Chương 10
"Anh Kỳ Ngạn, em sợ quá, mẹ em đang được đưa vào cấp cứu, giờ chỉ có mình em ở bệnh viện..." Đầu bên kia, Khương Vân Khả cố nén xúc động, tuy thế, giọng cô ta khàn đặc, tràn ngập sợ hãi.
Cha cô ta không may qua đời khi cô ta học tiểu học, kể từ đó đến nay, mẹ cô ta vẫn không tái hôn mà một mình nuôi lớn Khương Vân Khả.
Mẹ góa con côi sống nương tựa với nhau nên tình cảm cực tốt.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Hiện tại mẹ Khương xảy ra chuyện, một thiếu nữ vừa trưởng thành như cô ta cực kì hoảng loạn.
Ấn đường Kỳ Ngạn nhíu chặt, lập tức trấn an: "Em ở bệnh viện nào? Gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ tới ngay. Đừng sợ, dì Vân sẽ không sao."
An ủi Khương Vân Khả vài câu xong, trong thoáng chốc cậu đã tới cửa thang máy.
Lúc này, Kỳ Ngạn mới nhớ tới điều gì, điện thoại vừa dứt liền quay đầu. Qua cánh cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Tuần Dữu lúc này lạnh băng.
"Dì Vân xảy ra chuyện, một mình Tiểu Khả ở bệnh viện. Dữu Dữu... xin lỗi." Khi nhìn thẳng vào đôi mắt cô, không biết vì sao giọng cậu đột nhiên trở nên khô khốc. Nhưng dù vậy, cậu vẫn tiếp tục nói: "Xin lỗi, hôm nay anh không thể đưa em đi xem phim được. Anh..."
Không đợi cậu nói xong, Tuần Dữu liền cắt ngang: "Khương Vân Khả đang ở đâu? Em đi cùng anh."
Trong giấc mơ, mẹ Khương Vân cũng xảy ra chuyện...
Rõ ràng đang giữa mùa hạ oi bức nhưng đáy lòng Tuần Dữu lại lan tràn một cỗ lạnh lẽo. Cô rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc váy mình tốn công chọn, nắm chặt tay sau đó chạy thật nhanh đến chỗ cậu.
Không đợi Kỳ Ngạn trả lời, Tuần Dữu nở nụ cười, tiếp tục nói: "Không phải anh coi Khương Vân Khả là em gái sao? Giờ em là bạn gái anh cũng coi như chị dâu cô ấy. Cô ấy gặp chuyện như vậy sao em có thể làm ngơ?"
Vừa nói, cô vừa đóng cửa phòng, nhẹ giọng: "Đi thôi, chúng ta không thể để Vân Khả đợi quá lâu được. Không phải cô ấy rất sợ hãi sao?"
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Kỳ Ngạn sửng sốt, dường như không nghĩ Tuần Dữu sẽ có phản ứng này. Thang máy vừa tới, Tuần Dữu liền kéo cậu vào thang máy. Lúc này, tinh thần cậu mới quay về.
Lông mày nhíu chặt của cậu hoà hoãn mấy phần, im lặng một lát, cậu bỗng nắm chặt tay Tuần Dữu, giọng hết sức nghiêm túc: "Xin lỗi, lần sau chúng ta đi xem phim, em muốn xem gì cũng được."
Tuần Dữu không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.
Cô vốn định nói mình bị thương cho Kỳ Ngạn, hơn nữa nhất định phải để cậu nói xin lỗi. Thế nhưng, giờ khắc này, Tuần Dữu đột nhiên lại thấy không cần phải nói.
Trong thang máy chợt lặng thinh. Sự yên ắng này kéo dài đến tận khi họ lên xe tới bệnh viện. Dọc đường, Kỳ Ngạn chỉ trầm mặc nhìn điện thoại, chốc chốc lại gửi tin nhắn trấn an Khương Vân Khả.
Bệnh viện dường như luôn đông đúc.
Từ nhỏ đến lớn sức khoẻ của Tuần Dữu đếu rất tốt, trong nhà lại có bác sĩ riêng, bởi vậy, số lần cô trực tiếp đến bệnh viện rất ít, lần gần nhất cũng đã cách đây rất lâu.
Mùi bệnh viện thật không dễ chịu, hơn nữa bên tai toàn là âm thanh của các dụng cụ, thi thoảng còn có tiếng khóc thê lương.
