Chương 75: Hươu bào
Edit: Trà dưa leo.
Beta: Cún
Nói đến hai người Vu Phong cùng Vu Thành, liền không thể không nhắc đến việc sổ sách trong nhà đều nhờ Vu Phong đến ghi nhớ, hắn dù sao cũng là một lang quân xuất thân gia đình giàu có, từ nhỏ đọc sách, vốn dĩ tính toán đi thi khoa cử, nhưng đến phút cuối cùng lại bị đệ đệ con vợ lẽ trong nhà làm liên lụy phải bán thân, tiền đồ lầm lỡ, bất quá trên phương diện học vấn vẫn có thể tính là dày dặn, hiểu biết.
Dù sao thì bản thân nắm trong tay khế ước sinh tử, Đường Thọ cũng không sợ hắn qua mặt mình, vì vậy nên sổ sách của dạo gần đây cậu đều không hề đi kiểm tra.
Hôm nay cậu đột nhiên rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm, liền gọi Vu Phong mang sổ sách đến, vừa lật ra nhìn thì bỗng phát hiện, một mục dù là nhỏ nhất Đường Thọ cũng xem không hiểu.
Ngay cả loại đồ vật nào bán đi bao nhiêu tiền, cậu cứ gọi là mơ mơ hồ hồ, dù đoán mò đến nửa ngày cũng không thể biết được chính xác.
“Hùng phu lang, ta tính toán sai ở đâu” thấy Đường Thọ chỉ một mực nhìn chằm chằm tờ giấy kia, thật lâu trôi qua cũng không lật sang trang khác, càng xem cậu càng nhíu chặt lông mày, hắn liền cho rằng bởi vì gần đây sinh ý làm ăn quá nhiều khiến cho sổ sách trở nên lộn xộn, khó tránh khỏi sai sót, lại bị Đường Thọ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Ha ha, về chuyện đó, vấn đề không nằm ở ngươi, là ta xem không hiểu mà thôi.”
“A?”
“Thật ra thì, ta không biết chữ.” Đường Thọ lúng túng nói.
Vu Phong lúc này mới chợt nhớ đến, thời điểm hắn vừa tiếp quản sổ sách, kiểu chữ viết của Hùng phu lang vừa nhìn vào đã cảm thấy rất đặc sắc, thuộc về dạng chỉ tự người viết mới có thể xem hiểu, đổi thành người khác liền không cách nào đọc hiểu. Có những chữ không phải cụt tay thì là mất chân, tạm xem như miễn cưỡng đọc được, nhưng cũng sẽ có vài chữ khiến hắn dù đọc mãi vẫn không nhận ra.
(Dựa trên kinh nghiệm đọc truyện xuyên không của tui thì đoạn này maybe có 2 lí do là 1, Đường Thọ, đã sử dụng kiểu chữ viết không thuộc về thời đại và quốc gia này. Còn khả năng thứ 2, phổ biến trong các truyện hơn, là các bạn dân xuyên việt sẽ quen với cách viết chữ Hán ở thời hiện đại, a.k.a kiểu chữ Giản thể đã được làm gọn và giản lược bớt nét chữ, nên khi đem ra so với dạng chữ Phồn thể được sử dụng ở thời cổ đại, thì toàn là chữ mất nét hoặc thiếu rất nhiều nét, trên căn bản là rất khó để nhận được mặt chữ.)
Bởi vì biểu hiện mọi khi của Hùng phu lang luôn rất khôn khéo, tựa như việc gì cậu cũng có thể làm, cộng thêm thời điểm Vu Phong cùng cậu tiếp xúc, hắn liền theo bản năng xem nhẹ một sự thật đó chính là cậu chưa bao giờ được đi học đọc sách. Phương pháp lấy máu nhận thân cùng sự việc xảy ra ngày hôm qua đã được thôn dân truyền đi khắp nơi, phiên bản của câu chuyện vô cùng kì diệu. Có rất nhiều người nói rằng, Hùng phu lang thật sự là phu lang ốc đồng, chính vì thế nên mới hiểu được nhiều điều khác với người thường đến vậy, cũng nhất định là một sinh vật được Hùng Tráng Sơn cứu ở sau núi, chuẩn bị hóa thành hình người đến báo ân.
Ngày hôm qua lúc bị bọn họ giữ chặt lại nói linh tinh vài câu, hắn không chút nào để ý, còn tạm xem như bản thân đang được nghe kể truyện cổ tích miễn phí, giờ phút này bỗng dưng nghĩ đến, không có lửa làm sao có khói, hết thảy lời đồn đại vớ vẩn đều khác hẳn so với tin đồn vô căn cứ, hiển nhiên sẽ để lại dấu vết.
