Chương 58: Vang danh thiên hạ
Hôm nay nhà Mun có thêm một thành viên mới. Chào mừng bạn Yukio2003 từ chương này sẽ là bạn BETA của nhà Mun. Mong chúng ta có thể cùng nhau đi tới cuối bộ truyện.
Edit: Mun
Beta: Yukio2003
Hùng Tráng Sơn bận bịu xong việc ở sân sau, vừa quay người liền nghe thấy tiếng động của mấy thương nhân người Hồ, y bước nhanh vào nhà, lấy ra tám cái bát, rồi múc đầy đồ ăn đổ vào tám cái bát, chia ra đặt vào hai cái khay, mỗi tay bê một khay dọc theo đường đá đi tới tiểu lâu độc lập.
"Là Hùng nhị lang a." Người Hồ kia nhìn thấy người tới là Hùng Tráng Sơn mới hạ xuống ánh mắt đề phòng, kéo khóe miệng cười cười: "Trên tay ngươi là đồ vật gì vậy, chúng ta chưa từng đặt qua cơm sớm."
Hùng Tráng Sơn đứng ở cửa đã nhìn thấy mấy người Hồ đang ngồi quanh bàn trà uống nước ăn lương khô.
Y hờ hững nói: "Phu lang ta thấy các ngươi đi đường xá xa xôi, muốn kết một cái thiện duyên, làm mấy bát Du Trà Diện bảo ta mang lên cho các ngươi."
Người dẫn đầu thương nhân người Hồ sắc mặt vui vẻ, khi cúi đầu nhìn lại, thấy trong tám cái bát là dịch gì đó dính dính hồ hồ. Đây là cái đồ vật gì? Người Hồ ngốc lăng mà nhìn, giống như bùn nhão, có chút ghét bỏ.
Mấy người Hồ khác đợi lâu không thấy hắn quay lại, còn tưởng rằng có chuyện gì ngoài ý muốn, đều đứng dậy đi qua xem xét, phát hiện là chủ quán trong tay bưng cái khay gì đó.
Trong đó có một đại hán chỉ vào mấy cái chén trong tay Hùng Tráng Sơn có chút ghét bỏ nói: "Đây là cái gì?"
Hùng Tráng Sơn lười cùng bọn họ vô nghĩa, trực tiếp bưng lên một một chén ực ực vài cái nuốt hết, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ: Uống. Thẳng thắn dứt khoát.
Người Hồ: "....."
Cân nhắc đến việc sau này e rằng sẽ còn có những sinh ý khác cần hợp tác, mấy người cũng không thể không cho Hùng gia mặt mũi, một đại hán cắn răng bưng một cái chén lên, nhìn như hung mãnh nhưng kỳ thật chỉ uống một ngụm nhỏ.
Đây là cái thứ gì, uống vào sẽ không trúng độc đi, nhưng nhìn chủ quán uống xong có vẻ như không có việc gì a. Được rồi, mặc kệ đi, cho y chút mặt mũi đi. Ân... Ân.... Từ từ, lại uống thêm một ngụm, thiên a, đây là món mỹ vị nhân gian gì, uống cũng ngon quá đi, thật thơm!
Mấy người Hồ tụ tập bên cạnh thấy hắn một ngụm lại nối tiếp một ngụm mà uống, giống như bị trúng cổ, cũng cùng nhau chen vào.
"Uống ngon sao?" Người Hồ kia thấy hắn uống say sưa, ánh mắt trông mong hỏi.
Nhưng mà cái người Hồ uống Du Trà Diện kia căn bản không dừng lại được, ngay cả mở mồm ra nói chuyện cũng không muốn. Người Hồ hỏi chuyện kia là một người tham ăn, cảm thấy hẳn là không sao cả, liền bưng lên nếm thử, nếu không hẳn là rất đáng tiếc.
Kết quả một ngụm nếm thử này đem hắn làm nghiện, một ngụm lại tiếp thêm một ngụm, căn bản là không dừng lại được.
Một người Hồ khác vội vã chạy tới hỏi: "Uống vào thật sự ngon như vậy sao, thứ này nhìn rất giống cái kia a." (có lẽ là giống ????)
"Ân, không tồi... Không, không, không ngon tẹo nào." Người Hồ kia uống một bát to, rõ ràng còn chưa đã thèm, vội nói: "Thứ này uống không ngon, ta thay các ngươi uống đi."
Thái độ này của hắn rõ ràng đâu phải là không ngon, mà là rất ngon, mọi người quen biết nhau lâu rồi, ai có thể tin lời nói dối này của hắn.
Người Hồ vừa hỏi thấy vậy liền ba chân bốn cẳng đoạt lấy một chén, uống một ngụm to. Bọn họ không biết thứ này làm từ cái gì, nhưng uống rất ngon a, thật là quá ngon a, lại còn rất là thơm.
Mấy người Hồ chỉ uống mấy hớp, bát Du Trà Diện liền thấy đáy, thấy trong đội ngũ có một người không uống lấy một ngụm, liền hỏi: "Ngươi thật không uống, thứ này uống phi thường ngon."
Người Hồ kia nhìn màu sắc Du Trà Diện thập phần chán ghét, nhanh chóng lắc đầu.
Người Hồ bên cạnh lập tức nhảy ra nói: "Hắn không uống thì để ta uống." Sau đó thừa dịp người vừa hỏi khoảng cách có chút xa liền đem chén đoạt đi, uống một hơi liền hết. Người Hồ bị đoạt chén tức giận, đi lên đánh hắn, hai người tức khắc lăn lộn thành một đoàn.
Người Hồ cầm đầu khinh thường mà bĩu môi, chỉ số thông minh này, đánh nhau có ích lợi gì, mua lại không phải tốt hơn sao, người ta canh chuẩn canh giờ để đưa tới, chẳng phải là để bán sao.
"Hùng nhị lang, không biết thứ này có bán không, giá cả bao nhiêu?"
Hai người đang đánh nhau liền dừng lại ngay lập tức, vểnh tai lên lắng nghe.
"Có hai loại dầu, dầu đậu nành ba mươi văn tám một cân, mỡ trâu bốn mươi hai văn một cân." Hùng Tráng Sơn nói.
Bột mì chỉ có chín văn một cân, hạt mè quý hơn giá bốn mươi văn một cân, hạch đào bốn mươi lăm văn một cân, đường bốn mươi ba văn một cân.
Ngày hôm qua Đường Thọ cả một đêm xào hai mươi cân bột mì, bỏ thêm một cân hạt mè cùng hạch đào, đường bỏ vào cũng khá nhiều, tầm hơn hai cân đường. Tổng cộng tính lại tiền vốn tầm ba trăm ba mươi văn, Đường Thọ tính toán đường đi của thương đội, cũng không lấy giá quá cao.
