Chương 52: Một năm có ý nghĩa nhất
Đêm 30 hôm nay, khi trời còn chưa sáng, nhà nhà đều đốt pháo trúc, ở Dục triều bây giờ còn chưa có xuất hiện ▢▢, lại càng không có pháo đốt của đời sau, chỉ có pháo trúc.
Như tên, pháo trúc là đem gậy trúc vứt vào bên trong chậu than đốt lên, khi trúc nở to ra sẽ tạo ra tiếng vang, mọi người lấy tiếng vang đó làm vui mừng, ngụ ý là nghiênh đón năm mới. Còn có một cách nói khác, đêm 30 hôm nay sẽ có dã thú gọi là "Năm" xuống núi kiếm ăn, mà nhân loại chính là đồ ăn của nó. Đã từng có rất nhiều người trở thành bữa ăn của "Năm", sau đó lại có người vô tình phát hiện, "Năm" rất sợ tiếng vang, khi đốt pháo trúc có thể xua đuổi "Năm", vì thế nhà nào cũng đốt pháo trúc. Từ đây, "Năm" bị dọa sợ chạy vào núi sâu, không dám xuống núi ăn thịt người nữa.
"Năm" chỉ là một truyền thuyết, nó có thật sự tồn tại hay không còn phải chờ thương thảo, bất quá thú hoang sợ pháo ngược lại là sự thật.
Vào buổi sáng sớm, tiếng pháo trúc vang lên không ngừng khiến chó săn bệnh tật đang nằm trên đất sợ tới mức cuộn tròn thân mình kêu lên ô ô, toàn thân run rẩy, không màng vết thương trên thân mình giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng mà thương thế của nó quá nặng, thân thể suy yếu, giãy giụa tại chỗ nửa ngày, miệng còn bị trói, mắt không mở ra, chỉ có thể rên rỉ nhỏ vụn.
Đường Thọ dò ra cái đầu từ trong ổ chăn nhìn nó, thực tốt, còn rất có tinh thần, không giống bộ dáng sắp chết, cũng không biết có thể hay không chịu đựng được mấy hôm.
Càng ngày càng có nhiều nhà đốt pháo, chó săn tựa hồ càng giãy giụa kịch liệt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt dây thừng, nhìn bộ dạng này của nó, Đường Thọ có chút sợ. Đừng nói chó săn quanh năm lăn lộn với chó sói không tiếp xúc với người, cho dù là chó đất được các nông gia nuôi bên người, một khi bị pháo làm cho kinh sợ, cũng có thể phát điên không nhận chủ, nhìn thấy ai gây tổn thương người đó. Mà chó săn này không phải cậu nuôi bên người từ nhỏ, cũng không cùng người thường xuyên chơi đùa, mặc dù bị trọng thương, nếu trên miệng không bị buộc dây thừng, có khi đã dùng hết toàn lực cắn cho cậu một ngụm, không chết không tha.
Ở đời sau, con người cùng dã thú gần như bị ngăn cách, còn không bằng người đã có kinh nghiệm đuổi dã thú, cho nên không trách Đường Thọ nhát gan, trong đầu liền hiện lên đoạn video con chó sau khi bị chấn kinh tấn công con người, người bị cắn đến thương tích đầy mình, thê thảm đáng sợ. Càng nghĩ càng sợ hãi, thế nhưng sợ đến mức chăn cũng không dám đưa tay ra kéo, chỉ sợ kinh động đến chó săn, kích thích thần kinh mẫn cảm của nó, khiến nó phấn khởi cắn người.
Vào thời điểm Đường Thọ bị sợ đến quên cả kêu lên, Hùng Tráng Sơn quay lại, y vừa mở cửa liền nhìn thấy cái chăn Đường Thọ đang đắp bị tuột đến mắt cá chân, cũng không dám duỗi tay kéo, cứ như vậy run lẩy bẩy nhìn chằm chằm chó săn dưới đất, bộ dáng kia thập phần đáng thương.
Bộ dáng này của Đường Thọ khiến trái tim Hùng Tráng Sơn co rút, y đi nhanh vào phòng, tuy tay lấy cái ga giường cũ bao lấy cho săn, nhiều ít cũng ngăn được tiếng vang. Thấy màu đen quen thuộc, chó săn liền thả lỏng, chỉ cuộn tròn thân thể run bần bật.
Sau đó Hùng Tráng Sơn ngồi lên giường đất, một phen lấy chăn đắp lên cho Đường Thọ rồi kéo cả người lẫn chăn vào trong ngực.
