Chương 31-2: Hạ độc? (2)
Editor: Bonnie
Cảnh quay đêm vẫn luôn vất vả hơn cảnh ban ngày, mùa hè ngược lại tốt hơn chút, dù nhiệt độ không khí buổi tối có giảm, mùa hè ban đêm không nóng như ban ngày, nhưng vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm có khi dưới 0 độ C, Quần áo quay phim mỏng manh, chỉ có thể dựa vào ý chí mà chịu đựng.
Quay xong một cảnh, Nhậm Lộ Ninh lạnh xanh cả mặt, trợ lý vội vàng đưa cho anh ta túi chườm nóng, Nhậm Lộ Ninh nhịn không được oán trách: “Mấy cảnh diễn này không cho thế thân diễn được sao, đến lúc hậu kỳ chỉnh sửa thêm thì có ai nhìn ra, cần gì phải bắt tôi ở đây chịu lạnh chứ.”
Vừa dứt lời, Văn Thế Khải từ trong bóng đêm đi tới, nhìn thấy ông ta, sắc mặt Nhậm Lộ Ninh trắng bệch, biểu tình ngượng ngùng nói: “Anh Văn.”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn trợ lý một cái.
Anh ta cho rằng Văn Thế Khải đã rời khỏi nên mới dám nói vậy, ai biết Văn Thế Khải vậy mà còn ở lại cho đến bây giờ, nếu vừa rồi trợ lý nhắc anh ta một câu cũng không đến mức bị bắt quả tang.
Văn Thế Khải không nặng không nhẹ nhìn anh ta một cái, không nói chuyện, kéo ghế dựa qua ngồi xuống, nhìn mọi người đang bận rộn trong kia.
Từ trước đến giờ Nhậm Lộ Ninh luôn sợ hãi người đại diện này của mình, bởi vì biết rõ thủ đoạn của đối phương, có thể dùng một tay nâng bạn đến thiên đường, mà cũng có thể đẩy bạn rơi vào vực sâu.
Anh ta đưa túi chườm nóng trong tay mình ra, lấy lòng nói: “Anh Văn, bên ngoài lạnh lẽo, anh đừng để bị lạnh.”
Văn Thế Khải không nhận, ngược lại tháo bao tay xuống, cầm lấy kịch bản Nhậm Lộ Ninh tiện tay vứt bên cạnh lật ra, thản nhiên nói: “Xem ra cậu rất không hài lòng với công việc mà công ty giao.”
Dưới chân Nhậm Lộ Ninh suýt chút nữa đã mềm nhũn, vội vàng nói: “Không… Không có, anh Văn, em chỉ thuận miệng nói như thế, anh đừng coi là thật.”
Văn Thế Khải lật đi lật lại kịch bản, mặt trên có dấu vết bút highlight, làm ký hiệu để học thuộc lời thoại, nhưng cực kỳ rõ ràng không phải là chữ của Nhậm Lộ Ninh, mà trợ lý làm giúp.
Đặt kịch bản xuống, Văn Thế Khải đeo bao tay vào lần nữa, mặt không chút thay đổi nói: “Sau khi quay xong bộ phim này, tôi đã tìm cho cậu một chương trình thực tế.”
Nhậm Lộ Ninh vốn đang lo lắng không ngừng, chưa từng nghĩ cái bánh thịt to như vậy sẽ nện vào đầu mình, sửng sốt một phen mới phản ứng kịp, vội vàng cúi đầu nói: "Thật vậy ạ? Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn ạ.”
Xã hội hiện nay so với tác phẩm điện ảnh, chương trình thực tế là nơi hút fan nhiều nhất, Nhậm Lộ Ninh vốn xuất thân từ chương trình thực tế, tham gia hiển nhiên là ngựa quen đường cũ.
Văn Thế Khải cười nhạt, từ chối cho ý kiến với lời cảm ơn của Nhậm Lộ Ninh.
Ông ta ho hai tiếng, từ trên ghế đứng dậy, “Ngày mai tôi có công việc ở thành phố S, mấy ngày gần đây tôi không ở đây, có việc thì gọi điện cho tôi.”
Nhậm Lộ Ninh vừa ăn được ngon ngọt, lúc này hiển nhiên là nói gì cũng chịu, vội vàng nói: “Nhất định nhất định, anh Văn đi đường chậm một chút, chú ý an toàn ạ.”
Văn Thế Khải khoát tay với anh ta, bước nhanh rời khỏi.