Người Hồ nghe vậy không nói hai lời liền vội nói: "Cho ta ba đến năm trăm cân."
Ha hả, phu lang y hôm qua xào cả một đêm, đến nỗi cổ tay cũng muốn rụng luôn, còn chưa đến một trăm cân.
Hùng Tráng Sơn trầm mặt nói: "Chỉ có khoảng hai mươi cân."
Mấy thương nhân người Hồ còn tưởng Du Trà Diện bán quá tốt, đều bán sạch sẽ chỉ còn dư lại từng đó, tức khắc đấm ngực dậm chân, hận chính mình không đến sớm hơn mấy ngày. Lập tức không do dự nói thẳng: "Chúng ta muốn hết hai mươi cân đó."
Tổng cộng không đến tám trăm văn, Hùng Tráng Sơn cho vào túi để bọn họ dắt trên lưng ngựa, mấy người Hồ thấy trời còn chưa sáng liền thúc ngựa chạy tới Đông Kinh.
Bọn họ đi tới ngoài thành Đông Kinh tầm một trăm dặm thì hội hợp cùng một thương đội khác, người kia từ trong xe ngựa ló đầu ra, rõ ràng là Hồ sử mấy ngày trước được khoản đãi thiết yến ở trong Hoàng cung.
Mấy người gặp mặt liền dùng tiếng Hồ giao tiếp với nhau.
"Đan Mạn, sự tình tiến hành thế nào rồi?"
"Hết thảy đều thuận lợi." Đan Mạn là thủ lĩnh đội thương nhân đi ra từ nhà Hùng Tráng Sơn.
Nguyên lai Đan Mạn là thân thích với Hồ sử, tỷ tỷ của Đan Mạn là nữ nhân của Hồ sử, lần này Hồ sử tới Dục triều, Đan Mạn liền thương lượng với hắn muốn đi theo Hồ sử đến Dục triều một chuyến, có thể giảm đi không ít nguy hiểm. (Chỗ này có thể hiểu là: thời cổ đại bình thường các thương nhân buôn bán đường dài, khi đi qua rừng núi hay đường biển rất dễ bị sơn tặc hay hải tặc chặn đường cướp của, nhẹ thì bị cướp của còn người, nặng thì toàn quân bị diệt. Nên nếu đi cùng đội ngũ của quan sẽ giảm thiểu tối đa việc bị phục kích.) Xen lẫn trong đội hộ vệ (*) khẳng định là không được nhưng có thể đi đằng sau đội ngũ khoảng cách không xa cũng không gần, có thể nói là cùng đường đi. Chỉ cần Hồ sử chào hỏi qua với đội hộ vệ, bọn họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.
(*) Đội ngũ này là do hoàng thượng phái tới để bảo vệ an toàn của Hồ sử trên đường đi chứ không phải là người của Hồ sử.
Tơ lụa, gốm sứ, lá trà là hàng hóa mậu dịch chủ yếu, khi vận chuyển trở về dù ra giá cao để mua cũng không có người bán, chỉ có quý tộc mới có thể được hưởng dụng.
Khi bọn họ tách ra ở Đông Kinh, Hồ sử tiến cung, đám người Đan Mạn bán đồ hàng hóa mà bọn họ mang đến, đồng thời mua một lượng lớn tơ lụa của Dục triều.
Vốn dĩ hàng hóa đã mua xong, chỉ còn chờ Hồ sử là trở về, lại không nghĩ tới Hồ sử lại truyền đến tin tức, nói ở Dục triều có một thứ gọi là nha hương đánh răng, kinh động như gặp tiên nhân. Bởi vì Hồ sử đích thân nói tới ba chữ "chốn Đào Nguyên", mấy người ở Đông Kinh còn không mua nổi (do không có hàng chứ không phải là không có tiền), chỉ có thể chạy ngược về thôn Hạnh Hoa để lấy hàng. Hồ sử bên kia về nước, đi nửa ngày nghỉ nửa ngày chờ bọn họ, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được nhau.
Chờ đến buổi tối bọn họ tìm khách điếm nghỉ lại, Đan Mạn làm mấy chén Du Trà Diện đưa lên cho Hồ sử cùng mấy thủ lĩnh đội hộ vệ dùng, mấy người này đều là người thích ăn ngọt, Hồ sử cũng không khách khí, nói luôn: "Để cho ta ba đến năm trăm cân."
Đan Mạn cười khổ: "Du Trà Diện ở Dục triều rất được hoan nghênh, chúng ta tới chậm, chủ tiệm chỉ còn dư lại không tới hai mươi cân đều được chúng ta mua lại hết."
Hồ sử lập tức nói: "Vậy lập tức mang hết đến cho ta."
Dọc theo đường đi này Hồ sử cũng không dám ăn nhiều, trở về Hung Nô, mười mấy chỉ nha hương đánh răng cùng nha hương trù đều đem hiến cho Thiền Vu. (Vua của nước Hung)
Thiền Vu đối với mấy thứ này rất là vừa lòng, còn ban thưởng thêm cho Hồ sử. Các quý tộc liền bắt đầu nơi nơi mua loại đồ vật mới này, nhưng căn bản trừ Đan Mạn, những người khác căn bản còn chưa từng được nghe qua. Cuối cùng Đan Mạn chỉ dựa vào Nha hương và nha hương trù mà kiếm đầy bồn đầy bát.
Còn về Du Trà Diện, chỉ những ai được Thiền Vu coi trọng mới được ban thưởng cho một chén, những người Hồ được uống qua đều nhớ mãi không quên mùi vị ấy. Đến đây, thương nhân người Hồ lại nhiều thêm một đích đến là Hạnh Hoa thôn, nơi đó có nha hương, nha hương trù và Du Trà Diện nhất định phải được các thương nhân người Hồ mang về Hung Nô.
Chỉ cần là những thương nhân người Hồ đi nhập hàng về tới địa giới Hung Nô, liền sẽ bị các quý tộc chặn lại, tranh nhau mua hết sạch, người dân người Hồ căn bản không biết được.
Người mà ghét bỏ Du Trà Diện khi ở nhà Hùng Tráng Sơn hiện tại đang hối hận đến xanh cả ruột, khi nghe mấy người đã từng ăn Du Trà Diện đang nói khoác với những người khác Du Trà Diện ăn ngon như thế nào, người khác hỏi hắn, hắn lại đầy mặt mờ mịt, vì hắn là người duy nhất trong nhóm Đan Mạn không ăn Du Trà Diện. Vì vậy, chỉ cần người khác ở trước mặt hắn nhắc tới Du Trà Diện hắn liền buồn bực.
