Chương 49: Ăn gì? Bổ gì?
Đường Thọ là một người đời sau, đối với máu vẫn có chút sợ, đặc biệt là khi Hùng Tráng Sơn ở ngay trước mặt cậu làm thịt con dê, dùng thanh đao dính đầy máu hù dọa cậu, việc đó để lại bóng ma trong lòng cậu.
Mặc dù không có nói rõ, nhưng đại hán thần kinh thô kia ngày ngày ở chung cũng đã nhìn ra rồi, kỳ thật Hùng Tráng Sơn đối với Đường Thọ xưa nay đều rất tốt, nhưng ở một vài phương diện khác giống như trời sinh khiếm khuyết, bởi vậy Hùng Tráng Sơn liền nhờ Hùng Trụ giúp đỡ.
Hùng Tráng Sơn trừng mắt lên, quát một tiếng "Xếp hàng." Tiếng hò hét lộn xộn của thôn dân trong nháy mắt im bặt, quy củ đứng xếp hàng trước sau, không có một ai dám làm ồn.
Ở đằng sau có người tới chậm, xếp hàng cuối cùng nói:"Mọi người ai cũng đổ xô đi mua, không biết tới lượt ta có còn không?"
Người đứng xếp hàng phía trước trả lời:"Biết nhà Nhị lang hôm nay giết heo, ta chạy lại đây xếp hàng từ sớm, một cân thịt tiện nghi hơn trên trấn mười ba văn không nói, lại bán ngay tại nhà, chất thịt cũng tốt, ta cũng không biết đến lân mình có còn không, năm nay nhờ có phúc của Nhị lang cùng phu lang của y, ta cũng kiếm được chút ít. Ngày thường tiết kiệm cũng thôi đi, nhưng ăn tết, dù sao cũng phải mua chút thịt."
"Nhờ Nhị lang cùng phu lang của y tạo phúc, tiền mua sắm đồ tết năm nay có thể tiết kiệm được không ít." Trong lúc nhất thời, mọi thôn dân đều nói lời hay về Nhị lang, một mặt thật lòng cảm tạ, một mặt cũng là hi vọng đến phiên bọn họ có thể mua thêm được nhiều chút.
Ở trong đội ngũ có một tiểu nương tử tuổi chừng hai mươi, bên tai là tiếng thôn dân đang nghị luận, cụp mắt xuống, tâm sự nặng nề.
Phụ nhân nông gia cũng không có đồ trang sức đáng giá gì, cài một chiếc trâm gỗ, mặc một bộ trang phục thêu hoa kiểu mẫu. Mặc dù ăn mặc rất sáng sủa, son phấn đánh trên mặt cũng dày hơn bình thường, nhưng vẫn khó dấu được vẻ tiều tụy trên mặt.
Khi đến phiên nàng, Hùng Trụ đang bận cũng không ngẩng đầu lên hỏi, nói:"Mua chỗ nào, muốn bao nhiêu?"
Tiểu phụ nhân yên lặng nhìn Hùng Trụ, nửa ngày không nói tiếng nào, viền mắt chậm rãi ươn ướt, nước mắt ngậm nơi vành mắt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đợi một lát cũng không nghe thấy câu trả lời, Hùng Trụ hơi mất kiên nhẫn, bây giờ đến Hùng gia mua thịt không chỉ có người trong thôn, mà còn có cả thôn khác tới mua. Tiện nghi mười ba văn, chỉ mất một chút thời gian đi đường, người nông gia vẫn nguyện ý đến Hùng gia mua. Hùng Trụ đã bận bịu một canh giờ, thời gian uống nước cùng đi nhà vệ sinh cũng không có, lúc này lại gặp phải người làm nỡ thời gian cũng rất là phiền chán.
Ngữ khí hiền lành ngày xưa cũng không còn, nặng nề nói:"Ngươi nhanh lên, rốt cuộc ngươi mua chỗ nào, phía sau ngươi còn rất nhiều người xếp hàng đấy, trời lại rất lạnh..... "
Khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ngữ khí không kiên nhẫn của Hùng Trụ liền dừng lại, hai mắt ngơ ngác mà nhìn phụ nhân trước mặt.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau, quên mất tất cả mọi người xung quanh, nhưng người phía sau lại không chịu được:"Hùng Trụ, ngươi làm gì vậy, nhanh chóng cắt thịt, còn nhìn tiểu nương tử người ta như vậy, cứ như là muốn lấy luôn tiểu nương tử người ta. Ha ha ha.... "
Hùng Trụ ngày thường là một người tuổi trẻ nhiệt tình, cùng với Hùng Tráng Sơn không giống nhau, ở trong thôn nhân duyên không tồi, che nên người xếp hàng mới dám cùng hắn nói giỡn.
Hùng Trụ bị điểm tên, lúc này mới hồi thần, mặt đỏ lên, âm thanh cũng bất giác nhẹ đi, thậm chí trong âm thanh có chút ôn nhu mà chính hắn cũng không biết, ánh mắt mơ hồ nhìn trái nhìn phải, chỉ là không dám nhìn phụ nhân trước mắt.
