Chương 60: Đầu gỗ không hiểu phong tình
Tác giả: Hậu Lai Giả
Editor: Mun
Beta: Cún
Những thương gia này tới nhà Hùng Tráng Sơn đều vì muốn nhập Du Trà Diện, tầm hai đến ba trăm cân. Họ hoàn toàn không lo lắng không bán được, chỉ cần tới mấy nơi như phủ thành, hoặc chỉ cần tới thị trấn, là người dân đã đổ xô nhau tranh mua. Mà bởi nơi này cách thôn Hạnh Hoa tương đối gần nên giá cả có chút rẻ, các thương nhân đó đều không bán ở khu vực quanh đây. Chỉ cần họ đi về phía trước thêm một chút, tới phủ thành tiếp theo thì sẽ bán được với giá cao hơn. Nếu có thể vận chuyển tới phía Nam, thậm chí là xa hơn, giá cả đều có thể tăng lên gấp đôi.
Hiện tại Du Trà Diện được quan gia cùng các thương nhân tới lui hoặc vô tình hoặc cố ý quảng cáo, căn bản không sợ không có thị trường, chỉ sợ nhà họ Hùng không kịp ra hàng. Mà có mấy người thấy thành phẩm của Du Trà Diện này thì cảm thấy cách làm rất đơn giản, người không biết làm thì nghĩ nát óc không ra làm sao mới có thể xào được món Du Trà Diện như này.
Mấy đầu bếp có kinh nghiệm ở các tửu lâu sau khi biết là dùng dầu để xào, liền cười khẩy, cảm thấy đơn giản biết bao nhiêu a, quá trẻ con, gã đã có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm, khẳng định so với một tiểu phu lang như Đường Thọ làm tốt hơn nhiều. Lão đầu bếp tràn ngập tự tin xắn tay áo đi vào bếp, kết quả lại bị hiện thực vả bôm bốp vào mặt.
Các đầu bếp đều là dùng dầu trực tiếp xào với bột mì, không một ai thành công, tất cả đều không nghĩ tới, lần đầu tiên đảo bột mì là không được dùng dầu.
Sau khi cả đám thất bại thảm hại, không thể không thừa nhận Du Trà Diện của "Chốn Đào Nguyên" sở dĩ có thể nổi danh, quả nhiên là danh xứng với thực, cũng không phải tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể làm ra, chỉ có thể nhận mệnh, muốn ăn hay dùng cái gì của "Chốn Đào Nguyên", đều phải tới đó mua.
Tay nghề độc môn cũng không có gì hiếm lạ, ở Dục triều không thiếu nhà dân có tay nghề độc quyền. Nhưng gia đình có tay nghề độc quyền ở toàn triều lại rất khan hiếm, Hùng gia nhận đơn đặt hàng đến mềm tay. (Ý nói đơn đặt hàng quá nhiều. Làm đến nỗi tay cũng muốn rụng:)))
"Nhị Lang, ta thật sự không làm nổi nữa, bả vai đau nhức đến cùng cực." Đường Thọ đấm đấm cánh tay, ngồi nhoài trên ghế.
Nồi sắt Hùng gia rất lớn, giống với cái loại nồi sắt to ở phương Bắc đời sau, có thể chứa được hai đứa trẻ con. Loại nồi sắt to này một lần có thể xào tới mười cân bột, dù có thể xào nhiều hơn nhưng không tiện vì khi cho dầu vào dễ bị bén cháy.
Đáng thương cho Đường Thọ là một sinh viên tay không thể xách vai không thể khiêng, đến bây giờ vẫn chưa từng làm việc gì nặng, hiện tại mỗi ngày lại làm tới một hai trăm cân Du Trà Diện liên tục trong nửa tháng, Đường Thọ rốt cuộc chịu không nổi.
Hùng Tráng Sơn đi tới xoa bóp vai cho tiểu phu lang, tay nghề xoa bóp này dưới sư chỉ đạo của Đường Thọ hiện tại đã có thể thành thạo nắm giữ kỹ xảo cùng lực độ mạnh nhẹ, y xoa bóp một chút Đường Thọ liền nhắm mắt hưởng thụ.
Nhìn thấy Đường Thọ mệt thành bộ dạng này, Hùng Tráng Sơn đau lòng không thôi.
"Phu lang, hiện tại chúng ta không thiếu chút tiền này, hay là chúng ta không làm sinh ý này nữa, hoặc là làm số lượng ít hơn đi."
Đường Thọ đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng nhiên mở bừng mắt ra, giống như mèo bị đoạt đi cá khô kêu lên mấy tiếng hung ác.
"Như vậy sao được, tiền như thế nào có thể không kiếm?" Đường Thọ nói: "Thừa dịp lúc này độ nổi tiếng của Du Trà Diện đang cao, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, nắm chắc thời cơ kiếm tiền. Nếu chúng ta lười biếng, mấy thương nhân từ nước Hồ buôn tẩu ngàn dặm xa xôi tới đây nhập Du Trà Diện thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ ngàn dặm buôn ba tới đây chỉ vì chút đồ vật này, kết quả tới nơi lại không có, sau đó họ truyền miệng nhau, người nọ truyền người kia đều biết "Chốn Đào Nguyên" của chúng ta là hiệu buôn chuyên thiếu hàng hóa của người khác, danh dự chẳng phải sẽ bị lụi bại. Dần dần sẽ không còn ai tới đây nhập hàng nữa, đến lúc đó muốn cứu vãn danh dự, chỉ sợ cũng khó khăn."
"Nhưng ngươi cũng không thể mỗi ngày đều mệt tới như vậy, ta lại không học được." Giọng Hùng Tráng Sơn có chút hờn dỗi, y từ trước đến nay đều chưa từng ưu sầu đến vậy, khi y vừa mới xuất ngũ trở về, y sống chỉ có một mình nên cũng không quá để ý. Bây giờ y cực kỳ ưu sầu, hận tay chân chính mình quá vụng về không học được để giúp đỡ phu lang.
"Nếu không, chúng ta liền tìm mấy người thành thật trong thôn, cùng bọn họ ký khế ước bảo mật."
Đường Thọ suy nghĩ một chút liền phủ định: "Ích lợi của Du Trà Diện quá lớn, ta chỉ sợ dù có kí khế ước bảo mật họ cũng không chống lại được dụ hoặc quá lớn như vậy. Chỉ cần có một người tiết lộ ra ngoài, tổn thất gây ra cho chúng ta là không thể đo lường. Cho dù sau này chúng ta có thể tìm ra biện pháp cứu vãn thì cũng không cứu vãn được bao nhiêu."
