Chương 21
Cạch.
"Hảo no, thật sự rất mỹ vị!" Đợi đến khi Vương Hùng ngừng đũa, A Thành hướng mắt nhìn lên bàn, trời ạ, thậm chí ngay cả canh rau đều ăn sạch sành sanh, cái đĩa trơn bóng, ai không biết còn tưởng rửa qua rồi đó.
Quận chủ, dĩ nhiên liền ăn sạch sẽ, một chút cũng không lưu lại cho hắn.
Ục....ục! A Thành mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, đối với quận chủ hay soi mói đồ ăn, hắn còn tưởng rằng ít nhất mình còn có thể được ăn một nửa, làm sao bây giờ? Hiện tại hắn rất thèm a!
A Thành vừa uống nước vừa nhìn Vương Hùng lại nhìn bốn đĩa đồ ăn trước mặt. Nhìn đến khuôn mặt già nua của Vương Hùng đỏ bừng.
"Khụ, ân, cái kia, ta thật sự quá đói, hơn nữa ngươi xem, Hùng lão bản không có nhân ái, lượng đồ ăn không lớn." ??? Vương Hùng dùng tay để lên miệng, một bộ dáng đoan chính, mặt lại hồng như sắp bén lửa:"Một hồi ngươi đi hỏi chủ quán, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ta mời ngươi, trở lại... Khụ khụ, thì không cần nói."
Hắn có thể ăn, A Thành kinh hỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên:"Vâng, quận chủ, ta đã nói rồi, Hùng phu lang làm đồ ăn mùi vị rất ngon nhưng chính là lượng đồ ăn quá nhỏ, chúng ta một đường mệt nhọc làm sao đủ ăn. Ta hiện tại liền đem cái đĩa cầm đi lấy."
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn đồng dạng cũng ăn những món kia, trước làm cho Hùng Tráng Sơn món thịt tẩm bột chiên, từ đó về sau y liền thích món này. Y trở về ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp, liền muốn ăn, Đường Thọ tiện tay làm thêm một chút. Hùng Tráng Sơn ăn lượng cơm lớn, một người ăn phần của bốn người cũng không thành vấn đề, Đường Thọ làm nhiều lắm, mỗi một thứ tưởng là có thể cất lại, kết quả Hùng Tráng Sơn đều có thể ăn hết. Cho tới bây giờ Đường Thọ cảm giác chỗ tốt của Hùng Tráng Sơn chính là khi ăn cơm không cần lo lắng vấn đề còn tồn đồ thừa. Bởi vì cơm thừa là cái gì, vấn đề đó không hề tồn tại.
"Hùng phu lang, ngươi xem ta cũng không có cơm ăn, có thể hay không thỉnh ngươi giúp đỡ làm hai món, chính là cái loại thịt tầm bột chiên cùng chuồn thịt đoạn là được."
Nhìn cái đĩa sáng bóng trên tay hắn, khóe miệng Đường Thọ khẽ nhếch.
"Được, không thành vấn đề, giá tiền như trước ta đã báo."
"Đó là dĩ nhiên, ngươi yên tâm, ta đây là theo ý của quận chủ."
Có thể kiếm lời đương nhiên phải kiếm, chẳng phải chỉ là hai món ăn thôi sao. A Thành lại không để ý nhiều như vậy, sau khi trong bếp làm xong đồ ăn liền mang lên. Trời ạ, hắn dĩ nhiên được ăn mỹ vị nhân gian, cũng coi như không uổng công cuộc đời này.
Ăn qua cơm, Đường Thọ ôm chút chùi vào phòng đốt lửa, Vương Hùng ngồi cạnh bên đống lửa, suy nghĩ một chút liền nói:"Cái kia, ta nghĩ vẫn là Hùng phu lang ngươi nói có đạo lý, ngoài trời tuyết lớn như vậy hồi phủ rất nguy hiểm, vạn nhất dọc theo đường đi gặp nguy hiểm gì, tối nay chỉ có thể quấy rầy Hùng gia một đêm."
Đường Thọ cười cười nói:"Không sao, ngươi không chê là tốt rồi."
"Không ngại, không ngại. Vậy chúng ta buổi tối lại ăn thịt tẩm bột chiên?" Gay go, dĩ nhiên đem lời trong lòng nói ra, này là muốn vứt cái mặt gia đi rồi?
"Bất quá, chỉ là một món ăn mà thôi, ngươi cứ việc chờ, tối nay sẽ có món ngon hơn."
Vương Hùng hận không thể trực tiếp nhảy qua buổi chiều để đến buổi tối, hắn rất muốn nhìn một lát Hùng phu lang này có thể làm ra món gì hơn món thịt tẩm bột chiên lúc trưa.
Nhưng mà cơm tối Đường Thọ làm vô cùng đơn giản, cân nhắc đến buổi trưa Vương Hùng ăn thịt cá đã quá no, nếu buổi tối ăn tiếp thịt cá sẽ khó ăn, cậu liền làm mì sợi.
Bất quá vắt mì này nhưng sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu hầm xương, đến buổi tối nước đã lắng thành màu trắng sền sệt. Đem mỳ sợi đã luộc cho vào bát, đổ nước hầm xương vào, dội thêm hai muỗng dầu nóng, tung thêm một tầng hành thái nhỏ, hai cái trứng gà, vài lát thịt bò thái mỏng, vài miếng cải thảo liền xong.
Dục Triều rất chuộng thịt bò, thịt dê quý chỉ có sĩ gia đại tộc ăn, dân chúng bình thường chỉ ăn thịt bò hoặc thịt lợn.
Hậu thế Đường Thọ lại biết thịt bò rất mĩ vị, làm ra một bát mì thịt bò, đồng dạng có thể khiến người ta nhớ mãi không quên.
Đường Thọ cũng không nói dùng thịt bò làm, Vương Hùng cũng không hỏi, chỉ nhìn thấy một bát mì tầm thường phối hợp với vài miếng dưa củ cải, tâm lý Vương Hùng có hơi khó chịu, hắn đã chờ một buổi trưa, thậm chí nhịn đau ở lại cái nơi rách nát này vậy mà chỉ chờ được một bát mì.
Nhắm mắt ăn thử một miếng, sau hoàn toàn mất mặt. Ăn ngon, ăn ngon, ăn quá ngon, may mà không đi, không hổ là trù nghệ từ cung đình truyền ra, mì sợi cũng có thể làm tới mĩ vị như vậy, đến cùng vẫn là quan gia biết hưởng thụ a.
