Chương 47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là Bùi Tịch
Sau mấy ngày, An Cửu và Kim Yến Uyển dần thân thiết hơn, không phải Kim Yến Uyển tới tìm nàng chơi, thì là An Cửu được mời đến sân của Kim Yến Uyển, hai người ở chung thật vui.
Minh Dập cũng thường mặt dày mày dạn ở cùng các nàng, dù sao là hai đại mỹ nhân. Kim Yến Uyển thanh nhã thanh thuần như hoa lê, An Cửu diễm lệ kiều mỹ tựa hải đường, diễm phúc như thế, không hưởng thụ uổng làm người!
Chỉ là Kim Yến Uyển rất nghiêm trọng chuyện nam nữ ở chung, mỗi lần Minh Dập tới đều có chút không được tự nhiên, Minh Dập dần dần cũng xấu hổ không đi theo.
Hai người có khi chơi đến tận hứng, buổi tối An Cửu đều sẽ quên trở về, trực tiếp ngủ lại chỗ Kim Yến Uyển.
Số lần một nhiều, những người khác cũng dần dần phát hiện điểm này.
Một ngày nọ trên bàn cơm, bốn người ngồi đối diện nhau, không khí an tĩnh nặng nề.
Lâm Thanh Nghiên nhìn bốn phía, trên bàn chỉ có nàng, Hạ Tử Kình, Bùi Tịch và A Thất, hai người ngày xưa luôn nói ríu rít lại không ở đây.
Trước đây lkhông có cảm giác gì, nhưng hôm nay vừa thấy, lại đột nhiên phát giác không khí quá mức lạnh lẽo.
Không ai chủ động nói chuyện phiếm, trên bàn một mảnh trầm mặc yên tĩnh, trừ tiếng chén đĩa va chạm, không còn gì khác.
Lâm Thanh Nghiên vốn dĩ không cảm thấy gì, nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng sau khi trải qua cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, không hiểu sao nàng có chút không quen.
Trì độn như Hạ Tử Kình, cũng không khỏi hỏi: "An tiểu thư đâu rồi? Sao không tới ăn cơm?"
Tỳ nữ đứng một bên trả lời: "An tiểu thư được Yến Uyển tiểu thư mời đi, đêm qua cũng không về."
Hạ Tử Kình "Ồ" một tiếng, không nói nữa.
Lâm Thanh Nghiên lại theo bản năng nhìn về phía Bùi Tịch, sắc mặt công tử bạch y như thường, khi nàng nhìn qua thì từ từ ngước mắt, ôn tồn lễ độ trước sau như một.
Tâm tư Lâm Thanh Nghiên tinh tế hơn Hạ Tử Kình nhiều, nàng còn nhớ lúc trước An Cửu và Bùi Tịch mâu thuẫn với nhau, hoài nghi có lẽ lúc bọn họ không ở cùng, mâu thuẫn giữa hai người càng thêm gia tăng.
An Cửu không muốn ở trong viện, vì tránh Bùi Tịch mới thường ra ngoài.
Nhưng Bùi Tịch lại là trúc mã nàng quen biết từ nhỏ, nàng cũng không tiện chất vấn.
Lấy hiểu biết của Lâm Thanh Nghiên về Bùi Tịch, hắn tuyệt đối sẽ không khi dễ một nữ hài tử. Tính cách An Cửu tuy nuông chiều, nhưng cũng không tính là hư. Cho nên bọn họ đại khái chính là không hợp chăng?
Suy nghĩ như vậy, Lâm Thanh Nghiên nhẫn nhịn, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Bùi Tịch, lúc bọn muội không ở, ngày thường huynh chiếu cố An Cửu nhiều một chút."
Nghe lời này, động tác của công tử bạch y hơi khựng lại, chậm rãi buông đũa bạc, mới nói: "Ta đã lâu rồi không gặp nàng."
Ngày thường đều là người khác tới chiếu cố Bùi Tịch, dù sao hắn cũng là người què.