Trong lúc nhất thời hai người đều không ai nói gì, Đường Thọ đột nhiên xuất thần, như vậy mãi cũng không phải là biện pháp, chính bản thân cậu cũng biết một mình cậu cũng không thể lo quá nhiều việc.
"Nhị lang, nếu không chúng ta mua thêm hai người giúp việc đi?" Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách này.
Hùng Tráng Sơn nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt: "Không được!"
Đường Thọ không nghĩ tới y lại phản đối một cách kiên quyết như vậy, như thế nào Hùng Tráng Sơn là một người cổ đại còn so với cậu là một người hiện đại còn khó tiếp thu chế độ phong kiến này hơn.
Đường Thọ ôm thái độ cầu cứu khiêm tốn, rửa tai muốn lắng nghe đạo lý gột rửa tinh thần: "Tại sao?"
Hùng Tráng Sơn đúng lý hợp tình nói: "Trong nhà chỉ cần có hai ta là được rồi không cần người thứ ba, nhiều nhất chỉ thêm chó săn."
Đường Thọ: "..."
Lý do này quả thực là không chê vào đâu được, cậu hoàn toàn không tìm ra lý do phản bác.
Nhưng phần lớn mọi người đều như vậy, đối với người không thích mình, hay là người mình không thích, đều sẽ luôn cảm thấy thật đáng ghét, không muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng đối với người mình thích, dù họ có nói sai cũng theo bản năng mà đi tìm lời biện giải cho họ.
Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn giúp y tìm ra trăm ngàn lý do, trong đó khả năng lớn nhất của y chính là, trước đây Hùng Tráng Sơn ở trên chiến trường giết chóc quá nhiều tạo thành tính tình bạo ngược, lãnh khốc, chán ghét những người chỉ biết xu nịnh, mấy người có tính cách lông gà vỏ tỏi. Đó cũng chính là lý do, vì sao sau khi Hùng Tráng Sơn xuất ngũ, y vẫn luôn sinh hoạt một mình mấy năm trời.
Kỳ thật suy nghĩ của Đường Thọ đúng được một nửa, Hùng Tráng Sơn chán ghét tiếp xúc với người khác, nhưng vì cậu, Hùng Tráng Sơn đều nguyện ý đem nhà ở kiến tạo thành nhà trọ dân túc, thương nhân chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ở. Dưới tình huống như vậy, trong nhà nhiều hơn thêm hai người hầu không phải là không thể.
Hùng Tráng Sơn không muốn giống như ý trên mặt chữ, y chỉ muốn có không gian riêng của hai người, những người khác đừng mơ xen vào.
Cứ như vậy trong thời gian ngắn, trong đầu Đường Thọ suy nghĩ rất nhiều, lại không muốn chọc thủng tầng giấy mỏng manh như giấy che cửa sổ này, tránh cho Hùng Tráng Sơn nảy ra ý nghĩ tự thương tổn, Đường Thọ cẩn thận mà uyển chuyển nói: "Nhị Lang, ngươi xem có được không, chúng ta không cho bọn họ ở trong nhà?"
Không ở cùng nhà là có thể giảm bớt tiếp xúc, như vậy có lẽ Hùng Tráng Sơn có thể tiếp thu.
"Không ở trong nhà?" Hùng Tráng Sơn không hiểu ý tứ của Đường Thọ, lao động nhà mình mua lại không ở nhà mình, vậy ở đâu?
Đường Thọ giải thích nói: "Kỳ thật ta chỉ cần hai người giúp việc, nhưng thuê thôn dân ta không yên lòng, ta nghĩ có thể hay không mua hai người làm giúp chúng ta, nhưng là dùng hình thức là thuê làm việc." (giống như chúng ta đi làm công ở hiện đại)
"Chúng ta thuê nhà ở trong thôn cho họ ở, mỗi ngày tới nhà chúng ta làm việc, tới buổi tối thì để họ về nhà họ ở. Hình thức thì giống như là thuê làm việc, chỉ khác ở chỗ trong tay chúng ta cầm khế ước bán mình của họ."
Hùng Tráng Sơn suy nghĩ, tuy không quá tình nguyện nhưng phu lang cũng sẽ không từ bỏ sinh ý Du Trà Diện này, như vậy chỉ có một mình phu lang khẳng định sẽ mệt chết, nhất định không được. Nếu phu lang vì y mà lui một bước, không để người ở lại trong nhà, Hùng Tráng Sơn nghĩ ngày tháng trôi qua vẫn là hai người, y cũng lui lại một bước, liền gật đầu.
Đường Thọ lại tiếp tục làm Du Trà Diện để tiễn đợt thương nhân này đi, sau đó cậu và Hùng Tráng Sơn đánh xe bò đi lên trấn trên.
Đầu tiên là hai người mua gạo và bột mì, dầu, muối, tương dấm và các nhu yếu phẩm hàng ngày. Lại mua thêm chút thịt, xương cốt, rau dưa, lúc này mới đi qua chỗ người môi giới.
Trên tay người môi giới còn không ít người, nhưng không phải quá gầy thì là quá già, lại có thêm hai tiểu nương tử nũng nịu, yểu điệu.
Đường Thọ căn bản không đem ánh mắt nhìn về hai tiểu nương tử đó, nhìn qua liền biết không được. Hai tiểu nương tử kia đầy mặt ao ước mà nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, sau đó lại nhìn Đường Thọ. Hùng Tráng Sơn thấy vậy liền giận dữ.
"Đôi mắt kia là nhìn đi đâu, lại nhìn nữa ta móc mắt hai ngươi!" Hùng Tráng Sơn vốn lớn lên có chút hung ác, tức giận như vậy, đem hai tiểu cô nương kia dọa khóc.
Tên Hùng Tráng Sơn này là một con gấu lớn không hiểu phong tình, Đường Thọ rung đùi đắc ý mà thở dài, cảm thấy đáng tiếc thay cho hai tiểu cô nương kia, thật là vứt mị nhãn cho người mù mà.
Không tìm được người thích hợp, trong nhà lại cần hai người, hai người chỉ có thể ra khỏi nơi môi giới.
Vừa mới đi không được hai bước, liền nghe thấy phía trước ồn ào nhốn nháo, đám người đi đường tự động tách sang hai bên, tạo thành một con đường.
Ở giữa là mấy người quan dịch đang dẫn theo một đoàn tù nhân đang nghênh diện* đi tới.
Nghênh diện: đối diện, đối mặt.
Đội ngũ tù nhân kia có lẽ là gia đình phú hộ nào đó phạm trọng tội bị lưu đày tới đây, bởi vì trong đó có nam nữ, già trẻ đều có, cả chủ cả tớ ước chừng hơn hai mươi người.
