Chương 8
Hồ Thừa Nhan đang ở trong phòng xem xét chiếc quạt lông vũ mới của mình
Được làm từ lông của khổng tước, trên cây quạt còn đính vài viên đá quý giá trị xa xỉ, dưới ánh mặt trời còn tỏa sáng rực rỡ.
Đột nhiên thấy ngoài cửa thấy một bóng dáng màu đỏ quen thuộc, y lập tức đẩy cửa sổ ra, sau đó xách gáy của bé hồ ly màu đỏ lại đây: "Hồ Ngọc, sao em lại đến đây?"
Ầm một tiếng, bé hồ ly đã hóa thành một tiểu mỹ nhân xinh xắn, còn giữ lại đuôi với hai cái tai nhỏ, nhìn nhị ca cười lấy lòng: "anh, nhớ anh."
Hồ Thừa Nhan mới không trúng chiêu này của cậu, híp mắt lại nói: " Nói đi, lần này đến tìm ta là vì chuyện gì?
Hồ Ngọc trả lời: "Hình như em thích hắn rồi."
Hồ Thừa Nhan lấy quạt lông vũ vỗ nhẹ vào gương mặt mềm mại của cậu một cái, nói: "Em chỉ là một tiểu yêu quái mới thành niên, biết yêu là gì không?"
Bên cạnh Hồ Ngọc không có trưởng bối dạy cậu, có tâm sự cũng không biết nói với ai, đành phải đi tìm nhị ca: " em rất thích ở bên cạnh hắn, với muốn hôn hắn nữa." Hồ Ngọc nói xong thì nửa khuôn mặt đều đỏ lên. Sau đó còn lảm nhảm ít việc vặt khi ở chung với Liễu Thừa An.
Hồ Thừa An nghe xong, nghiêm túc hỏi:
"Em đã từng hoá thành người trước mặt hắn ta chưa?"
"Chưa từng." Hồ Ngọc nói, trong lòng có chút bối rối: "Nhưng hắn rất thích em, thích tai của em."
Hồ Thừa Nhan lên tiếng: "Em trai ngốc của ta ơi, em còn chưa biến thành người, người ta sao có thể thích em được chứ, có lẽ thích em cũng giống như thích Đại Hoàng mà thôi."
Hồ Ngọc nghe xong thì nhíu mày lại: "Không giống nhau, em có thể ngủ ở trong nhà, còn Đại Hoàng thì chỉ có thể ngủ ở bên ngoài."
Hồ Thừa Nhan rằng: Em cái gì cũng không hiểu, dắt em đi xem chút kiến thức." Nói rồi y thi triển pháp thuật, hai người vẫn còn ở trong phòng nhưng đã ẩn thân.
Bọn họ ở Nam Phong Quán, tất nhiên là nơi ong bướm vờn hoa. Hồ Thừa Nhan dẫn Hồ Ngọc đi đến phòng khác, bước vào thì thấy có hai người đang ôm chặt nhau. Hồ Ngọc theo phản xạ bịt mắt lại. Lại đi vài phòng nữa, đều không khác gì.
Đợi đến khi quay về phòng, Hồ Ngọc hiển nhiên rất sợ hãi.
Hồ Thừa Nhanh nói: Đàn ông thường có một vũ khí giấu ở trong quần, không dễ thấy nhưng khi gặp được người đẹp như em thì sẽ lấy ra để ám sát em, một khi bị đâm trúng, sẽ tựa như mấy người ca ca đó, đau đến chết đi sống lại." Ỷ vào Hồ Ngọc mới đến nên cái gì cũng không hiểu, cố gắng hết sức để ức hiếp cậu.
Tai nhỏ của Hồ Ngọc bị doạ đến mức dựng đứng cả lên.
Hồ Thừa Nhan lại nói tiếp: "Em còn nhỏ, không biết cảm tình là thứ gì, lỡ như bị kẻ xấu bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?"
Hồ Ngọc mở miệng: "Mấy ca ca đau lắm sao, kêu thực thảm thiết."
"Đau, đau giống như thân thể bị xé làm đôi vậy."
Sắc mặt của Hồ Ngọc trắng bệch, càng sợ hãi hơn.
Hồ Thừa Nhan: "Đừng để người khác xé xác em ra, nếu không sẽ thấy trên gối hoa thêu một bao cỏ." Sau đó lấy quạt lông vũ vỗ nhẹ vào đầu của Hồ Ngọc.
