Chương 30: Đại lý độc quyền tại Đông Kinh
?? Khóc ròng một dòng sông. Edit được một nửa rồi, vô tình bấm thoát ra thôi, quay trở lại đã trở về mức 0. Cả một buổi trưa gõ chữ của tôi. Aaaaaaaaaaaaa?????
______
Sáng sớm, tiếng gõ cửa Hùng gia vang lên, đêm qua cả một đêm không được ngủ ngon Đường Thọ muốn ngủ thêm cũng không được.
Đường Thọ ngáp một cái, chống đỡ cơn buồn ngủ nói:"Chì là hiểu lầm thôi, không có chuyện gì, ngươi xem nhị lang nhà ta vẫn đang hảo hảo ở nhà đây không phải sao. Bất quá vẫn là phải cảm tạ ngươi hỗ trợ, tiền này vẫn là nhanh chóng mang về đi, trong nhà ngươi cũng không dư dả, để cho người trong nhà mua thịt ăn."
Chuyện phát sinh đêm qua lý chính cũng ở đó, biết hết toàn bộ tình huống. Qua một đêm toàn bộ thôn dân đều biết. Trong thôn có không ít người ghen ghét với Hùng gia, lúc này chỉ ôm cánh tay chờ xem kịch vui. Nhưng trong đó, những người đến Hùng gia nhập hàng lại hết sức lo lắng cho Hùng Tráng Sơn, sáng sớm đều có mấy nhà qua hỏi chuyện.
Có nhà đưa đồ đạc (có thể bán lấy tiền), có nhà đưa mấy đồng tiền, không quản nhiều ít đều không có ai đi tay không, điều này khiến Đường Thọ rất bất ngờ.
Hơn tháng trước, thôn dân đối với Hùng Tráng Sơn một bộ đều là e sợ chạy trốn không kịp, bây giờ nghe Hùng Tráng Sơn gặp nạn đều tích cực chủ động vươn tay viện trợ, tuy rằng cuối cùng không có cần đến nhưng phần tâm ý này lại khiến Đường Thọ rất là cảm động.
Xem ra thôn dân Hạnh Hoa thôn chỉ có chút nghèo, có một số người thích chiếm tiện nghi nhỏ cùng tưởng nặng. Nhưng tổng thể mà nói vẫn rất là tốt, hiểu được cảm ơn, vẫn có thể kéo lên được. Sau đó bồi dưỡng tốt, nói không chừng có thể trở thành trợ thủ cho Hùng Tráng Sơn.
Trên bàn đồng tiền không nhiều, khả năng chỉ mấy trăm văn, mà đối với người trước mặt, đây cơ hồ đã móc rỗng hơn một nửa Thái gia.
Thái Học ngượng ngùng cười cười:"Hơi ít, Hùng phu lang ngươi đừng ghét bỏ, ta nghe lý chính nói, nhà ngươi cần nộp mười lượng bạc tiền phạt, mấy trăm văn của ta như muối bỏ bể, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có, ngươi cứ cầm trước, có thể thêm một văn cũng tốt."
Mười lượng bạc, tại Hạnh Hoa thôn là một bút bạc lớn, ngay cả La gia bán đậu phụ cũng không nhất định có thể lấy ra được. Thái Học không tin nhà Hùng gia có, hắn nhìn sinh hoạt của Hùng gia trải qua cũng không quá thoải mái.
"Không phải khách khí với ngươi, mà là đã giải quyết, thật sự không cần, nếu không ta bây giờ còn có thể đứng đây sao, đã sớm đi chung quanh mượn tiền."
"A? Đã giao xong mười lượng bạc sao?" Thái Học không tin được hỏi.
Đường Thọ tránh nặng tìm nhẹ nói:"Là trong nha môn nhầm, không cần phạt tiền, bù đắp thuế là tốt rồi."
"Ha, là như vậy à." Nếu chỉ là nộp thuế thì Hùng gia hoàn toàn có thể nộp lên. Thái Học cẩn thận từng ly từng tý thu lại đồng tiền trên bàn ôm vào lòng, cẩn thận đúc vào túi, kéo cổ áo:"Đã như vậy ta liền đi trước, ngày hôm nay nhà ngươi không tiện làm điểm tâm, ta phải chạy qua Tôn gia bên kia nhập hàng, đường khá xa xôi, trời không còn sớm."
"Được, ngươi mau đi đi."
Thái Học vội vàng chạy đi, lại thêm mấy sóng người nữa đến, trong đó có mấy người đơn thuần là đến xem trò vui. Đứng ngoài gõ cửa khi thấy người mở là Hùng Tráng Sơn, không đợi nói chuyện, trước tiên liền chột dạ, sợ tè ra quần bò đi.
Những người này mặc dù Đường Thọ không đuổi theo mắng một trận nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, sau này có chuyện tốt gì tuyệt đối không để họ dính vào.
Khiến Đường Thọ bất ngờ chính là Tứ nương tử Hùng gia cùng Tôn Hoài cũng tới đây, sinh ý trong nhà mấy trăm văn một ngày cũng không làm.
Nguyên lai khi tin tức truyền đến Tôn gia, Hùng tứ nương tử không quản đến người Tôn gia không vui, chính mình làm chủ ngừng một ngày sinh ý liền chạy đến.
