Chương 16: Hùng tứ nương lập uy
(: ౦ ‸ ౦:) Mọi người ủng hộ cho mị cái like đi cho mị có động lực edit. Híc, lượt xem thì nhiều mà mấy bạn không ủng hộ cho mị lượt vote. Sầu thối ruột luôn (@_@)(๑◕︵◕๑)༎ຶ‿༎ຶ
___________
Ngày kế, hai người dậy rất sớm đi đến cửa thôn ngồi chờ chuyến xe bò lên trấn Ngọc Lâm sớm nhất, Hùng Tráng Sơn vốn định đi bộ lên, Đường Thọ lại suy sét đến chân y thụ thương chưa khỏi hẳn, không thích hợp mệt nhọc, liền quyết định ngồi xe bò đi, hai người mới bốn đồng tiền, hai bát dầu đậu nành, trong nhà hiện không thiếu mấy đồng ấy.
Đến Ngọc Lâm trấn, trước đi mấy nhà sĩ gia đại tộc đổi rất nhiều đuôi ngựa trở về, ít cũng làm được trên dưới một trăm cái bàn chải đánh răng, tổng cộng mới dùng mấy chục văn. Đợi đến thời điểm đi mua hương liệu, giá cả liền thập phần đắt đỏ, mỗi thứ chỉ mua hai lạng, chừng mười loại hương liệu, bạc liền sài hết.
Đây chính là Hùng Tráng Sơn sủng hắn, nghĩ sao liền làm đó, thói quen coi trời bằng vung. Đổi thành là người khác, một bút bạc lớn như vậy, chi phí sinh hoạt hai năm há nói lấy ra đi làm một chút đồ vật không biết mùi vị liền lấy ra.
Về đến nhà Hùng Tráng Sơn liền đem đuôi ngựa đi chưng luộc phơi nắng muối khô, rồi đâm vào trên đầu bàn chải, tỉ mỉ xếp từng cái lông ngựa tơ nhuyễn, độ cứng vừa vặn. Y là một hán tử thô lỗ còn có thể cảm nhận được sự tinh tế, nhìn là thấy thích, lại nghĩ đến các a lang, tiểu nương tử của sĩ gia đại tộc nhìn thấy càng vui mừng dị thương.
"Phu lang, ngươi xem, thứ ngươi nói chính là cái dạng này."
Hùng Tráng Sơn cầm trên tay chính là hậu thế của cái bàn chải đánh răng, từ plastic biến thành gỗ, Đường Thọ cảm thấy gỗ so với plastic nhìn thuận mắt hơn, có cảm giác gốc gác văn hóa dày đặc.
Đường Thọ cao hứng nhìn bàn chải đánh răng:"Đúng, chính là như vậy, làm thêm mấy cái nữa, chúng ta mang lên trên trấn bán, tuyệt đối có thể bán với cái giá tốt. Vẫn cần rất nhiều hộp gỗ, không thể quá lớn, nhiều nhất chỉ to hơn mắt con trâu hai vòng, trên có nắp, ta muốn dùng nó để chứa Nha Hương. "
"Loại hộp kia làm tốt, chính là nhỏ, cần phí chút công phu, ta hiện tại liền làm." Hùng Tráng Sơn làm việc gọn gàng, giơ tay chém xuống, thời gian một nén hương liền làm ra được một cái hộp nhỏ. Lắp hộp tỉ mỉ bành ra hai cái rãnh, thân hộp nhô ra, vừa vặn có thể chụp lại với nhau, không cần lo không nắp kín.
Hùng Tráng Sơn làm ra chiếc hộp này, liền cùng Đường Thọ đem hương liệu mua về mài thành bột phấn, điều chế ra ba loại kem đánh răng.
Loại thứ nhất là dùng trầm hương, bạch đàn, giáp hương, tô hợp hương, long não hương cùng xạ hương màu thành bột phấn rồi dùng thục mật điều thành khét. Đường Thọ đặt tên "Quân tử", vì những hương liệu này thích hợp cho nam tử hơn.