"Cái kia, ngươi muốn khối thịt nào?" Hùng Trụ nhẹ giọng hỏi.
Thái độ này của hắn khiến phụ nhân kia yên tâm hơn rất nhiều, không còn chút hoảng loạn như lúc mới đến, tâm tình cũng thoải mái lên không ít.
Trên mặt tiểu nương tử sinh ra một chút ý cười, trong ánh mắt cũng có thêm một chút tự tin.
Nàng vươn ngón tay ra chỉ vào một đống xương không ai muốn:"Tam lang, chỗ này nếu ta mua hết, có thể tính tiện nghi cho ta một chút sao?"
Đó là một đống xương sườn nhỏ, có chút dính dớp không quá sạch sẽ, ở đó có không ít thịt, nhưng tuyệt đối không phải chỗ ngon, thôn dân muốn mua đều không mua chỗ này. Loại này chỉ có chó thích gặm xương mới thích, thịt có không mua mua xương cốt làm gì, ăn cũng không đã thèm.
Ánh mắt Hùng Trụ không khống chế được dừng ở trên tay phụ nhân kia, ngón tay phụ nhân bị đông lạnh đến đỏ bừng, này cũng không tính là gì, Hùng Trụ chú ý tới mu bàn tay nàng bị nứt ra. Trước đây khi ở nhà mẹ đẻ, tay tiểu phụ nhân tuy không nói là trắng nõn, nhưng tuyệt đối không nứt nẻ như vậy, không giống như hiện tại, khi vươn tay ra đều không thể phân biệt được là tay nam nhân hay nữ nhân.
Trái tim Hùng Trụ đau đớn như bị kim đâm, hoảng loạn bật thốt lên:"Gã đối với ngươi không tốt?"
Hỏi xong, liền nhìn thấy vành mắt tiểu phụ nhân đỏ lên, Hùng Trụ mới nhận ra mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn lập tức che giấu thất thố, nói liên miên cằn nhằn giải thích:"Trên xương này đã được làm sạch sẽ, tuy vẫn còn dính chút thịt nhưng cũng không nhiều, ăn không được bao nhiêu, không bằng ngươi mua khối thịt này đi, thịt nạc rất nhiều, mà giá cả cũng có thể tiện nghi cho ngươi mấy văn..... "
Tiểu phụ nhân đánh gãy lời nói của Hùng Trụ:"Ta không có tiền."
Nếu là trước đây, Hùng Trụ sẽ không khuyên người khác nên mua khối thịt nào, nhà ai mà không muốn mua chỗ thịt ngon, nhưng đã ngon thì sẽ kèm theo đắt a, nhà ai mà không muốn một đồng tiền có thể bẻ ra làm đôi, nói như vậy liền khó tránh khỏi có chút ghen tị. Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad: hainguyen 245276Mà năm nay, người Hạnh Hoa thôn đều đi theo Hùng gia kiếm được chút tiền lời, đều có thể mua được. Thậm chí mấy người tới xếp hàng sau còn cao giọng nói với mấy người đứng đằng trước phần cho bọn họ chút thịt tốt.
Trong lúc nhất thời đầu óc Hùng Trụ ong ong trống rỗng, những câu này đều là trong lúc nhất thời nói ra, hắn đã quên mất tiểu phụ nhân trước mắt đã gả cho người khác, không còn là bạn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên tại Hạnh Hoa thôn nữa.
"Thực xin lỗi, ta..... " Hùng Trụ ảo não gõ đầu mình một cái, vội vàng xin lỗi.
Tiểu nương tử yếu ớt cười cười:"Không có việc gì, ngươi cũng là vô tâm."
Hùng Trụ không nói chuyện nữa, tâm tình ủ rũ gục đầu xuống, hắn không buồn hé răng đem đống xương cốt không ai muốn để vào trong sọt tre:"Nếu ngươi muốn tất cả đều cho ngươi, liền trả mười năm văn tiền."
Hùng Tráng Sơn vẫn luôn cúi đầu làm việc ở bên cạnh nghe vậy liếc mắt nhìn chỗ xương cốt kia một cái, lúc trước Đường Thọ có nói qua với y, xương cốt không có thịt, thôn dân sẽ không mua, dù là ở trên trấn cũng nửa bán nửa cho, kiếm không được mấy văn tiền. Nhưng nếu không có người mua, vậy liền để lại nấu canh uống, còn nói là bổ sung Canxi.
Những lời này Hùng Tráng Sơn nghe không quá hiểu rõ, nhưng y biết y của phu lang là muốn, lần trước đi lên trấn còn cố ý mua về. Nếu để lại nhà mình ăn, y liền không dóc hết thịt, để lại ít thịt ở mặt trên, khi Hùng Trụ tới, y cũng nói qua, muốn để lại nhà mình ăn, vừa rồi vội, chưa kịp cất vào phòng, liền để bên ngoài.
Chưa từng nghĩ tới, không chỉ có người nhìn trúng, mà còn bị đệ đệ bán với nửa giá đưa cho người khác.
