Chương 20: Phá sản?
Editor: Bonnie
Liên tiếp vài ngày, Yến Vân Dương đều có mặt trên phim trường vào buổi trưa, nếu không đúng lúc nói chuyện làm ăn đi ngang qua, cũng là công việc bận quá nên đến cho khuây khỏa, nhưng lần nào đến anh cũng có thể thuận tiện mang bữa trưa theo.
Đồ ăn ngon quả thật đáng quý, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn. Tả Minh Nhiên chỉ muốn thành thành thật thật quay phim, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty thì im lặng không tiếng động rời khỏi giới giải trí, ôm ngàn vạn tiền gởi ngân hàng của mình trở về nghề chính.
Nhưng mà cô giận không được, Yến Vân Dương cứ như người không tỉnh táo, mỗi ngày đều làm thế, có đôi khi ở lại cũng có khi đi ngay, có đôi khi đeo kính râm đi dạo lòng vòng trong phim trường vào buổi trưa, sống như thể đang đi thăm thú địa điểm du lịch.
Tả Minh Nhiên không có cách nào khác, chỉ có thể để Mao Mao xin thẻ công tác tạm thời cho anh, miễn cho anh khi bị người ta cản lại thì không giải thích được.
Có thẻ công tác tạm thời, mỗi ngày Yến Vân Dương đều đúng giờ có mặt, thế cho nên Tả Minh Nhiên nghi ngờ không dưới một lần có phải Yến Vân Dương đến đoàn phim của cô làm diễn viên rồi hay không.
Nhưng mà quan sát vài ngày đều không có ai phát hiện manh mối, trái lại người khác đem tâm tư đánh giá đặt lên trên người Yến Vân Dương.
Yến Vân Dương làm việc luôn luôn khiêm tốn, là hình ảnh tổng giám đốc bá đạo nổi tiếng trong thời đại hiện nay, vậy mà trên mạng lại không có chút cảm giác tồn tại nào, mãi đến khi bị Tả Minh Nhiên, một cây xẻng Lạc Dương đào ra, mới ngẫu nhiên xuất hiện trong tầm mắt của quần chúng.
(*) Xẻng Lạc Dương: Nghĩa gốc: Xẻng đào mộ, nghĩa muốn dùng ở đây: xẻng đào bảo vật.
Nhưng dù có thêm thận phận chồng của Tả Minh Nhiên, ảnh chụp trên mạng của anh không nhiều lắm, mà đa số đều là những bộ âu phục chỉnh tề, mười phần tinh anh.
Nhưng hình tượng của Yến Vân Dương khi xuất hiện ở phim trường hoàn toàn khác biệt, mặc áo hoodie rộng thùng thình, tóc để rũ rượi, tóc mái lòa xòa trước mặt, nhìn qua giống như một sinh viên đại học.
Hơn nữa còn có mắt kính che đi đôi mắt đào hoa, thế cho nên mấy ngày trôi qua, không ai nhận ra thân phận của Yến Vân Dương, thậm chí trong lúc đi dạo còn bị coi là nhân viên công tác thật sự bị kéo đi di chuyển thùng.
May mà Mao Mao và An Kỳ lúc nào cũng chú ý đến hướng đi của anh, quay đầu không thấy người đâu, nhanh chóng đi tìm, lúc này mới vất vả cứu Yến Vân Dương từ trong tay nhân viên công tác.
Nhưng mà cứ như vậy, mọi người trong đoàn đều biết bên cạnh Tả Minh Nhiên có một người đàn ông không rõ mặt nhưng rất đẹp trai.
Tả Minh Nhiên cũng không biết bọn họ làm sao lại cho ra một kết luận mâu thuẫn với nhau thế này, những diễn viên khác đến nói bóng nói gió hỏi vài câu, đều bị Tả Minh Nhiên lấy lý cớ là nhân viên công tác qua loa cho có.
Nhưng chuyện Tả Minh Nhiên không biết, nếu một việc không có gì gọi là sự thật, thì nó sẽ như một con ngựa thoát cương chạy ra khỏi con đường sự thật.
Một nhóm người buồn bực ăn dưa, thế nên làm cho không khí của đoàn phim trở nên hồi hộp, khiến Tả Minh Nhiên đều phải nghi ngờ rằng mình đang quay kịch bản tình yêu văn phòng đô thị hay là kịch bản trinh thám hồi hộp.
Những người đầu tiên chịu không nổi là Mao Mao và An Kỳ, hai người là trợ lý của Tả Minh Nhiên, mọi lời đàm tiếu về Tả Minh Nhiên đều khiến hai người trở thành mục tiêu để ánh mắt của nhân viên công tác nhắm vào.
Mà lần này tác động quá lớn, họ không thể chịu nổi.
Thừa dịp Yến Vân Dương cơm nước xong lại đi dạo, Mao Mao và An Kỳ một trái một phải vây đánh hai bên Tả Minh Nhiên.