Hồ Ngọc mở miệng: Nhưng mà, nếu như em biến thành người, thì em có thể ở bên cạnh hắn không?"
Hồ Thừa Nhan thấy Hồ Ngọc sợ hãi như thế nhưng vẫn chưa hết hy vọng, nói: "Dù em hóa thành người, hắn cũng sẽ không thích em."
Hồ Ngọc nói: "Không đâu, hắn kể chuyện về bạch nương tử, Hứa Tiên bởi vì nhìn thấy nguyên hình của Bạch Nương tử nên mới sợ hãi, nhưng hắn không hề sợ nguyên hình của em."
Hồ Ngọc chưa bao giờ nghe đến chuyện Bạch nương tử, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Hồ Ngọc liền kể về truyền thuyết bạch xà cho nhị ca nghe, nhị ca nghe đến say sưa, cứ hối thúc Hồ Ngọc kể tiếp, cuối cùng nghe được bạch nương tử bị giam giữ trong tháp Lôi Phong, không khỏi cảm khái: "Thế gian này toàn nam nhân bạc tình."
Lại nói tiếp: "Là hắn kể cho em nghe thật à?"
Hồ Ngọc gật gật đầu. Tai nhỏ cũng đong đưa theo.
Hồ Thừa Nhan bảo: "Nhưng xem ra là kẻ không sợ miệng lưỡi thế gian. Có lẽ hắn sẽ không sợ yêu quái nhỏ như em.".
Đây là lần đầu Hồ Ngọc đến nơi ở của nhị ca, lúc nãy vì quá tập trung kể chuyện nên không nhìn kỹ căn phòng này, nhìn xong thì có cảm giác giống như nhà quê lên phố, phòng của nhị ca rất lớn, rất xinh đẹp.
"Nhị ca, đây là nhà của anh sao?"
"Đây không phải nhà."
"Vậy nhị ca từng bị ức hiếp như vậy chưa ạ." Hồ Ngọc hỏi.
Hồ Thừa Nhan trả lời; "Hừ, bọn họ không xứng. Ta muốn tìm một tên nam nhân tốt nhất trên đời này." Sau đó sợ cậu nghe không hiểu nên nói thêm: "Ta nghe nói sát thần chuyển thế ở nhân gian, ta đoán chừng hắn đang ở gần đây. Nếu như có thể lấy được dương khí của hắn, thì sẽ bớt 100 năm tu luyện."
Hồ Ngọc: "À." Nhìn vẻ mặt thì thấy vẫn không hiểu.
Hồ Thừa Nhan nhịn không được cầm chiếc quạt lông vũ lên, Hồ Ngọc ngay lập tức ôm đầu: "Nếu như ca lại cốc đầu em, em sẽ đi mách đại ca." Hồ Thừa Nhan nghe nhắc đến đại ca thì cứng người lại, cuối cũng cũng không giơ quạt xuống mà nói: "Em trai ngốc, còn học được cách cáo trạng. Đi tìm tình lang đó của em đi, đừng ở chỗ ta vướng chân vướng tay, lần sau đừng đến đây, cẩn thận kẻ khác lột da của em."
"Hồ Ngọc cất lời: "Sẽ không như thế đâu, em chạy nhanh lắm."
Hồ Thừa Nhan bảo cậu mau rời đi, không có việc gì thì không cần đến tìm y, Hồ Ngọc chu miệng không vui rồi trở về nguyên hình, sau đó lẻn chạy ra ngoài.
Hồ Thừa Nhan mở cửa sổ ra thấy Ngũ đệ chạy rất nhanh, dần dần thả lỏng cơ thể, dựa vào cửa sổ phe phẩy chiếc quạt, những người bán hàng rong cùng với người qua đường ở dưới Nam Phong Quán đều xem đến ngây người.
…
Sau khi Liễu Thừa An bán xong bản thảo truyện thì đi mua một miếng chân giò lớn ở đùi sau, vui vẻ đi về nhà: "Bé hồ ly, xem ta mua gì về này?"
Không có tiếng kêu, cũng không có bóng dáng màu đỏ rực lửa lao đến, thay vào đó là tiếng Đại Hoàng sủa ầm ĩ, không biết cún nhỏ vừa mới trăng tròn lại lấy sức lực từ đâu mà có tiếng kêu lớn như vậy.
