Chương 24: Ăn lẩu
Editor: Bonnie
Lẩu chính là món già trẻ đều ăn được, không chỉ ngon mà còn dễ làm, chỉ cần có nguyên liệu nấu là có thể giải quyết hết mọi vấn đề, là một trong số ít những món Tả Minh Nhiên có thể nấu được.
Tả Minh Nhiên liếc mắt nhìn Yến Vân Dương một cái, thầm nghĩ nếu anh không nấu không lẽ tôi còn không tự nấu được sao?
Cô nhích sang bên cạnh nửa bước, định đi lấy dụng cụ nấu ăn, nhưng Yến Vân Dương dường như đã đoán ra được ý đồ của cô, một bước cũng không nhường mà chắn đường, không có chút ý định nhường bếp lại.
Tả Minh Nhiên chán nản, nhưng mà Yến Vân Dương dường như không nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô, bình tĩnh nói: “Dù sao tôi cũng không đói lắm.”
“Chờ đã, chờ đã.” Tả Minh Nhiên cắn chặt răng, đưa ra một nhượng bộ khó khăn, “Ít cay.”
Yến Vân Dương không nói một lời mở tủ lạnh ra, bắt đầu xếp lại nguyên liệu nấu ăn vừa lấy cất vào trong. Mắt thấy lẩu sắp đến miệng rất nhanh sẽ bay mất, Tả Minh Nhiên làm kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, nói liên hồi: “Nước lẩu trong, nước lẩu trong, món tôi yêu thích nhất là nước lẩu trong.”
Lông mày Yến Vân Dương cong nhẹ, trong đôi mắt thâm thúy hiện ra một chút ý cười, nhịn không được chế nhạo cô: “Lẩu uyên ương là điểm mấu chốt?”
Tả Minh Nhiên: "..."
Người này sao lại đáng ghét như vậy chứ? Làm sao bây giờ, cô rất muốn đánh anh một trận.
Cũng may Yến Vân Dương cũng không phải là người ép buộc, thấy Tả Minh Nhiên ngạc nhiên, anh trầm thấp nở một nụ cười, “Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, trong bếp không tiện, chờ một lát tôi mang vài thứ ra là ăn được rồi.”
Tuy trên danh nghĩa mỗi lần cùng nhau ăn cơm đều do cô rửa chén, trên thực tế có máy rửa chén ở đây, chuyện cô cần làm chẳng qua chỉ là mang chén bỏ vào mà thôi. Là người ở chung, nào có đạo lý ăn mà không giúp, Tả Minh Nhiên vén tay áo lên nói: "Không có việc gì, tôi giúp anh, có gì cần tôi làm không?”
Thấy cô kiên trì, Yến Vân Dương đưa bó rau xanh cho cô, ánh mắt rơi vào mái tóc còn chút ẩm ướt trên đầu cô, ánh mắt tối sầm lại, “Cô mắc mưa rồi à?”
“À,.. cái này hả.” Tả Minh Nhiên đã quên tóc mình còn đang ẩm, cũng chẳng để ý mà nói: “Tối nay có một cảnh diễn trong mưa, thời gian quay có chút lâu, tôi sốt ruột đi về, nên không kịp sấy.”
Yến Vân Dương xoay người, thản nhiên nói: "Đi sấy tóc đi.”
Tả Minh Nhiên: "Không có việc gì, dù sao chờ một lúc tôi còn phải tắm rửa."
Yến Vân Dương: "Đi sấy tóc."
Tả Minh Nhiên: "..."
Không thể không nói, cho dù dáng vẻ đẹp trai hay nấu ăn ngon đến thế nào, cũng không cách nào thay đổi sự thật Yến Vân Dương là một người cầm quyền của một công ty. Tả Minh Nhiên nhạy bén bắt được sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, cũng không phải là tức giận hay khó chịu, nhưng nếu để nói rõ ra nó là gì, cô lại không nghĩ ra được.
Mấp máy môi, cô đặt trái cà chua đang cầm trong tay xuống rồi đi ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa phòng bếp sau lưng, Yến Vân Dương rũ mắt xuống, nhặt quả cà chua mà Tả Minh Nhiên để qua một bên, rửa sạch rồi cầm dao cắt xuống.