Bọn họ nói nhỏ nhưng cũng không giấu người khác.
Trường quay trống rỗng không có điều hòa, muốn sưởi ấm chỉ có quạt sưởi, Ôn Phỉ Phỉ ôm đồ đạc của mình đến cạnh Tả Minh Nhiên, hai quạt sưởi một trái một phải tranh thủ cho mình được ấm đều.
Chú ý tới động tĩnh bên Nhậm Lộ Ninh, Ôn Phỉ Phỉ ôm túi chườm nóng, nhẹ nhàng kéo kéo Tả Minh Nhiên đang xem kịch bản, nhỏ giọng nói: “Chị Nhiên, nhìn qua Nhậm Lộ Ninh rất sợ người đại diện của anh ta nha.”
Tả Minh Nhiên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh ta không giống em, người đại diện của anh ta là ông chủ của anh ta, mà em lại là chủ người đại diện của mình.
Ôn Phỉ Phỉ “À…” một tiếng, “Em còn tưởng Nhậm Lộ Ninh là nghệ sĩ Tinh Duyệt chứ.”
“Không khác lắm.” Tả Minh Nhiên đóng kịch bản lại, ở trong lòng nhẩm lại lời thoại, mới mở miệng nói: “Phòng làm việc của Văn Thế Khải trực thuộc Tinh Duyệt, nói là nghệ sĩ của Tinh Duyệt cũng không sai.”
Ôn Phỉ Phỉ cái hiểu cái không gật đầu, "Nói ra lúc trước thiếu chút nữa em đã ký hợp đồng với Tinh Duyệt.”
“Em?”
“Đúng vậy, bọn họ tìm em nói chuyện vài lần, nhưng mà sau khi cha mẹ em biết thì nghiêm khắc phản đối, sau này mở cho em một phòng làm việc, tự làm chủ.” Ôn Phỉ Phỉ dựa ra sau, ngửa mặt nằm lên ghế, đung đưa chân nói: “Hiện tại xem ra tự mình làm chủ lại thoải mái.”
Trong lòng Tả Minh Nhiên đại khái có suy đoán, Ôn Phỉ Phỉ sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, cha mẹ người lớn phần lớn đều là nghệ sĩ, sự việc trong giới biết không ít, đương nhiên sẽ không để Ôn Phỉ Phỉ ký với Tinh Duyệt.
Chẳng qua có một số việc cô biết tôi biết, nhưng tuyệt đối không thể nói ra miệng, Tả Minh Nhiên thuận miệng lên tiếng, mở kịch bản ra nói: “Đến đối thoại với chị đi, có vài câu chị chưa nghĩ ra.”
Từ lần trẹo chân trước đã qua nửa tháng, đoàn phim đã quay đến đoạn kết, Tả Minh Nhiên vẫn chưa hề nhìn thấy Yến Vân Dương.
Thời gian quay phim của đoàn phim cơ bản đều không khác thời gian đi làm mấy, ngẫu nhiên quay cảnh đêm cũng giống như làm thêm giờ, mỗi ngày đi sớm về trễ, không khác thời gian của Yến Vân Dương là mấy, vậy mà hai người lại không hề chạm mặt một lần nào.
Cho dù Yến Vân Dương không xuất hiện nhưng cảm giác tồn tại lại không hề yếu đi, ít nhất cân nặng tăng lên của An Kỳ có thể chứng minh phần cơm gởi đến đoàn phim là có thật.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết đã rơi vài lần, thế nên mỗi ngày khi đến phim trường việc đầu tiên của nhân viên công tác chính là quét tuyết.
Gần đây thời tiết không khác mấy, nhưng mà dự báo thời tiết dự báo ngày mốt sẽ có một trận tuyết lớn, vì hiệu quả cảnh quay, đạo diễn tạm thời tăng thêm vài cảnh quay, chuyển mấy cảnh diễn sau lên phía trước.
Tả Minh Nhiên rời khỏi hơi nóng của máy quay, An Kỳ chạy chậm đi đến đưa một cái áo khoác bông, nhỏ giọng nói: “Chị Nhiên, cái đó, Yến Tổng đến đây đang đợi chị ở trong xe ạ.”
Tả Minh Nhiên đang định nâng ly lên uống nước, nghe vậy sửng sốt: “Yến Vân Dương, sao anh ấy lại đến đây?”
Tuy nói vậy nhưng dưới chân lại không chịu thua kém, lập tức đi về phía xe bảo mẫu.
