Chương 39
Edit: Trúc Điện chủ
Lúc mới bắt được thiếu niên, không cần người ép hỏi, thiếu niên đã “Tự báo gia môn”.
Nhưng sơn phỉ cũng buồn bực, vùng gần đây không nghe nói có gia đình giàu có họ Trương nào mà.
Sơn phỉ dẫn Nhất Niệm vào một cái nhà tranh, phái hai người trông ở bên ngoài.
Loại trói gà không chặt này, phái hai người nhìn đã là coi trọng hắn rồi.
Thiếu niên an tĩnh một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Này, mở trói cho ta đi.”
Trên trán người gác cửa nổi gân xanh: “Ngươi cho rằng người vẫn là công tử thiếu gia à, dám hô to gọi nhỏ với lão tử, có tin lão tử…”
Thiếu niên sợ đến mức rụt cổ vào, nhưng rất nhanh hợp tình hợp lý nói: “Ngươi mở trói cho ta, ta cho ngươi ăn đường.”
Hán tử muốn động thủ sửng sốt.
Đường, dân chúng tầng lớp dưới cùng như hắn chỉ mới nghe qua thứ đồ chơi quý giá này chứ chưa được ăn bao giờ.
Hán tử nửa tin nửa ngờ hù dọa: “Trương Nhất Niệm, ngươi đừng ra vẻ, nếu không lão tử giết chết ngươi.”
Trương Nhất Niệm là cái tên mà thiếu niên tự mình nói ra, còn nói phụ thân hắn rất yêu hắn, nên đặt tên hắn là Nhất Niệm, ngày ngày nhớ, hàng đêm nhớ, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Cũng đủ ngưỡng mộ!
Trương - bị bắt thành cha già hiền từ - Túc ở cách trăm dặm hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi: “Ôi, cũng không biết bây giờ mấy người Nhất Niệm sao rồi.” Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha.
Trong nhà tranh, Trương Nhất Niệm chu lên cái miệng nhỏ, kiêu căng nói: “Còn không phải là khối đường à, hiếm lạ gì chứ, ta còn cần ra vẻ à.”
Hán tử: …
Mẹ nó, ngứa tay vãi.
Hán tử liếc mắt với một người nữa, người nọ nói: “Ngươi xem hắn kìa, tiểu thiếu gia da thịt non mịn, trói hay không trói cũng thế mà.”
Sau đó trong lòng hai người ngầm hiểu với nhau mà cởi trói cho thiếu niên. Sau khi thiếu niên được cởi trói, hoạt động tay chân: “Hô, cuối cùng cũng được thoải mái.”
Hai hán tử có chút vội vã: “Đường đâu.”
Thiếu niên trợn trắng mắt: “Vội cái gì, chờ tí.”
Hắn moi moi trong tay áo, moi ra một cái giấy bọc nhỏ, hắn vừa mới lấy ra, hai hán tử lập tức cướp đi, vội không chờ nổi mở bọc giấy ra, lộ ra hai cái đồ màu trắng bên trong.
“Đây là cái gì?”
Thiếu niên hừ hừ: “Đương nhiên là kẹo sữa, các ngươi chưa thấy qua bao giờ à?”
“Ai… Ai nói chúng ta chưa thấy bao giờ. Chúng ta chính là thử ngươi xem ngươi có thành thật không thôi.” Hai hán tử mỗi người cầm một khối, thử cắn một chút thăm dò.
Mùi sữa thơm ngào ngạt nhất thời tràn ngập trong miệng, khiến người ta cảm thấy ngon đến nheo hết mắt lại.
Bọn họ là người thô bỉ, không hình dung là rốt cuộc là cảm giác như thế nào, chỉ là cảm thấy khối kẹo sữa này là đồ ăn ngon nhất mà bọn họ ăn qua trong đời này.
Ngay cả hương vị của thịt cũng không bằng.
Thiếu niên không để ý đến bọn họ, tự mình lùi vào góc phòng, hai hán tử quý trọng thu kẹo sữa lại, chua xót nói: “Quả nhiên là tiểu thiếu gia lớn lên trong lọ mật đường.”
Thứ mà cả đời bọn họ cũng chẳng có, ở trong mắt người khác căn bản chẳng đáng gì cả.