"Anh Kỳ Ngạn, cuối cùng anh cũng tới, làm sao bây giờ? Mẹ em ở trong đó 1 tiếng rồi... Tuần Dữu?" Bọn họ vừa đến cửa phòng cấp cứu, Khương Vân Khả liền chạy vọt tới, bộ dáng như muốn ôm Kỳ Ngạn. Tuy nhiên, hai cánh tay vừa giang ra, Tuần Dữu liền đứng chắn trước người Kỳ Ngạn, duỗi tay ôm lấy đầu cô.
"Cậu... Sao cậu lại tới đây?" Âm thanh hoảng hốt kinh ngạc của Khương Vân Khả thoáng chốc cứng lại, thế nhưng rất nhanh, chút khác thường nọ đã bị đè ép. Dường như lúc này cô mới để ý đến cách ăn mặc trang điểm của Tuần Dữu, Khương Vân Khả cắn môi, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, tôi... tôi không biết hai người định đi hẹn hò. Tôi quấy rầy hai người rồi..."
"Không sao, sức khoẻ dì quan trọng hơn." Không đợi Khương Vân Khả nói xong, Tuần Dữu liền tiếp lời. "Dù sao đi nữa hiện tại tôi cũng coi như chị dâu của cậu, cậu có chuyện sao chúng tôi có thể bỏ mặc. Vân Khả, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi không trách cậu" Nghe vậy, biểu cảm khiếp nhược của Khương Vân Khả liền cứng đờ trong giây lát.
Cô không khỏi nhìn về phía Kỳ Ngạn.
Chỉ là chưa đợi cô lên tiếng, cửa phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ ra ngoài. Thấy vậy, Kỳ Ngạn lập tức tiến tới hỏi: "Bác sĩ, tình hình bệnh nhân ra sao rồi?"
Khương Vân Khả cũng lập tức chạy qua: "Bác sĩ, hiện tại mẹ cháu thế nào? Bà ấy sao rồi?"
"Trước mắt, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, chỉ là về sau bà ấy không thể làm việc vất vả như vậy nữa." Sắc mặt bác sĩ liền thay đổi: "Tôi phải nói trước, tình trạng bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, được chăm sóc thật tốt, nếu không sẽ trở nên nguy kịch."
"Bệnh gì?"
Tuần Dữu thảng thốt hỏi. Đôi mắt đẹp chứa tia căng thẳng nhìn chằm chằm bác sĩ. Không ai mảy may để ý tới nắm tay vô thức siết chặt của cô.
Vì dùng sức quá đà, ngón tay sắc nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay mềm mại sinh ra đau đớn.
"Cô cậu không biết sao? Theo chẩn đoán, người bệnh xuất hiện tế bào ung thư, tuy mới chỉ là giai đoạn đầu nhưng cũng không thể coi thường được..."
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Ung thư... Là ung thư tử cung.
Lúc này, Tuần Dữu không có tâm trạng để ý lời nói sau đó của bác sĩ cũng như phản ứng của Khương Vân Khả và Kỳ Ngạn. Câu nói của bác sĩ khiến lòng cô như tảng đá bị ném xuống vực sâu.
Trong mơ, Vân Lệ Dung đúng là mắc căn bệnh này.
Phải... Chính là giấc mộng đó...
Nhưng mơ chỉ là mơ, Vân Lệ Dung sao có thể trùng hợp mắc loại bệnh này? Là tình cơ thôi, nhất định là như vậy.
"Sao có thể, mẹ sao có thể bị ung thư!" Giọng Khương Vân Khả run run, cô không thể tin nổi vào tai mình.
Thân mình mảnh khảnh lung lay như sắp đổ, khuôn mặt xinh xắn, thanh tú trắng bệch.
Kỳ Ngạn vẫn còn có vẻ khá bình tình, tuy rằng sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu nhẹ đỡ lấy Khương Vân Khả.
Cho đến hiện tại, ung thư vẫn là căn bệnh nan y khiến con người ta sợ hãi.
Ánh mắt sắc bén của Tuần Dữu dừng trên khuôn mặt lúc này đã cắt không còn giọt máu, chính bản thân cô cũng không ý thức được sắc mặt của mình cũng không khác Khương Vân là bao.
Mặc dù cô liên tục trấn an bản thân đây chỉ là sự trùng hợp nhưng sâu trong lòng vẫn dâng lên cảm giác sợ hãi, bất an.
