Chương 49: Tuổi trẻ chưa trải sự đời
Tối hôm đó Thanh Nhạn chỉ lơ lãng hỏi một câu hôm nay đi chơi đâu, Quan Tự Phong đã quẫn bách lớn tiếng đáp: "Chơi đâu mà chơi, ta và thê chủ đi công chuyện."
Tống Kiều Thư giả ngơ vùi đầu ăn cơm, để Thanh Nhạn với Ngô Kiêu liếc nhau.
Giật mình gì chứ, có mỗi tên nhóc này ít được ra ngoài nên tuổi trẻ chưa trải sự đời thôi, bọn hắn đều trải qua mấy trò "đi công chuyện" của thê chủ rồi.
Đặc biệt phải kể đến Ngô Kiêu.
Một lần Tống Kiều Thư đi cưỡi ngựa với Nguyệt Hải Đường, vì hắn thích cưỡi ngựa nên nàng đưa hắn theo. Nửa chừng con ngựa Nguyệt Hải Đường cưỡi bị đau chân, đi tập tễnh. Nàng để cho nàng ta cưỡi ngựa của mình dắt ngựa về, nàng với ngồi chung ngựa, tính đi nốt tới bờ sồng rồi mới về.
Nào ngờ đến bờ sông nàng nối ý xấu, cố tình dùng mông cọ cọ hắn, sau đó bày ra vẻ mặt khó xử: "Kiêu lang, chàng sao vậy."
Ngô Kiêu: "..." Nàng còn hỏi à?
"Nàng ngồi nhích lên chút, tránh xa "nó" ra, một chút là ổn thôi."
Tống Kiều Thư chẹp chẹp miệng, ngại ngùng đáp: "Không chịu, tiểu phu nhà ta nổi thú tính, ta phải giúp hắn giải quyết chứ."
Ngô Kiêu: "..." Ai, ai nổi thú tính?
Hai người dây dưa trên lưng ngựa, đương nhiên hắn không phải đối thủ của nàng, qua một hồi hắn đành nhượng bộ, mặc nàng hào hứng kéo y phục. Tuy Tống Kiều Thư to gan nhưng cũng chưa đến mức mất hết liêm sỉ, nàng không dám để lộ quá nhiều, chỉ kéo đủ lộ cho bọn họ làm chuyện xấu là được.
Da mông chạm vào cây gậy nóng hổi, nhấc người lên, nắm lấy nó, điều chỉnh tư thế từ từ ngồi xuống. Do hai người cứ ngọ nguậy trên lưng ngựa, khiến con ngựa bực bội dậm chân bày tỏ khó chịu, vừa vặn Ngô Kiêu mới thâm nhập phần đầu, bị tác động mà cắm vào nửa cây. Cả hai đều hít vào một hơi.
Quá kích thích!
Nữ nhân đằng trước bắt đầu động eo, đợi nơi kết hợp trơn mượt thông thuận mới hạ người xuống, nắm dây cương, không quên nhắc nam nhân đằng sau đang lim dim cảm nhận phải nắm eo nàng kẻo gãy.
Hả? Gãy gì cơ?
Hắn chưa kịp hỏi nàng đã thúc ngựa.
Hoảng hốt, hắn giữ eo nàng cố gắng giữ ổn định, theo tốc độ của con ngựa mà nàng lên xuống không theo nhịp độ nào cả, làm hắn vừa thoải mái vừa khổ sở. Mỗi khi nàng thúc chân vào bụng ngựa, chỗ đó kẹp chặt ép hắn phát điên.
"Thư Thư, chậm đã." Hắn thở dốc.
Nếu ngựa chạy nhanh quá sẽ nguy hiểm, nên nàng chỉ duy trì ở mức độ tạo ra chuyển động mà thôi.
Vì nàng quá chặt nên không thể vào tới tận cùng, hắn cũng không kiểm soát được nhịp độ nên cứ nông sâu bất đồng, kích thích hắn thoải mái nhưng không đủ tận hứng, cứ vậy sao bắn ra?
Hắn bắt đầu cầu xin. "Thư Thư, dừng lại đi. Ta muốn, muốn..."
Gả cho nàng đã được một thời gian, hắn vẫn xấu hổ không nói nổi mấy câu cầu hoan. Đành mím môi chịu đựng, bàn tay bám vào eo nàng không dám dùng sức, sợ nàng đau, chỉ có thể đưa đẩy tìm kiếm khoái cảm hơn nữa.
