Chương 16: Đi dạo phố
Editor: Bonnie
Ngày hôm sau Tả Minh Nhiên dậy rất sớm, Yến Vân Dương đang ăn sáng ở phòng bếp ăn bữa sáng, ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt tái nhợt của Tả Minh Nhiên, như du hồn bay lơ đãng từ trên lầu đi xuống, sau khi đặt mông xuống ghế đối diện anh, chưa nói lời nào mà đã thở dài một hơi, "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Yến Vân Dương giật giật khoé mắt, "Cô làm sao thế?"
Thông qua khoảng thời gian ở chung này, anh đã nắm được một số thông tin cơ bản về thói quen sinh hoạt của Tả Minh Nhiên. Nếu không có công việc, tuyệt đối sẽ không rời giường trước 10 giờ, hôm nay cô không có công việc gì lại dậy sớm thì đúng là chuyện hiếm thấy.
Tả Minh Nhiên để cùi chỏ lên mặt bàn, một tay chống lên trán, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn mà còn mơ mơ màng màng nói: "Dì rủ tôi hôm nay đi dạo phố với dì."
Thật ra thời gian hẹn là 11 giờ trưa, khi ra ngoài vừa lúc trùng với thời gian ăn cơm trưa, nhưng nửa đêm Tả Minh Nhiên nằm mơ, có chút ngơ ngác, sau khi tỉnh lại lại không ngủ được nên định xuống lầu kiếm một chút đồ ăn ăn lấp bụng, thấy Yến Vân Dương vẫn chưa đi nên mới lên tiếng chào hỏi.
Yến Vân Dương đưa mắt qua, thấy vết hằn trên mặt cô, thAn Kỳ nói: "Không muốn đi thì không cần đi cũng được."
"Không có." Tả Minh Nhiên vén mớ tóc rơi xuống ra sau tai, mắt nhắm mắt mở nói: "Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi, đúng lúc có người cùng tôi dạo phố, tôi vui còn không kịp."
Yến Vân Dương yên lặng nuốt nửa câu sau còn trong miệng lại, nửa ngày sau, mới khẽ "Ừ" một tiếng.
Dậy sớm phá hủy một ngày, Tả Minh Nhiên ngáp một cái, nước mắt vô thức trào ra, vuốt vuốt mặt, cô đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai soda, khoát khoát tay với Yến Vân Dương nói: "Anh làm gì thì làm đi, tôi uống miếng nước xong đi ngủ đây."
"..." Yến Vân Dương lên tiếng gọi cô lại, "Nếu như đã dậy thì ăn sáng xong rồi hãy ngủ tiếp."
Tả Minh Nhiên do dự một chút, nước soda trong tay còn cảm giác mát lạnh, Yến Vân Dương nhìn thoáng qua, nói: "Buổi sáng không nên uống đồ lạnh, trong lò vi sóng có canh trứng gà."
Cơn đói đã chiến thắng trong cuộc chiến cân não, Tả Minh Nhiên cất soda vào trong tủ lạnh, giơ ngón tay cái lên với anh, "Good, tôi đi rửa mặt, lập tức xuống ngay."
Ăn xong bữa sáng, tMao Mao thu dọn chén đũa vào bếp như thường lệ, vừa định lên lầu ngủ tiếp, Yến Vân Dương đã đi tới đưa cho cô một tấm thẻ.
Tả Minh Nhiên vô thức cầm lấy, "Cái gì đây?"
"Thẻ phụ của tôi." Yến Vân Dương nói: "Cô cầm lấy xài trước đi, ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý đưa cô một cái khác."
"Tôi không cần." Tả Minh Nhiên nhếch miệng, trả thẻ lại, "Trong hợp đồng của chúng ta có nói rồi, bất kể là tài sản trước hay sau hôn nhân, đều là của riêng, dù gì tôi cũng là một ngôi sao nữ đang nổi, đi dạo phố còn có thể thiếu tiền sao?"
Yến Vân Dương đang cài khuy măng sét áo sơ mi, thẻ bị ném thẳng vào trong ngực anh, Yến Vân Dương vội vàng chụp lại, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi không có ý này."
Tả Minh Nhiên hoài nghi nhìn anh, vẻ mặt đứng đắn đàng hoàng, Yến Vân Dương nói: "Mẹ tôi không mang nhiều hành lý về nên có thể bà ấy sẽ mua rất nhiều đồ."
Tả Minh Nhiên cũng không ngốc, lập tức hiểu rõ.
Bây giờ cô là Yến phu nhân danh chính ngôn thuận, là con dâu của Liễu Thanh Hà, nếu như đi dạo phố với mẹ chồng, cô là con cháu thì tất nhiên sẽ phải giành phần trả tiền, mà dựa vào trình độ tiêu tiền của Liễu Thanh Hà, đi một chuyến như vậy chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tả Minh Nhiên nhận lấy thẻ phụ trong tay Yến Vân Dương, quơ quơ rồi nói: "Yên tâm, chắc chắn sẽ để mẹ chúng ta đi dạo thật vui vẻ."
