Chương 68: A phụ???
Editor: Mun
Beta: Cún
Hùng Tráng Sơn tay trái dẫn theo Đường Thọ, tay phải cầm đoản đao khi chạy đuổi theo đội ngũ Kim gia trở về vừa vặn bị nhóm thôn dân và thương nhân ở tại Hùng gia nhìn thấy, trước nay Hùng gia luôn được để ý, hiện nay quả thực là lời đồn bay đầy trời.
Những người đó không dám trêu trọc Hùng Tráng Sơn, liền vụng trộm nói chuyện với Vu Phong cùng Vu Thành:"Ta nghe nói Hùng nhị lang là cầm đao đi bắt gian, Hùng lang quân coi trọng Kim tiểu lang quân thường tới kia, ta nghe nói Kim tiểu lang quân là đại gia tộc ở Đông Kinh, gia thế không bình thường."
Tuy nói sự tình phát sinh ngay dưới mí mắt Vu Thành cùng Vu Phong, nhưng gút mắt trong chuyện tình cảm của hai phu phu Hùng gia quá mức phức tạp, ngày thường lại luôn ra vẻ thân mật, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới Hùng phu lang có thể bỏ chạy cùng người khác, Hùng lang quân lại còn cảm giác được chuyện này trước tiên, hay là hai người này vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng. Đoán lung tung một hồi, hai chủ tử họ Vu cũng không thể nghĩ ra lý do nào thuyết phục.
Nhưng mặc kệ hai người lén lút suy nghĩ thế nào, đối ngoại với người bên ngoài lại là ý khác.
Vu Thành trưng ra một khuôn mặt hàm hậu nói:"Các ngươi là nghe được lời đồn này, không thể nào có chuyện đó, hai người họ xưa nay tình cảm rất tốt. Ngày ấy là Hùng phu phu muốn vào trong núi kiếm chút đồ ăn hoang dã, khi Hùng lang quân trở về ta nói với y, nghe xong Hùng lang quân liền sốt ruột. Hóa ra bởi vì sau núi không an toàn, lang quân nhà ta đã từng giết một con thú lớn ở đó." Hùng Tráng Sơn giết chết thú lớn đó là sự thật, khi hắn vừa quay lại Hạnh Hoa thôn, các thôn dân đã nói qua với hắn.
Có người không tin liền nói:"Vậy sao y còn đánh xe bò đi, mang theo vẻ mặt sốt ruột cùng hoảng hốt."
Vu Thành nói:"Đánh xe bò nhanh a, lại nói bằng với bản lĩnh lang quân nhà ta, lần nào đến sau núi mà không thắng lợi trở về. Lần này cái gì cũng không bắt, ở ngay dưới chân núi đụng phải Hùng phu lang đang trở về, liền đi theo Hùng phu lang trở lại, lúc này mới không đi săn nữa."
"Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc..... " Người bạn đồng hành của thương nhân đang nói lén lút kéo góc áo hắn, thương nhân kia gương mắt nhìn lại, thấy Hùng Tráng Sơn cao lớn vạm vỡ từ trên lầu đi xuống, tức khắc đem lời chưa nói hết nuốt ngược trở về, vội vã bỏ đi.
Đáy mắt Hùng Tráng Sơn âm u mà quét mắt nhìn bóng dáng mấy người vội vàng rời đi kia, quay đầu nói với Vu Phong:"Cháo đã nấu tốt sao?"
"Đã xong."
Hùng Tráng Sơn gật đầu, tiếp nhận cái khay đưa qua, xoay người bưng lên lầu hai.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, Đường Thọ trần truồng nằm ở trên giường, may mắn giường mới được làm từ gỗ đặc, bằng không, nếu là cái giường nhỏ khi cậu mới xuyên đến kia, bị Hùng Tráng Sơn ấn xuống vật lộn lâu như vậy, không chừng sẽ phát ta tiếng "cọt kẹt, y nha y nha" ám muội, sợ là tất cả các thương nhân ở trong hậu viện của Hùng gia đều biết hết. Cái giường này tuy cũng có chút động tĩnh, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, cũng không biết dưới lầu Vu Phong cùng Vu Thành có nghe thấy không.
"Há mồm." Hùng Tráng Sơn để cái thìa đến bên mép Đường Thọ, gọi lại thần trí đang đi du tẩu của Đường Thọ trở về.
Đường Thọ đem đôi mắt chuyển hướng sang Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn chỉ mặc một chiếc áo đơn, vật liệu may mặc hơi mỏng dán ở trên người tựa như không thể bao quanh được hết cơ bắp, cậu biết cơ bắp này có bao nhiêu lực, thời điểm đè trên người cậu lăn lộn có bao nhiêu rắn chắc, véo đánh hay cắn đều bất động. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhị lang nhà cậu thật là đẹp, tài hoa thô cuồng nhưng cũng không mất đi vẻ anh tuấn, thật là càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Hai mắt Đường Thọ gắt gao nhìn chằm chằm Hùng Tráng Sơn, mở miệng ra nuốt miếng cháo, cuối cùng vươn ra đầu lưỡi đỏ tiêm, ái muội mà liếm liếm môi, con ngươi lưu chuyển, hơi nước trong mắt mờ mịt, hiện ra vài phần phong tình.
Ánh mắt Hùng Tráng Sơn nháy mắt tối sầm, khi mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng có chút ám ách:"Ngươi muốn chết sao?"
Chết như thế nào? Hùng Tráng Sơn sẽ không giết cậu, mà sẽ lăn lộn cậu ở trên giường tới chết. Cậu không muốn đến điện Diêm La Điện, lúc Diêm Vương đọc ưu khuyết điểm khi còn sống và nguyên nhân chết đi, người khác đều là bệnh chết hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, tới phiên cậu đột nhiên biến thành bị nam nhân của chính mình chơi đến chết. Dù có chết cậu cũng chỉ muốn làm một con quỷ điệu thấp, không muốn làm một con quỷ nổi bật, các con quỷ khác ở âm tào đều biết có một con quỷ đến âm tào vì bị xxx quá độ.
Nghĩ như vậy, Đường Thọ thập phần sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi.
Ánh mắt Hùng Tráng Sơn vững vàng nhìn chằm chằm Đường Thọ:"Vậy thành thật chút."