"Bác sĩ, hiện tại chúng cháu nên làm thế nào?" Kỳ Ngạn trầm giọng hỏi.
Khương Vân Khả khóc lóc: "Bác sĩ, làm ơn, làm ơn cứu mẹ cháu, bao nhiêu cũng được, chỉ cần mẹ cháu không sao là được rồi!"
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Nghe vậy, bác sĩ thở dài nói: "Các cháu cũng biết đây là ung thư, với trình độ y học hiện giờ, chữa trị dứt điểm hoàn toàn e là rất khó khăn."
Rất khó gì chứ, rõ ràng là không có khả năng.
"Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức trị liệu cho bệnh nhận, cố gắng khống chế bệnh tình bà ấy để kéo dài tuổi thọ." Thấy Khương Vân Khả giàn giụa nước mắt, bác sĩ nghĩ đến lời cô vừa nói, hơi ngập ngừng: "Nếu có thể, các cháu có thể đưa bà ấy đi nước ngoài điều trị. Căn bệnh này ở những nơi y học tân tiến hơn sẽ có phương pháp trị liệu tốt hơn."
Nhưng Vân Lệ Dung chỉ là tầng lớp bình dân, bao nhiêu năm vất vả nuôi con gái, làm gì có nhiều tiền như vậy? Nước mắt Khương Vân Khả lại rơi lã chã, nhìn vô cùng đáng thương.
Sắc mặt Kỳ Ngạn cũng vô cùng ủ dột.
Chính lúc này, Tuần Dữu đột nhiên lên tiếng:
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Cháu có thể trả."
"Tôi không cần... Tôi không cần, tôi có thể tự kiếm tiền. Cho dù có vất vả đến mấy tôi cũng có thể cố gắng. Tôi không sợ khổ!" Vừa nói, mặt Khương Vân Khả vừa đỏ lên như bị ức hiếp.
"Tuần Dữu!"
Vẻ mặt Kỳ Ngạn cũng hơi khác.
Tuần Dữu chỉ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Khương Vân Khả, nói: "Cậu đừng vội từ chối. Tôi không cho không cậu mà là cho mượn."
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Không đợi cô ta nói tiếp, Tuần Dữu nói thẳng: "Có lãi, cho nên Tiểu Khả, cô không cần phải ngại."
"Dù sao tính mạng dì Vân quan trọng hơn phải không?"
Trong mơ, vì Vân Lệ Dung bệnh, Kỳ Ngạn lo lắng cho Khương Vân Khả, lại cho rằng bản thân cũng giống như người thân của bà nên thường xuyên đến chăm sóc hai mẹ con họ. Hơn nữa để hỗ trợ chi phí điều trị cho bà, cậu cũng đi làm thêm lúc nhàn rỗi, sao có thể thừa thời gian cho bạn gái.
Tuần Dữu chưa và cũng không muốn chịu sự uỷ khuất này liền nói thẳng mình có thể trả tiền viện phí giúp Vân Lệ Dung.
Công chúa nhỏ của hai nhà Tuần - Cần tất nhiên không để chút tiền này vào mắt, nhưng cô không biết, số tiền lẻ trong mắt cô là gánh nặng như thế nào đối với người khác.
Cô nghĩ là giúp đỡ, nhưng trong mắt họ lại là sỉ nhục, khinh thường.
Cũng vì thế, cô và Kỳ Ngạn đã cãi nhau, quan hệ của họ từ đó cũng hình thành vết nứt.
Nhưng đây không phải giấc mơ.
Mộng là giả. Cô tuyệt đối sẽ không để nó thành thật, càng sẽ không bị nó khống chế. Cho dù... Nó có là sự thật thì sao chứ? Cô là Tuần Dữu bằng xương bằng thịt, không phải Tuần Dữu trong mơ.
Tương lai của cô sẽ không như vậy!
Trong giấc mơ, cô cho tiền không cần trả lại là xúc phạm, nhưng giờ là cho mượn lấy lãi.
Đây là xúc phạm ư?
"Kỳ Ngạn!" Tuần Dữu quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu thanh niên tuấn tú bên cạnh, gằn từng chữ một hỏi: "Anh cảm thấy đề xuất của em thế nào?"