Trên người mang theo toàn bộ vốn riêng những ngày này kiếm được, Đường Thọ đồng dạng cũng không nhận, mời bọn họ uống chén trà mật ong rồi tiễn người đi.
Tuy rằng không thể ngủ nướng, trong lòng lại ấm áp, tâm ý người dân khi hoạn nạn, Đường Thọ phi thường quý trọng.
"Nhị lang, những người này chúng ta phải nhớ kĩ, sau này có thể kéo họ một chút."
Hùng Tráng Sơn nói:"Có thể."
"Đầu heo kia trong nhà cũng đã lớn, chờ người họ Kim đi chúng ta liền đem nó lôi ra thịt, bán cho thôn dân giá tiện nghi chút, xem như là cảm kích đối với bọn họ."
"Được."
Giữa trưa, thời điểm ánh sáng sung túc nhất, Kim Cẩn Trình mang theo đội hộ vệ chật vật quay về Hùng gia. Không thể không nói tiểu lang quân Kim Cẩn Trình luyện được một bộ da mặt cực dày, lặng thinh không đề cập đến tới sự tình kinh sợ ngày hôm qua, cười híp mắt phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hùng nhị lang, ngươi làm sao không nói sớm ngươi là thủ hạ xuất ngũ của Vương gia, nếu nói sớm, mấy người ấy đã không dám tùy ý ra tay rồi.".
Đường Thọ tựa người trên cửa, khôi phục tươi cười như hồ ly, ôn ôn hòa hòa nói:"Thủ hạ của Vương gia có tới mấy trăm ngàn, nhị lang nhà ta bất quá chỉ là một trong số đó. Mặc dù bây giờ bởi vì thân thể bị thương mới không thể cùng Vương gia bảo vệ quê hương, nhưng chúng ta cũng đâu dám mượn danh Vương gia để làm xằng bậy."
Kim Cẩn Trình cười ha ha hai tiếng, nói tránh đi:"Hùng nhị lang, ngươi xem, tuy rằng chuyện của ngươi chúng ta không giúp được gì, thế nhưng ban đầu cũng là thực lòng muốn giúp đỡ, chuyện nhà ngươi cùng ta không có bất kỳ quan hệ nào, đủ để thấy được nhân phẩm nhà ta. Kim gia ta vẫn là đối tượng hợp tác tương đối tốt, vô luận là quyền hay thế."
Chỗ dựa sau lưng Hùng gia lộ ra, Kim Cẩn Trình liền thức thời, biết vụ mua lại công thức làm nha hương đã là không thể, như vậy lùi lại cùng Hùng gia hợp tác cũng rất tốt. Hùng gia ra công thức, bọn họ ra nhân tài nhân lực, tại Đông Kinh khai trương một cửa hàng đệ nhất đánh răng cùng nha hương, hải hảo tuyên truyền, không lo không có khách mời mây tập.
"Việc này phu lang ta làm chủ." Hùng Tráng Sơn nói, mí mắt cũng không thèm nâng, giọng nói không mặn không nhạt, tựa hồ đây không phải là bút buôn bán lớn, chỉ là mấy văn đồng tiền.
Trong mắt Kim Cẩn Trình lóe lên sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn đã ép xuống, khôi phục tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Cuộc trao đổi này đối với Kim gia mà nói cũng chỉ là bút buôn bán nhỏ, có dành được hay không cũng không gây tổn hại căn cơ, tuy Kim nhị gia là hắn đứng ra lo liệu nhưng bên trong cũng không phải là quá quan trọng. Nếu quan trọng thì đại ca hắn đã đứng ra thu xếp. Để hắn đến đàm luận cũng chỉ vì muốn hắn cọ sát thêm chút kinh nghiệm, được hay không cũng không quan trọng.
Mà đối với Hùng gia mà nói, không dám nói một bút tiền có thể khiến một bước lên trời nhưng lại giúp họ có thể một bước vươn mình buôn bán, thấy thế nào cũng nên coi trọng cọc sinh ý này. Thái độ kia của Hùng Tráng Sơn là hoàn toàn giao cho phu lang mình làm chủ, phu lang tình nguyện làm ăn buôn bán với ai thì làm, không muốn hợp tác với ai liền không hợp tác. Một khoản buôn bán lớn như vậy lại để cho song nhi làm chủ. Xem ra, tin tức hắn điều tra bên trong là Hùng Tráng Sơn cực kỳ sủng phu lang này là thật, sợ rằng so với sự thật hắn tra được còn muốn sủng hơn.
Kim Cẩn Trình lập tức thay đổi thái độ, hắn không phải là người cổ hủ, cũng mặc kệ đối phương là song nhi hay tiểu nương tử, chỉ cần có thể thành công thì là yêu hay nhân yêu đều được.
"Hùng phu lang, nói theo một ý nghĩa nào đó ta cũng coi như là giúp ngươi, cọc làm ăn này..."
Đường Thọ vẫn cười đến hiền lành:"Trên phương diện làm ăn dễ bàn, tối hôm qua ta đã nói, chỉ cần Kim lang quân khọt dính líu tới việc này, ta liền đem công thức nha hương bán cho ngươi. Mà nay Kim lang quân không giúp đỡ được nên công thức cũng không thể bán cho ngươi."