Buổi tối mùa đông tới vô cùng sớm, diện tích thành phố điện ảnh không nhỏ, đến buổi tối, đa số đoàn phim đều đã ra ngoài, chỉ còn lại vài ngọn đèn ít ỏi.
Xe bảo mẫu lẻ loi dừng ở trong góc, không bật đèn, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn nhìn không ra trong xe có người.
Tả Minh Nhiên đưa ly cho An Kỳ, còn mình thì bước nhanh qua, vừa đến gần chưa kịp đưa tay, cửa xe đã bị người bên trong mở ra, một tay từ bên trong vươn ra, Tả Minh Nhiên do dự một giây, vươn tay nắm lấy.
Cửa xe ngăn cách với không khí lạnh lẽo bên ngoài, nhưng không bật máy sưởi nên cũng không ấm áp mấy. Không mở cửa, sau khi đóng cửa lại thì tối om, Tả Minh Nhiên mò mẫm một hồi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bấm sáng lên rồi nói: “Sao lại không bật đèn?”
Yến Vân Dương mặc một chiếc áo khoác màu tối, hai chân thon dài gấp lại, đèn đột nhiên sáng lên làm anh vô thức nâng tay lên che mắt, Tả Minh Nhiên vội vàng xoay điện thoại qua hướng khác.
"Không có việc gì." Yến Vân Dương thở dài.
Vài ngày không gặp, dường như Yến Vân Dương tiều tụy không ít, nhưng mà chỉ chớp mắt phần tiều tụy lại giống như ảo giác của cô, người trước mắt vẫn là dáng vẻ như xưa, mặc kệ thế nào cũng đều là dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, không có một chút biến hóa nào.
Tả Minh Nhiên vừa bật máy sưởi trong xe vừa nói: “Sao bây giờ anh lại đến đây? Không mang chìa khóa hả?”
“Ừ.” Yến Vân Dương trả lời, nhìn về phía Tả Minh Nhiên đối diện, “Có chuyện muốn thương lượng với cô.”
“Hiện tại sao?” Tả Minh Nhiên kinh ngạc nói: "Chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Giúp tôi cùng tôi đi đến một yến hội.” Dừng một chút, Yến Vân Dương nhíu mày, “Nhà họ Phạm mời, công ty có hợp tác với bọn họ, từ chối không ổn lắm.
Cảnh quay đêm vẫn luôn vất vả hơn cảnh ban ngày, mùa hè ngược lại tốt hơn chút, dù nhiệt độ không khí buổi tối có giảm, mùa hè ban đêm không nóng như ban ngày, nhưng vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm có khi dưới 0 độ C, Quần áo quay phim mỏng manh, chỉ có thể dựa vào ý chí mà chịu đựng.
Quay xong một cảnh, Nhậm Lộ Ninh lạnh xanh cả mặt, trợ lý vội vàng đưa cho anh ta túi chườm nóng, Nhậm Lộ Ninh nhịn không được oán trách: “Mấy cảnh diễn này không cho thế thân diễn được sao, đến lúc hậu kỳ chỉnh sửa thêm thì có ai nhìn ra, cần gì phải bắt tôi ở đây chịu lạnh chứ.”
Vừa dứt lời, Văn Thế Khải từ trong bóng đêm đi tới, nhìn thấy ông ta, sắc mặt Nhậm Lộ Ninh trắng bệch, biểu tình ngượng ngùng nói: “Anh Văn.”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn trợ lý một cái.
Anh ta cho rằng Văn Thế Khải đã rời khỏi nên mới dám nói vậy, ai biết Văn Thế Khải vậy mà còn ở lại cho đến bây giờ, nếu vừa rồi trợ lý nhắc anh ta một câu cũng không đến mức bị bắt quả tang.
Văn Thế Khải không nặng không nhẹ nhìn anh ta một cái, không nói chuyện, kéo ghế dựa qua ngồi xuống, nhìn mọi người đang bận rộn trong kia.
Từ trước đến giờ Nhậm Lộ Ninh luôn sợ hãi người đại diện này của mình, bởi vì biết rõ thủ đoạn của đối phương, có thể dùng một tay nâng bạn đến thiên đường, mà cũng có thể đẩy bạn rơi vào vực sâu.
Anh ta đưa túi chườm nóng trong tay mình ra, lấy lòng nói: “Anh Văn, bên ngoài lạnh lẽo, anh đừng để bị lạnh.”