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
#ancapsuotdoiiachay
Mọi người thấy lỗi type hay chỗ nào chưa ổn cứ mạnh dạn cmt nhé ạ! Hoặc nếu ngại có thể ib riêng cho mình.
Cha cô ta không may qua đời khi cô ta học tiểu học, kể từ đó đến nay, mẹ cô ta vẫn không tái hôn mà một mình nuôi lớn Khương Vân Khả.
Mẹ góa con côi sống nương tựa với nhau nên tình cảm cực tốt.
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Hiện tại mẹ Khương xảy ra chuyện, một thiếu nữ vừa trưởng thành như cô ta cực kì hoảng loạn.
Ấn đường Kỳ Ngạn nhíu chặt, lập tức trấn an: "Em ở bệnh viện nào? Gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ tới ngay. Đừng sợ, dì Vân sẽ không sao."
An ủi Khương Vân Khả vài câu xong, trong thoáng chốc cậu đã tới cửa thang máy.
Lúc này, Kỳ Ngạn mới nhớ tới điều gì, điện thoại vừa dứt liền quay đầu. Qua cánh cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Tuần Dữu lúc này lạnh băng.
"Dì Vân xảy ra chuyện, một mình Tiểu Khả ở bệnh viện. Dữu Dữu... xin lỗi." Khi nhìn thẳng vào đôi mắt cô, không biết vì sao giọng cậu đột nhiên trở nên khô khốc. Nhưng dù vậy, cậu vẫn tiếp tục nói: "Xin lỗi, hôm nay anh không thể đưa em đi xem phim được. Anh..."
Không đợi cậu nói xong, Tuần Dữu liền cắt ngang: "Khương Vân Khả đang ở đâu? Em đi cùng anh."
Trong giấc mơ, mẹ Khương Vân cũng xảy ra chuyện...
Rõ ràng đang giữa mùa hạ oi bức nhưng đáy lòng Tuần Dữu lại lan tràn một cỗ lạnh lẽo. Cô rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc váy mình tốn công chọn, nắm chặt tay sau đó chạy thật nhanh đến chỗ cậu.
Không đợi Kỳ Ngạn trả lời, Tuần Dữu nở nụ cười, tiếp tục nói: "Không phải anh coi Khương Vân Khả là em gái sao? Giờ em là bạn gái anh cũng coi như chị dâu cô ấy. Cô ấy gặp chuyện như vậy sao em có thể làm ngơ?"
Vừa nói, cô vừa đóng cửa phòng, nhẹ giọng: "Đi thôi, chúng ta không thể để Vân Khả đợi quá lâu được. Không phải cô ấy rất sợ hãi sao?"
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Kỳ Ngạn sửng sốt, dường như không nghĩ Tuần Dữu sẽ có phản ứng này. Thang máy vừa tới, Tuần Dữu liền kéo cậu vào thang máy. Lúc này, tinh thần cậu mới quay về.
Lông mày nhíu chặt của cậu hoà hoãn mấy phần, im lặng một lát, cậu bỗng nắm chặt tay Tuần Dữu, giọng hết sức nghiêm túc: "Xin lỗi, lần sau chúng ta đi xem phim, em muốn xem gì cũng được."
Tuần Dữu không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.
Cô vốn định nói mình bị thương cho Kỳ Ngạn, hơn nữa nhất định phải để cậu nói xin lỗi. Thế nhưng, giờ khắc này, Tuần Dữu đột nhiên lại thấy không cần phải nói.
Trong thang máy chợt lặng thinh. Sự yên ắng này kéo dài đến tận khi họ lên xe tới bệnh viện. Dọc đường, Kỳ Ngạn chỉ trầm mặc nhìn điện thoại, chốc chốc lại gửi tin nhắn trấn an Khương Vân Khả.
Bệnh viện dường như luôn đông đúc.
Từ nhỏ đến lớn sức khoẻ của Tuần Dữu đếu rất tốt, trong nhà lại có bác sĩ riêng, bởi vậy, số lần cô trực tiếp đến bệnh viện rất ít, lần gần nhất cũng đã cách đây rất lâu.
Mùi bệnh viện thật không dễ chịu, hơn nữa bên tai toàn là âm thanh của các dụng cụ, thi thoảng còn có tiếng khóc thê lương.
