Chương 34: Tâm loạn
Edit: Lá (Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)
Lam Ngọc Dung trong lòng bối rối, tay vẫn đang giơ giữa không trung, thật lâu sau mới lúng túng rút về.
Cô có vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì cho phù hợp.
Hôm nay, vào giây phút này... Im lặng có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Trình Nhất Phàm đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay đang rút lại của cô, cười với cô an ủi: "Ban đầu em định đi vệ sinh phải không?"
Lan Ngọc Dung hơi nhướng đôi mắt đang cụp xuống, bất giác đáp, "À... đúng vậy..."
"Vậy em đi đi, tôi đợi em." Trình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ thất thần của cô, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô một lúc rồi mới buông ra.
"...Ừm." Lần này Lan Ngọc Dung không còn quá rụt rè, trong lòng ít nhiều có thêm hy vọng.
—— Trình Nhất Phàm là người giỏi giao tiếp, hai người bọn họ có thể trò chuyện với nhau về vấn đề này.
Trong phòng vệ sinh, Lan Ngọc Dung một bên rửa tay, một bên thầm thở dài.
Buổi diễn xuất hôm nay hạ màn, Trình Nhất Phàm hẳn có thể đoán được Giang Hàn Mặc chính là người "cô ấy" "thích".
Vừa rồi, anh luôn đứng về phía cô, khiến Giang Hàn Mặc không nói nên lời...
Chỉ là... chuyện đứa bé... không dễ để giải thích.
"Cô" đã "dùng đứa trẻ làm chiêu bài để ép Giang Hàn Mặc hẹn hò với cô ấy".
Và suýt nữa thì... "giết" cả mình lẫn con.
Lan Ngọc Dung nhìn vào gương, cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình trước khi rời khỏi phòng vệ sinh.
Trình Nhất Phàm đứng khoanh tay dựa vào tường trong thang máy, một chân hơi gập, vẫn giữ đúng vẻ lười biếng như mọi khi, như thể người vừa nổi giận và dùng lời lẽ đanh thép với Giang Hàn Mặc không phải anh.
Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu cười với Lan Ngọc Dung đang đi đến, với dáng vẻ dịu dàng thường ngày: "Tối nay muốn ăn gì?"
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Lan Ngọc Dung có chút chua xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Cô vội vàng nhắm mắt cúi đầu, sau đó lắc đầu: "Còn chưa nghĩ ra..."
"Vậy... tôi đưa em về nhà trước?" Trình Nhất Phàm đứng thẳng dậy, hỏi cô.
"Được, cảm ơn." Lan Ngọc Dung nói, "Tôi đi lấy cái túi."
"Ừ." Trình Nhất Phàm đi theo cô, "Tôi đi cùng em."
Vẫn có những người trong công ty sau khi tan làm chưa rời đi, còn một số khác đã rời đi khi Lan Ngọc Dung đi vệ sinh.
Khi Trình Nhất Phàm đợi Lan Ngọc Dung trong thang máy, anh đã nhìn thấy đủ loại ánh mắt suy đoán, bàn tán tò mò.
Anh đã quen với điều này rồi, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Chỉ là... anh hơi lo lắng cho Lan Ngọc Dung.
Lan Ngọc Dung trông rất ủ rũ, đôi mắt cũng chứa đầy phiền muộn.
Có lẽ... cô đang loay hoay với quá khứ.
Trình Nhất Phàm cùng Lan Ngọc Dung trở lại văn phòng CEO lấy chiếc túi.
Người trong cuộc đều ở đây, nên người trong công ty không dám trắng trợn bát quái.
Nhưng ở riêng thì không biết thế nào.
Lan Ngọc Dung không để ý đến những thứ này, cô lấy tất cả những thứ nên mang theo, cho cuốn vở vẽ chú sư tử nhỏ vào túi, sau đó rời khỏi văn phòng với Trình Nhất Phàm.
Dáng vẻ ân cần bảo vệ suốt đoạn đường của Trình Nhất Phàm, đã đi sâu vào lòng người.
Sau khi họ rời đi, những người thích bàn tán rốt cuộc cũng không kìm nén được mà lén lút tán gẫu.