Sinh ý Hùng gia dưới sự tuyên truyền của quý tộc Hung Nô, lại thêm tấm bảng "Chốn Đào Nguyên" tự tay quan gia viết treo ở trước cửa, Hùng gia ngay lập tức bạo hỏa ở toàn bộ Dục triều, rất nhiều thương nhân chỉ vì nghe tin mà từ ngàn dặm xa xôi dắt nhau đến.
Trước cửa Hùng gia nối liền không dứt các thương gia đến từ mọi nơi, có thương hội lớn thì ở lại Hùng gia, cơm ngon rượu say nghỉ ngơi chỉnh đốn. Có đội thương nhỏ chậm chân hay không đủ bạc, liền ở lại trong nhà thôn dân, cấp mấy văn tiền nhờ thôn dân làm đồ ăn giúp.
Những thương nhân từ khắp nơi chạy đến, chẳng những mang đến lợi ích rất lớn cho Hùng gia, cũng mang đến cho thôn dân rất nhiều lợi ích thực tế.
Cũng bởi vì lợi ích thực tế từ tấm bảng mà tự tay quan gia viết, thân phận Hùng gia ở trong thôn, thậm chí ở toàn bộ Dục triều theo hướng nước lên thì thuyền lên. Thậm chí có vài thôn dân coi Hùng gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng tỏ rõ thái độ muốn nương tựa vào Hùng gia.
Khách nhân ở lại Hùng gia quá nhiều, mà nhà cậu lại không có quá nhiều phòng như vậy, dù có người đến nhà dân ở nhưng lại muốn ăn cơm Đường Thọ làm. Cậu liền sinh ra tâm tư muốn thuê người tới làm cơm, chỉ là người tốt không dễ tìm, người không thể thấy lợi quên nghĩa, giữ im lặng trước các phương pháp làm của cậu không nhiều, nhất thời chỉ có thể từ bỏ ý định đó.
Theo chiêu cáo của quan gia về phương pháp làm bàn kháng được công bố, tên tuổi Hùng Tráng Sơn được viết ở dưới phương pháp chiêu cáo thiên hạ. Trong đó, ở các địa phương có nhiều người chết vì lạnh nhiều nhất, biết phương pháp này là do Hùng Tráng Sơn dâng ra, rất nhiều người dù là nam, nữ, ấu tể hay là người già, mỗi năm vào ngày hội đều lên chùa miếu dâng hương vì Hùng Tráng Sơn mà cầu chúc cho y một đời vô ưu.
Ở một thôn xóm nhỏ ngàn dặm xa xôi, có một hán tử thân thể tàn tật khập khiễng đi tới, hắn đầy mặt tang thương, nhìn vào giống như một lão già, nhưng trên thực tế, lại chỉ bằng tuổi Hùng Tráng Sơn mà thôi.
Hắn vừa đi đến trước cửa một hộ nhà, nữ chủ nhân của ngôi nhà kia vừa định đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy hắn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa lại, vèo một cái trốn vào trong nhà, một tiếng vang nhỏ cũng không dám phát ra.
Hán tử tàn tật cười khổ một trận, chua xót không thôi. Nữ nhân vừa mới trốn vào phòng kia là nương tử của hắn. Hắn không trách nàng trốn tránh hắn, chính hắn những năm này quá vô dụng, ngay cả vợ con mình cũng không thể nuôi nổi.
Hắn đi đến trước cửa hàng rào nhà mình, vừa mới đẩy cửa ra, ba hài tử gầy trơ cả xương giống như đạn pháo bắn thẳng vào trong lồng ngực của hắn.
"A phụ, ngươi có mang đồ ăn về chăng?" Mấy hài tử một bên hỏi, một bên gấp không chờ nồi mà ở trên người hắn tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn chúng thất vọng rồi, cha của bọn họ hôm nay cũng trước sau không mang được một cái gì về.
Mấy đứa trẻ này đã thật nhiều ngày chưa được ăn cám (là cám thật đấy ạ, ở chương 56 cũng đã nhắc qua, Đường Thọ nấu cám cho chó săn ăn, khi đó có nhắc đến thời này, có những nhà nghèo trắng, có cám ăn đã là một loại hạnh phúc.), đói đến mức ngực dán vào da lưng, trong đó có một hài tử thấy phụ thân một hạt thóc cũng không mang về được, nhịn không được ngồi bệt dưới đất oa oa khóc lớn lên.
(Thật sự tội lắm luôn, có thể mấy bạn sinh năm 2k không rõ lắm vì khi đó đất nước chúng ta đã có bước tiến về kinh tế, Mun sinh năm 94, khi đó đất nước vẫn nghèo, mà nhà Mun cũng nghèo luôn, tuy không đến mức như trong chuyện là vài ngày không được ăn cơm, cơm trộn sắn, trộn khoai, ngô già bung với vôi thay bữa, hái rau rượu với rau má dại ngoài đồng về nấu canh. Đi làm đồng vất vả có lúc đói xanh lè mắt. Bây giờ kinh tế phát triển hưởng thụ quen rồi nếu bảo Mun quay lại thời đó chắc Mun cũng không thể chịu được ??).
Nữ nhân trong nhà cỏ nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra, thấy đại nữ nhi đang ngồi dưới đất dùng sức khóc, hai tiểu tử đứng ở bên cạnh phụ thân với vẻ mặt thất vọng, nửa phần nhớ nhung và nóng bỏng mong ngóng khi phụ thân không ở nhà cũng không có. Nam nhân đứng ở bên cạnh nhìn mấy đứa nhỏ đầy mặt hổ thẹn, tay chân luống cuống, dáng dấp kia như hận không thể bốc hơi ngay tại chỗ.
Nữ nhân ba bước thành hai bước chạy tới, nhấc đại nhi nữ ở dưới đất lên vỗ vào mông nàng, hình tượng từ mẫu trong dĩ vãng nhất thời biến mất không thấy.
"Ngươi khóc cái gì, nín ngay cho ta, chẳng lẽ ở trong cái nhà này chỉ có mình ngươi đói bụng. Ngươi năm nay đã mười hai tuổi, hai đệ muội (đệ đệ cùng muội muội) ngươi cũng đã bảy tám tuổi, bọn họ đều không khóc không nháo, ngươi khóc cái gì, ngươi như vậy làm sao đảm đương được mọi việc?"
Đại nhi nữ cũng không chịu phục, hướng mẹ nàng la lên: "Nhưng mà ta rất đói a, còn không cho ta ăn cái gì thì ta sẽ đói mà chết, còn không cho ta được khóc sao!".
