Chương 26: Bị bệnh
Sau khi Trình Nhất Phàm rời khỏi khu tiệc tùng, anh đến khu nghỉ ngơi, gọi một bàn ăn, sau khi ăn xong, anh tìm một chiếc đệm, kéo nó ra góc rồi nằm lên đó, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa rồi làm một hơi hết mấy ly rượu, hiện tại anh cảm thấy có chút choáng váng.
Đầu óc mang theo chút men say dường như trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, anh cố gắng nhớ lại những lần gặp gỡ giữa mình và Lan Ngọc Dung, nhưng tất cả chỉ là một màu mờ ảo.
Ấn tượng sâu đậm nhất chỉ có đêm hôm ấy...
Trình Nhất Phàm gối đầu lên cánh tay, nhẹ nhếch môi, nụ cười hết sức mê người.
Có không ít người đến câu lạc bộ vui chơi nghỉ ngơi, một nhà ba người, một nhà bốn người, một nhóm hai, ba người phụ nữ, một nhóm bảy, tám bạn học, cũng có thể là nhóm thương vụ đi giải trí, vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù hôm nay là thứ Hai, nhưng vì chỉ còn hai ngày nữa mới đến ngày nghỉ tháng Năm, rất nhiều người đã nghỉ lễ từ trước, cho nên trong câu lạc bộ cũng không thiếu chút người này.
Vào thời điểm này, các khu giải trí phần lớn là tốp năm tốp ba người thay đồ cùng ngâm suối nước nóng trò chuyện tán gẫu, đọc sách hoặc chơi game.
Có một cô bé khoảng hai, ba tuổi đang chơi với một quả bóng, bỗng nhiên bóng chệch hướng lăn đến gần bàn tay của Trình Nhất Phàm đang nằm trong góc.
Trình Nhất Phàm đang nửa mê nửa tỉnh, cái chạm nhẹ vào mu bàn tay khiến anh mở mắt.
Cô bé đang nằm sấp bên cạnh, cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé của mình để lấy quả bóng. Hình như là thấy anh đang ngủ, nên cố ý không đánh thức anh.
Trình Nhất Phàm ánh mắt ấm áp, cầm lấy quả bóng rồi đưa nó cho cô bé.
Bé gái rụt tay lại, ngơ ngác nhìn anh, anh cười một tiếng, ném nhẹ quả bóng, quả bóng lăn vào trong lòng cô bé.
Bé gái nhỏ vẫn đang nhìn anh chằm chằm, Trình Nhất Phàm nằm nghiêng sang chống đầu lên tay, nhỏ giọng hỏi: "Người bạn nhỏ, cháu mấy tuổi rồi?"
Giọng cô bé lanh lảnh: "Hai tuổi ạ..."
Một người phụ nữ đang mang thai đứng bên cạnh gọi bé gái, "Điểm... con nhặt được quả bóng chưa?", cô bé lấy lại tinh thần, hai bàn nhỏ xinh cầm lấy quả bóng đứng dậy, chạy về phía mẹ, sau đó mới quay đầu lại nhìn Trình Nhất Phàm.
Mẹ cô bé theo tầm mắt ấy nhìn tới, khẽ gật đầu chào hỏi Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm cười đáp lại, trong đầu không khỏi tưởng tượng con mình trông sẽ như thế nào, nhất định sẽ rất dễ thương xinh đẹp, còn là hai cục cưng đáng yêu... Nghĩ tới đây, trong lòng anh càng mong chờ ngày bảo bảo ra đời hơn.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trình Nhất Phàm lấy điện thoại ra, là em gái anh.
Anh nối máy: "Mạn Mạn?"
"Anh đang ở đâu? Em đi tìm anh."
"À, anh đang ở khu nghỉ ngơi trên tầng hai, cạnh phòng cà phê." Trình Nhất Mạn cúp máy ngay khi Trình Nhất Phàm vừa nói xong.
Năm phút sau, Trình Nhất Mạn đứng trước mặt anh, nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.
"Ngồi đi, đưa cô ấy về nhà rồi à?" Trình Nhất Phàm hững hờ đưa một chiếc đệm qua.
"Ừm." Trình Nhất Mạn ngồi xuống, trầm mặc một hồi, bắt đầu thở dài, "Anh, sao anh có thể ở bên chị ta..."
"Có vẻ như em đã biết cô ấy là ai."
"Vâng, chị Nguyệt Chiếu đã nói với em. Không ngờ rằng, hai người..."