Yến Vân Dương cong lông mày, nhưng rất nhanh đã đeo kính vào, khôi phục lại khí chất tinh anh như cũ, anh giơ tay lên liếc nhìn thời gian, "Hôm nay công ty có một hội nghị quan trọng, tôi không thể vắng mặt, nếu có thời gian, sau khi kết thúc tôi sẽ đến đón hai người."
Tả Minh Nhiên sờ sờ lỗ tai, những lời này nghe thì bình thường, nhưng sao khi vào trong tai cô, lại có chút ý vị không rõ rồi nhỉ.
Yến Vân Dương vẫn đang phân cao thấp với khuy măng sét, trước kia khi ở một mình, trợ lý thường trực tiếp gọi điện thoại cho anh, lâu lâu sẽ giúp anh cài, hiện tại Tả Minh Nhiên ở đây, cân nhắc đến thân phận ngôi sao của cô, Yến Vân Dương kêu trợ lý chờ anh ở dưới lầu.
Hôm nay không biết có chuyện gì đã xảy ra, cái khuy măng sét dường như có linh hồn, Yến Vân Dương cố gắng mãi không có kết quả, vừa định từ bỏ, Tả Minh Nhiên đã nhìn không nổi mở miệng nói: "Để tôi giúp anh."
Hai người một người trên một người dưới trên cầu thang, Tả Minh Nhiên hơi cúi đầu, cầm tay Yến Vân Dương kéo đến trước mặt mình, nhanh gọn lẹ cài xong.
"Đổi tay."
Yến Vân Dương thành thành thật thật đưa tay kia qua, sau khi cài xong, "anh" Tả Minh Nhiên vỗ vỗ lên vai anh, nghiêm túc nói: "Đi đi, làm việc cho tốt."
Yến Vân Dương: "..."
*
Cho dù đám người trong bộ phận PR đã bận rộn cả đêm, số lượng thảo luận Tả Minh Nhiên có phải là kết hôn giả hay không vẫn cao như cũ, một số nơi đã được fan hâm mộ khống chế bình luận, một số chỗ khác thì có hắc tử và blogger phối hợp, thề phải lột được từ trên người Tả Minh Nhiên bí mật nào đó.
(*) Hắc tử: Những người thích vu khống người khác, ngôn ngữ internet Trung Quốc
Xuất phát từ suy nghĩ về sự an toàn, Tả Minh Nhiên vẫn gọi điện thoại báo trước cho Thời Song Hạ.
Biết tin cô ra ngoài với mẹ Yến Vân Dương, Thời Song Hạ vốn đang phản đối lập tức giơ hai tay đồng ý, "Có thể, đúng lúc có thể cho bọn họ xem đến cùng là em có ly hôn hay không."
Tả Minh Nhiên đỡ trán, nói: "Chị Hạ, mối quan hệ giữa em với Yến Vân Dương là gì không phải chị cũng biết rõ sao? Dì Liễu rất khó mới về một lần, đừng để mấy thứ này làm dì phiền lòng."
"Chị cũng chỉ thuận miệng nói vậy." Thời Song Hạ nói: "Những… bên truyền thông còn thông minh hơn chúng ta nhiều, em xem bọn họ ở trên mạng nói nhiều như vậy, có nhắc đến nửa chữ Yến nào không?"
Tả Minh Nhiên suy nghĩ, ngạc nhiên nói: "Hình như là không có thật."
Thời Song Hạ cười lạnh một tiếng, "Thấy không, bọn họ biết chọn quả hồng mềm để bóp. Được rồi, mấy chuyện này em không cần nghĩ nhiều, chị sẽ để Mao Mao và An Kỳ dẫn thêm hai người nữa đi theo em, có gì thì nhớ liên lạc với chị."
An Kỳ chính là trợ lý mới, trong lòng Tả Minh Nhiên thấy yên tâm hơn, sau khi nói thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Đã ăn sáng rồi, Tả Minh Nhiên ngược lại lại không còn buồn ngủ mấy, nằm trên giường một lát, nghĩ đến mấy ngày sau mình phải vào đoàn phim, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng thì cầm kịch bản đi vào phòng tập thể dục, vừa thong thả đi trên máy chạy bộ, vừa học thuộc kịch bản.
Thân là nữ chính, lời kịch của cô có không ít, nhìn vào số chữ được đánh dấu bằng highlight, một mảng xanh mơn mởn, Tả Minh Nhiên lập tức thấy đau đầu một trận.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, đã bao nhiêu năm rồi cô không hưởng thụ qua loại học thuộc lòng gấp trước khi thi này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tập ở trong phòng tập thể dục hơn một tiếng đồng hồ, Tả Minh Nhiên đi tắm, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài.
