Chương 27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
Hiểu lầm được giải trừ, ba người đứng nhìn nhau ở cửa một hồi, cửa lại lần nữa mở ra, công tử bạch y quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mở đôi mắt to đen như mực, mặt không biểu tình nhìn ba người.
A Thất: "A ha ha, công tử thuốc ta đều đã mang về, không thiếu cái nào! Ta để trước cửa, ta vào thành thu thập tin tức, xem có bệnh nan y nào ngài muốn giải quyết hay không!"
Lâm Thanh Nghiên: "Ta, ta và Hạ đại ca đi làm nhiệm vụ nhận thưởng! Bùi Tịch huynh cứ bận đi!"
Hai người có tật giật mình mang theo người duy nhất không ở trạng thái Hạ Tử Kình chạy, còn nhanh hơn cả thỏ.
Cái tiểu đội này, tuy Bùi Tịch thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất, hơn nữa cũng không tức giận, nhưng không biết vì sao mọi người theo bản năng có chút sợ hắn.
Ngày thường lúc phải đưa ra quyết sách, cũng đều là Bùi Tịch đưa.
Cho dù Hạ Tử Kình hơn hắn mấy tuổi, nhưng nếu so sánh, vẫn là Bùi Tịch thoạt nhìn thành thục ổn trọng hơn, thường khiến người ta xem nhẹ tuổi tác của hắn.
Bùi Tịch mang theo mấy gói thuốc về phòng, đặt thuốc lên bàn, chậm rì rì rót cho mình một ly trà.
"Bùi Tịch, phải châm bao lâu thế?"
Tiếng thiếu nữ không vui cách đó không xa truyền đến, theo tiếng nhìn lại, liền thấy thiếu nữ nằm thẳng tắp trên giường, chân tay dang rộng, hai cánh tay trơn bóng lộ ra bên ngoài, da thịt trắng tuyết cắm hàng chục ngân châm yếu ớt như lông tơ.
Sợ chạm vào làm rơi ngân châm, An Cửu một cử động nhỏ cũng không dám, đầu cũng không dám chuyển một chút.
Bởi vì trên trán và đầu nàng cũng cắm rất nhiều ngân châm, rất giống một con nhím.
Kỳ thật cũng không phải không thể cho nàng uống thuốc, nhưng thuốc kia cực kỳ trân quý, tâm tình Bùi Tịch lại không tính là quá tốt, liền dùng thủ đoạn châm cứu.
Hiện giờ thấy thiếu nữ mặt ủ mày ê, đáy lòng ủ dột bất tri bất giác tan đi không ít.
"Hai khắc." Bùi Tịch chậm rãi nói.
Cổ đại một khắc là mười lăm phút, hai khắc chính là nửa tiếng.
An Cửu đêm qua gần như không ngủ, sau đó vất vả ngủ rồi lại ngủ không yên, tính ra cũng không ngủ được bao lâu, bây giờ nằm trên giường, buồn ngủ lại lần nữa kéo đến.
Sợ mình không khống chế được mà ngủ mất, nàng bắt đầu cùng Bùi Tịch nói đông nói tây.
"Ta nghe nói sáng sớm Hạ đại ca và Lâm Thanh Nghiên đi làm việc nhận thưởng tiếp, các người ngao du giang hồ đều là như thế này sao?"
"Ừm."
"Lệnh thưởng thường yêu cầu gì?"
"Tróc nã tội phạm."
"Ví dụ? Giống hái hoa tặc ở Cửu Phương Thành?"
"Còn có trộm cắp, hoặc hung thủ giết người."
"Cho nên các người chính là đang trừ gian diệt bạo sao?"
Bùi Tịch đang ngồi bên cạnh bàn, mở gói thuốc từng chút phận loại dược liệu dừng một chút, mới nói: "Xem là như vậy đi."
An Cửu câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Bùi Tịch, trò chuyện một lát liền cảm thấy không thú vị, người này cũng không biết làm sao, hôm nay nói đặc biệt ít, giống như không vui.