"Đây là tự nhiên, chuyện về công thức nha hương Hùng phu lang không cần nhắc lại, Kim gia cũng sẽ không đi gây rối vô cớ. Theo ta thấy chúng ta có thể hợp tác. Các ngươi cung cấp nha hương cùng bàn chải đánh răng, chúng ta cấp nhân lực nhân tài(tiền cùng sức người) đem nha hương mở ra tại các cửa hàng trải dài toàn bộ Dục Triều." Kim Cẩn Trình hào khí vô cùng, một bộ vỗ ngực, lời thề sắt son.
"Hợp tác, ngược lại ta có thể cân nhắc, bất quá e sẽ không thể dùng loại phương thức này để hợp tác. Ta cũng không gạt Kim lang quân, nha hương cùng bàn chải đánh răng ta định bán theo con đường bán sỉ, ý tứ là bất kể là ai đến nhập hàng ta đều bán, bán lẻ cũng bán, chỉ có điều giá cả sẽ sai biệt thôi."
"Hùng phu lang, không phải ta đả kích ngươi, ngươi cũng không đủ tài lực, sợ là không đủ cung cấp cho các thương nhân Dục Triều đến nhập hàng. Nha hương là thứ độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng xuất hiện. Mà thời gian lâu dài, đều sẽ có người nghiên cứu ra công thức tương tự, khi đó đồ trong tay ngươi sẽ không còn ưu thế."
Về việc này Đường Thọ cũng đã nghĩ đến, cũng đã có biện pháp biện giải, tràn đầy tự tin nói:"Nhưng người nghiên cứu ra trước là Hùng gia, dù cho sau này có người phỏng chế theo được, khi đó nha hương của Hùng gia đã có thương hiệu. Dân chúng tầm thường không dám nói, tối thiểu nhóm sĩ gia đại tộc ở Đông Kinh sẽ quyết định dùng nha hương nhà ta, bằng vào nhà ta mới là chính phẩm. Bằng không như Kim lang quân đã nói, sớm muộn cũng sẽ có người nghiên cứu ra được, ngươi còn muốn một lòng hợp tác với ta."
Không nghĩ tới Đường Thọ chỉ là một song nhi ngược lại có thể nhìn thấu, Kim Cẩn Trình không khỏi nghĩ đến kết quả điều tra liên quan đến Đường Thọ. Thân thế người song nhi này là một câu đố, sớm nhất chỉ có thể lần tới manh mối khi cậu bị xem như lưu dân bắt lại, chuyện trước đó thì làm sao cũng không tra ra được, thật giống như cậu bỗng dưng xuất hiện ở nơi đó, không có chuyện lúc trước. Nghĩ tới đây Kim Cẩn Trình không khỏi buồn cười, một người làm sao có khả năng bỗng dưng xuất hiện, không có chuyện trước kia. Không tra được, chỉ có thể nói rõ người này không đơn giản. Mà Đường Thọ xác thực cũng không đơn giản, trên người cậu có rất nhiều đồ vật khác người, những thứ đó giống như ở trên túi cậu, chỉ cần muốn là có thể lấy ra.
Có Vương gia đứng ở đó, Kim Cẩn Trình cũng không vội vàng gây phiền phức, hắn rõ ràng nếu hắn từ chỗ Đường Thọ không lấy được công thức nha hương thì bất kì ai cũng không lấy được, trước mắt chỉ có thể tranh thủ sử dụng lợi ích tốt nhất
"Không biết Hùng phu lang muốn hợp tác ra sao?" Kim Cẩn Trình gọn gàng dứt khoát hỏi.
Đường Thọ đồng dạng sảng khoái:"Ta có thể đáp ứng ngươi cho ngươi là đại lý độc quyền duy nhất ở Đông Kinh cho ngươi." Sợ Kim Cẩn Trình nghe không hiểu liền giải thích thêm:"Nói đúng hơn, ở Đông Kinh ta chỉ bán cho một nhà ngươi, còn những thương nhân đến từ nơi khác ta tùy ý bán."
Này là đủ rồi, Đông Kinh mới là nơi kiếm tiền trước nhất, những nơi khác bọn họ không lo. Chỉ cần Kim gia đứng sừng sững không ngã, không lo không có người mang bạc tới tận cửa.
Kim Cẩn Trình tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, lập tức hỏi:"Hùng phu lang, ngươi đem đại lý độc quyền tại Đông Kinh ủy thác cho ta, có điều kiện gì?"
Chỉ một thoáng Đường Thọ mặt mày hớn hở:"Người thông minh chính là dễ nói chuyện, bất quá ngươi có thể yên tâm, mặc dù có điều kiện nhưng đối với Kim gia và nhân gia hương dã như chúng ta cũng không phải yêu cầu gì quá phận, Kim gia hoàn toàn có thể làm được."
Kim Cẩn Trình rõ ràng không tin, cẩn thận hỏi:"Hùng phu lang hay là nói trước cho ta nghe một chút đi."
"Ta đem đại lý độc quyền cho Kim gia, còn có thể chiết khấu giá cả cho bên ngươi 8,5%, chính là mười đồ vật lấy giá của hai đồ vật." (Chỗ này nó nhùng nhằng lắm nên Mun dịch k đúng đâu, nó k quá qtrong nên mn không càn để ý quá)
Hắn nghe Đường Thọ nói tiếp:"Điều kiện ta muốn là Thổ phôi Đông Kinh."
