Chương 8: Nhất cấp trung kỳ
Ba tháng sau,
Thẩm húc Nghiêu đang ngồi xếp bằng tu luyện ở trên giường, một bên cạnh bày một cái bồn tắm, Tiểu Ngôn đang bơi ở bên trong, Phong Ảnh Lang lẳng lặng nằm trong ổ nhỏ mà Thẩm Húc Nghiêu đã làm cho nó, và đang làm hộ pháp cho hai người.
Hồn sủng sư không giống với tu sĩ bình thường, tu sĩ bình thường là dựa vào linh căn để tu luyện. Còn hồn sủng sư thì dựa vào hồn sủng để tu luyện. Hồn sủng sư không có linh căn, nhưng hồn sủng sư có một đóa đan điền chi hỏa ở trong đan điền, khi hồn sủng hấp thu linh khí liền có thể trực tiếp dẫn vào cơ thể chủ nhân. Sau đó, hồn sủng sư lại đem linh khí có trong cơ thể dẫn vào trong đan điền chi hỏa, đây chính là quá trình hồn sủng sư tu luyện.
Cảm giác được linh khí trên người mình càng tụ càng nhiều, thân thể của y giống như là cái khinh khí cầu bị linh khí làm căng lên, rất khó chịu. Thẩm Húc Nghiêu trong giới chỉ lấy ra một lọ linh dược khai thông linh khí, trực tiếp uống vào.
Có sự trợ giúp của linh dược, Thẩm Húc Nghiêu linh khí tán loạn trong người rất nhanh chóng lắng xuống, bị Thẩm Húc Nghiêu dẫn từng tia một vào trong đan hỏa. Trong chốc lát, đan hỏa đang yên lặng thiêu đốt đột nhiên bùng lên, Thẩm Húc Nghiêu cảm giác được trong đan điền có một loại ấm áp dị thường. Luồng linh khí ấm áp chảy vào khắp người, làm cả người y đều có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Tiểu Ngôn từ bên trong bồn tắm bay ra, huyền phù ở trước mặt chủ nhân của mình. “Ồ, rốt cuộc cũng tiến giai, thật không dễ dàng gì.”
Nghe vậy, Thẩm Húc Nghiêu tâm tình rất tốt, cười nói. “Tiến giai nhất cấp trung kỳ rồi sao? Cũng không tệ lắm nha!”
Nhìn chủ nhân của mình, Tiểu Ngôn không khỏi hừ lạnh một tiếng. “Đồ ngốc, lẽ ra ngươi nên khế ước với ta khi mới ba tuổi, nếu không phải ngươi khế ước quá muộn, lúc này chúng ta ít nhất cũng là thực lực nhị cấp, ta chính là hi hữu cực phẩm hồn sủng. Mười ba tuổi còn nhất cấp trung kỳ, thật là quá mất mặt.”
Đối mặt với lời oán giận và phàn nàn của Tiểu Ngôn, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ. “Yên tâm đi, không phải chúng ta tiến giai rất nhanh sao? Mới ba tháng, không phải tiến giai một cái tiểu cảnh giới rồi sao?”
“Ngươi thì biết cái gì, có thể tiến giai nhanh như vậy, đó là bởi vì có linh thủy. Bất quá, linh thủy này của ngươi tuy tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được. Chủ nhân, ngươi có thể nghĩ cách lấy được thứ khác tốt hơn không?”
Nghe vậy, Thẩm Húc Nghiêu gật gật đầu. ăn nhiều đồ ngon cũng sẽ ngán, linh thủy tuy tốt nhưng nếu dùng quá nhiều cũng sẽ bị miễn dịch. Vì vậy, nên tìm một số tài nguyên tốt hơn. Bất quá, thực lực của bản thân hiện tại còn quá thấp, chỉ sợ còn phải chờ thêm một chút nữa mới vào núi được.
“Nếu không, ta đi trấn trên mua một ít linh ngọc thì sao? Ngươi còn không có sử dụng qua linh ngọc đúng không?” Nghĩ nghĩ, Thẩm Húc Nghiêu nghĩ tới linh ngọc.
Linh ngọc là tài nguyên mà hồn sủng sư thường dùng để tu luyện nhất, có thể mua ở các cửa hàng thông thường. Hồn sủng chỉ cần cắn nuốt linh ngọc là hồn sủng sư có thể tăng lên thực lực.
Nhìn chủ nhân của mình, Tiểu Ngôn không khỏi chớp chớp mắt. “Muốn đi trấn trên, thật tốt quá, ta tự mình lựa chọn cơ duyên.”