"Không ngờ... Lan tổng cùng Trình tổng lại có quan hệ như vậy..."
"Khó trách Lan tổng đầu tư cho Trình tổng, thậm chí còn chuyển giao bản quyền liên quan đến trang phục..."
"Giang Hàn Mặc ghen sao? Anh ta rốt cuộc có thích Lan tổng không vậy..."
"Các cô không cảm thấy Trình tổng quá đẹp trai sao? Anh ấy hoàn toàn đứng về phía Lan tổng, làm Giang Hàn Mặc không nói nên lời... Nói cho vuông là một người bạn trai, một người chồng hoàn hảo. Người gì vừa đẹp trai lại tốt tính, tại sao tôi không thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy chứ?"
"Gặp được một người đàn ông tốt làm gì có chuyện dễ như vậy? Đừng mơ nữa, tỉnh lại đi, dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất."
"Mơ mộng một chút cũng không được sao..."
"Có điều, Lan tổng cũng rất xinh đẹp. Có lẽ đúng là trước đây chị ấy không từ thủ đoạn theo đuổi Giang Hàn Mặc, nhưng sau đó không thành công, bị tổn thương, nhanh chóng tỉnh ngộ, không dây dưa nữa. Kết quả là, chẳng phải chị ấy đã gặp được duyên phận mới sao? Hơn nữa, Lan tổng đã vì chúng ta mà sửa đổi rất nhiều chế độ phúc lợi của công ty, tôi tin bản chất chị ấy cũng không tệ lắm..."
"Thực vậy..."
"Đúng rồi..."
"Cô nói đúng đấy..."
Người này lên tiếng đã nhận được sự đồng tình nhất trí của mọi người, sau cơn nghiện buôn chuyện, mọi người ngừng tán gẫu, tiếp tục tăng ca hoặc tan làm.
Lan Ngọc Dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng hồi lâu.
Cô vẫn chưa tìm được điểm bắt đầu thích hợp cho cuộc nói chuyện này.
Vì thế, cô chọn cách im lặng.
Trình Nhất Phàm cũng không hỏi.
Anh thậm chí còn không hỏi...
Điều này khiến Lan Ngọc Dung cảm thấy không biết phải làm gì nữa.
"Đã nghĩ xem muốn ăn gì chưa?" Trình Nhất Phàm cuối cùng chọn một chủ đề an toàn.
Quá khứ... Chủ đề này, không dễ nói chuyện. Cũng không phù hợp để tìm hiểu vào lúc này.
Lan Ngọc Dung thực sự không nghĩ ra nên ăn gì, nghe vậy tiếp tục lắc đầu.
Hôm nay cô càng không muốn ăn.
Mặc dù cô đã rất nỗ lực để thoát khỏi sự ảnh hưởng mà "nguyên tội" mang lại, nhưng dù sao cô cũng là con người, không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nếu cảm xúc của con người có thể dễ dàng kiểm soát, thì cũng chẳng khác gì một cái máy.
Ban đầu, Trình Nhất Phàm định đề nghị vài lựa chọn cho bữa tối, nhưng lời vừa chuẩn bị ra đến cửa miệng lại quay về.
Anh liếc mắt qua gương chiếu hậu, nhìn Lan Ngọc Dung đang ủ rũ, quyết định tạm hoãn cuộc hẹn tối nay lại, đưa cô về nhà có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Cho đến khi đến nhà, Lan Ngọc Dung vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp để nói chuyện.
Cô nhớ lại lần đầu tiên đến thế giới này, đối diện với Giang Hàn Mặc và Lan Khang Khải, mình đã tùy cơ ứng biến và mạnh dạn lên tiếng như thế nào.
Nhưng bây giờ đối diện với Trình Nhất Phàm, cô lại trở nên e dè, không dám nói gì...
Có lẽ... cô đang ngày càng để ý đến anh ấy phải không?
Càng để ý đến anh, càng dè dặt.
Càng để ý đến anh, lại càng hy vọng rằng mình thật hoàn hảo trước mắt anh ấy, muốn thể hiện tất cả mặt tốt đẹp của mình ra.
"Nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Trình Nhất Phàm đỡ cô xuống xe, phát hiện tay cô lạnh ngắt, không kìm lòng nhắc nhở, "Đừng nghĩ lung tung."
Lan Ngọc Dung lặng lẽ nhìn anh, gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, Trình Nhất Phàm rất lo lắng.
Anh bất lực thở dài trong lòng, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Tôi sẽ dùng đôi mắt của mình để nhìn, dùng trái tim của mình để hiểu, em là người như thế nào, không cần người khác nói cho tôi biết."
Anh lùi lại một bước, nghiêm túc nhìn cô: "Vậy nên là, đừng nghĩ lung tung nữa, được không?"
"... Ừm." Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh, Lan Ngọc Dung lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp lại.
Trình Nhất Phàm nhờ dì Trần chăm sóc Lan Ngọc Dung thật tốt, sau đó mới quay lại xe.
Anh ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới khởi động xe rời đi.
(Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)
Lan Ngọc Dung tinh thần không tốt, nằm chết dí trên sô pha, một lúc lâu rồi cũng không cử động.
Dì Trần làm bữa tối xong gọi cô, cô phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Sao vậy?" Dì Trần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ trán cô, đo nhiệt độ cho cô, "Trông cháu ốm lắm, có phải bị sốt không?"
Lan Ngọc Dung lắc đầu: "Không sốt đâu dì. Hôm nay công việc hơi nhiều, chỉ là không muốn cử động thôi ạ."
"Vậy ăn chút gì đã rồi nghỉ nhé?" Dì Trần thầm nghĩ, không phải đôi vợ chồng son cãi nhau đấy chứ? Hôm nay nha đầu này cũng không mời Trình tiên sinh ở lại ăn cơm...
Lan Ngọc Dung chậm rãi đi đến ngồi xuống bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng, rồi đặt đũa xuống.
Hai ngày nay cô ăn không ngon miệng, chuyện hôm nay vừa xảy ra, cô lại càng không muốn ăn.
"Dì Trần, cháu đi ngủ một chút."
"Không ăn à?" Dì Trần nhìn thức ăn trên bàn, bình thường đã ăn ít nay lại càng ít hơn.
"Hiện tại không đói lắm. Khi nào đói cháu sẽ ăn thêm."
"Được, vậy cháu nghỉ ngơi trước đi, nếu đói thì gọi dì."
Lan Ngọc Dung quay lại phòng, thay bộ đồ ngủ, nhìn bụng mình, cô buồn bã thở dài.
Giá như cô có thể đến thế giới này trước khi mang thai...
Không, cũng không đúng, nếu cô không đến thế giới này, liệu có tốt hơn...
Tại sao cô lại mắc kẹt trong thế giới sách này? Còn mang một thân phận thê thảm như vậy?
Một khi những cảm xúc tiêu cực mở ra một kẽ hở nhỏ, bóng tối liền như thể tràn vào, đột ngột bao trùm lấy cô.
Khi Lan Ngọc Dung định thần lại, cô phát hiện khuôn mặt mình đã giàn giụa nước mắt.
Thai nhi trong bụng bất an, mỗi lần bé cử động, đều khiến cô đau đớn gấp bội.
Lan Ngọc Dung ôm bụng ngồi ở mép giường, bình tĩnh lại, sau đó dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.
Cô thầm an ủi mình, chuyện này không có gì to tát...
Trình Nhất Phàm cũng đã khuyên cô, tại sao cứ phải đâm đầu vào ngõ cụt?
Lan Ngọc Dung đêm đó ngủ không ngon, hai đứa bé trong bụng thường xuyên đạp tới đạp lui, khiến cô trằn trọc mãi.
Sáng sớm hôm sau, Lan Ngọc Dung mệt mỏi tỉnh giấc, đầu óc choáng váng, bụng hơi đau, cô lo lắng sờ bụng, sau đó kiểm tra một lần nữa, quả là bị đau thật.
Cô từng bị ngã một lần, vậy nên cô luôn lo lắng về đứa bé trong bụng mình, chỉ khó chịu một chút thôi cũng đủ làm cô lo sốt vó.