Liễu Thừa An thu dọn mọi thứ xong xuôi, trang giấy cùng cuốn giấy trắng thì đặt ở trên bàn, chân giò heo đặt ở trong phòng bếp.
Đi loanh quanh trong nhà hai lần vẫn không thấy bé hồ ly đâu, trong lòng Lưu Thừa An bỗng thấy khó chịu.
"Bé hồ ly đừng trốn nữa, nếu không ra thì ta sẽ giận đấy."
Còn quay đầu lại hỏi Đại Hoàng: "Bé hồ ly đi đâu vậy?"
Đại Hoàng trả lời hắn bằng hai tiếng gâu gâu.
Liễu Thừa An nghe không hiểu Đại Hoàng nói gì, liền muốn ra ngoài tìm, trong lòng có đủ dự đoán xấu, không lẽ bé hồ ly bị Trịnh Vân Hải bắt đi rồi.
Hắn tức khắc muốn quay về thôn để tìm người dò hỏi.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng rên rỉ vang lên.
Trong giây phút Liễu Thừa An đang hoảng loạng thì một tiếng này tựa như tiếng trời, hắn nhanh chóng quay đầu lại, thấy bên trên cửa sổ có một đôi tai thú dày rất xinh đẹp.
Liễu Thừa An bước đến xách tai bé hồ ly màu đỏ lên. Thấy bé hồ ly vẫn còn ở đây, Liễu Thừa An mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm bé vào lòng rồi hôn một cái: "Không được làm ta sợ biết không, không cần chạy lung tung."
Bé hồ ly không hay biết rằng Liễu Thừa An đang hoảng hốt, đắm chìm trong niềm vui khi được hắn hôn.
Một đôi mắt không rành thế sự, lúc này còn chớp chớp liên tục, hơn nữa còn chủ động thè chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm lên môi của Liễu Thừa An, bị Liễu Thừa An ngăn lại: "Không được."
Bé hồ ly đã đạt được mục đích, cho nên cũng không để ý. Giờ phút này bé hồ ly đang ngoe nguẩy đuôi suy nghĩ, làm sao để biến thành người được đây, rất muốn được ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.
Lời của editor: Nếu thấy cấn ở chỗ nào thì cứ góp ý ạ, rất sẵn lòng lắng nghe và tiếp thu ý kiến ❤️
Được làm từ lông của khổng tước, trên cây quạt còn đính vài viên đá quý giá trị xa xỉ, dưới ánh mặt trời còn tỏa sáng rực rỡ.
Đột nhiên thấy ngoài cửa thấy một bóng dáng màu đỏ quen thuộc, y lập tức đẩy cửa sổ ra, sau đó xách gáy của bé hồ ly màu đỏ lại đây: "Hồ Ngọc, sao em lại đến đây?"
Ầm một tiếng, bé hồ ly đã hóa thành một tiểu mỹ nhân xinh xắn, còn giữ lại đuôi với hai cái tai nhỏ, nhìn nhị ca cười lấy lòng: "anh, nhớ anh."
Hồ Thừa Nhan mới không trúng chiêu này của cậu, híp mắt lại nói: " Nói đi, lần này đến tìm ta là vì chuyện gì?
Hồ Ngọc trả lời: "Hình như em thích hắn rồi."
Hồ Thừa Nhan lấy quạt lông vũ vỗ nhẹ vào gương mặt mềm mại của cậu một cái, nói: "Em chỉ là một tiểu yêu quái mới thành niên, biết yêu là gì không?"
Bên cạnh Hồ Ngọc không có trưởng bối dạy cậu, có tâm sự cũng không biết nói với ai, đành phải đi tìm nhị ca: " em rất thích ở bên cạnh hắn, với muốn hôn hắn nữa." Hồ Ngọc nói xong thì nửa khuôn mặt đều đỏ lên. Sau đó còn lảm nhảm ít việc vặt khi ở chung với Liễu Thừa An.
Hồ Thừa An nghe xong, nghiêm túc hỏi:
"Em đã từng hoá thành người trước mặt hắn ta chưa?"
"Chưa từng." Hồ Ngọc nói, trong lòng có chút bối rối: "Nhưng hắn rất thích em, thích tai của em."
Hồ Thừa Nhan lên tiếng: "Em trai ngốc của ta ơi, em còn chưa biến thành người, người ta sao có thể thích em được chứ, có lẽ thích em cũng giống như thích Đại Hoàng mà thôi."