"Đừng sợ, không có việc gì, ta đã trở về." Hai tay Hùng Tráng Sơn như xiềng xích gắt gao ôm ở bên hông Đường Thọ, giống như kìm sắt vững chắc, khiến xương sườn Đường Thọ có chút đau. Nhưng vào giờ phút này, đau đớn này ngược lại khiến Đường Thọ thấy an tâm, cậu hận hiện tại Hùng Tráng Sơn không dùng thêm chút lực.
Đường Thọ nằm ở trong lòng Hùng Tráng Sơn một lát, liền chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhìn chó săn mà cũng cảm thấy sợ, cậu thế nhưng đem sự việc ở kiếp trước tự dọa bản thân đến chết khiếp.
Cậu thẹn thùng cúi đầu:"Không có việc gì, ngươi làm xong việc rồi, như thế nào nhanh như vậy?"
"Còn chưa xong, ta nghe thấy tiếng pháo trúc ngày càng vang, liền nghĩ đến chó săn trong phòng, ta sợ nó sợ hãi liền làm tổn thương ngươi, liền chạy nhanh quay lại, không nghĩ tới vẫn là đem ngươi dọa sợ rồi. Là ta về trễ." Hùng Tráng Sơn áy náy nói.
"Không có việc gì." Đường Thọ nói:"Ta ngày thường cũng không có sợ chó, chắc là do không phải nhà mình nuôi nên trong lòng có chút lo lắng."
"Ta đây đem nó sang phòng bếp, hoặc là đem ra bên ngoài?"
"Đừng, để nó lại trong phòng đi, chốc lát ta muốn qua phòng bếp nấu đồ ăn, nó ở trong bếp ta càng sợ hãi. Còn để ở bên ngoài, chúng ta đã vất vả cứu sống nó, dùng tới nhiều thuốc trị thương như vậy, chẳng phải là lãng phí sao." Đường Thọ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không còn sợ hãi, tuy rằng hôm nay tỉnh dậy sớm hơn so với mọi ngày, cậu cũng không tính ngủ thêm nữa, ngủ cũng không ngủ được, lại còn phải làm thật nhiều thức ăn Tết, cũng khá là bận rộn. Nhưng cũng may gia tiên Hùng gia được thờ phụng ở bên nhà Hùng mẫu, bọn họ không cần chuẩn bị đồ thờ cúng gì, bớt được không ít chuyện.
"Ngươi đợi ta một lát, hai ta chút nữa cùng nhau đi ra ngoài." Đường Thọ đứng lên mặc quần áo, sợ Hùng Tráng Sơn đi trước, đem cậu cùng chó săn ở chung một phòng, vội nói.
"Ngươi đừng có gấp, chậm rãi mặc, ta không có đi." Thấy Đường Thọ vội vàng mặc quần áo, Hùng Tráng Sơn đi lên trợ giúp.
Mặc dù không cần chuẩn bị đồ cúng, số thức ăn Đường Thọ phải làm cũng nhiều, làm đồ ăn ngày 30 không thể qua loa.Wattpad: hainguyen 245276 Đồ ăn là vì muốn cầu may mắn, Đường Thọ liền làm sáu món, sáu sáu đại thuận, dấu hiệu tốt.
Ăn qua cơm sáng, nghỉ ngơi một giờ lại gấp không chờ nổi chuẩn bị cơm trưa, cơm chiều, ngày 30 này cơ hồ Đường Thọ đều trải qua ở trong nhà bếp.
Thẳng cho đến khi ăn sủi cảo đêm giao thừa, đốt pháo trúc, hai người mới rảnh rỗi ngồi trên giường đất nóng hầm hập. Bàn đất được chống sang một bên, nhường lại không gian cho giường ngủ, đèn dầu điểm một chút lửa, không quá sáng tỏ, ánh đèn lờ mờ một góc cũng không chiếu sáng đến. Đường Thọ nhìn nó phảng phất như đã qua một thế hệ, lẳng lặng nhìn đến phát ngốc.
Vào 30 Tết năm ngoái, cậu ở nhà ăn sủi cảo đêm Giao thừa, xem Xuân Vãn điên cuồng mà phun tào, trong tay nắm chặt điện thoại di động, để canh giờ đoạt bao lì xì đầu tiên. Năm nay lại ở tại một dị quốc tha hương không tồn tại trong lịch sử, cùng một hán tử đón giao thừa, đây là năm đầu tiên cậu tới nơi này, cũng là năm đầu tiên cậu trải qua cùng Hùng Tráng Sơn, đặc biệt ý nghĩa.