Lan Ngọc Dung nằm trên giường một lúc nữa, khi thấy đỡ chóng mặt hơn, cô đứng dậy, thay quần áo rồi rửa mặt, sau đó tìm số điện thoại của vị bác sĩ Đông y mà Trương Ngải Kỳ vừa cho cô hôm qua, gọi điện.
Mới sáu giờ nhưng bên kia bắt máy rất nhanh.
Giọng nói của một ông lão truyền đến: "Alo, xin chào?"
"Xin chào, Vệ tiên sinh, cháu là bạn của Trương Ngải Kỳ, mang thai 23 tuần, là sinh đôi, gần đây cháu bị kén ăn, cũng thường cảm thấy đau bụng. Cháu muốn đặt lịch khám, không biết bác rảnh lúc nào ạ?"
"Bây giờ bác rảnh, sau mười giờ sáng hôm nay đều đã có lịch hẹn từ trước. Nếu cháu tiện thì đến nhà bác trước mười giờ, bác sẽ xem cho cháu." Ông cụ ân cần nói: "Hiện tại bác đang làm việc tại bệnh viện phụ sản thành phố, có đủ các giấy chứng nhận hành nghề, cháu hoàn toàn có thể yên tâm."
"Cảm ơn bác. Địa chỉ nhà bác là...?"
Ông cụ nói cho cô địa chỉ, sau đó an ủi: "Đừng quá lo lắng, mang song thai khá mệt mỏi. Đau bụng chán ăn cũng là hiện tượng bình thường thôi, đừng tự dọa mình."
"Vâng, cảm ơn bác."
"Giữ tâm trạng thoải mái, thư giãn một chút."
"Dạ." Lan Ngọc Dung cúp điện thoại, nghĩ về tâm trạng chán nản của mình tối qua, thật sự không thể hiểu nổi.
Vốn không phải chuyện gì lớn, nhưng cô lại cố đẩy mình vào ngõ cụt làm cho cơ thể khó chịu, đúng là mất nhiều hơn được.
Lan Ngọc Dung nói với dì Trần rằng cô sẽ đi gặp bác sĩ Đông y, dì Trần hơi lo lắng: "Có cần báo cho Trình tiên sinh không? Để cậu ấy đi cùng cháu?"
"... Không cần đâu ạ. Bây giờ còn sớm quá, cũng không có gì to tát, cháu chỉ đi khám một lát thôi." Lan Ngọc Dung nói.
"Vậy để dì đi với cháu nhé!" Dì Trần cởi tạp dề, quyết định nói, "Dì đi với cháu."
"Vâng ạ."
Lan Ngọc Dung sợ nếu giờ ăn sẽ ảnh hưởng đến việc chẩn đoán, nên cô không dùng bữa sáng, chỉ mang theo hai cái bánh mì nhỏ.
Hai người vừa đi từ gara ra cổng, liền thấy xe của Trình Nhất Phàm chậm rãi đi tới, đậu ở ven đường.
Trình Nhất Phàm hạ kính xe xuống, dì Trần cũng hạ theo, chào anh: "Trình tiên sinh đến sớm vậy?"
Trình Nhất Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sớm thế này, cả hai định đi đâu thế ạ?"
Dì Trần nhìn gương chiếu hậu, có chút do dự.
Trình Nhất Phàm xuống xe, đi vòng qua xe của dì Trần, mở cửa sau, lên xe ngồi bên cạnh Lan Ngọc Dung, nhìn cô hỏi: "Sao vậy? Có phải cơ thể thấy không thoải mái không em?"
Lan Ngọc Dung giải thích: "Hai ngày nay tôi ăn không ngon miệng, hôm qua chị Trương giới thiệu cho tôi một bác sĩ Đông y, tôi định đi thử xem sao."
"Tôi đi với em."
Lan Ngọc Dung im lặng.
"Ngày đó mình đã thỏa thuận rồi mà." Trình Nhất Phàm chú tâm nhìn cô.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Trình Nhất Phàm: "Tôi không muốn anh cảm thấy tôi vì đứa bé mà..."
"Tôi biết." Trình Nhất Phàm ngắt lời cô, "Em vẫn luôn rất tốt. Là tôi! —— Là tôi muốn dùng đứa bé để đến gần em."
(Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)
Lam Ngọc Dung trong lòng bối rối, tay vẫn đang giơ giữa không trung, thật lâu sau mới lúng túng rút về.
Cô có vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì cho phù hợp.
Hôm nay, vào giây phút này... Im lặng có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Trình Nhất Phàm đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay đang rút lại của cô, cười với cô an ủi: "Ban đầu em định đi vệ sinh phải không?"
Lan Ngọc Dung hơi nhướng đôi mắt đang cụp xuống, bất giác đáp, "À... đúng vậy..."
"Vậy em đi đi, tôi đợi em." Trình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ thất thần của cô, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô một lúc rồi mới buông ra.
"...Ừm." Lần này Lan Ngọc Dung không còn quá rụt rè, trong lòng ít nhiều có thêm hy vọng.
—— Trình Nhất Phàm là người giỏi giao tiếp, hai người bọn họ có thể trò chuyện với nhau về vấn đề này.
Trong phòng vệ sinh, Lan Ngọc Dung một bên rửa tay, một bên thầm thở dài.
Buổi diễn xuất hôm nay hạ màn, Trình Nhất Phàm hẳn có thể đoán được Giang Hàn Mặc chính là người "cô ấy" "thích".
Vừa rồi, anh luôn đứng về phía cô, khiến Giang Hàn Mặc không nói nên lời...
Chỉ là... chuyện đứa bé... không dễ để giải thích.
"Cô" đã "dùng đứa trẻ làm chiêu bài để ép Giang Hàn Mặc hẹn hò với cô ấy".
Và suýt nữa thì... "giết" cả mình lẫn con.
Lan Ngọc Dung nhìn vào gương, cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình trước khi rời khỏi phòng vệ sinh.
Trình Nhất Phàm đứng khoanh tay dựa vào tường trong thang máy, một chân hơi gập, vẫn giữ đúng vẻ lười biếng như mọi khi, như thể người vừa nổi giận và dùng lời lẽ đanh thép với Giang Hàn Mặc không phải anh.
Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu cười với Lan Ngọc Dung đang đi đến, với dáng vẻ dịu dàng thường ngày: "Tối nay muốn ăn gì?"
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Lan Ngọc Dung có chút chua xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Cô vội vàng nhắm mắt cúi đầu, sau đó lắc đầu: "Còn chưa nghĩ ra..."
"Vậy... tôi đưa em về nhà trước?" Trình Nhất Phàm đứng thẳng dậy, hỏi cô.
"Được, cảm ơn." Lan Ngọc Dung nói, "Tôi đi lấy cái túi."
"Ừ." Trình Nhất Phàm đi theo cô, "Tôi đi cùng em."
Vẫn có những người trong công ty sau khi tan làm chưa rời đi, còn một số khác đã rời đi khi Lan Ngọc Dung đi vệ sinh.
Khi Trình Nhất Phàm đợi Lan Ngọc Dung trong thang máy, anh đã nhìn thấy đủ loại ánh mắt suy đoán, bàn tán tò mò.
Anh đã quen với điều này rồi, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Chỉ là... anh hơi lo lắng cho Lan Ngọc Dung.
Lan Ngọc Dung trông rất ủ rũ, đôi mắt cũng chứa đầy phiền muộn.
Có lẽ... cô đang loay hoay với quá khứ.
Trình Nhất Phàm cùng Lan Ngọc Dung trở lại văn phòng CEO lấy chiếc túi.
Người trong cuộc đều ở đây, nên người trong công ty không dám trắng trợn bát quái.
Nhưng ở riêng thì không biết thế nào.
Lan Ngọc Dung không để ý đến những thứ này, cô lấy tất cả những thứ nên mang theo, cho cuốn vở vẽ chú sư tử nhỏ vào túi, sau đó rời khỏi văn phòng với Trình Nhất Phàm.
Dáng vẻ ân cần bảo vệ suốt đoạn đường của Trình Nhất Phàm, đã đi sâu vào lòng người.
Sau khi họ rời đi, những người thích bàn tán rốt cuộc cũng không kìm nén được mà lén lút tán gẫu.
"Không ngờ... Lan tổng cùng Trình tổng lại có quan hệ như vậy..."
