Chương 10
Đợi đến khi Hồ Ngọc lấy được bí pháp thì đã qua hai canh giờ. Cậu không dám chần chừ quá lâu, lập tức quay trở về nhà dưới chân núi, sợ Liễu Thừa An trở về sẽ không thấy cậu.
Trong Sân. Đại hoàng đã sớm quen mùi của hồ ly nhỏ, lúc này Đại Hoàng đang gối đầu lên hai chân nhỏ, mơ màng như sắp buồn ngủ.
Hồ Ngọc không muốn bị xem như con vật nữa. Cậu muốn quang minh chính đại ở bên cạnh Liễu Thừa An, nhưng mà Liễu Thừa An còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ con người của cậu mà?
Cậu đi ra bên ngoài nhìn quanh.
Đợi một lúc lâu thì thấy Đại Hoàng đứng dậy sủa lên hai tiếng, đuôi chó ngoe nguẩy liên hồi. Hồ Ngọc lo lắng nắm chặt mép áo.
Lúc nhìn thấy bóng người thì Hồ Ngọc liền bỏ cuộc, quay về phòng.
Bây giờ biến lại thành bé hồ ly vẫn chưa muốn, nhưng mà cậu không muốn
Liễu Thừa An hôm nay lên núi không có thu hoạch được gì, chỉ đành ôm theo một bó củi trở về. Mới vừa vào sân đã thấy Đại Hoàng sủa gâu gâu, Liễu Thừa An để bó củi sang một bên, rồi xoa đầu Đại Hoàng. Sau đó lên tiếng: “Bé hồ ly đâu?”
Không có âm thanh.
Liễu Thừa An lại nghĩ đến cái hôm không thấy bé hồ ly nên lập tức bước vào phòng, bỗng nhiên phát hiện trong phòng lấp ló một thiếu niên xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, đôi mắt hồ ly đen bóng dường như đã từng gặp ở đâu đó. Giờ phút này giai nhân có chút bất an.
Liễu Thừa An sửng sốt
Tiểu mỹ nhân lấy hết can đảm nhìn hắn rồi nói: Ta tên là Hồ Ngọc.”
Liễu Thừa An biết thân phận của bé hồ ly, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang: “Ừm”
Câu tiếp theo, Hồ Ngọc nói: “Ta muốn gả cho ngươi.”
“Hả?”
Hồ Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ trong trẻo, như thể không hiểu lời này mang ý nghĩa gì.
Hồ Ngọc rất thân với hắn, có một số thói quen của hồ ly vẫn chưa sửa được, chủ động bước đến ôm eo của Liễu Thừa An, Hồ Ngọc thấp hơn Liễu Thừa một chút, cậu cứ ôm hắn như thế, theo thói quen tựa đầu lên vai của Liễu Thừa An, thở lên cổ hắn.
Liễu Thừa An cả người cứng đờ, hồi lâu mới cất giọng nói: “Em không thể…. Tùy tiện gả cho nam nhân như thế.”
Hồ Ngọc nghe xong, ngẩng đầu ấm ức nhìn Liễu Thừa An, đôi mắt tựa hồ như biết nói.
Hồ Ngọc nói: “Ta đã thành niên” Chợt như nghĩ đến chuyện gì: “ Ngươi…. Có phải ngươi đã biết ta là hồ ly?” Trong anh mắt toát lên vẻ khó tin.
Liễu Thừa An im lặng một lúc rồi mở lời: “Bởi vì lỗ tai của em lộ ra ngoài!”
Hồ Ngọc hét lớn một tiếng, không ngừng lấy tay bịt tai lại, nhưng hai tai nhỏ cứ xù ra mãi.
Đã trôi qua ba canh giờ, cậu không thể duy trì được hình dáng con người của bản thân, xong rồi, bản thân là yêu quái nhỏ bị ý trung nhân biết được, dựa theo thoại bản viết, bây giờ hắn sẽ đi tìm đạo sĩ về để thu phục cậu, tiểu mỹ nhân nước mắt lưng tròng.
Liễu Thừa An kéo Hồ Ngọc đứng lên, nói:
“Hôm nay ta hầm gà cho em.”. Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại ﹟ ?r???r uyệ?.?N ﹟
Hồ Ngọc: “Hả?”
Liễu Thừa An đi ra ngoài
Hồ Ngọc thoáng có hơi tò mò, tựa hồ Liễu Thừa An cũng không sợ cậu lắm.