Loại thứ hai là dùng trầm hương, đàn hương, linh lăng mộ hương, cam tùng, hoắc hương, giáp hương, cây đinh hương, xạ hương màu thành bột phấn dùng dầu vừng, thục mật điều thành khét. Loại này dùng nhiều hương liệu, càng tinh xảo hơn, cũng quý nhất, dùng được cho cả nam lẫn nữ, gọi là "Hơi thở như lan".
Hai loại trước đi theo con đường cao cấp, loại thứ ba này đi theo con đường bình thường, bán cho nhà có chút tiền lẻ, cũng không phải là gia đình giàu có. Chỉ dùng long não hương, cây hương trầm, thanh muối.
"Cảm giác thế nào, có phải có cảm giác sạch hơn trước đây." Sau khi làm xong, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn cùng nhau sử dụng, dạy Hùng Tráng Sơn dùng làm sao mới không bị thương lợi.
Trước đây Đường Thọ đánh răng, cầm lên bàn chải rồi cứ thế chà, sau có một lần bồi bằng hữu xem răng, phòng khám nha khoa chiếu tư liệu công cộng (ở đại sảnh các phòng khám đó), giảng về phương pháp đánh răng đúng cách, vẽ vòng, đánh ngang là tối kị, dễ thương tổn chân răng cùng lợi.
Hùng Tráng Sơn trong miệng đầy mùi thơm, há mồm nói chuyện phun ra khí tức đều là mùi hương, so với dùng muối phớt qua răng miệng hoàn toàn khác nhau, chính mình cũng có thể cảm giác được khoang miệng thanh tân, thật xứng với bốn chữ "hơi thở như lan".
"Thơm quá, trong miệng nhẹ nhàng khoan khoái, thanh tân."
"Chính là cái cảm giác này, trước ta chưa có điều chế qua Nha Hương, không nghĩ tới một lần liền thành, vẫn hoàn mỹ như vậy." Đường Thọ nhìn bát điều ra Nha Hương, trong nhà không có hộp, còn không có lô hàng, trước tiên dùng vải bố che lại. "Nếu biết có đồ tốt như vậy, các a lang, nương tử của các sĩ gia đại tộc tuyệt đối sẽ mang bạc đến mua."
Thứ Hùng Tráng Sơn nghĩ đến cũng không phải kiếm tiền mà là Đường Thọ. Trên người Đường Thọ có quá nhiều thứ kì quái, từng đồ vật Đường Thọ làm y đều chưa có nghe qua, mỗi một thứ làm ra là có thể đấy lên một bậc. Lần này Nha Hương càng đặc biệt, Hùng Tráng Sơn mặc dù xuất thân nông gia, mà những năm này đánh nam dẹp bắc, kiến thức cũng không thiển cận.
Vốn cũng không đem chuyện Nha Hương này là chuyện to tát, nghe Đường Thọ giảng chỉ cho là đồ vật sẽ không bồi lại vốn. Nhưng sau khi làm thành, bản thân lại dùng thử, Hùng Tráng Sơn triệt để biết Nha Hương có giá trị.
Thời điểm y đánh trận năm đó, dẫn dắt bọn họ chính là em ruột của quan gia hiện nay, Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương cùng ăn cùng ở với binh sĩ, có lúc đánh răng cùng một chỗ, chưa từng thấy hắn dùng qua bàn chải đánh răng cùng nha hương, đủ để thấy được vật này trước mắt toàn bộ Dục triều nhất định là không có. Bằng không nhất định sẽ có người hiến như hiến vật quý đưa đến trước mặt quan gia, quan gia đối với người em ruột này bất đồng, có thứ tốt chính mình không cần, đều ban thưởng cho e ruột.
Đường Thọ đang vui mừng, bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh ôm vào trong lòng:"Phu lang, không quản ngươi trước ở nơi nào tới, hiện tại ngươi là người của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra, đời này ngươi chỉ có thể là người của ta, chết là quỷ của ta, là phu lang của ta, vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc trốn."
Hùng Tráng Sơn không để ý Đường Thọ có thể cho y kiếm bao nhiêu tiền, y chỉ cần người trước mắt này. Loại cảm giác này là động lòng, là phồn thịnh, chỉ cần nhìn hắn, cả người tràn ngập nhiệt tình, không khỏi mong đợi tương lai.