Nhưng An Cửu đến đây, giống như tiêu chuẩn của mọi người đều thay đổi.
Cho dù hắn đi đứng không tốt, cho dù ngày thường cơ hồ coi nàng như tổ tông, nhưng một khi hai người đối mặt, mọi người thiên vị vẫn là đại tiểu thư kiều man kia.
A Thất ở một bên lắc đầu, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Công tử nhà ta đối với An Cửu còn không tốt sao? Chỉ thiếu đặt nàng lên Phật đài mà cung phụng. Công tử bằng lòng chiếu cố người ta, nhưng người ta không vui a!"
Bùi Tịch: "......"
"Không được lắm miệng." Hắn nhẹ mắng một tiếng.
A Thất vội vàng che miệng lại, biểu tình như nói sai.
Lâm Thanh Nghiên thấy vậy, hơi suy tư một lát, đáy mắt dần dần lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
Lúc trước nàng nhận thấy Bùi Tịch đối với An Cửu không tầm thường, hiện giờ nghĩ đến, có lẽ Bùi Tịch ái mộ An Cửu, An Cửu nhận ra lại vô tình với hắn, cho nên mới cố tình tránh hắn?
Nghĩ như vậy, logic liền lưu loát.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nghiên xấu hổ mà khụ một tiếng: "Ta nhớ An Cửu không phải thường tới chỗ huynh châm cứu sao? Sắp đến lúc nàng châm cứu đi?"
Về việc châm cứu này, An Cửu bề ngoài chỉ nói điều trị thân thể, cách mấy ngày châm một lần, Lâm Thanh Nghiên cũng không nghi ngờ.
Bùi Tịch cũng không giải thích, gật đầu nói: "Không sai, đúng là hôm nay."
Lâm Thanh Nghiên nói: "Mặc dù có hiểu lầm, nhưng nói ra là được, hai người có thể từ từ nói chuyện."
Khi ở thành Bình Lan, bởi vì Bùi Tịch đối với An Cửu khác, Lâm Thanh Nghiên cũng từng rối rắm hai ngày.
Nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ thông suốt, nàng thích Hạ đại ca.
Cho nên hiện giờ, Lâm Thanh Nghiên càng hy vọng nhìn thấy Bùi Tịch có thể hạnh phúc.
Hắn vốn không cha không mẹ, lại tàn tật, ông trời đối với hắn thật sự bất công. Vất vả lắm mới có người thích, nàng chỉ muốn hắn có thể được như ước nguyện.
*
An Cửu ở chỗ Kim Yến Uyển ngây người một ngày, mắt thấy sắc trời đã tối, Kim Yến Uyển lại lần nữa bảo nàng ở lại một đêm.
An Cửu không từ chối.
Nàng thân với Kim Yến Uyển, hơn nữa thường xuyên ngủ lại chỗ này, ngược lại không phải muốn tránh người nào đó.
Mà là luôn chờ đợi thời cơ.
Tình cảm kiêng kị nhất, đó là nhất thành bất biến*. Càng thăng trầm, mới càng thêm khắc sâu.
* Nhất thành bất biến: Đã hình thành thì không thay đổi
An Cửu vốn không nghĩ tới muốn cùng "Phi Y" ở bên nhau, người nàng chân chính công lược, trước sau đều là Bùi Tịch.
Vị bạch y phiên nhiên kia, thần y công tử ôn nhuận như ngọc.
Mục tiêu của nàng vẫn luôn là hắn, "Phi Y" chỉ là công cụ xoát hảo cảm giai đoạn đầu thôi.
Sau khi độ hảo cảm tới 30, An Cửu liền phát hiện lại đình trệ.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của nàng, hảo cảm 30 xem như hơi hảo cảm, quá 30, liền bắt đầu để ý.
Bùi Tịch là người có tâm đề phòng cực mạnh, mục tiêu cũng cực đoan rõ ràng.