Có hai người ở giữa rõ ràng là chủ công cùng chủ mẫu được mấy người trẻ tuổi đỡ, mặc dù dưới chân không đeo xiềng xích nhưng mỗi bước chân đều nặng tựa ngàn kim, sắc mặt áp lực trầm trọng. Mặc dù như vậy sai dịch áp giải bọn họ cũng không có giảm bớt tốc độ, vẫn cao giọng la rầy, có người hơi chậm một bước, sẽ bị một roi quất xuống, một chút lưu tình cũng không có, tức thì da tróc thịt bong.
Đường Thọ còn chưa từng nhìn qua cảnh tượng nào khủng bố đáng sợ như vậy, sợ tới mức run lên. Hùng Tráng Sơn ở bên cạnh nhìn thấy vậy vội vàng ôm lấy kéo Đường Thọ ra sau lưng mình, lấy thân thể cao lớn che chắn trước mắt Đường Thọ.
Đội tù phạm kia vừa lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, trong đó có người đi lệch ra khỏi đội ngũ, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã về phía hai người Đường Thọ.
Hùng Tráng Sơn phản ứng nhanh nhẹn, tai thính mắt tinh kéo Đường Thọ né tránh, người trẻ tuổi kia liền té trên mặt đất.
"Đại lang quân." Người bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp, đến khi phản ứng lại thì lớn tiếng hô thất thanh, chạy nhanh tới.
"Ta không có việc gì, không cần lo lắng.... Khụ khụ.... " Lang quân kia sau khi được đỡ dậy còn không quên lên tiếng trấn an người hầu bên cạnh. Nhìn lang quân nhà mình như vậy, đâu giống với bộ dạng không có việc gì, rõ ràng đã sắp không xong tới nơi rồi. Người hầu rất muốn khóc, nếu không vì kiêng kị lang quân nhà mình vẫn luôn nhìn mình thì đã khóc luôn rồi.
Hai tên nha dịch bị tiếng kêu thất thanh hấp dẫn đến, đem roi vung vẩy "vút...vút" kêu vang.
"Đây là làm sao?" Sai dịch căn bản không có nhìn tới nam nhân sắc mặt trắng bệch gần như là trong suốt trước mặt, mà hỏi tên người hầu.
Người hầu kia nói: "Đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đại lang quân nhà ta thật sự đi không nổi nữa."
"Đã là lúc nào rồi còn gọi là đại lang quân, hiện tại hắn còn xứng sao?" Sai dịch quát lên: "Sắp đến nơi rồi, phía trước thành thật vào cho ta, nếu không đừng trách roi của ta không có mắt!"
Người hầu kia còn đau khổ cầu xin: "Đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đại lang quân nhà ta thực sự đi không nổi nữa rồi, cầu xin cho bọn tiểu nhân nghỉ một lát đi."
Gã sai dịch bị tên người hầu này gây sự vô cớ tới mất kiên nhẫn, gã là sai dịch đến từ phủ thành, đem người dẫn tới trấn Ngọc Lâm rồi còn phải trở về báo cáo. Lại bị một tên người hầu này nháo thành như vậy, bá tánh đến vây xem ngày càng nhiều, đứng chỉ chỉ trỏ trỏ cũng khiến gã phiền muộn.
"Nghỉ ngơi? Ta thấy lang quân nhà ngươi vẫn rất khỏe mạnh, không cần phải nghỉ ngơi. Không muốn đi có phải vì ở nơi này có người tiếp ứng các ngươi, muốn chạy trốn?" Sai dịch kia truy tung hỏi: "Ta thấy nhất định là như vậy, vừa mới nãy ai đứng ở chỗ này?"
Thoáng chốc, đám người tức khắc giải tán đi sạch sẽ, chỉ còn lại Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn.
Đường Thọ còn tốt, mặt mày thanh tú, gầy gò tái nhợt, còn là một song nhi, vừa nhìn chính là không thể chặn người. Nhưng Hùng Tráng Sơn lại khác, y bữu hãn cường tráng, hung thần ác sát, hơi thở trên người đều tràn ngập huyết tinh, chỉ cần nhìn đã khiến người ta sợ hãi, ngược lại rất giống người sẽ đi cướp tù.
Sai dịch kia đột nhiên thấy gương mặt hung ác của Hùng Tráng Sơn, như những người khác đều sợ tới mức theo phản xạ lùi lại vài bước mới miễn cưỡng dừng lại được. Vừa mới ổn định lại tinh thần, phát hiện chính mình thế nhưng lại bị một người dọa sợ đến thất thố như vậy không khỏi thẹn quá thành giận, cũng không hỏi nguyên nhân liền vung roi xuống.
Khi cái roi kia sắp hạ xuống thì từ giữa không trung có một bàn tay tràn ngập sức lực nắm lấy cổ tay của gã sai dịch kia, lực tay ấy khiến tay gã đau nhói theo bản năng liền thả lỏng roi trên tay, cây roi liền rơi xuống đất.
Sai dịch kia thống khổ mà kêu lên: "Làm càn, ngươi là người nào, dám ra tay vô lễ với quan sai như vậy, ta nhất định sẽ đưa các ngươi vào đại lao.... "
Các quan sai khác đến từ phủ thành nhanh chóng chạy lại đây muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị mấy quan sai ở trấn Ngọc Lâm đi tới ngăn cản.
Sai dịch phủ thành kì quái nhìn sai dịch trấn Ngọc Lâm, không hiểu sao họ lại làm như vậy, liền nghe thấy một người trong số đó đối với Hùng Tráng Sơn nói: "Hùng Nhị Lang, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, còn mong ngươi hãy buông tay."
Hùng Tráng Sơn thấy có người nhận ra mình, lúc này mới buông lỏng tay.
Quan sai vừa được thả tay ra liền sờ cổ tay mình, cảm thấy có chút đau, nơi nào chịu nghe liền nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là địa xà trấn Ngọc Lâm liền dám đối đầu với quan sai như vậy, chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt như đám sai dịch oắt con vô dụng ở trấn Ngọc Lâm, chúng ta đến tử phủ thành, bây giờ dù thế nào cũng phải gọi ngươi... "
Hùng Tráng Sơn một câu cũng không nói, sai dịch trấn Ngọc Lâm sợ mọi chuyện càng nháo càng loạn liền giải thích: "Các vị đại nhân, vị lang quân này chính là Hùng Tráng Sơn, Hùng Nhị lang đã giao lên phương pháp làm bàn kháng được quan gia chỉ điểm dán giấy chiêu cáo thiên hạ."