“Chị Nhiên, chị có thể nói với Yến tổng một chút, để anh ấy đừng tới nữa.”
“Đúng đó, chị Nhiên, chị muốn ăn cái gì thì nói với bọn em, em với chị Mao Mao đi mua cho chị, không cần làm phiền Yến tổng đâu.”
Tả Minh Nhiên bị vây quanh vẻ mặt mờ mịt, "Tình huống gì đây?"
Mao Mao và An Kỳ tôi nhìn cô cô nhìn tôi, đem mấy lời đàm tiếu gần đây trong đoàn phim nói cho cô nghe.
An Kỳ nói: "Chị Nhiên, thật sự Yến tổng không nên đến nữa, hiện tại tất cả mọi người đều nói chị dẫn theo ‘tiểu bạch kiểm’ đi quay phim, đi rêu rao khắp nơi, vô cùng can đảm.”
Tả Minh Nhiên nghe thấy thì sửng sốt, nhịn không được nói: “Chị thấy bình thường hai đứa đều bận, sao còn rảnh đi nhiều chuyện thế?”
An Kỳ nhỏ giọng nói: “Còn sống là còn tám chuyện không ngừng.”
Tả Minh Nhiên đỡ trán, cô cũng biết mỗi ngày Yến Vân Dương đều chạy đến phim trường không phải vì công việc, nhưng mỗi lần đến anh đều mang theo đồ ăn ngon, hôm nay là canh gà, mai là sườn xào chua ngọt, có ngày cô vô tình nhắc tới malatang, ngày hôm qua Yến Vân Dương thật sự xách một phần tới cho cô.
Có thể nói, sự tồn tại của Yến Vân Dương chính là một Doraemon biết đi, chỉ có cô nghĩ không ra, chứ không có gì Yến Vân Dương không làm được. Làm cô mỗi lần muốn nói gì, đều bị ánh mắt của đối phương làm cho bại trận.
Sắc đẹp hại người mà!
Xoa xoa mặt, hai tay Tả Minh Nhiên chống cằm, thở dài một hơi.
Sao có thể đàng hoàng đuổi Yến Vân Dương đi, đúng là một rắc rối không hề nhỏ.
Mao Mao đang muốn cất bộ đồ ăn đi thì sững sờ khi thấy động tác của Tả Minh Nhiên, “Chị Nhiên, chị… Có phải ăn đến tăng cần rồi hay không?”
Tả Minh Nhiên: "?"
Nghe vậy, An Kỳ cũng vội vàng đi đến nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gian nan nói: “Hình như đúng là tăng một chút.”
Trong phòng có một cái cân điện tử, Tả Minh Nhiên bị hai người không trâu bắt chó đi cày đứng lên trên, đúng luôn, tăng hẳn 2,5kg.
Tả Minh Nhiên vùng vẫy giãy chết nói: "Chị mới ăn cơm xong, đương nhiên sẽ nặng hơn một chút!"
Mao Mao dùng ánh mắt cá chết nhìn cô, “Chị Nhiên, ăn hết mãn hán toàn tịch cũng sẽ không nặng lên 2,5kg đâu.”
Tả Minh Nhiên nhéo nhéo cánh tay toàn xương như cũ của mình, vô cùng đau đớn nói: “Hai đứa nhẫn tâm nhìn chị gần hơn sao? Là sức khỏe của chị quan trọng hay mấy thứ kia quan trọng?”
Mao Mao không hề bị lay chuyển, “Chuyên gia dinh dưỡng sẽ sắp xếp đủ dinh dưỡng cho chị, chị Nhiên, chị thật sự phải giảm béo rồi.”
Tả Minh Nhiên: "Chị không giảm!"
Mao Mao cảnh cáo cô, “Đã quay mấy tập rồi, chị Nhiên, chị cũng không muốn nhìn thấy bản thân mập lên trên TV với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hả?”
Tả Minh Nhiên: “...”
“Bộ phim lần này chắc chắn có không ít fan của Nhậm Lộ Ninh, đúng rồi, còn có fan của Ôn Phỉ Phỉ, fan của Tưởng Huyên." Mao Mao hiểu rõ Tả Minh Nhiên, đếm đối thủ của cô bằng đầu ngón tay, sau đó thành khẩn nói: “Chị muốn bị gọi là trâu già gặm cỏ non nữa sao?”
Tả Minh Nhiên căm giận nói: "Em thật sự có một trái tim nham hiểm!"
Mao Mao chính nghĩa hào hùng, “Không độc không phải trượng phu!”
Chuyện đau khổ nhất trên đời chính là giảm béo, rõ ràng là bản thân mình ăn từng miếng từng miếng để tạo ra, kết quả là phải giảm xuống.
Tả Minh Nhiên vốn đang nghĩ muốn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình một phen, chứng minh cho dù bản thân mình có tăng thêm 2,5kg cũng không hề ảnh hưởng gì đến bộ phim, kết quả buổi chiều lúc quay phim đã bị đạo diễn gọi tên nhắc nhở.