Nếu muốn chân chính công lược hắn, làm nũng tác dụng không lớn, xem mấy ngày trước nàng hao tổn tâm cơ như thế nào, hắn mới tăng 5 điểm hảo cảm.
"Phi Y" là thân phận do Bùi Tịch ngụy trang ra, là hắn căn cứ vào sở thích của "An Cửu" mà thành chính nhân quân tử, chỉ cần An Cửu còn thích Phi Y, Bùi Tịch nhất định sẽ hoài nghi, nàng thích kỳ thật là "Hạ Tử Kình".
Cho nên thời điểm hắn là Phi Y, nhất định không có khả năng dành quá nhiều tình cảm cho nàng.
Huống hồ "Phi Y" tồn tại một ngày, sẽ nhắc nhở Bùi Tịch một lần, nàng chỉ là thuốc giải độc cho hắn.
Hảo cảm tất nhiên chậm chạp không thể tăng.
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của An Cửu đều sát với "An Cửu" trong nguyên tác, khiến Bùi Tịch tin nàng chính là nữ phụ não yêu đương chỉ biết thích ân nhân cứu mạng.
Kế tiếp, nàng muốn đánh vỡ khuôn mẫu này.
Nàng phải nghĩ cách để "Phi Y" bị loại trừ.
Từ lúc bắt đầu, An Cửu liền muốn làm kế hoạch công lược này.
Hiện tại nàng muốn thực thi, đó là một bước cực kỳ quan trọng, một khi bước sai, sẽ thất bại trong gang tấc.
"Tối nay chúng ta vẫn ngủ chung một giường nhé?"
Chiều hôm buông xuống, ban ngày ồn ào náo động tan hết, toàn bộ sơn trang Kim Xà cũng lâm vào ngủ say, Kim Yến Uyển nhiệt tình mời An Cửu ngủ cùng giường với nàng ta.
Kim Yến Uyển đại khái chưa bao giờ có bằng hữu, đột nhiên có bằng hữu mới, kích động bộc lộ ra ngoài.
Tối hôm qua An Cửu ngủ cùng nàng ta, không nghĩ tới cô nương này nhìn gầy yếu an tĩnh, ngủ rồi lại không thành thật, đá An Cửu vài cái.
An Cửu nhẹ nhàng véo véo lòng bàn tay, cảm giác đau quen thuộc tăng lên gấp bội dâng lên như thủy triều, nàng giật mình, vội vàng lắc đầu nói: "Vẫn là không được, tối nay ta ngủ phòng cho khách đi."
Vì không bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng cũng chưa trở về tìm Bùi Tịch châm cứu, khi chạng vạng nàng liền cảm giác cổ độc lại tái phát.
Hiện tại thể chất này, không thích hợp ngủ cùng Kim Yến Uyển.
Kim Yến Uyển có chút thất vọng, cũng không miễn cưỡng, tự mình đưa An Cửu đến phòng cho khách.
Nói là phòng cho khách, kỳ thật ở bên cạnh khuê phòng của Kim Yến Uyển, ngày thường là nơi ban ngày nàng ta dùng để nghỉ ngơi. Giữa hai phòng còn có một cánh cửa, không có việc gì có thể trực tiếp vào.
Sau khi An Cửu nằm xuống giường, liền bảo tỳ nữ canh giữ ở ngoài cửa rời đi.
Tắt ánh nến, bóng đêm bao phủ, tràn ngập toàn bộ tầm nhìn.
Trong bóng đêm, nàng trợn tròn mắt, thanh tỉnh nhìn đỉnh màn giường, hai tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe tiếng vang bên ngoài.
Lọt vào tai chỉ có tiếng côn trùng rất nhỏ, âm thanh dài kêu rát cổ bỏng họng trong đêm đen.
Bóng đêm dần dần thâm trầm, trong một mảnh đen nhánh, cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón, An Cửu rốt cuộc nghe thấy một tiếng kỳ quái.
Là tiếng bước chân, vô cùng nhỏ, nhưng bởi vì xung quanh quá mức yên tĩnh, tinh thần An Cửu lại luôn cao độ căng chặt, cho nên nàng nhạy bén phát giác.