Mấy sai dịch người phủ thành này cũng coi như là cấp trên của sai dịch trấn Ngọc Lâm, gọi là đại nhân hẳn không sai. Chỉ là dù bọn họ có là cấp trên đến từ phủ thành, thì bọn họ cũng không dám chọc đến người mà quan gia vừa mới ban thưởng.
Khuôn mặt người nọ nhất thời một trận xanh một trận trắng, nhưng dù sao gã cũng là người phủ thành, sắc mặt biến hóa cũng chỉ trong nháy mắt lập tức ôm quyền xin lỗi với Hùng Tráng Sơn: "Vừa mới rồi là ta hiểu lầm Hùng lang quân, còn mong Hùng lang quân không để trong lòng."
Dân không đấu với quan, huống hồ gã ta cũng chưa thật sự động tới bọn họ, Đường Thọ chắp tay nói: "Đại nhân quá lời, đều là hiểu lầm cả, đừng để chậm trễ việc của đại nhân."
Sai dịch kia thấy bọn họ thức thời, cũng vừa lòng mà gật gật đầu với bọn họ, vung roi muốn tiếp tục đưa người đi, nhưng gã hầu trung thành kia liền bụp một cái quỳ xuống.
"Phu lang, lang quân lương thiện, cầu các ngươi cứu giúp lang quân nhà ta, lang quân nhà ta đã sốt cao mấy ngày hôm nay, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết mất." Tên người hầu cũng là do không còn cách nào khác, hắn thật sự không cầu xin được ai. Nhìn thấy sai dịch ở phủ thành đều phải nhường Hùng Tráng Sơn ba phần, lại nghe người này chính là người được quan gia khen ngợi kia, liền xem như là đại nhân vật, là nhánh cỏ cứu mạng.
Sai dịch sợ Hùng Tráng Sơn không rõ chân tướng, chọc phải phiền phức, nhỏ giọng giải thích với bọn họ: "Gia đình này trước là một phú hộ ở phủ thành, sau đó hành sự bừa bãi, nhị nhi tử nhà này cậy thế hành hung một tiểu lang quân của một phú hộ khác đến gãy chân, mắt cũng suýt nữa bị mù. Nhà phú hộ kia chỉ có một người con trai độc nhất, làm sao có thể chịu được như vậy liền đi nha môn cáo trạng. Vốn dĩ việc này chỉ cần ra chút tiền là xong, nhưng tiểu lang quân nhà kia sau khi khỏe lại liền trở thành người thọt, nhà họ không nuốt trôi cục tức này, bán hết gia tài tới tìm một dòng chính ở Đông Kinh, một nhà này đều bị phán án lưu vong."
Sai dịch đi đến bên cạnh Hùng Tráng Sơn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Chút chuyện này, quan phủ thành sợ đày người đi đến nơi xa quá sẽ sinh ra thị phi, thái thủ liền quyết định thực thi ở đây. Trấn Ngọc Lâm này rất nghèo, liền đem người tới nơi này bán đi."
"Đa tạ đại nhân đã báo cho."
Sai dịch kia cười nói: "Chuyện nhỏ, đâu cần cám ơn hay không cám ơn."
Đường Thọ biết đây là sai dịch kia bán cho bọn họ một cái mặt mũi, liền hỏi tên gã, người nọ minh bạch Đường Thọ muốn cảm tạ gã ở sau lưng, liền nói ra một cái tên.
Chờ thêm một chút thời gian nữa, Đông Kinh đi tìm, lấy ra một cân thịt bò, người kia nhận lấy rồi nhất nhất nói ra hết.
Nguyên lai người lang quân đang bị bệnh kia là nhỉ tử của chủ mẫu sinh (chính thê), sinh ra nhi tử được mấy năm thì bị tiểu thiếp cùng lang quân trong nhà liên hợp làm cho tức chết. Chủ mẫu vừa chết, thê thiếp kia liền được nâng lên làm chủ mẫu, đây điển hình là hành vi ái thiếp diệt thê mà. Chủ mẫu chết rồi, tiểu thiếp lên nhiếp chính, đại lang quân này là con của chủ mẫu trước tất nhiên là bị gây khó dễ đủ đường.
Cũng may, mạng đại lang quân từ nhỏ đã đủ cường, biết nếu mãi ở nhà sẽ bị chèn ép, liền dự định đi thi khoa cử. Mắt thấy sang năm là đi thi được khoa cử, lại không nghĩ rằng đệ đệ do mẹ kế sinh chọc ra phiền phức.
Đường Thọ trước đây đã cảm thấy kì lạ, tại sao khi lang quân kia bị ngã, chỉ có một mình tên người hầu kia là lo lắng, còn cả nhà kia đều thái độ lạnh nhạt, nguyên lai là vì lý do này.
Người hầu kia từ nhỏ đã là sai vặt thiếp thân của lang quân kia, tình cảm tự nhiên sẽ thân thiết hơn mấy người thân hờ kia.
Đường Thọ cáo biệt sai dịch, cùng Hùng Tráng Sơn lên xe bò trở về Hùng gia.
Đường Thọ nói: "Nhị Lang, ta nghĩ sẽ mua lại đại lang quân cùng tên người hầu kia. Hắn tuy rằng gầy yếu lại đang có bệnh, nhưng hắn từng là người đọc sách, thời đại này đi đâu có thể kiếm được người đọc sách bán thân, huống chi chúng ta lại là người mù chữ, có một người hầu biết chữ có thể bớt được không ít việc. Mà tên người hầu kia nhìn qua là biết có thể chịu được khổ nhọc việc chân tay chúng ta để cho hắn làm. Chúng ta cứu lang quân của hắn, lấy tính tình của hắn nhất định sẽ một mực chung thành với chúng ta."
"Còn nữa, với thân phận này của bọn họ, không đơn thuần chỉ là nô tịch, cho nên sẽ không dám chạy trốn, dễ khống chế." Đường Thọ nói:"Chúng ta có thể yên tâm để bọn họ ở bên ngoài mà không lo sợ họ sẽ tiết lộ bí mật."
"Về phần bọn họ đắc tội, tóm lại cũng không có chết người, nháo đến như vậy có lẽ cũng đã hết giận, sau này có lẽ cũng không còn truy cứu nữa. Nếu thật sự vẫn truy cứu, cũng là tính sổ lên người nhà hắn cùng tên đệ đệ kia, chắc chắn sẽ không tính sổ lên đầu hắn."
Hùng Tráng Sơn nghe xong, nghiêm túc suy xét, cảm thấy xác thật đại lang quân này rất tốt liền đồng ý.
Đến ngày quan phủ công khai bán người, Đường Thọ liền đến mua hai người đi, mang về Hạnh Hoa thôn.