"Hùng phu lang, nơi này nhà ngươi có tân cành liễu không, quận chủ nhà ta bảo ta tới đây xin một nhánh, buổi tối quận chủ có thói quen đánh răng, không thì sẽ ngủ không yên." Không nghĩ tới buổi tối sẽ trụ lại nông gia, gia chủ cũng không mang theo cành liễu, không biết người ở quê có dùng tới hay không. Nghe nói người nông gia đều không ăn nổi muối, ai lại cam lòng dùng muối đánh răng.
"Ngươi nói cành liễu à, nhà ta không có." Đường Thọ nói.
"A, lẽ nào các ngươi không đánh răng sao?" A Thành kinh hô một tiếng liền bịt miệng, thật như là đã ngửi thấy mùi hôi thối, hảo bẩn a!
Đường Thọ nghểnh lên cái cổ cao cao tại thượng nói:"Ngươi mới không đánh răng, nhà chúng ta không có cành liễu không có nghĩa sẽ không đánh răng, mà quận chủ nhà ngươi cũng quá cổ hủ đi, còn dùng cành liễu với muối đánh răng, như vậy có thể sạch sao, thật bẩn!"
"Cái gì, không cần cành liễu đánh răng, còn có thể lấy cái gì?" A Thành kinh ngạc nói một câu, sau đó phản ứng lại cái gì đó, mãnh liệt lắc đầu:"Không đúng, không đúng, quận chủ nhà chúng ta mới không ở bẩn như vậy, mỗi ngày dùng muối chà răng hai lần, mới không bẩn đâu."
Gian nhà Hùng gia không lớn, A Thành lại gào gào thét thét lên như vậy, tiếng kêu rất nhanh liền dẫn Vương Hùng tới. Hắn nghe rõ ràng đối thoại giữa hai người, hiện tại cũng không dám khinh thường hộ gia nông dã này, người trong triều đình lưu lạc tới nhà người ta, đều từng thấy hoàng cung xa hoa lãng phí, có lẽ người kia đã từng thấy.
Vương Hùng cung kính hỏi:"Người làm không hiểu chuyện, xin lão bản đừng trách, chỉ là không biết lão bản không dùng cành liễu thì có thể dùng vật gì đánh răng, chúng ta nông cạn, kính xin cho biết."
Vốn là muốn bán cho hắn, kia có thể không cho biết sao, hai bữa mỹ thực, chỉ chờ tới lúc này để "giết trâu".
Đường Thọ mang bàn chải đánh răng cùng nha hương ra, chính là loại đắt nhất kia.
"Ngươi xem ngày thường chúng ta hay dùng cái này đánh răng, cái này gọi là vàn chải đánh răng, cái này là nha hương, dính bột này vào đánh lên răng mới có thể sạch được." Đường Thọ quảng cáo kem đánh răng rồi nở nụ cười tươi rói, thiếu chút nữa chói mù con mắt Vương Hùng. ???
Vương Hùng nào đã gặp qua cái này, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, rất thơm.
"Dùng nha hương đánh răng, khi hé miệng nói chuyện đều là mùi hương này, khoang miệng thanh tân, không có mùi lạ. Chủ yếu nhất là có thể bảo vệ hàm răng, phòng ngừa sâu răng. Trường kì sử dụng dù đến tám mươi tuổi hàm răng vẫn khỏe mạnh." Tuy quảng cáo có chút khoa trương, nhưng nha hương thật sự là đồ tốt.
Vương Hùng trong lòng muốn phun tào, một bánh ngọt đã có thể hấp dẫn vương gia chủ mẫu ở Đông Kinh, giờ lại còn có nha hương, đồ vật khác biệt chưa từng được nghe thấy cùng xuất hiện, hắn cũng không giống như chủ mẫu không đặt thứ này vào mắt.
"Không biết thứ này lão bản có còn dư thừa, có thể hay không đều đặn cung cấp cho ta một chút."
"Đều đặn cấp cho ngươi cũng có thể, bất quá nha hương này quý giá, đây thật sự là đồ tốt, nguyên liệu làm cũng khác nhau, không quá tiện nghi."
Như vậy...Vương Hùng ngược lại hít một hơi, nếu tiện nghi hắn làm sao lấy ra được đây.
"Hộp trong tay ngươi tên là "hơi thở như lan", cũng là loại quý nhất, hộp nhỏ như vậy nhưng cũng bốn lượng bạc." Đường Thọ xoay người lấy từ trên quầy gỗ Hùng Tráng Sơn mới làm mấy ngày trước lấy xuống hai cái hộp:"Hộp này là "quân tử" giá ba lượng, hộp này là "thanh tân" giá chỉ năm trăm văn."
Đối với sĩ gia vọng tộc mà nói, ba bốn lượng không mắc, có thể nói là rất tiện nghi, thế nhưng cũng phải xem đồ vật là dạng to hay nhỏ, nhỏ như vậy muốn ba bốn lượng, so với hai tầng bánh ngọt còn muốn đắt hơn.
Cũng đừng xem sĩ gia đại tộc coi tiền như rác dễ gạt gẫm, bọn họ chịu tiêu sài cũng biết đồ vật có đáng giá hay không. Vương Hùng cúi đầu ngửi một cái, mùi nha hương thơm nồng nặc nhưng không gay mũi, liền biết bên trong dùng đều là hương liệu quý. Hương liệu quý làm ra thành phẩm quý, tự nhiên giá không tiện nghi được. Hộp nhỏ như vậy có thể sử dụng một tháng, ba bốn lượng bạc cũng không thể rẻ.
"Không biết lão bản trong tay có bao nhiêu?"
"Không nói gạt ngươi, nguyên liệu quý, ta làm ra tổng cộng hai mươi hộp, hiện tai ta và lang quân nhà ta dùng một hộp, còn lại mười chín hộp. Trong đó 'quân tử' có ba hộp, 'hơi thở như lan' sáu hộp, 'thanh tân' mười hộp."
" 'quân tử' cùng 'hơi thở như lan' thiếu, 'thanh tân' quá tiện nghi, thôi, ta đều muốn." Không hổ là chủ nhân của một gia đình, bên người dĩ nhiên mang theo lượng lớn ngân lượng, ba mươi tám lượng bạc trắng, nói cấp liền cấp, đôi mắt cũng không thèm chớp.
Đôi mắt đẹp đẽ của Đường Thọ uốn thành trăng lưỡi liềm.
"Nhân gia ngài ngày sau có nhu cầu gì, cứ lại đây ta sẽ để giá ưu đãi cho ngươi."
Vương Hùng không cảm thấy bị bẫy, gật gật đầu quay trở lại đánh răng, chính hắn đương nhiên phải dùng loại tốt nhất 'hơi thở như lan', đừng nói lông mao của bàn chải đánh răng này đặc biệt mềm mại, chà qua chà lại trên hàm răng cũng không có sợ bị đâm vào lợi như cành liễu, một chút nha hương vào trong miệng trong nháy mắt khiến toàn bộ khoang miệng đều mát mẻ, giống như được gột rửa một thân nhơ bẩn cùng quần áo đầy bọ chét, tuyệt nhiên đổi mới hoàn toàn.