Tả Minh Nhiên sấy tóc rất nhanh, sau khi ăn lẩu cả người đều bị ám mùi, ngay cả quần áo cũng không tránh được, cô dứt khoát thay quần áo ở nhà, tẩy trang sạch sẽ rồi để mặt mộc đi xuống dưới.
Yến Vân Dương đã dọn hết mọi thứ đến bàn ăn, chỉ có hai người ăn, nên số lượng nguyên liệu không nhiều, nhưng hơn ở chỗ nhiều món, đa dạng đầy một bàn.
Thực ra, trước khi Tả Minh Nhiên về Yến Vân Dương đã cắt sẵn tất cả các nguyên liệu cần thiết, thậm chí cả nước hầm xương được dùng làm nguyên liệu cơ bản cũng được đun từ từ trên lửa nhỏ. Chỉ cần lấy ra và cho vào nồi lẩu, rồi lại cho thêm mấy nguyên liệu khác vào là được.
Tả Minh Nhiên nhìn cà chua và cà rốt nổi trong nồi, thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn một nồi nước lẩu trong.”
Yến Vân Dương “Ừ” một tiếng, đưa cho cô một cái chén, bên trong có nước sốt, Tả Minh Nhiên chưa từ bỏ ý đồ khuấy khuấy, vẫn không phát hiện chút dấu vết nào của ớt.
“Ngay cả một chút ớt cũng không được sao?”
Yến Vân Dương nói: "Trong nhà không có tương ớt.”
Tả Minh Nhiên chán nản, thành thành thật thật bưng chén lên ăn cơm.
Ăn lẩu là một điều rất kỳ diệu, trong hoàn cảnh bình thường, hai người không quen biết có thể có một tình bạn đồng sinh cộng tử chỉ sau khi ăn lẩu. Tả Minh Nhiên cho rằng dựa vào tính cách và thân phận của Yến Vân Dương, bình thường biết làm chút việc nhà đã là chuyện ngoài dự đoán, tuyệt đối lại không nghĩ tới, ngay cả nấu lẩu cũng cực kỳ ngon.
Ngoài miệng đã nói lẩu uyên ương là điểm mấu chốt, đến lên bàn ăn, Tả Minh Nhiên lại là người ăn nhiều nhất.
Hai người ngồi đối diện nhau, Yến Vân Dương chỉ cần hơi giương mắt là có thể nhìn thấy Tả Minh Nhiên đối diện.
Thật ra anh vẫn chưa ăn cơm chiều, do chuyện hợp đồng, chín giờ tối anh mới từ công ty về, sau khi đi mua nguyên liệu nấu ăn về đến nhà đã là mười giờ tối. Trong nhà không có ai, anh dây dưa một hồi, mới nhớ lấy điện thoại cá nhân ra xem.
Người rảnh rỗi không có việc gì liên hệ với anh không nhiều lắm, bỏ qua mấy lời mời đi chơi, Yến Vân Dương nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Tả Minh Nhiên nhắn cho anh, nhắm chặt mắt, trước mắt là căn phòng đen ngòm, sau lưng là vách tường lạnh như băng, anh tựa vào cửa ra vào ngây ngốc một lúc, mới nhớ bật đèn.
Mặc kệ như thế nào, có người chờ mình tóm lại là một chuyện tốt.
Yến Vân Dương vốn không có khẩu vị gì, gần đây lại bận rộn đến chóng mặt, áp lực từ người gọi là cha lớn hơn anh tưởng rất nhiều, mặc dù có Liễu Thanh Hà từ nước ngoài về để giúp đỡ nhưng nhà họ Liễu cũng không một lòng cho chuyện này.
Thế lực hai phe giằng co, mà anh vừa đúng ở vị trí trung gian, giống như sự xuất hiện của anh, chính là kết quả của sự kết hợp lợi ích của hai nhà, cho nên mới xuất hiện tình trạng xấu hổ hiện tại.
Anh thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn cơ thể, nhưng nhìn Tả Minh Nhiên đang ăn trước mặt, một cảm giác đói bất giác lại trỗi dậy, Yến Vân Dương vớt một viên chả từ nồi lẩu, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Tả Minh Nhiên không thể không biết cô đang điên cuồng tự vả mặt mình, Yến Vân Dương phụ trách nhúng đồ, cô phụ trách ăn, hai người quây quần bên một nồi lẩu, khói bốc lên mờ mịt, bầu không khí hài hòa đến kỳ lạ.