Địa điểm ăn trưa là ở một nhà hàng món Pháp, bởi vì thân phận đặc thù của mình, lúc ra cửa Tả Minh Nhiên còn đeo thêm kính râm và khẩu trang, che chắn mình thật kín.
Nhưng mà Liễu Thanh Hà còn suy nghĩ chu đáo hơn cả cô, lái xe trực tiếp đi từ lối đi VIP của nhà hàng vào gara, sau đó đi thang máy vào phòng đã đặt trước, ngoại trừ nhân viên phục vụ, cả quá trình đều không gặp một người nào khác.
Sau khi ăn cơm xong, hai người quay lại một trung tâm thương mại gần đó.
Đang trong thời gian làm việc, số lượng người trong tttm cũng không nhiều, Tả Minh Nhiên tháo khẩu trang, kính râm to bản che gần phân nửa khuôn mặt, lộ ra sống mũi cao vút, cái cằm đầy đặn, nhưng độ cong vừa phải, không làm người ta cảm thấy cay nghiệt.
Việc mua sắm của phụ nữ chưa bao giờ là có mục đích, Tả Minh Nhiên và Liễu Thanh Hà nhìn từng cửa hàng, thấy thích sẽ vào thử một lần, phù hợp sẽ mua luôn, không bao lâu, trên tay hai tài xế phía sau toàn là bao lớn bao nhỏ.
Suy nghĩ đến thân thể Liễu Thanh Hà, sau khi đi dạo hơn một tiếng, hai người đi ngang một quán cà phê, Tả Minh Nhiên đề nghị" "Mẹ, chúng ta vào quán cà phê đi."
Đồ trên tay tài xế cũng cần mang vào xe, Liễu Thanh Hà khẽ gật đầu, cùng Tả Minh Nhiên đi vào.
Không gian quán cà phê không tệ, có chút phong cách phục cổ, xung quanh có nhiều cây xanh, không có nhiều người lắm, quán đang phát một vài bài hát nhẹ nhàng, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mỗi người đều tự chọn cho mình một loại thức uống.
Liễu Thanh Hà dịu dàng nhìn Tả Minh Nhiên, vừa khuấy cà phê, vừa tán gẫu với Tả Minh Nhiên, "Thằng nhóc Yến Vân Dương kia có ăn hiếp con không?"
Trên mặt Tả Minh Nhiên lộ ra sự xấu hổ, "Dạ không có đâu mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt."
Liễu Thanh Hà thở dài, "Vậy thì tốt, mẹ với cha… Trước kia mẹ giận dỗi với cha thằng bé, vài chục năm cũng không chịu quay về, bây giờ suy nghĩ lại, người mà mẹ phải xin lỗi không phải ai khác, mà chính là Vân Dương, khi đó thằng bé còn nhỏ như vậy."
Nhắc tới chuyện cũ, trên mặt Liễu Thanh Hà có vài phần buồn bã, Tả Minh Nhiên vượt qua bàn, nắm chặt tay bà khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ như vậy, Vân Dương rất yêu mẹ, chẳng qua là anh ấy không biết phải mở miệng thế nào thôi."
Liễu Thanh Hà cười cười, vỗ vỗ tay Tả Minh Nhiên, "Cũng may Vân Dương gặp được con, mẹ cũng yên tâm."
Trên mặt Tả Minh Nhiên hiện lên hai mảng đỏ ửng, vừa định nói gì đó, một giọng nói sắc nhọn đã đoạt trước.
"Chị Thanh Hà?"
Tả Minh Nhiên không kịp chuẩn bị, trơ mắt nhìn người phụ nữ dát đầy trang sức vọt tới trước mặt hai người, không chút để ý mà ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Thanh Hà.
Hiển nhiên người phụ nữ này có quen biết với Liễu Thanh Hà, Tả Minh Nhiên liếc nhìn lại thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhíu mày, nhìn thấy gương mặt hai người có nét tương tự, Tả Minh Nhiên lập tức đoán được thân phận của người phụ nữ này.
“Chị Thanh Hà, sao chị trở về cũng không nói với bọn em một tiếng, chị có biết bọn em trông ngóng chị nhiều năm rồi không.” Người phụ nữ kia nói: “Nếu không phải Chân Chân nói cho em biết, có phải chị cũng định giấu bọn em luôn đúng không?”
Mày Liễu Thanh Hà nhẹ nhíu lại, ngữ khí xa cách: “Chỉ là về nước mà thôi, không cần phải khua chiêng gõ trống, tôi định sắp xếp ổn thỏa hết rồi mới nói cho mấy người, không nghĩ tới đã bị Chân Chân bắt gặp trước.”