"Anh Kỳ Ngạn, cuối cùng anh cũng tới, làm sao bây giờ? Mẹ em ở trong đó 1 tiếng rồi... Tuần Dữu?" Bọn họ vừa đến cửa phòng cấp cứu, Khương Vân Khả liền chạy vọt tới, bộ dáng như muốn ôm Kỳ Ngạn. Tuy nhiên, hai cánh tay vừa giang ra, Tuần Dữu liền đứng chắn trước người Kỳ Ngạn, duỗi tay ôm lấy đầu cô.
"Cậu... Sao cậu lại tới đây?" Âm thanh hoảng hốt kinh ngạc của Khương Vân Khả thoáng chốc cứng lại, thế nhưng rất nhanh, chút khác thường nọ đã bị đè ép. Dường như lúc này cô mới để ý đến cách ăn mặc trang điểm của Tuần Dữu, Khương Vân Khả cắn môi, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, tôi... tôi không biết hai người định đi hẹn hò. Tôi quấy rầy hai người rồi..."
"Không sao, sức khoẻ dì quan trọng hơn." Không đợi Khương Vân Khả nói xong, Tuần Dữu liền tiếp lời. "Dù sao đi nữa hiện tại tôi cũng coi như chị dâu của cậu, cậu có chuyện sao chúng tôi có thể bỏ mặc. Vân Khả, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi không trách cậu" Nghe vậy, biểu cảm khiếp nhược của Khương Vân Khả liền cứng đờ trong giây lát.
Cô không khỏi nhìn về phía Kỳ Ngạn.
Chỉ là chưa đợi cô lên tiếng, cửa phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ ra ngoài. Thấy vậy, Kỳ Ngạn lập tức tiến tới hỏi: "Bác sĩ, tình hình bệnh nhân ra sao rồi?"
Khương Vân Khả cũng lập tức chạy qua: "Bác sĩ, hiện tại mẹ cháu thế nào? Bà ấy sao rồi?"
"Trước mắt, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, chỉ là về sau bà ấy không thể làm việc vất vả như vậy nữa." Sắc mặt bác sĩ liền thay đổi: "Tôi phải nói trước, tình trạng bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, được chăm sóc thật tốt, nếu không sẽ trở nên nguy kịch."
"Bệnh gì?"
Tuần Dữu thảng thốt hỏi. Đôi mắt đẹp chứa tia căng thẳng nhìn chằm chằm bác sĩ. Không ai mảy may để ý tới nắm tay vô thức siết chặt của cô.
Vì dùng sức quá đà, ngón tay sắc nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay mềm mại sinh ra đau đớn.
"Cô cậu không biết sao? Theo chẩn đoán, người bệnh xuất hiện tế bào ung thư, tuy mới chỉ là giai đoạn đầu nhưng cũng không thể coi thường được..."
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Ung thư... Là ung thư tử cung.
Lúc này, Tuần Dữu không có tâm trạng để ý lời nói sau đó của bác sĩ cũng như phản ứng của Khương Vân Khả và Kỳ Ngạn. Câu nói của bác sĩ khiến lòng cô như tảng đá bị ném xuống vực sâu.
Trong mơ, Vân Lệ Dung đúng là mắc căn bệnh này.
Phải... Chính là giấc mộng đó...
Nhưng mơ chỉ là mơ, Vân Lệ Dung sao có thể trùng hợp mắc loại bệnh này? Là tình cơ thôi, nhất định là như vậy.
"Sao có thể, mẹ sao có thể bị ung thư!" Giọng Khương Vân Khả run run, cô không thể tin nổi vào tai mình.
Thân mình mảnh khảnh lung lay như sắp đổ, khuôn mặt xinh xắn, thanh tú trắng bệch.
Kỳ Ngạn vẫn còn có vẻ khá bình tình, tuy rằng sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu nhẹ đỡ lấy Khương Vân Khả.
Cho đến hiện tại, ung thư vẫn là căn bệnh nan y khiến con người ta sợ hãi.
Ánh mắt sắc bén của Tuần Dữu dừng trên khuôn mặt lúc này đã cắt không còn giọt máu, chính bản thân cô cũng không ý thức được sắc mặt của mình cũng không khác Khương Vân là bao.
Mặc dù cô liên tục trấn an bản thân đây chỉ là sự trùng hợp nhưng sâu trong lòng vẫn dâng lên cảm giác sợ hãi, bất an.
"Bác sĩ, hiện tại chúng cháu nên làm thế nào?" Kỳ Ngạn trầm giọng hỏi.