Nghĩ như vậy, thật sự cực kỳ muốn giết những tên giàu có đó.
Ngay vào lúc tư tưởng của hai người đang đi đến cực đoan, thiếu niên đột nhiên nói: “Mặc kệ các ngươi có tin không, Trương gia ta chưa từng hãm hại bất kỳ kẻ nào cả. Loại kẹo sữa mà các ngươi ăn này, chỉ cần là người chịu làm việc đều có thể được vài cái, càng đừng nói đến ăn cơm no mặc áo ấm.”
“Ngươi nói bậy à.” Hán tử có chút động tâm, nhưng hắn đã đi lên con đường sai trái, không quay đầu được: “Người giàu có không bức ép nông hộ thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”
“Đúng thế đúng thế.” Người kia phụ họa theo.
Sau đó nhà tranh yên lặng thật lâu.
Hai hán tử không chịu nổi không khí này nên đi ra ngoài. Thiếu niên ngồi ở trong nhà tranh, loại nhà đơn sơ này cũng không có cách âm.
“Các ngươi đã từng giết ngươi chưa?”
“Đương nhiên.” Hán tử hung tợn nói: “Chúng ta là sơn tặc mà.”
Võ Lão Tứ muốn kéo tất cả mọi người lên thuyền giặc, nên sẽ không cho phép bàn tay của thủ hạ được sạch sẽ.
“Người đầu tiên ngươi giết là nam hay nữ?” Thiếu niên tiếp tục hỏi.
Vốn hán tử có thể không cần trả lời, thậm chí có thể mượn cơ hội này đánh cho thiếu niên một trận, nhưng cuối cùng hắn lại không làm thế: “... Là một nữ nhân. Nàng ta vô cùng gầy, gió thổi qua là ngã.”
Hán tử còn nhớ rõ lúc nữ nhân đó chết, khóe miệng còn mang theo nụ cười giống như được giải thoát vậy.
Sau đó một thời gian dài hắn đều gặp ác mộng, mãi cho đến khi hắn giết người thứ hai.
Đối phương là một nạn dân bình thường, khoảng hai mươi tuổi, dập đầu xin hắn tha thứ, hắn chần chừ không muốn giết người.
Nhưng đại đương gia nói không phải đối phương chết thì là hắn chết.
Sơn tặc phải có huyết tính của sơn tặc.
Nhà tranh lại yên lặng. Trong lòng hán tử đột nhiên nảy lên cảm xúc cáu kỉnh. Hắn muốn đánh người để phát tiết, rồi lại né tránh thiếu niên theo bản năng. Hắn quy tội cho thiếu niên vì đối phương đã cho hắn một viên đường.
…
Trời tối, trong đại đường Đả Hổ trại đèn đuốc sáng trưng, bên trong có mùi đồ ăn, tiếng hát của nữ nhân, tiếng cười nói của nam nhân.
Đêm nay Đả Hổ trại vô cùng náo nhiệt, ban ngày bọn họ mới cướp về được một thằng nhóc vàng, buổi tối Tề sư gia đã tới rồi.
“Để chúng ta đi phục kích một nhánh quân đội á hả? Tề sư gia đây là coi chúng ta như mũi thương mà dùng hử.” Võ Lão Tứ dùng sức xoa nắn thân thể nữ nhân trong ngực, trên tay hơi mất khống chế, nữ nhân đau đến ứa nước mắt, cũng không dám rên một tiếng.
Tề sư gia cười hì hì: “Đại đương gia nghe ta nói hết đã nào. Chúng ta là thành tâm muốn hợp tác với đại đương gia, sẽ không để đại đương gia không có chuẩn bị mà đi, mời đại đương gia xem.”
Tề sư gia lấy từ trong ngực ra một bản vẽ đưa qua, Võ Lão Tứ dùng mắt ra hiệu, lập tức có người nhận lấy.
Tề sư gia nói: “Đây là bản đồ đường đi của nhánh quân đội kia.”
Có cái này, Võ Lão Tứ có thể chiếm hết tiên cơ.
Nhưng mà Võ Lão Tứ ném bản vẽ sang bên cạnh, cười nhạo: “Cho dù có cái này thì sao chứ, còn không phải muốn lão tử gánh nguy hiểm à.”