"Phu lang, phu lang... " Hùng Tráng Sơn không biết nói gì đó, gọi Đường Thọ vài tiếng Đường Thọ mới nghe được.
"Làm sao?" Đường Thọ mở miệng hỏi, người liền đổ vào lồng ngực quen thuộc, cậu ngủ trên ngực người này đã thành thói quen, cũng không sợ hãi, tìm một tư thế thoải mái nằm.
Hùng Tráng Sơn không trả lời vấn đề của Đường Thọ, cố gắng hồi phục nhịp tim đang đập nhanh. Vừa rồi y hỏi chuyện Đường Thọ không đáp, Hùng Tráng Sơn liền quay đầu lại nhìn, trong bóng đêm mơ hồ, Đường Thọ lẳng lặng ngồi ở đó, phảng phất như muốn hòa mình vào trong bóng đêm, biến mất không thấy.
Đột nhiên dâng lên bất an làm y sợ hãi, động tác nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng đem người nhét vào trong ngực, tựa hồ chỉ đem người vây khốn hoàn toàn, cậu mới sẽ không biến mất.
"Như thế nào không nói?" Người này đây là có chuyện gì a, đem chính mình kéo vào trong ngực, lại không lên tiếng.
Trong bóng tối Đường Thọ thấy không rõ sắc mặt Hùng Tráng Sơn, còn không biết y đang sợ hãi, nhàn nhã hỏi.
"Phu lang." Hùng Tráng Sơn nói:"Chúng ta ngủ đi."
Loại sự tình này, Hùng Tráng Sơn chưa bao giờ hỏi, đều trực tiếp hành động, hôm nay đây là làm sao vậy, thế nhưng cực kỳ tôn trọng ý kiến của cậu. Trên thực tế là do Đường Thọ suy nghĩ nhiều, Hùng Tráng Sơn không phải đang hỏi, chỉ là thông báo như thường lệ.
"Phu lang, năm nay là năm ý nghĩa nhất đối với ta, bởi vì có ngươi." Thanh âm Hùng Tráng Sơn vì động tình mà cực kỳ từ tính, giọng nói vững vàng nói ở bên tai Đường Thọ cũng sinh ra vài phần gợi cảm.
Nhưng mà Đường Thọ:"....... "
Là được "làm" từ đầu năm đến cuối năm, mới đặc biệt ý nghĩa đi.
A, thực sự là có ý nghĩa khác với tất cả mọi người a!
Màn đêm buông xuống, vạn vật đều yên tĩnh, đêm xuân đã dứt, pháo trúc đã ngừng, ở ngoại viện Hùng gia, bỗng nhiên vang lên hai tiếng "ngao...ngao" của giã thú.Truyện được đăng tại Wattpad: hainguyen245276 Hùng Tráng Sơn đang ngủ say bỗng mở choàng mắt, quay đầu nhìn phu lang đang ngủ say, một tay nhẹ nhàng cầm lấy đoản đao để trên bàn.
Tiếp theo là tiếng chó săn nhẹ giọng đáp lại dù đang bị trói chặt miệng, bên ngoài giống như là yên tâm, sau đó không còn động tĩnh.
Sinh hoạt của năm sau so với năm trước cũng không còn có gì bất đồng, Kim gia cùng Hách gia ở Đông Kinh vẫn như cũ tới Hùng gia nhập hàng, nha hương không có biến động gì, nhưng đế giày bông dần dần thay thế bằng đế giày vải, bạc vẫn như cũ chảy vào túi Hùng gia.
Trong đó, Kim Cẩn Trình lại mời thêm một đống bằng hữu tới đây chơi trượt băng, lúc này đi thêm còn nhiều thêm mấy tiểu nương tử. Các tiểu nương tử này đều rất ngạo kiều lại yếu ớt, mặc dù lúc ở nhà Đường Thọ có chút không hài lòng, nhưng lúc gần đi lại bảo nhà cậu tu sửa nhà ở, đầu xuân sang năm các nàng sẽ trở lại.
Con chó săn trong nhà kia cũng mạng lớn, bụng bị thương nặng như vậy, sau đó còn phát sốt nhẹ, Đường Thọ đi mời lang trung, cho ăn canh uống thuốc, miễn cưỡng chắp vá cuối cùng cũng sống lại. Đương nhiên mấy ngày đầu tiên, Đường Thọ không cho chó săn ăn thức ăn nhà, sợ ảnh hưởng tới vết thương trên bụng, mãi cho tới ngày sau chó săn đói bụng kêu to, vết khâu đã tốt lên nhiều, mới dừng thuốc cho ăn, mặc kệ như thế nào, cũng là sống sót.