Nếu Hùng phu lang không phải là bị thứ gì đó nhập vào người, mà thật sự chỉ là một tiểu song nhi nhà quê, vậy thì cậu ta làm sao có khả năng sẽ biết đến những thứ hoàn toàn khác hẳn với người bình thường. Những thứ khác không nói, chỉ riêng mỗi giấy vệ sinh hắn đã có thể nhìn thấu đến mức rất rõ ràng, cái gì mà quan gia cho phép kinh doanh, trên căn bản là bởi vì đồ vật do chính cậu ta tự làm ra, khó tránh khỏi cây to đón gió, Đường Thọ liền phải tìm đến quan gia để làm chỗ dựa.
Thứ giấy vệ sinh này có bao nhiêu điểm thần kì, được vận chuyển đến tay bao nhiêu người làm ăn ở trời Nam biển Bắc, lợi nhuận thu vào có bao nhiêu khổng lồ, không ai so với hắn càng rõ ràng hơn. Còn chưa kể đến những loại món ăn khác trong nhà như mì ăn liền, Du Trà Diện, thêm một mặt hàng vừa được Đường Thọ nghĩ ra là mì lạnh, tất cả đều là những thứ không hề có tiền lệ.
Muốn nói những thứ này xem ra là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần ngẫu nhiên như vậy, chỉ sợ sẽ chẳng còn là trùng hợp, mà là bởi vì một thứ gì đó khiến cho bọn chúng phải trở thành một điều hiển nhiên.
Một song nhi sống ở nông thôn làm sao sẽ biết những thứ này, nhưng nếu như trường hợp cậu ta là bị thứ gì đó nhập vào người, hết thảy sự việc đều đã có lời giải đáp.
Cậu ta như thế nào mà biết được thật nhiều thứ cổ quái kì lạ, vì cái gì chưa bao giờ đi học hay đọc sách, không biết chữ, lại có thể tự mình soạn ra một kiểu phương thức biên chép sổ sách, khả năng rất lớn cách thức này chính là thứ ngôn ngữ được sử dụng bởi giống sinh vật hiện đang bám trên người Hùng phu lang kia.
Càng nghĩ càng thấy ớn, Vu Phong đều tự dọa sợ chính bản thân hắn đến độ sắp tè ra quần.
“Về chuyện đó, ta không phải chỉ là không biết chữ thôi sao, ngươi cũng đâu cần bày ra loại sắc mặt như thể vừa gặp quỷ đi?” Nhìn Vu Phong bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Đường Thọ nói.
“Làm sao vậy, phu lang” Hùng Tráng Sơn từ bên ngoài đi vào, Lười Nhác đi theo bên chân, y vừa nãy đi ra ngoài cho gia súc ăn, tuy rằng trong nhà đã có người làm việc đó, nhưng có đôi khi y vẫn sẽ tự mình làm. Bởi vì đứng phơi nắng giữa trưa, Hùng Tráng Sơn đã sớm đổ đầy một đầu mồ hôi.
Vừa nhìn thấy Hùng Tráng Sơn, Đường Thọ ngay lập tức hoàn toàn bỏ quên Vu Phong, đứng dậy thấm một cái khăn lạnh giúp y lau mặt, “Trời nóng như vậy, về sau ngươi cũng đừng ra ngoài làm việc, cùng ta lên lầu tắm rửa, đổi một bộ quần áo, rồi ngủ một giấc.”
“Ừm.” Đường Thọ nói cái gì Hùng Tráng Sơn liền nghe theo cái đó, đi ở phía sau cậu mà lên lầu.
Đường Thọ lúc này trong mắt chỉ có mỗi Hùng Tráng Sơn, trên căn bản quên béng đi việc trong phòng còn một nhân vật khác là Vu Phong, nhưng Vu Phong tỏ vẻ bản thân hắn sớm đã tập mãi thành quen.
Hùng phu lang luôn là như thế, chỉ cần nơi nào có Hùng Tráng Sơn, những người khác liền biến thành không khí, mà Hùng Tráng Sơn cũng đồng dạng là như vậy, hai người này không khỏi có chút quá mức yêu thích lẫn nhau đi. Vu Phong vừa lúc ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn của Hùng Tráng Sơn, đôi mắt kia trừ bỏ lúc nhìn Đường Thọ mới có thể nhu hòa xuống, giờ phút này tràn ngập hung ác cùng nham hiểm, rất có ý cảnh cáo.
Loại ánh mắt này quá mức lạnh lẽo, khiến Vu Phong trong nháy mắt cảm giác như vừa rớt vào hầm băng, lạnh đến mức toàn thân nhịn không được mà rùng mình. Lại tựa như một chậu nước lạnh tưới thẳng xuống đầu, làm đầu óc hắn nguội đi, giúp hắn tỉnh táo lại.