Đạo diễn họ Vương, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Đạo diễn Vương nhìn Tả Minh Nhiên, lại nhìn hình ảnh vừa mới quay trong màn hình, đứng dậy đi đến bên cạnh Tả Minh Nhiên, hướng dẫn hành động của cô dựa theo tình tiết ban nãy, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Minh Nhiên hai ngày nay cô có mập lên không?"
Tả Minh Nhiên: "..."
Cố gắng nở một nụ cười, Tả Minh Nhiên tự bào chữa cho mình: “Bệnh phù, bệnh phù mà thôi."
Đạo diễn lên tiếng, để tránh xuất hiện một nữ chính càng ngày càng béo, Tả Minh Nhiên đành phải buông tha đồ ăn ngon dâng đến miệng mỗi ngày, gia nhập vào công cuộc giảm cân vĩ đại.
Buổi tối, sau khi quay xong cảnh cuối cùng, đoàn phim kết thúc, Tả Minh Nhiên lên xe bảo mẫu trở về nhà.
Yến Vân Dương không ở nhà, Tả Minh Nhiên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lúc Yến Vân Dương đến phim trường có nói phải đến công ty xử lý chuyện gì đó. Dựa vào khung cửa bật đèn, Tả Minh Nhiên nói với An Kỳ đã đưa mình về: “Em để lái xe chở em về trước đi, tự chị dọn dẹp được rồi.”
Dù sao cũng không có chuyện gì, An Kỳ xách túi chuẩn bị rời đi, lúc gần đi còn không quên nhắc nhở Tả Minh Nhiên, “Chị Nhiên, dù thế nào thì chị không được ăn quá nhiều.”
Tả Minh Nhiên giang tay, ý bảo An Kỳ nhìn căn nhà không có một bóng người, "Em nhìn xem, không có ai nấu cơm cho chị mà."
An Kỳ mím môi cười, "Yến tổng đối với chị Nhiên thật tốt."
Khi Tả Minh Nhiên sửng sốt, An Kỳ dồi dào sức sống chạy vào thang máy, hướng về phía cô phất phất tay, “Chị Nhiên chúc chị ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Cửa thang máy khép lại, Tả Minh Nhiên đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía căn nhà vắng vẻ.
Ánh đèn rực rỡ soi rõ mọi ngóc ngách, cảm giác trống trải lúc này càng trở nên rõ ràng, Tả Minh Nhiên thương tiếc thanh xuân một hồi, chợt nghĩ đến căn nhà nhỏ mà kiếp trước cô đã tích góp tiền mua được.
Thôi, ít nhất căn nhà này cũng lớn hơn gấp đôi.
Cảm xúc tiêu cực thoáng qua trong giây lát, Tả Minh Nhiên đổi dép, mang dép lê đi lên lầu, khi đi ngang qua bếp, ma xui quỷ khiến cô đi vào, lấy một quả táo từ trong tủ lạnh ra.
Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa cực kỳ đói.
Hơn nữa chỉ có một quả táo mà thôi, hoa quả chắc là sẽ không khiến mình béo lên, Tả Minh Nhiên tự an ủi mình.
Bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, lộp độp rơi trên cửa sổ, Tả Minh Nhiên vén màn cửa lên nhìn ra ngoài, cầm lấy điện thoại chụp một tấm gởi qua cho Mao Mao và An Kỳ.
Hai người đều trả lời lại, đều nói mình đã an toàn về đến nhà.
Mao Mao vẫn lo lắng hỏi: ‘Chị Nhiên chị không có ăn gì đúng không?”
Tả Minh Nhiên lựa chọn bỏ qua những lời này, ngón tay lướt trên màn hình, nhìn thấy tên Yến Vân Dương trong danh bạ.
Trời mưa lớn như vậy, có nên nhắn tin hỏi thăm không?
Mới vừa mở khung chat ra, một tiếng động nhỏ ngoài cửa đã truyền đến, Tả Minh Nhiên vội vàng xoay người từ trên giường leo xuống, mở cửa phòng.
Yến Vân Dương đang đi về phòng mình, Tả Minh Nhiên gọi anh lại hỏi thăm dò: “Hiện tại anh có rảnh không? Tôi có việc muốn nói với anh một chút.”
Yến Vân Dương dừng bước lại, nhưng không có xoay người lại, Tả Minh Nhiên nghe thấy anh trả lời một câu “Được”.
Tả Minh Nhiên chỉ về phía phòng khách, “Tôi ở đó chờ anh nhé?”
Yến Vân Dương không nói chuyện, từ góc độ của Tả Minh Nhiên, chỉ có thể thấy anh gật gật đầu, sau đó bước nhanh vào phòng.