"Thổ Phôi?" Này là điều mà Kim Cẩn Trình hoàn toàn không nghĩ tới, Thổ phôi không phải là đất, Đường Thọ muốn đất có ích lợi gì. Đất ở Đông Kinh bọn họ không nhẽ khác với đất ở Hạnh Hoa thôn.
"Ngươi muốn đất kia làm gì?"
Lần này đến phiên Đường Thọ nở nụ cười thần bí khó lường:"Việc này Kim lang quân không cần bận tâm, ta chỉ có thể nói Thổ phôi này có tác dụng rất lớn đối với ta, thời điểm đó Kim lang quân sẽ đến van cầu ta bán thôi."
Lúc này Kim Cẩn Trình có thể không tin, hắn từ Đông Kinh kéo Thổ phôi tới, làm sao có khả năng phải quay đầu mua ở chỗ Đường Thọ. Đất ở Đông Kinh, hắn điên rồi sao, mua đất?
Kim Cẩn Trình hiểu làm người, cũng không đem lời đó nói ra, bất quá trên mặt lại hiện rõ hai chữ không thể.
"Chỉ mong là vậy." Kim Cẩn Trình không mặn không nhạt nói:"Nếu ngươi muốn Thổ phôi, vậy được, ta đồng ý."
Đường Thọ gật đầu, lấy ra một tờ bản vẽ, phía trên là cậu vẽ thổ phôi tỉ mỉ, bộ dáng cụ thể còn có thể to to nhỏ nhỏ.
"Ta muốn Thổ phôi phải có quy cách, chỉ có thể thỏa mãn quy cách này ta mới có thể triết khấu 80% cho ngươi. Ý tứ cũng chính là bởi vì ta muốn thổ phôi nên mơi để cho ngươi giá 20%. Nếu ngươi đưa đến thổ phôi không hợp cách ta chỉ chiết khấu cho ngươi 70%."
"Nói như vậy chẳng phải hiện tại ngươi dùng tiền mua thổ phôi?"
"Đúng, chính là ý tứ như vậy. Một trăm hộp nha hương đổi lấy năm xe thổ phôi, ta nghĩ này cũng không nhiều lắm đâu, Đông Kinh nhiều đất, nhiều nhất thuê người đào đất, nhiều nhất là ba nam nhân cũng chỉ mất hai ngày, tiền công cũng chỉ một hai trăm văn đổ xuống, thứ này của ta ở chỗ ngươi có thể kiếm được nhiều lắm."
Kim Cẩn Trình dùng ánh mắt như đang nhìn người điên trừng Đường Thọ, trừng một chốc mới hậu tri hậu giác nhìn hướng Hùng Tráng Sơn. Hán tử dũng mãnh kia hoàn toàn không thèm để ý phu lang có hành vi bại gia, còn giống như là rất tự đắc.
"Hảo, ngươi muốn đất ta cho ngươi đất, tuyệt đối không đổi ý."
"Chúng ta có thể ký giấy khế ước, giấy trắng mực đen, ai cũng đừng mong chơi xấu."
Vẫn là mời tú tài duy nhất trong thôn lại đây, Đường Thọ nói như thế nào hắn liền viết lại như thế ấy, thỉnh thoảng Kim Cẩn Trình cũng bổ sung mấy thứ. Trong đó quy định nếu như Hùng gia không muốn lấy phôi từ chỗ Kim gia nữa sẽ khôi phục lại giá cả là 9%. Điều kiện tiên quyết là Hùng gia phải ở trước khi nhập hàng báo cho Kim gia để tránh cho Kim gia phí công một hồi.
Ký khế ước xong Kim Cẩn Trình còn tưởng rằng mình nhặt được món hời lớn, miệng cười không khép lại được.
Trong nhà có bảy mươi tám hộp nha hương dự trữ. Trong đó 'hơi thở như lan' hai mươi hộp, 'quân tử' hai mươi năm hộp, 'thanh tân' ba mươi hộp. Cắt chiết khấu 8,5% đi là một trăm bốn mươi năm lượng bảy trăm bảy mươi bảy văn. So với 9% tiện nghi không tới chín lượng, phí chuyên chở thổ phôi từ Đông Kinh đến Hạnh Hoa thôn hết bốn lượng. Điểm lợi nhuận ấy Kim gia không nhìn lọt, mà Kim Cẩn Trình rõ ràng nếu hắn không đáp ứng, ông chủ độc quyền đại lý nha hương sợ là không lấy đươc. (Đoạn này Mun chém thỉnh không cần quá để ý chi tiết)
Cầm được khế ước trên tay, Kim Cẩn Trình liền không ở lại nữa, đáp ứng Đường Thọ lấy hàng trước, sau khi quay lại sẽ trở theo phôi đất, muộn nhất mười năm ngày sau sẽ đưa đến, liền mang theo hộ vệ giục ngựa về. Có Vương gia đứng đó, Đường Thọ cũng không sợ hắn dở trò.
Trong đó có một tên hộ vệ mặt mũi sưng vù. Chính là hộ vệ bị ngất đi ngày hôm qua bị quan sai lấy tay tát. Nhìn cái dáng vẻ kia của hắn chỉ kém không quỳ xuống tạ ơn trời đất. Đường Thọ nhìn mà cười ha hả, nhìn cậu cười thoải mái, Hùng Tráng Sơn ở phía sau cũng nhu hòa đi rất nhiều.
_____
? Cảm ơn: lianhive đã đến với "Ổ nhỏ của Mun."