Hồ Ngọc nghe xong thì nhíu mày lại: "Không giống nhau, em có thể ngủ ở trong nhà, còn Đại Hoàng thì chỉ có thể ngủ ở bên ngoài."
Hồ Thừa Nhan rằng: Em cái gì cũng không hiểu, dắt em đi xem chút kiến thức." Nói rồi y thi triển pháp thuật, hai người vẫn còn ở trong phòng nhưng đã ẩn thân.
Bọn họ ở Nam Phong Quán, tất nhiên là nơi ong bướm vờn hoa. Hồ Thừa Nhan dẫn Hồ Ngọc đi đến phòng khác, bước vào thì thấy có hai người đang ôm chặt nhau. Hồ Ngọc theo phản xạ bịt mắt lại. Lại đi vài phòng nữa, đều không khác gì.
Đợi đến khi quay về phòng, Hồ Ngọc hiển nhiên rất sợ hãi.
Hồ Thừa Nhanh nói: Đàn ông thường có một vũ khí giấu ở trong quần, không dễ thấy nhưng khi gặp được người đẹp như em thì sẽ lấy ra để ám sát em, một khi bị đâm trúng, sẽ tựa như mấy người ca ca đó, đau đến chết đi sống lại." Ỷ vào Hồ Ngọc mới đến nên cái gì cũng không hiểu, cố gắng hết sức để ức hiếp cậu.
Tai nhỏ của Hồ Ngọc bị doạ đến mức dựng đứng cả lên.
Hồ Thừa Nhan lại nói tiếp: "Em còn nhỏ, không biết cảm tình là thứ gì, lỡ như bị kẻ xấu bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?"
Hồ Ngọc mở miệng: "Mấy ca ca đau lắm sao, kêu thực thảm thiết."
"Đau, đau giống như thân thể bị xé làm đôi vậy."
Sắc mặt của Hồ Ngọc trắng bệch, càng sợ hãi hơn.
Hồ Thừa Nhan: "Đừng để người khác xé xác em ra, nếu không sẽ thấy trên gối hoa thêu một bao cỏ." Sau đó lấy quạt lông vũ vỗ nhẹ vào đầu của Hồ Ngọc.
Hồ Ngọc mở miệng: Nhưng mà, nếu như em biến thành người, thì em có thể ở bên cạnh hắn không?"
Hồ Thừa Nhan thấy Hồ Ngọc sợ hãi như thế nhưng vẫn chưa hết hy vọng, nói: "Dù em hóa thành người, hắn cũng sẽ không thích em."
Hồ Ngọc nói: "Không đâu, hắn kể chuyện về bạch nương tử, Hứa Tiên bởi vì nhìn thấy nguyên hình của Bạch Nương tử nên mới sợ hãi, nhưng hắn không hề sợ nguyên hình của em."
Hồ Ngọc chưa bao giờ nghe đến chuyện Bạch nương tử, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Hồ Ngọc liền kể về truyền thuyết bạch xà cho nhị ca nghe, nhị ca nghe đến say sưa, cứ hối thúc Hồ Ngọc kể tiếp, cuối cùng nghe được bạch nương tử bị giam giữ trong tháp Lôi Phong, không khỏi cảm khái: "Thế gian này toàn nam nhân bạc tình."
Lại nói tiếp: "Là hắn kể cho em nghe thật à?"
Hồ Ngọc gật gật đầu. Tai nhỏ cũng đong đưa theo.
Hồ Thừa Nhan bảo: "Nhưng xem ra là kẻ không sợ miệng lưỡi thế gian. Có lẽ hắn sẽ không sợ yêu quái nhỏ như em.".
Đây là lần đầu Hồ Ngọc đến nơi ở của nhị ca, lúc nãy vì quá tập trung kể chuyện nên không nhìn kỹ căn phòng này, nhìn xong thì có cảm giác giống như nhà quê lên phố, phòng của nhị ca rất lớn, rất xinh đẹp.
"Nhị ca, đây là nhà của anh sao?"
"Đây không phải nhà."
"Vậy nhị ca từng bị ức hiếp như vậy chưa ạ." Hồ Ngọc hỏi.
Hồ Thừa Nhan trả lời; "Hừ, bọn họ không xứng. Ta muốn tìm một tên nam nhân tốt nhất trên đời này." Sau đó sợ cậu nghe không hiểu nên nói thêm: "Ta nghe nói sát thần chuyển thế ở nhân gian, ta đoán chừng hắn đang ở gần đây. Nếu như có thể lấy được dương khí của hắn, thì sẽ bớt 100 năm tu luyện."