Lúc trước An Cửu mơ hồ có chút cảm giác, nhưng lại không thể xác định, Bùi Tịch luôn đeo mặt nạ như vậy, ai cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Hắn tựa hồ đang phối thuốc, An Cửu ngửi thấy trong không khí mùi dược thảo lưu động, hơi hơi đắng. Cùng với tiếng sột soạt bên tai, là ngón tay hắn phân loại dược liệu, dược liệu rơi vào khay đồng.
Hôm nay Bùi Tịch có chút không thích hợp, trực giác An Cửu nói cho nàng.
Nàng nằm ở trên giường, bắt đầu phân tích xảy ra vấn đề ở đâu.
Độ hảo cảm thật vất vả lắm mới tới 0, nói cách khác, hiện tại tình cảm Bùi Tịch đối với nàng rốt cuộc đạt tới trình tự người xa lạ, không có hảo cảm cũng không có ác cảm.
Nhưng An Cửu phát hiện, hảo cảm càng ngày càng khó lên.
Lúc trước ở trong xe ngựa, khi nàng và hắn ở chung lảm nhảm một chút, ngẫu nhiên trong lúc vô ý trêu chọc vài câu, mấy ngày sau cũng có thể kiếm mười mấy điểm.
Khi đó hắn còn ác cảm với nàng, tiêu trừ ác cảm không khó, làm một số việc khiến hắn vừa lòng hoặc vui liền có thể.
Cần phải khiến Bùi Tịch người này thích nàng, không thể lại dùng biện pháp nhẹ nhàng nữa, đến thời điểm kích thích rồi.
An Cửu nhăn mũi, bỗng nhiên lên tiếng: "Bùi Tịch, y thuật của huynh là học từ phụ thân huynh sao? Ta nghe Chu Ngọc Lễ lần trước gọi huynh là Thiếu cốc chủ, dường như huynh còn có thân phận nha?"
Động tác trong tay công tử bạch y dừng lại, An Cửu không nhìn thấy.
Nàng tiếp tục ríu rít: "Lúc trước ta thấy huynh chỉ biết y thuật, còn tưởng huynh không phải người giang hồ, không nghĩ tới danh tiếng không nhỏ! Nếu huynh là Thiếu cốc chủ, vậy phụ thân huynh chính là cốc chủ? Là cốc chủ gì thế? Phụ thân huynh có phải rất lợi hại hay không, ta thấy Chu Ngọc Lễ gặp huynh cũng phải cúi đầu hành lễ đó!"
Nói một đống lời, nàng mới phát hiện dường như không ai đáp.
"Bùi Tịch? Bùi Tịch? Bùi thần y? Này, tên què?! Huynh không những què còn điếc hả?"
Không được đáp lại, ngữ khí đại tiểu thư dần dần táo bạo.
Nàng không dám quay đầu, sợ động một chút ngân châm sẽ rơi xuống, hoặc là cắm vào càng sâu.
Bên tai truyền đến tiếng bánh xe lăn lộn cộc, một bóng trắng dần dần tới gần.
Một khuôn mặt thanh tuyển tú mỹ lọt vào tầm mắt, công tử áo trắng tóc đen đẩy xe lăn đi đến mép giường, hắn đoan trang nhìn An Cửu, thần sắc nhu hòa, đuôi mắt hàm chứa ý cười trong trẻo.
"Có vẻ còn muốn thêm mấy châm."
Bùi Tịch dứt khoát lấy thêm mấy cây ngân châm, cắm xuống, An Cửu còn chưa kịp phản ứng lại, mấy cây châm kia liền cắm trên cô nàng.
Một cảm giác kỳ dị từ trên cổ lan rộng ra, giống như trùng thật nhỏ bò trên người, từng đợt tê dại phát ngứa.
An Cửu: "!!!"
"Ô! Ta không nói nữa, Bùi Tịch huynh rút ra, ta ô ~ rất ngứa, rất khó chịu......"
An Cửu cả người đều không ổn, Bùi Tịch không phải nhân thiết người hiền lành không bao giờ tức giận sao? Hôm nay sao lại vỡ rồi?