?️Cảm ơn: banhthiyennhi
?️Cảm ơn: peha73307
đã Vote ủng hộ Mun
_____
18:16"
______
Sáng sớm, tiếng gõ cửa Hùng gia vang lên, đêm qua cả một đêm không được ngủ ngon Đường Thọ muốn ngủ thêm cũng không được.
Đường Thọ ngáp một cái, chống đỡ cơn buồn ngủ nói:"Chì là hiểu lầm thôi, không có chuyện gì, ngươi xem nhị lang nhà ta vẫn đang hảo hảo ở nhà đây không phải sao. Bất quá vẫn là phải cảm tạ ngươi hỗ trợ, tiền này vẫn là nhanh chóng mang về đi, trong nhà ngươi cũng không dư dả, để cho người trong nhà mua thịt ăn."
Chuyện phát sinh đêm qua lý chính cũng ở đó, biết hết toàn bộ tình huống. Qua một đêm toàn bộ thôn dân đều biết. Trong thôn có không ít người ghen ghét với Hùng gia, lúc này chỉ ôm cánh tay chờ xem kịch vui. Nhưng trong đó, những người đến Hùng gia nhập hàng lại hết sức lo lắng cho Hùng Tráng Sơn, sáng sớm đều có mấy nhà qua hỏi chuyện.
Có nhà đưa đồ đạc (có thể bán lấy tiền), có nhà đưa mấy đồng tiền, không quản nhiều ít đều không có ai đi tay không, điều này khiến Đường Thọ rất bất ngờ.
Hơn tháng trước, thôn dân đối với Hùng Tráng Sơn một bộ đều là e sợ chạy trốn không kịp, bây giờ nghe Hùng Tráng Sơn gặp nạn đều tích cực chủ động vươn tay viện trợ, tuy rằng cuối cùng không có cần đến nhưng phần tâm ý này lại khiến Đường Thọ rất là cảm động.
Xem ra thôn dân Hạnh Hoa thôn chỉ có chút nghèo, có một số người thích chiếm tiện nghi nhỏ cùng tưởng nặng. Nhưng tổng thể mà nói vẫn rất là tốt, hiểu được cảm ơn, vẫn có thể kéo lên được. Sau đó bồi dưỡng tốt, nói không chừng có thể trở thành trợ thủ cho Hùng Tráng Sơn.
Trên bàn đồng tiền không nhiều, khả năng chỉ mấy trăm văn, mà đối với người trước mặt, đây cơ hồ đã móc rỗng hơn một nửa Thái gia.
Thái Học ngượng ngùng cười cười:"Hơi ít, Hùng phu lang ngươi đừng ghét bỏ, ta nghe lý chính nói, nhà ngươi cần nộp mười lượng bạc tiền phạt, mấy trăm văn của ta như muối bỏ bể, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có, ngươi cứ cầm trước, có thể thêm một văn cũng tốt."
Mười lượng bạc, tại Hạnh Hoa thôn là một bút bạc lớn, ngay cả La gia bán đậu phụ cũng không nhất định có thể lấy ra được. Thái Học không tin nhà Hùng gia có, hắn nhìn sinh hoạt của Hùng gia trải qua cũng không quá thoải mái.
"Không phải khách khí với ngươi, mà là đã giải quyết, thật sự không cần, nếu không ta bây giờ còn có thể đứng đây sao, đã sớm đi chung quanh mượn tiền."
"A? Đã giao xong mười lượng bạc sao?" Thái Học không tin được hỏi.
Đường Thọ tránh nặng tìm nhẹ nói:"Là trong nha môn nhầm, không cần phạt tiền, bù đắp thuế là tốt rồi."
"Ha, là như vậy à." Nếu chỉ là nộp thuế thì Hùng gia hoàn toàn có thể nộp lên. Thái Học cẩn thận từng ly từng tý thu lại đồng tiền trên bàn ôm vào lòng, cẩn thận đúc vào túi, kéo cổ áo:"Đã như vậy ta liền đi trước, ngày hôm nay nhà ngươi không tiện làm điểm tâm, ta phải chạy qua Tôn gia bên kia nhập hàng, đường khá xa xôi, trời không còn sớm."
"Được, ngươi mau đi đi."
Thái Học vội vàng chạy đi, lại thêm mấy sóng người nữa đến, trong đó có mấy người đơn thuần là đến xem trò vui. Đứng ngoài gõ cửa khi thấy người mở là Hùng Tráng Sơn, không đợi nói chuyện, trước tiên liền chột dạ, sợ tè ra quần bò đi.
Những người này mặc dù Đường Thọ không đuổi theo mắng một trận nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, sau này có chuyện tốt gì tuyệt đối không để họ dính vào.
Khiến Đường Thọ bất ngờ chính là Tứ nương tử Hùng gia cùng Tôn Hoài cũng tới đây, sinh ý trong nhà mấy trăm văn một ngày cũng không làm.
Nguyên lai khi tin tức truyền đến Tôn gia, Hùng tứ nương tử không quản đến người Tôn gia không vui, chính mình làm chủ ngừng một ngày sinh ý liền chạy đến.
Trên người mang theo toàn bộ vốn riêng những ngày này kiếm được, Đường Thọ đồng dạng cũng không nhận, mời bọn họ uống chén trà mật ong rồi tiễn người đi.