“Đi! Có thể mua cho ngươi thêm mấy khối linh ngọc.” Nói rồi, Thẩm Húc Nghiêu xuống giường, đặt Tiểu Ngôn ở trên vai của mình, bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến phòng bếp.
“Chủ nhân, chúng ta đã tới thôn này ba tháng, ngươi còn không có mang theo ta đi qua trấn trên nữa?”
Nghe được Tiểu Ngôn oán giận, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ. “Ta hiện tại đang bị người đuổi giết, chúng ta muốn ru rú ở trong nhà, phải làm trạch nam. Không thể không có việc gì lại đi dạo trấn trên.”
Nghiêng đầu nhìn Thẩm Húc Nghiêu, vẻ mặt Tiểu Ngôn nghi hoặc. “Trạch nam, trạch nam là cái gì?”
“Chính là giống như ta vậy nè, nam nhân cả ngày không ra khỏi cửa.” Nói đến đây, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ.
Sau khi đi vào Đào Hoa thôn, y chỉ đi qua trấn trên có một lần, mua đủ lương thực cùng vật dụng hàng ngày. Sau đó trong ba tháng này y còn chưa có đi qua trấn trên, vẫn luôn đợi ở trong nhà. Ban ngày, y ở trong sân luyện quyền, luyện tập thương pháp. Buổi tối, y ở trong phòng tu luyện. Mỗi một ngày đi qua đều là như vậy, chưa bao giờ dám lơ là một chút nào.
Nghe vậy, Tiểu Ngôn chớp chớp đôi mắt màu đen nhỏ như hạt châu. “Úi, nam nhân không ra khỏi cửa thì có cái tiền đồ gì?”
“Chúng ta sẽ không mãi làm trạch nam, chúng ta đây là kêu nằm gai nếm mật, giấu tài. Chờ đến khi thực lực ta tăng lên, chúng ta liền có thể rời khỏi nơi này, có thể vào núi rèn luyện, tìm kiếm tài nguyên tu luyện càng nhiều càng tốt. Để tăng thực lực lên, khó khăn chỉ là tạm thời.”
Được Thẩm Húc Nghiêu an ủi, Tiểu Ngôn thở dài một tiếng. “Đã biết.”
Thẩm húc Nghiêu đang ngồi xếp bằng tu luyện ở trên giường, một bên cạnh bày một cái bồn tắm, Tiểu Ngôn đang bơi ở bên trong, Phong Ảnh Lang lẳng lặng nằm trong ổ nhỏ mà Thẩm Húc Nghiêu đã làm cho nó, và đang làm hộ pháp cho hai người.
Hồn sủng sư không giống với tu sĩ bình thường, tu sĩ bình thường là dựa vào linh căn để tu luyện. Còn hồn sủng sư thì dựa vào hồn sủng để tu luyện. Hồn sủng sư không có linh căn, nhưng hồn sủng sư có một đóa đan điền chi hỏa ở trong đan điền, khi hồn sủng hấp thu linh khí liền có thể trực tiếp dẫn vào cơ thể chủ nhân. Sau đó, hồn sủng sư lại đem linh khí có trong cơ thể dẫn vào trong đan điền chi hỏa, đây chính là quá trình hồn sủng sư tu luyện.
Cảm giác được linh khí trên người mình càng tụ càng nhiều, thân thể của y giống như là cái khinh khí cầu bị linh khí làm căng lên, rất khó chịu. Thẩm Húc Nghiêu trong giới chỉ lấy ra một lọ linh dược khai thông linh khí, trực tiếp uống vào.
Có sự trợ giúp của linh dược, Thẩm Húc Nghiêu linh khí tán loạn trong người rất nhanh chóng lắng xuống, bị Thẩm Húc Nghiêu dẫn từng tia một vào trong đan hỏa. Trong chốc lát, đan hỏa đang yên lặng thiêu đốt đột nhiên bùng lên, Thẩm Húc Nghiêu cảm giác được trong đan điền có một loại ấm áp dị thường. Luồng linh khí ấm áp chảy vào khắp người, làm cả người y đều có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Tiểu Ngôn từ bên trong bồn tắm bay ra, huyền phù ở trước mặt chủ nhân của mình. “Ồ, rốt cuộc cũng tiến giai, thật không dễ dàng gì.”
Nghe vậy, Thẩm Húc Nghiêu tâm tình rất tốt, cười nói. “Tiến giai nhất cấp trung kỳ rồi sao? Cũng không tệ lắm nha!”