Nhưng Đường Thọ hiện tại không muốn làm, nhưng cậu cũng không nghĩ sẽ thành thật, lúc trước chưa tâm duyệt Hùng Tráng Sơn, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Giờ phút này đã tâm ý tương thông, Đường Thọ tự nhiên không ngừng rời mắt khỏi Hùng Tráng Sơn được, luôn cảm thấy càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân nhà mình làm sao có thể đẹp như vậy, nhìn rồi nhìn lại không nhịn được mà muốn ôm, hôn y.
Đầu Đường Thọ đặt ở trên gối làm nũng nói:"Nằm làm sao ăn được cháo a, ta muốn đứng dậy."
Hùng Tráng Sơn liền thả bát cháo xuống, đứng dậy cầm lấy cái gối của y ở bên cạnh cậu, muốn chồng hai cái lên nhau để cho Đường Thọ dựa vào. Đường Thọ không lên tiếng, nhìn y bận trước bận sau, vỗ vỗ đánh đánh điều chỉnh góc độ nửa ngày, cảm thấy được rồi liền đi đến dìu cậu, Đường Thọ làm nũng quyến rũ:"Ta không cần gối đó, ta muốn nằm ở.... Nơi này." Nói xong còn ái muội mà xoa xoa cơ ngực Hùng Tráng Sơn.
Ánh mắt Hùng Tráng Sơn càng thêm âm trầm, sâu không thấy đáy giọng cũng càng thêm khàn khàn:"Ngươi xác định?"
Đường Thọ không biết sống chết mà tự mình chui vào, sau đó Đường Thọ còn ăn uống gì nữa, đương nhiên là Hùng Tráng Sơn ăn cậu.
Nội tâm Đường Thọ còn có chút tao đãng (kiểu gần như là dâm đãng và tình thú ấy. Mun không chắc nên có sai sót mong mọi người bỏ qua.) khi yêu đương tha thiết liền muốn theo đuổi lưu hành thời hiện đại, dùng âm thanh khàn khàn ở bên tai Hùng Tráng Sơn gợi cảm kêu một tiếng:"A phụ."
Ở hậu thế các tình nhân nhỏ khi ở trên giường đều trêu chọc gọi 'ba ba', mà Hùng Tráng Sơn là một lão già (ý chỉ thời cổ đại không gọi ba ba), đương nhiên phải nhập gia tùy tục gọi là a phụ.
Thật kích thích, Đường Thọ cảm thấy được Hùng Tráng Sơn nhất định sẽ bị âm thanh này gọi đến mềm xương, tại chỗ xie. (Chữ Xie này đúng như bản raw nha. mun không biết có nghĩa là gì)
Không nghĩ tới Hùng Tráng Sơn dừng lại, cay mày, thập phần lãnh khốc mà nhìn Đường Thọ lạnh lùng nói:"Ngươi vừa nãy gọi ta là gì?"
Đường Thọ cho là y không nghe rõ, lại gọi một lần.
Lần này, cả khuôn mặt Hùng Tráng Sơn đều trở nên âm trầm:"Sau này không cho phép ngươi lại gọi ta là a phụ, cũng không cho phép hắn tới đây nữa.".
"A, a?" Này sao không giống với kịch bản, nói nam nhân đang yêu mà được gọi là ba ba đều bị kích thích đâu?
Hùng Tráng Sơn chuyển đổi thân thể, âm thanh lại nghiêm túc trước nay chưa từng có:"Hắn già như vậy, làm sao khỏe bằng ta tuổi trẻ lực tráng." Tựa như vì chứng thực lời mình nói, Hùng Tráng Sơn biểu hiện tuổi trẻ lực tráng cho Đường Thọ xem, khiến cậu nằm ở trên giường ba ngày liền, đi vệ sinh cũng phải gọi con gấu lớn dốt nát này ôm đi.
Đường Thọ từ thực tế rút ra cảm nghĩ, tuyệt đối ngàn vạn lần đừng tin vào những sách cấm đó, sự thật chứng minh, ngươi gọi người làm ở trên, nam nhân của ngươi sẽ hoài nghi ngươi coi trọng lão ba của hắn.
Muốn tình thú mà nam nhân của mình lại không hiểu, bị lăn lộn ở trên giường không thể động đậy, Đường Thọ nào còn có tâm tình tốt, đối với Hùng Tráng Sơn chơi trò tiểu tính tình. (Hờn dỗi vụn vặt)
Hùng Tráng Sơn ngồi xổm trong viện làm việc, trong đầu nghĩ tới giữa trưa làm sai để hống phu lang nhà mình, phu lang giận không để ý tới y, bất tri bất giác ngừng việc trong tay, đau khổ suy tư nghĩ cách hống Đường Thọ.
"Lang quân đây là đang suy nghĩ cái gì?" Thời tiết càng ngày càng nóng, Vu Phong đi ra thông khí, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn.
Hùng Tráng Sơn liếc mắt nhìn hắn, thất thần nói:"Không biết đang êm đẹp tại sao phu lang lại sinh khí, nên dỗ như thế nào."
Vu Phong thầm nghĩ, hai phu phu Hùng gia sao lại thế này, Hùng phu lang rốt cuộc có cùng người khác chạy hay không a thế nào lại đảo ngược tình thế, biến thành Hùng lang quân hống hắn.
Nhưng mà chủ gia hòa thuận, người làm công như bọn họ mới có thể vui vẻ, căn cứ vào nguyên tắc này, Vu Phong liền nói:"Ta trước đây thấy a phụ chọc giận.... Mẹ kế ta, vì muốn để nàng tha thứ sẽ mua chút đồ trang sức quý trọng nào đó, mỗi lần cầm đồ vật vào tay, mẹ kế sẽ tha thứ cho a phụ."
"Quý trọng..... " Hùng Tráng Sơn nghĩ nghĩ, liền vội vàng đứng lên chạy vào nhà, không tới một hồi, y ôm một cái hộp gỗ nhỏ đi ra hướng lầu hai đi tới.
Rương gỗ nhỏ kia Hùng Tráng Sơn dùng hai tay là ôm trọn, y đem rương gỗ đặt bên cạnh gối của Đường Thọ, Đường Thọ liếc mắt nhìn chiếc rương gỗ không nhìn nhà tên tuổi (ý là cũ rồi nên không biết có từ bao giờ ấy ạ. Kiểu như 1 năm hay 2 năm....), nhưng vẫn không nhìn Hùng Tráng Sơn.