Nhưng Hùng Tráng Sơn cũng không có mở miệng đánh gãy, dưới hầm nhà y để lại ba con vật, muốn ăn xương cốt có rất nhiều, không kém chút xương này.(Hãy ủng hộ bạn editor bằng cách đọc tại Wattpad: hainguyen245276) Còn nữa, y cũng biết tam đệ không phải cố ý, phỏng chừng hiện tại hồn tam đệ còn chưa về lại trên người, làm việc hoàn toàn theo bản năng.
Tiểu phụ nhân nói:"'Cảm ơn ngươi. Ta nghe nói nhà ngươi còn bán dầu đậu nành, hai văn một bát, cho ta một bát, để vào trong cái vại này đi."
Hùng Trụ buông dao, liền vào nhà lấy dầu cho tiểu phụ nhân.
"Ca phu, cái vại này bao chén mới có thể chứa đầy, thiếu bao nhiêu tiền ta sẽ bổ sung."
Vại phụ nhân mang đến không lớn, ba-bốn bát liền đầy, cũng không thật sự muốn tiền của Hùng Trụ, chỉ là tò mò muốn biết.
Liền thấy hắn đưa vại dầu cho một tiểu nương tử xinh đẹp nhất trong thôn, khi tiểu nương tử duỗi tay nhận lấy, đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Hùng Trụ, ánh mắt không cần nói cũng biết có bao nhiêu ý vị. Quả nhiên, khi hai người truyền nhau cái vại, đôi tay có chút ngoài ý muốn cọ sát vào nhau.
Mặt Hùng Trụ nhất thời đỏ bừng, mà tiểu nương tử cũng ngại ngùng, nhưng Đường Thọ cảm thấy có chút không thích hợp.
Không khí ái muội còn đang quanh quẩn giữa hai người, oanh oanh liệt liệt thiêu đốt, một giây sau, liền bị một bàn tay đánh đổ, vại đừng dầu lăn lộn trên đất, đổ mất một nửa.
"Ngươi.... " Hùng Trụ ngẩng đầu muốn lý luận, sau thấy người tới là lão tứ Trần gia, cũng chính là lang quân của tiểu nương tử hiện tại, âm thanh liền im bặt.
Ngược lại là tiểu phụ nhân ai nha một tiếng, đem vại đựng dầu rơi ở dưới đất nhặt lên, nhìn bên trong vẫn còn nửa vại dầu, khẳng định so với hai đồng tiền nàng muốn mua còn nhiều hơn, lúc này mới yên tâm.
Trần Tứ lôi kéo cánh tay nương tử, đem người từ trên mặt đất mạnh bạo mà kéo dậy:"Các ngươi vừa nãy là đang làm cái gì? Ta còn chưa có chết, liền dám ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình."
Tiểu phụ nhân kinh hoàng mà giải thích:"Chúng ta không có, ta và tam lang không hề làm gì cả, mới vừa, chính là.... Chính là bất ngờ, chúng ta không phải cố ý va vào nhau."
Đường Thọ còn kém lấy tay che mắt, cô gái này là ngu thật hay là giả vờ ngu xuẩn, chuyện như vậy cũng có thể nói ra trước mặt một đám người. Vốn là chuyện chỉ có hai người biết, coi như không có gì, vừa nói ra như vậy, liền trở thành cái gì. Nam nhân nhà ai có thể nhịn chứ?
"Hảo a, ngươi dám khinh bạc nương tử ta!" Trần Tứ căn bản không để Hùng Trụ biện giải, đi lên muốn cho Hùng Trụ một quyền.
Bị gã đột nhiên làm khó dễ, Hùng Trụ không có chuẩn bị, lâm vào bị động, trơ mắt nhìn cú đấm sắp hạ cánh vào mắt phải của mình. Khi cú đấm đi được nửa đường, liền được Hùng Tráng Sơn chặn lại. Hùng Tráng Sơn cầm lấy cánh tay Trần Tứ, lôi kéo đẩy một cái, mắt thấy không dùng lực, liền đem người đẩy ngã xuống đất.
Trần Tứ chật vật bò dậy, còn muốn đánh tiếp, Hùng Tráng Sơn với tay, cầm đoản đao đang chặt thịt bên cạnh, đem bổ vào một đoạn xương, đoạn xương bị chia làm hai nửa.
Giọng nói uy hiếp của Hùng Tráng Sơn vang lên:"Ngươi muốn ở trước nhà Hùng Tráng Sơn ta gây sự?"
Hùng Tráng Sơn?
Trần Tứ vô ý thức nuốt nước miếng, Hùng Tráng Sơn đại danh đỉnh đỉnh, hành động "vĩ đại" đã có rất nhiều, uy danh vang xa mấy thôn đều biết.
Nhìn đoản đao sáng bóng có thể soi gương được trong tay y, gã cũng không dám cứng đối cứng, cơn giận này cứ chặn ngang ở trong ngực gã, nuốt không được, nhổ ra không xong, quả thực là nghẹn chết gã.