Sau khi chó săn tốt lên liền trở lại núi, Đường Thọ còn tưởng rằng nó một đi sẽ không trở lại, không nghĩ tới nửa tháng sau nó đã quay lại, từ đó về sau thường ngốc tại Hùng gia. Ban ngày ở lại Hùng gia, ở trong sân tìm nơi có ánh sáng Mặt Trời sung túc nhất nằm đó ngủ, lười biếng phơi nắng. Khi nhìn thấy Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ cũng không nhiệt tình giống như chó nhà nuôi thấy chủ liền vây quanh trước sau.
Nói chung, phần lớn thời gian túm nó đều nhắm mắt ngủ, ngẫu nhiên có thời điểm không ngủ được cũng lười nhác mà lim dim mắt, tùy ý liếc bọn họ một cái, sau đó tùy tiện vẫy đuôi hai cái, thật sự chỉ có hai cái, giống như nhiều chút sẽ cảm thấy lãng phí.
Chờ đến buổi tối, con chó lười biếng kia sẽ thay đổi chóng mặt, sau khi bọn họ ngủ, nó sẽ nhanh chóng chạy vào trong rừng, biến mất không thấy hình. Khi hừng đông sẽ đúng giờ trở về, Đường Thọ cảm thấy nó rất tra, này có được tính là dùng qua liền vứt, rút ván vô tình, tuy rằng chó nhà cậu chỉ là để làm cảnh.
Đúng rồi, Đường Thọ vì muốn làm nổi bật tính tình chó săn nhà mình còn miễn cưỡng đặt tên. Cái tên này chó săn không thừa nhận, mỗi lần Đường Thọ gọi nó như vậy, nó sẽ đều lập tức nhảy dựng lên, vứt bỏ sự lười nhác nhe răng uy hiếp, sau đó đã bị Hùng Tráng Sơn một tay gấu đánh ngã, hoàn toàn bị vũ lực trấn áp. ???
Không thể không nói, người hung súc sinh cũng sợ. Đại chó săn nhà cậu chỉ cần ở đâu có Hùng Tráng Sơn nó sẽ ngoan như cừu con, cũng biết cáo mượn oai hùm, trở mặt với người khác cực kỳ nhanh, khiến cho Đường Thọ chẳng những không sợ nó, ngược lại cảm thấy chơi với nó rất vui.
Tháng năm bông tuyết tan đi, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, đến ngày lễ ngày mùa hàng năm.
Đều nói nhà Hùng Tráng Sơn giàu có, sau hậu viện không chỉ có heo, dê, còn có mấy mẫu đất Hùng Tráng Sơn đặt mua.
Ba mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng nước.
Những ruộng này không phải là ruộng Hùng gia phân tới, mà là do Hùng Tráng Sơn đặt mua từng chút một. Ruộng nước là do y dùng tiền mua tới, ruộng cạn là do y dùng một thân sức người, khai hoang từng chút một mà có. Ở hiện đại sức người khuyết thiếu, khai hoang là việc hết sức vất vả, rất nhiều biên thùy địa phương, đất hoang được xem là nơi những phạm nhân lưu vong ở. Bọn họ tới nơi đó mỗi ngày kiếm sống bằng việc khai hoang, có thể thấy được khai hoang rất là cực khổ.
Sau khi khai hoang cần phải nuôi dưỡng đất, không thể lập tức trồng cây, lương thực sẽ không được mùa, thường thường cuối mùa chỉ thu được hai ba trăm cân là chuyện bình thường, muốn gia tăng sự phì nhiêu của đất không phải chuyện trong một, hai năm, có khi phải dưỡng ba, bốn năm cũng là bình thường. Cho nên rất nhiều thôn dân sẽ không lựa chọn khai hoang, mệt muốn chết, trồng ra lương thực lại không đủ ăn, còn không bằng đi ra ngoài làm thợ khéo. Còn nữa, vạn nhất coa thiên tai ập đến, liền không thu hoạch được một hạt nào.
Đường Thọ là một hài tử đến từ hậu thế, ăn nhậu chơi bời đều được, việc nhà nông đều không biết làm, cậu thuộc về cái loại mà bảo cậu xuống ruộng nhổ cỏ, cậu liền nhổ hết cây mầm. Không chỉ không hỗ trợ được, còn muốn đem mọi công sức đạp đổ.