Nàng còn tưởng hắn sẽ luôn diễn đến cuối, không ngờ mới mấy ngày liền lộ gương mặt thật. Đây có phải cũng chứng minh, vừa rồi lời nàng nói, đích xác dẫm lên chỗ đau của hắn không?
Cổ kia phảng phất chui ra từ trong xương cốt ngứa như tra tấn người, vành mắt An Cửu lập tức đỏ, nước mắt không khống chế được từng giọt lăn xuống, dọc theo khóe mắt chảy đến bên mái, gối đầu cũng bị làm ướt một mảng nhỏ.
Bùi Tịch ngồi ở một bên, mặt mang mỉm cười nhìn nàng.
Đại tiểu thư chịu không nổi ủy khuất này, giơ tay liền muốn tự mình rút hết ngân châm ra, lại bị một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng ấn xuống.
"Đừng chạm vào, nếu rút châm không đúng, mạng cô cũng mất." Ngữ điệu Bùi Tịch ôn nhu, phảng phất đại nhân đang dịu dàng khuyên đứa trẻ đừng đụng vào đồ nguy hiểm.
Thiếu nữ khóc đến mũi hồng hồng, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, vừa sợ vừa lo nói: "Ta biết sai rồi, huynh tha cho ta, về sau ta không bao giờ mắng huynh là tên què nữa."
Hai người nhìn nhau, nam nhân mắt đen nhìn như ý cười mờ mịt, đáy mắt lại một mảnh bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng thật lâu, thấy sự sợ hãi trong đáy mắt thiếu nữ càng đậm, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ dọa nàng chạy, lúc này mới chậm rãi duỗi tay, rút từng cây ngân châm trên người thiếu nữ ra.
Trong quá trình rút châm, hắn còn thong thả ung dung trả lời vấn đề của thiếu nữ: "Y thuật của ta tất nhiên là kế thừa từ phụ thân ta, phụ thân ta chính là Dược Vương nổi tiếng trên giang hồ, y thuật xuất thần nhập hóa, tương truyền có thể hồi sinh người chết."
Thiếu nữ mở to đôi mắt đỏ như con thỏ, thút tha thút thít nức nở hỏi: "Hồi sinh người chết? Thật không?"
Thiếu nữ mới vừa trải qua giáo huấn, trong nháy mắt giống như quên mất khó chịu vừa rồi, lực chú ý chuyển đến lời nói của Bùi Tịch.
Bệnh hay quên lớn như thế, Bùi Tịch không nhịn được ghé mắt.
Thấy hắn trầm mặc, thiếu nữ vội vàng thúc giục: "Huynh còn chưa nói xong mà, mau nói nốt đi!"
Bùi Tịch im lặng một hồi, mới tìm được lại giọng mình: "Cô...... Không sợ?"
"Sợ cái gì?" Thiếu nữ chớp hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt mờ mịt, một lát sau mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, tức khắc sắc mặt biến đổi, cảnh giác mà nhìn hắn: "Ta không phải đồng ý không gọi huynh là tên què sao, sau này huynh cũng không được tùy tiện động thủ khi dễ ta!"
Nói xong hai mắt lại sáng lấp lánh nhìn Bùi Tịch, tò mò hỏi cố: "Sau đó thì sao, cha huynh lợi hại như vậy, ông ấy thật sự có thể khiến người chết sống lại sao?"
Bùi Tịch: "......"
Không biết vì sao, buồn phiền nơi đáy lòng giảm bớt rất nhiều.
Bùi Tịch vốn không tính nhắc đến phụ thân mình, nhưng bị hai mắt đẫm lệ sáng lấp lánh của thiếu nữ chờ đợi mà nhìn, hắn vậy mà bất tri bất giác mở miệng.
"Ta cũng không biết. Phụ thân ta, đã qua đời khi ta tám tuổi."
Lời vừa nói ra, đáy mắt thiếu nữ tức khắc toát ra vẻ thương hại, nửa điểm cũng không che giấu.