Tề sư gia thần thần bí bí mà vươn một ngón tay ra: “Phía trên lên tiếng chỉ cần đại đương gia chịu làm thì sẽ có phép đại đương gia đi đoạt Vân Châu một lần.”
Vân Châu là một châu thành, sự giàu có và đông đúc không phải một Hội huyện nho nhỏ có thể so sánh.
Tề sư gia: “Quan phủ sẽ chỉ chống cự tượng trưng một chút, về phần cướp được nhiều hay ít thì phải xem bản lĩnh của đại đương gia rồi.”
Người bên người của Võ Lão Tứ cũng ngồi không yên: “Đại đương gia, làm đi. Nghe nói Vân Châu có rất nhiều tiền tài, mỹ nhân. Mấy phụ nhân Hội huyện ta chơi chán rồi.”
“Đại đương gia…”
“Đại đương gia, cướp lương thực tiền tài, chúng ta có thể triệu tập càng nhiều nhân thủ, đến lúc đó thể lực Đả Hổ trại lại càng lớn hơn nữa.”
Những lời này đi vào trong lòng Võ Lão Tứ, hắn buông bát rượu: “Thành, đơn hàng này, lão tử làm.”
Trong đại đường, mọi người đang đắm chìm vào tương lai tốt đẹp không xa.
Mà sau núi Đả Hổ trại đã có người mò lên đến nơi.
Hai hán tử vốn trông coi Trương Nhất Niệm dựa vào tường, sắc trời tối tăm, người xung quanh chỉ cho rằng hai người này gác mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà nếu thật sự đến gần, mới có thể phát hiện đầu hai người gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, phía sau dùng gậy gỗ chống đỡ.
Thiếu niên trong nhà tranh đã sớm không còn bóng dáng.
…
“Nhất Niệm đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Thiếu niên lạnh lùng nói: “Trên tay tất cả sơn tặc trong trại này đều dính mạng người, chờ lát nữa không giữ lại một người nào hết.”
Trong lòng mọi người rùng mình: “Vâng, đại nhân.”
Dựa vào bản đồ địa hình Nhất Niệm mang đến, một đám người nhanh chóng giết lên Đả Hổ trại.
Lúc Võ Lão Tứ phát hiện không đúng, bên ngoài đã náo loạn lên rồi.
“Sao lại thế này?”
“Đại đương gia, đại đương gia không xong rồi, có người đánh giết lên núi.” Có người vội vã tiến vào hội báo.
Võ Lão Tứ giận không kìm được: “Sao có thể để người đánh lên núi. Nhất định là sơn trại có nội gian.”
“Lão tử muốn nhìn là đứa nào không muốn sống nữa.” Hắn lấy đại đao hùng hổ đi ra ngoài.
Tề sư gia lại nhịn không được trong lòng nhảy dựng lên. Đây, đây đều đã giết lên núi rồi, nhất định người tới không có ý tốt mà.
Cái tên hữu dũng vô mưu Võ Lão Tứ kia có thể chống đỡ nổi sao.
Bên ngoài ánh lửa ngút trời, khắp nơi vang lên tiếng chém giết, Võ Lão Tứ tiện tay túm lấy một người, quát hỏi: “Địch nhân ở đâu?”
Vừa dứt lời, trước mặt bay đến một tảng đá, Võ Lão Tứ khó khăn né tránh, trước mắt ngân quang chợt lóe, bản năng chiến đấu đã khắc vào trong xương cốt, hắn lập tức quấn lấy người kia giao đấu.
Hắn vừa nhìn thấy rõ mặt người kia, vừa kinh vừa giận: “Trương - Nhất - Niệm.”
Thiếu niên không nhiều lời với hắn, nắm đao dùng sức bổ tới.
“Chỉ là thằng nhóc con cũng dám…” Trên mặt hắn đắc ý và phẫn nộ vừa thu lại, chỉ cảm thấy chỗ vũ khí chạm vào nhau chấn động đến tê dại cổ tay hắn.
Sức lực của thiếu niên này lớn đến kinh người, ngay cả hắn cũng không đủ sức theo được.
“Rốt cuộc ngươi là ai??” Trong lòng Võ Lão Tứ sóng to gió lớn ngập tràn, khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy, thân thủ mạnh mẽ, sao có thể là con của thương nhân được.