Tay nữ nhân dừng một chút, bàn tay không nhịn được run rẩy, suýt nữa đánh không nổi nữa, nhưng đuôi mắt liếc tới hán tử đang xấu hổ hận không thể chết đi, tức khắc nàng xuống tay còn mạnh hơn.
"Đại nương tử, ngươi như vậy là không hiểu chuyện, trước đây ta dạy ngươi như vậy sao?"
Đại nương tử cũng không còn cố kỵ gì, trực tiếp chống đối nói: "Trong nhà có đồ gì đều đưa cho đệ đệ ăn, hiện tại cũng vậy, a phụ có cái gì tốt lấy về đều cấp cho đệ đệ ăn đầu tiên, còn không phải bởi vì hắn là một tiểu tử sao, ta biết, các ngươi đều thích hắn, không thích ta cùng Tam muội."
Tam muội bị gọi tên rụt rụt thân thể nhỏ gầy của chính mình, không dám lên tiếng phụ họa theo.
Nữ nhân dừng tay, thất vọng cực điểm: "Đại nương tử, ngươi nghĩ rằng như vậy sao. Mẹ có thứ gì đều nhường cho hai đệ muội trước là vì bọn họ còn nhỏ, ngươi lớn hơn một chút liền nhường bọn họ, nhưng ta cũng chưa từng có quá phận. Tự ngươi nhìn các tiểu nương tử ở trong thôn bị người nhà đối đãi như thế nào mà mẹ lại đối với ngươi như thế nào, trong nhà có hạt gạo nào xưa nay đều phân cho ba người các ngươi, mẹ cùng a phụ chỉ uống nước cơm. Đã như vậy ngươi còn cho rằng mẹ cùng a phụ chỉ thương đệ muội bất công với ngươi, không thích tỷ muội các ngươi à?"
Đại nương tử gắt gao cắn môi không nói lời nào, nàng quả thật là một nữ hài tử quật cường.
Nhìn bộ dáng đến chết không biết hối cải này của nàng, nữ nhân càng thêm phẫn nộ, nàng vọt lên nhấc nữ hài lên tiếp tục đánh mông.
"Ngươi có thể hay không có chút lương tâm, tình trạng nhà ta như thế này, nếu đổi lại là một nhà khác, đã sớm đem hai tỷ muội các ngươi đi bán. Nhưng hiện tại khen ngược, ta và a phụ các ngươi đau khổ chống đỡ, kết quả ngươi lại cho rằng ta và a phụ ngươi đều hướng về đệ đệ ngươi, nếu đã như thế ta thật sự hướng về một hồi, đem ngươi bán, cũng coi như không làm thất vọng đáy lòng chờ đợi của ngươi."
Nghe được chính mình sắp bị bán đi, đại nương tử thật sự sợ hãi, tình trạng của cải trong nhà như vậy, nàng cũng không rõ mẹ là đang dọa nàng hay thật sự có ý định như vậy. Tức khắc không dám quật cường như vậy nữa, khóc lóc thảm thiết mà cầu xin.
"Mẹ, cầu xin ngươi đừng bán ta, ta cũng không dám nữa, ta về sau nhất định sẽ hiểu chuyện, sẽ không nói người hướng về đệ đệ nữa, đừng bán ta... "
Hán tử đem đại nương tử từ trong lòng nữ nhân ôm vào trong lòng mình vỗ vỗ dỗ dành: "Đừng khóc, a phụ sẽ không bán ngươi, đều là do a phụ vô năng, là a phụ không có bản lĩnh." Hán tử càng nói càng thống khổ, hai mắt đỏ đậm, phảng phất như đã tuyệt vọng đến cực hạn, sống không bằng chết.
Thấy hắn như vậy, nữ nhân rốt cuộc nhịn không được nhào tới ôm hắn.
"Tứ Lang, ngươi không phải là người vô năng, ngươi chính là người trồng trọt giỏi có tiếng ở thôn ta. Nếu không phải... Nếu như khi ngươi tòng quân không bị thương nặng như vậy, tay chân không bị chặt đứt, lại không thể làm việc nặng, nhà ta sao có thể biến thành như vậy, những chuyện này không phải do ngươi sai." Nữ nhân khóc lóc nói: "Hiện giờ tuy ngày tháng trôi qua có chút khổ, nhưng ta nguyện ý, Tứ Lang, ít nhất ngươi đã trở lại, ngươi còn sống, ta đã thấy mãn nguyện. Nếu ngươi còn chưa trở về, ta cùng bọn nhỏ có lẽ đã sớm chết."
Trước đây khi các nàng ở cùng một chỗ với bà bà, khi ấy đánh giặc ngoại bang, mỗi nhà đều phải cử ra một người trưng binh, nhà nàng ra chính là lang quân của nàng. Đều biết chuyện đánh giặc là cửu tử nhất sinh, một khi đi có lẽ sẽ không quay về được, lúc ấy còn chưa có phân gia, khi huynh đệ cùng cha cùng mẹ đẩy lang quân nhà nàng đi ra ngoài, đã đáp ứng nhất định sẽ hảo hảo đối đãi tốt với mấy mẹ con các nàng.
Nhưng kết quả, chân trước lang quân vừa đi, chân sau bọn họ đã lật mặt, tìm mọi cách khi dễ ba mẹ con các nàng.
Tứ Lang vừa đi là tròn bốn năm, sau lại không có tin tức, trong thôn đều truyền tin hắn đã chết trận, bà bà nàng liền đánh chủ ý lên trên người ba mẹ con nàng, thế nhưng muốn đem các nàng đi bán, còn mắng các nàng muốn ăn mà không muốn làm, nhưng mà trong thực tế mọi công việc trong nhà ngoài đồng, còn không phải là do các nàng làm sao?
?Có lẽ hán tử què này là người sống sót suy nhất với Hùng Tráng Sơn khi đứng chắn bảo vệ cho Vương gia khi bị phục kích, trong một câu truyện sẽ không tự nhiên nhắc tới một pháo hôi không có tác dụng, rất có thể ở chương sau hoặc sau nữa, hán tử này nghe thấy tên của Hùng Tráng Sơn được chiêu cáo dưới phương pháp làm bàn kháng sẽ đến nương nhờ. Ở trên có nhắc tới chuyện Đường Thọ muốn tìm người làm phụ bếp nấu đồ ăn cho cậu. Nên Mun mạnh bạo nghĩ hán tử đó sẽ làm việc này ở phía sau câu chuyện. Mun cũng edit tới đâu đọc tới đó nên không biết trc nội dung hihi.
______
14:41"
25/2/22
?Cảm ơn: VnHong398278 đã đến với Ổ nhỏ của Mun.