Trong tiềm thức Tả Minh Nhiên thấy có chỗ không đúng, khi cô đi ra ánh mắt bay tới tiền sảnh, quả nhiên nhìn thấy một đôi giày ướt đẫm nước mưa. Tiểu khu của bọn họ bãi đỗ xe ở tầng hầm, hệ thống thoát nước hoạt động tốt, còn có thang máy đi thẳng lên, hoàn toàn không có khả năng nào bị dính nước mưa.
Áp chế sự khó hiểu trong lòng, Tả Minh Nhiên đi đến phòng bếp rót hai ly nước ấm đặt lên bàn.
Yến Vân Dương đi ra rất nhanh, chỉ thay quần áo, nhưng không sấy khô tóc, vẫn còn vương vấn hơi nước lòa xòa ngay trước mắt, che mất một phần gương mặt.
Người quen nhìn những nhan sắc đẹp như Tả Minh Nhiên trong lòng vẫn nhịn không được mà huýt sáo. Đẩy ly nước về phía anh, Tả Minh Nhiên quan tâm hỏi: “Gần đây công việc của anh có bận lắm không?”
Ngón tay lạnh lẽo đặt trên cốc, mang theo chút hơi ấm, Yến Vân Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Cũng tàm tạm."
Tả Minh Nhiên nói: “Anh nhìn xem anh còn phải đi làm, mỗi ngày đều đi đến phim trường có phải là quá phiền toái hay không?”
Yến Vân Dương: "Không phiền toái."
Tả Minh Nhiên: "..." Không có cách nào giao tiếp nữa rồi.
Hít sâu một hơi, Tả Minh Nhiên tận tình khuyên bảo nói: "Yến tổng, có hàng nghìn con đường, sự nghiệp là điều đầu tiên, kinh doanh bất ổn, người thân khóc ròng nha!”
Yến Vân Dương cũng không biết cô từ đâu nghĩ ra được nhiều lời như vậy, đặt ly xuống, dựa vào lưng ghế sofa phía sau, chậm rãi nói: “Hiện tại công ty không cần tôi.”
Trong lòng Tả Minh Nhiên giật mình, “Anh phá sản rồi hả?”
Yến Vân Dương không nói chuyện, nhưng sự trầm mặc này ngược lại thành một sự xác nhận tốt, Tả Minh Nhiên nhớ tới những chuyện Yến Vân Dương làm trong khoảng thời gian này, tất cả vấn đề đều có nguyên nhân giải thích hợp lý.
Bởi vì phá sản, cho nên không cần đi làm mỗi ngày.
Bởi vì phá sản, cho nên muốn cứu vãn khả năng sẽ ly hôn với cô.
Bởi vì phá sản...
Tả Minh Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Yến Vân Dương đáng thương, lúc nhìn về phía anh trong ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ.
Yến Vân Dương: “?”
Vì tránh cho Tả Minh Nhiên tiếp tục miên man suy nghĩ, Yến Vân Dương mở miệng nói: "Không có phá sản."
Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, Yến Vân Dương nhìn cô, trong mắt đen láy như ẩn chứa một cái giếng cổ sâu không đáy.
“Nhưng mà có người đang nhắm vào tôi.” Kỳ lạ, Yến Vân Dương nói xạo với Tả Minh Nhiên, “Đối phương rất lớn mạnh, nguồn vốn xoay vòng bị chặt đứt, có thể tôi sắp phải phá sản rồi.”
Trái tim vừa mới đặt xuống của Tả Minh Nhiên lại tiếp tục bị treo lên, “Rất phiền phức sao?”
“Có chút.” Yến Vân Dương rũ mắt xuống, hai tay vuốt cái ly nói: “Nếu tôi thật sự phá sản, chúng ta có thể ly hôn rồi.”
Tả Minh Nhiên không nói gì, như là muốn tránh nhắc tới chủ đề này nên cầm điện thoại di động lên.
Nước trong ly lạnh đi một chút, Yến Vân Dương bưng lên uống một ngụm, rõ ràng là nước ấm áp, từ yết hầu trượt xuống, lại như là mang theo sự lạnh lẽo như băng.
Không ai sẽ vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với người khác.
Tự giễu cười cười, Yến Vân Dương đang đứng dậy rời đi thì Tả Minh Nhiên đang cúi đầu nhìn điện thoại đột nhiên nói: “Cái đó, anh biết không? Làm ngôi sao thật ra có thể kiếm tiền.”
Yến Vân Dương không rõ nguyên do, cơ thể Tả Minh Nhiên nghiêng về phía trước, cách một bàn trà nhìn anh, trong ánh mắt có một loại khí phách làm cho người ta xem không rõ cảm xúc.
“Không gạt anh, tôi còn rất nhiều tiền, như vật đi, tôi đầu tư cho anh, anh kinh doanh công ty.”
Yến Vân Dương sửng sốt, Tả Minh Nhiên cũng đã đứng dậy đi đến cạnh anh, dùng một tay vỗ mạnh vào vai anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo truyền đến da, Yến Vân Dương nghe cô tinh thần dâng cao nói: “Anh em, cùng nhau kiếm tiền nào!”
