản hành tung sẽ không bị bại lộ.
Ở một gian phòng bao, ngồi trong gốc là một thiếu niên, mặc áo hoodie màu đen cùng quần dài, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen.
Anh hơi cúi đầu, lộ ra cái cằm tinh xảo rõ ràng, màu sắc môi mỏng vô cùng đẹp mắt.
Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm lấy ly rượu, màu rượu đỏ tươi phản chiếu lên, không gian bỗng trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Tư Cẩn kiềm chế nhấp một ngụm, miệng hơi mím lại, anh đặt ly rượu lên bàn rồi không chạm vào nữa.
Lấy di động ra từ túi quần, nhìn vào danh sách cuộc gọi trống rỗng bên trong.
Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, người đàn ông bước vào trong rất cứng cáp, cánh tay cơ bắp, phía sau có hai người khác đang kéo một cô gái đầu tóc bù xù.
"Tư thiếu, người đã mang đến." Người đàn ông tự nhiên ngồi xuống ghế, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, sau đó nhận xét một câu: "Không có hương vị gì."
Sau đó hắn hất rượu lên mặt cô gái kia.
"A!" Cô gái sợ hãi kêu lên, cô ta vô cùng hoảng hốt, mặt dính đầy rượu vang đỏ tươi, người này rõ ràng chính là Lăng Phỉ.
Hiện tại Lăng Phỉ có chút bối rối, cô ta vốn dĩ chỉ là xuống lầu đi mua đồ, nhưng lại bị người khác đánh hôn mê, tỉnh lại thì đã ở đây.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt dữ tợn, cô ta đành phải nhìn về phía người trong góc kia.
Giây tiếp theo, cô ta gần như khóc lên vì vui mừng: "Tư Cẩn, cứu tớ, tớ rất sợ hãi..." Nói xong liền muốn tới gần thiếu niên.
Tư Cẩn đã hai ngày không đến trường học, không nghĩ tới cô ta lại gặp được anh ở chỗ này, như thế chẳng phải là họ rất có duyên phận sao?
Tư Cẩn không hề phản ứng, thậm chí mí mắt cũng chưa nâng lên một chút, ánh mắt như cũ nhìn vào di động.
Người đàn ông cười khinh thường, cô gái này còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại à.
Bầu không khí trong phòng tĩnh mịch, Lăng Phỉ chật vật ngồi dưới đất, không ngừng run rẩy khóc nức nở.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, thiếu niên nhanh chóng bắt máy, sắc mặt thanh lãnh dần ôn hòa, khuôn mặt sắc bén trộn lẫn ý cười, giọng nói khàn khàn pha một chút ý làm nũng: "Nguyễn Nguyễn."
"Bảo bảo, anh đang làm gì thế?"
Tư Cẩn nhìn bộ dáng chật vật của Lăng Phỉ: "Đang xem phim."
"Anh từ khi nào lại thích xem phim thế, ăn cơm chiều chưa?"
"Anh ăn rồi, còn em đã ăn chưa?" Tư Cẩn cũng chưa có ăn, Cố Nguyễn không ở nhà, anh hoàn toàn không có hứng thú nấu ăn.
"Em ăn rồi! Bảo bảo, mì thịt bò nơi này ăn siêu ngon, nhưng lượng calo quá cao, ăn xong em còn phải chạy hơn hai vòng, à đúng rồi, em có một người bạn cùng phòng tên là Nghê An, tính cách cô ấy rất tốt, còn giúp em rất nhiều, còn có cô giáo nữa, chính là người tên Thẩm Thanh Lan mà em rất thích..." Cố Nguyễn nói một tràng dài, Tư Cẩn trước sau vẫn luôn mang theo ý cười trên môi.
Giống như phát hiện được Tư Cẩn không quá hứng thú, Cố Nguyễn thử thăm dò mở miệng: "Bảo bảo, có phải anh không vui hay không?"
Tư Cẩn vừa muốn mở miệng, giọng nói sắc nhọn của Lăng Phỉ đã truyền đến: "Cố Nguyễn, Cố Nguyễn, cứu mạng, Tư Cẩn bắt cóc tôi, cứu mạng!"
Tư Cẩn nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng cô ta.
"Bảo bảo, vừa rồi là âm thanh gì vậy? Em giống như nghe được tên của em."
"Không có, vừa rồi anh không cẩn thận bật lớn âm lượng phim, dọa tới em rồi sao?" Tư Cẩn thật cẩn thận mở miệng, mang theo chút dụ dỗ.
Cố Nguyễn đối với Tư Cẩn hoàn toàn tín nhiệm, anh nói cái gì cô đều tin: "Là như vậy à, vậy anh đừng xem quá muộn nha, đi ngủ sớm một chút biết không? Phải ăn cơm đầy đủ nữa, không được dùng máy tính cả ngày..."
Cố Nguyễn dặn dò anh đủ thứ, anh đáp ứng từng cái một, sau đó cúp điện thoại.
Anh đứng lên, dáng người rất cao, biểu tình lại có chút lạnh lẽo.
"Tào ca, lại cho anh thêm mười vạn, tôi muốn cô ta từ này về sau không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tào Nguyên tự nhiên không có ý kiến gì.
Tư Cẩn chuyển khoản cho anh ta ngay lập tức, sau đó rời khỏi quán bar.