Lúc nãy nhìn qua liền biết nha hương này là đồ tốt, hiện tại dùng qua càng thấy bốn lượng bạc kia không bỏ phí.
Hai mắt nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng cùng nha hương, Vương Hùng hai mắt sáng lên, sĩ gia đại tộc bọn họ chú trọng nhất bộ dáng thanh khiết, lang quân nhà ai mà không chú ý chứ, trên y phục chỉ cần dính chút vết bẩn, đều sẽ bị coi thành nhược điểm mà bị cười nhạo, vì thế mà bị mất đi ít cơ hội.
Thứ tốt bậc này nếu tiến cống cho vương gia ở Đông Kinh, Vương Hùng có thể đoán được những hộp nha hương nhỏ này sẽ nhấc lên sóng gió ở toàn bộ Đông Kinh như thế nào.
"A Thành, xếp gọn nha hương này, ngươi tỉ mỉ phân chia."
"Vâng, quận chủ yên tâm." A Tháng kinh ngạc đến trợn mắt:"Quận chủ, trong miệng ngươi thơm quá, khi nói chuyện với ta miệng đầy mùi thơm."
"Thật chứ?" Vương Hùng dựng thẳng bàn tay lên, thổi thổi khí, quả nhiên mũi ngửi được đầy nùi thơm. Vương Hùng kinh hỉ cười ha hả:"Ngươi đi lấy một hộp 'thanh tân', thưởng cho ngươi."
"Tạ ơn quận chủ." A Thành hí ha hí hửng chạy, 'thanh tân' kia mặc dù tiện nghi nhất trong nha hương, một hộp chỉ có năm trăm văn, nhưng hắn vẫn vui a, một tháng tiền công của hắn cũng chỉ được có tám trăm văn.
Nhìn thỏi bạc trắng noãn, béo ị, Đường Thọ càng nhìn càng yêu thích, cầm lấy một thỏi đặt ở trong miệng cắn cắn, bị Hùng Tráng Sơn nhanh tay giành lại.
"Bẩn!" Sau đó thỏi bạc cang tròn kia liền vào túi Hùng Tráng Sơn, một thỏi lại một thỏi, mắt châu của Đường Thọ nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa rớt ra. (Ed: viết đến chỗ này mà cười như điên, tội tiểu thọ nhà ta quá mà ???)
Bạc vừa đến tay còn chưa ấm đã bị Hùng Tráng Sơn bỏ vào một cái hộp gỗ thô ráp vô cùng, liếc mắt liền có thể nhìn ra là người nông gia làm, bất quá nhìn không giống như là do Hùng Tráng Sơn làm, tuy rằng y người thô, thế nhưng khi y làm cái gì cho Đường Thọ đều vô cùng tinh tế, liền lấy bàn chải đánh răng làm ví dụ, tay cầm đều được Hùng Tráng Sơn đánh bóng, một chút vụn gỗ đều không có.
Đường Thọ là quên mất trước đây Hùng Tráng Sơn trải qua như thế nào, đem miếng thịt cắt hai lần, hận không thể để mỗi mảnh lớn bằng bàn tay mới tốt, dùng nước sôi trụng hai lần, tơ máu vẫn còn liền ăn. Người không biết còn tưởng y là gấu thành tinh. Từ đó suy ra, hộp gỗ này rất có thể là do Hùng Tráng Sơn làm, phi thường hợp với tính cách của y.
Nhìn tiểu phu lang quyệt miệng đăm đăm nhìn mình (thực chất là hộp gỗ trong tay Hùng Tráng Sơn), Hùng Tráng Sơn tâm tình thật tốt, thế mới đúng chứ, tiểu phu lang của y, trong mắt chỉ nên có một mình y.
Hộp gỗ bị Hùng Tráng Sơn nâng đi không biết giấu ở nơi nào, Đường Thọ cũng không muốn biết. Chờ Hùng Tráng Sơn trở về, đã thấy tiểu phu lang của mình thật vui vẻ, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Nhị lang, ngày tháng tốt của chúng ta đã đến!"
"Ồ?"
"Ngươi nghĩ a, Vương Hùng ngày mai muốn đi Đông Kinh, hắn vắt óc muốn lấy lòng vương gia ở Đông Kinh, nha hương cùng bàn chải đánh răng lại là đồ mới, lại sạch sẽ, hiến lên cho vương gia là hợp lý nhất, còn có thể cấp cho vương gia lưu lại ấn tượng tốt về hắn. Ông chủ Vương có thân phận gì, có đồ tốt tất nhiên phải khoe khoang, đến lúc đó toàn bộ Đông Kinh đều biết đến một loại nha hương cùng bàn chải đánh răng làm sạch răng. Sau khi nghe ngóng cũng biết đồ này được tuôn ta từ Hạnh Hoa thôn ta, sẽ dẫn tới lượng lớn thương nhân ở Đông Kinh tới nhập hàng. Đông Kinh là cột hướng gió của Dục Triều, Đông Kinh nhiều người dùng, những nơi khác sớm muộn cũng biết đến."
Hùng Tráng Sơn không phải kẻ ngốc, huống hồ Đường Thọ nói trắng ra như vậy:"Vậy chúng ta ngày mai liền lên trấn Ngọc Lâm mua nguyên liệu. Lần này dùng hết bạc đều mua hương liệu hay là vẫn lưu lại chút?"
"Lưu lại trước tiền vốn, những thứ khác đều mua."
"Tốt lắm, ngày mai ta đi mượn xe bò, chúng ta đơn độc đánh xe đi, khỏi khiến người khác thăm dò cáo dác."
"Được, cứ làm như vậy." Đường Thọ bỗng nhiên nói:"Đúng rồi, sau chúng ta cũng không thể mơ mơ hồ hồ làm như vậy, liền cái thương hiệu đều không có, có cái tên để cho người khác vừa nghe liền biết đây là đồ vật của chúng ta, dẫu cho người khác có giả mạo thương hiệu cũng chỉ là hàng nhái."
"Hảo, tất cả đều nghe ngươi, ngươi đã nghĩ ra cái tên nào rất hay sao?"
"Tên?" Đường Thọ hơi híp mắt, sờ sờ cằm, nhẹ giọng nói:"Liền gọi chốn đào nguyên!" Đồ gốm uyên rõ ràng dào hoa nguyên ký, giảng chính là một người đi nhầm vào một chỗ, nơi đó nam canh nữ đan, gà có cùng nghe, thản nhiên tự vui mừng, người trong thôn nhiệt tình hiếu khách, cũng không biết hôm nay là ngày gì. Sau ra muốn tìm lại lại không thể tìm được nữa. Dục Triều này không tồn tại trong lịch sử Hoa Hạ, hoặc là nói Hạnh Hoa thôn đối với Đường Thọ há chẳng phải là thế ngoại đào nguyên.