Liên tiếp vài ngày, Yến Vân Dương đều có mặt trên phim trường vào buổi trưa, nếu không đúng lúc nói chuyện làm ăn đi ngang qua, cũng là công việc bận quá nên đến cho khuây khỏa, nhưng lần nào đến anh cũng có thể thuận tiện mang bữa trưa theo.
Đồ ăn ngon quả thật đáng quý, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn. Tả Minh Nhiên chỉ muốn thành thành thật thật quay phim, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty thì im lặng không tiếng động rời khỏi giới giải trí, ôm ngàn vạn tiền gởi ngân hàng của mình trở về nghề chính.
Nhưng mà cô giận không được, Yến Vân Dương cứ như người không tỉnh táo, mỗi ngày đều làm thế, có đôi khi ở lại cũng có khi đi ngay, có đôi khi đeo kính râm đi dạo lòng vòng trong phim trường vào buổi trưa, sống như thể đang đi thăm thú địa điểm du lịch.
Tả Minh Nhiên không có cách nào khác, chỉ có thể để Mao Mao xin thẻ công tác tạm thời cho anh, miễn cho anh khi bị người ta cản lại thì không giải thích được.
Có thẻ công tác tạm thời, mỗi ngày Yến Vân Dương đều đúng giờ có mặt, thế cho nên Tả Minh Nhiên nghi ngờ không dưới một lần có phải Yến Vân Dương đến đoàn phim của cô làm diễn viên rồi hay không.
Nhưng mà quan sát vài ngày đều không có ai phát hiện manh mối, trái lại người khác đem tâm tư đánh giá đặt lên trên người Yến Vân Dương.
Yến Vân Dương làm việc luôn luôn khiêm tốn, là hình ảnh tổng giám đốc bá đạo nổi tiếng trong thời đại hiện nay, vậy mà trên mạng lại không có chút cảm giác tồn tại nào, mãi đến khi bị Tả Minh Nhiên, một cây xẻng Lạc Dương đào ra, mới ngẫu nhiên xuất hiện trong tầm mắt của quần chúng.
(*) Xẻng Lạc Dương: Nghĩa gốc: Xẻng đào mộ, nghĩa muốn dùng ở đây: xẻng đào bảo vật.
Nhưng dù có thêm thận phận chồng của Tả Minh Nhiên, ảnh chụp trên mạng của anh không nhiều lắm, mà đa số đều là những bộ âu phục chỉnh tề, mười phần tinh anh.
Nhưng hình tượng của Yến Vân Dương khi xuất hiện ở phim trường hoàn toàn khác biệt, mặc áo hoodie rộng thùng thình, tóc để rũ rượi, tóc mái lòa xòa trước mặt, nhìn qua giống như một sinh viên đại học.
Hơn nữa còn có mắt kính che đi đôi mắt đào hoa, thế cho nên mấy ngày trôi qua, không ai nhận ra thân phận của Yến Vân Dương, thậm chí trong lúc đi dạo còn bị coi là nhân viên công tác thật sự bị kéo đi di chuyển thùng.
May mà Mao Mao và An Kỳ lúc nào cũng chú ý đến hướng đi của anh, quay đầu không thấy người đâu, nhanh chóng đi tìm, lúc này mới vất vả cứu Yến Vân Dương từ trong tay nhân viên công tác.
Nhưng mà cứ như vậy, mọi người trong đoàn đều biết bên cạnh Tả Minh Nhiên có một người đàn ông không rõ mặt nhưng rất đẹp trai.
Tả Minh Nhiên cũng không biết bọn họ làm sao lại cho ra một kết luận mâu thuẫn với nhau thế này, những diễn viên khác đến nói bóng nói gió hỏi vài câu, đều bị Tả Minh Nhiên lấy lý cớ là nhân viên công tác qua loa cho có.
Nhưng chuyện Tả Minh Nhiên không biết, nếu một việc không có gì gọi là sự thật, thì nó sẽ như một con ngựa thoát cương chạy ra khỏi con đường sự thật.
Một nhóm người buồn bực ăn dưa, thế nên làm cho không khí của đoàn phim trở nên hồi hộp, khiến Tả Minh Nhiên đều phải nghi ngờ rằng mình đang quay kịch bản tình yêu văn phòng đô thị hay là kịch bản trinh thám hồi hộp.
Những người đầu tiên chịu không nổi là Mao Mao và An Kỳ, hai người là trợ lý của Tả Minh Nhiên, mọi lời đàm tiếu về Tả Minh Nhiên đều khiến hai người trở thành mục tiêu để ánh mắt của nhân viên công tác nhắm vào.
Mà lần này tác động quá lớn, họ không thể chịu nổi.
Thừa dịp Yến Vân Dương cơm nước xong lại đi dạo, Mao Mao và An Kỳ một trái một phải vây đánh hai bên Tả Minh Nhiên.