"Khó trách Lan tổng đầu tư cho Trình tổng, thậm chí còn chuyển giao bản quyền liên quan đến trang phục..."
"Giang Hàn Mặc ghen sao? Anh ta rốt cuộc có thích Lan tổng không vậy..."
"Các cô không cảm thấy Trình tổng quá đẹp trai sao? Anh ấy hoàn toàn đứng về phía Lan tổng, làm Giang Hàn Mặc không nói nên lời... Nói cho vuông là một người bạn trai, một người chồng hoàn hảo. Người gì vừa đẹp trai lại tốt tính, tại sao tôi không thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy chứ?"
"Gặp được một người đàn ông tốt làm gì có chuyện dễ như vậy? Đừng mơ nữa, tỉnh lại đi, dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất."
"Mơ mộng một chút cũng không được sao..."
"Có điều, Lan tổng cũng rất xinh đẹp. Có lẽ đúng là trước đây chị ấy không từ thủ đoạn theo đuổi Giang Hàn Mặc, nhưng sau đó không thành công, bị tổn thương, nhanh chóng tỉnh ngộ, không dây dưa nữa. Kết quả là, chẳng phải chị ấy đã gặp được duyên phận mới sao? Hơn nữa, Lan tổng đã vì chúng ta mà sửa đổi rất nhiều chế độ phúc lợi của công ty, tôi tin bản chất chị ấy cũng không tệ lắm..."
"Thực vậy..."
"Đúng rồi..."
"Cô nói đúng đấy..."
Người này lên tiếng đã nhận được sự đồng tình nhất trí của mọi người, sau cơn nghiện buôn chuyện, mọi người ngừng tán gẫu, tiếp tục tăng ca hoặc tan làm.
Lan Ngọc Dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng hồi lâu.
Cô vẫn chưa tìm được điểm bắt đầu thích hợp cho cuộc nói chuyện này.
Vì thế, cô chọn cách im lặng.
Trình Nhất Phàm cũng không hỏi.
Anh thậm chí còn không hỏi...
Điều này khiến Lan Ngọc Dung cảm thấy không biết phải làm gì nữa.
"Đã nghĩ xem muốn ăn gì chưa?" Trình Nhất Phàm cuối cùng chọn một chủ đề an toàn.
Quá khứ... Chủ đề này, không dễ nói chuyện. Cũng không phù hợp để tìm hiểu vào lúc này.
Lan Ngọc Dung thực sự không nghĩ ra nên ăn gì, nghe vậy tiếp tục lắc đầu.
Hôm nay cô càng không muốn ăn.
Mặc dù cô đã rất nỗ lực để thoát khỏi sự ảnh hưởng mà "nguyên tội" mang lại, nhưng dù sao cô cũng là con người, không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nếu cảm xúc của con người có thể dễ dàng kiểm soát, thì cũng chẳng khác gì một cái máy.
Ban đầu, Trình Nhất Phàm định đề nghị vài lựa chọn cho bữa tối, nhưng lời vừa chuẩn bị ra đến cửa miệng lại quay về.
Anh liếc mắt qua gương chiếu hậu, nhìn Lan Ngọc Dung đang ủ rũ, quyết định tạm hoãn cuộc hẹn tối nay lại, đưa cô về nhà có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Cho đến khi đến nhà, Lan Ngọc Dung vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp để nói chuyện.
Cô nhớ lại lần đầu tiên đến thế giới này, đối diện với Giang Hàn Mặc và Lan Khang Khải, mình đã tùy cơ ứng biến và mạnh dạn lên tiếng như thế nào.
Nhưng bây giờ đối diện với Trình Nhất Phàm, cô lại trở nên e dè, không dám nói gì...
Có lẽ... cô đang ngày càng để ý đến anh ấy phải không?
Càng để ý đến anh, càng dè dặt.
Càng để ý đến anh, lại càng hy vọng rằng mình thật hoàn hảo trước mắt anh ấy, muốn thể hiện tất cả mặt tốt đẹp của mình ra.
"Nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Trình Nhất Phàm đỡ cô xuống xe, phát hiện tay cô lạnh ngắt, không kìm lòng nhắc nhở, "Đừng nghĩ lung tung."