Nói xong, Liễu Thanh Hà nhìn về phía Tả Minh Nhiên, giới thiệu với cô: “Nhiên Nhiên, vị này chính là phu nhân tổng giám đốc công ty Thiếu Hoa, cũng là mẹ ruột của Chân Chân, Điền Mẫn.”
Tả Minh Nhiên cười cười với người phụ nữ kia, “Xin chào Phạm phu nhân, con là Tả Minh Nhiên.”
“Ui cha, đâu cần khách sáo như vậy, gọi dì là dì Điền là được rồi.” Điền Mẫn đánh giá Tả Minh Nhiên từ trên xuống dưới một phen, cười khẽ nói: “Sao ở trong nhà rồi còn đeo mắt kính thế này?”
Nụ cười của Tả Minh Nhiên vẫn không thay đổi nói: “Nhiều người, con sợ sẽ mang lại nhiều sự bất tiện cho Phạm phu nhân ạ.”
Điền Mẫn che miệng cười khẽ, “Cũng đúng, con là ngôi sao lớn, bình thường chúng ta chỉ có thể thấy ở trên TV thôi.”
Tả Minh Nhiên nhìn Phạm Chân Chân đang đứng, không biết có phải tại hôm qua đã được dạy một bài học rồi hay không, mà trái lại hôm nay cô ta cực kỳ im lặng, sau khi lên tiếng chào hỏi với Liễu Thanh Hà thì thành thật đứng sang một bên, trông dáng vẻ có phần nhã nhặn lịch sự.
Điền Mẫn lại lôi kéo Liễu Thanh Hà nói thêm mấy câu, cả quá trình đều không cho Tả Minh Nhiên một ánh mắt nào. Mấy phút sau, Liễu Thanh Hà khụ một tiếng, mỉm cười nói với Điền Mẫn: “Hai người cứ ngồi chơi nhé, tôi với Nhiên Nhiên còn mấy cửa hàng chưa đi.”
Nghe vậy, Phạm Chân Chân sốt ruột tiến lên trước nửa bước, như là muốn nói gì đó, lại bị Điền Mẫn không tiếng động giữ lại.
“Vậy được rồi, chị Thanh Hà, hai người đi nhé, đợi hai ngày nữa, chúng em làm cho chị một bữa tiệc tẩy trần, chị nhất định phải tới đó…”
Gật gật đầu, Liễu Thanh Hà cười ôn hòa: “Nhất định.”
Mãi đến khi bóng dáng Tả Minh Nhiên và Liễu Thanh Hà biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Phạm Chân Chân mới tức giận giậm chân, kéo tay áo Điền Mẫn oán giận: “Mẹ, sao mẹ lại để hai người họ đi, chúng ta không nên đi dạo phố cùng dì Liễu sao?”
“Hồ đồ!” Điền Mẫn quở mắng chỉ chỉ vào trán cô ta, “Mẹ dạy con thế nào? Con gái thì phải biết rụt rè, cách làm kia của con, chính là tự mình xông lên, khiến người ta coi thường biết không?”
Phạm Chân Chân bĩu môi, không phục trả lời: “Vậy thì đó cũng là anh Vân Dương.”
“Con chỉ có một người anh trai cùng cha khác mẹ, ở đâu ra anh trai khác?” Điền Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con đó nha, con người ta không chịu thua kém, con thì hay rồi, toàn làm mẹ xấu hổ.”
Phạm Chân Chân buồn bực quay đầu, Điền Mẫn nhìn ra cửa sổ hướng Tả Minh Nhiên rời đi, giọng điệu khinh miệt: “Chẳng qua chỉ là một đứa diễn viên mà thôi, nói cho cùng khó mà vào được nơi thanh nhã, cũng không xem lại gia thế của mình thế nào, lại còn xem như là bảo bối mà che chở, nói ra không sợ người khác chê cười.”
Phục vụ bưng lên hai ly cà phê, Điền Mẫn bỏ thêm hai viên đường, cầm thìa khuấy đều lên, nói với Phạm Chân Chân: “Được rồi, đợi vài ngày nữa cha con về, mẹ sẽ kêu ông ấy làm tiệc sinh nhật cho con, đến lúc đó dạng đàn ông tốt nào mà không có, một đứa như Yến Vân Dương thì tính là cái gì.”
Trên mặt Phạm Chân Chân tràn ngập vui vẻ, bổ nhào lên vai Điền Mẫn, làm nũng nói: “Mẹ, con biết là mẹ hiểu con nhất mà.”
Điền Mẫn nhéo nhéo mặt cô ta, thở dài: “Mẹ không thương con thì thương ai, ngay cả thằng anh trai bạch nhãn lang kia của con, đời này đều nuôi không được! Con là con gái duy nhất của mẹ, ngày lành sau này của mẹ đều phải dựa vào con rồi!”