“Chị Nhiên, chị có thể nói với Yến tổng một chút, để anh ấy đừng tới nữa.”
“Đúng đó, chị Nhiên, chị muốn ăn cái gì thì nói với bọn em, em với chị Mao Mao đi mua cho chị, không cần làm phiền Yến tổng đâu.”
Tả Minh Nhiên bị vây quanh vẻ mặt mờ mịt, "Tình huống gì đây?"
Mao Mao và An Kỳ tôi nhìn cô cô nhìn tôi, đem mấy lời đàm tiếu gần đây trong đoàn phim nói cho cô nghe.
An Kỳ nói: "Chị Nhiên, thật sự Yến tổng không nên đến nữa, hiện tại tất cả mọi người đều nói chị dẫn theo ‘tiểu bạch kiểm’ đi quay phim, đi rêu rao khắp nơi, vô cùng can đảm.”
Tả Minh Nhiên nghe thấy thì sửng sốt, nhịn không được nói: “Chị thấy bình thường hai đứa đều bận, sao còn rảnh đi nhiều chuyện thế?”
An Kỳ nhỏ giọng nói: “Còn sống là còn tám chuyện không ngừng.”
Tả Minh Nhiên đỡ trán, cô cũng biết mỗi ngày Yến Vân Dương đều chạy đến phim trường không phải vì công việc, nhưng mỗi lần đến anh đều mang theo đồ ăn ngon, hôm nay là canh gà, mai là sườn xào chua ngọt, có ngày cô vô tình nhắc tới malatang, ngày hôm qua Yến Vân Dương thật sự xách một phần tới cho cô.
Có thể nói, sự tồn tại của Yến Vân Dương chính là một Doraemon biết đi, chỉ có cô nghĩ không ra, chứ không có gì Yến Vân Dương không làm được. Làm cô mỗi lần muốn nói gì, đều bị ánh mắt của đối phương làm cho bại trận.
Sắc đẹp hại người mà!
Xoa xoa mặt, hai tay Tả Minh Nhiên chống cằm, thở dài một hơi.
Sao có thể đàng hoàng đuổi Yến Vân Dương đi, đúng là một rắc rối không hề nhỏ.
Mao Mao đang muốn cất bộ đồ ăn đi thì sững sờ khi thấy động tác của Tả Minh Nhiên, “Chị Nhiên, chị… Có phải ăn đến tăng cần rồi hay không?”
Tả Minh Nhiên: "?"
Nghe vậy, An Kỳ cũng vội vàng đi đến nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gian nan nói: “Hình như đúng là tăng một chút.”
Trong phòng có một cái cân điện tử, Tả Minh Nhiên bị hai người không trâu bắt chó đi cày đứng lên trên, đúng luôn, tăng hẳn 2,5kg.
Tả Minh Nhiên vùng vẫy giãy chết nói: "Chị mới ăn cơm xong, đương nhiên sẽ nặng hơn một chút!"
Mao Mao dùng ánh mắt cá chết nhìn cô, “Chị Nhiên, ăn hết mãn hán toàn tịch cũng sẽ không nặng lên 2,5kg đâu.”
Tả Minh Nhiên nhéo nhéo cánh tay toàn xương như cũ của mình, vô cùng đau đớn nói: “Hai đứa nhẫn tâm nhìn chị gần hơn sao? Là sức khỏe của chị quan trọng hay mấy thứ kia quan trọng?”
Mao Mao không hề bị lay chuyển, “Chuyên gia dinh dưỡng sẽ sắp xếp đủ dinh dưỡng cho chị, chị Nhiên, chị thật sự phải giảm béo rồi.”
Tả Minh Nhiên: "Chị không giảm!"
Mao Mao cảnh cáo cô, “Đã quay mấy tập rồi, chị Nhiên, chị cũng không muốn nhìn thấy bản thân mập lên trên TV với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hả?”
Tả Minh Nhiên: “...”
“Bộ phim lần này chắc chắn có không ít fan của Nhậm Lộ Ninh, đúng rồi, còn có fan của Ôn Phỉ Phỉ, fan của Tưởng Huyên." Mao Mao hiểu rõ Tả Minh Nhiên, đếm đối thủ của cô bằng đầu ngón tay, sau đó thành khẩn nói: “Chị muốn bị gọi là trâu già gặm cỏ non nữa sao?”
Tả Minh Nhiên căm giận nói: "Em thật sự có một trái tim nham hiểm!"
Mao Mao chính nghĩa hào hùng, “Không độc không phải trượng phu!”
Chuyện đau khổ nhất trên đời chính là giảm béo, rõ ràng là bản thân mình ăn từng miếng từng miếng để tạo ra, kết quả là phải giảm xuống.
Tả Minh Nhiên vốn đang nghĩ muốn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình một phen, chứng minh cho dù bản thân mình có tăng thêm 2,5kg cũng không hề ảnh hưởng gì đến bộ phim, kết quả buổi chiều lúc quay phim đã bị đạo diễn gọi tên nhắc nhở.