Hùng Tráng Sơn nghĩ nghĩ, liền đem cái rương mở ra, bên trong hắt ra ánh vàng rực rỡ, ánh bạc lấp lánh cùng với ánh sáng nguyên bảo lập lòe đáng yêu. Đôi mắt Đường Thọ sáng lên, thân tàn trí kiên muốn nhổm dậy bò đến chỗ chiếc rương, bò được một chút, eo lưng bủn rủn không chịu nổi, cậu bèn dùng chút sức lực cuối cùng nhào vào rương gỗ, thiếu chút nữa đem đồ trong rương rơi ra ngoài.
"Nguyên bảo, vàng còn có bạc." Đường Thọ vui mừng, đối mắt sáng đến quỷ dị.
*Nguyên bảo có phải là vàng thỏi không nhỉ, hay là ngọc thạch gì gì đó chăng. Mun gõ gg mà không ra.
"Ân." Hùng Tráng Sơn thấy Đường Thọ thích như vậy, rốt cuộc cũng cười với mình, liền nói:"Đây là bạc nhà ta kiếm được trước giờ, về sau tiền bạc liền đưa ngươi bảo quản."
"Thật sự?" Đối mắt Đường Thọ tỏa sáng lấp lánh nhìn Hùng Tráng Sơn:"Không cần ta sinh hài tử?"
Hùng Tráng Sơn nói:"Hài tử vẫn muốn sinh, nhưng tiền bạc cũng do ngươi quản." Trước kia không giao cho Đường Thọ là bởi vì Hùng Tráng Sơn cảm thấy không an ổn. Người bên gối rốt cuộc có tâm tình gì, y cũng không đoán hết được, chỉ có thể đoán được một hai, cho nên vẫn luôn không dám đưa tiền bạc cho Đường Thọ quản lý.
Đường Thọ tức khắc vui mừng, cái gì không cao hứng đều vứt ra sau đầu.
______
"Tứ lang, Hùng Tráng Sơn kia thật sự là người ngươi nhận thức khi tòng quân sao?" Uyển Tình có chút tuyệt vọng, bọn họ một đường đi tới đây, khi càng ngày càng gần thôn Hạnh Hoa, tin tức về Hùng Tráng Sơn lại càng nhiều, thậm chí căn bản không cần phải hỏi thăm tin tức, cũng có thể nghe được những đội thương nhân nhắc tới Hùng gia ở Hạnh Hoa thôn.
Nghe nói Hùng gia kia có cái gì mà nha hương, nha hương trù, còn có một loại thức ăn là Du Trà Diện, còn khiến người ta khó tin hơn là có một thứ được gọi là giấy vệ sinh, nghe nói là dùng để chùi đ**, gọi là giấy (giấy vệ sinh) nhưng lại không cứng như giấy (giấy viết), nó phi thường mềm mại, Hùng gia có thể bán. Nghe nói cửa hàng bán giất vệ sinh trải dài khắp nơi ở Dục triều, là do quan gia quản lý, mà thôn Hạnh Hoa có một cửa hàng, cho nên rất nhiều thương nhân đều chạy tới thôn Hạnh Hoa mua giấy vệ sinh, tính mang về bán lấy tiền.
Các thương nhân khi nhắc tới Hùng Tráng Sơn thái độ đều rất cung kính, càng như vậy càng khiến Lý Tứ tâm sinh hoài nghi, khi hắn nhận thức Hùng Tráng Sơn chỉ là một hán tử nông gia bình thường, nếu có bản lĩnh này, vì sao lúc trước không lấy tiền ra mua đầu người (kiểu như đút lót để không phải đi lính như mk bây giờ ấy), nhỏ như vậy đã bị người nhà nhét vào xung quân đi đánh trận, hắn nhớ rõ lúc ấy, Hùng Tráng Sơn còn chưa thành niên.
Nhưng nếu Hùng Tráng Sơn cả thiên hạ đều biết đang ở Hạnh Hoa thôn kia không phải là Hùng Tráng Sơn mà hắn nhận thức thì hắn nên làm sao đây, vì tìm tới y, hắn đã bán hết phòng ở lẫn đất ruộng, thậm chí ngay cả hài tử cũng bán. (Chỗ này là lý tứ tự nói với mình không phải trách Hùng Tráng Sơn đâu nha. Đừng trách anh ta kẻo tội ảnh)
Sắc mặt Lý Tứ nghiêm túc, tâm tình trầm trọng nói:"Đều đã đi tới một bước này, mặc kệ có phải là Hùng Tráng Sơn ta đã nhận thức hay không, chúng ta đều phải đi Hạnh Hoa thôn. Ta đã đáp ứng nhị lang rồi, chờ hắn ở nơi đó, dù chết cũng phải chết ở nơi đó, sau này nếu hắn tìm tới còn có thể tìm thấy thi hài của ta."
Vành mắt Uyển Tình đỏ lên, nghe thấy a phụ nhắc tới nhị ca, Tam muội nhỏ tuổi nhất liền nghĩ tới mấy hài tử trong làng (quê cũ) kia trêu đùa mình, ai khi dễ nàng đều là nhị ca xuất đầu bảo vệ nàng. Nhị ca bây giờ đã không về được, a phụ đem ca ca bán đi, vì để bọn họ có thể sống sót. Tam muội không khống chế được mà rơi nước mắt, cũng may dọc đường đi, hai hài tử Lý gia cũng bị hoàn cảnh bức ép trưởng thành, mặc dù khóc nhưng cũng chỉ khóc thầm không gây ra tiếng động, không ai sẽ khóc lóc om sòm đòi nhị ca/đệ, cắm thêm một đao vào trái tim phụ thân.
Lý đại nương tử ngồi xổm xuống, vươn tay xoa nước mắt của tam muội, hoàn toàn an tĩnh như đã đổi thành người khác, không nói một lời.
Nhưng mà khi cả nhà Lý gia rốt cuộc đến được bên ngoài trấn Ngọc Lâm, lại phát hiện ngoài thành trấn Ngọc Lâm tụ tập mấy trăm người dân chạy nạn, đều giống như bọn họ là dân ở bản địa không sống nổi nữa, nghe nói Dục triều có một người thanh danh hiển hách liền từ địa phương xa xôi ngàn dặm đi tới đây. Lại không nghĩ tới người chạy nạn tới đây quá nhiều, trấn Ngọc Lâm nuôi không nổi, nên đóng cửa thành không cho bọn họ vào.
Uyển Tình nhất thời hôn mê bất tỉnh, nếu không phải hắn là một nam nhân, còn có một nhà cần hắn trống đỡ, Lý Tứ thật muốn chết quách đi.