Trần Tứ quay đầu túm lấy cánh tay nương tử, nổi giận đùng đùng nói:"Nhanh cùng ta đi về nhà, ta liền biết ngươi lần này cãi nhau với ta chạy về nhà mẹ đẻ chỉ là cái cớ mà. Có phải hay không hiện tại nghe nói Hùng gia phát đạt, liền không biết xấu hổ mà muốn nối lại tình xưa. Ngươi đừng quên, lúc trước là ngươi ghét bỏ Hùng gia nghèo, lựa chọn theo ta. Hiện tại tuy rằng lão Trần ta kém Hùng gia, nhưng ngươi đừng quên, ngươi vẫn là nương tử ta, dám lén lút tình tứ sau lưng ta!"
Tiểu phụ nhân kia thế nhưng không có ngoan ngoãn đi theo Trần Tứ, ngược lại còn ngu xuẩn tới mức tận cùng, cố gắng đổ thêm dầu vào lửa:"Ta không có, ta và Tam lang trước nay không có duyên phận, cũng không phải ta ghét bỏ nhà Tam lang nghèo. Còn vừa nãy, chỉ thật sự là không cẩn thận đụng vào nhau." Dạ vâng, chị rất tỉnh và xinh gái ???
"Tam lang?" Trần Tứ tức điên.
"Lang" là tôn xưng của nam nhân tại Dục triều, chỉ dành cho người thân trong gia đình xưng hô, người trong thôn đều là thêm thứ tự được sinh ra đằng sau dòng họ, nếu muốn gọi ai đó thì chỉ cần gọi tên kèm theo thứ tự khi được sinh ra.
"Ngươi gọi đến là thân mật a!" Trần Tứ tức đến cả người đều run rẩy, gò má giống như có một ngọn gió vô hình hung hăng táp qua khiến cho sưng lên, gã phảng phất nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người quanh quẩn bên tai, gã giơ tay tát một cái vào mặt phụ nhân, khiến nàng ngã trên mặt đất:"Tiện nhân."
Trần Tứ đoạt lấy vại đựng dầu trong tay nàng, nhét vào trong giỏ trúc, sau đó nắm tóc nàng với ý đồ muốn kéo nàng đi.
"Ở trước mặt ta mặc đồ trắng như nhà có tang, còn đến trước mặt người hán tử khác lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khi trở về xem ta trừng trị ngươi ra sao."
Tiểu phụ nhân chật vật trên mặt đất bị kéo tóc tha đi, không đến hai bước liền chảy nước mắt nước mũi, nàng một bên liều mạng gỡ tóc ra khỏi tay Trần Tứ, một bên đối với Hùng Trụ kêu cứu:"Tam lang, cứu ta."
Nhìn người ngày xưa mình thích, mong mà không được bị đối xử như vậy, Hùng Trụ làm sao nhịn được, liền tiến lên đem tiểu phụ nhân cứu ra, cái gì cũng không nhìn liền giấu ra sau lưng mình:"Nàng là nương tử ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Trần Tứ giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng nhìn Hùng Tráng Sơn hung ác đứng ở kia, gã cũng không dám làm ra chuyện gì.
Đúng lúc này, mẹ cùng a phụ của tiểu nương tử kia cùng mấy huynh đệ được thôn dân báo tin, biết được tam nương nhà mình đi mua thịt, lại bị Trần Tứ đánh đập, lập tức chạy ra.
Mấy huynh đệ này của nàng bất chấp tất cả mà gào lên:"Ngươi muốn làm gì, còn muốn đánh Tam muội không thành! Ta liền nói trên người Tam muội đều như thế nào đều là thương tích, có phải hay không đều là do ngươi đánh nàng?"
Trần Tứ nhìn người nhà nàng, lại nhìn Hùng Trụ, cả người run rẩy:"Tốt, tốt, tốt, người Vương gia các ngươi rất tốt.... " Trần Tứ xoay người liền đi, nhưng nhìn bóng lưng kia giống như có thể chết bất cứ lúc nào.
Người toàn thôn đều tụ tập ở đây xem trò vui, đối với thanh danh của Hùng Trụ thật sự không tốt, Đường Thọ liền đem người mời vào trong nhà.
Mới vừa vào phòng, Vương mẫu liền ôm Vương tam nương tử gào khóc:"Vương tam nương tử thật khổ a, là ta hại ngươi, lẽ ra trước đây ta không nên ngại bần ham phú, lấy cái chết bức ngươi lấy Trần Tứ kia."
Vương mẫu một bên oa oa khóc lớn, một bên trộm nhìn biểu tình của Hùng Trụ:"Mẹ làm sao cũng không nghĩ tới, tên Trần Tứ kia là một con thú đội lốt người, căn bản không coi con là người, trước cửa cười nói đóng cửa lại ra tay đánh người như vậy. Đều là lỗi của mẹ a, lúc trước là mẹ bức ngươi!"
Vương mẫu khóc trầm bổng du dương, Đường Thọ cũng nghe rõ, nghĩ tới Tam nương tử Vương gia cùng Hùng Trụ hẳn là thanh mai trúc mã, chỉ là khi đó Hùng gia nghèo, không lọt nổi mắt xanh của Vương gia, liền đem tam nương tử gả cho Trần Tứ. (Đúng là không có cực phẩm nhất, chỉ có cực phẩm hơn????)