Đường Thọ rũ mắt, trong mắt là thần sắc tối tăm, không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Hùng Tráng Sơn an ủi, mà lời cam kết trước sau chưa từng nói ra khỏi miệng.
Hương liệu dùng để chế tác hương nha đều là dùng đồ đắt giá, thành phẩm tự nhiên cũng không thấp. "Hơi thở như lan" dùng nhiều hương liệu nhất, một hộp giá bốn lượng bạc, "Quân tử" là ba lượng, còn "Thanh tân" giá cả rẻ nhất là năm trăm văn một hộp.
Đồ mắc như vậy, Đường Thọ cho dù có bản lĩnh hùng hồn, thôn dân cũng không ai dám nhập hàng, vạn nhất bán không được, cầm ở trong tay biết làm như thế nào cho phải. Nhưng bảo Đường Thọ nhượng cho bọn họ cầm hàng đi bán trước rồi về trả lại bạc thì Đường Thọ cũng không muốn.
Nha Hương giá đắt, đưa cho thôn dân đi bán, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu là có người thấy tiền sáng mắt, bán ra đồ vật rồi không trả lại tiền cho bọn họ, hoặc là diễn trò tội nghiệp cho Đường Thọ xem, hay nói trong nhà làm sao đáng thương, không có chút bạc này thì chết. Tuy nói có Hùng Tráng Sơn tại đây nhưng ai biết lòng người thâm sâu. Hùng Tráng Sơn thanh danh vốn không tốt, nếu xảy ra chuyện, xấu càng thêm xấu, muốn khôi phục càng thêm khó khăn. Chờ hắn đi rồi, một cái gia nghiệp lớn như vậy, còn lại một mình Hùng Tráng Sơn mọi người kéo bè cánh kết mưu đồ, tổng là rất khó tránh.
Còn nếu có cái gì mới mẻ cũng báo với thôn dân, dù mọi người đều muốn lấy về bán thử, nhưng ai cũng không muốn mạo hiểm. Khi đó nếu Đường Thọ không chịu, nhất định sẽ có nhiều người không cao hứng, cho là lúc trước ó thể tại sao hiện tại lại không được. Quyết định không nghĩ nữa, đồ vật giá càng đắt tiền vốn liền không thấp, có tổn thất gì, Đường Thọ cũng đủ thiệt, cùng với thời điểm đó ứng phó với tầng tầng phiền phức, không bằng vừa mới bắt đầu liền ngăn chặn. Chờ qua mấy ngày, nha Hương có danh tiếng, sẽ có cơ hội. (Chỗ này ý Đường Thọ là cứ báo trước với thôn dân xem ai có gan nhập hàng không? Sau này họ cũng k có lý do bắt chẹt phu phu bọn họ.)
Không ai chịu dùng tiền nhập hàng, Đường Thọ liền để Hùng Tráng Sơn dẫn đầu đi bán. Có thể Hùng Trụ xuất thân nông gia, căn bản không tiếp xúc với lang quan, tiểu nương tử của sĩ gia đại tộc, nhận thức là đồ mắc như vây ai có thể giám tùy ý cấp nhóm lang quân, tiểu nương tử đề cử, vạn nhất khó dùng, chọc giận nhóm lang quân, tiểu nương tử liền thảm. Người sĩ gia đại tộc cũng xem thường người nông dân, không tin bọn họ có thể làm ra thứ gì tốt mà bọn họ chưa từng thấy.
"Ca phu, cũng không có bán đi." Bận bịu cả ngày trở về Hùng Trụ ủ rũ cúi đầu, mấy ngày nay, hắn thậm chí ngay cả một hộp nha hương, một mảnh bàn chải cũng không bán được.
"Không sao, sẽ có cơ hội." Đường Thọ ngoài mặt động viên Hùng Trụ, mà quay đầu đối với tốc độ đẩy nhanh đồ vật bán đi cũng gấp, đây đều là tiền a, tuy nói bây giờ là mùa đông, bán không được cũng không cần gấp, bạc trong nhà cũng đủ dùng, nhưng một ngày không bán ra tiền, kinh tế trong nhà ngày một căng thẳng, huyên náo tới mức hắn bây giờ thịt cũng không dám ăn.