Hắn tuyệt vọng nói:"Vậy là chúng ta không vào được sao? Vĩnh viễn sẽ không vào được sao, chẳng lẽ chết ở thôn Hạnh Hoa cũng là một nguyện vọng xa xỉ sao?"
Người một nhà ở bên cạnh đồng tình mà nhìn bọn họ, nhưng chúng bọn họ cũng như vậy, còn có thể chiếu cố được ai.
"A phụ, vì cái gì trên đường lại có nhiều người như vậy?" Yale là một hài tử mười hai tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, phụ thân nhóc lần này đi chạy thương (thương nhân đường dài, mình gọi chung là thương nhân), nhóc giấu mình trong xe chở hàng hóa, đi ra khỏi thảo nguyên phụ thân nhóc mới phát hiện, Yale khi đó khát đến đôi môi khô nứt, cả người cũng vì đói mà gầy đi một vòng. Bản thân nhóc cũng có giấu lương khô trong người nhưng đã ăn hết từ mấy ngày trước rồi, nhóc sợ phụ thân phát hiện sẽ không mang theo nhóc đi nên cũng không dám lên tiếng. Phụ thân thấy Yale quyết tâm như vậy, lại không yên tâm để nhóc một mình quay lại thảo nguyên, liền mang theo đi đến Dục triều.
Bọn họ là người Hồ, nghe nói trên trấn Ngọc Lâm ở thôn Hạnh Hoa có bán một loại giấy chùi đ** vô cùng mềm mại, liền tới đây mua một chút, tính toán mang về thảo nguyên. Trên thảo nguyên còn chưa có loại giấy này, tuy bộ lạc bọn họ rất bưu hãn dũng mãnh, nhưng vì thường xuyên ăn cay, nên mông có chút mẫn cảm, chùi bằng Xí Trù có khi bị chảy máu, nếu có giấy này để dùng, ai lại không nguyện ý. Phụ thân của Yale có thể khẳng định, chỉ cần hắn có thể mang đồ về, sẽ có rất nhiều người nguyện ý dùng dê bò để đổi với hắn.
Phụ thân Yale nói:"Bọn họ là lưu dân, ở địa phương của chính mình không thể sinh tồn nổi nữa, nên đi tới đây với hi vọng sống sót. Còn vì sao lại không cho bọn họ đi vào, sợ là vì do bọn họ có quá nhiều người, nhất thời trấn Ngọc Lâm không nuôi được nhiều người như vậy, Huyện lệnh sợ bọn họ gây nên náo loạn, cũng không dám thả người vào thành."
"Nga." Yale quan sát hai bên đường thấy một nữ hài tử, khóe miệng rạn nứt, nằm ở trong lòng nương mình đói đến hơi thở thoi thóp thập phần đáng thương, liền linh hoạt nhảy xuống xe, đem lương khô trong tay cho nữ hải tử kia:"Cái này cho ngươi ăn."
Nữ hài tử kia kinh hỉ mà vươn tay, đang muốn cầm lấy thì bên cạnh có một người nam nhân cao lớn lại gầy ốm đem lương khô đoạt lấy. Gã dùng sức lực rất lớn, quán tính khiến Yale ngã quỵ vào trong đám người. Trong khoảnh khắc từng đôi bàn tay to hướng Yale duỗi tới, bọn họ đều cho rằng trên người Yale còn có lương khô, liền điên cuồng cướp bóc, mặc kệ túm được vị trí nào, đều chỉ lo hướng phía của mình mà kéo đi. Tứ chi Yale đều bị bốn phương tám hướng túm lấy, nhóc cảm giác được chính mình sắp bị xé nát, vừa đau vừa sợ mà khóc lóc la to:"A phụ, a phụ cứu mạng!!!"
Cho dù là một tiểu hài tử của người Hồ, vẫn khiến Lý Tứ nhớ đến Lý nhị lang của mình, hắn lại đang ở giữa đám lưu dân, cho nên động tác thực mau lẹ, xông vào liền đoạt lấy hài tử, muốn cứu hài tử ra khỏi tay của đám người này:"Các ngươi mau buông tay, cứ như vậy hài tử sẽ bị thương."
Nhưng nhóm lưu dân đói đến điên rồi, ai cũng không nghe lời Lý Tứ nói, bọn họ chỉ biết trên người đứa nhỏ này có đồ ăn, bọn họ muốn ăn. Lý Tứ nếu như chưa hỏng một tay một chân, thì có lẽ còn có thể cứu được hài tử, nhưng chính tay chân hắn còn không có dùng được, thực nhanh đã bị người ta đá bay ra ngoài. May mắn, nhờ có hắn kéo dài thời gian, phụ thân Yale cùng nhóm thúc, bá của nhóc đã vọt lên.
Người Hồ trời sinh cao lớn, sức lực dũng mãnh, rất nhanh cứu được hài tử ra từ trong tay đám lưu dân.
Lý Tứ bị đá một cái vào trán và một cái vào miệng. Còn những chỗ khác thì không có gì đáng ngại.
Phụ thân Yale thấy Lý Tứ ăn mặc rách nát, biết hắn cũng là một trong các lưu dân, nhưng cũng là người chưa mất đi lý trí, liền nói:"Cảm ơn ngươi." Nói rồi đưa ra một cái khăn vải bố sạch cho Lý Tứ.
Lý Tứ tiếp nhận khăn ấn lên trên đầu, lắc đầu nói:"Không có gì, nếu không phải bọn họ quá đói bụng, cũng sẽ không..... Chỉ là hài tử quá nhỏ, ngươi làm sao lại dẫn hắn đi buôn bán, quá nguy hiểm."
Phụ thân Yale bất đắc dĩ mang sủng nịch nhìn Yale:"Đứa nhỏ này chính mình đi theo tới, thời điểm ta phát hiện đã muộn."
Yale bị phụ thân ôm trong lồng ngực, tuy rằng trên người có chút đau, mà có a phụ ôm cho nhóc cảm giác an toàn, nghe vậy liền quay sang đối với Lý Tứ nở một nụ cười sán lạn.
Lý Tứ bị nụ cười này làm cho hoảng hốt, sau đó nước mắt liền rơi xuống:"Ta, ta có một hài tử nhỏ hơn nhóc vài tuổi, cũng thật bướng bỉnh, nhưng trên đường chạy nạn, người một nhà thật sự sống không nổi, bị ta bán đi."
Phụ thân Yale cũng không biết an ủi như thế nào, hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:"Tóm lại chỉ cần còn sống, liền có hy vọng."