Khương Vân Khả khóc lóc: "Bác sĩ, làm ơn, làm ơn cứu mẹ cháu, bao nhiêu cũng được, chỉ cần mẹ cháu không sao là được rồi!"
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Nghe vậy, bác sĩ thở dài nói: "Các cháu cũng biết đây là ung thư, với trình độ y học hiện giờ, chữa trị dứt điểm hoàn toàn e là rất khó khăn."
Rất khó gì chứ, rõ ràng là không có khả năng.
"Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức trị liệu cho bệnh nhận, cố gắng khống chế bệnh tình bà ấy để kéo dài tuổi thọ." Thấy Khương Vân Khả giàn giụa nước mắt, bác sĩ nghĩ đến lời cô vừa nói, hơi ngập ngừng: "Nếu có thể, các cháu có thể đưa bà ấy đi nước ngoài điều trị. Căn bệnh này ở những nơi y học tân tiến hơn sẽ có phương pháp trị liệu tốt hơn."
Nhưng Vân Lệ Dung chỉ là tầng lớp bình dân, bao nhiêu năm vất vả nuôi con gái, làm gì có nhiều tiền như vậy? Nước mắt Khương Vân Khả lại rơi lã chã, nhìn vô cùng đáng thương.
Sắc mặt Kỳ Ngạn cũng vô cùng ủ dột.
Chính lúc này, Tuần Dữu đột nhiên lên tiếng:
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Cháu có thể trả."
"Tôi không cần... Tôi không cần, tôi có thể tự kiếm tiền. Cho dù có vất vả đến mấy tôi cũng có thể cố gắng. Tôi không sợ khổ!" Vừa nói, mặt Khương Vân Khả vừa đỏ lên như bị ức hiếp.
"Tuần Dữu!"
Vẻ mặt Kỳ Ngạn cũng hơi khác.
Tuần Dữu chỉ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Khương Vân Khả, nói: "Cậu đừng vội từ chối. Tôi không cho không cậu mà là cho mượn."
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
Không đợi cô ta nói tiếp, Tuần Dữu nói thẳng: "Có lãi, cho nên Tiểu Khả, cô không cần phải ngại."
"Dù sao tính mạng dì Vân quan trọng hơn phải không?"
Trong mơ, vì Vân Lệ Dung bệnh, Kỳ Ngạn lo lắng cho Khương Vân Khả, lại cho rằng bản thân cũng giống như người thân của bà nên thường xuyên đến chăm sóc hai mẹ con họ. Hơn nữa để hỗ trợ chi phí điều trị cho bà, cậu cũng đi làm thêm lúc nhàn rỗi, sao có thể thừa thời gian cho bạn gái.
Tuần Dữu chưa và cũng không muốn chịu sự uỷ khuất này liền nói thẳng mình có thể trả tiền viện phí giúp Vân Lệ Dung.
Công chúa nhỏ của hai nhà Tuần - Cần tất nhiên không để chút tiền này vào mắt, nhưng cô không biết, số tiền lẻ trong mắt cô là gánh nặng như thế nào đối với người khác.
Cô nghĩ là giúp đỡ, nhưng trong mắt họ lại là sỉ nhục, khinh thường.
Cũng vì thế, cô và Kỳ Ngạn đã cãi nhau, quan hệ của họ từ đó cũng hình thành vết nứt.
Nhưng đây không phải giấc mơ.
Mộng là giả. Cô tuyệt đối sẽ không để nó thành thật, càng sẽ không bị nó khống chế. Cho dù... Nó có là sự thật thì sao chứ? Cô là Tuần Dữu bằng xương bằng thịt, không phải Tuần Dữu trong mơ.
Tương lai của cô sẽ không như vậy!
Trong giấc mơ, cô cho tiền không cần trả lại là xúc phạm, nhưng giờ là cho mượn lấy lãi.
Đây là xúc phạm ư?
"Kỳ Ngạn!" Tuần Dữu quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu thanh niên tuấn tú bên cạnh, gằn từng chữ một hỏi: "Anh cảm thấy đề xuất của em thế nào?"
Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx và wattpad!
Những trang khác đều là ăn cắp!
#ancapsuotdoiiachay
Mọi người thấy lỗi type hay chỗ nào chưa ổn cứ mạnh dạn cmt nhé ạ! Hoặc nếu ngại có thể ib riêng cho mình.