Lan Ngọc Dung lặng lẽ nhìn anh, gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, Trình Nhất Phàm rất lo lắng.
Anh bất lực thở dài trong lòng, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Tôi sẽ dùng đôi mắt của mình để nhìn, dùng trái tim của mình để hiểu, em là người như thế nào, không cần người khác nói cho tôi biết."
Anh lùi lại một bước, nghiêm túc nhìn cô: "Vậy nên là, đừng nghĩ lung tung nữa, được không?"
"... Ừm." Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh, Lan Ngọc Dung lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp lại.
Trình Nhất Phàm nhờ dì Trần chăm sóc Lan Ngọc Dung thật tốt, sau đó mới quay lại xe.
Anh ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới khởi động xe rời đi.
(Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)
Lan Ngọc Dung tinh thần không tốt, nằm chết dí trên sô pha, một lúc lâu rồi cũng không cử động.
Dì Trần làm bữa tối xong gọi cô, cô phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Sao vậy?" Dì Trần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ trán cô, đo nhiệt độ cho cô, "Trông cháu ốm lắm, có phải bị sốt không?"
Lan Ngọc Dung lắc đầu: "Không sốt đâu dì. Hôm nay công việc hơi nhiều, chỉ là không muốn cử động thôi ạ."
"Vậy ăn chút gì đã rồi nghỉ nhé?" Dì Trần thầm nghĩ, không phải đôi vợ chồng son cãi nhau đấy chứ? Hôm nay nha đầu này cũng không mời Trình tiên sinh ở lại ăn cơm...
Lan Ngọc Dung chậm rãi đi đến ngồi xuống bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng, rồi đặt đũa xuống.
Hai ngày nay cô ăn không ngon miệng, chuyện hôm nay vừa xảy ra, cô lại càng không muốn ăn.
"Dì Trần, cháu đi ngủ một chút."
"Không ăn à?" Dì Trần nhìn thức ăn trên bàn, bình thường đã ăn ít nay lại càng ít hơn.
"Hiện tại không đói lắm. Khi nào đói cháu sẽ ăn thêm."
"Được, vậy cháu nghỉ ngơi trước đi, nếu đói thì gọi dì."
Lan Ngọc Dung quay lại phòng, thay bộ đồ ngủ, nhìn bụng mình, cô buồn bã thở dài.
Giá như cô có thể đến thế giới này trước khi mang thai...
Không, cũng không đúng, nếu cô không đến thế giới này, liệu có tốt hơn...
Tại sao cô lại mắc kẹt trong thế giới sách này? Còn mang một thân phận thê thảm như vậy?
Một khi những cảm xúc tiêu cực mở ra một kẽ hở nhỏ, bóng tối liền như thể tràn vào, đột ngột bao trùm lấy cô.
Khi Lan Ngọc Dung định thần lại, cô phát hiện khuôn mặt mình đã giàn giụa nước mắt.
Thai nhi trong bụng bất an, mỗi lần bé cử động, đều khiến cô đau đớn gấp bội.
Lan Ngọc Dung ôm bụng ngồi ở mép giường, bình tĩnh lại, sau đó dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.
Cô thầm an ủi mình, chuyện này không có gì to tát...
Trình Nhất Phàm cũng đã khuyên cô, tại sao cứ phải đâm đầu vào ngõ cụt?
Lan Ngọc Dung đêm đó ngủ không ngon, hai đứa bé trong bụng thường xuyên đạp tới đạp lui, khiến cô trằn trọc mãi.
Sáng sớm hôm sau, Lan Ngọc Dung mệt mỏi tỉnh giấc, đầu óc choáng váng, bụng hơi đau, cô lo lắng sờ bụng, sau đó kiểm tra một lần nữa, quả là bị đau thật.
Cô từng bị ngã một lần, vậy nên cô luôn lo lắng về đứa bé trong bụng mình, chỉ khó chịu một chút thôi cũng đủ làm cô lo sốt vó.
Lan Ngọc Dung nằm trên giường một lúc nữa, khi thấy đỡ chóng mặt hơn, cô đứng dậy, thay quần áo rồi rửa mặt, sau đó tìm số điện thoại của vị bác sĩ Đông y mà Trương Ngải Kỳ vừa cho cô hôm qua, gọi điện.