?Cảm ơn: kocomap
?Cảm ơn: MikatsuruSam
?Cảm ơn: Nhiiiiii1010
?Cảm ơn: my_tien95
?Cảm ơn: chaotrungmuoi
?Cảm ơn: KimquyenVhunh6
Đã vote ủng hộ Mun
Edit: Mun
Beta: Yukio2003
Hùng Tráng Sơn bận bịu xong việc ở sân sau, vừa quay người liền nghe thấy tiếng động của mấy thương nhân người Hồ, y bước nhanh vào nhà, lấy ra tám cái bát, rồi múc đầy đồ ăn đổ vào tám cái bát, chia ra đặt vào hai cái khay, mỗi tay bê một khay dọc theo đường đá đi tới tiểu lâu độc lập.
"Là Hùng nhị lang a." Người Hồ kia nhìn thấy người tới là Hùng Tráng Sơn mới hạ xuống ánh mắt đề phòng, kéo khóe miệng cười cười: "Trên tay ngươi là đồ vật gì vậy, chúng ta chưa từng đặt qua cơm sớm."
Hùng Tráng Sơn đứng ở cửa đã nhìn thấy mấy người Hồ đang ngồi quanh bàn trà uống nước ăn lương khô.
Y hờ hững nói: "Phu lang ta thấy các ngươi đi đường xá xa xôi, muốn kết một cái thiện duyên, làm mấy bát Du Trà Diện bảo ta mang lên cho các ngươi."
Người dẫn đầu thương nhân người Hồ sắc mặt vui vẻ, khi cúi đầu nhìn lại, thấy trong tám cái bát là dịch gì đó dính dính hồ hồ. Đây là cái đồ vật gì? Người Hồ ngốc lăng mà nhìn, giống như bùn nhão, có chút ghét bỏ.
Mấy người Hồ khác đợi lâu không thấy hắn quay lại, còn tưởng rằng có chuyện gì ngoài ý muốn, đều đứng dậy đi qua xem xét, phát hiện là chủ quán trong tay bưng cái khay gì đó.
Trong đó có một đại hán chỉ vào mấy cái chén trong tay Hùng Tráng Sơn có chút ghét bỏ nói: "Đây là cái gì?"
Hùng Tráng Sơn lười cùng bọn họ vô nghĩa, trực tiếp bưng lên một một chén ực ực vài cái nuốt hết, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ: Uống. Thẳng thắn dứt khoát.
Người Hồ: "....."
Cân nhắc đến việc sau này e rằng sẽ còn có những sinh ý khác cần hợp tác, mấy người cũng không thể không cho Hùng gia mặt mũi, một đại hán cắn răng bưng một cái chén lên, nhìn như hung mãnh nhưng kỳ thật chỉ uống một ngụm nhỏ.
Đây là cái thứ gì, uống vào sẽ không trúng độc đi, nhưng nhìn chủ quán uống xong có vẻ như không có việc gì a. Được rồi, mặc kệ đi, cho y chút mặt mũi đi. Ân... Ân.... Từ từ, lại uống thêm một ngụm, thiên a, đây là món mỹ vị nhân gian gì, uống cũng ngon quá đi, thật thơm!
Mấy người Hồ tụ tập bên cạnh thấy hắn một ngụm lại nối tiếp một ngụm mà uống, giống như bị trúng cổ, cũng cùng nhau chen vào.
"Uống ngon sao?" Người Hồ kia thấy hắn uống say sưa, ánh mắt trông mong hỏi.
Nhưng mà cái người Hồ uống Du Trà Diện kia căn bản không dừng lại được, ngay cả mở mồm ra nói chuyện cũng không muốn. Người Hồ hỏi chuyện kia là một người tham ăn, cảm thấy hẳn là không sao cả, liền bưng lên nếm thử, nếu không hẳn là rất đáng tiếc.
Kết quả một ngụm nếm thử này đem hắn làm nghiện, một ngụm lại tiếp thêm một ngụm, căn bản là không dừng lại được.
Một người Hồ khác vội vã chạy tới hỏi: "Uống vào thật sự ngon như vậy sao, thứ này nhìn rất giống cái kia a." (có lẽ là giống ????)
"Ân, không tồi... Không, không, không ngon tẹo nào." Người Hồ kia uống một bát to, rõ ràng còn chưa đã thèm, vội nói: "Thứ này uống không ngon, ta thay các ngươi uống đi."
Thái độ này của hắn rõ ràng đâu phải là không ngon, mà là rất ngon, mọi người quen biết nhau lâu rồi, ai có thể tin lời nói dối này của hắn.
Người Hồ vừa hỏi thấy vậy liền ba chân bốn cẳng đoạt lấy một chén, uống một ngụm to. Bọn họ không biết thứ này làm từ cái gì, nhưng uống rất ngon a, thật là quá ngon a, lại còn rất là thơm.
Mấy người Hồ chỉ uống mấy hớp, bát Du Trà Diện liền thấy đáy, thấy trong đội ngũ có một người không uống lấy một ngụm, liền hỏi: "Ngươi thật không uống, thứ này uống phi thường ngon."
Người Hồ kia nhìn màu sắc Du Trà Diện thập phần chán ghét, nhanh chóng lắc đầu.
Người Hồ bên cạnh lập tức nhảy ra nói: "Hắn không uống thì để ta uống." Sau đó thừa dịp người vừa hỏi khoảng cách có chút xa liền đem chén đoạt đi, uống một hơi liền hết. Người Hồ bị đoạt chén tức giận, đi lên đánh hắn, hai người tức khắc lăn lộn thành một đoàn.
Người Hồ cầm đầu khinh thường mà bĩu môi, chỉ số thông minh này, đánh nhau có ích lợi gì, mua lại không phải tốt hơn sao, người ta canh chuẩn canh giờ để đưa tới, chẳng phải là để bán sao.
"Hùng nhị lang, không biết thứ này có bán không, giá cả bao nhiêu?"
Hai người đang đánh nhau liền dừng lại ngay lập tức, vểnh tai lên lắng nghe.
"Có hai loại dầu, dầu đậu nành ba mươi văn tám một cân, mỡ trâu bốn mươi hai văn một cân." Hùng Tráng Sơn nói.
Bột mì chỉ có chín văn một cân, hạt mè quý hơn giá bốn mươi văn một cân, hạch đào bốn mươi lăm văn một cân, đường bốn mươi ba văn một cân.
Ngày hôm qua Đường Thọ cả một đêm xào hai mươi cân bột mì, bỏ thêm một cân hạt mè cùng hạch đào, đường bỏ vào cũng khá nhiều, tầm hơn hai cân đường. Tổng cộng tính lại tiền vốn tầm ba trăm ba mươi văn, Đường Thọ tính toán đường đi của thương đội, cũng không lấy giá quá cao.
Người Hồ nghe vậy không nói hai lời liền vội nói: "Cho ta ba đến năm trăm cân."