Suy nghĩ của tác giả:
Tỉnh ngủ, sửa một vài chi tiết
Cập nhật trễ, xin lỗi mọi người huhuhu
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Ngày hôm sau Tả Minh Nhiên dậy rất sớm, Yến Vân Dương đang ăn sáng ở phòng bếp ăn bữa sáng, ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt tái nhợt của Tả Minh Nhiên, như du hồn bay lơ đãng từ trên lầu đi xuống, sau khi đặt mông xuống ghế đối diện anh, chưa nói lời nào mà đã thở dài một hơi, "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Yến Vân Dương giật giật khoé mắt, "Cô làm sao thế?"
Thông qua khoảng thời gian ở chung này, anh đã nắm được một số thông tin cơ bản về thói quen sinh hoạt của Tả Minh Nhiên. Nếu không có công việc, tuyệt đối sẽ không rời giường trước 10 giờ, hôm nay cô không có công việc gì lại dậy sớm thì đúng là chuyện hiếm thấy.
Tả Minh Nhiên để cùi chỏ lên mặt bàn, một tay chống lên trán, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn mà còn mơ mơ màng màng nói: "Dì rủ tôi hôm nay đi dạo phố với dì."
Thật ra thời gian hẹn là 11 giờ trưa, khi ra ngoài vừa lúc trùng với thời gian ăn cơm trưa, nhưng nửa đêm Tả Minh Nhiên nằm mơ, có chút ngơ ngác, sau khi tỉnh lại lại không ngủ được nên định xuống lầu kiếm một chút đồ ăn ăn lấp bụng, thấy Yến Vân Dương vẫn chưa đi nên mới lên tiếng chào hỏi.
Yến Vân Dương đưa mắt qua, thấy vết hằn trên mặt cô, thAn Kỳ nói: "Không muốn đi thì không cần đi cũng được."
"Không có." Tả Minh Nhiên vén mớ tóc rơi xuống ra sau tai, mắt nhắm mắt mở nói: "Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi, đúng lúc có người cùng tôi dạo phố, tôi vui còn không kịp."
Yến Vân Dương yên lặng nuốt nửa câu sau còn trong miệng lại, nửa ngày sau, mới khẽ "Ừ" một tiếng.
Dậy sớm phá hủy một ngày, Tả Minh Nhiên ngáp một cái, nước mắt vô thức trào ra, vuốt vuốt mặt, cô đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai soda, khoát khoát tay với Yến Vân Dương nói: "Anh làm gì thì làm đi, tôi uống miếng nước xong đi ngủ đây."
"..." Yến Vân Dương lên tiếng gọi cô lại, "Nếu như đã dậy thì ăn sáng xong rồi hãy ngủ tiếp."
Tả Minh Nhiên do dự một chút, nước soda trong tay còn cảm giác mát lạnh, Yến Vân Dương nhìn thoáng qua, nói: "Buổi sáng không nên uống đồ lạnh, trong lò vi sóng có canh trứng gà."
Cơn đói đã chiến thắng trong cuộc chiến cân não, Tả Minh Nhiên cất soda vào trong tủ lạnh, giơ ngón tay cái lên với anh, "Good, tôi đi rửa mặt, lập tức xuống ngay."
Ăn xong bữa sáng, tMao Mao thu dọn chén đũa vào bếp như thường lệ, vừa định lên lầu ngủ tiếp, Yến Vân Dương đã đi tới đưa cho cô một tấm thẻ.
Tả Minh Nhiên vô thức cầm lấy, "Cái gì đây?"
"Thẻ phụ của tôi." Yến Vân Dương nói: "Cô cầm lấy xài trước đi, ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý đưa cô một cái khác."
"Tôi không cần." Tả Minh Nhiên nhếch miệng, trả thẻ lại, "Trong hợp đồng của chúng ta có nói rồi, bất kể là tài sản trước hay sau hôn nhân, đều là của riêng, dù gì tôi cũng là một ngôi sao nữ đang nổi, đi dạo phố còn có thể thiếu tiền sao?"
Yến Vân Dương đang cài khuy măng sét áo sơ mi, thẻ bị ném thẳng vào trong ngực anh, Yến Vân Dương vội vàng chụp lại, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi không có ý này."
Tả Minh Nhiên hoài nghi nhìn anh, vẻ mặt đứng đắn đàng hoàng, Yến Vân Dương nói: "Mẹ tôi không mang nhiều hành lý về nên có thể bà ấy sẽ mua rất nhiều đồ."
Tả Minh Nhiên cũng không ngốc, lập tức hiểu rõ.
Bây giờ cô là Yến phu nhân danh chính ngôn thuận, là con dâu của Liễu Thanh Hà, nếu như đi dạo phố với mẹ chồng, cô là con cháu thì tất nhiên sẽ phải giành phần trả tiền, mà dựa vào trình độ tiêu tiền của Liễu Thanh Hà, đi một chuyến như vậy chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tả Minh Nhiên nhận lấy thẻ phụ trong tay Yến Vân Dương, quơ quơ rồi nói: "Yên tâm, chắc chắn sẽ để mẹ chúng ta đi dạo thật vui vẻ."