Mặc dù không có nói rõ, nhưng đại hán thần kinh thô kia ngày ngày ở chung cũng đã nhìn ra rồi, kỳ thật Hùng Tráng Sơn đối với Đường Thọ xưa nay đều rất tốt, nhưng ở một vài phương diện khác giống như trời sinh khiếm khuyết, bởi vậy Hùng Tráng Sơn liền nhờ Hùng Trụ giúp đỡ.
Hùng Tráng Sơn trừng mắt lên, quát một tiếng "Xếp hàng." Tiếng hò hét lộn xộn của thôn dân trong nháy mắt im bặt, quy củ đứng xếp hàng trước sau, không có một ai dám làm ồn.
Ở đằng sau có người tới chậm, xếp hàng cuối cùng nói:"Mọi người ai cũng đổ xô đi mua, không biết tới lượt ta có còn không?"
Người đứng xếp hàng phía trước trả lời:"Biết nhà Nhị lang hôm nay giết heo, ta chạy lại đây xếp hàng từ sớm, một cân thịt tiện nghi hơn trên trấn mười ba văn không nói, lại bán ngay tại nhà, chất thịt cũng tốt, ta cũng không biết đến lân mình có còn không, năm nay nhờ có phúc của Nhị lang cùng phu lang của y, ta cũng kiếm được chút ít. Ngày thường tiết kiệm cũng thôi đi, nhưng ăn tết, dù sao cũng phải mua chút thịt."
"Nhờ Nhị lang cùng phu lang của y tạo phúc, tiền mua sắm đồ tết năm nay có thể tiết kiệm được không ít." Trong lúc nhất thời, mọi thôn dân đều nói lời hay về Nhị lang, một mặt thật lòng cảm tạ, một mặt cũng là hi vọng đến phiên bọn họ có thể mua thêm được nhiều chút.
Ở trong đội ngũ có một tiểu nương tử tuổi chừng hai mươi, bên tai là tiếng thôn dân đang nghị luận, cụp mắt xuống, tâm sự nặng nề.
Phụ nhân nông gia cũng không có đồ trang sức đáng giá gì, cài một chiếc trâm gỗ, mặc một bộ trang phục thêu hoa kiểu mẫu. Mặc dù ăn mặc rất sáng sủa, son phấn đánh trên mặt cũng dày hơn bình thường, nhưng vẫn khó dấu được vẻ tiều tụy trên mặt.
Khi đến phiên nàng, Hùng Trụ đang bận cũng không ngẩng đầu lên hỏi, nói:"Mua chỗ nào, muốn bao nhiêu?"
Tiểu phụ nhân yên lặng nhìn Hùng Trụ, nửa ngày không nói tiếng nào, viền mắt chậm rãi ươn ướt, nước mắt ngậm nơi vành mắt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đợi một lát cũng không nghe thấy câu trả lời, Hùng Trụ hơi mất kiên nhẫn, bây giờ đến Hùng gia mua thịt không chỉ có người trong thôn, mà còn có cả thôn khác tới mua. Tiện nghi mười ba văn, chỉ mất một chút thời gian đi đường, người nông gia vẫn nguyện ý đến Hùng gia mua. Hùng Trụ đã bận bịu một canh giờ, thời gian uống nước cùng đi nhà vệ sinh cũng không có, lúc này lại gặp phải người làm nỡ thời gian cũng rất là phiền chán.
Ngữ khí hiền lành ngày xưa cũng không còn, nặng nề nói:"Ngươi nhanh lên, rốt cuộc ngươi mua chỗ nào, phía sau ngươi còn rất nhiều người xếp hàng đấy, trời lại rất lạnh..... "
Khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ngữ khí không kiên nhẫn của Hùng Trụ liền dừng lại, hai mắt ngơ ngác mà nhìn phụ nhân trước mặt.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau, quên mất tất cả mọi người xung quanh, nhưng người phía sau lại không chịu được:"Hùng Trụ, ngươi làm gì vậy, nhanh chóng cắt thịt, còn nhìn tiểu nương tử người ta như vậy, cứ như là muốn lấy luôn tiểu nương tử người ta. Ha ha ha.... "
Hùng Trụ ngày thường là một người tuổi trẻ nhiệt tình, cùng với Hùng Tráng Sơn không giống nhau, ở trong thôn nhân duyên không tồi, che nên người xếp hàng mới dám cùng hắn nói giỡn.
Hùng Trụ bị điểm tên, lúc này mới hồi thần, mặt đỏ lên, âm thanh cũng bất giác nhẹ đi, thậm chí trong âm thanh có chút ôn nhu mà chính hắn cũng không biết, ánh mắt mơ hồ nhìn trái nhìn phải, chỉ là không dám nhìn phụ nhân trước mắt.
"Cái kia, ngươi muốn khối thịt nào?" Hùng Trụ nhẹ giọng hỏi.