Editor: Mun
Beta: Cún
Những thương gia này tới nhà Hùng Tráng Sơn đều vì muốn nhập Du Trà Diện, tầm hai đến ba trăm cân. Họ hoàn toàn không lo lắng không bán được, chỉ cần tới mấy nơi như phủ thành, hoặc chỉ cần tới thị trấn, là người dân đã đổ xô nhau tranh mua. Mà bởi nơi này cách thôn Hạnh Hoa tương đối gần nên giá cả có chút rẻ, các thương nhân đó đều không bán ở khu vực quanh đây. Chỉ cần họ đi về phía trước thêm một chút, tới phủ thành tiếp theo thì sẽ bán được với giá cao hơn. Nếu có thể vận chuyển tới phía Nam, thậm chí là xa hơn, giá cả đều có thể tăng lên gấp đôi.
Hiện tại Du Trà Diện được quan gia cùng các thương nhân tới lui hoặc vô tình hoặc cố ý quảng cáo, căn bản không sợ không có thị trường, chỉ sợ nhà họ Hùng không kịp ra hàng. Mà có mấy người thấy thành phẩm của Du Trà Diện này thì cảm thấy cách làm rất đơn giản, người không biết làm thì nghĩ nát óc không ra làm sao mới có thể xào được món Du Trà Diện như này.
Mấy đầu bếp có kinh nghiệm ở các tửu lâu sau khi biết là dùng dầu để xào, liền cười khẩy, cảm thấy đơn giản biết bao nhiêu a, quá trẻ con, gã đã có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm, khẳng định so với một tiểu phu lang như Đường Thọ làm tốt hơn nhiều. Lão đầu bếp tràn ngập tự tin xắn tay áo đi vào bếp, kết quả lại bị hiện thực vả bôm bốp vào mặt.
Các đầu bếp đều là dùng dầu trực tiếp xào với bột mì, không một ai thành công, tất cả đều không nghĩ tới, lần đầu tiên đảo bột mì là không được dùng dầu.
Sau khi cả đám thất bại thảm hại, không thể không thừa nhận Du Trà Diện của "Chốn Đào Nguyên" sở dĩ có thể nổi danh, quả nhiên là danh xứng với thực, cũng không phải tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể làm ra, chỉ có thể nhận mệnh, muốn ăn hay dùng cái gì của "Chốn Đào Nguyên", đều phải tới đó mua.
Tay nghề độc môn cũng không có gì hiếm lạ, ở Dục triều không thiếu nhà dân có tay nghề độc quyền. Nhưng gia đình có tay nghề độc quyền ở toàn triều lại rất khan hiếm, Hùng gia nhận đơn đặt hàng đến mềm tay. (Ý nói đơn đặt hàng quá nhiều. Làm đến nỗi tay cũng muốn rụng:)))
"Nhị Lang, ta thật sự không làm nổi nữa, bả vai đau nhức đến cùng cực." Đường Thọ đấm đấm cánh tay, ngồi nhoài trên ghế.
Nồi sắt Hùng gia rất lớn, giống với cái loại nồi sắt to ở phương Bắc đời sau, có thể chứa được hai đứa trẻ con. Loại nồi sắt to này một lần có thể xào tới mười cân bột, dù có thể xào nhiều hơn nhưng không tiện vì khi cho dầu vào dễ bị bén cháy.
Đáng thương cho Đường Thọ là một sinh viên tay không thể xách vai không thể khiêng, đến bây giờ vẫn chưa từng làm việc gì nặng, hiện tại mỗi ngày lại làm tới một hai trăm cân Du Trà Diện liên tục trong nửa tháng, Đường Thọ rốt cuộc chịu không nổi.
Hùng Tráng Sơn đi tới xoa bóp vai cho tiểu phu lang, tay nghề xoa bóp này dưới sư chỉ đạo của Đường Thọ hiện tại đã có thể thành thạo nắm giữ kỹ xảo cùng lực độ mạnh nhẹ, y xoa bóp một chút Đường Thọ liền nhắm mắt hưởng thụ.
Nhìn thấy Đường Thọ mệt thành bộ dạng này, Hùng Tráng Sơn đau lòng không thôi.
"Phu lang, hiện tại chúng ta không thiếu chút tiền này, hay là chúng ta không làm sinh ý này nữa, hoặc là làm số lượng ít hơn đi."
Đường Thọ đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng nhiên mở bừng mắt ra, giống như mèo bị đoạt đi cá khô kêu lên mấy tiếng hung ác.
"Như vậy sao được, tiền như thế nào có thể không kiếm?" Đường Thọ nói: "Thừa dịp lúc này độ nổi tiếng của Du Trà Diện đang cao, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, nắm chắc thời cơ kiếm tiền. Nếu chúng ta lười biếng, mấy thương nhân từ nước Hồ buôn tẩu ngàn dặm xa xôi tới đây nhập Du Trà Diện thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ ngàn dặm buôn ba tới đây chỉ vì chút đồ vật này, kết quả tới nơi lại không có, sau đó họ truyền miệng nhau, người nọ truyền người kia đều biết "Chốn Đào Nguyên" của chúng ta là hiệu buôn chuyên thiếu hàng hóa của người khác, danh dự chẳng phải sẽ bị lụi bại. Dần dần sẽ không còn ai tới đây nhập hàng nữa, đến lúc đó muốn cứu vãn danh dự, chỉ sợ cũng khó khăn."
"Nhưng ngươi cũng không thể mỗi ngày đều mệt tới như vậy, ta lại không học được." Giọng Hùng Tráng Sơn có chút hờn dỗi, y từ trước đến nay đều chưa từng ưu sầu đến vậy, khi y vừa mới xuất ngũ trở về, y sống chỉ có một mình nên cũng không quá để ý. Bây giờ y cực kỳ ưu sầu, hận tay chân chính mình quá vụng về không học được để giúp đỡ phu lang.
"Nếu không, chúng ta liền tìm mấy người thành thật trong thôn, cùng bọn họ ký khế ước bảo mật."
Đường Thọ suy nghĩ một chút liền phủ định: "Ích lợi của Du Trà Diện quá lớn, ta chỉ sợ dù có kí khế ước bảo mật họ cũng không chống lại được dụ hoặc quá lớn như vậy. Chỉ cần có một người tiết lộ ra ngoài, tổn thất gây ra cho chúng ta là không thể đo lường. Cho dù sau này chúng ta có thể tìm ra biện pháp cứu vãn thì cũng không cứu vãn được bao nhiêu."