Ha hả, phu lang y hôm qua xào cả một đêm, đến nỗi cổ tay cũng muốn rụng luôn, còn chưa đến một trăm cân.
Hùng Tráng Sơn trầm mặt nói: "Chỉ có khoảng hai mươi cân."
Mấy thương nhân người Hồ còn tưởng Du Trà Diện bán quá tốt, đều bán sạch sẽ chỉ còn dư lại từng đó, tức khắc đấm ngực dậm chân, hận chính mình không đến sớm hơn mấy ngày. Lập tức không do dự nói thẳng: "Chúng ta muốn hết hai mươi cân đó."
Tổng cộng không đến tám trăm văn, Hùng Tráng Sơn cho vào túi để bọn họ dắt trên lưng ngựa, mấy người Hồ thấy trời còn chưa sáng liền thúc ngựa chạy tới Đông Kinh.
Bọn họ đi tới ngoài thành Đông Kinh tầm một trăm dặm thì hội hợp cùng một thương đội khác, người kia từ trong xe ngựa ló đầu ra, rõ ràng là Hồ sử mấy ngày trước được khoản đãi thiết yến ở trong Hoàng cung.
Mấy người gặp mặt liền dùng tiếng Hồ giao tiếp với nhau.
"Đan Mạn, sự tình tiến hành thế nào rồi?"
"Hết thảy đều thuận lợi." Đan Mạn là thủ lĩnh đội thương nhân đi ra từ nhà Hùng Tráng Sơn.
Nguyên lai Đan Mạn là thân thích với Hồ sử, tỷ tỷ của Đan Mạn là nữ nhân của Hồ sử, lần này Hồ sử tới Dục triều, Đan Mạn liền thương lượng với hắn muốn đi theo Hồ sử đến Dục triều một chuyến, có thể giảm đi không ít nguy hiểm. (Chỗ này có thể hiểu là: thời cổ đại bình thường các thương nhân buôn bán đường dài, khi đi qua rừng núi hay đường biển rất dễ bị sơn tặc hay hải tặc chặn đường cướp của, nhẹ thì bị cướp của còn người, nặng thì toàn quân bị diệt. Nên nếu đi cùng đội ngũ của quan sẽ giảm thiểu tối đa việc bị phục kích.) Xen lẫn trong đội hộ vệ (*) khẳng định là không được nhưng có thể đi đằng sau đội ngũ khoảng cách không xa cũng không gần, có thể nói là cùng đường đi. Chỉ cần Hồ sử chào hỏi qua với đội hộ vệ, bọn họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.
(*) Đội ngũ này là do hoàng thượng phái tới để bảo vệ an toàn của Hồ sử trên đường đi chứ không phải là người của Hồ sử.
Tơ lụa, gốm sứ, lá trà là hàng hóa mậu dịch chủ yếu, khi vận chuyển trở về dù ra giá cao để mua cũng không có người bán, chỉ có quý tộc mới có thể được hưởng dụng.
Khi bọn họ tách ra ở Đông Kinh, Hồ sử tiến cung, đám người Đan Mạn bán đồ hàng hóa mà bọn họ mang đến, đồng thời mua một lượng lớn tơ lụa của Dục triều.
Vốn dĩ hàng hóa đã mua xong, chỉ còn chờ Hồ sử là trở về, lại không nghĩ tới Hồ sử lại truyền đến tin tức, nói ở Dục triều có một thứ gọi là nha hương đánh răng, kinh động như gặp tiên nhân. Bởi vì Hồ sử đích thân nói tới ba chữ "chốn Đào Nguyên", mấy người ở Đông Kinh còn không mua nổi (do không có hàng chứ không phải là không có tiền), chỉ có thể chạy ngược về thôn Hạnh Hoa để lấy hàng. Hồ sử bên kia về nước, đi nửa ngày nghỉ nửa ngày chờ bọn họ, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được nhau.
Chờ đến buổi tối bọn họ tìm khách điếm nghỉ lại, Đan Mạn làm mấy chén Du Trà Diện đưa lên cho Hồ sử cùng mấy thủ lĩnh đội hộ vệ dùng, mấy người này đều là người thích ăn ngọt, Hồ sử cũng không khách khí, nói luôn: "Để cho ta ba đến năm trăm cân."
Đan Mạn cười khổ: "Du Trà Diện ở Dục triều rất được hoan nghênh, chúng ta tới chậm, chủ tiệm chỉ còn dư lại không tới hai mươi cân đều được chúng ta mua lại hết."
Hồ sử lập tức nói: "Vậy lập tức mang hết đến cho ta."
Dọc theo đường đi này Hồ sử cũng không dám ăn nhiều, trở về Hung Nô, mười mấy chỉ nha hương đánh răng cùng nha hương trù đều đem hiến cho Thiền Vu. (Vua của nước Hung)
Thiền Vu đối với mấy thứ này rất là vừa lòng, còn ban thưởng thêm cho Hồ sử. Các quý tộc liền bắt đầu nơi nơi mua loại đồ vật mới này, nhưng căn bản trừ Đan Mạn, những người khác căn bản còn chưa từng được nghe qua. Cuối cùng Đan Mạn chỉ dựa vào Nha hương và nha hương trù mà kiếm đầy bồn đầy bát.
Còn về Du Trà Diện, chỉ những ai được Thiền Vu coi trọng mới được ban thưởng cho một chén, những người Hồ được uống qua đều nhớ mãi không quên mùi vị ấy. Đến đây, thương nhân người Hồ lại nhiều thêm một đích đến là Hạnh Hoa thôn, nơi đó có nha hương, nha hương trù và Du Trà Diện nhất định phải được các thương nhân người Hồ mang về Hung Nô.
Chỉ cần là những thương nhân người Hồ đi nhập hàng về tới địa giới Hung Nô, liền sẽ bị các quý tộc chặn lại, tranh nhau mua hết sạch, người dân người Hồ căn bản không biết được.
Người mà ghét bỏ Du Trà Diện khi ở nhà Hùng Tráng Sơn hiện tại đang hối hận đến xanh cả ruột, khi nghe mấy người đã từng ăn Du Trà Diện đang nói khoác với những người khác Du Trà Diện ăn ngon như thế nào, người khác hỏi hắn, hắn lại đầy mặt mờ mịt, vì hắn là người duy nhất trong nhóm Đan Mạn không ăn Du Trà Diện. Vì vậy, chỉ cần người khác ở trước mặt hắn nhắc tới Du Trà Diện hắn liền buồn bực.