Một lúc sau trong sân truyền đến tiếng giết gà, Hồ Ngọc không khỏi bước đến gần Liễu Thừa An, thấy hắn đang làm gà, liền hỏi: “Tướng công, huynh không sợ ta hả?”
Hình người của Hồ Ngọc là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa có một đôi mắt ngây thơ vô tội, rõ ràng là tuyệt sắc nhân gian. Càng ngạc nhiên hơn nữa là giọng nói của cậu mềm mại như bông. Không hổ là Hồng Ngọc 500 năm mới sinh ra một con, là vưu vật trời sinh.
Liễu Thừa An bị một tiếng tướng công của Hồ làm cho suýt chút nữa là băm vào tay khi đang chặt gà, mặt chợt đỏ lên: “Đừng gọi như vậy.”
Hồ Ngọc khó hiểu nhìn hắn, chẳng qua chút đơn thuần như thế này lại khiến người ta càng thêm siêu lòng.
Liễu Thừa An nói: “Chỉ có hai người đã thành thân với nhau thì mới thể gọi như thế, em mới đến nhân gian nên chưa hiểu quy củ này, nhớ kỹ là được.”
Hồ Ngọc nói: “Vậy ta kêu ngươi là Thừa An ca ca đi.” Liễu Thừa An bị cậu gọi như thế, môi răng đều chất chứa tình yêu của bé hồ ly, người bình thường đều chịu không nổi.
Liễu Thừa An chặt gà rồi bỏ vào nồi, xào cho đến khi mùi thơm.
Hồ Ngọc vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn.
Liễu Thừa An nấu cơm rất ngon, bây giờ còn có thêm một giai nhân xinh đẹp đứng cạnh, cả người đều không được tự nhiên: “Em có thể trở về thành hồ ly được không?”
Hồ Ngọc nảy ra chủ ý, nói: “Không thể”
Liễu Thừa An nói: “Ừm.”
Hầm gà nửa canh giờ, Hồ Ngọc vẫn luôn đứng bên cạnh hắn, khi thì nhìn vào nồi, lúc thì nhìn Liễu Thừa An, không nói một lời, chỉ cần Liễu Thừa An quay đầu nhìn cậu, thì cậu đều sẽ tươi cười rạng rỡ.
Liễu Thừa An biết tính cậu đơn thuần, hơn nữa còn có chút hội chứng chim non, vậy mà vẫn bị cậu làm cho mặt đỏ tai hồng.
Chờ đến lúc ăn cơm, Liễu Thừa An vừa ngồi xuống đã xới cho Hồ Ngọc một chén cơm đầy, ai có thể ngờ Hồ Ngọc liền biến thành một bé hồ lý, ngoan ngoãn chui vào lồng ngực của Liễu Thừa An, cảm xúc sờ vào bộ lông xù xù quen thuộc này khiến Liễu Thừa An thoáng yên tâm, nào ngờ ầm một tiếng, bé hồ ly trong lồng ngực lại biến thành một giai nhân trẻ có đôi tai thú trên đầu.
Hồ Ngọc nói: “Đút ta ăn.”
Hai tên nam nhân ngồi lên nhau, cực kỳ mờ ám.
Liễu Thừa An bảo: “Em tự ăn đi.”
Hồ Ngọc nói: Nhưng….. nhưng mà trước kia ngươi đều đút ta ăn. Ngươi đã thay lòng đổi dạ rồi sao?”
“Thay lòng đổi dạ không phải xài như thế!”
Hồ Ngọc nghe xong Liễu Thừa An nói, cất tiếng: “Vậy, ngươi đút ta?”
Liễu Thừa An trả lời: “Vậy em đừng ngồi lên người ta, em ngồi ở bên cạnh, ta đút em ăn.”
Hồ Ngọc có chút không nỡ rời xa lồng ngực ấm áp của hắn nhưng thấy Liễu Thừa An cực kỳ kiên trì, đành phải chịu đựng buồn mà đứng dậy.
Hồ Ngọc vừa nghe nói Liễu Thừa An thay lòng đổi dạ, nói: “Kia, uy ta?”
Liễu Thừa An nói: “Vậy ngươi đừng ngồi ở ta trên người. Ngươi ngồi ở bên cạnh, ta uy ngươi.”
Miệng há to hết cỡ, Liễu Thừa An đút thịt gà cho Hồ Ngọc ăn, Hồ Ngọc ăn rất vui vẻ, cái
Miệng lại lớn lên đại đại, Liễu Thừa An uy Hồ Ngọc ăn thịt gà. Hồ Ngọc ăn cao hứng, lỗ tai liền sẽ vừa động vừa động, cái đuôi lắc qua lắc lại.