Mi mắt Bùi Tịch hơi rũ, nhưng vẫn nhếch khóe miệng theo đường cong thường lệ, nhàn nhạt nói: "Nhưng ta vẫn nhớ rõ, năm đó rất nhiều người từ khắp nơi tới tìm phụ thân ta trị bệnh hỏi thuốc, bọn họ quỳ gối ngoài Dược Vương Cốc, vì để được phụ thân cứu trị, không tiếc quỳ đến hai chân thối nát. Người giang hồ gọi phụ thân là Dược Vương, rất nhiều người bệnh nặng không trị được tới Dược Vương Cốc, trải qua quá trình phụ thân cứu trị, cơ bản đều có thể sống sót."
"Oa!" Thiếu nữ phát ra một tiếng kinh hô, "Vậy phụ thân huynh thật sự rất lợi hại nha."
Bùi Tịch trầm mặc, đột nhiên nói: "Hiện giờ đến tìm ta trị bệnh cũng không ít."
Đây là sự thật, lúc trước ở Cửu Phương Thành, thường có người đến Lâm phủ cầu kiến Bùi Tịch. Lúc bọn họ vừa mới đến thành Bình Lan, phái Hoa Sơn lập tức tới tìm, hiển nhiên năng lực của Bùi Tịch không kém phụ thân hắn là bao.
Nhưng, hắn giải thích với nàng như vậy, thật sự rất giống đang tranh công.
An Cửu ngoài ý muốn nhìn hắn, công tử bạch y như bỗng nhiên ý thức được bản thân lạc đề, hơi nghiêng mặt đi, tránh tầm mắt thiếu nữ, tiếp tục nói: "Đến nỗi y thuật của ta...... Phụ thân vẫn chưa dạy ta thứ gì, ông ấy rời đi quá sớm, ta đều là tự học từ sách y trong cốc."
Ngân châm rốt cuộc rút xong, An Cửu từ trên giường ngồi dậy, thăm dò nhéo đầu ngón tay mình.
Cảm giác đau vẫn còn, nhưng độ mẫn cảm so với lúc trước đỡ hơn không ít, cũng chính là mẫn cảm hơn với người thường một chút mà thôi.
"Ta đỡ rồi, Bùi Tịch, y thuật của huynh không tồi! Không ai dạy còn có thể học được tốt như vậy, huynh giỏi hơn phụ thân huynh!"
An Cửu giơ ngón tay cái về phía hắn.
Ánh mắt Bùi Tịch dừng trên động tác kỳ lạ của nàng: "Đây là ý gì?"
"Chính là khen huynh lợi hại."
An Cửu mặc xong áo ngoài, liền chuẩn bị rời đi.
Xiêm y trên người nàng rách tung toé, tối hôm qua còn một thân mồ hôi, giờ đặc biệt muốn tắm rửa.
"Ta đi đây, lần này...... Tính ta thiếu huynh một lần." Thiếu nữ nhìn công tử bạch y một cái, lúng túng nói ra những lời này, xoay người liền chạy ra cửa.
Không chút nào lưu luyến, dùng xong liền ném.
Trên giang hồ những người khác vì hắn mà tranh đến vỡ đầu chảy máu, chỉ có An Cửu, một chút cũng không để hắn vào mắt.
Mặc dù là khen, nhưng là bộ dáng không để tâm.
Bùi Tịch nhìn cửa phòng mở rộng, một lúc mới tiến lên đóng cửa. Hắn vốn muốn để ban đêm Vu Thịnh tới giải độc cho nàng, nhưng hôm nay xem ra...... Cứ lưu lại cho nàng cái giáo huấn như vậy cũng tốt.
Đêm qua, Bùi Tịch từ miệng Vu Thịnh biết được một tin tức.
Phụ thân hắn Bùi Chu đã chết nhiều năm trong lời đồn kia, có lẽ vẫn còn sống.
Bùi Tịch chưa nói, Bùi Chu không dạy hắn y thuật cũng không phải do rời đi quá sớm, mà là ông ta không muốn dạy.
Từ khi có ký ức, Bùi Tịch đã hiểu một chuyện, phụ thân hắn hận hắn.
Bùi Chu quan tâm người trong thiên hạ, lại hận đứa con trai ruột là hắn. Chỉ vì sự tồn tại của hắn hại chết mẫu thân, hại chết người Bùi Chu yêu.