Đường Thọ nghĩ đi nghĩ lại, dần dần nhập tâm, vẻ mặt hốt hoảng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt xuyên thấu tới nơi rất xa xôi, toàn bộ đều mờ mịt, phảng phất như cậu lúc nào cũng có thể biến mất, mà nơi này chung quy cũng chỉ là giấc mộng một hồi, tỉnh mộng liền không vết. Loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt khiến Hùng Tráng Sơn hoảng hốt. Y không muốn cậu rời đi, không thể bỏ xuống, y chỉ biết cậu là phu lang của y, còn sống là của y, chết cũng là của y.
Đột nhiên bị một nguồn sức mạnh đẩy ngã, Đường Thọ cũng không sợ, bởi vì cậu đã quen. Thô hán tử chính là thô hán tử, đừng hi vọng y có thể học được sự ôn nhu của các công tử văn nhã. Đường Thọ từ mới đầu thất kinh tới bây giờ tập mãi đã thành thói quen, còn chính mình tự tìm một góc độ thích hợp nói chuyện tiếp.
Đường Thọ cũng không biết biểu tình của mình vừa rồi đã hù dọa đến Hùng Tráng Sơn, còn tưởng rằng trong lúc vô tình đã chạm vào tính hỉ nộ vô thường của y, chỉ tiếp tục nói:"Ngày mai hỏi một chút Quý tú tài chốn đào nguyên viết như thế nào, chúng ta khắc vào tay cầm của bàn chải đánh răng cùng vỏ ngoài của hộp nha hương, nếu như có thể thì điêu khắc mấy bông ?hoa đào nở rộ... Nha, nha..." Đường Thọ đang nói tới hưng trí bừng bừng, miệng bỗng bị chặn lại, chỉ có thể lấy tay đánh chân giãy. Chỉ chốc lát sau ván giường gỗ bắt đầu run rẩy vang lên kẽo kẹt, đối với Hùng Tráng Sơn mà nói, trên người Đường Thọ chỗ khác thường quá nhiều, y luôn cảm thấy dù mình đã gắt gao giữ người, nhưng người này cũng sẽ có ngày biến mất không thấy tăm hơi, khiến y dù ở trên trời hay dưới đất đều tìm không được.
Loại tâm tình bất an, căng thẳng nôn nóng này khiến y không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể hóa thành dục vọng phát tiết trên người Đường Thọ, ngày qua ngày càng thêm trông giữ cậu cẩn thận.
Cũng may Vương Hùng là lang quân từ trấn trên tới, làm việc và nghỉ ngơi không bằng người nông gia.
Đêm qua và sáng nay hắn đều dùng nha hương của Đường Thọ làm, hắn cảm thấy khẩu khí của mình có thể bay hương hai dặm, với ai cũng muốn nói thêm hai câu, biểu diễn a biểu diễn a.
Đường Thọ không có tâm tình quá mức, đau thắt lưng, còn phải làm điểm tâm. Vốn định tùy tiện qua loa một cái, sau cậu vẫn cảm thấy không được, dù sao cậu cũng mời chào khách nhân ở lại đây, bản thân lại rất tin tưởng tài nấu ăn của bản thân, muốn Vương Hùng có thể giới thiệu mấy người lại đây ăn đồ ăn, thì càng phải thêm thêu hoa trên gấm.
Trên bếp bắc một nồi cháo thịt băm, thơm nức mũi.
Nồi khác thì để một nồi bánh bao, nhân bánh bao là thịt lợn hành tây, bánh bao này không hấp mà dùng dầu đậu nành rán.
Mãi tới khi đem cái đáy bánh bao rán vàng, phát ra tiếng vang xì xì, lúc này mới cho vào không ít nước, hầm. Chờ cho nước trong nồi khô là được. (Ed:món này là món gì? Là tui edit sai đúng k? Hay wiki dịch sai?????"
Mở vung nồi ra, mùi thơm bay khắp phòng, Vương Hùng chờ ở trong phòng đã sớm không chờ được đợi Đường Thọ bưng ra, càng thúc giục A Thành đi lấy. Nếu không phải vì thưởng thức mĩ thực, Vương Hùng cũng sẽ không ở lại cái địa phương nghèo này một đêm, thực lạnh muốn chết. Ban đêm A Thành phải đốt lửa mấy lần, đều không có tác dụng gì, người vẫn rét run cầm cập. Vốn là thời điểm ban đêm chịu lạnh có chút hối hận, bây giờ ngửi thấy mùi điểm tâm liền thấy chút cực khổ đêm qua cũng không thấm vào đâu.
Một cái bánh bao rán hai đồng, một bát cháo hai đồng, dưa muối miễn phí. Vương Hùng một lúc ăn sáu cái bánh bao hai bát cháo mới miễn cưỡng buông đũa.
Vương Hùng cảm thấy chính mình ăn được rất nhiều, liền nhìn thấy Hùng Tráng Sơn ở trong bếp ăn hết một siêu bánh rán mắt cũng không nháy một cái, lại quay sang ăn cháo, Vương Hùng nhất thời trợn tròn mắt.
"Quan gia ngài có việc gì tìm ta." Đường Thọ ăn một bát cháo, bốn cái bánh rán nước liền no.
"Kia...cái kia..." Vương Hùng nhìn Hùng Tráng Sơn một cái lại một cái, chẳng mấy chốc ăn hết một nồi lớn vội vàng kêu:"Hùng đồ tể, trong miệng ăn bánh bao rán..."
Có người dám cùng y cướp đồ ăn, Hùng Tráng Sơn cũng mặc kệ hắn là khách nhân hay không là khách nhân, ánh mắt đột nhiên tàn nhẫn hẳn lên. Vương Hùng sợ đến giật mình một cái, câu nói kế tiếp treo bên mép không có nói ra.
Đường Thọ che ở trước người Hùng Tráng Sơn cười rạng rỡ giống như Phật Di Lặc:"Ngươi sắp phải lên đường nên mang theo chút đồ ăn, ngươi muốn mấy cái ta làm cho ngươi". Không hiểu khách hàng là thượng đế à mà dám đắc tội khách hàng, chẳng khác nào đang đuổi khách đi. Không có khách làm sao kiếm được tiền, không kiếm được tiền làm sao có thể nuôi nổi một con gấu trong nhà!
_____
Chương này gộp với chương 22 và 23. Cơ mà dài quá, nên Mun thôi, khọt biết cắt chương nên cắt lung tung vậy.