Đạo diễn họ Vương, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Đạo diễn Vương nhìn Tả Minh Nhiên, lại nhìn hình ảnh vừa mới quay trong màn hình, đứng dậy đi đến bên cạnh Tả Minh Nhiên, hướng dẫn hành động của cô dựa theo tình tiết ban nãy, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Minh Nhiên hai ngày nay cô có mập lên không?"
Tả Minh Nhiên: "..."
Cố gắng nở một nụ cười, Tả Minh Nhiên tự bào chữa cho mình: “Bệnh phù, bệnh phù mà thôi."
Đạo diễn lên tiếng, để tránh xuất hiện một nữ chính càng ngày càng béo, Tả Minh Nhiên đành phải buông tha đồ ăn ngon dâng đến miệng mỗi ngày, gia nhập vào công cuộc giảm cân vĩ đại.
Buổi tối, sau khi quay xong cảnh cuối cùng, đoàn phim kết thúc, Tả Minh Nhiên lên xe bảo mẫu trở về nhà.
Yến Vân Dương không ở nhà, Tả Minh Nhiên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lúc Yến Vân Dương đến phim trường có nói phải đến công ty xử lý chuyện gì đó. Dựa vào khung cửa bật đèn, Tả Minh Nhiên nói với An Kỳ đã đưa mình về: “Em để lái xe chở em về trước đi, tự chị dọn dẹp được rồi.”
Dù sao cũng không có chuyện gì, An Kỳ xách túi chuẩn bị rời đi, lúc gần đi còn không quên nhắc nhở Tả Minh Nhiên, “Chị Nhiên, dù thế nào thì chị không được ăn quá nhiều.”
Tả Minh Nhiên giang tay, ý bảo An Kỳ nhìn căn nhà không có một bóng người, "Em nhìn xem, không có ai nấu cơm cho chị mà."
An Kỳ mím môi cười, "Yến tổng đối với chị Nhiên thật tốt."
Khi Tả Minh Nhiên sửng sốt, An Kỳ dồi dào sức sống chạy vào thang máy, hướng về phía cô phất phất tay, “Chị Nhiên chúc chị ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Cửa thang máy khép lại, Tả Minh Nhiên đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía căn nhà vắng vẻ.
Ánh đèn rực rỡ soi rõ mọi ngóc ngách, cảm giác trống trải lúc này càng trở nên rõ ràng, Tả Minh Nhiên thương tiếc thanh xuân một hồi, chợt nghĩ đến căn nhà nhỏ mà kiếp trước cô đã tích góp tiền mua được.
Thôi, ít nhất căn nhà này cũng lớn hơn gấp đôi.
Cảm xúc tiêu cực thoáng qua trong giây lát, Tả Minh Nhiên đổi dép, mang dép lê đi lên lầu, khi đi ngang qua bếp, ma xui quỷ khiến cô đi vào, lấy một quả táo từ trong tủ lạnh ra.
Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa cực kỳ đói.
Hơn nữa chỉ có một quả táo mà thôi, hoa quả chắc là sẽ không khiến mình béo lên, Tả Minh Nhiên tự an ủi mình.
Bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, lộp độp rơi trên cửa sổ, Tả Minh Nhiên vén màn cửa lên nhìn ra ngoài, cầm lấy điện thoại chụp một tấm gởi qua cho Mao Mao và An Kỳ.
Hai người đều trả lời lại, đều nói mình đã an toàn về đến nhà.
Mao Mao vẫn lo lắng hỏi: ‘Chị Nhiên chị không có ăn gì đúng không?”
Tả Minh Nhiên lựa chọn bỏ qua những lời này, ngón tay lướt trên màn hình, nhìn thấy tên Yến Vân Dương trong danh bạ.
Trời mưa lớn như vậy, có nên nhắn tin hỏi thăm không?
Mới vừa mở khung chat ra, một tiếng động nhỏ ngoài cửa đã truyền đến, Tả Minh Nhiên vội vàng xoay người từ trên giường leo xuống, mở cửa phòng.
Yến Vân Dương đang đi về phòng mình, Tả Minh Nhiên gọi anh lại hỏi thăm dò: “Hiện tại anh có rảnh không? Tôi có việc muốn nói với anh một chút.”
Yến Vân Dương dừng bước lại, nhưng không có xoay người lại, Tả Minh Nhiên nghe thấy anh trả lời một câu “Được”.
Tả Minh Nhiên chỉ về phía phòng khách, “Tôi ở đó chờ anh nhé?”
Yến Vân Dương không nói chuyện, từ góc độ của Tả Minh Nhiên, chỉ có thể thấy anh gật gật đầu, sau đó bước nhanh vào phòng.