Hắn là tai hoạ không được cha mẹ chờ mong.
A Thất: "A ha ha, công tử thuốc ta đều đã mang về, không thiếu cái nào! Ta để trước cửa, ta vào thành thu thập tin tức, xem có bệnh nan y nào ngài muốn giải quyết hay không!"
Lâm Thanh Nghiên: "Ta, ta và Hạ đại ca đi làm nhiệm vụ nhận thưởng! Bùi Tịch huynh cứ bận đi!"
Hai người có tật giật mình mang theo người duy nhất không ở trạng thái Hạ Tử Kình chạy, còn nhanh hơn cả thỏ.
Cái tiểu đội này, tuy Bùi Tịch thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất, hơn nữa cũng không tức giận, nhưng không biết vì sao mọi người theo bản năng có chút sợ hắn.
Ngày thường lúc phải đưa ra quyết sách, cũng đều là Bùi Tịch đưa.
Cho dù Hạ Tử Kình hơn hắn mấy tuổi, nhưng nếu so sánh, vẫn là Bùi Tịch thoạt nhìn thành thục ổn trọng hơn, thường khiến người ta xem nhẹ tuổi tác của hắn.
Bùi Tịch mang theo mấy gói thuốc về phòng, đặt thuốc lên bàn, chậm rì rì rót cho mình một ly trà.
"Bùi Tịch, phải châm bao lâu thế?"
Tiếng thiếu nữ không vui cách đó không xa truyền đến, theo tiếng nhìn lại, liền thấy thiếu nữ nằm thẳng tắp trên giường, chân tay dang rộng, hai cánh tay trơn bóng lộ ra bên ngoài, da thịt trắng tuyết cắm hàng chục ngân châm yếu ớt như lông tơ.
Sợ chạm vào làm rơi ngân châm, An Cửu một cử động nhỏ cũng không dám, đầu cũng không dám chuyển một chút.
Bởi vì trên trán và đầu nàng cũng cắm rất nhiều ngân châm, rất giống một con nhím.
Kỳ thật cũng không phải không thể cho nàng uống thuốc, nhưng thuốc kia cực kỳ trân quý, tâm tình Bùi Tịch lại không tính là quá tốt, liền dùng thủ đoạn châm cứu.
Hiện giờ thấy thiếu nữ mặt ủ mày ê, đáy lòng ủ dột bất tri bất giác tan đi không ít.
"Hai khắc." Bùi Tịch chậm rãi nói.
Cổ đại một khắc là mười lăm phút, hai khắc chính là nửa tiếng.
An Cửu đêm qua gần như không ngủ, sau đó vất vả ngủ rồi lại ngủ không yên, tính ra cũng không ngủ được bao lâu, bây giờ nằm trên giường, buồn ngủ lại lần nữa kéo đến.
Sợ mình không khống chế được mà ngủ mất, nàng bắt đầu cùng Bùi Tịch nói đông nói tây.
"Ta nghe nói sáng sớm Hạ đại ca và Lâm Thanh Nghiên đi làm việc nhận thưởng tiếp, các người ngao du giang hồ đều là như thế này sao?"
"Ừm."
"Lệnh thưởng thường yêu cầu gì?"
"Tróc nã tội phạm."
"Ví dụ? Giống hái hoa tặc ở Cửu Phương Thành?"
"Còn có trộm cắp, hoặc hung thủ giết người."
"Cho nên các người chính là đang trừ gian diệt bạo sao?"
Bùi Tịch đang ngồi bên cạnh bàn, mở gói thuốc từng chút phận loại dược liệu dừng một chút, mới nói: "Xem là như vậy đi."
An Cửu câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Bùi Tịch, trò chuyện một lát liền cảm thấy không thú vị, người này cũng không biết làm sao, hôm nay nói đặc biệt ít, giống như không vui.