An Cửu không lập tức đứng dậy, nàng nỗ lực thả chậm hô hấp.
Lần đó ở trong trang khi tối, Lâm Thanh Nghiên có thể căn cứ vào tiếng hít thở để cảm giác người trong phòng tỉnh hay đã ngủ, nàng không thể rút dây động rừng.
Đợi một hồi, rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân kia đi đến trước cửa cách vách.
An Cửu lặng yên không một tiếng động bò dậy, trong phòng không đốt đèn, nàng tìm một hồi không thấy giày, dứt khoát đi chân trần, đi đến hướng ngoài cửa.
Đêm khuya cuối tháng tư, nhiệt độ không khí vẫn không tính là cao, sàn nhà gỗ bóng loáng lạnh lẽo, cảm quan của An Cửu lại trở nên mẫn cảm cực độ, một bước giẫm lên liền không nhịn được rùng mình, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo theo lòng bàn chân bò đến phía sau lưng.
Nàng kéo vạt áo, nương theo ánh sáng mỏng manh, sờ soạng đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Không thể không nói, đại khái ông trời đều đang giúp nàng.
Một khắc An Cửu đi ra cửa kia, cửa phòng Kim Yến Uyển bên cạnh đang bị ai đó mở ra, bóng người đen nhánh đứng ở cửa.
Nhìn thấy bóng đen kia, An Cửu giơ tay xoa xoa đôi mắt, trong thanh âm hàm hồ lộ ra sự buồn ngủ: "Yến Uyển?"
Nháy mắt bóng đen sửng sốt, còn chưa lên tiếng, trong phòng Kim Yến Uyển bỗng nhiên truyền ra một chút động tĩnh, như là có người từ trên giường đứng dậy.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân càng đến gần.
Giọng nữ mềm nhẹ chui vào màng tai: "An Cửu? Là cô gọi ta?"
Thân thể Kim Yến Uyển không tốt, ban đêm luôn mất ngủ nhiều mộng, vừa rồi khi nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên nàng ta, bỗng nhiên bừng tỉnh.
An Cửu không tiếng động trợn to mắt, Kim Yến Uyển vậy mà tỉnh!
Nàng hơi hơi hé miệng, lại bị bóng người trong bóng đêm nghĩ lầm là muốn kêu, ngay sau đó, bóng đen bỗng nhiên tới gần, bàn tay to rộng khô ráo che miệng nàng, một mùi lãnh hương quen thuộc ập vào mặt.
An Cửu phát ra một tiếng ngắn ngủi, sau đó lặng lẽ bị kéo vào phòng mình, cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, phát ra một tiếng trầm vang.
Thẳng đến giờ phút này, thiếu nữ bị bắt cóc cuối cùng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, giãy giụa mãnh liệt.
Nhưng mà nàng giãy giụa đối với hắc y nhân kia mà nói, giống như kiến rung cây.
Hắn dễ như trở bàn tay ép nàng lên ván cửa, khống chế tay chân, bịt miệng mũi, khoảng cách gần đến nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu giao hòa.
Sợi tóc của nam nhân lướt qua trán nàng, An Cửu có chút thở dốc.
Nhưng thở dốc xong, giơ tay vỗ vỗ eo hắn, thân thể nam nhân hơi cứng đờ, cúi người sát vào bên tai nàng, đè thấp giọng, tiếng nói trầm thấp: "Đừng lên tiếng, ta là Phi Y."
Lực giãy giụa của thiếu nữ thoáng giảm bớt, nam nhân lúc này mới chậm rãi buông lỏng môi nàng.
"Huynh, Phi Y, sao huynh lại ở đây?" Giọng An Cửu rất nhẹ, gần như nói khẽ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng mềm nhẹ của Kim Yến Uyển: "An Cửu, cô tỉnh sao? Vừa rồi là cô gọi ta à?"