Trong tiềm thức Tả Minh Nhiên thấy có chỗ không đúng, khi cô đi ra ánh mắt bay tới tiền sảnh, quả nhiên nhìn thấy một đôi giày ướt đẫm nước mưa. Tiểu khu của bọn họ bãi đỗ xe ở tầng hầm, hệ thống thoát nước hoạt động tốt, còn có thang máy đi thẳng lên, hoàn toàn không có khả năng nào bị dính nước mưa.
Áp chế sự khó hiểu trong lòng, Tả Minh Nhiên đi đến phòng bếp rót hai ly nước ấm đặt lên bàn.
Yến Vân Dương đi ra rất nhanh, chỉ thay quần áo, nhưng không sấy khô tóc, vẫn còn vương vấn hơi nước lòa xòa ngay trước mắt, che mất một phần gương mặt.
Người quen nhìn những nhan sắc đẹp như Tả Minh Nhiên trong lòng vẫn nhịn không được mà huýt sáo. Đẩy ly nước về phía anh, Tả Minh Nhiên quan tâm hỏi: “Gần đây công việc của anh có bận lắm không?”
Ngón tay lạnh lẽo đặt trên cốc, mang theo chút hơi ấm, Yến Vân Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Cũng tàm tạm."
Tả Minh Nhiên nói: “Anh nhìn xem anh còn phải đi làm, mỗi ngày đều đi đến phim trường có phải là quá phiền toái hay không?”
Yến Vân Dương: "Không phiền toái."
Tả Minh Nhiên: "..." Không có cách nào giao tiếp nữa rồi.
Hít sâu một hơi, Tả Minh Nhiên tận tình khuyên bảo nói: "Yến tổng, có hàng nghìn con đường, sự nghiệp là điều đầu tiên, kinh doanh bất ổn, người thân khóc ròng nha!”
Yến Vân Dương cũng không biết cô từ đâu nghĩ ra được nhiều lời như vậy, đặt ly xuống, dựa vào lưng ghế sofa phía sau, chậm rãi nói: “Hiện tại công ty không cần tôi.”
Trong lòng Tả Minh Nhiên giật mình, “Anh phá sản rồi hả?”
Yến Vân Dương không nói chuyện, nhưng sự trầm mặc này ngược lại thành một sự xác nhận tốt, Tả Minh Nhiên nhớ tới những chuyện Yến Vân Dương làm trong khoảng thời gian này, tất cả vấn đề đều có nguyên nhân giải thích hợp lý.
Bởi vì phá sản, cho nên không cần đi làm mỗi ngày.
Bởi vì phá sản, cho nên muốn cứu vãn khả năng sẽ ly hôn với cô.
Bởi vì phá sản...
Tả Minh Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Yến Vân Dương đáng thương, lúc nhìn về phía anh trong ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ.
Yến Vân Dương: “?”
Vì tránh cho Tả Minh Nhiên tiếp tục miên man suy nghĩ, Yến Vân Dương mở miệng nói: "Không có phá sản."
Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, Yến Vân Dương nhìn cô, trong mắt đen láy như ẩn chứa một cái giếng cổ sâu không đáy.
“Nhưng mà có người đang nhắm vào tôi.” Kỳ lạ, Yến Vân Dương nói xạo với Tả Minh Nhiên, “Đối phương rất lớn mạnh, nguồn vốn xoay vòng bị chặt đứt, có thể tôi sắp phải phá sản rồi.”
Trái tim vừa mới đặt xuống của Tả Minh Nhiên lại tiếp tục bị treo lên, “Rất phiền phức sao?”
“Có chút.” Yến Vân Dương rũ mắt xuống, hai tay vuốt cái ly nói: “Nếu tôi thật sự phá sản, chúng ta có thể ly hôn rồi.”
Tả Minh Nhiên không nói gì, như là muốn tránh nhắc tới chủ đề này nên cầm điện thoại di động lên.
Nước trong ly lạnh đi một chút, Yến Vân Dương bưng lên uống một ngụm, rõ ràng là nước ấm áp, từ yết hầu trượt xuống, lại như là mang theo sự lạnh lẽo như băng.
Không ai sẽ vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với người khác.
Tự giễu cười cười, Yến Vân Dương đang đứng dậy rời đi thì Tả Minh Nhiên đang cúi đầu nhìn điện thoại đột nhiên nói: “Cái đó, anh biết không? Làm ngôi sao thật ra có thể kiếm tiền.”
Yến Vân Dương không rõ nguyên do, cơ thể Tả Minh Nhiên nghiêng về phía trước, cách một bàn trà nhìn anh, trong ánh mắt có một loại khí phách làm cho người ta xem không rõ cảm xúc.
“Không gạt anh, tôi còn rất nhiều tiền, như vật đi, tôi đầu tư cho anh, anh kinh doanh công ty.”
Yến Vân Dương sửng sốt, Tả Minh Nhiên cũng đã đứng dậy đi đến cạnh anh, dùng một tay vỗ mạnh vào vai anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo truyền đến da, Yến Vân Dương nghe cô tinh thần dâng cao nói: “Anh em, cùng nhau kiếm tiền nào!”