Yến Vân Dương cong lông mày, nhưng rất nhanh đã đeo kính vào, khôi phục lại khí chất tinh anh như cũ, anh giơ tay lên liếc nhìn thời gian, "Hôm nay công ty có một hội nghị quan trọng, tôi không thể vắng mặt, nếu có thời gian, sau khi kết thúc tôi sẽ đến đón hai người."
Tả Minh Nhiên sờ sờ lỗ tai, những lời này nghe thì bình thường, nhưng sao khi vào trong tai cô, lại có chút ý vị không rõ rồi nhỉ.
Yến Vân Dương vẫn đang phân cao thấp với khuy măng sét, trước kia khi ở một mình, trợ lý thường trực tiếp gọi điện thoại cho anh, lâu lâu sẽ giúp anh cài, hiện tại Tả Minh Nhiên ở đây, cân nhắc đến thân phận ngôi sao của cô, Yến Vân Dương kêu trợ lý chờ anh ở dưới lầu.
Hôm nay không biết có chuyện gì đã xảy ra, cái khuy măng sét dường như có linh hồn, Yến Vân Dương cố gắng mãi không có kết quả, vừa định từ bỏ, Tả Minh Nhiên đã nhìn không nổi mở miệng nói: "Để tôi giúp anh."
Hai người một người trên một người dưới trên cầu thang, Tả Minh Nhiên hơi cúi đầu, cầm tay Yến Vân Dương kéo đến trước mặt mình, nhanh gọn lẹ cài xong.
"Đổi tay."
Yến Vân Dương thành thành thật thật đưa tay kia qua, sau khi cài xong, "anh" Tả Minh Nhiên vỗ vỗ lên vai anh, nghiêm túc nói: "Đi đi, làm việc cho tốt."
Yến Vân Dương: "..."
*
Cho dù đám người trong bộ phận PR đã bận rộn cả đêm, số lượng thảo luận Tả Minh Nhiên có phải là kết hôn giả hay không vẫn cao như cũ, một số nơi đã được fan hâm mộ khống chế bình luận, một số chỗ khác thì có hắc tử và blogger phối hợp, thề phải lột được từ trên người Tả Minh Nhiên bí mật nào đó.
(*) Hắc tử: Những người thích vu khống người khác, ngôn ngữ internet Trung Quốc
Xuất phát từ suy nghĩ về sự an toàn, Tả Minh Nhiên vẫn gọi điện thoại báo trước cho Thời Song Hạ.
Biết tin cô ra ngoài với mẹ Yến Vân Dương, Thời Song Hạ vốn đang phản đối lập tức giơ hai tay đồng ý, "Có thể, đúng lúc có thể cho bọn họ xem đến cùng là em có ly hôn hay không."
Tả Minh Nhiên đỡ trán, nói: "Chị Hạ, mối quan hệ giữa em với Yến Vân Dương là gì không phải chị cũng biết rõ sao? Dì Liễu rất khó mới về một lần, đừng để mấy thứ này làm dì phiền lòng."
"Chị cũng chỉ thuận miệng nói vậy." Thời Song Hạ nói: "Những… bên truyền thông còn thông minh hơn chúng ta nhiều, em xem bọn họ ở trên mạng nói nhiều như vậy, có nhắc đến nửa chữ Yến nào không?"
Tả Minh Nhiên suy nghĩ, ngạc nhiên nói: "Hình như là không có thật."
Thời Song Hạ cười lạnh một tiếng, "Thấy không, bọn họ biết chọn quả hồng mềm để bóp. Được rồi, mấy chuyện này em không cần nghĩ nhiều, chị sẽ để Mao Mao và An Kỳ dẫn thêm hai người nữa đi theo em, có gì thì nhớ liên lạc với chị."
An Kỳ chính là trợ lý mới, trong lòng Tả Minh Nhiên thấy yên tâm hơn, sau khi nói thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Đã ăn sáng rồi, Tả Minh Nhiên ngược lại lại không còn buồn ngủ mấy, nằm trên giường một lát, nghĩ đến mấy ngày sau mình phải vào đoàn phim, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng thì cầm kịch bản đi vào phòng tập thể dục, vừa thong thả đi trên máy chạy bộ, vừa học thuộc kịch bản.
Thân là nữ chính, lời kịch của cô có không ít, nhìn vào số chữ được đánh dấu bằng highlight, một mảng xanh mơn mởn, Tả Minh Nhiên lập tức thấy đau đầu một trận.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, đã bao nhiêu năm rồi cô không hưởng thụ qua loại học thuộc lòng gấp trước khi thi này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tập ở trong phòng tập thể dục hơn một tiếng đồng hồ, Tả Minh Nhiên đi tắm, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài.