Nam nhân cúi đầu ở bên tai nàng, dòng khí ướt nóng chui vào vành tai, hắn thấp thấp phun ra một câu: "Trả lời nàng ta."
Minh Dập cũng thường mặt dày mày dạn ở cùng các nàng, dù sao là hai đại mỹ nhân. Kim Yến Uyển thanh nhã thanh thuần như hoa lê, An Cửu diễm lệ kiều mỹ tựa hải đường, diễm phúc như thế, không hưởng thụ uổng làm người!
Chỉ là Kim Yến Uyển rất nghiêm trọng chuyện nam nữ ở chung, mỗi lần Minh Dập tới đều có chút không được tự nhiên, Minh Dập dần dần cũng xấu hổ không đi theo.
Hai người có khi chơi đến tận hứng, buổi tối An Cửu đều sẽ quên trở về, trực tiếp ngủ lại chỗ Kim Yến Uyển.
Số lần một nhiều, những người khác cũng dần dần phát hiện điểm này.
Một ngày nọ trên bàn cơm, bốn người ngồi đối diện nhau, không khí an tĩnh nặng nề.
Lâm Thanh Nghiên nhìn bốn phía, trên bàn chỉ có nàng, Hạ Tử Kình, Bùi Tịch và A Thất, hai người ngày xưa luôn nói ríu rít lại không ở đây.
Trước đây lkhông có cảm giác gì, nhưng hôm nay vừa thấy, lại đột nhiên phát giác không khí quá mức lạnh lẽo.
Không ai chủ động nói chuyện phiếm, trên bàn một mảnh trầm mặc yên tĩnh, trừ tiếng chén đĩa va chạm, không còn gì khác.
Lâm Thanh Nghiên vốn dĩ không cảm thấy gì, nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng sau khi trải qua cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, không hiểu sao nàng có chút không quen.
Trì độn như Hạ Tử Kình, cũng không khỏi hỏi: "An tiểu thư đâu rồi? Sao không tới ăn cơm?"
Tỳ nữ đứng một bên trả lời: "An tiểu thư được Yến Uyển tiểu thư mời đi, đêm qua cũng không về."
Hạ Tử Kình "Ồ" một tiếng, không nói nữa.
Lâm Thanh Nghiên lại theo bản năng nhìn về phía Bùi Tịch, sắc mặt công tử bạch y như thường, khi nàng nhìn qua thì từ từ ngước mắt, ôn tồn lễ độ trước sau như một.
Tâm tư Lâm Thanh Nghiên tinh tế hơn Hạ Tử Kình nhiều, nàng còn nhớ lúc trước An Cửu và Bùi Tịch mâu thuẫn với nhau, hoài nghi có lẽ lúc bọn họ không ở cùng, mâu thuẫn giữa hai người càng thêm gia tăng.
An Cửu không muốn ở trong viện, vì tránh Bùi Tịch mới thường ra ngoài.
Nhưng Bùi Tịch lại là trúc mã nàng quen biết từ nhỏ, nàng cũng không tiện chất vấn.
Lấy hiểu biết của Lâm Thanh Nghiên về Bùi Tịch, hắn tuyệt đối sẽ không khi dễ một nữ hài tử. Tính cách An Cửu tuy nuông chiều, nhưng cũng không tính là hư. Cho nên bọn họ đại khái chính là không hợp chăng?
Suy nghĩ như vậy, Lâm Thanh Nghiên nhẫn nhịn, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Bùi Tịch, lúc bọn muội không ở, ngày thường huynh chiếu cố An Cửu nhiều một chút."
Nghe lời này, động tác của công tử bạch y hơi khựng lại, chậm rãi buông đũa bạc, mới nói: "Ta đã lâu rồi không gặp nàng."
Ngày thường đều là người khác tới chiếu cố Bùi Tịch, dù sao hắn cũng là người què.
Nhưng An Cửu đến đây, giống như tiêu chuẩn của mọi người đều thay đổi.