Hắn vừa rồi làm sao vậy, hệt như bị ma xui quỷ khiến, càng nghĩ càng không yên lòng nổi.
Vu Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nếu Hùng phu lang thật sự so với lúc trước có sự khác biệt rất lớn, như vậy Hùng đồ tể - thân là người bên gối của phu lang nhà y - tự nhiên sẽ biết được, cho đến tận bây giờ cũng không thấy y bày tỏ bất cứ thái độ gì, bọn họ những người này vì sao lại cần quản nhiều như vậy, tình cảnh không khỏi có chút quá mức trông như trâu bắt chó đi cày.
Vu Phong đem sổ sách trên bàn thu dọn tốt, chờ đợi Hùng phu lang một lát nữa có thời gian rảnh, sẽ lại đưa cho cậu xem.
Sợ y vừa đổ một thân mồ hôi mà tắm nước lạnh sẽ dễ dàng nhiễm phong hàn, Đường Thọ từ dưới lầu xách nửa thùng nước ấm lên hòa vào chung với nước lạnh, cho Hùng Tráng Sơn tắm rửa, y dùng bồ kết thoa lên toàn thân để gột rửa đi mồ hôi cùng vị chua chua, sau đó khoác một cái áo tắm dài đi ra.
Đường Thọ tựa ở trên đầu giường, nhìn cơ ngực rắn chắc của Hùng Tráng Sơn thông qua cổ áo tắm rộng mở, liếm liếm môi.
“Nhị Lang, ngươi mặc cái áo tắm màu trắng này trông thật là đẹp mắt.”
Hùng Tráng Sơn cúi đầu nhìn bộ áo tắm dài, cảm thấy mặc vào có chút không quen, nhưng bởi vì Đường Thọ từng nói áo tắm dài có thể làm đồ ngủ, vừa thoải mái lại gợi cảm, chủ yếu là gợi cảm, y mới mặc. Phu lang nhà y cái gì cũng tốt, chỉ là có điểm lãnh đạm trong chuyện đó, mỗi lần làm đều không quá hai lần liền không cho tiếp tục nữa. Hùng Tráng Sơn ăn mặc thành như vậy với hy vọng nó có thể kích lên tính thú của Đường Thọ, giúp cho y được “ăn” cậu nhiều hơn chỉ hai lần.
Hùng Tráng Sơn nằm trên giường, đem Đường Thọ ôm vào trong lòng ngực, Đường Thọ đầu gối lên cơ ngực của y cứng đến hoảng, len lỏi trong chóp mũi là hương bồ kết tươi mát sảng khoái, không biết vì sao, cậu cùng Hùng Tráng Sơn hai đều người dùng chung một phần bồ kết, nhưng hương vị này dừng ở trên người y lại trở nên dễ ngửi mà tràn ngập dụ hoặc.
“Nhị Lang, ta tính toán từ hôm nay trở đi sẽ theo Vu Phong học tập để biết chữ, bằng không sau này đến sổ sách cũng xem không hiểu, chẳng phải ta liền thành có mắt như mù, khả năng có kẻ ngay bên dưới mí mắt mình gây rối cũng không biết.”
“Ngươi thích liền đi theo hắn học một chút.”
“Ngươi thì sao, cũng cùng nhau tập viết đi.”
“Ta có ngươi.”
Chỉ một câu nói đã thành công khiến Đường Thọ trong lòng ngọt như bôi mật, “Được rồi, ngươi không muốn học liền không học.”
Giờ Mùi hai người mới tỉnh lại, chậm rì rì đi xuống lầu, Đường Thọ liền chui vào phòng bếp, làm hai chén kem tươi để ăn.
Hùng Tráng Sơn chỉ cần ba lần múc đã giải quyết xong khẩu phần so với Đường Thọ còn muốn nhiều gấp đôi, Đường Thọ liền múc phần của mình đút cho y, mỗi người một muỗng cùng nhau ăn.
“Phu lang, mặt trời đã xuống núi, ngươi có muốn ra sau núi săn thú, lúc này thật đúng là thời điểm tốt để săn thú hoang, đem về chế biến món ăn.”
Đường Thọ từ lúc xuyên tới nơi này vẫn chưa đi đến ngọn núi phía sau đâu, lúc trước bận bịu không có thời gian, hiện tại mãi mới có thể nhẹ nhàng thảnh thơi, liền vừa lúc, xem như là đi chơi.
“Hảo nha, Nhị Lang, chúng ta đi thôi.”