Địa điểm ăn trưa là ở một nhà hàng món Pháp, bởi vì thân phận đặc thù của mình, lúc ra cửa Tả Minh Nhiên còn đeo thêm kính râm và khẩu trang, che chắn mình thật kín.
Nhưng mà Liễu Thanh Hà còn suy nghĩ chu đáo hơn cả cô, lái xe trực tiếp đi từ lối đi VIP của nhà hàng vào gara, sau đó đi thang máy vào phòng đã đặt trước, ngoại trừ nhân viên phục vụ, cả quá trình đều không gặp một người nào khác.
Sau khi ăn cơm xong, hai người quay lại một trung tâm thương mại gần đó.
Đang trong thời gian làm việc, số lượng người trong tttm cũng không nhiều, Tả Minh Nhiên tháo khẩu trang, kính râm to bản che gần phân nửa khuôn mặt, lộ ra sống mũi cao vút, cái cằm đầy đặn, nhưng độ cong vừa phải, không làm người ta cảm thấy cay nghiệt.
Việc mua sắm của phụ nữ chưa bao giờ là có mục đích, Tả Minh Nhiên và Liễu Thanh Hà nhìn từng cửa hàng, thấy thích sẽ vào thử một lần, phù hợp sẽ mua luôn, không bao lâu, trên tay hai tài xế phía sau toàn là bao lớn bao nhỏ.
Suy nghĩ đến thân thể Liễu Thanh Hà, sau khi đi dạo hơn một tiếng, hai người đi ngang một quán cà phê, Tả Minh Nhiên đề nghị" "Mẹ, chúng ta vào quán cà phê đi."
Đồ trên tay tài xế cũng cần mang vào xe, Liễu Thanh Hà khẽ gật đầu, cùng Tả Minh Nhiên đi vào.
Không gian quán cà phê không tệ, có chút phong cách phục cổ, xung quanh có nhiều cây xanh, không có nhiều người lắm, quán đang phát một vài bài hát nhẹ nhàng, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mỗi người đều tự chọn cho mình một loại thức uống.
Liễu Thanh Hà dịu dàng nhìn Tả Minh Nhiên, vừa khuấy cà phê, vừa tán gẫu với Tả Minh Nhiên, "Thằng nhóc Yến Vân Dương kia có ăn hiếp con không?"
Trên mặt Tả Minh Nhiên lộ ra sự xấu hổ, "Dạ không có đâu mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt."
Liễu Thanh Hà thở dài, "Vậy thì tốt, mẹ với cha… Trước kia mẹ giận dỗi với cha thằng bé, vài chục năm cũng không chịu quay về, bây giờ suy nghĩ lại, người mà mẹ phải xin lỗi không phải ai khác, mà chính là Vân Dương, khi đó thằng bé còn nhỏ như vậy."
Nhắc tới chuyện cũ, trên mặt Liễu Thanh Hà có vài phần buồn bã, Tả Minh Nhiên vượt qua bàn, nắm chặt tay bà khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ như vậy, Vân Dương rất yêu mẹ, chẳng qua là anh ấy không biết phải mở miệng thế nào thôi."
Liễu Thanh Hà cười cười, vỗ vỗ tay Tả Minh Nhiên, "Cũng may Vân Dương gặp được con, mẹ cũng yên tâm."
Trên mặt Tả Minh Nhiên hiện lên hai mảng đỏ ửng, vừa định nói gì đó, một giọng nói sắc nhọn đã đoạt trước.
"Chị Thanh Hà?"
Tả Minh Nhiên không kịp chuẩn bị, trơ mắt nhìn người phụ nữ dát đầy trang sức vọt tới trước mặt hai người, không chút để ý mà ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Thanh Hà.
Hiển nhiên người phụ nữ này có quen biết với Liễu Thanh Hà, Tả Minh Nhiên liếc nhìn lại thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhíu mày, nhìn thấy gương mặt hai người có nét tương tự, Tả Minh Nhiên lập tức đoán được thân phận của người phụ nữ này.
“Chị Thanh Hà, sao chị trở về cũng không nói với bọn em một tiếng, chị có biết bọn em trông ngóng chị nhiều năm rồi không.” Người phụ nữ kia nói: “Nếu không phải Chân Chân nói cho em biết, có phải chị cũng định giấu bọn em luôn đúng không?”
Mày Liễu Thanh Hà nhẹ nhíu lại, ngữ khí xa cách: “Chỉ là về nước mà thôi, không cần phải khua chiêng gõ trống, tôi định sắp xếp ổn thỏa hết rồi mới nói cho mấy người, không nghĩ tới đã bị Chân Chân bắt gặp trước.”