Hùng Tráng Sơn an ủi:"Phu lang, đừng nóng vội, chờ chút đã, nếu mấy ngày nữa vẫn không bán được, ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Đường Thọ uể oải nói:"Có thể có biện pháp gì, chúng ta cũng không quen những lang quân, tiểu nương tử của các sĩ gia đại tộc đó, phải chi biết một người, vật này tất sẽ hỏa, bọn họ nhất định sẽ đứng xếp hàng lại đây mua."
"Ta tin ngươi, trước tiên đừng có gấp, chờ mấy ngày, không được ta sẽ có biện pháp."
Đường Thọ bên này khổ não, Hùng gia cùng Tôn gia bên kia cũng nóng nảy dị thường.
Tay nghề này là ca khu hắn nhìn nàng khổ quá, đau lòng nàng, cho nàng. Nàng không thể phụ hắn, tuyệt đối không thể tùy ý tiết lộ. Người muôn mềm yếu lần này Hùng tứ nương biểu hiện ra tư thái ương ngạnh, mỗi ngày đều dậy sớm thêm một chú, kiếm ít chút, cũng không để nhà họ Tôn hỗ trợ, cho dù là nhóm bếp. Lúc làm bảo Tôn nhị lang ở bên ngoài, ai cũng không cho nhìn trộm.
Lúc đầu, Tôn đại tẩu oán giận qua vài câu, dùng lời nói gõ Hùng tứ nương, làm cho nàng nhận rõ nàng là nương tử nhà ai, tâm nên hướng về nhà ai.
Từ trước tới nay lời trước so với lời sau còn khó nghe hơn, Hùng tứ nương nghe không ít, Tôn gia nhị lão cũng không quản, vòng vòng coi như không thấy. Lần này Tôn nhị lão gia lại làm coi như không thấy, thậm chí lúc ẩn lúc hiện nói đỡ ý tứ Tôn đại tẩu, đệ tức Tam Tôn gia thấy nhà mẹ chồng ôm thái độ như thế, cũng một xướng một họa nói rất khó nghe.
Hùng tứ nương tử mặt mũi ai cũng không cho. Trực tiếp bỏ đũa, đứng dậy trở về phòng. Vừa bắt đầu Tôn gia không ai quan tâm, cho là nàng tính khí náo loạn, không bao lâu, Hùng tứ nương tử mang theo một cái bao nhỏ quần áo đi ra, người nhà họ Tôn choáng váng luôn.
"Tứ nương, ngươi làm cái gì vậy?" Tôn nhị lang vội vàng đứng dậy ngăn cản Hùng tứ nương, thân thủ cướp đi bao quần áo nhỏ trên tay nàng.
Hùng tứ nương né tránh, không cho hắn đụng vào, không sảo không nháo nhàn nhạt nói:" Lúc trước nói xong phương thuốc này là cho ta làm đồ cưới, là đồ vật của ta, ngươi xem người khác đều gả nương tử ra ngoài, có khả năng học tay nghề từ nhà mẹ đẻ sao. Nhưng bây giờ đại tẩu em dâu là có ý tứ gì, trong nhà không cho của hồi môn liền muốn cướp đồ của ta làm đồ của mình."
Tôn đại tẩu bắt nạt Hùng tứ nương quen rồi liền phản bác:"Ngươi gả tới Tôn gia, phương thuốc trong tay tự nhiên cũng là của Tôn gia, ta muốn vậy thì làm sao, nhi tử ta cũng là con cháu Tôn gia, đều có thể đến."
Tức phụ tam đệ cũng nói:"Không phải mà, nhị tẩu cũng đừng quên, ngươi bây giờ là tức phụ nhà ai, ăn cơm nhà ai."
Hùng tứ nương không cùng nàng sảo nháo, chỉ ngẩng đầu hỏi Tôn gia nhị lão gia:"Mẹ, a phụ, các ngươi nói như thế nào?"
Tôn a phụ dù sao cũng là nam, còn biết mặt mũi, không quá cứng bắt buộc con dâu đưa phương thuốc. Tôn mẫu là cùng một giới sẽ không lo lắng nhiều như vậy, coi như làm sai, cũng có thể dùng một câu phụ nhân vô tri lấp liếm cho qua.