Hùng Tráng Sơn có bộ cung tiễn tự mình làm, dây bắn là gân trâu, mũi tên cũng là loại bọc thép, mọi khi y đều luyến tiếc dùng, chỉ thỉnh thoảng lấy ra lau, hôm nay ấy vậy mà đều mang ở trên người. Con dao chặt thịt cực lớn chuyên dùng để “phóng sinh” dê bò y hiển nhiên sẽ không quên mang đi, cũng đều cầm theo.
“Phu lang, bó thanh đoản đao này ở bên giày, nếu xảy ra nguy hiểm đều có thể tùy thời rút ra. Cả cây trường mâu này, ngươi cũng cầm, có thứ gì chạm đến ngươi, ngươi liền hung hăng mà chém nó.”
“Ta đã biết.”
Sau núi rất lớn, bọn họ tổng cộng đã đi qua ba cái thôn, trên sườn núi bởi vì thường xuyên có thôn dân lui tới, đã sớm hình thành một con đường không hề nhỏ.
Đường Thọ đi cùng Hùng Tráng Sơn, thời gian ước chừng đã hết một chén trà, liền thật sự đi không nổi nữa.
“Nhị Lang, chúng ta ngồi nghỉ ngơi đi, mệt quá.”
“Được.” Hùng Tráng Sơn lấy xuống giỏ trúc của Đường Thọ, từ bên trong lấy ra hai chiếc đệm đã sớm chuẩn bị từ trước, để hai người bọn họ ngồi người lên. Từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh Hạnh Hoa thôn. Sau khi nghỉ ngơi, cả hai liền đứng dậy tiếp tục leo núi, ước chừng trôi qua tầm mười lăm phút, Hùng Tráng Sơn bảo cậu dừng lại.
“Phu lang, chúng ta không đi vào bên trong, trong núi quá sâu, vạn nhất gặp phải thứ gì liền phiền toái.”
“Được, dừng tại đây đi.”
Hùng Tráng Sơn đối với sau núi dường như rất quen thuộc, chỉ trong chốc lát đã dẫn Đường Thọ tìm được một cái ổ gà rừng. Ở một khoảng cách rất xa, Đường Thọ thậm chí còn chưa phát hiện được ổ gà, Hùng Tráng Sơn đã dùng một mũi tên bắn chết gà mái.
“Gà rừng, lúc trở về đem nó đi hầm nấm, ăn rất ngon.”
“Ừm, ngươi làm cái gì ta đều thích ăn.”
Bỗng nhiên trong bụi cỏ có động tĩnh, Hùng Tráng Sơn sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, “Dựa vào âm thanh nghe như là hươu bào, mau trốn lên cây liền tốt.”
Hùng Tráng Sơn vừa nói dứt câu liền cúi người, để Đường Thọ ngồi trên vai y, sau đó đem cậu đẩy lên trên cái cây to. Đường Thọ sau khi bò lên ngồi ổn thỏa, Hùng Tráng Sơn tựa như một con gấu lớn biết leo cây, vài ba bước cũng liền lên đến trên cành cây.
Bọn họ vừa mới trèo lên, một con ngốc ngốc hươu bào liền chạy ra, thế nhưng lại trực tiếp đâm vào đúng cái cây mà Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn đang núp kia. Con hươu bào có khả năng là mới vừa tự đâm mình vào gốc cây đến độ choáng váng, nó đứng tại chỗ lảo đảo lắc lư, chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi đó, mũi tên đã lao ra bắn thủng cổ của con hươu bào, cả người nó sau đó cứng đờ rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Đợi đến khi Đường Thọ kịp phản ứng lại, Hùng Tráng Sơn đã nhảy xuống, kiểm tra kĩ lưỡng con hươu bào đã sớm đi đầu thai chuyển kiếp kia rồi mới xoay người bế Đường Thọ ôm xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên Đường Thọ được tận mắt nhìn thấy hươu bào, cậu còn chưa bao giờ ăn qua thịt của nó đâu.
“Nhị Lang, buổi tối chúng ta làm vằn thắn đi, dùng thịt hươu bào cùng dương xỉ dại làm nhân, nhất định là ăn rất ngon.”
Đường Thọ vừa nói xong, tự bản thân đã thấy thèm, trước kia nhìn đến liền nhớ thương không thôi, giữa trưa hôm nay đã có cơ hội được nếm rồi.
Trong nhà đã không còn dương xỉ dại, trên núi nhưng có rất nhiều, Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ liền đào hơn nửa giỏ tre rồi mang về.
Hươu bào được Hùng Tráng Sơn khiêng trên vai, một đường rêu rao mà vào thôn.
“Hùng lang quân, ngươi lại đi săn hươu bào” thôn dân hỏi: “Một con hươu bào lớn như vậy nhà ngươi có thể ăn hết sao, có muốn bán đi một chút hay không, loại khí trời nóng bức như vậy đều sẽ sớm khiến nó biến thành đồ hỏng rồi.”