15:35
10/7/21
"Hảo no, thật sự rất mỹ vị!" Đợi đến khi Vương Hùng ngừng đũa, A Thành hướng mắt nhìn lên bàn, trời ạ, thậm chí ngay cả canh rau đều ăn sạch sành sanh, cái đĩa trơn bóng, ai không biết còn tưởng rửa qua rồi đó.
Quận chủ, dĩ nhiên liền ăn sạch sẽ, một chút cũng không lưu lại cho hắn.
Ục....ục! A Thành mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, đối với quận chủ hay soi mói đồ ăn, hắn còn tưởng rằng ít nhất mình còn có thể được ăn một nửa, làm sao bây giờ? Hiện tại hắn rất thèm a!
A Thành vừa uống nước vừa nhìn Vương Hùng lại nhìn bốn đĩa đồ ăn trước mặt. Nhìn đến khuôn mặt già nua của Vương Hùng đỏ bừng.
"Khụ, ân, cái kia, ta thật sự quá đói, hơn nữa ngươi xem, Hùng lão bản không có nhân ái, lượng đồ ăn không lớn." ??? Vương Hùng dùng tay để lên miệng, một bộ dáng đoan chính, mặt lại hồng như sắp bén lửa:"Một hồi ngươi đi hỏi chủ quán, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ta mời ngươi, trở lại... Khụ khụ, thì không cần nói."
Hắn có thể ăn, A Thành kinh hỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên:"Vâng, quận chủ, ta đã nói rồi, Hùng phu lang làm đồ ăn mùi vị rất ngon nhưng chính là lượng đồ ăn quá nhỏ, chúng ta một đường mệt nhọc làm sao đủ ăn. Ta hiện tại liền đem cái đĩa cầm đi lấy."
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn đồng dạng cũng ăn những món kia, trước làm cho Hùng Tráng Sơn món thịt tẩm bột chiên, từ đó về sau y liền thích món này. Y trở về ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp, liền muốn ăn, Đường Thọ tiện tay làm thêm một chút. Hùng Tráng Sơn ăn lượng cơm lớn, một người ăn phần của bốn người cũng không thành vấn đề, Đường Thọ làm nhiều lắm, mỗi một thứ tưởng là có thể cất lại, kết quả Hùng Tráng Sơn đều có thể ăn hết. Cho tới bây giờ Đường Thọ cảm giác chỗ tốt của Hùng Tráng Sơn chính là khi ăn cơm không cần lo lắng vấn đề còn tồn đồ thừa. Bởi vì cơm thừa là cái gì, vấn đề đó không hề tồn tại.
"Hùng phu lang, ngươi xem ta cũng không có cơm ăn, có thể hay không thỉnh ngươi giúp đỡ làm hai món, chính là cái loại thịt tầm bột chiên cùng chuồn thịt đoạn là được."
Nhìn cái đĩa sáng bóng trên tay hắn, khóe miệng Đường Thọ khẽ nhếch.
"Được, không thành vấn đề, giá tiền như trước ta đã báo."
"Đó là dĩ nhiên, ngươi yên tâm, ta đây là theo ý của quận chủ."
Có thể kiếm lời đương nhiên phải kiếm, chẳng phải chỉ là hai món ăn thôi sao. A Thành lại không để ý nhiều như vậy, sau khi trong bếp làm xong đồ ăn liền mang lên. Trời ạ, hắn dĩ nhiên được ăn mỹ vị nhân gian, cũng coi như không uổng công cuộc đời này.
Ăn qua cơm, Đường Thọ ôm chút chùi vào phòng đốt lửa, Vương Hùng ngồi cạnh bên đống lửa, suy nghĩ một chút liền nói:"Cái kia, ta nghĩ vẫn là Hùng phu lang ngươi nói có đạo lý, ngoài trời tuyết lớn như vậy hồi phủ rất nguy hiểm, vạn nhất dọc theo đường đi gặp nguy hiểm gì, tối nay chỉ có thể quấy rầy Hùng gia một đêm."
Đường Thọ cười cười nói:"Không sao, ngươi không chê là tốt rồi."
"Không ngại, không ngại. Vậy chúng ta buổi tối lại ăn thịt tẩm bột chiên?" Gay go, dĩ nhiên đem lời trong lòng nói ra, này là muốn vứt cái mặt gia đi rồi?
"Bất quá, chỉ là một món ăn mà thôi, ngươi cứ việc chờ, tối nay sẽ có món ngon hơn."
Vương Hùng hận không thể trực tiếp nhảy qua buổi chiều để đến buổi tối, hắn rất muốn nhìn một lát Hùng phu lang này có thể làm ra món gì hơn món thịt tẩm bột chiên lúc trưa.
Nhưng mà cơm tối Đường Thọ làm vô cùng đơn giản, cân nhắc đến buổi trưa Vương Hùng ăn thịt cá đã quá no, nếu buổi tối ăn tiếp thịt cá sẽ khó ăn, cậu liền làm mì sợi.
Bất quá vắt mì này nhưng sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu hầm xương, đến buổi tối nước đã lắng thành màu trắng sền sệt. Đem mỳ sợi đã luộc cho vào bát, đổ nước hầm xương vào, dội thêm hai muỗng dầu nóng, tung thêm một tầng hành thái nhỏ, hai cái trứng gà, vài lát thịt bò thái mỏng, vài miếng cải thảo liền xong.
Dục Triều rất chuộng thịt bò, thịt dê quý chỉ có sĩ gia đại tộc ăn, dân chúng bình thường chỉ ăn thịt bò hoặc thịt lợn.
Hậu thế Đường Thọ lại biết thịt bò rất mĩ vị, làm ra một bát mì thịt bò, đồng dạng có thể khiến người ta nhớ mãi không quên.
Đường Thọ cũng không nói dùng thịt bò làm, Vương Hùng cũng không hỏi, chỉ nhìn thấy một bát mì tầm thường phối hợp với vài miếng dưa củ cải, tâm lý Vương Hùng có hơi khó chịu, hắn đã chờ một buổi trưa, thậm chí nhịn đau ở lại cái nơi rách nát này vậy mà chỉ chờ được một bát mì.
Nhắm mắt ăn thử một miếng, sau hoàn toàn mất mặt. Ăn ngon, ăn ngon, ăn quá ngon, may mà không đi, không hổ là trù nghệ từ cung đình truyền ra, mì sợi cũng có thể làm tới mĩ vị như vậy, đến cùng vẫn là quan gia biết hưởng thụ a.
"Hùng phu lang, nơi này nhà ngươi có tân cành liễu không, quận chủ nhà ta bảo ta tới đây xin một nhánh, buổi tối quận chủ có thói quen đánh răng, không thì sẽ ngủ không yên." Không nghĩ tới buổi tối sẽ trụ lại nông gia, gia chủ cũng không mang theo cành liễu, không biết người ở quê có dùng tới hay không. Nghe nói người nông gia đều không ăn nổi muối, ai lại cam lòng dùng muối đánh răng.