Như tên, pháo trúc là đem gậy trúc vứt vào bên trong chậu than đốt lên, khi trúc nở to ra sẽ tạo ra tiếng vang, mọi người lấy tiếng vang đó làm vui mừng, ngụ ý là nghiênh đón năm mới. Còn có một cách nói khác, đêm 30 hôm nay sẽ có dã thú gọi là "Năm" xuống núi kiếm ăn, mà nhân loại chính là đồ ăn của nó. Đã từng có rất nhiều người trở thành bữa ăn của "Năm", sau đó lại có người vô tình phát hiện, "Năm" rất sợ tiếng vang, khi đốt pháo trúc có thể xua đuổi "Năm", vì thế nhà nào cũng đốt pháo trúc. Từ đây, "Năm" bị dọa sợ chạy vào núi sâu, không dám xuống núi ăn thịt người nữa.
"Năm" chỉ là một truyền thuyết, nó có thật sự tồn tại hay không còn phải chờ thương thảo, bất quá thú hoang sợ pháo ngược lại là sự thật.
Vào buổi sáng sớm, tiếng pháo trúc vang lên không ngừng khiến chó săn bệnh tật đang nằm trên đất sợ tới mức cuộn tròn thân mình kêu lên ô ô, toàn thân run rẩy, không màng vết thương trên thân mình giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng mà thương thế của nó quá nặng, thân thể suy yếu, giãy giụa tại chỗ nửa ngày, miệng còn bị trói, mắt không mở ra, chỉ có thể rên rỉ nhỏ vụn.
Đường Thọ dò ra cái đầu từ trong ổ chăn nhìn nó, thực tốt, còn rất có tinh thần, không giống bộ dáng sắp chết, cũng không biết có thể hay không chịu đựng được mấy hôm.
Càng ngày càng có nhiều nhà đốt pháo, chó săn tựa hồ càng giãy giụa kịch liệt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt dây thừng, nhìn bộ dạng này của nó, Đường Thọ có chút sợ. Đừng nói chó săn quanh năm lăn lộn với chó sói không tiếp xúc với người, cho dù là chó đất được các nông gia nuôi bên người, một khi bị pháo làm cho kinh sợ, cũng có thể phát điên không nhận chủ, nhìn thấy ai gây tổn thương người đó. Mà chó săn này không phải cậu nuôi bên người từ nhỏ, cũng không cùng người thường xuyên chơi đùa, mặc dù bị trọng thương, nếu trên miệng không bị buộc dây thừng, có khi đã dùng hết toàn lực cắn cho cậu một ngụm, không chết không tha.
Ở đời sau, con người cùng dã thú gần như bị ngăn cách, còn không bằng người đã có kinh nghiệm đuổi dã thú, cho nên không trách Đường Thọ nhát gan, trong đầu liền hiện lên đoạn video con chó sau khi bị chấn kinh tấn công con người, người bị cắn đến thương tích đầy mình, thê thảm đáng sợ. Càng nghĩ càng sợ hãi, thế nhưng sợ đến mức chăn cũng không dám đưa tay ra kéo, chỉ sợ kinh động đến chó săn, kích thích thần kinh mẫn cảm của nó, khiến nó phấn khởi cắn người.
Vào thời điểm Đường Thọ bị sợ đến quên cả kêu lên, Hùng Tráng Sơn quay lại, y vừa mở cửa liền nhìn thấy cái chăn Đường Thọ đang đắp bị tuột đến mắt cá chân, cũng không dám duỗi tay kéo, cứ như vậy run lẩy bẩy nhìn chằm chằm chó săn dưới đất, bộ dáng kia thập phần đáng thương.
Bộ dáng này của Đường Thọ khiến trái tim Hùng Tráng Sơn co rút, y đi nhanh vào phòng, tuy tay lấy cái ga giường cũ bao lấy cho săn, nhiều ít cũng ngăn được tiếng vang. Thấy màu đen quen thuộc, chó săn liền thả lỏng, chỉ cuộn tròn thân thể run bần bật.
Sau đó Hùng Tráng Sơn ngồi lên giường đất, một phen lấy chăn đắp lên cho Đường Thọ rồi kéo cả người lẫn chăn vào trong ngực.
