Chương 42:
Cô được Lý Cường phát hiện từ phòng chơi bi-da, và vội vàng thông báo cho Trương Dũng và Tiêu Chiến Vũ.Tiêu Chiến Vũ chạy tới bế cô lên, khi anh ôm cô vào lòng thì tay chân cô đã lạnh ngắt.Tiêu Chiến Vũ như điên ôm lấy cô, để Trương Dũng lái xe chạy như bay đến bệnh viện.Vào lúc đó khoa ngoại trú của bệnh viện đã đóng cửa, chỉ còn khoa cấp cứu, lại bởi vì có quá nhiều bệnh nhân bị cúm, các bác sĩ quá bận rộn, Tiêu Chiến Vũ suýt chút nữa đã đạp phá phòng khám của người ta.Cuối cùng cũng được khám bệnh, bác sĩ nói lần này cảm cúm khác với những lần trước, truyền dịch cũng không có tác dụng, đã có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh này, bọn họ đều có kinh nghiệm rồi. Mấu chốt bây giờ là hạ sốt, kê đơn thuốc hạ sốt, dặn dò phải chú ý hạ nhiệt cơ thể, uống nhiều nước, chăm sóc cẩn thận, mấy ngày nữa sẽ khỏi.Tiêu Chiến Vũ nhìn bác sĩ chằm chằm, ước gì có thể ép bác sĩ truyền dịch cho Diệp Nhiễm.May mắn thay lúc này Lý Cường chạy đến báo cáo, nói rằng thật sự có vài bệnh nhân tương tự như Diệp Nhiễm, đều chỉ kê đơn thuốc, nói truyền dịch cũng vô ích, cảm lạnh này là một loại vi-rút mới, không có thuốc đặc trị nên chỉ có thể dựa vào chính mình để chống lại nó.Tiêu Chiến Vũ lúc này mới buông tha cho bác sĩ đi kê thuốc, đưa Diệp Nhiễm trở lại.Sau khi trở về trực tiếp đi đến khách sạn thuê một phòng, đưa Diệp Nhiễm vào, luôn ở bên cạnh chăm sóc Diệp Nhiễm, đo thân nhiệt cho Diệp Nhiễm, nhắm mắt lau người cho hạ nhiệt, giúp Diệp Nhiễm pha nước tắm lại cẩn thận từng li từng tí chờ đợi bên ngoài phòng tắm sợ rằng cô ở bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.Lý Cường và Trương Dũng trở thành người giao đồ ăn, giao ba bữa một ngày cho Diệp Nhiễm và Tiêu Chiến Vũ.Giao cơm như vậy còn bị Tiêu Chiến Vũ chê trách: “Cậu có biết người bệnh nên ăn cái gì không hả? Xiên nướng, cậu mua cho ai ăn vậy? Cậu nhìn thấy bệnh nhân nhà ai ăn xiên nướng chưa?”Lý Cường vô tội quá mà, xiên nướng là món ăn yêu thích của hắn đó, Tiêu Chiên Vũ cũng thích ăn xiên nướng, hắn lúc trước nhìn thấy Diệp Nhiễm cũng thích ăn xiên nướng, cho nên đem xiên nướng đến thì có gì sai sao?Trương Dũng trực tiếp cho Lý Cường một cái ký đầu: “Đi về, nấu một ít cháo kê, thêm một nồi canh gà hay thứ gì đó!”Lý Cường: “… được.”Khi cháo kê được mang ra, vẫn còn đang nóng hổi, Tiêu Chiến Vũ đặt cháo kê sang một bên, đuổi Lý Cường và Trương Dũng đi.Sau đó anh lấy thuốc ra, mở ra đút cho Diệp Nhiễm.“Diệp Nhiễm, uống thuốc.” Anh đưa thuốc cho Diệp Nhiễm.Diệp Nhiễm nhìn thoáng qua thuốc, yếu ớt nằm ở nơi đó, không nói một lời cũng không nói muốn uống.“Không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh.” Anh đe doạ Diệp Nhiễm.Diệp Nhiễm mím chặt môi.Tiêu Chiến Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh ngồi xuống bên giường cô: “Diệp Nhiễm, em uống thuốc thì sẽ khỏi thôi, em không muốn uống thuốc sao?”Diệp Nhiễm im lặng nhìn anh.Sắc mặt khi bị bệnh của cô tái nhợt và yếu ớt, đôi mắt ngày xưa luôn trong veo giờ ươn ướt hoang mang, nước mắt giàn giụa, dù cố mím chặt môi nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô thật sự rất đáng thương.Tim Tiêu Chiến Vũ như bị kim châm vào, đau nhói.Anh ngồi xổm xuống bên giường cô, ôm lấy cô vào lòng: “Diệp Nhiễm, em phải ngoan có biết không, bị bệnh em phải uống thuốc, uống thuốc sẽ khỏi thôi. Có phải em sợ đắng không? Vậy để anh mua kẹo cho em có được không?”Diệp Nhiễm bỗng nhiên bật khóc.Nước mắt trào ra từ hốc mắt, không thể ngăn được.Tiêu Chiến Vũ đột nhiên sợ hãi: “Sao vậy, Diệp Nhiễm, em đau ở đâu? Không thoải mái chỗ nào? Chúng ta lại đến bệnh viện nha, chúng ta đến bệnh viện xem, anh bảo bác sĩ truyền dịch cho em, rất nhanh sẽ ổn thôi, hay là em khó chịu? Em đừng khóc nữa mà!”Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều.Tiêu Chiến Vũ hoảng sợ: “Diệp Nhiễm, nói cho anh biết em làm sao vậy? Là anh khiến em tức giận, hay là em không thoải mái?”Vừa nói, anh vừa định ôm cô chạy ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện.Diệp Nhiễm ngăn anh lại, lắc đầu: “Em không sao.”Chỉ yếu ớt nói ba chữ, Tiêu Chiến Vũ nhất thời không dám động đậy.Anh dè dặt nhìn cô: “Diệp Nhiễm?”Diệp Nhiễm nhắm mắt, khiến loại chua xót trong mắt chậm rãi phóng thích, sau đó dùng giọng nói khàn đặc thì thầm: “Tiêu Chiến Vũ, anh còn nhớ anh hỏi em tại sao không đổi một chiếc xe đạp khác không?”Tiêu Chiến Vũ vội vàng nói: “Anh nhớ.”Diệp Nhiễm: “Bởi vì em không có tiền, không có tiền đổi xe mới, cho dù em làm thêm kiếm được 400 tệ, em cũng phải tiết kiệm, em vẫn còn rất nhiều việc để dùng đến tiền trong tương lai.”Tiêu Chiến Vũ định nói, nhưng Diệp Nhiễm lại nói: “Mẹ là người thân thiết nhất với em trên thế giới này đã mất rồi, từ sau khi mẹ em mất, em đã chuyển đến nhà của cậu, nhà của dì, em ăn nhờ ở đậu, bị anh họ chị họ chế giễu, ăn thêm nửa bát cơm hay nhiều thêm một miếng thịt liền nhìn em bằng ánh mắt ghét bỏ, em biết, trừ người mẹ đã mất của em, không có ai đáng phải đối xử tốt với em, người ta không nợ em. Giúp em là tình cảm, không giúp em người ta cũng không sai.”“Cho nên trên thế giới này không có ai nợ em một chiếc xe, người khác không nợ em, em cũng không thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy đối với người khác.”Tiêu Chiến vũ nghiến răng, đôi mắt u ám và lạnh lùng.