Lúc trước An Cửu mơ hồ có chút cảm giác, nhưng lại không thể xác định, Bùi Tịch luôn đeo mặt nạ như vậy, ai cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Hắn tựa hồ đang phối thuốc, An Cửu ngửi thấy trong không khí mùi dược thảo lưu động, hơi hơi đắng. Cùng với tiếng sột soạt bên tai, là ngón tay hắn phân loại dược liệu, dược liệu rơi vào khay đồng.
Hôm nay Bùi Tịch có chút không thích hợp, trực giác An Cửu nói cho nàng.
Nàng nằm ở trên giường, bắt đầu phân tích xảy ra vấn đề ở đâu.
Độ hảo cảm thật vất vả lắm mới tới 0, nói cách khác, hiện tại tình cảm Bùi Tịch đối với nàng rốt cuộc đạt tới trình tự người xa lạ, không có hảo cảm cũng không có ác cảm.
Nhưng An Cửu phát hiện, hảo cảm càng ngày càng khó lên.
Lúc trước ở trong xe ngựa, khi nàng và hắn ở chung lảm nhảm một chút, ngẫu nhiên trong lúc vô ý trêu chọc vài câu, mấy ngày sau cũng có thể kiếm mười mấy điểm.
Khi đó hắn còn ác cảm với nàng, tiêu trừ ác cảm không khó, làm một số việc khiến hắn vừa lòng hoặc vui liền có thể.
Cần phải khiến Bùi Tịch người này thích nàng, không thể lại dùng biện pháp nhẹ nhàng nữa, đến thời điểm kích thích rồi.
An Cửu nhăn mũi, bỗng nhiên lên tiếng: "Bùi Tịch, y thuật của huynh là học từ phụ thân huynh sao? Ta nghe Chu Ngọc Lễ lần trước gọi huynh là Thiếu cốc chủ, dường như huynh còn có thân phận nha?"
Động tác trong tay công tử bạch y dừng lại, An Cửu không nhìn thấy.
Nàng tiếp tục ríu rít: "Lúc trước ta thấy huynh chỉ biết y thuật, còn tưởng huynh không phải người giang hồ, không nghĩ tới danh tiếng không nhỏ! Nếu huynh là Thiếu cốc chủ, vậy phụ thân huynh chính là cốc chủ? Là cốc chủ gì thế? Phụ thân huynh có phải rất lợi hại hay không, ta thấy Chu Ngọc Lễ gặp huynh cũng phải cúi đầu hành lễ đó!"
Nói một đống lời, nàng mới phát hiện dường như không ai đáp.
"Bùi Tịch? Bùi Tịch? Bùi thần y? Này, tên què?! Huynh không những què còn điếc hả?"
Không được đáp lại, ngữ khí đại tiểu thư dần dần táo bạo.
Nàng không dám quay đầu, sợ động một chút ngân châm sẽ rơi xuống, hoặc là cắm vào càng sâu.
Bên tai truyền đến tiếng bánh xe lăn lộn cộc, một bóng trắng dần dần tới gần.
Một khuôn mặt thanh tuyển tú mỹ lọt vào tầm mắt, công tử áo trắng tóc đen đẩy xe lăn đi đến mép giường, hắn đoan trang nhìn An Cửu, thần sắc nhu hòa, đuôi mắt hàm chứa ý cười trong trẻo.
"Có vẻ còn muốn thêm mấy châm."
Bùi Tịch dứt khoát lấy thêm mấy cây ngân châm, cắm xuống, An Cửu còn chưa kịp phản ứng lại, mấy cây châm kia liền cắm trên cô nàng.
Một cảm giác kỳ dị từ trên cổ lan rộng ra, giống như trùng thật nhỏ bò trên người, từng đợt tê dại phát ngứa.
An Cửu: "!!!"
"Ô! Ta không nói nữa, Bùi Tịch huynh rút ra, ta ô ~ rất ngứa, rất khó chịu......"
An Cửu cả người đều không ổn, Bùi Tịch không phải nhân thiết người hiền lành không bao giờ tức giận sao? Hôm nay sao lại vỡ rồi?
Nàng còn tưởng hắn sẽ luôn diễn đến cuối, không ngờ mới mấy ngày liền lộ gương mặt thật. Đây có phải cũng chứng minh, vừa rồi lời nàng nói, đích xác dẫm lên chỗ đau của hắn không?