Sinh ý Hùng gia dưới sự tuyên truyền của quý tộc Hung Nô, lại thêm tấm bảng "Chốn Đào Nguyên" tự tay quan gia viết treo ở trước cửa, Hùng gia ngay lập tức bạo hỏa ở toàn bộ Dục triều, rất nhiều thương nhân chỉ vì nghe tin mà từ ngàn dặm xa xôi dắt nhau đến.
Trước cửa Hùng gia nối liền không dứt các thương gia đến từ mọi nơi, có thương hội lớn thì ở lại Hùng gia, cơm ngon rượu say nghỉ ngơi chỉnh đốn. Có đội thương nhỏ chậm chân hay không đủ bạc, liền ở lại trong nhà thôn dân, cấp mấy văn tiền nhờ thôn dân làm đồ ăn giúp.
Những thương nhân từ khắp nơi chạy đến, chẳng những mang đến lợi ích rất lớn cho Hùng gia, cũng mang đến cho thôn dân rất nhiều lợi ích thực tế.
Cũng bởi vì lợi ích thực tế từ tấm bảng mà tự tay quan gia viết, thân phận Hùng gia ở trong thôn, thậm chí ở toàn bộ Dục triều theo hướng nước lên thì thuyền lên. Thậm chí có vài thôn dân coi Hùng gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng tỏ rõ thái độ muốn nương tựa vào Hùng gia.
Khách nhân ở lại Hùng gia quá nhiều, mà nhà cậu lại không có quá nhiều phòng như vậy, dù có người đến nhà dân ở nhưng lại muốn ăn cơm Đường Thọ làm. Cậu liền sinh ra tâm tư muốn thuê người tới làm cơm, chỉ là người tốt không dễ tìm, người không thể thấy lợi quên nghĩa, giữ im lặng trước các phương pháp làm của cậu không nhiều, nhất thời chỉ có thể từ bỏ ý định đó.
Theo chiêu cáo của quan gia về phương pháp làm bàn kháng được công bố, tên tuổi Hùng Tráng Sơn được viết ở dưới phương pháp chiêu cáo thiên hạ. Trong đó, ở các địa phương có nhiều người chết vì lạnh nhiều nhất, biết phương pháp này là do Hùng Tráng Sơn dâng ra, rất nhiều người dù là nam, nữ, ấu tể hay là người già, mỗi năm vào ngày hội đều lên chùa miếu dâng hương vì Hùng Tráng Sơn mà cầu chúc cho y một đời vô ưu.
Ở một thôn xóm nhỏ ngàn dặm xa xôi, có một hán tử thân thể tàn tật khập khiễng đi tới, hắn đầy mặt tang thương, nhìn vào giống như một lão già, nhưng trên thực tế, lại chỉ bằng tuổi Hùng Tráng Sơn mà thôi.
Hắn vừa đi đến trước cửa một hộ nhà, nữ chủ nhân của ngôi nhà kia vừa định đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy hắn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa lại, vèo một cái trốn vào trong nhà, một tiếng vang nhỏ cũng không dám phát ra.
Hán tử tàn tật cười khổ một trận, chua xót không thôi. Nữ nhân vừa mới trốn vào phòng kia là nương tử của hắn. Hắn không trách nàng trốn tránh hắn, chính hắn những năm này quá vô dụng, ngay cả vợ con mình cũng không thể nuôi nổi.
Hắn đi đến trước cửa hàng rào nhà mình, vừa mới đẩy cửa ra, ba hài tử gầy trơ cả xương giống như đạn pháo bắn thẳng vào trong lồng ngực của hắn.
"A phụ, ngươi có mang đồ ăn về chăng?" Mấy hài tử một bên hỏi, một bên gấp không chờ nồi mà ở trên người hắn tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn chúng thất vọng rồi, cha của bọn họ hôm nay cũng trước sau không mang được một cái gì về.
Mấy đứa trẻ này đã thật nhiều ngày chưa được ăn cám (là cám thật đấy ạ, ở chương 56 cũng đã nhắc qua, Đường Thọ nấu cám cho chó săn ăn, khi đó có nhắc đến thời này, có những nhà nghèo trắng, có cám ăn đã là một loại hạnh phúc.), đói đến mức ngực dán vào da lưng, trong đó có một hài tử thấy phụ thân một hạt thóc cũng không mang về được, nhịn không được ngồi bệt dưới đất oa oa khóc lớn lên.
(Thật sự tội lắm luôn, có thể mấy bạn sinh năm 2k không rõ lắm vì khi đó đất nước chúng ta đã có bước tiến về kinh tế, Mun sinh năm 94, khi đó đất nước vẫn nghèo, mà nhà Mun cũng nghèo luôn, tuy không đến mức như trong chuyện là vài ngày không được ăn cơm, cơm trộn sắn, trộn khoai, ngô già bung với vôi thay bữa, hái rau rượu với rau má dại ngoài đồng về nấu canh. Đi làm đồng vất vả có lúc đói xanh lè mắt. Bây giờ kinh tế phát triển hưởng thụ quen rồi nếu bảo Mun quay lại thời đó chắc Mun cũng không thể chịu được ??).
Nữ nhân trong nhà cỏ nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra, thấy đại nữ nhi đang ngồi dưới đất dùng sức khóc, hai tiểu tử đứng ở bên cạnh phụ thân với vẻ mặt thất vọng, nửa phần nhớ nhung và nóng bỏng mong ngóng khi phụ thân không ở nhà cũng không có. Nam nhân đứng ở bên cạnh nhìn mấy đứa nhỏ đầy mặt hổ thẹn, tay chân luống cuống, dáng dấp kia như hận không thể bốc hơi ngay tại chỗ.
Nữ nhân ba bước thành hai bước chạy tới, nhấc đại nhi nữ ở dưới đất lên vỗ vào mông nàng, hình tượng từ mẫu trong dĩ vãng nhất thời biến mất không thấy.
"Ngươi khóc cái gì, nín ngay cho ta, chẳng lẽ ở trong cái nhà này chỉ có mình ngươi đói bụng. Ngươi năm nay đã mười hai tuổi, hai đệ muội (đệ đệ cùng muội muội) ngươi cũng đã bảy tám tuổi, bọn họ đều không khóc không nháo, ngươi khóc cái gì, ngươi như vậy làm sao đảm đương được mọi việc?"
Đại nhi nữ cũng không chịu phục, hướng mẹ nàng la lên: "Nhưng mà ta rất đói a, còn không cho ta ăn cái gì thì ta sẽ đói mà chết, còn không cho ta được khóc sao!".
Tay nữ nhân dừng một chút, bàn tay không nhịn được run rẩy, suýt nữa đánh không nổi nữa, nhưng đuôi mắt liếc tới hán tử đang xấu hổ hận không thể chết đi, tức khắc nàng xuống tay còn mạnh hơn.