Trong đêm đen, đôi mắt thiếu niên sáng như trăng bạc, giọng nói lại mang theo sự lạnh lẽo, nói có khí phách: “Là người muốn mạng của ngươi.”
Thiếu niên đổi thành hai tay cầm đao, nhảy một thế cọp vồ dùng sức chém xuống, Võ Lão Tứ giơ đao lên đón đỡ, vậy mà vũ khí bị chém đứt đôi.
Hắn còn chưa kịp kinh ngạc, ngực đau nhức một trận, cả người đều bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn biết hôm nay đã đụng phải một cái đinh cứng rồi, kệ những thứ khác, hiện tại giữ mạng quan trọng hơn.
Hắn nắm một nắm bùn đất lên tung về phía sau rồi lập tức chạy, lại nghe phía sau truyền đến tiếng xé gió, hắn vô thức quay đầu lại, ngân quang quen thuộc, chẳng qua lúc này hắn không còn phần may mắn nào để tránh thoát được nữa.
Khoảng khắc khi chết, điều hắn nghĩ lại là sao có thể có người bay trên trời nhỉ?
Võ Lão Tứ bỏ mạng, sĩ khí Đả Hổ trại giảm mạnh, mà sau đó đội hộ vệ ra tay thì phát hiện mấy tên sơn phỉ này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, thậm chí cũng có thể bị bọn họ nhẹ nhàng xử lý.
Trải qua sự huấn luyện của Nhất Niệm, đội ngũ đã sớm không còn là nông phu lúc trước, còn có áo giáp và vũ khí sắc bén, trận chiến này kết thúc vào sau nửa đêm.
Nhất Niệm nhìn hai tên trông cửa bị áp tải đến trước mặt hắn, trên mặt không vui không buồn, ngay cả giọng nói cũng không có chút độ ấm nào: “Ta không lưu lại hạng người lạm sát người vô tội.”
Hai người này bởi vì hôn mê mà tránh thoát được một kiếp, lúc này bị người ta giải đến trước mặt Nhất Niệm, nghe được lời đối phương nói thì biết là tránh không thoát được.
Người trước đó trả lời Nhất Niệm cười khổ một tiếng: “Tiểu thiếu gia, nếu người lúc trước chúng ta gặp được là ngươi thì tốt rồi.”
Giết người không phải là nguyện vọng của bọn họ, chẳng qua phải lựa chọn người khác chết hay bọn họ chết, thì bọn họ sẽ lựa chọn người khác chết thôi.
Đây không thể tính là quyết định sai lầm được, nhưng một khi đã gieo nhân thì tất nhiên cũng phải nghĩ đến hậu quả này rồi.
Kẻ giết người ắt sẽ bị người giết.
Nhất Niệm mím chặt môi, không nói chuyện. Nếu không phải lúc khổ cực nhất hắn gặp được Trương Túc thì bây giờ sẽ có dáng vẻ gì nhỉ.
“Tiểu thiếu gia, nể mặt chúng ta coi như có lễ với ngươi…” Hán tử vốn định văn vẻ nói hai chữ “Trọng đãi”, nhưng nói đến một nửa mới phát hiện không nói lên lời.
Mặt hắn không dầy được như vậy.
Vì thế sửa lời nói: “Tiểu thiếu gia, xin người thương xót thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của chúng ta trước khi chết.”
Nhất Niệm: “Cái gì?”
Hán tử liếm đôi môi khô nứt, ánh mắt có chút hoài niệm: “Cái kẹo sữa kia vẫn ở trong ngực ta, có thể đút cho ta ăn không?”
“Ta không phải người tốt, nhưng ta đã từng không phải là người xấu.”
Đội hộ vệ đều lặng im, cuối cùng dưới sự ra hiệu của Nhất Niệm, một nam nhân tiến lên lấy kẹo sữa trong ngực hán tử kia ra đút cho hắn ăn.
Kẹo sữa hòa tan trong miệng, bọn họ an tường nhắm mắt lại, nặng nề ngã vào trong vũng máu.
Nhất Niệm ra lệnh: “Mang người làm việc nặng và nữ nhân trong trại, binh khí, lương thực và tài vật đi, những thứ còn lại đốt hết.”