Tôn mẫu nói:"Tứ nương a, ngươi rốt cuộc là con dâu hai Tôn gia."
________
22:54'
8/6/21
___________
Ngày kế, hai người dậy rất sớm đi đến cửa thôn ngồi chờ chuyến xe bò lên trấn Ngọc Lâm sớm nhất, Hùng Tráng Sơn vốn định đi bộ lên, Đường Thọ lại suy sét đến chân y thụ thương chưa khỏi hẳn, không thích hợp mệt nhọc, liền quyết định ngồi xe bò đi, hai người mới bốn đồng tiền, hai bát dầu đậu nành, trong nhà hiện không thiếu mấy đồng ấy.
Đến Ngọc Lâm trấn, trước đi mấy nhà sĩ gia đại tộc đổi rất nhiều đuôi ngựa trở về, ít cũng làm được trên dưới một trăm cái bàn chải đánh răng, tổng cộng mới dùng mấy chục văn. Đợi đến thời điểm đi mua hương liệu, giá cả liền thập phần đắt đỏ, mỗi thứ chỉ mua hai lạng, chừng mười loại hương liệu, bạc liền sài hết.
Đây chính là Hùng Tráng Sơn sủng hắn, nghĩ sao liền làm đó, thói quen coi trời bằng vung. Đổi thành là người khác, một bút bạc lớn như vậy, chi phí sinh hoạt hai năm há nói lấy ra đi làm một chút đồ vật không biết mùi vị liền lấy ra.
Về đến nhà Hùng Tráng Sơn liền đem đuôi ngựa đi chưng luộc phơi nắng muối khô, rồi đâm vào trên đầu bàn chải, tỉ mỉ xếp từng cái lông ngựa tơ nhuyễn, độ cứng vừa vặn. Y là một hán tử thô lỗ còn có thể cảm nhận được sự tinh tế, nhìn là thấy thích, lại nghĩ đến các a lang, tiểu nương tử của sĩ gia đại tộc nhìn thấy càng vui mừng dị thương.
"Phu lang, ngươi xem, thứ ngươi nói chính là cái dạng này."
Hùng Tráng Sơn cầm trên tay chính là hậu thế của cái bàn chải đánh răng, từ plastic biến thành gỗ, Đường Thọ cảm thấy gỗ so với plastic nhìn thuận mắt hơn, có cảm giác gốc gác văn hóa dày đặc.
Đường Thọ cao hứng nhìn bàn chải đánh răng:"Đúng, chính là như vậy, làm thêm mấy cái nữa, chúng ta mang lên trên trấn bán, tuyệt đối có thể bán với cái giá tốt. Vẫn cần rất nhiều hộp gỗ, không thể quá lớn, nhiều nhất chỉ to hơn mắt con trâu hai vòng, trên có nắp, ta muốn dùng nó để chứa Nha Hương. "
"Loại hộp kia làm tốt, chính là nhỏ, cần phí chút công phu, ta hiện tại liền làm." Hùng Tráng Sơn làm việc gọn gàng, giơ tay chém xuống, thời gian một nén hương liền làm ra được một cái hộp nhỏ. Lắp hộp tỉ mỉ bành ra hai cái rãnh, thân hộp nhô ra, vừa vặn có thể chụp lại với nhau, không cần lo không nắp kín.
Hùng Tráng Sơn làm ra chiếc hộp này, liền cùng Đường Thọ đem hương liệu mua về mài thành bột phấn, điều chế ra ba loại kem đánh răng.
Loại thứ nhất là dùng trầm hương, bạch đàn, giáp hương, tô hợp hương, long não hương cùng xạ hương màu thành bột phấn rồi dùng thục mật điều thành khét. Đường Thọ đặt tên "Quân tử", vì những hương liệu này thích hợp cho nam tử hơn.
Loại thứ hai là dùng trầm hương, đàn hương, linh lăng mộ hương, cam tùng, hoắc hương, giáp hương, cây đinh hương, xạ hương màu thành bột phấn dùng dầu vừng, thục mật điều thành khét. Loại này dùng nhiều hương liệu, càng tinh xảo hơn, cũng quý nhất, dùng được cho cả nam lẫn nữ, gọi là "Hơi thở như lan".