Ăn cơm xong, Tả Minh Nhiên cầm chén đũa bỏ vào phòng bếp máy rửa chén như cũ, Yến Vân Dương đi đến giúp đỡ, rửa sạch đáy nồi nóng hầm hập.
Trong phòng vẫn còn mùi lẩu chưa tan hết, Tả Minh Nhiên đang rửa nồi, Yến Vân Dương mở cửa sổ, mưa bên ngoài đã ngừng, chỉ còn lại từng cơn gió tạt đến đập vào mặt.
Không khí tươi mát sau cơn mưa lạnh thấu xương, Yến Vân Dương đứng cạnh cửa sổ một hồi, đột nhiên muốn hút thuốc.
Anh không có nghiện thuốc lá, bình thường khi đi xã giao không né được thì sẽ hút, trong túi không có gì, Yến Vân Dương do dự có nên đi xuống siêu thị dưới lầu mua một gói hay không, một cái thảm lông lớn tối màu đột nhiên khoác lên vai.
“Cẩn thận cảm lạnh." Tả Minh Nhiên ngáp một cái, lê dép đi loanh quanh vòng khách.
Căng da bụng chùng da mắt, cộng thêm cả ngày bận rộn, lúc này cô sắp mở mắt không lên rồi.
Nhưng mà chút lý trí còn sót lại ngăn cô không được vội vàng về giường, ăn bữa khuya đã là tội ác khó tha, nếu ăn xong ngủ ngay, quả thật là tội ác tăng gấp bội.
Lấy điện thoại trong túi ra, Tả Minh Nhiên đăng nhập vào giao diện trang web tiểu thuyết.
Sau lần đăng ký bút danh trước, cô liên tục đăng nội dung chương mới. Những gì cô đăng đều là của một cuốn tiểu thuyết mà cô đã viết xong trước khi cô xuyên vào đây, lúc trước cô tốn rất lâu để viết đại cương dàn ý, hiện tại trí nhớ vẫn chưa biến mất, viết lại rất suôn sẻ.
Thời đại thay đổi, rất nhiều quyển tiểu thuyết trước kia của cô không phù hợp với độc giả ở thị trường hiện tại, lựa chọn quyển này là kết quả sau mấy ngày cô lặn ngụp trong mấy trang web tiểu thuyết, tổng hợp lại, cô đã thay đổi một số chi tiết để làm cho xu hướng cốt truyện tổng thể phù hợp hơn với phong cách của trang web.
Mấy ngày nay quay phim quá bận, Tả Minh Nhiên đã lâu không đăng nhập, toàn bộ bản thảo chuẩn bị trước đó đều đã được đăng hết. Trước tiên vào trang cá nhân đưa mấy chương cô mới viết ngày đây lên lịch chờ, lúc này Tả Minh Nhiên mới đi vào khu bình luận, muốn đọc phản hồi của độc giả.
Có rất nhiều độc giả vào bình luận, đây là kết quả trong dự đoán của Tả Minh Nhiên. Trước khi xác nhận đăng kí, cô đặc biệt tìm một trang web dành cho người mới, phát hiện nó không tệ lắm mới chọn trang này, hơn nữa cô vốn chẳng phải là người mới gì, mà là cáo già có gần mười năm kinh nghiệm sáng tác online, hành văn ổn định, tình tiết cuốn hút, có lượng truy cập cao cũng không có gì ngoài ý muốn.
(*) Cáo già: Nguyên văn là lão bánh quẩy (老油条): kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm ---->[ phương ngôn thường chỉ những kẻ xảo quyệt, láu cá, gian xảo, cáo già....]
Nhấp vào phản hồi một bình luận, Tả Minh Nhiên lại vào xem hộp thư, thấy thư mời ký hợp đồng của biên tập gởi đến.
Bấm bấm vài cái lên màn hình, Tả Minh Nhiên chọn từ chối.