"Đại nương tử, ngươi như vậy là không hiểu chuyện, trước đây ta dạy ngươi như vậy sao?"
Đại nương tử cũng không còn cố kỵ gì, trực tiếp chống đối nói: "Trong nhà có đồ gì đều đưa cho đệ đệ ăn, hiện tại cũng vậy, a phụ có cái gì tốt lấy về đều cấp cho đệ đệ ăn đầu tiên, còn không phải bởi vì hắn là một tiểu tử sao, ta biết, các ngươi đều thích hắn, không thích ta cùng Tam muội."
Tam muội bị gọi tên rụt rụt thân thể nhỏ gầy của chính mình, không dám lên tiếng phụ họa theo.
Nữ nhân dừng tay, thất vọng cực điểm: "Đại nương tử, ngươi nghĩ rằng như vậy sao. Mẹ có thứ gì đều nhường cho hai đệ muội trước là vì bọn họ còn nhỏ, ngươi lớn hơn một chút liền nhường bọn họ, nhưng ta cũng chưa từng có quá phận. Tự ngươi nhìn các tiểu nương tử ở trong thôn bị người nhà đối đãi như thế nào mà mẹ lại đối với ngươi như thế nào, trong nhà có hạt gạo nào xưa nay đều phân cho ba người các ngươi, mẹ cùng a phụ chỉ uống nước cơm. Đã như vậy ngươi còn cho rằng mẹ cùng a phụ chỉ thương đệ muội bất công với ngươi, không thích tỷ muội các ngươi à?"
Đại nương tử gắt gao cắn môi không nói lời nào, nàng quả thật là một nữ hài tử quật cường.
Nhìn bộ dáng đến chết không biết hối cải này của nàng, nữ nhân càng thêm phẫn nộ, nàng vọt lên nhấc nữ hài lên tiếp tục đánh mông.
"Ngươi có thể hay không có chút lương tâm, tình trạng nhà ta như thế này, nếu đổi lại là một nhà khác, đã sớm đem hai tỷ muội các ngươi đi bán. Nhưng hiện tại khen ngược, ta và a phụ các ngươi đau khổ chống đỡ, kết quả ngươi lại cho rằng ta và a phụ ngươi đều hướng về đệ đệ ngươi, nếu đã như thế ta thật sự hướng về một hồi, đem ngươi bán, cũng coi như không làm thất vọng đáy lòng chờ đợi của ngươi."
Nghe được chính mình sắp bị bán đi, đại nương tử thật sự sợ hãi, tình trạng của cải trong nhà như vậy, nàng cũng không rõ mẹ là đang dọa nàng hay thật sự có ý định như vậy. Tức khắc không dám quật cường như vậy nữa, khóc lóc thảm thiết mà cầu xin.
"Mẹ, cầu xin ngươi đừng bán ta, ta cũng không dám nữa, ta về sau nhất định sẽ hiểu chuyện, sẽ không nói người hướng về đệ đệ nữa, đừng bán ta... "
Hán tử đem đại nương tử từ trong lòng nữ nhân ôm vào trong lòng mình vỗ vỗ dỗ dành: "Đừng khóc, a phụ sẽ không bán ngươi, đều là do a phụ vô năng, là a phụ không có bản lĩnh." Hán tử càng nói càng thống khổ, hai mắt đỏ đậm, phảng phất như đã tuyệt vọng đến cực hạn, sống không bằng chết.
Thấy hắn như vậy, nữ nhân rốt cuộc nhịn không được nhào tới ôm hắn.
"Tứ Lang, ngươi không phải là người vô năng, ngươi chính là người trồng trọt giỏi có tiếng ở thôn ta. Nếu không phải... Nếu như khi ngươi tòng quân không bị thương nặng như vậy, tay chân không bị chặt đứt, lại không thể làm việc nặng, nhà ta sao có thể biến thành như vậy, những chuyện này không phải do ngươi sai." Nữ nhân khóc lóc nói: "Hiện giờ tuy ngày tháng trôi qua có chút khổ, nhưng ta nguyện ý, Tứ Lang, ít nhất ngươi đã trở lại, ngươi còn sống, ta đã thấy mãn nguyện. Nếu ngươi còn chưa trở về, ta cùng bọn nhỏ có lẽ đã sớm chết."
Trước đây khi các nàng ở cùng một chỗ với bà bà, khi ấy đánh giặc ngoại bang, mỗi nhà đều phải cử ra một người trưng binh, nhà nàng ra chính là lang quân của nàng. Đều biết chuyện đánh giặc là cửu tử nhất sinh, một khi đi có lẽ sẽ không quay về được, lúc ấy còn chưa có phân gia, khi huynh đệ cùng cha cùng mẹ đẩy lang quân nhà nàng đi ra ngoài, đã đáp ứng nhất định sẽ hảo hảo đối đãi tốt với mấy mẹ con các nàng.
Nhưng kết quả, chân trước lang quân vừa đi, chân sau bọn họ đã lật mặt, tìm mọi cách khi dễ ba mẹ con các nàng.
Tứ Lang vừa đi là tròn bốn năm, sau lại không có tin tức, trong thôn đều truyền tin hắn đã chết trận, bà bà nàng liền đánh chủ ý lên trên người ba mẹ con nàng, thế nhưng muốn đem các nàng đi bán, còn mắng các nàng muốn ăn mà không muốn làm, nhưng mà trong thực tế mọi công việc trong nhà ngoài đồng, còn không phải là do các nàng làm sao?
?Có lẽ hán tử què này là người sống sót suy nhất với Hùng Tráng Sơn khi đứng chắn bảo vệ cho Vương gia khi bị phục kích, trong một câu truyện sẽ không tự nhiên nhắc tới một pháo hôi không có tác dụng, rất có thể ở chương sau hoặc sau nữa, hán tử này nghe thấy tên của Hùng Tráng Sơn được chiêu cáo dưới phương pháp làm bàn kháng sẽ đến nương nhờ. Ở trên có nhắc tới chuyện Đường Thọ muốn tìm người làm phụ bếp nấu đồ ăn cho cậu. Nên Mun mạnh bạo nghĩ hán tử đó sẽ làm việc này ở phía sau câu chuyện. Mun cũng edit tới đâu đọc tới đó nên không biết trc nội dung hihi.
______
14:41"
25/2/22
?Cảm ơn: VnHong398278 đã đến với Ổ nhỏ của Mun.
?Cảm ơn: kocomap
?Cảm ơn: MikatsuruSam
?Cảm ơn: Nhiiiiii1010
?Cảm ơn: my_tien95
?Cảm ơn: chaotrungmuoi
?Cảm ơn: KimquyenVhunh6
Đã vote ủng hộ Mun