Tuy rằng không thể ngủ nướng, trong lòng lại ấm áp, tâm ý người dân khi hoạn nạn, Đường Thọ phi thường quý trọng.
"Nhị lang, những người này chúng ta phải nhớ kĩ, sau này có thể kéo họ một chút."
Hùng Tráng Sơn nói:"Có thể."
"Đầu heo kia trong nhà cũng đã lớn, chờ người họ Kim đi chúng ta liền đem nó lôi ra thịt, bán cho thôn dân giá tiện nghi chút, xem như là cảm kích đối với bọn họ."
"Được."
Giữa trưa, thời điểm ánh sáng sung túc nhất, Kim Cẩn Trình mang theo đội hộ vệ chật vật quay về Hùng gia. Không thể không nói tiểu lang quân Kim Cẩn Trình luyện được một bộ da mặt cực dày, lặng thinh không đề cập đến tới sự tình kinh sợ ngày hôm qua, cười híp mắt phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hùng nhị lang, ngươi làm sao không nói sớm ngươi là thủ hạ xuất ngũ của Vương gia, nếu nói sớm, mấy người ấy đã không dám tùy ý ra tay rồi.".
Đường Thọ tựa người trên cửa, khôi phục tươi cười như hồ ly, ôn ôn hòa hòa nói:"Thủ hạ của Vương gia có tới mấy trăm ngàn, nhị lang nhà ta bất quá chỉ là một trong số đó. Mặc dù bây giờ bởi vì thân thể bị thương mới không thể cùng Vương gia bảo vệ quê hương, nhưng chúng ta cũng đâu dám mượn danh Vương gia để làm xằng bậy."
Kim Cẩn Trình cười ha ha hai tiếng, nói tránh đi:"Hùng nhị lang, ngươi xem, tuy rằng chuyện của ngươi chúng ta không giúp được gì, thế nhưng ban đầu cũng là thực lòng muốn giúp đỡ, chuyện nhà ngươi cùng ta không có bất kỳ quan hệ nào, đủ để thấy được nhân phẩm nhà ta. Kim gia ta vẫn là đối tượng hợp tác tương đối tốt, vô luận là quyền hay thế."
Chỗ dựa sau lưng Hùng gia lộ ra, Kim Cẩn Trình liền thức thời, biết vụ mua lại công thức làm nha hương đã là không thể, như vậy lùi lại cùng Hùng gia hợp tác cũng rất tốt. Hùng gia ra công thức, bọn họ ra nhân tài nhân lực, tại Đông Kinh khai trương một cửa hàng đệ nhất đánh răng cùng nha hương, hải hảo tuyên truyền, không lo không có khách mời mây tập.
"Việc này phu lang ta làm chủ." Hùng Tráng Sơn nói, mí mắt cũng không thèm nâng, giọng nói không mặn không nhạt, tựa hồ đây không phải là bút buôn bán lớn, chỉ là mấy văn đồng tiền.
Trong mắt Kim Cẩn Trình lóe lên sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn đã ép xuống, khôi phục tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Cuộc trao đổi này đối với Kim gia mà nói cũng chỉ là bút buôn bán nhỏ, có dành được hay không cũng không gây tổn hại căn cơ, tuy Kim nhị gia là hắn đứng ra lo liệu nhưng bên trong cũng không phải là quá quan trọng. Nếu quan trọng thì đại ca hắn đã đứng ra thu xếp. Để hắn đến đàm luận cũng chỉ vì muốn hắn cọ sát thêm chút kinh nghiệm, được hay không cũng không quan trọng.
Mà đối với Hùng gia mà nói, không dám nói một bút tiền có thể khiến một bước lên trời nhưng lại giúp họ có thể một bước vươn mình buôn bán, thấy thế nào cũng nên coi trọng cọc sinh ý này. Thái độ kia của Hùng Tráng Sơn là hoàn toàn giao cho phu lang mình làm chủ, phu lang tình nguyện làm ăn buôn bán với ai thì làm, không muốn hợp tác với ai liền không hợp tác. Một khoản buôn bán lớn như vậy lại để cho song nhi làm chủ. Xem ra, tin tức hắn điều tra bên trong là Hùng Tráng Sơn cực kỳ sủng phu lang này là thật, sợ rằng so với sự thật hắn tra được còn muốn sủng hơn.
Kim Cẩn Trình lập tức thay đổi thái độ, hắn không phải là người cổ hủ, cũng mặc kệ đối phương là song nhi hay tiểu nương tử, chỉ cần có thể thành công thì là yêu hay nhân yêu đều được.
"Hùng phu lang, nói theo một ý nghĩa nào đó ta cũng coi như là giúp ngươi, cọc làm ăn này..."
Đường Thọ vẫn cười đến hiền lành:"Trên phương diện làm ăn dễ bàn, tối hôm qua ta đã nói, chỉ cần Kim lang quân khọt dính líu tới việc này, ta liền đem công thức nha hương bán cho ngươi. Mà nay Kim lang quân không giúp đỡ được nên công thức cũng không thể bán cho ngươi."
"Đây là tự nhiên, chuyện về công thức nha hương Hùng phu lang không cần nhắc lại, Kim gia cũng sẽ không đi gây rối vô cớ. Theo ta thấy chúng ta có thể hợp tác. Các ngươi cung cấp nha hương cùng bàn chải đánh răng, chúng ta cấp nhân lực nhân tài(tiền cùng sức người) đem nha hương mở ra tại các cửa hàng trải dài toàn bộ Dục Triều." Kim Cẩn Trình hào khí vô cùng, một bộ vỗ ngực, lời thề sắt son.