Chờ đến khi họ tới một cây lưu tô, cành lá xum xuê tỏa bóng mát một khoảng lớn, Tống Kiều Thư mới dừng ngựa. Như được đại xá, Ngô Kiêu vội vã nhấc nàng khỏi hạ thân ướt đẫm, nhanh nhẹn leo xuống. Chẳng xem phản ứng đối phương như nào, hắn đã đẩy nàng dựa vào thân cây, nhấc một chân nàng lên dứt khoát đâm vào.
Vì chiều cao chênh nên nàng co chân còn lại vòng lên eo hắn. Ngô Kiêu dùng tay đỡ mông nàng, tiến quân thần tốc, miệng thì thầm rên rỉ: "Nàng cứ bắt nạt ta, ta sẽ bắn vào trong, để xem nàng giải thích thế nào với chính phu đệ."
"Chàng dám, a..."
"Sao không dám?" Hắn đâm vào tận cùng, cố tình lắc eo xoáy vào nơi mẫn cảm rồi mới rút ra, lặp đi lặp lại khiến nàng bủn rủn chân tay. "Nàng cản thế nào được ta."
"A, chỗ đó, không được..." Kì thực nàng không sợ Ngô Kiêu sẽ làm vậy, hắn là người nghiêm túc sẽ không giở trò.
Mấy trò tình thú thôi, không biết học từ ai.
Nam nhân ngậm vàng tai nàng, vừa mút vừa cắn. "Nàng nói xem?"
Không rõ hắn muốn hỏi câu trước hay câu sau, nàng từ chối trả lời.
Bóng cây che khuất nam nhân mạnh mẽ đâm chọc, chỉ nghe mơ hồ tiếng nước, xen lẫn những câu hỏi khiến người ta đỏ mặt.
Nguyệt Hải Đường chờ gần nửa canh giờ mới dắt ngựa đi về nhà, ra bờ sông gì chứ, có quỷ mới tin! Nàng ta sẽ không bao giờ dùng thời gian quý giá của mình để chờ đồ lưu manh kia đâu, Vọng Nguyệt lâu đông người mà nàng ta còn dám giở trò huống chi nơi đất trời chỉ có hai người kia.
Nhớ lại lúc tới chỗ bà chủ Nguyệt lấy ngựa, Ngô Kiêu xấu hổ tột cùng. Mặc dù nàng ta không tỏ thái độ gì, thê chủ cũng dửng dưng, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Tất cả đều biết.
Khụ, mất tự nhiên hắng giọng một tiếng, vô tình thư hút sự chú ý của Tống Kiều Thư, nàng quan tâm rót cho miếng nước.
"Ăn từ từ thôi."
"Cảm ơn nàng." Ngô Kiêu thấp giọng đáp.
Nàng không biết mọi người đang nghĩ gì, theo thường lệ phân bổ công việc sắp tới.
Hiện thuê Từ Phụng Niên làm việc, nàng có thể đẩy mấy đơn hàng đi trước hạn, dành thời gian để đi săn bắn. Từ gia mà Nguyệt Hải Đương giới thiệu là một mối tốt, nghe nói gia chủ đời trước làm quan to hiển hách, có thể làm ăn với họ thì sau này không phải tìm khách nữa, tự khách tìm mình.
Thật ra với vị thế và địa lý của mình, Tống Kiều Thư không thể biết Từ gia được. Chẳng qua quen biết với Nguyệt Hải Đường, nghe nàng ta nhắc tới họ, nàng thuận miệng kêu muốn làm ăn, nàng ta lập tức tìm cách móc nối.
Không biết con người này nhiệt tình hay có ý đồ nữa.
Kế hoạch diễn ra khá suôn sẻ, năm ngày trước buổi săn bắn thì có biến.
Sáng hôm đó Từ Phụng Niên đang trông tiệm, hắn vừa đóng gói ba thang bổ huyết cho một nữ nhân sắc mặt nhợt nhạt thì nha dịch ập đến.
Nữ bổ khoái dẫn theo hai nam nhân to lớn, họ đều mặc trang phục người nha môn, bên cạnh là một nữ nhân ăn mặc y phục người hầu, sắc mặt ai cũng nghiêm khắc lạnh lùng, bổ khoái cất giọng nói đanh thép: "Quan Tự Phong đâu?"
Trái tim những người có mặt ở tiệm rơi lộp bộp, đạo lý dân không đấu với quan ai cũng thấu.
"Sao quan sai lại kiếm tiểu phu nhà Tống nương tử?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
"Từ từ, mẹ hắn là Huyện thừa cơ mà?"
"Con trai Huyện thừa thì không thể bị bắt à? Hay là Huyện thừa bị bắt, liên luỵ tới hắn?"