Cho dù hắn đi đứng không tốt, cho dù ngày thường cơ hồ coi nàng như tổ tông, nhưng một khi hai người đối mặt, mọi người thiên vị vẫn là đại tiểu thư kiều man kia.
A Thất ở một bên lắc đầu, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Công tử nhà ta đối với An Cửu còn không tốt sao? Chỉ thiếu đặt nàng lên Phật đài mà cung phụng. Công tử bằng lòng chiếu cố người ta, nhưng người ta không vui a!"
Bùi Tịch: "......"
"Không được lắm miệng." Hắn nhẹ mắng một tiếng.
A Thất vội vàng che miệng lại, biểu tình như nói sai.
Lâm Thanh Nghiên thấy vậy, hơi suy tư một lát, đáy mắt dần dần lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
Lúc trước nàng nhận thấy Bùi Tịch đối với An Cửu không tầm thường, hiện giờ nghĩ đến, có lẽ Bùi Tịch ái mộ An Cửu, An Cửu nhận ra lại vô tình với hắn, cho nên mới cố tình tránh hắn?
Nghĩ như vậy, logic liền lưu loát.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nghiên xấu hổ mà khụ một tiếng: "Ta nhớ An Cửu không phải thường tới chỗ huynh châm cứu sao? Sắp đến lúc nàng châm cứu đi?"
Về việc châm cứu này, An Cửu bề ngoài chỉ nói điều trị thân thể, cách mấy ngày châm một lần, Lâm Thanh Nghiên cũng không nghi ngờ.
Bùi Tịch cũng không giải thích, gật đầu nói: "Không sai, đúng là hôm nay."
Lâm Thanh Nghiên nói: "Mặc dù có hiểu lầm, nhưng nói ra là được, hai người có thể từ từ nói chuyện."
Khi ở thành Bình Lan, bởi vì Bùi Tịch đối với An Cửu khác, Lâm Thanh Nghiên cũng từng rối rắm hai ngày.
Nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ thông suốt, nàng thích Hạ đại ca.
Cho nên hiện giờ, Lâm Thanh Nghiên càng hy vọng nhìn thấy Bùi Tịch có thể hạnh phúc.
Hắn vốn không cha không mẹ, lại tàn tật, ông trời đối với hắn thật sự bất công. Vất vả lắm mới có người thích, nàng chỉ muốn hắn có thể được như ước nguyện.
*
An Cửu ở chỗ Kim Yến Uyển ngây người một ngày, mắt thấy sắc trời đã tối, Kim Yến Uyển lại lần nữa bảo nàng ở lại một đêm.
An Cửu không từ chối.
Nàng thân với Kim Yến Uyển, hơn nữa thường xuyên ngủ lại chỗ này, ngược lại không phải muốn tránh người nào đó.
Mà là luôn chờ đợi thời cơ.
Tình cảm kiêng kị nhất, đó là nhất thành bất biến*. Càng thăng trầm, mới càng thêm khắc sâu.
* Nhất thành bất biến: Đã hình thành thì không thay đổi
An Cửu vốn không nghĩ tới muốn cùng "Phi Y" ở bên nhau, người nàng chân chính công lược, trước sau đều là Bùi Tịch.
Vị bạch y phiên nhiên kia, thần y công tử ôn nhuận như ngọc.
Mục tiêu của nàng vẫn luôn là hắn, "Phi Y" chỉ là công cụ xoát hảo cảm giai đoạn đầu thôi.
Sau khi độ hảo cảm tới 30, An Cửu liền phát hiện lại đình trệ.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của nàng, hảo cảm 30 xem như hơi hảo cảm, quá 30, liền bắt đầu để ý.
Bùi Tịch là người có tâm đề phòng cực mạnh, mục tiêu cũng cực đoan rõ ràng.
Nếu muốn chân chính công lược hắn, làm nũng tác dụng không lớn, xem mấy ngày trước nàng hao tổn tâm cơ như thế nào, hắn mới tăng 5 điểm hảo cảm.