________
09:12
30/9/2022
Beta: Cún
Nói đến hai người Vu Phong cùng Vu Thành, liền không thể không nhắc đến việc sổ sách trong nhà đều nhờ Vu Phong đến ghi nhớ, hắn dù sao cũng là một lang quân xuất thân gia đình giàu có, từ nhỏ đọc sách, vốn dĩ tính toán đi thi khoa cử, nhưng đến phút cuối cùng lại bị đệ đệ con vợ lẽ trong nhà làm liên lụy phải bán thân, tiền đồ lầm lỡ, bất quá trên phương diện học vấn vẫn có thể tính là dày dặn, hiểu biết.
Dù sao thì bản thân nắm trong tay khế ước sinh tử, Đường Thọ cũng không sợ hắn qua mặt mình, vì vậy nên sổ sách của dạo gần đây cậu đều không hề đi kiểm tra.
Hôm nay cậu đột nhiên rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm, liền gọi Vu Phong mang sổ sách đến, vừa lật ra nhìn thì bỗng phát hiện, một mục dù là nhỏ nhất Đường Thọ cũng xem không hiểu.
Ngay cả loại đồ vật nào bán đi bao nhiêu tiền, cậu cứ gọi là mơ mơ hồ hồ, dù đoán mò đến nửa ngày cũng không thể biết được chính xác.
“Hùng phu lang, ta tính toán sai ở đâu” thấy Đường Thọ chỉ một mực nhìn chằm chằm tờ giấy kia, thật lâu trôi qua cũng không lật sang trang khác, càng xem cậu càng nhíu chặt lông mày, hắn liền cho rằng bởi vì gần đây sinh ý làm ăn quá nhiều khiến cho sổ sách trở nên lộn xộn, khó tránh khỏi sai sót, lại bị Đường Thọ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Ha ha, về chuyện đó, vấn đề không nằm ở ngươi, là ta xem không hiểu mà thôi.”
“A?”
“Thật ra thì, ta không biết chữ.” Đường Thọ lúng túng nói.
Vu Phong lúc này mới chợt nhớ đến, thời điểm hắn vừa tiếp quản sổ sách, kiểu chữ viết của Hùng phu lang vừa nhìn vào đã cảm thấy rất đặc sắc, thuộc về dạng chỉ tự người viết mới có thể xem hiểu, đổi thành người khác liền không cách nào đọc hiểu. Có những chữ không phải cụt tay thì là mất chân, tạm xem như miễn cưỡng đọc được, nhưng cũng sẽ có vài chữ khiến hắn dù đọc mãi vẫn không nhận ra.
(Dựa trên kinh nghiệm đọc truyện xuyên không của tui thì đoạn này maybe có 2 lí do là 1, Đường Thọ, đã sử dụng kiểu chữ viết không thuộc về thời đại và quốc gia này. Còn khả năng thứ 2, phổ biến trong các truyện hơn, là các bạn dân xuyên việt sẽ quen với cách viết chữ Hán ở thời hiện đại, a.k.a kiểu chữ Giản thể đã được làm gọn và giản lược bớt nét chữ, nên khi đem ra so với dạng chữ Phồn thể được sử dụng ở thời cổ đại, thì toàn là chữ mất nét hoặc thiếu rất nhiều nét, trên căn bản là rất khó để nhận được mặt chữ.)
Bởi vì biểu hiện mọi khi của Hùng phu lang luôn rất khôn khéo, tựa như việc gì cậu cũng có thể làm, cộng thêm thời điểm Vu Phong cùng cậu tiếp xúc, hắn liền theo bản năng xem nhẹ một sự thật đó chính là cậu chưa bao giờ được đi học đọc sách. Phương pháp lấy máu nhận thân cùng sự việc xảy ra ngày hôm qua đã được thôn dân truyền đi khắp nơi, phiên bản của câu chuyện vô cùng kì diệu. Có rất nhiều người nói rằng, Hùng phu lang thật sự là phu lang ốc đồng, chính vì thế nên mới hiểu được nhiều điều khác với người thường đến vậy, cũng nhất định là một sinh vật được Hùng Tráng Sơn cứu ở sau núi, chuẩn bị hóa thành hình người đến báo ân.
Ngày hôm qua lúc bị bọn họ giữ chặt lại nói linh tinh vài câu, hắn không chút nào để ý, còn tạm xem như bản thân đang được nghe kể truyện cổ tích miễn phí, giờ phút này bỗng dưng nghĩ đến, không có lửa làm sao có khói, hết thảy lời đồn đại vớ vẩn đều khác hẳn so với tin đồn vô căn cứ, hiển nhiên sẽ để lại dấu vết.