Trong lúc nhất thời hai người đều không ai nói gì, Đường Thọ đột nhiên xuất thần, như vậy mãi cũng không phải là biện pháp, chính bản thân cậu cũng biết một mình cậu cũng không thể lo quá nhiều việc.
"Nhị lang, nếu không chúng ta mua thêm hai người giúp việc đi?" Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách này.
Hùng Tráng Sơn nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt: "Không được!"
Đường Thọ không nghĩ tới y lại phản đối một cách kiên quyết như vậy, như thế nào Hùng Tráng Sơn là một người cổ đại còn so với cậu là một người hiện đại còn khó tiếp thu chế độ phong kiến này hơn.
Đường Thọ ôm thái độ cầu cứu khiêm tốn, rửa tai muốn lắng nghe đạo lý gột rửa tinh thần: "Tại sao?"
Hùng Tráng Sơn đúng lý hợp tình nói: "Trong nhà chỉ cần có hai ta là được rồi không cần người thứ ba, nhiều nhất chỉ thêm chó săn."
Đường Thọ: "..."
Lý do này quả thực là không chê vào đâu được, cậu hoàn toàn không tìm ra lý do phản bác.
Nhưng phần lớn mọi người đều như vậy, đối với người không thích mình, hay là người mình không thích, đều sẽ luôn cảm thấy thật đáng ghét, không muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng đối với người mình thích, dù họ có nói sai cũng theo bản năng mà đi tìm lời biện giải cho họ.
Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn giúp y tìm ra trăm ngàn lý do, trong đó khả năng lớn nhất của y chính là, trước đây Hùng Tráng Sơn ở trên chiến trường giết chóc quá nhiều tạo thành tính tình bạo ngược, lãnh khốc, chán ghét những người chỉ biết xu nịnh, mấy người có tính cách lông gà vỏ tỏi. Đó cũng chính là lý do, vì sao sau khi Hùng Tráng Sơn xuất ngũ, y vẫn luôn sinh hoạt một mình mấy năm trời.
Kỳ thật suy nghĩ của Đường Thọ đúng được một nửa, Hùng Tráng Sơn chán ghét tiếp xúc với người khác, nhưng vì cậu, Hùng Tráng Sơn đều nguyện ý đem nhà ở kiến tạo thành nhà trọ dân túc, thương nhân chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ở. Dưới tình huống như vậy, trong nhà nhiều hơn thêm hai người hầu không phải là không thể.
Hùng Tráng Sơn không muốn giống như ý trên mặt chữ, y chỉ muốn có không gian riêng của hai người, những người khác đừng mơ xen vào.
Cứ như vậy trong thời gian ngắn, trong đầu Đường Thọ suy nghĩ rất nhiều, lại không muốn chọc thủng tầng giấy mỏng manh như giấy che cửa sổ này, tránh cho Hùng Tráng Sơn nảy ra ý nghĩ tự thương tổn, Đường Thọ cẩn thận mà uyển chuyển nói: "Nhị Lang, ngươi xem có được không, chúng ta không cho bọn họ ở trong nhà?"
Không ở cùng nhà là có thể giảm bớt tiếp xúc, như vậy có lẽ Hùng Tráng Sơn có thể tiếp thu.
"Không ở trong nhà?" Hùng Tráng Sơn không hiểu ý tứ của Đường Thọ, lao động nhà mình mua lại không ở nhà mình, vậy ở đâu?
Đường Thọ giải thích nói: "Kỳ thật ta chỉ cần hai người giúp việc, nhưng thuê thôn dân ta không yên lòng, ta nghĩ có thể hay không mua hai người làm giúp chúng ta, nhưng là dùng hình thức là thuê làm việc." (giống như chúng ta đi làm công ở hiện đại)
"Chúng ta thuê nhà ở trong thôn cho họ ở, mỗi ngày tới nhà chúng ta làm việc, tới buổi tối thì để họ về nhà họ ở. Hình thức thì giống như là thuê làm việc, chỉ khác ở chỗ trong tay chúng ta cầm khế ước bán mình của họ."
Hùng Tráng Sơn suy nghĩ, tuy không quá tình nguyện nhưng phu lang cũng sẽ không từ bỏ sinh ý Du Trà Diện này, như vậy chỉ có một mình phu lang khẳng định sẽ mệt chết, nhất định không được. Nếu phu lang vì y mà lui một bước, không để người ở lại trong nhà, Hùng Tráng Sơn nghĩ ngày tháng trôi qua vẫn là hai người, y cũng lui lại một bước, liền gật đầu.
Đường Thọ lại tiếp tục làm Du Trà Diện để tiễn đợt thương nhân này đi, sau đó cậu và Hùng Tráng Sơn đánh xe bò đi lên trấn trên.
Đầu tiên là hai người mua gạo và bột mì, dầu, muối, tương dấm và các nhu yếu phẩm hàng ngày. Lại mua thêm chút thịt, xương cốt, rau dưa, lúc này mới đi qua chỗ người môi giới.
Trên tay người môi giới còn không ít người, nhưng không phải quá gầy thì là quá già, lại có thêm hai tiểu nương tử nũng nịu, yểu điệu.
Đường Thọ căn bản không đem ánh mắt nhìn về hai tiểu nương tử đó, nhìn qua liền biết không được. Hai tiểu nương tử kia đầy mặt ao ước mà nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, sau đó lại nhìn Đường Thọ. Hùng Tráng Sơn thấy vậy liền giận dữ.
"Đôi mắt kia là nhìn đi đâu, lại nhìn nữa ta móc mắt hai ngươi!" Hùng Tráng Sơn vốn lớn lên có chút hung ác, tức giận như vậy, đem hai tiểu cô nương kia dọa khóc.
Tên Hùng Tráng Sơn này là một con gấu lớn không hiểu phong tình, Đường Thọ rung đùi đắc ý mà thở dài, cảm thấy đáng tiếc thay cho hai tiểu cô nương kia, thật là vứt mị nhãn cho người mù mà.
Không tìm được người thích hợp, trong nhà lại cần hai người, hai người chỉ có thể ra khỏi nơi môi giới.
Vừa mới đi không được hai bước, liền nghe thấy phía trước ồn ào nhốn nháo, đám người đi đường tự động tách sang hai bên, tạo thành một con đường.
Ở giữa là mấy người quan dịch đang dẫn theo một đoàn tù nhân đang nghênh diện* đi tới.
Nghênh diện: đối diện, đối mặt.
Đội ngũ tù nhân kia có lẽ là gia đình phú hộ nào đó phạm trọng tội bị lưu đày tới đây, bởi vì trong đó có nam nữ, già trẻ đều có, cả chủ cả tớ ước chừng hơn hai mươi người.