Thân phận hiện tại của cô có chút khó nói, một ngôi sao nữ, mỗi ngày đều lộ mặt trên TV và Weibo, cho dù không phải là fan của cô cũng sẽ thấy quen mặt. Đến khi ký hợp đồng cần cung cấp thông tin cá nhân, tên có thể lấy giả, nhưng ảnh chụp chứng minh nhân dân thật sự rất khó lừa cho qua.
Cho nên sau khi đã nghĩ kĩ, Tả Minh Nhiên quyết định chuyển hướng sang con đường khác, đó là con đường bản quyền điện ảnh và truyền hình.
Trước khi xuyên đến đây cô có hai ba cuốn sách đã được đàm phán bản quyền điện ảnh và truyền hình, phí bản quyền rất khả quan, đáng tiếc tiền bạc còn chưa tới tay, cô đã xuyên đến đây, ù ù cạc cạc thành một nữ minh tinh.
May mà sắp hết hợp đồng rồi, cô không định ở lại trong giới này nữa, sớm chút tìm lối đi khác cũng là một chuyện tốt.
Phim chuyển thể từ tiểu thuyết cũng không phải dễ, chẳng qua với thân phận hiện tại của cô, còn các mối quan hệ, đến lúc đó sẽ tiện hơn rất nhiều.
Mùi lẩu trong phòng bị bay đi rất nhiều, Yến Vân Dương đóng cửa sổ, xoay người lại thì thấy Tả Minh Nhiên nửa nằm trên ghế sofa, còn nói muốn tiêu thực sau khi ăn, chưa đến vài phút, đã ngủ quên trên ghế sofa.
Đi qua gọi người tỉnh dậy, Yến Vân Dương nói khẽ: “Đi về phòng ngủ đi.”
Tả Minh Nhiên thật sự không chịu được, cô còn không nhớ nổi mình ngồi lên ghế sofa lúc nào. Nâng người đứng dậy, Tả Minh Nhiên mơ mơ màng màng gật đầu, lắc lư đi từng bước lên cầu thang, hoàn toàn không chú ý tới sau lưng, có người đang làm động tác chuẩn bị đỡ sợ cô ngã xuống.
Cảnh đêm đã diễn hôm trước, hôm sau thời gian quay cũng được lùi lại, dù là vậy, Tả Minh Nhiên vẫn dậy hơi muộn, gần như chân vừa đặt xuống là đã chạy đến phim trường.
Tạo hình cũng như lần trước, Tả Minh Nhiên nắm chặt thời gian tranh thủ đọc kịch bản, ôn tập lại nội dung hôm nay quay.
Ôn Phỉ Phỉ tới sớm, đã chờ ở bên cạnh, ánh mắt không ngừng hướng về bên này. Tả Minh Nhiên ngay từ đầu không chú ý, là do An Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở cô một câu.
Trang điểm xong, Nhậm Lộ Ninh vẫn chưa tới, Tả Minh Nhiên nghĩ nghĩ, cầm kịch bản đi tìm Ôn Phỉ Phỉ.
“Phỉ Phỉ, đối diễn với tôi một chút được không? Có vài đoạn tôi không tìm được cảm giác.”
Da mặt Ôn Phỉ Phỉ đỏ lên, xoay xoay vặn vặn nói: “Diễn thì diễn, đoạn kia là đoạn nào?”
Trong lòng Tả Minh Nhiên nhịn không được cười, trên mặt cũng không lộ ra, mở kịch bản chỉ cảnh bản thân không quá rành kia. Thấy ghi chú của cô, Ôn Phỉ Phỉ sửng sốt, “Cô… Viết nhiều như vậy à!”
Tả Minh Nhiên cười, “Cần cù bù thông mình mà thôi.”
Ôn Phỉ Phỉ nhìn cô một cái, không bày tỏ gì, giọng điệu lại tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù là đối diễn, nhưng diễn cùng Ôn Phỉ Phỉ có thể tìm được cảm giác, trong vô thức đã trôi qua nửa giờ, Tả Minh Nhiên nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Sao lại thế này? Sao hôm nay lại trễ như vậy?”
Đang nói, Hiểu Phi đi mua mấy phần điểm tâm đã trở về, đưa cho Tả Minh Nhiên một phần, nhỏ giọng nói: “Nhậm Lộ Ninh không tới, nói là gặp mưa bị cảm, hiện tại đang ở bệnh viện.”