Nếu Hùng phu lang không phải là bị thứ gì đó nhập vào người, mà thật sự chỉ là một tiểu song nhi nhà quê, vậy thì cậu ta làm sao có khả năng sẽ biết đến những thứ hoàn toàn khác hẳn với người bình thường. Những thứ khác không nói, chỉ riêng mỗi giấy vệ sinh hắn đã có thể nhìn thấu đến mức rất rõ ràng, cái gì mà quan gia cho phép kinh doanh, trên căn bản là bởi vì đồ vật do chính cậu ta tự làm ra, khó tránh khỏi cây to đón gió, Đường Thọ liền phải tìm đến quan gia để làm chỗ dựa.
Thứ giấy vệ sinh này có bao nhiêu điểm thần kì, được vận chuyển đến tay bao nhiêu người làm ăn ở trời Nam biển Bắc, lợi nhuận thu vào có bao nhiêu khổng lồ, không ai so với hắn càng rõ ràng hơn. Còn chưa kể đến những loại món ăn khác trong nhà như mì ăn liền, Du Trà Diện, thêm một mặt hàng vừa được Đường Thọ nghĩ ra là mì lạnh, tất cả đều là những thứ không hề có tiền lệ.
Muốn nói những thứ này xem ra là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần ngẫu nhiên như vậy, chỉ sợ sẽ chẳng còn là trùng hợp, mà là bởi vì một thứ gì đó khiến cho bọn chúng phải trở thành một điều hiển nhiên.
Một song nhi sống ở nông thôn làm sao sẽ biết những thứ này, nhưng nếu như trường hợp cậu ta là bị thứ gì đó nhập vào người, hết thảy sự việc đều đã có lời giải đáp.
Cậu ta như thế nào mà biết được thật nhiều thứ cổ quái kì lạ, vì cái gì chưa bao giờ đi học hay đọc sách, không biết chữ, lại có thể tự mình soạn ra một kiểu phương thức biên chép sổ sách, khả năng rất lớn cách thức này chính là thứ ngôn ngữ được sử dụng bởi giống sinh vật hiện đang bám trên người Hùng phu lang kia.
Càng nghĩ càng thấy ớn, Vu Phong đều tự dọa sợ chính bản thân hắn đến độ sắp tè ra quần.
“Về chuyện đó, ta không phải chỉ là không biết chữ thôi sao, ngươi cũng đâu cần bày ra loại sắc mặt như thể vừa gặp quỷ đi?” Nhìn Vu Phong bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Đường Thọ nói.
“Làm sao vậy, phu lang” Hùng Tráng Sơn từ bên ngoài đi vào, Lười Nhác đi theo bên chân, y vừa nãy đi ra ngoài cho gia súc ăn, tuy rằng trong nhà đã có người làm việc đó, nhưng có đôi khi y vẫn sẽ tự mình làm. Bởi vì đứng phơi nắng giữa trưa, Hùng Tráng Sơn đã sớm đổ đầy một đầu mồ hôi.
Vừa nhìn thấy Hùng Tráng Sơn, Đường Thọ ngay lập tức hoàn toàn bỏ quên Vu Phong, đứng dậy thấm một cái khăn lạnh giúp y lau mặt, “Trời nóng như vậy, về sau ngươi cũng đừng ra ngoài làm việc, cùng ta lên lầu tắm rửa, đổi một bộ quần áo, rồi ngủ một giấc.”
“Ừm.” Đường Thọ nói cái gì Hùng Tráng Sơn liền nghe theo cái đó, đi ở phía sau cậu mà lên lầu.
Đường Thọ lúc này trong mắt chỉ có mỗi Hùng Tráng Sơn, trên căn bản quên béng đi việc trong phòng còn một nhân vật khác là Vu Phong, nhưng Vu Phong tỏ vẻ bản thân hắn sớm đã tập mãi thành quen.
Hùng phu lang luôn là như thế, chỉ cần nơi nào có Hùng Tráng Sơn, những người khác liền biến thành không khí, mà Hùng Tráng Sơn cũng đồng dạng là như vậy, hai người này không khỏi có chút quá mức yêu thích lẫn nhau đi. Vu Phong vừa lúc ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn của Hùng Tráng Sơn, đôi mắt kia trừ bỏ lúc nhìn Đường Thọ mới có thể nhu hòa xuống, giờ phút này tràn ngập hung ác cùng nham hiểm, rất có ý cảnh cáo.
Loại ánh mắt này quá mức lạnh lẽo, khiến Vu Phong trong nháy mắt cảm giác như vừa rớt vào hầm băng, lạnh đến mức toàn thân nhịn không được mà rùng mình. Lại tựa như một chậu nước lạnh tưới thẳng xuống đầu, làm đầu óc hắn nguội đi, giúp hắn tỉnh táo lại.