Văn Thế Khải không nhận, ngược lại tháo bao tay xuống, cầm lấy kịch bản Nhậm Lộ Ninh tiện tay vứt bên cạnh lật ra, thản nhiên nói: “Xem ra cậu rất không hài lòng với công việc mà công ty giao.”
Dưới chân Nhậm Lộ Ninh suýt chút nữa đã mềm nhũn, vội vàng nói: “Không… Không có, anh Văn, em chỉ thuận miệng nói như thế, anh đừng coi là thật.”
Văn Thế Khải lật đi lật lại kịch bản, mặt trên có dấu vết bút highlight, làm ký hiệu để học thuộc lời thoại, nhưng cực kỳ rõ ràng không phải là chữ của Nhậm Lộ Ninh, mà trợ lý làm giúp.
Đặt kịch bản xuống, Văn Thế Khải đeo bao tay vào lần nữa, mặt không chút thay đổi nói: “Sau khi quay xong bộ phim này, tôi đã tìm cho cậu một chương trình thực tế.”
Nhậm Lộ Ninh vốn đang lo lắng không ngừng, chưa từng nghĩ cái bánh thịt to như vậy sẽ nện vào đầu mình, sửng sốt một phen mới phản ứng kịp, vội vàng cúi đầu nói: "Thật vậy ạ? Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn ạ.”
Xã hội hiện nay so với tác phẩm điện ảnh, chương trình thực tế là nơi hút fan nhiều nhất, Nhậm Lộ Ninh vốn xuất thân từ chương trình thực tế, tham gia hiển nhiên là ngựa quen đường cũ.
Văn Thế Khải cười nhạt, từ chối cho ý kiến với lời cảm ơn của Nhậm Lộ Ninh.
Ông ta ho hai tiếng, từ trên ghế đứng dậy, “Ngày mai tôi có công việc ở thành phố S, mấy ngày gần đây tôi không ở đây, có việc thì gọi điện cho tôi.”
Nhậm Lộ Ninh vừa ăn được ngon ngọt, lúc này hiển nhiên là nói gì cũng chịu, vội vàng nói: “Nhất định nhất định, anh Văn đi đường chậm một chút, chú ý an toàn ạ.”
Văn Thế Khải khoát tay với anh ta, bước nhanh rời khỏi.
Bọn họ nói nhỏ nhưng cũng không giấu người khác.
Trường quay trống rỗng không có điều hòa, muốn sưởi ấm chỉ có quạt sưởi, Ôn Phỉ Phỉ ôm đồ đạc của mình đến cạnh Tả Minh Nhiên, hai quạt sưởi một trái một phải tranh thủ cho mình được ấm đều.
Chú ý tới động tĩnh bên Nhậm Lộ Ninh, Ôn Phỉ Phỉ ôm túi chườm nóng, nhẹ nhàng kéo kéo Tả Minh Nhiên đang xem kịch bản, nhỏ giọng nói: “Chị Nhiên, nhìn qua Nhậm Lộ Ninh rất sợ người đại diện của anh ta nha.”
Tả Minh Nhiên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh ta không giống em, người đại diện của anh ta là ông chủ của anh ta, mà em lại là chủ người đại diện của mình.
Ôn Phỉ Phỉ “À…” một tiếng, “Em còn tưởng Nhậm Lộ Ninh là nghệ sĩ Tinh Duyệt chứ.”
“Không khác lắm.” Tả Minh Nhiên đóng kịch bản lại, ở trong lòng nhẩm lại lời thoại, mới mở miệng nói: “Phòng làm việc của Văn Thế Khải trực thuộc Tinh Duyệt, nói là nghệ sĩ của Tinh Duyệt cũng không sai.”
Ôn Phỉ Phỉ cái hiểu cái không gật đầu, "Nói ra lúc trước thiếu chút nữa em đã ký hợp đồng với Tinh Duyệt.”
“Em?”
“Đúng vậy, bọn họ tìm em nói chuyện vài lần, nhưng mà sau khi cha mẹ em biết thì nghiêm khắc phản đối, sau này mở cho em một phòng làm việc, tự làm chủ.” Ôn Phỉ Phỉ dựa ra sau, ngửa mặt nằm lên ghế, đung đưa chân nói: “Hiện tại xem ra tự mình làm chủ lại thoải mái.”
Trong lòng Tả Minh Nhiên đại khái có suy đoán, Ôn Phỉ Phỉ sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, cha mẹ người lớn phần lớn đều là nghệ sĩ, sự việc trong giới biết không ít, đương nhiên sẽ không để Ôn Phỉ Phỉ ký với Tinh Duyệt.