Lúc mới bắt được thiếu niên, không cần người ép hỏi, thiếu niên đã “Tự báo gia môn”.
Nhưng sơn phỉ cũng buồn bực, vùng gần đây không nghe nói có gia đình giàu có họ Trương nào mà.
Sơn phỉ dẫn Nhất Niệm vào một cái nhà tranh, phái hai người trông ở bên ngoài.
Loại trói gà không chặt này, phái hai người nhìn đã là coi trọng hắn rồi.
Thiếu niên an tĩnh một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Này, mở trói cho ta đi.”
Trên trán người gác cửa nổi gân xanh: “Ngươi cho rằng người vẫn là công tử thiếu gia à, dám hô to gọi nhỏ với lão tử, có tin lão tử…”
Thiếu niên sợ đến mức rụt cổ vào, nhưng rất nhanh hợp tình hợp lý nói: “Ngươi mở trói cho ta, ta cho ngươi ăn đường.”
Hán tử muốn động thủ sửng sốt.
Đường, dân chúng tầng lớp dưới cùng như hắn chỉ mới nghe qua thứ đồ chơi quý giá này chứ chưa được ăn bao giờ.
Hán tử nửa tin nửa ngờ hù dọa: “Trương Nhất Niệm, ngươi đừng ra vẻ, nếu không lão tử giết chết ngươi.”
Trương Nhất Niệm là cái tên mà thiếu niên tự mình nói ra, còn nói phụ thân hắn rất yêu hắn, nên đặt tên hắn là Nhất Niệm, ngày ngày nhớ, hàng đêm nhớ, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Cũng đủ ngưỡng mộ!
Trương - bị bắt thành cha già hiền từ - Túc ở cách trăm dặm hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi: “Ôi, cũng không biết bây giờ mấy người Nhất Niệm sao rồi.” Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha.
Trong nhà tranh, Trương Nhất Niệm chu lên cái miệng nhỏ, kiêu căng nói: “Còn không phải là khối đường à, hiếm lạ gì chứ, ta còn cần ra vẻ à.”
Hán tử: …
Mẹ nó, ngứa tay vãi.
Hán tử liếc mắt với một người nữa, người nọ nói: “Ngươi xem hắn kìa, tiểu thiếu gia da thịt non mịn, trói hay không trói cũng thế mà.”
Sau đó trong lòng hai người ngầm hiểu với nhau mà cởi trói cho thiếu niên. Sau khi thiếu niên được cởi trói, hoạt động tay chân: “Hô, cuối cùng cũng được thoải mái.”
Hai hán tử có chút vội vã: “Đường đâu.”
Thiếu niên trợn trắng mắt: “Vội cái gì, chờ tí.”
Hắn moi moi trong tay áo, moi ra một cái giấy bọc nhỏ, hắn vừa mới lấy ra, hai hán tử lập tức cướp đi, vội không chờ nổi mở bọc giấy ra, lộ ra hai cái đồ màu trắng bên trong.
“Đây là cái gì?”
Thiếu niên hừ hừ: “Đương nhiên là kẹo sữa, các ngươi chưa thấy qua bao giờ à?”
“Ai… Ai nói chúng ta chưa thấy bao giờ. Chúng ta chính là thử ngươi xem ngươi có thành thật không thôi.” Hai hán tử mỗi người cầm một khối, thử cắn một chút thăm dò.
Mùi sữa thơm ngào ngạt nhất thời tràn ngập trong miệng, khiến người ta cảm thấy ngon đến nheo hết mắt lại.
Bọn họ là người thô bỉ, không hình dung là rốt cuộc là cảm giác như thế nào, chỉ là cảm thấy khối kẹo sữa này là đồ ăn ngon nhất mà bọn họ ăn qua trong đời này.
Ngay cả hương vị của thịt cũng không bằng.
Thiếu niên không để ý đến bọn họ, tự mình lùi vào góc phòng, hai hán tử quý trọng thu kẹo sữa lại, chua xót nói: “Quả nhiên là tiểu thiếu gia lớn lên trong lọ mật đường.”
Thứ mà cả đời bọn họ cũng chẳng có, ở trong mắt người khác căn bản chẳng đáng gì cả.