"Ngươi nói cành liễu à, nhà ta không có." Đường Thọ nói.
"A, lẽ nào các ngươi không đánh răng sao?" A Thành kinh hô một tiếng liền bịt miệng, thật như là đã ngửi thấy mùi hôi thối, hảo bẩn a!
Đường Thọ nghểnh lên cái cổ cao cao tại thượng nói:"Ngươi mới không đánh răng, nhà chúng ta không có cành liễu không có nghĩa sẽ không đánh răng, mà quận chủ nhà ngươi cũng quá cổ hủ đi, còn dùng cành liễu với muối đánh răng, như vậy có thể sạch sao, thật bẩn!"
"Cái gì, không cần cành liễu đánh răng, còn có thể lấy cái gì?" A Thành kinh ngạc nói một câu, sau đó phản ứng lại cái gì đó, mãnh liệt lắc đầu:"Không đúng, không đúng, quận chủ nhà chúng ta mới không ở bẩn như vậy, mỗi ngày dùng muối chà răng hai lần, mới không bẩn đâu."
Gian nhà Hùng gia không lớn, A Thành lại gào gào thét thét lên như vậy, tiếng kêu rất nhanh liền dẫn Vương Hùng tới. Hắn nghe rõ ràng đối thoại giữa hai người, hiện tại cũng không dám khinh thường hộ gia nông dã này, người trong triều đình lưu lạc tới nhà người ta, đều từng thấy hoàng cung xa hoa lãng phí, có lẽ người kia đã từng thấy.
Vương Hùng cung kính hỏi:"Người làm không hiểu chuyện, xin lão bản đừng trách, chỉ là không biết lão bản không dùng cành liễu thì có thể dùng vật gì đánh răng, chúng ta nông cạn, kính xin cho biết."
Vốn là muốn bán cho hắn, kia có thể không cho biết sao, hai bữa mỹ thực, chỉ chờ tới lúc này để "giết trâu".
Đường Thọ mang bàn chải đánh răng cùng nha hương ra, chính là loại đắt nhất kia.
"Ngươi xem ngày thường chúng ta hay dùng cái này đánh răng, cái này gọi là vàn chải đánh răng, cái này là nha hương, dính bột này vào đánh lên răng mới có thể sạch được." Đường Thọ quảng cáo kem đánh răng rồi nở nụ cười tươi rói, thiếu chút nữa chói mù con mắt Vương Hùng. ???
Vương Hùng nào đã gặp qua cái này, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, rất thơm.
"Dùng nha hương đánh răng, khi hé miệng nói chuyện đều là mùi hương này, khoang miệng thanh tân, không có mùi lạ. Chủ yếu nhất là có thể bảo vệ hàm răng, phòng ngừa sâu răng. Trường kì sử dụng dù đến tám mươi tuổi hàm răng vẫn khỏe mạnh." Tuy quảng cáo có chút khoa trương, nhưng nha hương thật sự là đồ tốt.
Vương Hùng trong lòng muốn phun tào, một bánh ngọt đã có thể hấp dẫn vương gia chủ mẫu ở Đông Kinh, giờ lại còn có nha hương, đồ vật khác biệt chưa từng được nghe thấy cùng xuất hiện, hắn cũng không giống như chủ mẫu không đặt thứ này vào mắt.
"Không biết thứ này lão bản có còn dư thừa, có thể hay không đều đặn cung cấp cho ta một chút."
"Đều đặn cấp cho ngươi cũng có thể, bất quá nha hương này quý giá, đây thật sự là đồ tốt, nguyên liệu làm cũng khác nhau, không quá tiện nghi."
Như vậy...Vương Hùng ngược lại hít một hơi, nếu tiện nghi hắn làm sao lấy ra được đây.
"Hộp trong tay ngươi tên là "hơi thở như lan", cũng là loại quý nhất, hộp nhỏ như vậy nhưng cũng bốn lượng bạc." Đường Thọ xoay người lấy từ trên quầy gỗ Hùng Tráng Sơn mới làm mấy ngày trước lấy xuống hai cái hộp:"Hộp này là "quân tử" giá ba lượng, hộp này là "thanh tân" giá chỉ năm trăm văn."
Đối với sĩ gia vọng tộc mà nói, ba bốn lượng không mắc, có thể nói là rất tiện nghi, thế nhưng cũng phải xem đồ vật là dạng to hay nhỏ, nhỏ như vậy muốn ba bốn lượng, so với hai tầng bánh ngọt còn muốn đắt hơn.
Cũng đừng xem sĩ gia đại tộc coi tiền như rác dễ gạt gẫm, bọn họ chịu tiêu sài cũng biết đồ vật có đáng giá hay không. Vương Hùng cúi đầu ngửi một cái, mùi nha hương thơm nồng nặc nhưng không gay mũi, liền biết bên trong dùng đều là hương liệu quý. Hương liệu quý làm ra thành phẩm quý, tự nhiên giá không tiện nghi được. Hộp nhỏ như vậy có thể sử dụng một tháng, ba bốn lượng bạc cũng không thể rẻ.
"Không biết lão bản trong tay có bao nhiêu?"
"Không nói gạt ngươi, nguyên liệu quý, ta làm ra tổng cộng hai mươi hộp, hiện tai ta và lang quân nhà ta dùng một hộp, còn lại mười chín hộp. Trong đó 'quân tử' có ba hộp, 'hơi thở như lan' sáu hộp, 'thanh tân' mười hộp."
" 'quân tử' cùng 'hơi thở như lan' thiếu, 'thanh tân' quá tiện nghi, thôi, ta đều muốn." Không hổ là chủ nhân của một gia đình, bên người dĩ nhiên mang theo lượng lớn ngân lượng, ba mươi tám lượng bạc trắng, nói cấp liền cấp, đôi mắt cũng không thèm chớp.
Đôi mắt đẹp đẽ của Đường Thọ uốn thành trăng lưỡi liềm.
"Nhân gia ngài ngày sau có nhu cầu gì, cứ lại đây ta sẽ để giá ưu đãi cho ngươi."
Vương Hùng không cảm thấy bị bẫy, gật gật đầu quay trở lại đánh răng, chính hắn đương nhiên phải dùng loại tốt nhất 'hơi thở như lan', đừng nói lông mao của bàn chải đánh răng này đặc biệt mềm mại, chà qua chà lại trên hàm răng cũng không có sợ bị đâm vào lợi như cành liễu, một chút nha hương vào trong miệng trong nháy mắt khiến toàn bộ khoang miệng đều mát mẻ, giống như được gột rửa một thân nhơ bẩn cùng quần áo đầy bọ chét, tuyệt nhiên đổi mới hoàn toàn.