"Ngươi bị ngu à? Nam nhân đã gả đi, mẹ ruột có làm sao cũng không can hệ gì."
Bốn người kia thu hút vô số sự tò mò, chẳng mấy chốc cửa tiệm Bán Chi Liên vây kín người. Đám người nghểnh cổ ngó nghiêng, hận cha sinh mẹ đẻ không cho cái cổ dài như cây sào để hóng cho rõ hơn.
Từ Phụng Niên sợ run, vội vàng chạy vào báo tin.
Bấy giờ Quan Tự Phong mới đi vệ sinh xong, ung dung đi đổi chỗ với Từ Phụng Niên, bắt gặp hắn ta sắc mặt tái mét chạy vào.
"A Niên, làm sao đó?" Chẳng lẽ có người bệnh nặng tới bốc thuốc gấp?
"Là, là quan sai..." Từ Phụng Niên lắp bắp kinh hãi. "Họ tìm ngươi."
Quan Tự Phong: "Hả?"
Nhất thời đầu óc hắn mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ hắn chắc không khoa trương tới mức cho quan sai sang tìm đâu nhỉ?
Bốn người xông vào, nữ nhân người hầu chỉ thẳng vào hắn. "Chính là tên này."
Ngay lập tức, hai nha dịch cao to đi sau lao đến, tóm lấy hắn thật chặt.
"Quan Tự Phong." Bổ khoái cao giọng. "Có người tố cáo ngươi hãm hại Ngô Bình Tú sảy thai, mau theo chúng ta về nha môn."
Nói rồi không để ai kịp phản ứng, hai nam nhân đã lôi xềnh xệch người đi khỏi Bán Chi Liên.
"Các ngươi nhầm rồi, thả ta ra." Hắn vùng vẫy, một người không địch lại hai người, chỉ có thể hét to. "A Niên, mau báo cho thê chủ."
Đám đông hóng hớt dẹp đường cho quan sai, miệng vẫn rì rầm bàn luận không ngừng.
***
Tác giả có lời muốn nói: vốn ban đầu tui nghĩ viết bộ này rất đơn giản, cứ 10 chương 1 nhân vật nam, thêm 10 chương kết cục là xong 1 bộ 50 chương ^^ kết quả giờ sắp 50 chương mà vẫn chưa cưới được nam 4.
Trưa dậy đi làm thấy có bạn donate, cảm ơn bạn iu rất nhiều, moazz.
Tống Kiều Thư giả ngơ vùi đầu ăn cơm, để Thanh Nhạn với Ngô Kiêu liếc nhau.
Giật mình gì chứ, có mỗi tên nhóc này ít được ra ngoài nên tuổi trẻ chưa trải sự đời thôi, bọn hắn đều trải qua mấy trò "đi công chuyện" của thê chủ rồi.
Đặc biệt phải kể đến Ngô Kiêu.
Một lần Tống Kiều Thư đi cưỡi ngựa với Nguyệt Hải Đường, vì hắn thích cưỡi ngựa nên nàng đưa hắn theo. Nửa chừng con ngựa Nguyệt Hải Đường cưỡi bị đau chân, đi tập tễnh. Nàng để cho nàng ta cưỡi ngựa của mình dắt ngựa về, nàng với ngồi chung ngựa, tính đi nốt tới bờ sồng rồi mới về.
Nào ngờ đến bờ sông nàng nối ý xấu, cố tình dùng mông cọ cọ hắn, sau đó bày ra vẻ mặt khó xử: "Kiêu lang, chàng sao vậy."
Ngô Kiêu: "..." Nàng còn hỏi à?
"Nàng ngồi nhích lên chút, tránh xa "nó" ra, một chút là ổn thôi."
Tống Kiều Thư chẹp chẹp miệng, ngại ngùng đáp: "Không chịu, tiểu phu nhà ta nổi thú tính, ta phải giúp hắn giải quyết chứ."
Ngô Kiêu: "..." Ai, ai nổi thú tính?
Hai người dây dưa trên lưng ngựa, đương nhiên hắn không phải đối thủ của nàng, qua một hồi hắn đành nhượng bộ, mặc nàng hào hứng kéo y phục. Tuy Tống Kiều Thư to gan nhưng cũng chưa đến mức mất hết liêm sỉ, nàng không dám để lộ quá nhiều, chỉ kéo đủ lộ cho bọn họ làm chuyện xấu là được.