Nghĩ như vậy, thật sự cực kỳ muốn giết những tên giàu có đó.
Ngay vào lúc tư tưởng của hai người đang đi đến cực đoan, thiếu niên đột nhiên nói: “Mặc kệ các ngươi có tin không, Trương gia ta chưa từng hãm hại bất kỳ kẻ nào cả. Loại kẹo sữa mà các ngươi ăn này, chỉ cần là người chịu làm việc đều có thể được vài cái, càng đừng nói đến ăn cơm no mặc áo ấm.”
“Ngươi nói bậy à.” Hán tử có chút động tâm, nhưng hắn đã đi lên con đường sai trái, không quay đầu được: “Người giàu có không bức ép nông hộ thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”
“Đúng thế đúng thế.” Người kia phụ họa theo.
Sau đó nhà tranh yên lặng thật lâu.
Hai hán tử không chịu nổi không khí này nên đi ra ngoài. Thiếu niên ngồi ở trong nhà tranh, loại nhà đơn sơ này cũng không có cách âm.
“Các ngươi đã từng giết ngươi chưa?”
“Đương nhiên.” Hán tử hung tợn nói: “Chúng ta là sơn tặc mà.”
Võ Lão Tứ muốn kéo tất cả mọi người lên thuyền giặc, nên sẽ không cho phép bàn tay của thủ hạ được sạch sẽ.
“Người đầu tiên ngươi giết là nam hay nữ?” Thiếu niên tiếp tục hỏi.
Vốn hán tử có thể không cần trả lời, thậm chí có thể mượn cơ hội này đánh cho thiếu niên một trận, nhưng cuối cùng hắn lại không làm thế: “... Là một nữ nhân. Nàng ta vô cùng gầy, gió thổi qua là ngã.”
Hán tử còn nhớ rõ lúc nữ nhân đó chết, khóe miệng còn mang theo nụ cười giống như được giải thoát vậy.
Sau đó một thời gian dài hắn đều gặp ác mộng, mãi cho đến khi hắn giết người thứ hai.
Đối phương là một nạn dân bình thường, khoảng hai mươi tuổi, dập đầu xin hắn tha thứ, hắn chần chừ không muốn giết người.
Nhưng đại đương gia nói không phải đối phương chết thì là hắn chết.
Sơn tặc phải có huyết tính của sơn tặc.
Nhà tranh lại yên lặng. Trong lòng hán tử đột nhiên nảy lên cảm xúc cáu kỉnh. Hắn muốn đánh người để phát tiết, rồi lại né tránh thiếu niên theo bản năng. Hắn quy tội cho thiếu niên vì đối phương đã cho hắn một viên đường.
…
Trời tối, trong đại đường Đả Hổ trại đèn đuốc sáng trưng, bên trong có mùi đồ ăn, tiếng hát của nữ nhân, tiếng cười nói của nam nhân.
Đêm nay Đả Hổ trại vô cùng náo nhiệt, ban ngày bọn họ mới cướp về được một thằng nhóc vàng, buổi tối Tề sư gia đã tới rồi.
“Để chúng ta đi phục kích một nhánh quân đội á hả? Tề sư gia đây là coi chúng ta như mũi thương mà dùng hử.” Võ Lão Tứ dùng sức xoa nắn thân thể nữ nhân trong ngực, trên tay hơi mất khống chế, nữ nhân đau đến ứa nước mắt, cũng không dám rên một tiếng.
Tề sư gia cười hì hì: “Đại đương gia nghe ta nói hết đã nào. Chúng ta là thành tâm muốn hợp tác với đại đương gia, sẽ không để đại đương gia không có chuẩn bị mà đi, mời đại đương gia xem.”
Tề sư gia lấy từ trong ngực ra một bản vẽ đưa qua, Võ Lão Tứ dùng mắt ra hiệu, lập tức có người nhận lấy.
Tề sư gia nói: “Đây là bản đồ đường đi của nhánh quân đội kia.”
Có cái này, Võ Lão Tứ có thể chiếm hết tiên cơ.
Nhưng mà Võ Lão Tứ ném bản vẽ sang bên cạnh, cười nhạo: “Cho dù có cái này thì sao chứ, còn không phải muốn lão tử gánh nguy hiểm à.”