"Đừng sợ, không có việc gì, ta đã trở về." Hai tay Hùng Tráng Sơn như xiềng xích gắt gao ôm ở bên hông Đường Thọ, giống như kìm sắt vững chắc, khiến xương sườn Đường Thọ có chút đau. Nhưng vào giờ phút này, đau đớn này ngược lại khiến Đường Thọ thấy an tâm, cậu hận hiện tại Hùng Tráng Sơn không dùng thêm chút lực.
Đường Thọ nằm ở trong lòng Hùng Tráng Sơn một lát, liền chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhìn chó săn mà cũng cảm thấy sợ, cậu thế nhưng đem sự việc ở kiếp trước tự dọa bản thân đến chết khiếp.
Cậu thẹn thùng cúi đầu:"Không có việc gì, ngươi làm xong việc rồi, như thế nào nhanh như vậy?"
"Còn chưa xong, ta nghe thấy tiếng pháo trúc ngày càng vang, liền nghĩ đến chó săn trong phòng, ta sợ nó sợ hãi liền làm tổn thương ngươi, liền chạy nhanh quay lại, không nghĩ tới vẫn là đem ngươi dọa sợ rồi. Là ta về trễ." Hùng Tráng Sơn áy náy nói.
"Không có việc gì." Đường Thọ nói:"Ta ngày thường cũng không có sợ chó, chắc là do không phải nhà mình nuôi nên trong lòng có chút lo lắng."
"Ta đây đem nó sang phòng bếp, hoặc là đem ra bên ngoài?"
"Đừng, để nó lại trong phòng đi, chốc lát ta muốn qua phòng bếp nấu đồ ăn, nó ở trong bếp ta càng sợ hãi. Còn để ở bên ngoài, chúng ta đã vất vả cứu sống nó, dùng tới nhiều thuốc trị thương như vậy, chẳng phải là lãng phí sao." Đường Thọ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không còn sợ hãi, tuy rằng hôm nay tỉnh dậy sớm hơn so với mọi ngày, cậu cũng không tính ngủ thêm nữa, ngủ cũng không ngủ được, lại còn phải làm thật nhiều thức ăn Tết, cũng khá là bận rộn. Nhưng cũng may gia tiên Hùng gia được thờ phụng ở bên nhà Hùng mẫu, bọn họ không cần chuẩn bị đồ thờ cúng gì, bớt được không ít chuyện.
"Ngươi đợi ta một lát, hai ta chút nữa cùng nhau đi ra ngoài." Đường Thọ đứng lên mặc quần áo, sợ Hùng Tráng Sơn đi trước, đem cậu cùng chó săn ở chung một phòng, vội nói.
"Ngươi đừng có gấp, chậm rãi mặc, ta không có đi." Thấy Đường Thọ vội vàng mặc quần áo, Hùng Tráng Sơn đi lên trợ giúp.
Mặc dù không cần chuẩn bị đồ cúng, số thức ăn Đường Thọ phải làm cũng nhiều, làm đồ ăn ngày 30 không thể qua loa.Wattpad: hainguyen 245276 Đồ ăn là vì muốn cầu may mắn, Đường Thọ liền làm sáu món, sáu sáu đại thuận, dấu hiệu tốt.
Ăn qua cơm sáng, nghỉ ngơi một giờ lại gấp không chờ nổi chuẩn bị cơm trưa, cơm chiều, ngày 30 này cơ hồ Đường Thọ đều trải qua ở trong nhà bếp.
Thẳng cho đến khi ăn sủi cảo đêm giao thừa, đốt pháo trúc, hai người mới rảnh rỗi ngồi trên giường đất nóng hầm hập. Bàn đất được chống sang một bên, nhường lại không gian cho giường ngủ, đèn dầu điểm một chút lửa, không quá sáng tỏ, ánh đèn lờ mờ một góc cũng không chiếu sáng đến. Đường Thọ nhìn nó phảng phất như đã qua một thế hệ, lẳng lặng nhìn đến phát ngốc.
Vào 30 Tết năm ngoái, cậu ở nhà ăn sủi cảo đêm Giao thừa, xem Xuân Vãn điên cuồng mà phun tào, trong tay nắm chặt điện thoại di động, để canh giờ đoạt bao lì xì đầu tiên. Năm nay lại ở tại một dị quốc tha hương không tồn tại trong lịch sử, cùng một hán tử đón giao thừa, đây là năm đầu tiên cậu tới nơi này, cũng là năm đầu tiên cậu trải qua cùng Hùng Tráng Sơn, đặc biệt ý nghĩa.