Đợi đến khi đút cậu ăn xong, Liễu Thừa An cả người đầy mồ hồi, sau đó nhanh chóng ăn hai miếng, ăn xong thì đi rửa chén.
Hồ Ngọc rất vui, một lúc sau Liễu Thừa An quay lại, định viết tiếp thoại bản còn đang dang dở. Hồ Ngọc cũng bước đến cầm quyển bí pháp của mình nhìn rất nghiêm túc, hai người không ai làm phiền ai.
Liễu Thừa An có lẽ bởi vì bên cạnh có người nên không được tập trung, mới viết được mấy chữ đã đặt bút xuống, nhìn Hồ Ngọc.
Lúc nhìn thấy tên quyển sách, nhíu mày hỏi:
“Hồ Ngọc, cái này ở đâu ra?” Vừa nhìn đã biết không phải quyển sách đứng đắn gì, tiêu đề quyển sách rõ ràng viết mấy chữ bí pháp song tu!
Hồ Ngọc xem đến say mê, nghe thấy Liễu Thừa An gọi cậu, lập tức nói: Đây là sách của Hồ Tộc chúng ta.”
Liễu Thừa An nói: “Em còn nhỏ, không nên đọc mấy cái này”
Hồ Ngọc vừa nghe liền hỏi: “Thừa An ca ca, ta hỏi ngươi cái này, từ này đọc là gì?”
Hồ Ngọc giở ra một trang giấy, ngón tay chỉ vào một chữ.
Liễu Thừa An trả lời: “Pháp.”
Hồ Ngọc lại hỏi: “Thế còn chữ này thì sao?” Ngón tay chỉ vào chữ bên cạnh”
Liễu Thừa An nói: “Em không biết?”
Hồ Ngọc trả lời: “Ừm”
Liễu Thừa An hỏi: “Vậy em đọc sách này như thế nào?”
Hồ Ngọc nói: “Xem hình.”
Liễu Thừa An lập tức che lại đôi mắt của Hồ Ngọc, nói: “Không được xem.” Quyển sách này vừa nhìn đã biết không phải là công pháp đàng hoàng gì, còn có hình…. Quả thực là là đang đầu độc đầu óc của bé hồ ly.
Trong Sân. Đại hoàng đã sớm quen mùi của hồ ly nhỏ, lúc này Đại Hoàng đang gối đầu lên hai chân nhỏ, mơ màng như sắp buồn ngủ.
Hồ Ngọc không muốn bị xem như con vật nữa. Cậu muốn quang minh chính đại ở bên cạnh Liễu Thừa An, nhưng mà Liễu Thừa An còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ con người của cậu mà?
Cậu đi ra bên ngoài nhìn quanh.
Đợi một lúc lâu thì thấy Đại Hoàng đứng dậy sủa lên hai tiếng, đuôi chó ngoe nguẩy liên hồi. Hồ Ngọc lo lắng nắm chặt mép áo.
Lúc nhìn thấy bóng người thì Hồ Ngọc liền bỏ cuộc, quay về phòng.
Bây giờ biến lại thành bé hồ ly vẫn chưa muốn, nhưng mà cậu không muốn
Liễu Thừa An hôm nay lên núi không có thu hoạch được gì, chỉ đành ôm theo một bó củi trở về. Mới vừa vào sân đã thấy Đại Hoàng sủa gâu gâu, Liễu Thừa An để bó củi sang một bên, rồi xoa đầu Đại Hoàng. Sau đó lên tiếng: “Bé hồ ly đâu?”
Không có âm thanh.
Liễu Thừa An lại nghĩ đến cái hôm không thấy bé hồ ly nên lập tức bước vào phòng, bỗng nhiên phát hiện trong phòng lấp ló một thiếu niên xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, đôi mắt hồ ly đen bóng dường như đã từng gặp ở đâu đó. Giờ phút này giai nhân có chút bất an.
Liễu Thừa An sửng sốt
Tiểu mỹ nhân lấy hết can đảm nhìn hắn rồi nói: Ta tên là Hồ Ngọc.”
Liễu Thừa An biết thân phận của bé hồ ly, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang: “Ừm”
Câu tiếp theo, Hồ Ngọc nói: “Ta muốn gả cho ngươi.”
“Hả?”