Da mông chạm vào cây gậy nóng hổi, nhấc người lên, nắm lấy nó, điều chỉnh tư thế từ từ ngồi xuống. Do hai người cứ ngọ nguậy trên lưng ngựa, khiến con ngựa bực bội dậm chân bày tỏ khó chịu, vừa vặn Ngô Kiêu mới thâm nhập phần đầu, bị tác động mà cắm vào nửa cây. Cả hai đều hít vào một hơi.
Quá kích thích!
Nữ nhân đằng trước bắt đầu động eo, đợi nơi kết hợp trơn mượt thông thuận mới hạ người xuống, nắm dây cương, không quên nhắc nam nhân đằng sau đang lim dim cảm nhận phải nắm eo nàng kẻo gãy.
Hả? Gãy gì cơ?
Hắn chưa kịp hỏi nàng đã thúc ngựa.
Hoảng hốt, hắn giữ eo nàng cố gắng giữ ổn định, theo tốc độ của con ngựa mà nàng lên xuống không theo nhịp độ nào cả, làm hắn vừa thoải mái vừa khổ sở. Mỗi khi nàng thúc chân vào bụng ngựa, chỗ đó kẹp chặt ép hắn phát điên.
"Thư Thư, chậm đã." Hắn thở dốc.
Nếu ngựa chạy nhanh quá sẽ nguy hiểm, nên nàng chỉ duy trì ở mức độ tạo ra chuyển động mà thôi.
Vì nàng quá chặt nên không thể vào tới tận cùng, hắn cũng không kiểm soát được nhịp độ nên cứ nông sâu bất đồng, kích thích hắn thoải mái nhưng không đủ tận hứng, cứ vậy sao bắn ra?
Hắn bắt đầu cầu xin. "Thư Thư, dừng lại đi. Ta muốn, muốn..."
Gả cho nàng đã được một thời gian, hắn vẫn xấu hổ không nói nổi mấy câu cầu hoan. Đành mím môi chịu đựng, bàn tay bám vào eo nàng không dám dùng sức, sợ nàng đau, chỉ có thể đưa đẩy tìm kiếm khoái cảm hơn nữa.
Chờ đến khi họ tới một cây lưu tô, cành lá xum xuê tỏa bóng mát một khoảng lớn, Tống Kiều Thư mới dừng ngựa. Như được đại xá, Ngô Kiêu vội vã nhấc nàng khỏi hạ thân ướt đẫm, nhanh nhẹn leo xuống. Chẳng xem phản ứng đối phương như nào, hắn đã đẩy nàng dựa vào thân cây, nhấc một chân nàng lên dứt khoát đâm vào.
Vì chiều cao chênh nên nàng co chân còn lại vòng lên eo hắn. Ngô Kiêu dùng tay đỡ mông nàng, tiến quân thần tốc, miệng thì thầm rên rỉ: "Nàng cứ bắt nạt ta, ta sẽ bắn vào trong, để xem nàng giải thích thế nào với chính phu đệ."
"Chàng dám, a..."
"Sao không dám?" Hắn đâm vào tận cùng, cố tình lắc eo xoáy vào nơi mẫn cảm rồi mới rút ra, lặp đi lặp lại khiến nàng bủn rủn chân tay. "Nàng cản thế nào được ta."
"A, chỗ đó, không được..." Kì thực nàng không sợ Ngô Kiêu sẽ làm vậy, hắn là người nghiêm túc sẽ không giở trò.
Mấy trò tình thú thôi, không biết học từ ai.
Nam nhân ngậm vàng tai nàng, vừa mút vừa cắn. "Nàng nói xem?"
Không rõ hắn muốn hỏi câu trước hay câu sau, nàng từ chối trả lời.
Bóng cây che khuất nam nhân mạnh mẽ đâm chọc, chỉ nghe mơ hồ tiếng nước, xen lẫn những câu hỏi khiến người ta đỏ mặt.
Nguyệt Hải Đường chờ gần nửa canh giờ mới dắt ngựa đi về nhà, ra bờ sông gì chứ, có quỷ mới tin! Nàng ta sẽ không bao giờ dùng thời gian quý giá của mình để chờ đồ lưu manh kia đâu, Vọng Nguyệt lâu đông người mà nàng ta còn dám giở trò huống chi nơi đất trời chỉ có hai người kia.
Nhớ lại lúc tới chỗ bà chủ Nguyệt lấy ngựa, Ngô Kiêu xấu hổ tột cùng. Mặc dù nàng ta không tỏ thái độ gì, thê chủ cũng dửng dưng, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Tất cả đều biết.
Khụ, mất tự nhiên hắng giọng một tiếng, vô tình thư hút sự chú ý của Tống Kiều Thư, nàng quan tâm rót cho miếng nước.