Thái độ này của hắn khiến phụ nhân kia yên tâm hơn rất nhiều, không còn chút hoảng loạn như lúc mới đến, tâm tình cũng thoải mái lên không ít.
Trên mặt tiểu nương tử sinh ra một chút ý cười, trong ánh mắt cũng có thêm một chút tự tin.
Nàng vươn ngón tay ra chỉ vào một đống xương không ai muốn:"Tam lang, chỗ này nếu ta mua hết, có thể tính tiện nghi cho ta một chút sao?"
Đó là một đống xương sườn nhỏ, có chút dính dớp không quá sạch sẽ, ở đó có không ít thịt, nhưng tuyệt đối không phải chỗ ngon, thôn dân muốn mua đều không mua chỗ này. Loại này chỉ có chó thích gặm xương mới thích, thịt có không mua mua xương cốt làm gì, ăn cũng không đã thèm.
Ánh mắt Hùng Trụ không khống chế được dừng ở trên tay phụ nhân kia, ngón tay phụ nhân bị đông lạnh đến đỏ bừng, này cũng không tính là gì, Hùng Trụ chú ý tới mu bàn tay nàng bị nứt ra. Trước đây khi ở nhà mẹ đẻ, tay tiểu phụ nhân tuy không nói là trắng nõn, nhưng tuyệt đối không nứt nẻ như vậy, không giống như hiện tại, khi vươn tay ra đều không thể phân biệt được là tay nam nhân hay nữ nhân.
Trái tim Hùng Trụ đau đớn như bị kim đâm, hoảng loạn bật thốt lên:"Gã đối với ngươi không tốt?"
Hỏi xong, liền nhìn thấy vành mắt tiểu phụ nhân đỏ lên, Hùng Trụ mới nhận ra mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn lập tức che giấu thất thố, nói liên miên cằn nhằn giải thích:"Trên xương này đã được làm sạch sẽ, tuy vẫn còn dính chút thịt nhưng cũng không nhiều, ăn không được bao nhiêu, không bằng ngươi mua khối thịt này đi, thịt nạc rất nhiều, mà giá cả cũng có thể tiện nghi cho ngươi mấy văn..... "
Tiểu phụ nhân đánh gãy lời nói của Hùng Trụ:"Ta không có tiền."
Nếu là trước đây, Hùng Trụ sẽ không khuyên người khác nên mua khối thịt nào, nhà ai mà không muốn mua chỗ thịt ngon, nhưng đã ngon thì sẽ kèm theo đắt a, nhà ai mà không muốn một đồng tiền có thể bẻ ra làm đôi, nói như vậy liền khó tránh khỏi có chút ghen tị. Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad: hainguyen 245276Mà năm nay, người Hạnh Hoa thôn đều đi theo Hùng gia kiếm được chút tiền lời, đều có thể mua được. Thậm chí mấy người tới xếp hàng sau còn cao giọng nói với mấy người đứng đằng trước phần cho bọn họ chút thịt tốt.
Trong lúc nhất thời đầu óc Hùng Trụ ong ong trống rỗng, những câu này đều là trong lúc nhất thời nói ra, hắn đã quên mất tiểu phụ nhân trước mắt đã gả cho người khác, không còn là bạn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên tại Hạnh Hoa thôn nữa.
"Thực xin lỗi, ta..... " Hùng Trụ ảo não gõ đầu mình một cái, vội vàng xin lỗi.
Tiểu nương tử yếu ớt cười cười:"Không có việc gì, ngươi cũng là vô tâm."
Hùng Trụ không nói chuyện nữa, tâm tình ủ rũ gục đầu xuống, hắn không buồn hé răng đem đống xương cốt không ai muốn để vào trong sọt tre:"Nếu ngươi muốn tất cả đều cho ngươi, liền trả mười năm văn tiền."
Hùng Tráng Sơn vẫn luôn cúi đầu làm việc ở bên cạnh nghe vậy liếc mắt nhìn chỗ xương cốt kia một cái, lúc trước Đường Thọ có nói qua với y, xương cốt không có thịt, thôn dân sẽ không mua, dù là ở trên trấn cũng nửa bán nửa cho, kiếm không được mấy văn tiền. Nhưng nếu không có người mua, vậy liền để lại nấu canh uống, còn nói là bổ sung Canxi.
Những lời này Hùng Tráng Sơn nghe không quá hiểu rõ, nhưng y biết y của phu lang là muốn, lần trước đi lên trấn còn cố ý mua về. Nếu để lại nhà mình ăn, y liền không dóc hết thịt, để lại ít thịt ở mặt trên, khi Hùng Trụ tới, y cũng nói qua, muốn để lại nhà mình ăn, vừa rồi vội, chưa kịp cất vào phòng, liền để bên ngoài.
Chưa từng nghĩ tới, không chỉ có người nhìn trúng, mà còn bị đệ đệ bán với nửa giá đưa cho người khác.