______
12: 54"
7/4/22
Beta: Cún
Hùng Tráng Sơn tay trái dẫn theo Đường Thọ, tay phải cầm đoản đao khi chạy đuổi theo đội ngũ Kim gia trở về vừa vặn bị nhóm thôn dân và thương nhân ở tại Hùng gia nhìn thấy, trước nay Hùng gia luôn được để ý, hiện nay quả thực là lời đồn bay đầy trời.
Những người đó không dám trêu trọc Hùng Tráng Sơn, liền vụng trộm nói chuyện với Vu Phong cùng Vu Thành:"Ta nghe nói Hùng nhị lang là cầm đao đi bắt gian, Hùng lang quân coi trọng Kim tiểu lang quân thường tới kia, ta nghe nói Kim tiểu lang quân là đại gia tộc ở Đông Kinh, gia thế không bình thường."
Tuy nói sự tình phát sinh ngay dưới mí mắt Vu Thành cùng Vu Phong, nhưng gút mắt trong chuyện tình cảm của hai phu phu Hùng gia quá mức phức tạp, ngày thường lại luôn ra vẻ thân mật, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới Hùng phu lang có thể bỏ chạy cùng người khác, Hùng lang quân lại còn cảm giác được chuyện này trước tiên, hay là hai người này vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng. Đoán lung tung một hồi, hai chủ tử họ Vu cũng không thể nghĩ ra lý do nào thuyết phục.
Nhưng mặc kệ hai người lén lút suy nghĩ thế nào, đối ngoại với người bên ngoài lại là ý khác.
Vu Thành trưng ra một khuôn mặt hàm hậu nói:"Các ngươi là nghe được lời đồn này, không thể nào có chuyện đó, hai người họ xưa nay tình cảm rất tốt. Ngày ấy là Hùng phu phu muốn vào trong núi kiếm chút đồ ăn hoang dã, khi Hùng lang quân trở về ta nói với y, nghe xong Hùng lang quân liền sốt ruột. Hóa ra bởi vì sau núi không an toàn, lang quân nhà ta đã từng giết một con thú lớn ở đó." Hùng Tráng Sơn giết chết thú lớn đó là sự thật, khi hắn vừa quay lại Hạnh Hoa thôn, các thôn dân đã nói qua với hắn.
Có người không tin liền nói:"Vậy sao y còn đánh xe bò đi, mang theo vẻ mặt sốt ruột cùng hoảng hốt."
Vu Thành nói:"Đánh xe bò nhanh a, lại nói bằng với bản lĩnh lang quân nhà ta, lần nào đến sau núi mà không thắng lợi trở về. Lần này cái gì cũng không bắt, ở ngay dưới chân núi đụng phải Hùng phu lang đang trở về, liền đi theo Hùng phu lang trở lại, lúc này mới không đi săn nữa."
"Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc..... " Người bạn đồng hành của thương nhân đang nói lén lút kéo góc áo hắn, thương nhân kia gương mắt nhìn lại, thấy Hùng Tráng Sơn cao lớn vạm vỡ từ trên lầu đi xuống, tức khắc đem lời chưa nói hết nuốt ngược trở về, vội vã bỏ đi.
Đáy mắt Hùng Tráng Sơn âm u mà quét mắt nhìn bóng dáng mấy người vội vàng rời đi kia, quay đầu nói với Vu Phong:"Cháo đã nấu tốt sao?"
"Đã xong."
Hùng Tráng Sơn gật đầu, tiếp nhận cái khay đưa qua, xoay người bưng lên lầu hai.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, Đường Thọ trần truồng nằm ở trên giường, may mắn giường mới được làm từ gỗ đặc, bằng không, nếu là cái giường nhỏ khi cậu mới xuyên đến kia, bị Hùng Tráng Sơn ấn xuống vật lộn lâu như vậy, không chừng sẽ phát ta tiếng "cọt kẹt, y nha y nha" ám muội, sợ là tất cả các thương nhân ở trong hậu viện của Hùng gia đều biết hết. Cái giường này tuy cũng có chút động tĩnh, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, cũng không biết dưới lầu Vu Phong cùng Vu Thành có nghe thấy không.
"Há mồm." Hùng Tráng Sơn để cái thìa đến bên mép Đường Thọ, gọi lại thần trí đang đi du tẩu của Đường Thọ trở về.
Đường Thọ đem đôi mắt chuyển hướng sang Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn chỉ mặc một chiếc áo đơn, vật liệu may mặc hơi mỏng dán ở trên người tựa như không thể bao quanh được hết cơ bắp, cậu biết cơ bắp này có bao nhiêu lực, thời điểm đè trên người cậu lăn lộn có bao nhiêu rắn chắc, véo đánh hay cắn đều bất động. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhị lang nhà cậu thật là đẹp, tài hoa thô cuồng nhưng cũng không mất đi vẻ anh tuấn, thật là càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Hai mắt Đường Thọ gắt gao nhìn chằm chằm Hùng Tráng Sơn, mở miệng ra nuốt miếng cháo, cuối cùng vươn ra đầu lưỡi đỏ tiêm, ái muội mà liếm liếm môi, con ngươi lưu chuyển, hơi nước trong mắt mờ mịt, hiện ra vài phần phong tình.
Ánh mắt Hùng Tráng Sơn nháy mắt tối sầm, khi mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng có chút ám ách:"Ngươi muốn chết sao?"
Chết như thế nào? Hùng Tráng Sơn sẽ không giết cậu, mà sẽ lăn lộn cậu ở trên giường tới chết. Cậu không muốn đến điện Diêm La Điện, lúc Diêm Vương đọc ưu khuyết điểm khi còn sống và nguyên nhân chết đi, người khác đều là bệnh chết hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, tới phiên cậu đột nhiên biến thành bị nam nhân của chính mình chơi đến chết. Dù có chết cậu cũng chỉ muốn làm một con quỷ điệu thấp, không muốn làm một con quỷ nổi bật, các con quỷ khác ở âm tào đều biết có một con quỷ đến âm tào vì bị xxx quá độ.
Nghĩ như vậy, Đường Thọ thập phần sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi.
Ánh mắt Hùng Tráng Sơn vững vàng nhìn chằm chằm Đường Thọ:"Vậy thành thật chút."