Tề sư gia thần thần bí bí mà vươn một ngón tay ra: “Phía trên lên tiếng chỉ cần đại đương gia chịu làm thì sẽ có phép đại đương gia đi đoạt Vân Châu một lần.”
Vân Châu là một châu thành, sự giàu có và đông đúc không phải một Hội huyện nho nhỏ có thể so sánh.
Tề sư gia: “Quan phủ sẽ chỉ chống cự tượng trưng một chút, về phần cướp được nhiều hay ít thì phải xem bản lĩnh của đại đương gia rồi.”
Người bên người của Võ Lão Tứ cũng ngồi không yên: “Đại đương gia, làm đi. Nghe nói Vân Châu có rất nhiều tiền tài, mỹ nhân. Mấy phụ nhân Hội huyện ta chơi chán rồi.”
“Đại đương gia…”
“Đại đương gia, cướp lương thực tiền tài, chúng ta có thể triệu tập càng nhiều nhân thủ, đến lúc đó thể lực Đả Hổ trại lại càng lớn hơn nữa.”
Những lời này đi vào trong lòng Võ Lão Tứ, hắn buông bát rượu: “Thành, đơn hàng này, lão tử làm.”
Trong đại đường, mọi người đang đắm chìm vào tương lai tốt đẹp không xa.
Mà sau núi Đả Hổ trại đã có người mò lên đến nơi.
Hai hán tử vốn trông coi Trương Nhất Niệm dựa vào tường, sắc trời tối tăm, người xung quanh chỉ cho rằng hai người này gác mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà nếu thật sự đến gần, mới có thể phát hiện đầu hai người gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, phía sau dùng gậy gỗ chống đỡ.
Thiếu niên trong nhà tranh đã sớm không còn bóng dáng.
…
“Nhất Niệm đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Thiếu niên lạnh lùng nói: “Trên tay tất cả sơn tặc trong trại này đều dính mạng người, chờ lát nữa không giữ lại một người nào hết.”
Trong lòng mọi người rùng mình: “Vâng, đại nhân.”
Dựa vào bản đồ địa hình Nhất Niệm mang đến, một đám người nhanh chóng giết lên Đả Hổ trại.
Lúc Võ Lão Tứ phát hiện không đúng, bên ngoài đã náo loạn lên rồi.
“Sao lại thế này?”
“Đại đương gia, đại đương gia không xong rồi, có người đánh giết lên núi.” Có người vội vã tiến vào hội báo.
Võ Lão Tứ giận không kìm được: “Sao có thể để người đánh lên núi. Nhất định là sơn trại có nội gian.”
“Lão tử muốn nhìn là đứa nào không muốn sống nữa.” Hắn lấy đại đao hùng hổ đi ra ngoài.
Tề sư gia lại nhịn không được trong lòng nhảy dựng lên. Đây, đây đều đã giết lên núi rồi, nhất định người tới không có ý tốt mà.
Cái tên hữu dũng vô mưu Võ Lão Tứ kia có thể chống đỡ nổi sao.
Bên ngoài ánh lửa ngút trời, khắp nơi vang lên tiếng chém giết, Võ Lão Tứ tiện tay túm lấy một người, quát hỏi: “Địch nhân ở đâu?”
Vừa dứt lời, trước mặt bay đến một tảng đá, Võ Lão Tứ khó khăn né tránh, trước mắt ngân quang chợt lóe, bản năng chiến đấu đã khắc vào trong xương cốt, hắn lập tức quấn lấy người kia giao đấu.
Hắn vừa nhìn thấy rõ mặt người kia, vừa kinh vừa giận: “Trương - Nhất - Niệm.”
Thiếu niên không nhiều lời với hắn, nắm đao dùng sức bổ tới.
“Chỉ là thằng nhóc con cũng dám…” Trên mặt hắn đắc ý và phẫn nộ vừa thu lại, chỉ cảm thấy chỗ vũ khí chạm vào nhau chấn động đến tê dại cổ tay hắn.
Sức lực của thiếu niên này lớn đến kinh người, ngay cả hắn cũng không đủ sức theo được.
“Rốt cuộc ngươi là ai??” Trong lòng Võ Lão Tứ sóng to gió lớn ngập tràn, khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy, thân thủ mạnh mẽ, sao có thể là con của thương nhân được.