"Phi Y" là thân phận do Bùi Tịch ngụy trang ra, là hắn căn cứ vào sở thích của "An Cửu" mà thành chính nhân quân tử, chỉ cần An Cửu còn thích Phi Y, Bùi Tịch nhất định sẽ hoài nghi, nàng thích kỳ thật là "Hạ Tử Kình".
Cho nên thời điểm hắn là Phi Y, nhất định không có khả năng dành quá nhiều tình cảm cho nàng.
Huống hồ "Phi Y" tồn tại một ngày, sẽ nhắc nhở Bùi Tịch một lần, nàng chỉ là thuốc giải độc cho hắn.
Hảo cảm tất nhiên chậm chạp không thể tăng.
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của An Cửu đều sát với "An Cửu" trong nguyên tác, khiến Bùi Tịch tin nàng chính là nữ phụ não yêu đương chỉ biết thích ân nhân cứu mạng.
Kế tiếp, nàng muốn đánh vỡ khuôn mẫu này.
Nàng phải nghĩ cách để "Phi Y" bị loại trừ.
Từ lúc bắt đầu, An Cửu liền muốn làm kế hoạch công lược này.
Hiện tại nàng muốn thực thi, đó là một bước cực kỳ quan trọng, một khi bước sai, sẽ thất bại trong gang tấc.
"Tối nay chúng ta vẫn ngủ chung một giường nhé?"
Chiều hôm buông xuống, ban ngày ồn ào náo động tan hết, toàn bộ sơn trang Kim Xà cũng lâm vào ngủ say, Kim Yến Uyển nhiệt tình mời An Cửu ngủ cùng giường với nàng ta.
Kim Yến Uyển đại khái chưa bao giờ có bằng hữu, đột nhiên có bằng hữu mới, kích động bộc lộ ra ngoài.
Tối hôm qua An Cửu ngủ cùng nàng ta, không nghĩ tới cô nương này nhìn gầy yếu an tĩnh, ngủ rồi lại không thành thật, đá An Cửu vài cái.
An Cửu nhẹ nhàng véo véo lòng bàn tay, cảm giác đau quen thuộc tăng lên gấp bội dâng lên như thủy triều, nàng giật mình, vội vàng lắc đầu nói: "Vẫn là không được, tối nay ta ngủ phòng cho khách đi."
Vì không bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng cũng chưa trở về tìm Bùi Tịch châm cứu, khi chạng vạng nàng liền cảm giác cổ độc lại tái phát.
Hiện tại thể chất này, không thích hợp ngủ cùng Kim Yến Uyển.
Kim Yến Uyển có chút thất vọng, cũng không miễn cưỡng, tự mình đưa An Cửu đến phòng cho khách.
Nói là phòng cho khách, kỳ thật ở bên cạnh khuê phòng của Kim Yến Uyển, ngày thường là nơi ban ngày nàng ta dùng để nghỉ ngơi. Giữa hai phòng còn có một cánh cửa, không có việc gì có thể trực tiếp vào.
Sau khi An Cửu nằm xuống giường, liền bảo tỳ nữ canh giữ ở ngoài cửa rời đi.
Tắt ánh nến, bóng đêm bao phủ, tràn ngập toàn bộ tầm nhìn.
Trong bóng đêm, nàng trợn tròn mắt, thanh tỉnh nhìn đỉnh màn giường, hai tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe tiếng vang bên ngoài.
Lọt vào tai chỉ có tiếng côn trùng rất nhỏ, âm thanh dài kêu rát cổ bỏng họng trong đêm đen.
Bóng đêm dần dần thâm trầm, trong một mảnh đen nhánh, cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón, An Cửu rốt cuộc nghe thấy một tiếng kỳ quái.
Là tiếng bước chân, vô cùng nhỏ, nhưng bởi vì xung quanh quá mức yên tĩnh, tinh thần An Cửu lại luôn cao độ căng chặt, cho nên nàng nhạy bén phát giác.
An Cửu không lập tức đứng dậy, nàng nỗ lực thả chậm hô hấp.