Nhưng Đường Thọ hiện tại không muốn làm, nhưng cậu cũng không nghĩ sẽ thành thật, lúc trước chưa tâm duyệt Hùng Tráng Sơn, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Giờ phút này đã tâm ý tương thông, Đường Thọ tự nhiên không ngừng rời mắt khỏi Hùng Tráng Sơn được, luôn cảm thấy càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân nhà mình làm sao có thể đẹp như vậy, nhìn rồi nhìn lại không nhịn được mà muốn ôm, hôn y.
Đầu Đường Thọ đặt ở trên gối làm nũng nói:"Nằm làm sao ăn được cháo a, ta muốn đứng dậy."
Hùng Tráng Sơn liền thả bát cháo xuống, đứng dậy cầm lấy cái gối của y ở bên cạnh cậu, muốn chồng hai cái lên nhau để cho Đường Thọ dựa vào. Đường Thọ không lên tiếng, nhìn y bận trước bận sau, vỗ vỗ đánh đánh điều chỉnh góc độ nửa ngày, cảm thấy được rồi liền đi đến dìu cậu, Đường Thọ làm nũng quyến rũ:"Ta không cần gối đó, ta muốn nằm ở.... Nơi này." Nói xong còn ái muội mà xoa xoa cơ ngực Hùng Tráng Sơn.
Ánh mắt Hùng Tráng Sơn càng thêm âm trầm, sâu không thấy đáy giọng cũng càng thêm khàn khàn:"Ngươi xác định?"
Đường Thọ không biết sống chết mà tự mình chui vào, sau đó Đường Thọ còn ăn uống gì nữa, đương nhiên là Hùng Tráng Sơn ăn cậu.
Nội tâm Đường Thọ còn có chút tao đãng (kiểu gần như là dâm đãng và tình thú ấy. Mun không chắc nên có sai sót mong mọi người bỏ qua.) khi yêu đương tha thiết liền muốn theo đuổi lưu hành thời hiện đại, dùng âm thanh khàn khàn ở bên tai Hùng Tráng Sơn gợi cảm kêu một tiếng:"A phụ."
Ở hậu thế các tình nhân nhỏ khi ở trên giường đều trêu chọc gọi 'ba ba', mà Hùng Tráng Sơn là một lão già (ý chỉ thời cổ đại không gọi ba ba), đương nhiên phải nhập gia tùy tục gọi là a phụ.
Thật kích thích, Đường Thọ cảm thấy được Hùng Tráng Sơn nhất định sẽ bị âm thanh này gọi đến mềm xương, tại chỗ xie. (Chữ Xie này đúng như bản raw nha. mun không biết có nghĩa là gì)
Không nghĩ tới Hùng Tráng Sơn dừng lại, cay mày, thập phần lãnh khốc mà nhìn Đường Thọ lạnh lùng nói:"Ngươi vừa nãy gọi ta là gì?"
Đường Thọ cho là y không nghe rõ, lại gọi một lần.
Lần này, cả khuôn mặt Hùng Tráng Sơn đều trở nên âm trầm:"Sau này không cho phép ngươi lại gọi ta là a phụ, cũng không cho phép hắn tới đây nữa.".
"A, a?" Này sao không giống với kịch bản, nói nam nhân đang yêu mà được gọi là ba ba đều bị kích thích đâu?
Hùng Tráng Sơn chuyển đổi thân thể, âm thanh lại nghiêm túc trước nay chưa từng có:"Hắn già như vậy, làm sao khỏe bằng ta tuổi trẻ lực tráng." Tựa như vì chứng thực lời mình nói, Hùng Tráng Sơn biểu hiện tuổi trẻ lực tráng cho Đường Thọ xem, khiến cậu nằm ở trên giường ba ngày liền, đi vệ sinh cũng phải gọi con gấu lớn dốt nát này ôm đi.
Đường Thọ từ thực tế rút ra cảm nghĩ, tuyệt đối ngàn vạn lần đừng tin vào những sách cấm đó, sự thật chứng minh, ngươi gọi người làm ở trên, nam nhân của ngươi sẽ hoài nghi ngươi coi trọng lão ba của hắn.
Muốn tình thú mà nam nhân của mình lại không hiểu, bị lăn lộn ở trên giường không thể động đậy, Đường Thọ nào còn có tâm tình tốt, đối với Hùng Tráng Sơn chơi trò tiểu tính tình. (Hờn dỗi vụn vặt)
Hùng Tráng Sơn ngồi xổm trong viện làm việc, trong đầu nghĩ tới giữa trưa làm sai để hống phu lang nhà mình, phu lang giận không để ý tới y, bất tri bất giác ngừng việc trong tay, đau khổ suy tư nghĩ cách hống Đường Thọ.
"Lang quân đây là đang suy nghĩ cái gì?" Thời tiết càng ngày càng nóng, Vu Phong đi ra thông khí, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn.
Hùng Tráng Sơn liếc mắt nhìn hắn, thất thần nói:"Không biết đang êm đẹp tại sao phu lang lại sinh khí, nên dỗ như thế nào."
Vu Phong thầm nghĩ, hai phu phu Hùng gia sao lại thế này, Hùng phu lang rốt cuộc có cùng người khác chạy hay không a thế nào lại đảo ngược tình thế, biến thành Hùng lang quân hống hắn.
Nhưng mà chủ gia hòa thuận, người làm công như bọn họ mới có thể vui vẻ, căn cứ vào nguyên tắc này, Vu Phong liền nói:"Ta trước đây thấy a phụ chọc giận.... Mẹ kế ta, vì muốn để nàng tha thứ sẽ mua chút đồ trang sức quý trọng nào đó, mỗi lần cầm đồ vật vào tay, mẹ kế sẽ tha thứ cho a phụ."
"Quý trọng..... " Hùng Tráng Sơn nghĩ nghĩ, liền vội vàng đứng lên chạy vào nhà, không tới một hồi, y ôm một cái hộp gỗ nhỏ đi ra hướng lầu hai đi tới.
Rương gỗ nhỏ kia Hùng Tráng Sơn dùng hai tay là ôm trọn, y đem rương gỗ đặt bên cạnh gối của Đường Thọ, Đường Thọ liếc mắt nhìn chiếc rương gỗ không nhìn nhà tên tuổi (ý là cũ rồi nên không biết có từ bao giờ ấy ạ. Kiểu như 1 năm hay 2 năm....), nhưng vẫn không nhìn Hùng Tráng Sơn.