Lẩu chính là món già trẻ đều ăn được, không chỉ ngon mà còn dễ làm, chỉ cần có nguyên liệu nấu là có thể giải quyết hết mọi vấn đề, là một trong số ít những món Tả Minh Nhiên có thể nấu được.
Tả Minh Nhiên liếc mắt nhìn Yến Vân Dương một cái, thầm nghĩ nếu anh không nấu không lẽ tôi còn không tự nấu được sao?
Cô nhích sang bên cạnh nửa bước, định đi lấy dụng cụ nấu ăn, nhưng Yến Vân Dương dường như đã đoán ra được ý đồ của cô, một bước cũng không nhường mà chắn đường, không có chút ý định nhường bếp lại.
Tả Minh Nhiên chán nản, nhưng mà Yến Vân Dương dường như không nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô, bình tĩnh nói: “Dù sao tôi cũng không đói lắm.”
“Chờ đã, chờ đã.” Tả Minh Nhiên cắn chặt răng, đưa ra một nhượng bộ khó khăn, “Ít cay.”
Yến Vân Dương không nói một lời mở tủ lạnh ra, bắt đầu xếp lại nguyên liệu nấu ăn vừa lấy cất vào trong. Mắt thấy lẩu sắp đến miệng rất nhanh sẽ bay mất, Tả Minh Nhiên làm kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, nói liên hồi: “Nước lẩu trong, nước lẩu trong, món tôi yêu thích nhất là nước lẩu trong.”
Lông mày Yến Vân Dương cong nhẹ, trong đôi mắt thâm thúy hiện ra một chút ý cười, nhịn không được chế nhạo cô: “Lẩu uyên ương là điểm mấu chốt?”
Tả Minh Nhiên: "..."
Người này sao lại đáng ghét như vậy chứ? Làm sao bây giờ, cô rất muốn đánh anh một trận.
Cũng may Yến Vân Dương cũng không phải là người ép buộc, thấy Tả Minh Nhiên ngạc nhiên, anh trầm thấp nở một nụ cười, “Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, trong bếp không tiện, chờ một lát tôi mang vài thứ ra là ăn được rồi.”
Tuy trên danh nghĩa mỗi lần cùng nhau ăn cơm đều do cô rửa chén, trên thực tế có máy rửa chén ở đây, chuyện cô cần làm chẳng qua chỉ là mang chén bỏ vào mà thôi. Là người ở chung, nào có đạo lý ăn mà không giúp, Tả Minh Nhiên vén tay áo lên nói: "Không có việc gì, tôi giúp anh, có gì cần tôi làm không?”
Thấy cô kiên trì, Yến Vân Dương đưa bó rau xanh cho cô, ánh mắt rơi vào mái tóc còn chút ẩm ướt trên đầu cô, ánh mắt tối sầm lại, “Cô mắc mưa rồi à?”
“À,.. cái này hả.” Tả Minh Nhiên đã quên tóc mình còn đang ẩm, cũng chẳng để ý mà nói: “Tối nay có một cảnh diễn trong mưa, thời gian quay có chút lâu, tôi sốt ruột đi về, nên không kịp sấy.”
Yến Vân Dương xoay người, thản nhiên nói: "Đi sấy tóc đi.”
Tả Minh Nhiên: "Không có việc gì, dù sao chờ một lúc tôi còn phải tắm rửa."
Yến Vân Dương: "Đi sấy tóc."
Tả Minh Nhiên: "..."
Không thể không nói, cho dù dáng vẻ đẹp trai hay nấu ăn ngon đến thế nào, cũng không cách nào thay đổi sự thật Yến Vân Dương là một người cầm quyền của một công ty. Tả Minh Nhiên nhạy bén bắt được sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, cũng không phải là tức giận hay khó chịu, nhưng nếu để nói rõ ra nó là gì, cô lại không nghĩ ra được.
Mấp máy môi, cô đặt trái cà chua đang cầm trong tay xuống rồi đi ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa phòng bếp sau lưng, Yến Vân Dương rũ mắt xuống, nhặt quả cà chua mà Tả Minh Nhiên để qua một bên, rửa sạch rồi cầm dao cắt xuống.