"Hợp tác, ngược lại ta có thể cân nhắc, bất quá e sẽ không thể dùng loại phương thức này để hợp tác. Ta cũng không gạt Kim lang quân, nha hương cùng bàn chải đánh răng ta định bán theo con đường bán sỉ, ý tứ là bất kể là ai đến nhập hàng ta đều bán, bán lẻ cũng bán, chỉ có điều giá cả sẽ sai biệt thôi."
"Hùng phu lang, không phải ta đả kích ngươi, ngươi cũng không đủ tài lực, sợ là không đủ cung cấp cho các thương nhân Dục Triều đến nhập hàng. Nha hương là thứ độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng xuất hiện. Mà thời gian lâu dài, đều sẽ có người nghiên cứu ra công thức tương tự, khi đó đồ trong tay ngươi sẽ không còn ưu thế."
Về việc này Đường Thọ cũng đã nghĩ đến, cũng đã có biện pháp biện giải, tràn đầy tự tin nói:"Nhưng người nghiên cứu ra trước là Hùng gia, dù cho sau này có người phỏng chế theo được, khi đó nha hương của Hùng gia đã có thương hiệu. Dân chúng tầm thường không dám nói, tối thiểu nhóm sĩ gia đại tộc ở Đông Kinh sẽ quyết định dùng nha hương nhà ta, bằng vào nhà ta mới là chính phẩm. Bằng không như Kim lang quân đã nói, sớm muộn cũng sẽ có người nghiên cứu ra được, ngươi còn muốn một lòng hợp tác với ta."
Không nghĩ tới Đường Thọ chỉ là một song nhi ngược lại có thể nhìn thấu, Kim Cẩn Trình không khỏi nghĩ đến kết quả điều tra liên quan đến Đường Thọ. Thân thế người song nhi này là một câu đố, sớm nhất chỉ có thể lần tới manh mối khi cậu bị xem như lưu dân bắt lại, chuyện trước đó thì làm sao cũng không tra ra được, thật giống như cậu bỗng dưng xuất hiện ở nơi đó, không có chuyện lúc trước. Nghĩ tới đây Kim Cẩn Trình không khỏi buồn cười, một người làm sao có khả năng bỗng dưng xuất hiện, không có chuyện trước kia. Không tra được, chỉ có thể nói rõ người này không đơn giản. Mà Đường Thọ xác thực cũng không đơn giản, trên người cậu có rất nhiều đồ vật khác người, những thứ đó giống như ở trên túi cậu, chỉ cần muốn là có thể lấy ra.
Có Vương gia đứng ở đó, Kim Cẩn Trình cũng không vội vàng gây phiền phức, hắn rõ ràng nếu hắn từ chỗ Đường Thọ không lấy được công thức nha hương thì bất kì ai cũng không lấy được, trước mắt chỉ có thể tranh thủ sử dụng lợi ích tốt nhất
"Không biết Hùng phu lang muốn hợp tác ra sao?" Kim Cẩn Trình gọn gàng dứt khoát hỏi.
Đường Thọ đồng dạng sảng khoái:"Ta có thể đáp ứng ngươi cho ngươi là đại lý độc quyền duy nhất ở Đông Kinh cho ngươi." Sợ Kim Cẩn Trình nghe không hiểu liền giải thích thêm:"Nói đúng hơn, ở Đông Kinh ta chỉ bán cho một nhà ngươi, còn những thương nhân đến từ nơi khác ta tùy ý bán."
Này là đủ rồi, Đông Kinh mới là nơi kiếm tiền trước nhất, những nơi khác bọn họ không lo. Chỉ cần Kim gia đứng sừng sững không ngã, không lo không có người mang bạc tới tận cửa.
Kim Cẩn Trình tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, lập tức hỏi:"Hùng phu lang, ngươi đem đại lý độc quyền tại Đông Kinh ủy thác cho ta, có điều kiện gì?"
Chỉ một thoáng Đường Thọ mặt mày hớn hở:"Người thông minh chính là dễ nói chuyện, bất quá ngươi có thể yên tâm, mặc dù có điều kiện nhưng đối với Kim gia và nhân gia hương dã như chúng ta cũng không phải yêu cầu gì quá phận, Kim gia hoàn toàn có thể làm được."
Kim Cẩn Trình rõ ràng không tin, cẩn thận hỏi:"Hùng phu lang hay là nói trước cho ta nghe một chút đi."
"Ta đem đại lý độc quyền cho Kim gia, còn có thể chiết khấu giá cả cho bên ngươi 8,5%, chính là mười đồ vật lấy giá của hai đồ vật." (Chỗ này nó nhùng nhằng lắm nên Mun dịch k đúng đâu, nó k quá qtrong nên mn không càn để ý quá)
Hắn nghe Đường Thọ nói tiếp:"Điều kiện ta muốn là Thổ phôi Đông Kinh."
"Thổ Phôi?" Này là điều mà Kim Cẩn Trình hoàn toàn không nghĩ tới, Thổ phôi không phải là đất, Đường Thọ muốn đất có ích lợi gì. Đất ở Đông Kinh bọn họ không nhẽ khác với đất ở Hạnh Hoa thôn.