Mới sáu giờ nhưng bên kia bắt máy rất nhanh.
Giọng nói của một ông lão truyền đến: "Alo, xin chào?"
"Xin chào, Vệ tiên sinh, cháu là bạn của Trương Ngải Kỳ, mang thai 23 tuần, là sinh đôi, gần đây cháu bị kén ăn, cũng thường cảm thấy đau bụng. Cháu muốn đặt lịch khám, không biết bác rảnh lúc nào ạ?"
"Bây giờ bác rảnh, sau mười giờ sáng hôm nay đều đã có lịch hẹn từ trước. Nếu cháu tiện thì đến nhà bác trước mười giờ, bác sẽ xem cho cháu." Ông cụ ân cần nói: "Hiện tại bác đang làm việc tại bệnh viện phụ sản thành phố, có đủ các giấy chứng nhận hành nghề, cháu hoàn toàn có thể yên tâm."
"Cảm ơn bác. Địa chỉ nhà bác là...?"
Ông cụ nói cho cô địa chỉ, sau đó an ủi: "Đừng quá lo lắng, mang song thai khá mệt mỏi. Đau bụng chán ăn cũng là hiện tượng bình thường thôi, đừng tự dọa mình."
"Vâng, cảm ơn bác."
"Giữ tâm trạng thoải mái, thư giãn một chút."
"Dạ." Lan Ngọc Dung cúp điện thoại, nghĩ về tâm trạng chán nản của mình tối qua, thật sự không thể hiểu nổi.
Vốn không phải chuyện gì lớn, nhưng cô lại cố đẩy mình vào ngõ cụt làm cho cơ thể khó chịu, đúng là mất nhiều hơn được.
Lan Ngọc Dung nói với dì Trần rằng cô sẽ đi gặp bác sĩ Đông y, dì Trần hơi lo lắng: "Có cần báo cho Trình tiên sinh không? Để cậu ấy đi cùng cháu?"
"... Không cần đâu ạ. Bây giờ còn sớm quá, cũng không có gì to tát, cháu chỉ đi khám một lát thôi." Lan Ngọc Dung nói.
"Vậy để dì đi với cháu nhé!" Dì Trần cởi tạp dề, quyết định nói, "Dì đi với cháu."
"Vâng ạ."
Lan Ngọc Dung sợ nếu giờ ăn sẽ ảnh hưởng đến việc chẩn đoán, nên cô không dùng bữa sáng, chỉ mang theo hai cái bánh mì nhỏ.
Hai người vừa đi từ gara ra cổng, liền thấy xe của Trình Nhất Phàm chậm rãi đi tới, đậu ở ven đường.
Trình Nhất Phàm hạ kính xe xuống, dì Trần cũng hạ theo, chào anh: "Trình tiên sinh đến sớm vậy?"
Trình Nhất Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sớm thế này, cả hai định đi đâu thế ạ?"
Dì Trần nhìn gương chiếu hậu, có chút do dự.
Trình Nhất Phàm xuống xe, đi vòng qua xe của dì Trần, mở cửa sau, lên xe ngồi bên cạnh Lan Ngọc Dung, nhìn cô hỏi: "Sao vậy? Có phải cơ thể thấy không thoải mái không em?"
Lan Ngọc Dung giải thích: "Hai ngày nay tôi ăn không ngon miệng, hôm qua chị Trương giới thiệu cho tôi một bác sĩ Đông y, tôi định đi thử xem sao."
"Tôi đi với em."
Lan Ngọc Dung im lặng.
"Ngày đó mình đã thỏa thuận rồi mà." Trình Nhất Phàm chú tâm nhìn cô.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Trình Nhất Phàm: "Tôi không muốn anh cảm thấy tôi vì đứa bé mà..."
"Tôi biết." Trình Nhất Phàm ngắt lời cô, "Em vẫn luôn rất tốt. Là tôi! —— Là tôi muốn dùng đứa bé để đến gần em."
(Truyện được đăng chính thức trên leafla.wordpress.com & wattpad @NgLin003)