Hắn vừa rồi làm sao vậy, hệt như bị ma xui quỷ khiến, càng nghĩ càng không yên lòng nổi.
Vu Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nếu Hùng phu lang thật sự so với lúc trước có sự khác biệt rất lớn, như vậy Hùng đồ tể - thân là người bên gối của phu lang nhà y - tự nhiên sẽ biết được, cho đến tận bây giờ cũng không thấy y bày tỏ bất cứ thái độ gì, bọn họ những người này vì sao lại cần quản nhiều như vậy, tình cảnh không khỏi có chút quá mức trông như trâu bắt chó đi cày.
Vu Phong đem sổ sách trên bàn thu dọn tốt, chờ đợi Hùng phu lang một lát nữa có thời gian rảnh, sẽ lại đưa cho cậu xem.
Sợ y vừa đổ một thân mồ hôi mà tắm nước lạnh sẽ dễ dàng nhiễm phong hàn, Đường Thọ từ dưới lầu xách nửa thùng nước ấm lên hòa vào chung với nước lạnh, cho Hùng Tráng Sơn tắm rửa, y dùng bồ kết thoa lên toàn thân để gột rửa đi mồ hôi cùng vị chua chua, sau đó khoác một cái áo tắm dài đi ra.
Đường Thọ tựa ở trên đầu giường, nhìn cơ ngực rắn chắc của Hùng Tráng Sơn thông qua cổ áo tắm rộng mở, liếm liếm môi.
“Nhị Lang, ngươi mặc cái áo tắm màu trắng này trông thật là đẹp mắt.”
Hùng Tráng Sơn cúi đầu nhìn bộ áo tắm dài, cảm thấy mặc vào có chút không quen, nhưng bởi vì Đường Thọ từng nói áo tắm dài có thể làm đồ ngủ, vừa thoải mái lại gợi cảm, chủ yếu là gợi cảm, y mới mặc. Phu lang nhà y cái gì cũng tốt, chỉ là có điểm lãnh đạm trong chuyện đó, mỗi lần làm đều không quá hai lần liền không cho tiếp tục nữa. Hùng Tráng Sơn ăn mặc thành như vậy với hy vọng nó có thể kích lên tính thú của Đường Thọ, giúp cho y được “ăn” cậu nhiều hơn chỉ hai lần.
Hùng Tráng Sơn nằm trên giường, đem Đường Thọ ôm vào trong lòng ngực, Đường Thọ đầu gối lên cơ ngực của y cứng đến hoảng, len lỏi trong chóp mũi là hương bồ kết tươi mát sảng khoái, không biết vì sao, cậu cùng Hùng Tráng Sơn hai đều người dùng chung một phần bồ kết, nhưng hương vị này dừng ở trên người y lại trở nên dễ ngửi mà tràn ngập dụ hoặc.
“Nhị Lang, ta tính toán từ hôm nay trở đi sẽ theo Vu Phong học tập để biết chữ, bằng không sau này đến sổ sách cũng xem không hiểu, chẳng phải ta liền thành có mắt như mù, khả năng có kẻ ngay bên dưới mí mắt mình gây rối cũng không biết.”
“Ngươi thích liền đi theo hắn học một chút.”
“Ngươi thì sao, cũng cùng nhau tập viết đi.”
“Ta có ngươi.”
Chỉ một câu nói đã thành công khiến Đường Thọ trong lòng ngọt như bôi mật, “Được rồi, ngươi không muốn học liền không học.”
Giờ Mùi hai người mới tỉnh lại, chậm rì rì đi xuống lầu, Đường Thọ liền chui vào phòng bếp, làm hai chén kem tươi để ăn.
Hùng Tráng Sơn chỉ cần ba lần múc đã giải quyết xong khẩu phần so với Đường Thọ còn muốn nhiều gấp đôi, Đường Thọ liền múc phần của mình đút cho y, mỗi người một muỗng cùng nhau ăn.
“Phu lang, mặt trời đã xuống núi, ngươi có muốn ra sau núi săn thú, lúc này thật đúng là thời điểm tốt để săn thú hoang, đem về chế biến món ăn.”
Đường Thọ từ lúc xuyên tới nơi này vẫn chưa đi đến ngọn núi phía sau đâu, lúc trước bận bịu không có thời gian, hiện tại mãi mới có thể nhẹ nhàng thảnh thơi, liền vừa lúc, xem như là đi chơi.
“Hảo nha, Nhị Lang, chúng ta đi thôi.”
Hùng Tráng Sơn có bộ cung tiễn tự mình làm, dây bắn là gân trâu, mũi tên cũng là loại bọc thép, mọi khi y đều luyến tiếc dùng, chỉ thỉnh thoảng lấy ra lau, hôm nay ấy vậy mà đều mang ở trên người. Con dao chặt thịt cực lớn chuyên dùng để “phóng sinh” dê bò y hiển nhiên sẽ không quên mang đi, cũng đều cầm theo.