Nhìn chủ nhân của mình, Tiểu Ngôn không khỏi hừ lạnh một tiếng. “Đồ ngốc, lẽ ra ngươi nên khế ước với ta khi mới ba tuổi, nếu không phải ngươi khế ước quá muộn, lúc này chúng ta ít nhất cũng là thực lực nhị cấp, ta chính là hi hữu cực phẩm hồn sủng. Mười ba tuổi còn nhất cấp trung kỳ, thật là quá mất mặt.”
Đối mặt với lời oán giận và phàn nàn của Tiểu Ngôn, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ. “Yên tâm đi, không phải chúng ta tiến giai rất nhanh sao? Mới ba tháng, không phải tiến giai một cái tiểu cảnh giới rồi sao?”
“Ngươi thì biết cái gì, có thể tiến giai nhanh như vậy, đó là bởi vì có linh thủy. Bất quá, linh thủy này của ngươi tuy tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được. Chủ nhân, ngươi có thể nghĩ cách lấy được thứ khác tốt hơn không?”
Nghe vậy, Thẩm Húc Nghiêu gật gật đầu. ăn nhiều đồ ngon cũng sẽ ngán, linh thủy tuy tốt nhưng nếu dùng quá nhiều cũng sẽ bị miễn dịch. Vì vậy, nên tìm một số tài nguyên tốt hơn. Bất quá, thực lực của bản thân hiện tại còn quá thấp, chỉ sợ còn phải chờ thêm một chút nữa mới vào núi được.
“Nếu không, ta đi trấn trên mua một ít linh ngọc thì sao? Ngươi còn không có sử dụng qua linh ngọc đúng không?” Nghĩ nghĩ, Thẩm Húc Nghiêu nghĩ tới linh ngọc.
Linh ngọc là tài nguyên mà hồn sủng sư thường dùng để tu luyện nhất, có thể mua ở các cửa hàng thông thường. Hồn sủng chỉ cần cắn nuốt linh ngọc là hồn sủng sư có thể tăng lên thực lực.
Nhìn chủ nhân của mình, Tiểu Ngôn không khỏi chớp chớp mắt. “Muốn đi trấn trên, thật tốt quá, ta tự mình lựa chọn cơ duyên.”
“Đi! Có thể mua cho ngươi thêm mấy khối linh ngọc.” Nói rồi, Thẩm Húc Nghiêu xuống giường, đặt Tiểu Ngôn ở trên vai của mình, bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến phòng bếp.
“Chủ nhân, chúng ta đã tới thôn này ba tháng, ngươi còn không có mang theo ta đi qua trấn trên nữa?”
Nghe được Tiểu Ngôn oán giận, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ. “Ta hiện tại đang bị người đuổi giết, chúng ta muốn ru rú ở trong nhà, phải làm trạch nam. Không thể không có việc gì lại đi dạo trấn trên.”
Nghiêng đầu nhìn Thẩm Húc Nghiêu, vẻ mặt Tiểu Ngôn nghi hoặc. “Trạch nam, trạch nam là cái gì?”
“Chính là giống như ta vậy nè, nam nhân cả ngày không ra khỏi cửa.” Nói đến đây, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ.
Sau khi đi vào Đào Hoa thôn, y chỉ đi qua trấn trên có một lần, mua đủ lương thực cùng vật dụng hàng ngày. Sau đó trong ba tháng này y còn chưa có đi qua trấn trên, vẫn luôn đợi ở trong nhà. Ban ngày, y ở trong sân luyện quyền, luyện tập thương pháp. Buổi tối, y ở trong phòng tu luyện. Mỗi một ngày đi qua đều là như vậy, chưa bao giờ dám lơ là một chút nào.
Nghe vậy, Tiểu Ngôn chớp chớp đôi mắt màu đen nhỏ như hạt châu. “Úi, nam nhân không ra khỏi cửa thì có cái tiền đồ gì?”
“Chúng ta sẽ không mãi làm trạch nam, chúng ta đây là kêu nằm gai nếm mật, giấu tài. Chờ đến khi thực lực ta tăng lên, chúng ta liền có thể rời khỏi nơi này, có thể vào núi rèn luyện, tìm kiếm tài nguyên tu luyện càng nhiều càng tốt. Để tăng thực lực lên, khó khăn chỉ là tạm thời.”
Được Thẩm Húc Nghiêu an ủi, Tiểu Ngôn thở dài một tiếng. “Đã biết.”