Lúc nãy nhìn qua liền biết nha hương này là đồ tốt, hiện tại dùng qua càng thấy bốn lượng bạc kia không bỏ phí.
Hai mắt nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng cùng nha hương, Vương Hùng hai mắt sáng lên, sĩ gia đại tộc bọn họ chú trọng nhất bộ dáng thanh khiết, lang quân nhà ai mà không chú ý chứ, trên y phục chỉ cần dính chút vết bẩn, đều sẽ bị coi thành nhược điểm mà bị cười nhạo, vì thế mà bị mất đi ít cơ hội.
Thứ tốt bậc này nếu tiến cống cho vương gia ở Đông Kinh, Vương Hùng có thể đoán được những hộp nha hương nhỏ này sẽ nhấc lên sóng gió ở toàn bộ Đông Kinh như thế nào.
"A Thành, xếp gọn nha hương này, ngươi tỉ mỉ phân chia."
"Vâng, quận chủ yên tâm." A Tháng kinh ngạc đến trợn mắt:"Quận chủ, trong miệng ngươi thơm quá, khi nói chuyện với ta miệng đầy mùi thơm."
"Thật chứ?" Vương Hùng dựng thẳng bàn tay lên, thổi thổi khí, quả nhiên mũi ngửi được đầy nùi thơm. Vương Hùng kinh hỉ cười ha hả:"Ngươi đi lấy một hộp 'thanh tân', thưởng cho ngươi."
"Tạ ơn quận chủ." A Thành hí ha hí hửng chạy, 'thanh tân' kia mặc dù tiện nghi nhất trong nha hương, một hộp chỉ có năm trăm văn, nhưng hắn vẫn vui a, một tháng tiền công của hắn cũng chỉ được có tám trăm văn.
Nhìn thỏi bạc trắng noãn, béo ị, Đường Thọ càng nhìn càng yêu thích, cầm lấy một thỏi đặt ở trong miệng cắn cắn, bị Hùng Tráng Sơn nhanh tay giành lại.
"Bẩn!" Sau đó thỏi bạc cang tròn kia liền vào túi Hùng Tráng Sơn, một thỏi lại một thỏi, mắt châu của Đường Thọ nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa rớt ra. (Ed: viết đến chỗ này mà cười như điên, tội tiểu thọ nhà ta quá mà ???)
Bạc vừa đến tay còn chưa ấm đã bị Hùng Tráng Sơn bỏ vào một cái hộp gỗ thô ráp vô cùng, liếc mắt liền có thể nhìn ra là người nông gia làm, bất quá nhìn không giống như là do Hùng Tráng Sơn làm, tuy rằng y người thô, thế nhưng khi y làm cái gì cho Đường Thọ đều vô cùng tinh tế, liền lấy bàn chải đánh răng làm ví dụ, tay cầm đều được Hùng Tráng Sơn đánh bóng, một chút vụn gỗ đều không có.
Đường Thọ là quên mất trước đây Hùng Tráng Sơn trải qua như thế nào, đem miếng thịt cắt hai lần, hận không thể để mỗi mảnh lớn bằng bàn tay mới tốt, dùng nước sôi trụng hai lần, tơ máu vẫn còn liền ăn. Người không biết còn tưởng y là gấu thành tinh. Từ đó suy ra, hộp gỗ này rất có thể là do Hùng Tráng Sơn làm, phi thường hợp với tính cách của y.
Nhìn tiểu phu lang quyệt miệng đăm đăm nhìn mình (thực chất là hộp gỗ trong tay Hùng Tráng Sơn), Hùng Tráng Sơn tâm tình thật tốt, thế mới đúng chứ, tiểu phu lang của y, trong mắt chỉ nên có một mình y.
Hộp gỗ bị Hùng Tráng Sơn nâng đi không biết giấu ở nơi nào, Đường Thọ cũng không muốn biết. Chờ Hùng Tráng Sơn trở về, đã thấy tiểu phu lang của mình thật vui vẻ, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Nhị lang, ngày tháng tốt của chúng ta đã đến!"
"Ồ?"
"Ngươi nghĩ a, Vương Hùng ngày mai muốn đi Đông Kinh, hắn vắt óc muốn lấy lòng vương gia ở Đông Kinh, nha hương cùng bàn chải đánh răng lại là đồ mới, lại sạch sẽ, hiến lên cho vương gia là hợp lý nhất, còn có thể cấp cho vương gia lưu lại ấn tượng tốt về hắn. Ông chủ Vương có thân phận gì, có đồ tốt tất nhiên phải khoe khoang, đến lúc đó toàn bộ Đông Kinh đều biết đến một loại nha hương cùng bàn chải đánh răng làm sạch răng. Sau khi nghe ngóng cũng biết đồ này được tuôn ta từ Hạnh Hoa thôn ta, sẽ dẫn tới lượng lớn thương nhân ở Đông Kinh tới nhập hàng. Đông Kinh là cột hướng gió của Dục Triều, Đông Kinh nhiều người dùng, những nơi khác sớm muộn cũng biết đến."
Hùng Tráng Sơn không phải kẻ ngốc, huống hồ Đường Thọ nói trắng ra như vậy:"Vậy chúng ta ngày mai liền lên trấn Ngọc Lâm mua nguyên liệu. Lần này dùng hết bạc đều mua hương liệu hay là vẫn lưu lại chút?"
"Lưu lại trước tiền vốn, những thứ khác đều mua."
"Tốt lắm, ngày mai ta đi mượn xe bò, chúng ta đơn độc đánh xe đi, khỏi khiến người khác thăm dò cáo dác."
"Được, cứ làm như vậy." Đường Thọ bỗng nhiên nói:"Đúng rồi, sau chúng ta cũng không thể mơ mơ hồ hồ làm như vậy, liền cái thương hiệu đều không có, có cái tên để cho người khác vừa nghe liền biết đây là đồ vật của chúng ta, dẫu cho người khác có giả mạo thương hiệu cũng chỉ là hàng nhái."
"Hảo, tất cả đều nghe ngươi, ngươi đã nghĩ ra cái tên nào rất hay sao?"
"Tên?" Đường Thọ hơi híp mắt, sờ sờ cằm, nhẹ giọng nói:"Liền gọi chốn đào nguyên!" Đồ gốm uyên rõ ràng dào hoa nguyên ký, giảng chính là một người đi nhầm vào một chỗ, nơi đó nam canh nữ đan, gà có cùng nghe, thản nhiên tự vui mừng, người trong thôn nhiệt tình hiếu khách, cũng không biết hôm nay là ngày gì. Sau ra muốn tìm lại lại không thể tìm được nữa. Dục Triều này không tồn tại trong lịch sử Hoa Hạ, hoặc là nói Hạnh Hoa thôn đối với Đường Thọ há chẳng phải là thế ngoại đào nguyên.