Hùng Tráng Sơn nghĩ nghĩ, liền đem cái rương mở ra, bên trong hắt ra ánh vàng rực rỡ, ánh bạc lấp lánh cùng với ánh sáng nguyên bảo lập lòe đáng yêu. Đôi mắt Đường Thọ sáng lên, thân tàn trí kiên muốn nhổm dậy bò đến chỗ chiếc rương, bò được một chút, eo lưng bủn rủn không chịu nổi, cậu bèn dùng chút sức lực cuối cùng nhào vào rương gỗ, thiếu chút nữa đem đồ trong rương rơi ra ngoài.
"Nguyên bảo, vàng còn có bạc." Đường Thọ vui mừng, đối mắt sáng đến quỷ dị.
*Nguyên bảo có phải là vàng thỏi không nhỉ, hay là ngọc thạch gì gì đó chăng. Mun gõ gg mà không ra.
"Ân." Hùng Tráng Sơn thấy Đường Thọ thích như vậy, rốt cuộc cũng cười với mình, liền nói:"Đây là bạc nhà ta kiếm được trước giờ, về sau tiền bạc liền đưa ngươi bảo quản."
"Thật sự?" Đối mắt Đường Thọ tỏa sáng lấp lánh nhìn Hùng Tráng Sơn:"Không cần ta sinh hài tử?"
Hùng Tráng Sơn nói:"Hài tử vẫn muốn sinh, nhưng tiền bạc cũng do ngươi quản." Trước kia không giao cho Đường Thọ là bởi vì Hùng Tráng Sơn cảm thấy không an ổn. Người bên gối rốt cuộc có tâm tình gì, y cũng không đoán hết được, chỉ có thể đoán được một hai, cho nên vẫn luôn không dám đưa tiền bạc cho Đường Thọ quản lý.
Đường Thọ tức khắc vui mừng, cái gì không cao hứng đều vứt ra sau đầu.
______
"Tứ lang, Hùng Tráng Sơn kia thật sự là người ngươi nhận thức khi tòng quân sao?" Uyển Tình có chút tuyệt vọng, bọn họ một đường đi tới đây, khi càng ngày càng gần thôn Hạnh Hoa, tin tức về Hùng Tráng Sơn lại càng nhiều, thậm chí căn bản không cần phải hỏi thăm tin tức, cũng có thể nghe được những đội thương nhân nhắc tới Hùng gia ở Hạnh Hoa thôn.
Nghe nói Hùng gia kia có cái gì mà nha hương, nha hương trù, còn có một loại thức ăn là Du Trà Diện, còn khiến người ta khó tin hơn là có một thứ được gọi là giấy vệ sinh, nghe nói là dùng để chùi đ**, gọi là giấy (giấy vệ sinh) nhưng lại không cứng như giấy (giấy viết), nó phi thường mềm mại, Hùng gia có thể bán. Nghe nói cửa hàng bán giất vệ sinh trải dài khắp nơi ở Dục triều, là do quan gia quản lý, mà thôn Hạnh Hoa có một cửa hàng, cho nên rất nhiều thương nhân đều chạy tới thôn Hạnh Hoa mua giấy vệ sinh, tính mang về bán lấy tiền.
Các thương nhân khi nhắc tới Hùng Tráng Sơn thái độ đều rất cung kính, càng như vậy càng khiến Lý Tứ tâm sinh hoài nghi, khi hắn nhận thức Hùng Tráng Sơn chỉ là một hán tử nông gia bình thường, nếu có bản lĩnh này, vì sao lúc trước không lấy tiền ra mua đầu người (kiểu như đút lót để không phải đi lính như mk bây giờ ấy), nhỏ như vậy đã bị người nhà nhét vào xung quân đi đánh trận, hắn nhớ rõ lúc ấy, Hùng Tráng Sơn còn chưa thành niên.
Nhưng nếu Hùng Tráng Sơn cả thiên hạ đều biết đang ở Hạnh Hoa thôn kia không phải là Hùng Tráng Sơn mà hắn nhận thức thì hắn nên làm sao đây, vì tìm tới y, hắn đã bán hết phòng ở lẫn đất ruộng, thậm chí ngay cả hài tử cũng bán. (Chỗ này là lý tứ tự nói với mình không phải trách Hùng Tráng Sơn đâu nha. Đừng trách anh ta kẻo tội ảnh)
Sắc mặt Lý Tứ nghiêm túc, tâm tình trầm trọng nói:"Đều đã đi tới một bước này, mặc kệ có phải là Hùng Tráng Sơn ta đã nhận thức hay không, chúng ta đều phải đi Hạnh Hoa thôn. Ta đã đáp ứng nhị lang rồi, chờ hắn ở nơi đó, dù chết cũng phải chết ở nơi đó, sau này nếu hắn tìm tới còn có thể tìm thấy thi hài của ta."
Vành mắt Uyển Tình đỏ lên, nghe thấy a phụ nhắc tới nhị ca, Tam muội nhỏ tuổi nhất liền nghĩ tới mấy hài tử trong làng (quê cũ) kia trêu đùa mình, ai khi dễ nàng đều là nhị ca xuất đầu bảo vệ nàng. Nhị ca bây giờ đã không về được, a phụ đem ca ca bán đi, vì để bọn họ có thể sống sót. Tam muội không khống chế được mà rơi nước mắt, cũng may dọc đường đi, hai hài tử Lý gia cũng bị hoàn cảnh bức ép trưởng thành, mặc dù khóc nhưng cũng chỉ khóc thầm không gây ra tiếng động, không ai sẽ khóc lóc om sòm đòi nhị ca/đệ, cắm thêm một đao vào trái tim phụ thân.
Lý đại nương tử ngồi xổm xuống, vươn tay xoa nước mắt của tam muội, hoàn toàn an tĩnh như đã đổi thành người khác, không nói một lời.
Nhưng mà khi cả nhà Lý gia rốt cuộc đến được bên ngoài trấn Ngọc Lâm, lại phát hiện ngoài thành trấn Ngọc Lâm tụ tập mấy trăm người dân chạy nạn, đều giống như bọn họ là dân ở bản địa không sống nổi nữa, nghe nói Dục triều có một người thanh danh hiển hách liền từ địa phương xa xôi ngàn dặm đi tới đây. Lại không nghĩ tới người chạy nạn tới đây quá nhiều, trấn Ngọc Lâm nuôi không nổi, nên đóng cửa thành không cho bọn họ vào.
Uyển Tình nhất thời hôn mê bất tỉnh, nếu không phải hắn là một nam nhân, còn có một nhà cần hắn trống đỡ, Lý Tứ thật muốn chết quách đi.