Hai loại trước đi theo con đường cao cấp, loại thứ ba này đi theo con đường bình thường, bán cho nhà có chút tiền lẻ, cũng không phải là gia đình giàu có. Chỉ dùng long não hương, cây hương trầm, thanh muối.
"Cảm giác thế nào, có phải có cảm giác sạch hơn trước đây." Sau khi làm xong, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn cùng nhau sử dụng, dạy Hùng Tráng Sơn dùng làm sao mới không bị thương lợi.
Trước đây Đường Thọ đánh răng, cầm lên bàn chải rồi cứ thế chà, sau có một lần bồi bằng hữu xem răng, phòng khám nha khoa chiếu tư liệu công cộng (ở đại sảnh các phòng khám đó), giảng về phương pháp đánh răng đúng cách, vẽ vòng, đánh ngang là tối kị, dễ thương tổn chân răng cùng lợi.
Hùng Tráng Sơn trong miệng đầy mùi thơm, há mồm nói chuyện phun ra khí tức đều là mùi hương, so với dùng muối phớt qua răng miệng hoàn toàn khác nhau, chính mình cũng có thể cảm giác được khoang miệng thanh tân, thật xứng với bốn chữ "hơi thở như lan".
"Thơm quá, trong miệng nhẹ nhàng khoan khoái, thanh tân."
"Chính là cái cảm giác này, trước ta chưa có điều chế qua Nha Hương, không nghĩ tới một lần liền thành, vẫn hoàn mỹ như vậy." Đường Thọ nhìn bát điều ra Nha Hương, trong nhà không có hộp, còn không có lô hàng, trước tiên dùng vải bố che lại. "Nếu biết có đồ tốt như vậy, các a lang, nương tử của các sĩ gia đại tộc tuyệt đối sẽ mang bạc đến mua."
Thứ Hùng Tráng Sơn nghĩ đến cũng không phải kiếm tiền mà là Đường Thọ. Trên người Đường Thọ có quá nhiều thứ kì quái, từng đồ vật Đường Thọ làm y đều chưa có nghe qua, mỗi một thứ làm ra là có thể đấy lên một bậc. Lần này Nha Hương càng đặc biệt, Hùng Tráng Sơn mặc dù xuất thân nông gia, mà những năm này đánh nam dẹp bắc, kiến thức cũng không thiển cận.
Vốn cũng không đem chuyện Nha Hương này là chuyện to tát, nghe Đường Thọ giảng chỉ cho là đồ vật sẽ không bồi lại vốn. Nhưng sau khi làm thành, bản thân lại dùng thử, Hùng Tráng Sơn triệt để biết Nha Hương có giá trị.
Thời điểm y đánh trận năm đó, dẫn dắt bọn họ chính là em ruột của quan gia hiện nay, Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương cùng ăn cùng ở với binh sĩ, có lúc đánh răng cùng một chỗ, chưa từng thấy hắn dùng qua bàn chải đánh răng cùng nha hương, đủ để thấy được vật này trước mắt toàn bộ Dục triều nhất định là không có. Bằng không nhất định sẽ có người hiến như hiến vật quý đưa đến trước mặt quan gia, quan gia đối với người em ruột này bất đồng, có thứ tốt chính mình không cần, đều ban thưởng cho e ruột.
Đường Thọ đang vui mừng, bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh ôm vào trong lòng:"Phu lang, không quản ngươi trước ở nơi nào tới, hiện tại ngươi là người của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra, đời này ngươi chỉ có thể là người của ta, chết là quỷ của ta, là phu lang của ta, vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc trốn."
Hùng Tráng Sơn không để ý Đường Thọ có thể cho y kiếm bao nhiêu tiền, y chỉ cần người trước mắt này. Loại cảm giác này là động lòng, là phồn thịnh, chỉ cần nhìn hắn, cả người tràn ngập nhiệt tình, không khỏi mong đợi tương lai.
Đường Thọ rũ mắt, trong mắt là thần sắc tối tăm, không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Hùng Tráng Sơn an ủi, mà lời cam kết trước sau chưa từng nói ra khỏi miệng.