Cổ kia phảng phất chui ra từ trong xương cốt ngứa như tra tấn người, vành mắt An Cửu lập tức đỏ, nước mắt không khống chế được từng giọt lăn xuống, dọc theo khóe mắt chảy đến bên mái, gối đầu cũng bị làm ướt một mảng nhỏ.
Bùi Tịch ngồi ở một bên, mặt mang mỉm cười nhìn nàng.
Đại tiểu thư chịu không nổi ủy khuất này, giơ tay liền muốn tự mình rút hết ngân châm ra, lại bị một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng ấn xuống.
"Đừng chạm vào, nếu rút châm không đúng, mạng cô cũng mất." Ngữ điệu Bùi Tịch ôn nhu, phảng phất đại nhân đang dịu dàng khuyên đứa trẻ đừng đụng vào đồ nguy hiểm.
Thiếu nữ khóc đến mũi hồng hồng, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, vừa sợ vừa lo nói: "Ta biết sai rồi, huynh tha cho ta, về sau ta không bao giờ mắng huynh là tên què nữa."
Hai người nhìn nhau, nam nhân mắt đen nhìn như ý cười mờ mịt, đáy mắt lại một mảnh bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng thật lâu, thấy sự sợ hãi trong đáy mắt thiếu nữ càng đậm, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ dọa nàng chạy, lúc này mới chậm rãi duỗi tay, rút từng cây ngân châm trên người thiếu nữ ra.
Trong quá trình rút châm, hắn còn thong thả ung dung trả lời vấn đề của thiếu nữ: "Y thuật của ta tất nhiên là kế thừa từ phụ thân ta, phụ thân ta chính là Dược Vương nổi tiếng trên giang hồ, y thuật xuất thần nhập hóa, tương truyền có thể hồi sinh người chết."
Thiếu nữ mở to đôi mắt đỏ như con thỏ, thút tha thút thít nức nở hỏi: "Hồi sinh người chết? Thật không?"
Thiếu nữ mới vừa trải qua giáo huấn, trong nháy mắt giống như quên mất khó chịu vừa rồi, lực chú ý chuyển đến lời nói của Bùi Tịch.
Bệnh hay quên lớn như thế, Bùi Tịch không nhịn được ghé mắt.
Thấy hắn trầm mặc, thiếu nữ vội vàng thúc giục: "Huynh còn chưa nói xong mà, mau nói nốt đi!"
Bùi Tịch im lặng một hồi, mới tìm được lại giọng mình: "Cô...... Không sợ?"
"Sợ cái gì?" Thiếu nữ chớp hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt mờ mịt, một lát sau mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, tức khắc sắc mặt biến đổi, cảnh giác mà nhìn hắn: "Ta không phải đồng ý không gọi huynh là tên què sao, sau này huynh cũng không được tùy tiện động thủ khi dễ ta!"
Nói xong hai mắt lại sáng lấp lánh nhìn Bùi Tịch, tò mò hỏi cố: "Sau đó thì sao, cha huynh lợi hại như vậy, ông ấy thật sự có thể khiến người chết sống lại sao?"
Bùi Tịch: "......"
Không biết vì sao, buồn phiền nơi đáy lòng giảm bớt rất nhiều.
Bùi Tịch vốn không tính nhắc đến phụ thân mình, nhưng bị hai mắt đẫm lệ sáng lấp lánh của thiếu nữ chờ đợi mà nhìn, hắn vậy mà bất tri bất giác mở miệng.
"Ta cũng không biết. Phụ thân ta, đã qua đời khi ta tám tuổi."
Lời vừa nói ra, đáy mắt thiếu nữ tức khắc toát ra vẻ thương hại, nửa điểm cũng không che giấu.