"Phu lang, phu lang... " Hùng Tráng Sơn không biết nói gì đó, gọi Đường Thọ vài tiếng Đường Thọ mới nghe được.
"Làm sao?" Đường Thọ mở miệng hỏi, người liền đổ vào lồng ngực quen thuộc, cậu ngủ trên ngực người này đã thành thói quen, cũng không sợ hãi, tìm một tư thế thoải mái nằm.
Hùng Tráng Sơn không trả lời vấn đề của Đường Thọ, cố gắng hồi phục nhịp tim đang đập nhanh. Vừa rồi y hỏi chuyện Đường Thọ không đáp, Hùng Tráng Sơn liền quay đầu lại nhìn, trong bóng đêm mơ hồ, Đường Thọ lẳng lặng ngồi ở đó, phảng phất như muốn hòa mình vào trong bóng đêm, biến mất không thấy.
Đột nhiên dâng lên bất an làm y sợ hãi, động tác nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng đem người nhét vào trong ngực, tựa hồ chỉ đem người vây khốn hoàn toàn, cậu mới sẽ không biến mất.
"Như thế nào không nói?" Người này đây là có chuyện gì a, đem chính mình kéo vào trong ngực, lại không lên tiếng.
Trong bóng tối Đường Thọ thấy không rõ sắc mặt Hùng Tráng Sơn, còn không biết y đang sợ hãi, nhàn nhã hỏi.
"Phu lang." Hùng Tráng Sơn nói:"Chúng ta ngủ đi."
Loại sự tình này, Hùng Tráng Sơn chưa bao giờ hỏi, đều trực tiếp hành động, hôm nay đây là làm sao vậy, thế nhưng cực kỳ tôn trọng ý kiến của cậu. Trên thực tế là do Đường Thọ suy nghĩ nhiều, Hùng Tráng Sơn không phải đang hỏi, chỉ là thông báo như thường lệ.
"Phu lang, năm nay là năm ý nghĩa nhất đối với ta, bởi vì có ngươi." Thanh âm Hùng Tráng Sơn vì động tình mà cực kỳ từ tính, giọng nói vững vàng nói ở bên tai Đường Thọ cũng sinh ra vài phần gợi cảm.
Nhưng mà Đường Thọ:"....... "
Là được "làm" từ đầu năm đến cuối năm, mới đặc biệt ý nghĩa đi.
A, thực sự là có ý nghĩa khác với tất cả mọi người a!
Màn đêm buông xuống, vạn vật đều yên tĩnh, đêm xuân đã dứt, pháo trúc đã ngừng, ở ngoại viện Hùng gia, bỗng nhiên vang lên hai tiếng "ngao...ngao" của giã thú.Truyện được đăng tại Wattpad: hainguyen245276 Hùng Tráng Sơn đang ngủ say bỗng mở choàng mắt, quay đầu nhìn phu lang đang ngủ say, một tay nhẹ nhàng cầm lấy đoản đao để trên bàn.
Tiếp theo là tiếng chó săn nhẹ giọng đáp lại dù đang bị trói chặt miệng, bên ngoài giống như là yên tâm, sau đó không còn động tĩnh.
Sinh hoạt của năm sau so với năm trước cũng không còn có gì bất đồng, Kim gia cùng Hách gia ở Đông Kinh vẫn như cũ tới Hùng gia nhập hàng, nha hương không có biến động gì, nhưng đế giày bông dần dần thay thế bằng đế giày vải, bạc vẫn như cũ chảy vào túi Hùng gia.
Trong đó, Kim Cẩn Trình lại mời thêm một đống bằng hữu tới đây chơi trượt băng, lúc này đi thêm còn nhiều thêm mấy tiểu nương tử. Các tiểu nương tử này đều rất ngạo kiều lại yếu ớt, mặc dù lúc ở nhà Đường Thọ có chút không hài lòng, nhưng lúc gần đi lại bảo nhà cậu tu sửa nhà ở, đầu xuân sang năm các nàng sẽ trở lại.
Con chó săn trong nhà kia cũng mạng lớn, bụng bị thương nặng như vậy, sau đó còn phát sốt nhẹ, Đường Thọ đi mời lang trung, cho ăn canh uống thuốc, miễn cưỡng chắp vá cuối cùng cũng sống lại. Đương nhiên mấy ngày đầu tiên, Đường Thọ không cho chó săn ăn thức ăn nhà, sợ ảnh hưởng tới vết thương trên bụng, mãi cho tới ngày sau chó săn đói bụng kêu to, vết khâu đã tốt lên nhiều, mới dừng thuốc cho ăn, mặc kệ như thế nào, cũng là sống sót.