Tả Minh Nhiên sấy tóc rất nhanh, sau khi ăn lẩu cả người đều bị ám mùi, ngay cả quần áo cũng không tránh được, cô dứt khoát thay quần áo ở nhà, tẩy trang sạch sẽ rồi để mặt mộc đi xuống dưới.
Yến Vân Dương đã dọn hết mọi thứ đến bàn ăn, chỉ có hai người ăn, nên số lượng nguyên liệu không nhiều, nhưng hơn ở chỗ nhiều món, đa dạng đầy một bàn.
Thực ra, trước khi Tả Minh Nhiên về Yến Vân Dương đã cắt sẵn tất cả các nguyên liệu cần thiết, thậm chí cả nước hầm xương được dùng làm nguyên liệu cơ bản cũng được đun từ từ trên lửa nhỏ. Chỉ cần lấy ra và cho vào nồi lẩu, rồi lại cho thêm mấy nguyên liệu khác vào là được.
Tả Minh Nhiên nhìn cà chua và cà rốt nổi trong nồi, thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn một nồi nước lẩu trong.”
Yến Vân Dương “Ừ” một tiếng, đưa cho cô một cái chén, bên trong có nước sốt, Tả Minh Nhiên chưa từ bỏ ý đồ khuấy khuấy, vẫn không phát hiện chút dấu vết nào của ớt.
“Ngay cả một chút ớt cũng không được sao?”
Yến Vân Dương nói: "Trong nhà không có tương ớt.”
Tả Minh Nhiên chán nản, thành thành thật thật bưng chén lên ăn cơm.
Ăn lẩu là một điều rất kỳ diệu, trong hoàn cảnh bình thường, hai người không quen biết có thể có một tình bạn đồng sinh cộng tử chỉ sau khi ăn lẩu. Tả Minh Nhiên cho rằng dựa vào tính cách và thân phận của Yến Vân Dương, bình thường biết làm chút việc nhà đã là chuyện ngoài dự đoán, tuyệt đối lại không nghĩ tới, ngay cả nấu lẩu cũng cực kỳ ngon.
Ngoài miệng đã nói lẩu uyên ương là điểm mấu chốt, đến lên bàn ăn, Tả Minh Nhiên lại là người ăn nhiều nhất.
Hai người ngồi đối diện nhau, Yến Vân Dương chỉ cần hơi giương mắt là có thể nhìn thấy Tả Minh Nhiên đối diện.
Thật ra anh vẫn chưa ăn cơm chiều, do chuyện hợp đồng, chín giờ tối anh mới từ công ty về, sau khi đi mua nguyên liệu nấu ăn về đến nhà đã là mười giờ tối. Trong nhà không có ai, anh dây dưa một hồi, mới nhớ lấy điện thoại cá nhân ra xem.
Người rảnh rỗi không có việc gì liên hệ với anh không nhiều lắm, bỏ qua mấy lời mời đi chơi, Yến Vân Dương nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Tả Minh Nhiên nhắn cho anh, nhắm chặt mắt, trước mắt là căn phòng đen ngòm, sau lưng là vách tường lạnh như băng, anh tựa vào cửa ra vào ngây ngốc một lúc, mới nhớ bật đèn.
Mặc kệ như thế nào, có người chờ mình tóm lại là một chuyện tốt.
Yến Vân Dương vốn không có khẩu vị gì, gần đây lại bận rộn đến chóng mặt, áp lực từ người gọi là cha lớn hơn anh tưởng rất nhiều, mặc dù có Liễu Thanh Hà từ nước ngoài về để giúp đỡ nhưng nhà họ Liễu cũng không một lòng cho chuyện này.
Thế lực hai phe giằng co, mà anh vừa đúng ở vị trí trung gian, giống như sự xuất hiện của anh, chính là kết quả của sự kết hợp lợi ích của hai nhà, cho nên mới xuất hiện tình trạng xấu hổ hiện tại.
Anh thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn cơ thể, nhưng nhìn Tả Minh Nhiên đang ăn trước mặt, một cảm giác đói bất giác lại trỗi dậy, Yến Vân Dương vớt một viên chả từ nồi lẩu, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Tả Minh Nhiên không thể không biết cô đang điên cuồng tự vả mặt mình, Yến Vân Dương phụ trách nhúng đồ, cô phụ trách ăn, hai người quây quần bên một nồi lẩu, khói bốc lên mờ mịt, bầu không khí hài hòa đến kỳ lạ.