"Ngươi muốn đất kia làm gì?"
Lần này đến phiên Đường Thọ nở nụ cười thần bí khó lường:"Việc này Kim lang quân không cần bận tâm, ta chỉ có thể nói Thổ phôi này có tác dụng rất lớn đối với ta, thời điểm đó Kim lang quân sẽ đến van cầu ta bán thôi."
Lúc này Kim Cẩn Trình có thể không tin, hắn từ Đông Kinh kéo Thổ phôi tới, làm sao có khả năng phải quay đầu mua ở chỗ Đường Thọ. Đất ở Đông Kinh, hắn điên rồi sao, mua đất?
Kim Cẩn Trình hiểu làm người, cũng không đem lời đó nói ra, bất quá trên mặt lại hiện rõ hai chữ không thể.
"Chỉ mong là vậy." Kim Cẩn Trình không mặn không nhạt nói:"Nếu ngươi muốn Thổ phôi, vậy được, ta đồng ý."
Đường Thọ gật đầu, lấy ra một tờ bản vẽ, phía trên là cậu vẽ thổ phôi tỉ mỉ, bộ dáng cụ thể còn có thể to to nhỏ nhỏ.
"Ta muốn Thổ phôi phải có quy cách, chỉ có thể thỏa mãn quy cách này ta mới có thể triết khấu 80% cho ngươi. Ý tứ cũng chính là bởi vì ta muốn thổ phôi nên mơi để cho ngươi giá 20%. Nếu ngươi đưa đến thổ phôi không hợp cách ta chỉ chiết khấu cho ngươi 70%."
"Nói như vậy chẳng phải hiện tại ngươi dùng tiền mua thổ phôi?"
"Đúng, chính là ý tứ như vậy. Một trăm hộp nha hương đổi lấy năm xe thổ phôi, ta nghĩ này cũng không nhiều lắm đâu, Đông Kinh nhiều đất, nhiều nhất thuê người đào đất, nhiều nhất là ba nam nhân cũng chỉ mất hai ngày, tiền công cũng chỉ một hai trăm văn đổ xuống, thứ này của ta ở chỗ ngươi có thể kiếm được nhiều lắm."
Kim Cẩn Trình dùng ánh mắt như đang nhìn người điên trừng Đường Thọ, trừng một chốc mới hậu tri hậu giác nhìn hướng Hùng Tráng Sơn. Hán tử dũng mãnh kia hoàn toàn không thèm để ý phu lang có hành vi bại gia, còn giống như là rất tự đắc.
"Hảo, ngươi muốn đất ta cho ngươi đất, tuyệt đối không đổi ý."
"Chúng ta có thể ký giấy khế ước, giấy trắng mực đen, ai cũng đừng mong chơi xấu."
Vẫn là mời tú tài duy nhất trong thôn lại đây, Đường Thọ nói như thế nào hắn liền viết lại như thế ấy, thỉnh thoảng Kim Cẩn Trình cũng bổ sung mấy thứ. Trong đó quy định nếu như Hùng gia không muốn lấy phôi từ chỗ Kim gia nữa sẽ khôi phục lại giá cả là 9%. Điều kiện tiên quyết là Hùng gia phải ở trước khi nhập hàng báo cho Kim gia để tránh cho Kim gia phí công một hồi.
Ký khế ước xong Kim Cẩn Trình còn tưởng rằng mình nhặt được món hời lớn, miệng cười không khép lại được.
Trong nhà có bảy mươi tám hộp nha hương dự trữ. Trong đó 'hơi thở như lan' hai mươi hộp, 'quân tử' hai mươi năm hộp, 'thanh tân' ba mươi hộp. Cắt chiết khấu 8,5% đi là một trăm bốn mươi năm lượng bảy trăm bảy mươi bảy văn. So với 9% tiện nghi không tới chín lượng, phí chuyên chở thổ phôi từ Đông Kinh đến Hạnh Hoa thôn hết bốn lượng. Điểm lợi nhuận ấy Kim gia không nhìn lọt, mà Kim Cẩn Trình rõ ràng nếu hắn không đáp ứng, ông chủ độc quyền đại lý nha hương sợ là không lấy đươc. (Đoạn này Mun chém thỉnh không cần quá để ý chi tiết)
Cầm được khế ước trên tay, Kim Cẩn Trình liền không ở lại nữa, đáp ứng Đường Thọ lấy hàng trước, sau khi quay lại sẽ trở theo phôi đất, muộn nhất mười năm ngày sau sẽ đưa đến, liền mang theo hộ vệ giục ngựa về. Có Vương gia đứng đó, Đường Thọ cũng không sợ hắn dở trò.
Trong đó có một tên hộ vệ mặt mũi sưng vù. Chính là hộ vệ bị ngất đi ngày hôm qua bị quan sai lấy tay tát. Nhìn cái dáng vẻ kia của hắn chỉ kém không quỳ xuống tạ ơn trời đất. Đường Thọ nhìn mà cười ha hả, nhìn cậu cười thoải mái, Hùng Tráng Sơn ở phía sau cũng nhu hòa đi rất nhiều.
_____
? Cảm ơn: lianhive đã đến với "Ổ nhỏ của Mun."
?️Cảm ơn: banhthiyennhi
?️Cảm ơn: peha73307
đã Vote ủng hộ Mun
_____
18:16"