"Ăn từ từ thôi."
"Cảm ơn nàng." Ngô Kiêu thấp giọng đáp.
Nàng không biết mọi người đang nghĩ gì, theo thường lệ phân bổ công việc sắp tới.
Hiện thuê Từ Phụng Niên làm việc, nàng có thể đẩy mấy đơn hàng đi trước hạn, dành thời gian để đi săn bắn. Từ gia mà Nguyệt Hải Đương giới thiệu là một mối tốt, nghe nói gia chủ đời trước làm quan to hiển hách, có thể làm ăn với họ thì sau này không phải tìm khách nữa, tự khách tìm mình.
Thật ra với vị thế và địa lý của mình, Tống Kiều Thư không thể biết Từ gia được. Chẳng qua quen biết với Nguyệt Hải Đường, nghe nàng ta nhắc tới họ, nàng thuận miệng kêu muốn làm ăn, nàng ta lập tức tìm cách móc nối.
Không biết con người này nhiệt tình hay có ý đồ nữa.
Kế hoạch diễn ra khá suôn sẻ, năm ngày trước buổi săn bắn thì có biến.
Sáng hôm đó Từ Phụng Niên đang trông tiệm, hắn vừa đóng gói ba thang bổ huyết cho một nữ nhân sắc mặt nhợt nhạt thì nha dịch ập đến.
Nữ bổ khoái dẫn theo hai nam nhân to lớn, họ đều mặc trang phục người nha môn, bên cạnh là một nữ nhân ăn mặc y phục người hầu, sắc mặt ai cũng nghiêm khắc lạnh lùng, bổ khoái cất giọng nói đanh thép: "Quan Tự Phong đâu?"
Trái tim những người có mặt ở tiệm rơi lộp bộp, đạo lý dân không đấu với quan ai cũng thấu.
"Sao quan sai lại kiếm tiểu phu nhà Tống nương tử?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
"Từ từ, mẹ hắn là Huyện thừa cơ mà?"
"Con trai Huyện thừa thì không thể bị bắt à? Hay là Huyện thừa bị bắt, liên luỵ tới hắn?"
"Ngươi bị ngu à? Nam nhân đã gả đi, mẹ ruột có làm sao cũng không can hệ gì."
Bốn người kia thu hút vô số sự tò mò, chẳng mấy chốc cửa tiệm Bán Chi Liên vây kín người. Đám người nghểnh cổ ngó nghiêng, hận cha sinh mẹ đẻ không cho cái cổ dài như cây sào để hóng cho rõ hơn.
Từ Phụng Niên sợ run, vội vàng chạy vào báo tin.
Bấy giờ Quan Tự Phong mới đi vệ sinh xong, ung dung đi đổi chỗ với Từ Phụng Niên, bắt gặp hắn ta sắc mặt tái mét chạy vào.
"A Niên, làm sao đó?" Chẳng lẽ có người bệnh nặng tới bốc thuốc gấp?
"Là, là quan sai..." Từ Phụng Niên lắp bắp kinh hãi. "Họ tìm ngươi."
Quan Tự Phong: "Hả?"
Nhất thời đầu óc hắn mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ hắn chắc không khoa trương tới mức cho quan sai sang tìm đâu nhỉ?
Bốn người xông vào, nữ nhân người hầu chỉ thẳng vào hắn. "Chính là tên này."
Ngay lập tức, hai nha dịch cao to đi sau lao đến, tóm lấy hắn thật chặt.
"Quan Tự Phong." Bổ khoái cao giọng. "Có người tố cáo ngươi hãm hại Ngô Bình Tú sảy thai, mau theo chúng ta về nha môn."
Nói rồi không để ai kịp phản ứng, hai nam nhân đã lôi xềnh xệch người đi khỏi Bán Chi Liên.
"Các ngươi nhầm rồi, thả ta ra." Hắn vùng vẫy, một người không địch lại hai người, chỉ có thể hét to. "A Niên, mau báo cho thê chủ."
Đám đông hóng hớt dẹp đường cho quan sai, miệng vẫn rì rầm bàn luận không ngừng.
***
Tác giả có lời muốn nói: vốn ban đầu tui nghĩ viết bộ này rất đơn giản, cứ 10 chương 1 nhân vật nam, thêm 10 chương kết cục là xong 1 bộ 50 chương ^^ kết quả giờ sắp 50 chương mà vẫn chưa cưới được nam 4.
Trưa dậy đi làm thấy có bạn donate, cảm ơn bạn iu rất nhiều, moazz.