Chẳng qua có một số việc cô biết tôi biết, nhưng tuyệt đối không thể nói ra miệng, Tả Minh Nhiên thuận miệng lên tiếng, mở kịch bản ra nói: “Đến đối thoại với chị đi, có vài câu chị chưa nghĩ ra.”
Từ lần trẹo chân trước đã qua nửa tháng, đoàn phim đã quay đến đoạn kết, Tả Minh Nhiên vẫn chưa hề nhìn thấy Yến Vân Dương.
Thời gian quay phim của đoàn phim cơ bản đều không khác thời gian đi làm mấy, ngẫu nhiên quay cảnh đêm cũng giống như làm thêm giờ, mỗi ngày đi sớm về trễ, không khác thời gian của Yến Vân Dương là mấy, vậy mà hai người lại không hề chạm mặt một lần nào.
Cho dù Yến Vân Dương không xuất hiện nhưng cảm giác tồn tại lại không hề yếu đi, ít nhất cân nặng tăng lên của An Kỳ có thể chứng minh phần cơm gởi đến đoàn phim là có thật.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết đã rơi vài lần, thế nên mỗi ngày khi đến phim trường việc đầu tiên của nhân viên công tác chính là quét tuyết.
Gần đây thời tiết không khác mấy, nhưng mà dự báo thời tiết dự báo ngày mốt sẽ có một trận tuyết lớn, vì hiệu quả cảnh quay, đạo diễn tạm thời tăng thêm vài cảnh quay, chuyển mấy cảnh diễn sau lên phía trước.
Tả Minh Nhiên rời khỏi hơi nóng của máy quay, An Kỳ chạy chậm đi đến đưa một cái áo khoác bông, nhỏ giọng nói: “Chị Nhiên, cái đó, Yến Tổng đến đây đang đợi chị ở trong xe ạ.”
Tả Minh Nhiên đang định nâng ly lên uống nước, nghe vậy sửng sốt: “Yến Vân Dương, sao anh ấy lại đến đây?”
Tuy nói vậy nhưng dưới chân lại không chịu thua kém, lập tức đi về phía xe bảo mẫu.
Buổi tối mùa đông tới vô cùng sớm, diện tích thành phố điện ảnh không nhỏ, đến buổi tối, đa số đoàn phim đều đã ra ngoài, chỉ còn lại vài ngọn đèn ít ỏi.
Xe bảo mẫu lẻ loi dừng ở trong góc, không bật đèn, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn nhìn không ra trong xe có người.
Tả Minh Nhiên đưa ly cho An Kỳ, còn mình thì bước nhanh qua, vừa đến gần chưa kịp đưa tay, cửa xe đã bị người bên trong mở ra, một tay từ bên trong vươn ra, Tả Minh Nhiên do dự một giây, vươn tay nắm lấy.
Cửa xe ngăn cách với không khí lạnh lẽo bên ngoài, nhưng không bật máy sưởi nên cũng không ấm áp mấy. Không mở cửa, sau khi đóng cửa lại thì tối om, Tả Minh Nhiên mò mẫm một hồi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bấm sáng lên rồi nói: “Sao lại không bật đèn?”
Yến Vân Dương mặc một chiếc áo khoác màu tối, hai chân thon dài gấp lại, đèn đột nhiên sáng lên làm anh vô thức nâng tay lên che mắt, Tả Minh Nhiên vội vàng xoay điện thoại qua hướng khác.
"Không có việc gì." Yến Vân Dương thở dài.
Vài ngày không gặp, dường như Yến Vân Dương tiều tụy không ít, nhưng mà chỉ chớp mắt phần tiều tụy lại giống như ảo giác của cô, người trước mắt vẫn là dáng vẻ như xưa, mặc kệ thế nào cũng đều là dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, không có một chút biến hóa nào.
Tả Minh Nhiên vừa bật máy sưởi trong xe vừa nói: “Sao bây giờ anh lại đến đây? Không mang chìa khóa hả?”
“Ừ.” Yến Vân Dương trả lời, nhìn về phía Tả Minh Nhiên đối diện, “Có chuyện muốn thương lượng với cô.”
“Hiện tại sao?” Tả Minh Nhiên kinh ngạc nói: "Chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Giúp tôi cùng tôi đi đến một yến hội.” Dừng một chút, Yến Vân Dương nhíu mày, “Nhà họ Phạm mời, công ty có hợp tác với bọn họ, từ chối không ổn lắm.