Ăn cơm xong, Tả Minh Nhiên cầm chén đũa bỏ vào phòng bếp máy rửa chén như cũ, Yến Vân Dương đi đến giúp đỡ, rửa sạch đáy nồi nóng hầm hập.
Trong phòng vẫn còn mùi lẩu chưa tan hết, Tả Minh Nhiên đang rửa nồi, Yến Vân Dương mở cửa sổ, mưa bên ngoài đã ngừng, chỉ còn lại từng cơn gió tạt đến đập vào mặt.
Không khí tươi mát sau cơn mưa lạnh thấu xương, Yến Vân Dương đứng cạnh cửa sổ một hồi, đột nhiên muốn hút thuốc.
Anh không có nghiện thuốc lá, bình thường khi đi xã giao không né được thì sẽ hút, trong túi không có gì, Yến Vân Dương do dự có nên đi xuống siêu thị dưới lầu mua một gói hay không, một cái thảm lông lớn tối màu đột nhiên khoác lên vai.
“Cẩn thận cảm lạnh." Tả Minh Nhiên ngáp một cái, lê dép đi loanh quanh vòng khách.
Căng da bụng chùng da mắt, cộng thêm cả ngày bận rộn, lúc này cô sắp mở mắt không lên rồi.
Nhưng mà chút lý trí còn sót lại ngăn cô không được vội vàng về giường, ăn bữa khuya đã là tội ác khó tha, nếu ăn xong ngủ ngay, quả thật là tội ác tăng gấp bội.
Lấy điện thoại trong túi ra, Tả Minh Nhiên đăng nhập vào giao diện trang web tiểu thuyết.
Sau lần đăng ký bút danh trước, cô liên tục đăng nội dung chương mới. Những gì cô đăng đều là của một cuốn tiểu thuyết mà cô đã viết xong trước khi cô xuyên vào đây, lúc trước cô tốn rất lâu để viết đại cương dàn ý, hiện tại trí nhớ vẫn chưa biến mất, viết lại rất suôn sẻ.
Thời đại thay đổi, rất nhiều quyển tiểu thuyết trước kia của cô không phù hợp với độc giả ở thị trường hiện tại, lựa chọn quyển này là kết quả sau mấy ngày cô lặn ngụp trong mấy trang web tiểu thuyết, tổng hợp lại, cô đã thay đổi một số chi tiết để làm cho xu hướng cốt truyện tổng thể phù hợp hơn với phong cách của trang web.
Mấy ngày nay quay phim quá bận, Tả Minh Nhiên đã lâu không đăng nhập, toàn bộ bản thảo chuẩn bị trước đó đều đã được đăng hết. Trước tiên vào trang cá nhân đưa mấy chương cô mới viết ngày đây lên lịch chờ, lúc này Tả Minh Nhiên mới đi vào khu bình luận, muốn đọc phản hồi của độc giả.
Có rất nhiều độc giả vào bình luận, đây là kết quả trong dự đoán của Tả Minh Nhiên. Trước khi xác nhận đăng kí, cô đặc biệt tìm một trang web dành cho người mới, phát hiện nó không tệ lắm mới chọn trang này, hơn nữa cô vốn chẳng phải là người mới gì, mà là cáo già có gần mười năm kinh nghiệm sáng tác online, hành văn ổn định, tình tiết cuốn hút, có lượng truy cập cao cũng không có gì ngoài ý muốn.
(*) Cáo già: Nguyên văn là lão bánh quẩy (老油条): kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm ---->[ phương ngôn thường chỉ những kẻ xảo quyệt, láu cá, gian xảo, cáo già....]
Nhấp vào phản hồi một bình luận, Tả Minh Nhiên lại vào xem hộp thư, thấy thư mời ký hợp đồng của biên tập gởi đến.
Bấm bấm vài cái lên màn hình, Tả Minh Nhiên chọn từ chối.