Hồ Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ trong trẻo, như thể không hiểu lời này mang ý nghĩa gì.
Hồ Ngọc rất thân với hắn, có một số thói quen của hồ ly vẫn chưa sửa được, chủ động bước đến ôm eo của Liễu Thừa An, Hồ Ngọc thấp hơn Liễu Thừa một chút, cậu cứ ôm hắn như thế, theo thói quen tựa đầu lên vai của Liễu Thừa An, thở lên cổ hắn.
Liễu Thừa An cả người cứng đờ, hồi lâu mới cất giọng nói: “Em không thể…. Tùy tiện gả cho nam nhân như thế.”
Hồ Ngọc nghe xong, ngẩng đầu ấm ức nhìn Liễu Thừa An, đôi mắt tựa hồ như biết nói.
Hồ Ngọc nói: “Ta đã thành niên” Chợt như nghĩ đến chuyện gì: “ Ngươi…. Có phải ngươi đã biết ta là hồ ly?” Trong anh mắt toát lên vẻ khó tin.
Liễu Thừa An im lặng một lúc rồi mở lời: “Bởi vì lỗ tai của em lộ ra ngoài!”
Hồ Ngọc hét lớn một tiếng, không ngừng lấy tay bịt tai lại, nhưng hai tai nhỏ cứ xù ra mãi.
Đã trôi qua ba canh giờ, cậu không thể duy trì được hình dáng con người của bản thân, xong rồi, bản thân là yêu quái nhỏ bị ý trung nhân biết được, dựa theo thoại bản viết, bây giờ hắn sẽ đi tìm đạo sĩ về để thu phục cậu, tiểu mỹ nhân nước mắt lưng tròng.
Liễu Thừa An kéo Hồ Ngọc đứng lên, nói:
“Hôm nay ta hầm gà cho em.”. Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại ﹟ ?r???r uyệ?.?N ﹟
Hồ Ngọc: “Hả?”
Liễu Thừa An đi ra ngoài
Hồ Ngọc thoáng có hơi tò mò, tựa hồ Liễu Thừa An cũng không sợ cậu lắm.
Một lúc sau trong sân truyền đến tiếng giết gà, Hồ Ngọc không khỏi bước đến gần Liễu Thừa An, thấy hắn đang làm gà, liền hỏi: “Tướng công, huynh không sợ ta hả?”
Hình người của Hồ Ngọc là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa có một đôi mắt ngây thơ vô tội, rõ ràng là tuyệt sắc nhân gian. Càng ngạc nhiên hơn nữa là giọng nói của cậu mềm mại như bông. Không hổ là Hồng Ngọc 500 năm mới sinh ra một con, là vưu vật trời sinh.
Liễu Thừa An bị một tiếng tướng công của Hồ làm cho suýt chút nữa là băm vào tay khi đang chặt gà, mặt chợt đỏ lên: “Đừng gọi như vậy.”
Hồ Ngọc khó hiểu nhìn hắn, chẳng qua chút đơn thuần như thế này lại khiến người ta càng thêm siêu lòng.
Liễu Thừa An nói: “Chỉ có hai người đã thành thân với nhau thì mới thể gọi như thế, em mới đến nhân gian nên chưa hiểu quy củ này, nhớ kỹ là được.”
Hồ Ngọc nói: “Vậy ta kêu ngươi là Thừa An ca ca đi.” Liễu Thừa An bị cậu gọi như thế, môi răng đều chất chứa tình yêu của bé hồ ly, người bình thường đều chịu không nổi.
Liễu Thừa An chặt gà rồi bỏ vào nồi, xào cho đến khi mùi thơm.
Hồ Ngọc vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn.
Liễu Thừa An nấu cơm rất ngon, bây giờ còn có thêm một giai nhân xinh đẹp đứng cạnh, cả người đều không được tự nhiên: “Em có thể trở về thành hồ ly được không?”
Hồ Ngọc nảy ra chủ ý, nói: “Không thể”
Liễu Thừa An nói: “Ừm.”
Hầm gà nửa canh giờ, Hồ Ngọc vẫn luôn đứng bên cạnh hắn, khi thì nhìn vào nồi, lúc thì nhìn Liễu Thừa An, không nói một lời, chỉ cần Liễu Thừa An quay đầu nhìn cậu, thì cậu đều sẽ tươi cười rạng rỡ.
Liễu Thừa An biết tính cậu đơn thuần, hơn nữa còn có chút hội chứng chim non, vậy mà vẫn bị cậu làm cho mặt đỏ tai hồng.