Hồ Ngọc: "À." Nhìn vẻ mặt thì thấy vẫn không hiểu.
Hồ Thừa Nhan nhịn không được cầm chiếc quạt lông vũ lên, Hồ Ngọc ngay lập tức ôm đầu: "Nếu như ca lại cốc đầu em, em sẽ đi mách đại ca." Hồ Thừa Nhan nghe nhắc đến đại ca thì cứng người lại, cuối cũng cũng không giơ quạt xuống mà nói: "Em trai ngốc, còn học được cách cáo trạng. Đi tìm tình lang đó của em đi, đừng ở chỗ ta vướng chân vướng tay, lần sau đừng đến đây, cẩn thận kẻ khác lột da của em."
"Hồ Ngọc cất lời: "Sẽ không như thế đâu, em chạy nhanh lắm."
Hồ Thừa Nhan bảo cậu mau rời đi, không có việc gì thì không cần đến tìm y, Hồ Ngọc chu miệng không vui rồi trở về nguyên hình, sau đó lẻn chạy ra ngoài.
Hồ Thừa Nhan mở cửa sổ ra thấy Ngũ đệ chạy rất nhanh, dần dần thả lỏng cơ thể, dựa vào cửa sổ phe phẩy chiếc quạt, những người bán hàng rong cùng với người qua đường ở dưới Nam Phong Quán đều xem đến ngây người.
…
Sau khi Liễu Thừa An bán xong bản thảo truyện thì đi mua một miếng chân giò lớn ở đùi sau, vui vẻ đi về nhà: "Bé hồ ly, xem ta mua gì về này?"
Không có tiếng kêu, cũng không có bóng dáng màu đỏ rực lửa lao đến, thay vào đó là tiếng Đại Hoàng sủa ầm ĩ, không biết cún nhỏ vừa mới trăng tròn lại lấy sức lực từ đâu mà có tiếng kêu lớn như vậy.
Liễu Thừa An thu dọn mọi thứ xong xuôi, trang giấy cùng cuốn giấy trắng thì đặt ở trên bàn, chân giò heo đặt ở trong phòng bếp.
Đi loanh quanh trong nhà hai lần vẫn không thấy bé hồ ly đâu, trong lòng Lưu Thừa An bỗng thấy khó chịu.
"Bé hồ ly đừng trốn nữa, nếu không ra thì ta sẽ giận đấy."
Còn quay đầu lại hỏi Đại Hoàng: "Bé hồ ly đi đâu vậy?"
Đại Hoàng trả lời hắn bằng hai tiếng gâu gâu.
Liễu Thừa An nghe không hiểu Đại Hoàng nói gì, liền muốn ra ngoài tìm, trong lòng có đủ dự đoán xấu, không lẽ bé hồ ly bị Trịnh Vân Hải bắt đi rồi.
Hắn tức khắc muốn quay về thôn để tìm người dò hỏi.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng rên rỉ vang lên.
Trong giây phút Liễu Thừa An đang hoảng loạng thì một tiếng này tựa như tiếng trời, hắn nhanh chóng quay đầu lại, thấy bên trên cửa sổ có một đôi tai thú dày rất xinh đẹp.
Liễu Thừa An bước đến xách tai bé hồ ly màu đỏ lên. Thấy bé hồ ly vẫn còn ở đây, Liễu Thừa An mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm bé vào lòng rồi hôn một cái: "Không được làm ta sợ biết không, không cần chạy lung tung."
Bé hồ ly không hay biết rằng Liễu Thừa An đang hoảng hốt, đắm chìm trong niềm vui khi được hắn hôn.
Một đôi mắt không rành thế sự, lúc này còn chớp chớp liên tục, hơn nữa còn chủ động thè chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm lên môi của Liễu Thừa An, bị Liễu Thừa An ngăn lại: "Không được."
Bé hồ ly đã đạt được mục đích, cho nên cũng không để ý. Giờ phút này bé hồ ly đang ngoe nguẩy đuôi suy nghĩ, làm sao để biến thành người được đây, rất muốn được ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.
Lời của editor: Nếu thấy cấn ở chỗ nào thì cứ góp ý ạ, rất sẵn lòng lắng nghe và tiếp thu ý kiến ❤️