Nhưng Hùng Tráng Sơn cũng không có mở miệng đánh gãy, dưới hầm nhà y để lại ba con vật, muốn ăn xương cốt có rất nhiều, không kém chút xương này.(Hãy ủng hộ bạn editor bằng cách đọc tại Wattpad: hainguyen245276) Còn nữa, y cũng biết tam đệ không phải cố ý, phỏng chừng hiện tại hồn tam đệ còn chưa về lại trên người, làm việc hoàn toàn theo bản năng.
Tiểu phụ nhân nói:"'Cảm ơn ngươi. Ta nghe nói nhà ngươi còn bán dầu đậu nành, hai văn một bát, cho ta một bát, để vào trong cái vại này đi."
Hùng Trụ buông dao, liền vào nhà lấy dầu cho tiểu phụ nhân.
"Ca phu, cái vại này bao chén mới có thể chứa đầy, thiếu bao nhiêu tiền ta sẽ bổ sung."
Vại phụ nhân mang đến không lớn, ba-bốn bát liền đầy, cũng không thật sự muốn tiền của Hùng Trụ, chỉ là tò mò muốn biết.
Liền thấy hắn đưa vại dầu cho một tiểu nương tử xinh đẹp nhất trong thôn, khi tiểu nương tử duỗi tay nhận lấy, đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Hùng Trụ, ánh mắt không cần nói cũng biết có bao nhiêu ý vị. Quả nhiên, khi hai người truyền nhau cái vại, đôi tay có chút ngoài ý muốn cọ sát vào nhau.
Mặt Hùng Trụ nhất thời đỏ bừng, mà tiểu nương tử cũng ngại ngùng, nhưng Đường Thọ cảm thấy có chút không thích hợp.
Không khí ái muội còn đang quanh quẩn giữa hai người, oanh oanh liệt liệt thiêu đốt, một giây sau, liền bị một bàn tay đánh đổ, vại đừng dầu lăn lộn trên đất, đổ mất một nửa.
"Ngươi.... " Hùng Trụ ngẩng đầu muốn lý luận, sau thấy người tới là lão tứ Trần gia, cũng chính là lang quân của tiểu nương tử hiện tại, âm thanh liền im bặt.
Ngược lại là tiểu phụ nhân ai nha một tiếng, đem vại đựng dầu rơi ở dưới đất nhặt lên, nhìn bên trong vẫn còn nửa vại dầu, khẳng định so với hai đồng tiền nàng muốn mua còn nhiều hơn, lúc này mới yên tâm.
Trần Tứ lôi kéo cánh tay nương tử, đem người từ trên mặt đất mạnh bạo mà kéo dậy:"Các ngươi vừa nãy là đang làm cái gì? Ta còn chưa có chết, liền dám ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình."
Tiểu phụ nhân kinh hoàng mà giải thích:"Chúng ta không có, ta và tam lang không hề làm gì cả, mới vừa, chính là.... Chính là bất ngờ, chúng ta không phải cố ý va vào nhau."
Đường Thọ còn kém lấy tay che mắt, cô gái này là ngu thật hay là giả vờ ngu xuẩn, chuyện như vậy cũng có thể nói ra trước mặt một đám người. Vốn là chuyện chỉ có hai người biết, coi như không có gì, vừa nói ra như vậy, liền trở thành cái gì. Nam nhân nhà ai có thể nhịn chứ?
"Hảo a, ngươi dám khinh bạc nương tử ta!" Trần Tứ căn bản không để Hùng Trụ biện giải, đi lên muốn cho Hùng Trụ một quyền.
Bị gã đột nhiên làm khó dễ, Hùng Trụ không có chuẩn bị, lâm vào bị động, trơ mắt nhìn cú đấm sắp hạ cánh vào mắt phải của mình. Khi cú đấm đi được nửa đường, liền được Hùng Tráng Sơn chặn lại. Hùng Tráng Sơn cầm lấy cánh tay Trần Tứ, lôi kéo đẩy một cái, mắt thấy không dùng lực, liền đem người đẩy ngã xuống đất.
Trần Tứ chật vật bò dậy, còn muốn đánh tiếp, Hùng Tráng Sơn với tay, cầm đoản đao đang chặt thịt bên cạnh, đem bổ vào một đoạn xương, đoạn xương bị chia làm hai nửa.
Giọng nói uy hiếp của Hùng Tráng Sơn vang lên:"Ngươi muốn ở trước nhà Hùng Tráng Sơn ta gây sự?"
Hùng Tráng Sơn?
Trần Tứ vô ý thức nuốt nước miếng, Hùng Tráng Sơn đại danh đỉnh đỉnh, hành động "vĩ đại" đã có rất nhiều, uy danh vang xa mấy thôn đều biết.
Nhìn đoản đao sáng bóng có thể soi gương được trong tay y, gã cũng không dám cứng đối cứng, cơn giận này cứ chặn ngang ở trong ngực gã, nuốt không được, nhổ ra không xong, quả thực là nghẹn chết gã.