Chờ đến lúc ăn cơm, Liễu Thừa An vừa ngồi xuống đã xới cho Hồ Ngọc một chén cơm đầy, ai có thể ngờ Hồ Ngọc liền biến thành một bé hồ lý, ngoan ngoãn chui vào lồng ngực của Liễu Thừa An, cảm xúc sờ vào bộ lông xù xù quen thuộc này khiến Liễu Thừa An thoáng yên tâm, nào ngờ ầm một tiếng, bé hồ ly trong lồng ngực lại biến thành một giai nhân trẻ có đôi tai thú trên đầu.
Hồ Ngọc nói: “Đút ta ăn.”
Hai tên nam nhân ngồi lên nhau, cực kỳ mờ ám.
Liễu Thừa An bảo: “Em tự ăn đi.”
Hồ Ngọc nói: Nhưng….. nhưng mà trước kia ngươi đều đút ta ăn. Ngươi đã thay lòng đổi dạ rồi sao?”
“Thay lòng đổi dạ không phải xài như thế!”
Hồ Ngọc nghe xong Liễu Thừa An nói, cất tiếng: “Vậy, ngươi đút ta?”
Liễu Thừa An trả lời: “Vậy em đừng ngồi lên người ta, em ngồi ở bên cạnh, ta đút em ăn.”
Hồ Ngọc có chút không nỡ rời xa lồng ngực ấm áp của hắn nhưng thấy Liễu Thừa An cực kỳ kiên trì, đành phải chịu đựng buồn mà đứng dậy.
Hồ Ngọc vừa nghe nói Liễu Thừa An thay lòng đổi dạ, nói: “Kia, uy ta?”
Liễu Thừa An nói: “Vậy ngươi đừng ngồi ở ta trên người. Ngươi ngồi ở bên cạnh, ta uy ngươi.”
Miệng há to hết cỡ, Liễu Thừa An đút thịt gà cho Hồ Ngọc ăn, Hồ Ngọc ăn rất vui vẻ, cái
Miệng lại lớn lên đại đại, Liễu Thừa An uy Hồ Ngọc ăn thịt gà. Hồ Ngọc ăn cao hứng, lỗ tai liền sẽ vừa động vừa động, cái đuôi lắc qua lắc lại.
Đợi đến khi đút cậu ăn xong, Liễu Thừa An cả người đầy mồ hồi, sau đó nhanh chóng ăn hai miếng, ăn xong thì đi rửa chén.
Hồ Ngọc rất vui, một lúc sau Liễu Thừa An quay lại, định viết tiếp thoại bản còn đang dang dở. Hồ Ngọc cũng bước đến cầm quyển bí pháp của mình nhìn rất nghiêm túc, hai người không ai làm phiền ai.
Liễu Thừa An có lẽ bởi vì bên cạnh có người nên không được tập trung, mới viết được mấy chữ đã đặt bút xuống, nhìn Hồ Ngọc.
Lúc nhìn thấy tên quyển sách, nhíu mày hỏi:
“Hồ Ngọc, cái này ở đâu ra?” Vừa nhìn đã biết không phải quyển sách đứng đắn gì, tiêu đề quyển sách rõ ràng viết mấy chữ bí pháp song tu!
Hồ Ngọc xem đến say mê, nghe thấy Liễu Thừa An gọi cậu, lập tức nói: Đây là sách của Hồ Tộc chúng ta.”
Liễu Thừa An nói: “Em còn nhỏ, không nên đọc mấy cái này”
Hồ Ngọc vừa nghe liền hỏi: “Thừa An ca ca, ta hỏi ngươi cái này, từ này đọc là gì?”
Hồ Ngọc giở ra một trang giấy, ngón tay chỉ vào một chữ.
Liễu Thừa An trả lời: “Pháp.”
Hồ Ngọc lại hỏi: “Thế còn chữ này thì sao?” Ngón tay chỉ vào chữ bên cạnh”
Liễu Thừa An nói: “Em không biết?”
Hồ Ngọc trả lời: “Ừm”
Liễu Thừa An hỏi: “Vậy em đọc sách này như thế nào?”
Hồ Ngọc nói: “Xem hình.”
Liễu Thừa An lập tức che lại đôi mắt của Hồ Ngọc, nói: “Không được xem.” Quyển sách này vừa nhìn đã biết không phải là công pháp đàng hoàng gì, còn có hình…. Quả thực là là đang đầu độc đầu óc của bé hồ ly.