Hắn tuyệt vọng nói:"Vậy là chúng ta không vào được sao? Vĩnh viễn sẽ không vào được sao, chẳng lẽ chết ở thôn Hạnh Hoa cũng là một nguyện vọng xa xỉ sao?"
Người một nhà ở bên cạnh đồng tình mà nhìn bọn họ, nhưng chúng bọn họ cũng như vậy, còn có thể chiếu cố được ai.
"A phụ, vì cái gì trên đường lại có nhiều người như vậy?" Yale là một hài tử mười hai tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, phụ thân nhóc lần này đi chạy thương (thương nhân đường dài, mình gọi chung là thương nhân), nhóc giấu mình trong xe chở hàng hóa, đi ra khỏi thảo nguyên phụ thân nhóc mới phát hiện, Yale khi đó khát đến đôi môi khô nứt, cả người cũng vì đói mà gầy đi một vòng. Bản thân nhóc cũng có giấu lương khô trong người nhưng đã ăn hết từ mấy ngày trước rồi, nhóc sợ phụ thân phát hiện sẽ không mang theo nhóc đi nên cũng không dám lên tiếng. Phụ thân thấy Yale quyết tâm như vậy, lại không yên tâm để nhóc một mình quay lại thảo nguyên, liền mang theo đi đến Dục triều.
Bọn họ là người Hồ, nghe nói trên trấn Ngọc Lâm ở thôn Hạnh Hoa có bán một loại giấy chùi đ** vô cùng mềm mại, liền tới đây mua một chút, tính toán mang về thảo nguyên. Trên thảo nguyên còn chưa có loại giấy này, tuy bộ lạc bọn họ rất bưu hãn dũng mãnh, nhưng vì thường xuyên ăn cay, nên mông có chút mẫn cảm, chùi bằng Xí Trù có khi bị chảy máu, nếu có giấy này để dùng, ai lại không nguyện ý. Phụ thân của Yale có thể khẳng định, chỉ cần hắn có thể mang đồ về, sẽ có rất nhiều người nguyện ý dùng dê bò để đổi với hắn.
Phụ thân Yale nói:"Bọn họ là lưu dân, ở địa phương của chính mình không thể sinh tồn nổi nữa, nên đi tới đây với hi vọng sống sót. Còn vì sao lại không cho bọn họ đi vào, sợ là vì do bọn họ có quá nhiều người, nhất thời trấn Ngọc Lâm không nuôi được nhiều người như vậy, Huyện lệnh sợ bọn họ gây nên náo loạn, cũng không dám thả người vào thành."
"Nga." Yale quan sát hai bên đường thấy một nữ hài tử, khóe miệng rạn nứt, nằm ở trong lòng nương mình đói đến hơi thở thoi thóp thập phần đáng thương, liền linh hoạt nhảy xuống xe, đem lương khô trong tay cho nữ hải tử kia:"Cái này cho ngươi ăn."
Nữ hài tử kia kinh hỉ mà vươn tay, đang muốn cầm lấy thì bên cạnh có một người nam nhân cao lớn lại gầy ốm đem lương khô đoạt lấy. Gã dùng sức lực rất lớn, quán tính khiến Yale ngã quỵ vào trong đám người. Trong khoảnh khắc từng đôi bàn tay to hướng Yale duỗi tới, bọn họ đều cho rằng trên người Yale còn có lương khô, liền điên cuồng cướp bóc, mặc kệ túm được vị trí nào, đều chỉ lo hướng phía của mình mà kéo đi. Tứ chi Yale đều bị bốn phương tám hướng túm lấy, nhóc cảm giác được chính mình sắp bị xé nát, vừa đau vừa sợ mà khóc lóc la to:"A phụ, a phụ cứu mạng!!!"
Cho dù là một tiểu hài tử của người Hồ, vẫn khiến Lý Tứ nhớ đến Lý nhị lang của mình, hắn lại đang ở giữa đám lưu dân, cho nên động tác thực mau lẹ, xông vào liền đoạt lấy hài tử, muốn cứu hài tử ra khỏi tay của đám người này:"Các ngươi mau buông tay, cứ như vậy hài tử sẽ bị thương."
Nhưng nhóm lưu dân đói đến điên rồi, ai cũng không nghe lời Lý Tứ nói, bọn họ chỉ biết trên người đứa nhỏ này có đồ ăn, bọn họ muốn ăn. Lý Tứ nếu như chưa hỏng một tay một chân, thì có lẽ còn có thể cứu được hài tử, nhưng chính tay chân hắn còn không có dùng được, thực nhanh đã bị người ta đá bay ra ngoài. May mắn, nhờ có hắn kéo dài thời gian, phụ thân Yale cùng nhóm thúc, bá của nhóc đã vọt lên.
Người Hồ trời sinh cao lớn, sức lực dũng mãnh, rất nhanh cứu được hài tử ra từ trong tay đám lưu dân.
Lý Tứ bị đá một cái vào trán và một cái vào miệng. Còn những chỗ khác thì không có gì đáng ngại.
Phụ thân Yale thấy Lý Tứ ăn mặc rách nát, biết hắn cũng là một trong các lưu dân, nhưng cũng là người chưa mất đi lý trí, liền nói:"Cảm ơn ngươi." Nói rồi đưa ra một cái khăn vải bố sạch cho Lý Tứ.
Lý Tứ tiếp nhận khăn ấn lên trên đầu, lắc đầu nói:"Không có gì, nếu không phải bọn họ quá đói bụng, cũng sẽ không..... Chỉ là hài tử quá nhỏ, ngươi làm sao lại dẫn hắn đi buôn bán, quá nguy hiểm."
Phụ thân Yale bất đắc dĩ mang sủng nịch nhìn Yale:"Đứa nhỏ này chính mình đi theo tới, thời điểm ta phát hiện đã muộn."
Yale bị phụ thân ôm trong lồng ngực, tuy rằng trên người có chút đau, mà có a phụ ôm cho nhóc cảm giác an toàn, nghe vậy liền quay sang đối với Lý Tứ nở một nụ cười sán lạn.
Lý Tứ bị nụ cười này làm cho hoảng hốt, sau đó nước mắt liền rơi xuống:"Ta, ta có một hài tử nhỏ hơn nhóc vài tuổi, cũng thật bướng bỉnh, nhưng trên đường chạy nạn, người một nhà thật sự sống không nổi, bị ta bán đi."
Phụ thân Yale cũng không biết an ủi như thế nào, hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:"Tóm lại chỉ cần còn sống, liền có hy vọng."
______
12: 54"
7/4/22