Lần đó ở trong trang khi tối, Lâm Thanh Nghiên có thể căn cứ vào tiếng hít thở để cảm giác người trong phòng tỉnh hay đã ngủ, nàng không thể rút dây động rừng.
Đợi một hồi, rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân kia đi đến trước cửa cách vách.
An Cửu lặng yên không một tiếng động bò dậy, trong phòng không đốt đèn, nàng tìm một hồi không thấy giày, dứt khoát đi chân trần, đi đến hướng ngoài cửa.
Đêm khuya cuối tháng tư, nhiệt độ không khí vẫn không tính là cao, sàn nhà gỗ bóng loáng lạnh lẽo, cảm quan của An Cửu lại trở nên mẫn cảm cực độ, một bước giẫm lên liền không nhịn được rùng mình, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo theo lòng bàn chân bò đến phía sau lưng.
Nàng kéo vạt áo, nương theo ánh sáng mỏng manh, sờ soạng đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Không thể không nói, đại khái ông trời đều đang giúp nàng.
Một khắc An Cửu đi ra cửa kia, cửa phòng Kim Yến Uyển bên cạnh đang bị ai đó mở ra, bóng người đen nhánh đứng ở cửa.
Nhìn thấy bóng đen kia, An Cửu giơ tay xoa xoa đôi mắt, trong thanh âm hàm hồ lộ ra sự buồn ngủ: "Yến Uyển?"
Nháy mắt bóng đen sửng sốt, còn chưa lên tiếng, trong phòng Kim Yến Uyển bỗng nhiên truyền ra một chút động tĩnh, như là có người từ trên giường đứng dậy.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân càng đến gần.
Giọng nữ mềm nhẹ chui vào màng tai: "An Cửu? Là cô gọi ta?"
Thân thể Kim Yến Uyển không tốt, ban đêm luôn mất ngủ nhiều mộng, vừa rồi khi nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên nàng ta, bỗng nhiên bừng tỉnh.
An Cửu không tiếng động trợn to mắt, Kim Yến Uyển vậy mà tỉnh!
Nàng hơi hơi hé miệng, lại bị bóng người trong bóng đêm nghĩ lầm là muốn kêu, ngay sau đó, bóng đen bỗng nhiên tới gần, bàn tay to rộng khô ráo che miệng nàng, một mùi lãnh hương quen thuộc ập vào mặt.
An Cửu phát ra một tiếng ngắn ngủi, sau đó lặng lẽ bị kéo vào phòng mình, cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, phát ra một tiếng trầm vang.
Thẳng đến giờ phút này, thiếu nữ bị bắt cóc cuối cùng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, giãy giụa mãnh liệt.
Nhưng mà nàng giãy giụa đối với hắc y nhân kia mà nói, giống như kiến rung cây.
Hắn dễ như trở bàn tay ép nàng lên ván cửa, khống chế tay chân, bịt miệng mũi, khoảng cách gần đến nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu giao hòa.
Sợi tóc của nam nhân lướt qua trán nàng, An Cửu có chút thở dốc.
Nhưng thở dốc xong, giơ tay vỗ vỗ eo hắn, thân thể nam nhân hơi cứng đờ, cúi người sát vào bên tai nàng, đè thấp giọng, tiếng nói trầm thấp: "Đừng lên tiếng, ta là Phi Y."
Lực giãy giụa của thiếu nữ thoáng giảm bớt, nam nhân lúc này mới chậm rãi buông lỏng môi nàng.
"Huynh, Phi Y, sao huynh lại ở đây?" Giọng An Cửu rất nhẹ, gần như nói khẽ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng mềm nhẹ của Kim Yến Uyển: "An Cửu, cô tỉnh sao? Vừa rồi là cô gọi ta à?"
Nam nhân cúi đầu ở bên tai nàng, dòng khí ướt nóng chui vào vành tai, hắn thấp thấp phun ra một câu: "Trả lời nàng ta."