Hương liệu dùng để chế tác hương nha đều là dùng đồ đắt giá, thành phẩm tự nhiên cũng không thấp. "Hơi thở như lan" dùng nhiều hương liệu nhất, một hộp giá bốn lượng bạc, "Quân tử" là ba lượng, còn "Thanh tân" giá cả rẻ nhất là năm trăm văn một hộp.
Đồ mắc như vậy, Đường Thọ cho dù có bản lĩnh hùng hồn, thôn dân cũng không ai dám nhập hàng, vạn nhất bán không được, cầm ở trong tay biết làm như thế nào cho phải. Nhưng bảo Đường Thọ nhượng cho bọn họ cầm hàng đi bán trước rồi về trả lại bạc thì Đường Thọ cũng không muốn.
Nha Hương giá đắt, đưa cho thôn dân đi bán, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu là có người thấy tiền sáng mắt, bán ra đồ vật rồi không trả lại tiền cho bọn họ, hoặc là diễn trò tội nghiệp cho Đường Thọ xem, hay nói trong nhà làm sao đáng thương, không có chút bạc này thì chết. Tuy nói có Hùng Tráng Sơn tại đây nhưng ai biết lòng người thâm sâu. Hùng Tráng Sơn thanh danh vốn không tốt, nếu xảy ra chuyện, xấu càng thêm xấu, muốn khôi phục càng thêm khó khăn. Chờ hắn đi rồi, một cái gia nghiệp lớn như vậy, còn lại một mình Hùng Tráng Sơn mọi người kéo bè cánh kết mưu đồ, tổng là rất khó tránh.
Còn nếu có cái gì mới mẻ cũng báo với thôn dân, dù mọi người đều muốn lấy về bán thử, nhưng ai cũng không muốn mạo hiểm. Khi đó nếu Đường Thọ không chịu, nhất định sẽ có nhiều người không cao hứng, cho là lúc trước ó thể tại sao hiện tại lại không được. Quyết định không nghĩ nữa, đồ vật giá càng đắt tiền vốn liền không thấp, có tổn thất gì, Đường Thọ cũng đủ thiệt, cùng với thời điểm đó ứng phó với tầng tầng phiền phức, không bằng vừa mới bắt đầu liền ngăn chặn. Chờ qua mấy ngày, nha Hương có danh tiếng, sẽ có cơ hội. (Chỗ này ý Đường Thọ là cứ báo trước với thôn dân xem ai có gan nhập hàng không? Sau này họ cũng k có lý do bắt chẹt phu phu bọn họ.)
Không ai chịu dùng tiền nhập hàng, Đường Thọ liền để Hùng Tráng Sơn dẫn đầu đi bán. Có thể Hùng Trụ xuất thân nông gia, căn bản không tiếp xúc với lang quan, tiểu nương tử của sĩ gia đại tộc, nhận thức là đồ mắc như vây ai có thể giám tùy ý cấp nhóm lang quân, tiểu nương tử đề cử, vạn nhất khó dùng, chọc giận nhóm lang quân, tiểu nương tử liền thảm. Người sĩ gia đại tộc cũng xem thường người nông dân, không tin bọn họ có thể làm ra thứ gì tốt mà bọn họ chưa từng thấy.
"Ca phu, cũng không có bán đi." Bận bịu cả ngày trở về Hùng Trụ ủ rũ cúi đầu, mấy ngày nay, hắn thậm chí ngay cả một hộp nha hương, một mảnh bàn chải cũng không bán được.
"Không sao, sẽ có cơ hội." Đường Thọ ngoài mặt động viên Hùng Trụ, mà quay đầu đối với tốc độ đẩy nhanh đồ vật bán đi cũng gấp, đây đều là tiền a, tuy nói bây giờ là mùa đông, bán không được cũng không cần gấp, bạc trong nhà cũng đủ dùng, nhưng một ngày không bán ra tiền, kinh tế trong nhà ngày một căng thẳng, huyên náo tới mức hắn bây giờ thịt cũng không dám ăn.