“Phu lang, bó thanh đoản đao này ở bên giày, nếu xảy ra nguy hiểm đều có thể tùy thời rút ra. Cả cây trường mâu này, ngươi cũng cầm, có thứ gì chạm đến ngươi, ngươi liền hung hăng mà chém nó.”
“Ta đã biết.”
Sau núi rất lớn, bọn họ tổng cộng đã đi qua ba cái thôn, trên sườn núi bởi vì thường xuyên có thôn dân lui tới, đã sớm hình thành một con đường không hề nhỏ.
Đường Thọ đi cùng Hùng Tráng Sơn, thời gian ước chừng đã hết một chén trà, liền thật sự đi không nổi nữa.
“Nhị Lang, chúng ta ngồi nghỉ ngơi đi, mệt quá.”
“Được.” Hùng Tráng Sơn lấy xuống giỏ trúc của Đường Thọ, từ bên trong lấy ra hai chiếc đệm đã sớm chuẩn bị từ trước, để hai người bọn họ ngồi người lên. Từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh Hạnh Hoa thôn. Sau khi nghỉ ngơi, cả hai liền đứng dậy tiếp tục leo núi, ước chừng trôi qua tầm mười lăm phút, Hùng Tráng Sơn bảo cậu dừng lại.
“Phu lang, chúng ta không đi vào bên trong, trong núi quá sâu, vạn nhất gặp phải thứ gì liền phiền toái.”
“Được, dừng tại đây đi.”
Hùng Tráng Sơn đối với sau núi dường như rất quen thuộc, chỉ trong chốc lát đã dẫn Đường Thọ tìm được một cái ổ gà rừng. Ở một khoảng cách rất xa, Đường Thọ thậm chí còn chưa phát hiện được ổ gà, Hùng Tráng Sơn đã dùng một mũi tên bắn chết gà mái.
“Gà rừng, lúc trở về đem nó đi hầm nấm, ăn rất ngon.”
“Ừm, ngươi làm cái gì ta đều thích ăn.”
Bỗng nhiên trong bụi cỏ có động tĩnh, Hùng Tráng Sơn sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, “Dựa vào âm thanh nghe như là hươu bào, mau trốn lên cây liền tốt.”
Hùng Tráng Sơn vừa nói dứt câu liền cúi người, để Đường Thọ ngồi trên vai y, sau đó đem cậu đẩy lên trên cái cây to. Đường Thọ sau khi bò lên ngồi ổn thỏa, Hùng Tráng Sơn tựa như một con gấu lớn biết leo cây, vài ba bước cũng liền lên đến trên cành cây.
Bọn họ vừa mới trèo lên, một con ngốc ngốc hươu bào liền chạy ra, thế nhưng lại trực tiếp đâm vào đúng cái cây mà Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn đang núp kia. Con hươu bào có khả năng là mới vừa tự đâm mình vào gốc cây đến độ choáng váng, nó đứng tại chỗ lảo đảo lắc lư, chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi đó, mũi tên đã lao ra bắn thủng cổ của con hươu bào, cả người nó sau đó cứng đờ rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Đợi đến khi Đường Thọ kịp phản ứng lại, Hùng Tráng Sơn đã nhảy xuống, kiểm tra kĩ lưỡng con hươu bào đã sớm đi đầu thai chuyển kiếp kia rồi mới xoay người bế Đường Thọ ôm xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên Đường Thọ được tận mắt nhìn thấy hươu bào, cậu còn chưa bao giờ ăn qua thịt của nó đâu.
“Nhị Lang, buổi tối chúng ta làm vằn thắn đi, dùng thịt hươu bào cùng dương xỉ dại làm nhân, nhất định là ăn rất ngon.”
Đường Thọ vừa nói xong, tự bản thân đã thấy thèm, trước kia nhìn đến liền nhớ thương không thôi, giữa trưa hôm nay đã có cơ hội được nếm rồi.
Trong nhà đã không còn dương xỉ dại, trên núi nhưng có rất nhiều, Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ liền đào hơn nửa giỏ tre rồi mang về.
Hươu bào được Hùng Tráng Sơn khiêng trên vai, một đường rêu rao mà vào thôn.
“Hùng lang quân, ngươi lại đi săn hươu bào” thôn dân hỏi: “Một con hươu bào lớn như vậy nhà ngươi có thể ăn hết sao, có muốn bán đi một chút hay không, loại khí trời nóng bức như vậy đều sẽ sớm khiến nó biến thành đồ hỏng rồi.”
________
09:12
30/9/2022