Thân phận hiện tại của cô có chút khó nói, một ngôi sao nữ, mỗi ngày đều lộ mặt trên TV và Weibo, cho dù không phải là fan của cô cũng sẽ thấy quen mặt. Đến khi ký hợp đồng cần cung cấp thông tin cá nhân, tên có thể lấy giả, nhưng ảnh chụp chứng minh nhân dân thật sự rất khó lừa cho qua.
Cho nên sau khi đã nghĩ kĩ, Tả Minh Nhiên quyết định chuyển hướng sang con đường khác, đó là con đường bản quyền điện ảnh và truyền hình.
Trước khi xuyên đến đây cô có hai ba cuốn sách đã được đàm phán bản quyền điện ảnh và truyền hình, phí bản quyền rất khả quan, đáng tiếc tiền bạc còn chưa tới tay, cô đã xuyên đến đây, ù ù cạc cạc thành một nữ minh tinh.
May mà sắp hết hợp đồng rồi, cô không định ở lại trong giới này nữa, sớm chút tìm lối đi khác cũng là một chuyện tốt.
Phim chuyển thể từ tiểu thuyết cũng không phải dễ, chẳng qua với thân phận hiện tại của cô, còn các mối quan hệ, đến lúc đó sẽ tiện hơn rất nhiều.
Mùi lẩu trong phòng bị bay đi rất nhiều, Yến Vân Dương đóng cửa sổ, xoay người lại thì thấy Tả Minh Nhiên nửa nằm trên ghế sofa, còn nói muốn tiêu thực sau khi ăn, chưa đến vài phút, đã ngủ quên trên ghế sofa.
Đi qua gọi người tỉnh dậy, Yến Vân Dương nói khẽ: “Đi về phòng ngủ đi.”
Tả Minh Nhiên thật sự không chịu được, cô còn không nhớ nổi mình ngồi lên ghế sofa lúc nào. Nâng người đứng dậy, Tả Minh Nhiên mơ mơ màng màng gật đầu, lắc lư đi từng bước lên cầu thang, hoàn toàn không chú ý tới sau lưng, có người đang làm động tác chuẩn bị đỡ sợ cô ngã xuống.
Cảnh đêm đã diễn hôm trước, hôm sau thời gian quay cũng được lùi lại, dù là vậy, Tả Minh Nhiên vẫn dậy hơi muộn, gần như chân vừa đặt xuống là đã chạy đến phim trường.
Tạo hình cũng như lần trước, Tả Minh Nhiên nắm chặt thời gian tranh thủ đọc kịch bản, ôn tập lại nội dung hôm nay quay.
Ôn Phỉ Phỉ tới sớm, đã chờ ở bên cạnh, ánh mắt không ngừng hướng về bên này. Tả Minh Nhiên ngay từ đầu không chú ý, là do An Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở cô một câu.
Trang điểm xong, Nhậm Lộ Ninh vẫn chưa tới, Tả Minh Nhiên nghĩ nghĩ, cầm kịch bản đi tìm Ôn Phỉ Phỉ.
“Phỉ Phỉ, đối diễn với tôi một chút được không? Có vài đoạn tôi không tìm được cảm giác.”
Da mặt Ôn Phỉ Phỉ đỏ lên, xoay xoay vặn vặn nói: “Diễn thì diễn, đoạn kia là đoạn nào?”
Trong lòng Tả Minh Nhiên nhịn không được cười, trên mặt cũng không lộ ra, mở kịch bản chỉ cảnh bản thân không quá rành kia. Thấy ghi chú của cô, Ôn Phỉ Phỉ sửng sốt, “Cô… Viết nhiều như vậy à!”
Tả Minh Nhiên cười, “Cần cù bù thông mình mà thôi.”
Ôn Phỉ Phỉ nhìn cô một cái, không bày tỏ gì, giọng điệu lại tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù là đối diễn, nhưng diễn cùng Ôn Phỉ Phỉ có thể tìm được cảm giác, trong vô thức đã trôi qua nửa giờ, Tả Minh Nhiên nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Sao lại thế này? Sao hôm nay lại trễ như vậy?”
Đang nói, Hiểu Phi đi mua mấy phần điểm tâm đã trở về, đưa cho Tả Minh Nhiên một phần, nhỏ giọng nói: “Nhậm Lộ Ninh không tới, nói là gặp mưa bị cảm, hiện tại đang ở bệnh viện.”