Có hai người ở giữa rõ ràng là chủ công cùng chủ mẫu được mấy người trẻ tuổi đỡ, mặc dù dưới chân không đeo xiềng xích nhưng mỗi bước chân đều nặng tựa ngàn kim, sắc mặt áp lực trầm trọng. Mặc dù như vậy sai dịch áp giải bọn họ cũng không có giảm bớt tốc độ, vẫn cao giọng la rầy, có người hơi chậm một bước, sẽ bị một roi quất xuống, một chút lưu tình cũng không có, tức thì da tróc thịt bong.
Đường Thọ còn chưa từng nhìn qua cảnh tượng nào khủng bố đáng sợ như vậy, sợ tới mức run lên. Hùng Tráng Sơn ở bên cạnh nhìn thấy vậy vội vàng ôm lấy kéo Đường Thọ ra sau lưng mình, lấy thân thể cao lớn che chắn trước mắt Đường Thọ.
Đội tù phạm kia vừa lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, trong đó có người đi lệch ra khỏi đội ngũ, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã về phía hai người Đường Thọ.
Hùng Tráng Sơn phản ứng nhanh nhẹn, tai thính mắt tinh kéo Đường Thọ né tránh, người trẻ tuổi kia liền té trên mặt đất.
"Đại lang quân." Người bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp, đến khi phản ứng lại thì lớn tiếng hô thất thanh, chạy nhanh tới.
"Ta không có việc gì, không cần lo lắng.... Khụ khụ.... " Lang quân kia sau khi được đỡ dậy còn không quên lên tiếng trấn an người hầu bên cạnh. Nhìn lang quân nhà mình như vậy, đâu giống với bộ dạng không có việc gì, rõ ràng đã sắp không xong tới nơi rồi. Người hầu rất muốn khóc, nếu không vì kiêng kị lang quân nhà mình vẫn luôn nhìn mình thì đã khóc luôn rồi.
Hai tên nha dịch bị tiếng kêu thất thanh hấp dẫn đến, đem roi vung vẩy "vút...vút" kêu vang.
"Đây là làm sao?" Sai dịch căn bản không có nhìn tới nam nhân sắc mặt trắng bệch gần như là trong suốt trước mặt, mà hỏi tên người hầu.
Người hầu kia nói: "Đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đại lang quân nhà ta thật sự đi không nổi nữa."
"Đã là lúc nào rồi còn gọi là đại lang quân, hiện tại hắn còn xứng sao?" Sai dịch quát lên: "Sắp đến nơi rồi, phía trước thành thật vào cho ta, nếu không đừng trách roi của ta không có mắt!"
Người hầu kia còn đau khổ cầu xin: "Đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đại lang quân nhà ta thực sự đi không nổi nữa rồi, cầu xin cho bọn tiểu nhân nghỉ một lát đi."
Gã sai dịch bị tên người hầu này gây sự vô cớ tới mất kiên nhẫn, gã là sai dịch đến từ phủ thành, đem người dẫn tới trấn Ngọc Lâm rồi còn phải trở về báo cáo. Lại bị một tên người hầu này nháo thành như vậy, bá tánh đến vây xem ngày càng nhiều, đứng chỉ chỉ trỏ trỏ cũng khiến gã phiền muộn.
"Nghỉ ngơi? Ta thấy lang quân nhà ngươi vẫn rất khỏe mạnh, không cần phải nghỉ ngơi. Không muốn đi có phải vì ở nơi này có người tiếp ứng các ngươi, muốn chạy trốn?" Sai dịch kia truy tung hỏi: "Ta thấy nhất định là như vậy, vừa mới nãy ai đứng ở chỗ này?"
Thoáng chốc, đám người tức khắc giải tán đi sạch sẽ, chỉ còn lại Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn.
Đường Thọ còn tốt, mặt mày thanh tú, gầy gò tái nhợt, còn là một song nhi, vừa nhìn chính là không thể chặn người. Nhưng Hùng Tráng Sơn lại khác, y bữu hãn cường tráng, hung thần ác sát, hơi thở trên người đều tràn ngập huyết tinh, chỉ cần nhìn đã khiến người ta sợ hãi, ngược lại rất giống người sẽ đi cướp tù.
Sai dịch kia đột nhiên thấy gương mặt hung ác của Hùng Tráng Sơn, như những người khác đều sợ tới mức theo phản xạ lùi lại vài bước mới miễn cưỡng dừng lại được. Vừa mới ổn định lại tinh thần, phát hiện chính mình thế nhưng lại bị một người dọa sợ đến thất thố như vậy không khỏi thẹn quá thành giận, cũng không hỏi nguyên nhân liền vung roi xuống.
Khi cái roi kia sắp hạ xuống thì từ giữa không trung có một bàn tay tràn ngập sức lực nắm lấy cổ tay của gã sai dịch kia, lực tay ấy khiến tay gã đau nhói theo bản năng liền thả lỏng roi trên tay, cây roi liền rơi xuống đất.
Sai dịch kia thống khổ mà kêu lên: "Làm càn, ngươi là người nào, dám ra tay vô lễ với quan sai như vậy, ta nhất định sẽ đưa các ngươi vào đại lao.... "
Các quan sai khác đến từ phủ thành nhanh chóng chạy lại đây muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị mấy quan sai ở trấn Ngọc Lâm đi tới ngăn cản.
Sai dịch phủ thành kì quái nhìn sai dịch trấn Ngọc Lâm, không hiểu sao họ lại làm như vậy, liền nghe thấy một người trong số đó đối với Hùng Tráng Sơn nói: "Hùng Nhị Lang, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, còn mong ngươi hãy buông tay."
Hùng Tráng Sơn thấy có người nhận ra mình, lúc này mới buông lỏng tay.
Quan sai vừa được thả tay ra liền sờ cổ tay mình, cảm thấy có chút đau, nơi nào chịu nghe liền nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là địa xà trấn Ngọc Lâm liền dám đối đầu với quan sai như vậy, chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt như đám sai dịch oắt con vô dụng ở trấn Ngọc Lâm, chúng ta đến tử phủ thành, bây giờ dù thế nào cũng phải gọi ngươi... "
Hùng Tráng Sơn một câu cũng không nói, sai dịch trấn Ngọc Lâm sợ mọi chuyện càng nháo càng loạn liền giải thích: "Các vị đại nhân, vị lang quân này chính là Hùng Tráng Sơn, Hùng Nhị lang đã giao lên phương pháp làm bàn kháng được quan gia chỉ điểm dán giấy chiêu cáo thiên hạ."