Sau khi chó săn tốt lên liền trở lại núi, Đường Thọ còn tưởng rằng nó một đi sẽ không trở lại, không nghĩ tới nửa tháng sau nó đã quay lại, từ đó về sau thường ngốc tại Hùng gia. Ban ngày ở lại Hùng gia, ở trong sân tìm nơi có ánh sáng Mặt Trời sung túc nhất nằm đó ngủ, lười biếng phơi nắng. Khi nhìn thấy Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ cũng không nhiệt tình giống như chó nhà nuôi thấy chủ liền vây quanh trước sau.
Nói chung, phần lớn thời gian túm nó đều nhắm mắt ngủ, ngẫu nhiên có thời điểm không ngủ được cũng lười nhác mà lim dim mắt, tùy ý liếc bọn họ một cái, sau đó tùy tiện vẫy đuôi hai cái, thật sự chỉ có hai cái, giống như nhiều chút sẽ cảm thấy lãng phí.
Chờ đến buổi tối, con chó lười biếng kia sẽ thay đổi chóng mặt, sau khi bọn họ ngủ, nó sẽ nhanh chóng chạy vào trong rừng, biến mất không thấy hình. Khi hừng đông sẽ đúng giờ trở về, Đường Thọ cảm thấy nó rất tra, này có được tính là dùng qua liền vứt, rút ván vô tình, tuy rằng chó nhà cậu chỉ là để làm cảnh.
Đúng rồi, Đường Thọ vì muốn làm nổi bật tính tình chó săn nhà mình còn miễn cưỡng đặt tên. Cái tên này chó săn không thừa nhận, mỗi lần Đường Thọ gọi nó như vậy, nó sẽ đều lập tức nhảy dựng lên, vứt bỏ sự lười nhác nhe răng uy hiếp, sau đó đã bị Hùng Tráng Sơn một tay gấu đánh ngã, hoàn toàn bị vũ lực trấn áp. ???
Không thể không nói, người hung súc sinh cũng sợ. Đại chó săn nhà cậu chỉ cần ở đâu có Hùng Tráng Sơn nó sẽ ngoan như cừu con, cũng biết cáo mượn oai hùm, trở mặt với người khác cực kỳ nhanh, khiến cho Đường Thọ chẳng những không sợ nó, ngược lại cảm thấy chơi với nó rất vui.
Tháng năm bông tuyết tan đi, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, đến ngày lễ ngày mùa hàng năm.
Đều nói nhà Hùng Tráng Sơn giàu có, sau hậu viện không chỉ có heo, dê, còn có mấy mẫu đất Hùng Tráng Sơn đặt mua.
Ba mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng nước.
Những ruộng này không phải là ruộng Hùng gia phân tới, mà là do Hùng Tráng Sơn đặt mua từng chút một. Ruộng nước là do y dùng tiền mua tới, ruộng cạn là do y dùng một thân sức người, khai hoang từng chút một mà có. Ở hiện đại sức người khuyết thiếu, khai hoang là việc hết sức vất vả, rất nhiều biên thùy địa phương, đất hoang được xem là nơi những phạm nhân lưu vong ở. Bọn họ tới nơi đó mỗi ngày kiếm sống bằng việc khai hoang, có thể thấy được khai hoang rất là cực khổ.
Sau khi khai hoang cần phải nuôi dưỡng đất, không thể lập tức trồng cây, lương thực sẽ không được mùa, thường thường cuối mùa chỉ thu được hai ba trăm cân là chuyện bình thường, muốn gia tăng sự phì nhiêu của đất không phải chuyện trong một, hai năm, có khi phải dưỡng ba, bốn năm cũng là bình thường. Cho nên rất nhiều thôn dân sẽ không lựa chọn khai hoang, mệt muốn chết, trồng ra lương thực lại không đủ ăn, còn không bằng đi ra ngoài làm thợ khéo. Còn nữa, vạn nhất coa thiên tai ập đến, liền không thu hoạch được một hạt nào.
Đường Thọ là một hài tử đến từ hậu thế, ăn nhậu chơi bời đều được, việc nhà nông đều không biết làm, cậu thuộc về cái loại mà bảo cậu xuống ruộng nhổ cỏ, cậu liền nhổ hết cây mầm. Không chỉ không hỗ trợ được, còn muốn đem mọi công sức đạp đổ.