Trong đêm đen, đôi mắt thiếu niên sáng như trăng bạc, giọng nói lại mang theo sự lạnh lẽo, nói có khí phách: “Là người muốn mạng của ngươi.”
Thiếu niên đổi thành hai tay cầm đao, nhảy một thế cọp vồ dùng sức chém xuống, Võ Lão Tứ giơ đao lên đón đỡ, vậy mà vũ khí bị chém đứt đôi.
Hắn còn chưa kịp kinh ngạc, ngực đau nhức một trận, cả người đều bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn biết hôm nay đã đụng phải một cái đinh cứng rồi, kệ những thứ khác, hiện tại giữ mạng quan trọng hơn.
Hắn nắm một nắm bùn đất lên tung về phía sau rồi lập tức chạy, lại nghe phía sau truyền đến tiếng xé gió, hắn vô thức quay đầu lại, ngân quang quen thuộc, chẳng qua lúc này hắn không còn phần may mắn nào để tránh thoát được nữa.
Khoảng khắc khi chết, điều hắn nghĩ lại là sao có thể có người bay trên trời nhỉ?
Võ Lão Tứ bỏ mạng, sĩ khí Đả Hổ trại giảm mạnh, mà sau đó đội hộ vệ ra tay thì phát hiện mấy tên sơn phỉ này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, thậm chí cũng có thể bị bọn họ nhẹ nhàng xử lý.
Trải qua sự huấn luyện của Nhất Niệm, đội ngũ đã sớm không còn là nông phu lúc trước, còn có áo giáp và vũ khí sắc bén, trận chiến này kết thúc vào sau nửa đêm.
Nhất Niệm nhìn hai tên trông cửa bị áp tải đến trước mặt hắn, trên mặt không vui không buồn, ngay cả giọng nói cũng không có chút độ ấm nào: “Ta không lưu lại hạng người lạm sát người vô tội.”
Hai người này bởi vì hôn mê mà tránh thoát được một kiếp, lúc này bị người ta giải đến trước mặt Nhất Niệm, nghe được lời đối phương nói thì biết là tránh không thoát được.
Người trước đó trả lời Nhất Niệm cười khổ một tiếng: “Tiểu thiếu gia, nếu người lúc trước chúng ta gặp được là ngươi thì tốt rồi.”
Giết người không phải là nguyện vọng của bọn họ, chẳng qua phải lựa chọn người khác chết hay bọn họ chết, thì bọn họ sẽ lựa chọn người khác chết thôi.
Đây không thể tính là quyết định sai lầm được, nhưng một khi đã gieo nhân thì tất nhiên cũng phải nghĩ đến hậu quả này rồi.
Kẻ giết người ắt sẽ bị người giết.
Nhất Niệm mím chặt môi, không nói chuyện. Nếu không phải lúc khổ cực nhất hắn gặp được Trương Túc thì bây giờ sẽ có dáng vẻ gì nhỉ.
“Tiểu thiếu gia, nể mặt chúng ta coi như có lễ với ngươi…” Hán tử vốn định văn vẻ nói hai chữ “Trọng đãi”, nhưng nói đến một nửa mới phát hiện không nói lên lời.
Mặt hắn không dầy được như vậy.
Vì thế sửa lời nói: “Tiểu thiếu gia, xin người thương xót thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của chúng ta trước khi chết.”
Nhất Niệm: “Cái gì?”
Hán tử liếm đôi môi khô nứt, ánh mắt có chút hoài niệm: “Cái kẹo sữa kia vẫn ở trong ngực ta, có thể đút cho ta ăn không?”
“Ta không phải người tốt, nhưng ta đã từng không phải là người xấu.”
Đội hộ vệ đều lặng im, cuối cùng dưới sự ra hiệu của Nhất Niệm, một nam nhân tiến lên lấy kẹo sữa trong ngực hán tử kia ra đút cho hắn ăn.
Kẹo sữa hòa tan trong miệng, bọn họ an tường nhắm mắt lại, nặng nề ngã vào trong vũng máu.
Nhất Niệm ra lệnh: “Mang người làm việc nặng và nữ nhân trong trại, binh khí, lương thực và tài vật đi, những thứ còn lại đốt hết.”