Đường Thọ nghĩ đi nghĩ lại, dần dần nhập tâm, vẻ mặt hốt hoảng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt xuyên thấu tới nơi rất xa xôi, toàn bộ đều mờ mịt, phảng phất như cậu lúc nào cũng có thể biến mất, mà nơi này chung quy cũng chỉ là giấc mộng một hồi, tỉnh mộng liền không vết. Loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt khiến Hùng Tráng Sơn hoảng hốt. Y không muốn cậu rời đi, không thể bỏ xuống, y chỉ biết cậu là phu lang của y, còn sống là của y, chết cũng là của y.
Đột nhiên bị một nguồn sức mạnh đẩy ngã, Đường Thọ cũng không sợ, bởi vì cậu đã quen. Thô hán tử chính là thô hán tử, đừng hi vọng y có thể học được sự ôn nhu của các công tử văn nhã. Đường Thọ từ mới đầu thất kinh tới bây giờ tập mãi đã thành thói quen, còn chính mình tự tìm một góc độ thích hợp nói chuyện tiếp.
Đường Thọ cũng không biết biểu tình của mình vừa rồi đã hù dọa đến Hùng Tráng Sơn, còn tưởng rằng trong lúc vô tình đã chạm vào tính hỉ nộ vô thường của y, chỉ tiếp tục nói:"Ngày mai hỏi một chút Quý tú tài chốn đào nguyên viết như thế nào, chúng ta khắc vào tay cầm của bàn chải đánh răng cùng vỏ ngoài của hộp nha hương, nếu như có thể thì điêu khắc mấy bông ?hoa đào nở rộ... Nha, nha..." Đường Thọ đang nói tới hưng trí bừng bừng, miệng bỗng bị chặn lại, chỉ có thể lấy tay đánh chân giãy. Chỉ chốc lát sau ván giường gỗ bắt đầu run rẩy vang lên kẽo kẹt, đối với Hùng Tráng Sơn mà nói, trên người Đường Thọ chỗ khác thường quá nhiều, y luôn cảm thấy dù mình đã gắt gao giữ người, nhưng người này cũng sẽ có ngày biến mất không thấy tăm hơi, khiến y dù ở trên trời hay dưới đất đều tìm không được.
Loại tâm tình bất an, căng thẳng nôn nóng này khiến y không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể hóa thành dục vọng phát tiết trên người Đường Thọ, ngày qua ngày càng thêm trông giữ cậu cẩn thận.
Cũng may Vương Hùng là lang quân từ trấn trên tới, làm việc và nghỉ ngơi không bằng người nông gia.
Đêm qua và sáng nay hắn đều dùng nha hương của Đường Thọ làm, hắn cảm thấy khẩu khí của mình có thể bay hương hai dặm, với ai cũng muốn nói thêm hai câu, biểu diễn a biểu diễn a.
Đường Thọ không có tâm tình quá mức, đau thắt lưng, còn phải làm điểm tâm. Vốn định tùy tiện qua loa một cái, sau cậu vẫn cảm thấy không được, dù sao cậu cũng mời chào khách nhân ở lại đây, bản thân lại rất tin tưởng tài nấu ăn của bản thân, muốn Vương Hùng có thể giới thiệu mấy người lại đây ăn đồ ăn, thì càng phải thêm thêu hoa trên gấm.
Trên bếp bắc một nồi cháo thịt băm, thơm nức mũi.
Nồi khác thì để một nồi bánh bao, nhân bánh bao là thịt lợn hành tây, bánh bao này không hấp mà dùng dầu đậu nành rán.
Mãi tới khi đem cái đáy bánh bao rán vàng, phát ra tiếng vang xì xì, lúc này mới cho vào không ít nước, hầm. Chờ cho nước trong nồi khô là được. (Ed:món này là món gì? Là tui edit sai đúng k? Hay wiki dịch sai?????"
Mở vung nồi ra, mùi thơm bay khắp phòng, Vương Hùng chờ ở trong phòng đã sớm không chờ được đợi Đường Thọ bưng ra, càng thúc giục A Thành đi lấy. Nếu không phải vì thưởng thức mĩ thực, Vương Hùng cũng sẽ không ở lại cái địa phương nghèo này một đêm, thực lạnh muốn chết. Ban đêm A Thành phải đốt lửa mấy lần, đều không có tác dụng gì, người vẫn rét run cầm cập. Vốn là thời điểm ban đêm chịu lạnh có chút hối hận, bây giờ ngửi thấy mùi điểm tâm liền thấy chút cực khổ đêm qua cũng không thấm vào đâu.
Một cái bánh bao rán hai đồng, một bát cháo hai đồng, dưa muối miễn phí. Vương Hùng một lúc ăn sáu cái bánh bao hai bát cháo mới miễn cưỡng buông đũa.
Vương Hùng cảm thấy chính mình ăn được rất nhiều, liền nhìn thấy Hùng Tráng Sơn ở trong bếp ăn hết một siêu bánh rán mắt cũng không nháy một cái, lại quay sang ăn cháo, Vương Hùng nhất thời trợn tròn mắt.
"Quan gia ngài có việc gì tìm ta." Đường Thọ ăn một bát cháo, bốn cái bánh rán nước liền no.
"Kia...cái kia..." Vương Hùng nhìn Hùng Tráng Sơn một cái lại một cái, chẳng mấy chốc ăn hết một nồi lớn vội vàng kêu:"Hùng đồ tể, trong miệng ăn bánh bao rán..."
Có người dám cùng y cướp đồ ăn, Hùng Tráng Sơn cũng mặc kệ hắn là khách nhân hay không là khách nhân, ánh mắt đột nhiên tàn nhẫn hẳn lên. Vương Hùng sợ đến giật mình một cái, câu nói kế tiếp treo bên mép không có nói ra.
Đường Thọ che ở trước người Hùng Tráng Sơn cười rạng rỡ giống như Phật Di Lặc:"Ngươi sắp phải lên đường nên mang theo chút đồ ăn, ngươi muốn mấy cái ta làm cho ngươi". Không hiểu khách hàng là thượng đế à mà dám đắc tội khách hàng, chẳng khác nào đang đuổi khách đi. Không có khách làm sao kiếm được tiền, không kiếm được tiền làm sao có thể nuôi nổi một con gấu trong nhà!
_____
Chương này gộp với chương 22 và 23. Cơ mà dài quá, nên Mun thôi, khọt biết cắt chương nên cắt lung tung vậy.
15:35
10/7/21