Trần Tứ quay đầu túm lấy cánh tay nương tử, nổi giận đùng đùng nói:"Nhanh cùng ta đi về nhà, ta liền biết ngươi lần này cãi nhau với ta chạy về nhà mẹ đẻ chỉ là cái cớ mà. Có phải hay không hiện tại nghe nói Hùng gia phát đạt, liền không biết xấu hổ mà muốn nối lại tình xưa. Ngươi đừng quên, lúc trước là ngươi ghét bỏ Hùng gia nghèo, lựa chọn theo ta. Hiện tại tuy rằng lão Trần ta kém Hùng gia, nhưng ngươi đừng quên, ngươi vẫn là nương tử ta, dám lén lút tình tứ sau lưng ta!"
Tiểu phụ nhân kia thế nhưng không có ngoan ngoãn đi theo Trần Tứ, ngược lại còn ngu xuẩn tới mức tận cùng, cố gắng đổ thêm dầu vào lửa:"Ta không có, ta và Tam lang trước nay không có duyên phận, cũng không phải ta ghét bỏ nhà Tam lang nghèo. Còn vừa nãy, chỉ thật sự là không cẩn thận đụng vào nhau." Dạ vâng, chị rất tỉnh và xinh gái ???
"Tam lang?" Trần Tứ tức điên.
"Lang" là tôn xưng của nam nhân tại Dục triều, chỉ dành cho người thân trong gia đình xưng hô, người trong thôn đều là thêm thứ tự được sinh ra đằng sau dòng họ, nếu muốn gọi ai đó thì chỉ cần gọi tên kèm theo thứ tự khi được sinh ra.
"Ngươi gọi đến là thân mật a!" Trần Tứ tức đến cả người đều run rẩy, gò má giống như có một ngọn gió vô hình hung hăng táp qua khiến cho sưng lên, gã phảng phất nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người quanh quẩn bên tai, gã giơ tay tát một cái vào mặt phụ nhân, khiến nàng ngã trên mặt đất:"Tiện nhân."
Trần Tứ đoạt lấy vại đựng dầu trong tay nàng, nhét vào trong giỏ trúc, sau đó nắm tóc nàng với ý đồ muốn kéo nàng đi.
"Ở trước mặt ta mặc đồ trắng như nhà có tang, còn đến trước mặt người hán tử khác lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khi trở về xem ta trừng trị ngươi ra sao."
Tiểu phụ nhân chật vật trên mặt đất bị kéo tóc tha đi, không đến hai bước liền chảy nước mắt nước mũi, nàng một bên liều mạng gỡ tóc ra khỏi tay Trần Tứ, một bên đối với Hùng Trụ kêu cứu:"Tam lang, cứu ta."
Nhìn người ngày xưa mình thích, mong mà không được bị đối xử như vậy, Hùng Trụ làm sao nhịn được, liền tiến lên đem tiểu phụ nhân cứu ra, cái gì cũng không nhìn liền giấu ra sau lưng mình:"Nàng là nương tử ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Trần Tứ giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng nhìn Hùng Tráng Sơn hung ác đứng ở kia, gã cũng không dám làm ra chuyện gì.
Đúng lúc này, mẹ cùng a phụ của tiểu nương tử kia cùng mấy huynh đệ được thôn dân báo tin, biết được tam nương nhà mình đi mua thịt, lại bị Trần Tứ đánh đập, lập tức chạy ra.
Mấy huynh đệ này của nàng bất chấp tất cả mà gào lên:"Ngươi muốn làm gì, còn muốn đánh Tam muội không thành! Ta liền nói trên người Tam muội đều như thế nào đều là thương tích, có phải hay không đều là do ngươi đánh nàng?"
Trần Tứ nhìn người nhà nàng, lại nhìn Hùng Trụ, cả người run rẩy:"Tốt, tốt, tốt, người Vương gia các ngươi rất tốt.... " Trần Tứ xoay người liền đi, nhưng nhìn bóng lưng kia giống như có thể chết bất cứ lúc nào.
Người toàn thôn đều tụ tập ở đây xem trò vui, đối với thanh danh của Hùng Trụ thật sự không tốt, Đường Thọ liền đem người mời vào trong nhà.
Mới vừa vào phòng, Vương mẫu liền ôm Vương tam nương tử gào khóc:"Vương tam nương tử thật khổ a, là ta hại ngươi, lẽ ra trước đây ta không nên ngại bần ham phú, lấy cái chết bức ngươi lấy Trần Tứ kia."
Vương mẫu một bên oa oa khóc lớn, một bên trộm nhìn biểu tình của Hùng Trụ:"Mẹ làm sao cũng không nghĩ tới, tên Trần Tứ kia là một con thú đội lốt người, căn bản không coi con là người, trước cửa cười nói đóng cửa lại ra tay đánh người như vậy. Đều là lỗi của mẹ a, lúc trước là mẹ bức ngươi!"
Vương mẫu khóc trầm bổng du dương, Đường Thọ cũng nghe rõ, nghĩ tới Tam nương tử Vương gia cùng Hùng Trụ hẳn là thanh mai trúc mã, chỉ là khi đó Hùng gia nghèo, không lọt nổi mắt xanh của Vương gia, liền đem tam nương tử gả cho Trần Tứ. (Đúng là không có cực phẩm nhất, chỉ có cực phẩm hơn????)