Mấy sai dịch người phủ thành này cũng coi như là cấp trên của sai dịch trấn Ngọc Lâm, gọi là đại nhân hẳn không sai. Chỉ là dù bọn họ có là cấp trên đến từ phủ thành, thì bọn họ cũng không dám chọc đến người mà quan gia vừa mới ban thưởng.
Khuôn mặt người nọ nhất thời một trận xanh một trận trắng, nhưng dù sao gã cũng là người phủ thành, sắc mặt biến hóa cũng chỉ trong nháy mắt lập tức ôm quyền xin lỗi với Hùng Tráng Sơn: "Vừa mới rồi là ta hiểu lầm Hùng lang quân, còn mong Hùng lang quân không để trong lòng."
Dân không đấu với quan, huống hồ gã ta cũng chưa thật sự động tới bọn họ, Đường Thọ chắp tay nói: "Đại nhân quá lời, đều là hiểu lầm cả, đừng để chậm trễ việc của đại nhân."
Sai dịch kia thấy bọn họ thức thời, cũng vừa lòng mà gật gật đầu với bọn họ, vung roi muốn tiếp tục đưa người đi, nhưng gã hầu trung thành kia liền bụp một cái quỳ xuống.
"Phu lang, lang quân lương thiện, cầu các ngươi cứu giúp lang quân nhà ta, lang quân nhà ta đã sốt cao mấy ngày hôm nay, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết mất." Tên người hầu cũng là do không còn cách nào khác, hắn thật sự không cầu xin được ai. Nhìn thấy sai dịch ở phủ thành đều phải nhường Hùng Tráng Sơn ba phần, lại nghe người này chính là người được quan gia khen ngợi kia, liền xem như là đại nhân vật, là nhánh cỏ cứu mạng.
Sai dịch sợ Hùng Tráng Sơn không rõ chân tướng, chọc phải phiền phức, nhỏ giọng giải thích với bọn họ: "Gia đình này trước là một phú hộ ở phủ thành, sau đó hành sự bừa bãi, nhị nhi tử nhà này cậy thế hành hung một tiểu lang quân của một phú hộ khác đến gãy chân, mắt cũng suýt nữa bị mù. Nhà phú hộ kia chỉ có một người con trai độc nhất, làm sao có thể chịu được như vậy liền đi nha môn cáo trạng. Vốn dĩ việc này chỉ cần ra chút tiền là xong, nhưng tiểu lang quân nhà kia sau khi khỏe lại liền trở thành người thọt, nhà họ không nuốt trôi cục tức này, bán hết gia tài tới tìm một dòng chính ở Đông Kinh, một nhà này đều bị phán án lưu vong."
Sai dịch đi đến bên cạnh Hùng Tráng Sơn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Chút chuyện này, quan phủ thành sợ đày người đi đến nơi xa quá sẽ sinh ra thị phi, thái thủ liền quyết định thực thi ở đây. Trấn Ngọc Lâm này rất nghèo, liền đem người tới nơi này bán đi."
"Đa tạ đại nhân đã báo cho."
Sai dịch kia cười nói: "Chuyện nhỏ, đâu cần cám ơn hay không cám ơn."
Đường Thọ biết đây là sai dịch kia bán cho bọn họ một cái mặt mũi, liền hỏi tên gã, người nọ minh bạch Đường Thọ muốn cảm tạ gã ở sau lưng, liền nói ra một cái tên.
Chờ thêm một chút thời gian nữa, Đông Kinh đi tìm, lấy ra một cân thịt bò, người kia nhận lấy rồi nhất nhất nói ra hết.
Nguyên lai người lang quân đang bị bệnh kia là nhỉ tử của chủ mẫu sinh (chính thê), sinh ra nhi tử được mấy năm thì bị tiểu thiếp cùng lang quân trong nhà liên hợp làm cho tức chết. Chủ mẫu vừa chết, thê thiếp kia liền được nâng lên làm chủ mẫu, đây điển hình là hành vi ái thiếp diệt thê mà. Chủ mẫu chết rồi, tiểu thiếp lên nhiếp chính, đại lang quân này là con của chủ mẫu trước tất nhiên là bị gây khó dễ đủ đường.
Cũng may, mạng đại lang quân từ nhỏ đã đủ cường, biết nếu mãi ở nhà sẽ bị chèn ép, liền dự định đi thi khoa cử. Mắt thấy sang năm là đi thi được khoa cử, lại không nghĩ rằng đệ đệ do mẹ kế sinh chọc ra phiền phức.
Đường Thọ trước đây đã cảm thấy kì lạ, tại sao khi lang quân kia bị ngã, chỉ có một mình tên người hầu kia là lo lắng, còn cả nhà kia đều thái độ lạnh nhạt, nguyên lai là vì lý do này.
Người hầu kia từ nhỏ đã là sai vặt thiếp thân của lang quân kia, tình cảm tự nhiên sẽ thân thiết hơn mấy người thân hờ kia.
Đường Thọ cáo biệt sai dịch, cùng Hùng Tráng Sơn lên xe bò trở về Hùng gia.
Đường Thọ nói: "Nhị Lang, ta nghĩ sẽ mua lại đại lang quân cùng tên người hầu kia. Hắn tuy rằng gầy yếu lại đang có bệnh, nhưng hắn từng là người đọc sách, thời đại này đi đâu có thể kiếm được người đọc sách bán thân, huống chi chúng ta lại là người mù chữ, có một người hầu biết chữ có thể bớt được không ít việc. Mà tên người hầu kia nhìn qua là biết có thể chịu được khổ nhọc việc chân tay chúng ta để cho hắn làm. Chúng ta cứu lang quân của hắn, lấy tính tình của hắn nhất định sẽ một mực chung thành với chúng ta."
"Còn nữa, với thân phận này của bọn họ, không đơn thuần chỉ là nô tịch, cho nên sẽ không dám chạy trốn, dễ khống chế." Đường Thọ nói:"Chúng ta có thể yên tâm để bọn họ ở bên ngoài mà không lo sợ họ sẽ tiết lộ bí mật."
"Về phần bọn họ đắc tội, tóm lại cũng không có chết người, nháo đến như vậy có lẽ cũng đã hết giận, sau này có lẽ cũng không còn truy cứu nữa. Nếu thật sự vẫn truy cứu, cũng là tính sổ lên người nhà hắn cùng tên đệ đệ kia, chắc chắn sẽ không tính sổ lên đầu hắn."
Hùng Tráng Sơn nghe xong, nghiêm túc suy xét, cảm thấy xác thật đại lang quân này rất tốt liền đồng ý.
Đến ngày quan phủ công khai bán người, Đường Thọ liền đến mua hai người đi, mang về Hạnh Hoa thôn.