Nói xong, Liễu Thanh Hà nhìn về phía Tả Minh Nhiên, giới thiệu với cô: “Nhiên Nhiên, vị này chính là phu nhân tổng giám đốc công ty Thiếu Hoa, cũng là mẹ ruột của Chân Chân, Điền Mẫn.”
Tả Minh Nhiên cười cười với người phụ nữ kia, “Xin chào Phạm phu nhân, con là Tả Minh Nhiên.”
“Ui cha, đâu cần khách sáo như vậy, gọi dì là dì Điền là được rồi.” Điền Mẫn đánh giá Tả Minh Nhiên từ trên xuống dưới một phen, cười khẽ nói: “Sao ở trong nhà rồi còn đeo mắt kính thế này?”
Nụ cười của Tả Minh Nhiên vẫn không thay đổi nói: “Nhiều người, con sợ sẽ mang lại nhiều sự bất tiện cho Phạm phu nhân ạ.”
Điền Mẫn che miệng cười khẽ, “Cũng đúng, con là ngôi sao lớn, bình thường chúng ta chỉ có thể thấy ở trên TV thôi.”
Tả Minh Nhiên nhìn Phạm Chân Chân đang đứng, không biết có phải tại hôm qua đã được dạy một bài học rồi hay không, mà trái lại hôm nay cô ta cực kỳ im lặng, sau khi lên tiếng chào hỏi với Liễu Thanh Hà thì thành thật đứng sang một bên, trông dáng vẻ có phần nhã nhặn lịch sự.
Điền Mẫn lại lôi kéo Liễu Thanh Hà nói thêm mấy câu, cả quá trình đều không cho Tả Minh Nhiên một ánh mắt nào. Mấy phút sau, Liễu Thanh Hà khụ một tiếng, mỉm cười nói với Điền Mẫn: “Hai người cứ ngồi chơi nhé, tôi với Nhiên Nhiên còn mấy cửa hàng chưa đi.”
Nghe vậy, Phạm Chân Chân sốt ruột tiến lên trước nửa bước, như là muốn nói gì đó, lại bị Điền Mẫn không tiếng động giữ lại.
“Vậy được rồi, chị Thanh Hà, hai người đi nhé, đợi hai ngày nữa, chúng em làm cho chị một bữa tiệc tẩy trần, chị nhất định phải tới đó…”
Gật gật đầu, Liễu Thanh Hà cười ôn hòa: “Nhất định.”
Mãi đến khi bóng dáng Tả Minh Nhiên và Liễu Thanh Hà biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Phạm Chân Chân mới tức giận giậm chân, kéo tay áo Điền Mẫn oán giận: “Mẹ, sao mẹ lại để hai người họ đi, chúng ta không nên đi dạo phố cùng dì Liễu sao?”
“Hồ đồ!” Điền Mẫn quở mắng chỉ chỉ vào trán cô ta, “Mẹ dạy con thế nào? Con gái thì phải biết rụt rè, cách làm kia của con, chính là tự mình xông lên, khiến người ta coi thường biết không?”
Phạm Chân Chân bĩu môi, không phục trả lời: “Vậy thì đó cũng là anh Vân Dương.”
“Con chỉ có một người anh trai cùng cha khác mẹ, ở đâu ra anh trai khác?” Điền Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con đó nha, con người ta không chịu thua kém, con thì hay rồi, toàn làm mẹ xấu hổ.”
Phạm Chân Chân buồn bực quay đầu, Điền Mẫn nhìn ra cửa sổ hướng Tả Minh Nhiên rời đi, giọng điệu khinh miệt: “Chẳng qua chỉ là một đứa diễn viên mà thôi, nói cho cùng khó mà vào được nơi thanh nhã, cũng không xem lại gia thế của mình thế nào, lại còn xem như là bảo bối mà che chở, nói ra không sợ người khác chê cười.”
Phục vụ bưng lên hai ly cà phê, Điền Mẫn bỏ thêm hai viên đường, cầm thìa khuấy đều lên, nói với Phạm Chân Chân: “Được rồi, đợi vài ngày nữa cha con về, mẹ sẽ kêu ông ấy làm tiệc sinh nhật cho con, đến lúc đó dạng đàn ông tốt nào mà không có, một đứa như Yến Vân Dương thì tính là cái gì.”
Trên mặt Phạm Chân Chân tràn ngập vui vẻ, bổ nhào lên vai Điền Mẫn, làm nũng nói: “Mẹ, con biết là mẹ hiểu con nhất mà.”
Điền Mẫn nhéo nhéo mặt cô ta, thở dài: “Mẹ không thương con thì thương ai, ngay cả thằng anh trai bạch nhãn lang kia của con, đời này đều nuôi không được! Con là con gái duy nhất của mẹ, ngày lành sau này của mẹ đều phải dựa vào con rồi!”
Suy nghĩ của tác giả:
Tỉnh ngủ, sửa một vài chi tiết
Cập nhật trễ, xin lỗi mọi người huhuhu
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!