Hùng Tráng Sơn an ủi:"Phu lang, đừng nóng vội, chờ chút đã, nếu mấy ngày nữa vẫn không bán được, ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Đường Thọ uể oải nói:"Có thể có biện pháp gì, chúng ta cũng không quen những lang quân, tiểu nương tử của các sĩ gia đại tộc đó, phải chi biết một người, vật này tất sẽ hỏa, bọn họ nhất định sẽ đứng xếp hàng lại đây mua."
"Ta tin ngươi, trước tiên đừng có gấp, chờ mấy ngày, không được ta sẽ có biện pháp."
Đường Thọ bên này khổ não, Hùng gia cùng Tôn gia bên kia cũng nóng nảy dị thường.
Tay nghề này là ca khu hắn nhìn nàng khổ quá, đau lòng nàng, cho nàng. Nàng không thể phụ hắn, tuyệt đối không thể tùy ý tiết lộ. Người muôn mềm yếu lần này Hùng tứ nương biểu hiện ra tư thái ương ngạnh, mỗi ngày đều dậy sớm thêm một chú, kiếm ít chút, cũng không để nhà họ Tôn hỗ trợ, cho dù là nhóm bếp. Lúc làm bảo Tôn nhị lang ở bên ngoài, ai cũng không cho nhìn trộm.
Lúc đầu, Tôn đại tẩu oán giận qua vài câu, dùng lời nói gõ Hùng tứ nương, làm cho nàng nhận rõ nàng là nương tử nhà ai, tâm nên hướng về nhà ai.
Từ trước tới nay lời trước so với lời sau còn khó nghe hơn, Hùng tứ nương nghe không ít, Tôn gia nhị lão cũng không quản, vòng vòng coi như không thấy. Lần này Tôn nhị lão gia lại làm coi như không thấy, thậm chí lúc ẩn lúc hiện nói đỡ ý tứ Tôn đại tẩu, đệ tức Tam Tôn gia thấy nhà mẹ chồng ôm thái độ như thế, cũng một xướng một họa nói rất khó nghe.
Hùng tứ nương tử mặt mũi ai cũng không cho. Trực tiếp bỏ đũa, đứng dậy trở về phòng. Vừa bắt đầu Tôn gia không ai quan tâm, cho là nàng tính khí náo loạn, không bao lâu, Hùng tứ nương tử mang theo một cái bao nhỏ quần áo đi ra, người nhà họ Tôn choáng váng luôn.
"Tứ nương, ngươi làm cái gì vậy?" Tôn nhị lang vội vàng đứng dậy ngăn cản Hùng tứ nương, thân thủ cướp đi bao quần áo nhỏ trên tay nàng.
Hùng tứ nương né tránh, không cho hắn đụng vào, không sảo không nháo nhàn nhạt nói:" Lúc trước nói xong phương thuốc này là cho ta làm đồ cưới, là đồ vật của ta, ngươi xem người khác đều gả nương tử ra ngoài, có khả năng học tay nghề từ nhà mẹ đẻ sao. Nhưng bây giờ đại tẩu em dâu là có ý tứ gì, trong nhà không cho của hồi môn liền muốn cướp đồ của ta làm đồ của mình."
Tôn đại tẩu bắt nạt Hùng tứ nương quen rồi liền phản bác:"Ngươi gả tới Tôn gia, phương thuốc trong tay tự nhiên cũng là của Tôn gia, ta muốn vậy thì làm sao, nhi tử ta cũng là con cháu Tôn gia, đều có thể đến."
Tức phụ tam đệ cũng nói:"Không phải mà, nhị tẩu cũng đừng quên, ngươi bây giờ là tức phụ nhà ai, ăn cơm nhà ai."
Hùng tứ nương không cùng nàng sảo nháo, chỉ ngẩng đầu hỏi Tôn gia nhị lão gia:"Mẹ, a phụ, các ngươi nói như thế nào?"
Tôn a phụ dù sao cũng là nam, còn biết mặt mũi, không quá cứng bắt buộc con dâu đưa phương thuốc. Tôn mẫu là cùng một giới sẽ không lo lắng nhiều như vậy, coi như làm sai, cũng có thể dùng một câu phụ nhân vô tri lấp liếm cho qua.
Tôn mẫu nói:"Tứ nương a, ngươi rốt cuộc là con dâu hai Tôn gia."
________
22:54'
8/6/21