Mi mắt Bùi Tịch hơi rũ, nhưng vẫn nhếch khóe miệng theo đường cong thường lệ, nhàn nhạt nói: "Nhưng ta vẫn nhớ rõ, năm đó rất nhiều người từ khắp nơi tới tìm phụ thân ta trị bệnh hỏi thuốc, bọn họ quỳ gối ngoài Dược Vương Cốc, vì để được phụ thân cứu trị, không tiếc quỳ đến hai chân thối nát. Người giang hồ gọi phụ thân là Dược Vương, rất nhiều người bệnh nặng không trị được tới Dược Vương Cốc, trải qua quá trình phụ thân cứu trị, cơ bản đều có thể sống sót."
"Oa!" Thiếu nữ phát ra một tiếng kinh hô, "Vậy phụ thân huynh thật sự rất lợi hại nha."
Bùi Tịch trầm mặc, đột nhiên nói: "Hiện giờ đến tìm ta trị bệnh cũng không ít."
Đây là sự thật, lúc trước ở Cửu Phương Thành, thường có người đến Lâm phủ cầu kiến Bùi Tịch. Lúc bọn họ vừa mới đến thành Bình Lan, phái Hoa Sơn lập tức tới tìm, hiển nhiên năng lực của Bùi Tịch không kém phụ thân hắn là bao.
Nhưng, hắn giải thích với nàng như vậy, thật sự rất giống đang tranh công.
An Cửu ngoài ý muốn nhìn hắn, công tử bạch y như bỗng nhiên ý thức được bản thân lạc đề, hơi nghiêng mặt đi, tránh tầm mắt thiếu nữ, tiếp tục nói: "Đến nỗi y thuật của ta...... Phụ thân vẫn chưa dạy ta thứ gì, ông ấy rời đi quá sớm, ta đều là tự học từ sách y trong cốc."
Ngân châm rốt cuộc rút xong, An Cửu từ trên giường ngồi dậy, thăm dò nhéo đầu ngón tay mình.
Cảm giác đau vẫn còn, nhưng độ mẫn cảm so với lúc trước đỡ hơn không ít, cũng chính là mẫn cảm hơn với người thường một chút mà thôi.
"Ta đỡ rồi, Bùi Tịch, y thuật của huynh không tồi! Không ai dạy còn có thể học được tốt như vậy, huynh giỏi hơn phụ thân huynh!"
An Cửu giơ ngón tay cái về phía hắn.
Ánh mắt Bùi Tịch dừng trên động tác kỳ lạ của nàng: "Đây là ý gì?"
"Chính là khen huynh lợi hại."
An Cửu mặc xong áo ngoài, liền chuẩn bị rời đi.
Xiêm y trên người nàng rách tung toé, tối hôm qua còn một thân mồ hôi, giờ đặc biệt muốn tắm rửa.
"Ta đi đây, lần này...... Tính ta thiếu huynh một lần." Thiếu nữ nhìn công tử bạch y một cái, lúng túng nói ra những lời này, xoay người liền chạy ra cửa.
Không chút nào lưu luyến, dùng xong liền ném.
Trên giang hồ những người khác vì hắn mà tranh đến vỡ đầu chảy máu, chỉ có An Cửu, một chút cũng không để hắn vào mắt.
Mặc dù là khen, nhưng là bộ dáng không để tâm.
Bùi Tịch nhìn cửa phòng mở rộng, một lúc mới tiến lên đóng cửa. Hắn vốn muốn để ban đêm Vu Thịnh tới giải độc cho nàng, nhưng hôm nay xem ra...... Cứ lưu lại cho nàng cái giáo huấn như vậy cũng tốt.
Đêm qua, Bùi Tịch từ miệng Vu Thịnh biết được một tin tức.
Phụ thân hắn Bùi Chu đã chết nhiều năm trong lời đồn kia, có lẽ vẫn còn sống.
Bùi Tịch chưa nói, Bùi Chu không dạy hắn y thuật cũng không phải do rời đi quá sớm, mà là ông ta không muốn dạy.
Từ khi có ký ức, Bùi Tịch đã hiểu một chuyện, phụ thân hắn hận hắn.
Bùi Chu quan tâm người trong thiên hạ, lại hận đứa con trai ruột là hắn. Chỉ vì sự tồn tại của hắn hại chết mẫu thân, hại chết người Bùi Chu yêu.
Hắn là tai hoạ không được cha mẹ chờ mong.