Trình Nhất Mạn luôn không thích Lan Ngọc Dung, một đại tiểu thư kiêu ngạo – chị ta có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, tất cả bạn bè chị ta kết giao đều là con nhà giàu, mối quan hệ với cha mình cũng không được tốt, thường xuyên đối nghịch, Lan Ngọc Dung sẽ làm những gì mà cha chị ta không cho phép, thật sự là được nuông chiều sinh hư.
Cô quả thực không thể tưởng tượng nổi, Lan Ngọc Dung vậy mà có ngày gặp được anh trai cô, hơn nữa, cuộc gặp gỡ này còn dẫn đến nhiều chuyện bất ngờ về sau, thật sự quá khiến người ta kinh ngạc.
"Con người cô ấy không giống như em nói đâu..." Trình Nhất Phàm nói.
Trình Nhất Mạn lắc đầu: "Anh vẫn chưa hiểu rõ về chị ta..."
"Vậy sao trước kia em còn để anh đến bệnh viện giúp em đón cô ấy?" Trình Nhất Phàm không hiểu.
"Chị ta... Đó là phân phó của Lan tổng, chị ta cũng không cảm kích, rời đi với người bạn quần là áo lụa của mình từ trước đó." Trình Nhất Mạn tâm tình phức tạp, lúc đầu cô không biết mối quan hệ giữa anh trai mình với Lan Ngọc Dung.
—— Để anh trai đến đón một người xa lạ chẳng qua là tiện đường, nhưng nếu người lạ này có thể là chị dâu tương lai, vậy thì lại trở thành vấn đề rất lớn rồi.
"Hoặc có lẽ... có con rồi, cô ấy cũng đang thay đổi." Trình Nhất Phàm nói, "Em đừng có thành kiến quá."
"Em nào có." Trình Nhất Mạn bĩu môi, "Anh, anh thực sự quyết định chịu trách nhiệm rồi sao?"
"Ừ." Trình Nhất Phàm một lần nữa giải thích suy nghĩ của mình với em gái, "Cho nên, em có thể đứng về phía người anh này được không?"
"Anh không sợ chị ấy nói dối anh sao? Chị Nguyệt Chiếu nói..." Trình Nhất Mạn do dự một lúc, sau đó nói, "Chị Nguyệt Chiếu nói rằng đứa bé có thể là của người mà đại tiểu thư Lan thích, bởi vì mấy tháng trước, chị ấy còn một mực theo đuổi người ta..."
"Anh tin tưởng cô ấy. Cũng tin tưởng vào phán đoán của chính mình." Trình Nhất Phàm kiên định nói.
Trình Nhất Mạn lại im lặng. Thấy thái độ cứng rắn của anh trai, cuối cùng nói: "Vậy... làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống cha con trước xem sao?"
"Mạn Mạn." Giọng Trình Nhất Phàm trở nên nghiêm nghị, anh nhìn chằm chằm em gái mình, "Em cũng là người từng ở viện phúc lợi, chuyện quan hệ huyết thống, thực sự không có nghĩa lý gì. Có rất nhiều người không cùng huyết thống, nhưng cũng có trái tim hiền lành nhân hậu."
Trình Nhất Mạn cụp mắt xuống, không nói gì.
Trình Nhất Phàm nhẹ giọng, xoa xoa tóc cô: "Lan tổng đối với em rất tốt, chính nhờ có ông ấy mà anh em chúng ta mới được đoàn tụ, ông ấy tốt như vậy, con gái của ông ấy hẳn sẽ không đến nỗi nào. Em thấy sao?"
Trình Nhất Mạn mím môi, ngước mắt lên nhìn Trình Nhất Phàm.
Ánh mắt Trình Nhất Phàm lộ rõ: "Có lẽ lúc trước cô ấy chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng tuỳ hứng thật, nhưng cô ấy làm vậy có thể chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của Lan tổng thôi. Hoặc cứ cho là cô ấy thật sự cố ý làm gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc với cô ấy mấy ngày nay, anh phát hiện con người cô ấy cũng không tệ lắm. Anh muốn cho mình một cơ hội để hiểu thêm về cô ấy."
Trình Nhất Mạn cuối cùng cũng đành từ bỏ việc khuyên bảo: "Anh à, anh luôn là người rất có chủ kiến, chuyện anh quyết định, anh cảm thấy vui vẻ là được rồi."
Anh trai cô trông có vẻ lười biếng, thờ ơ với thế giới, nhưng hồi trước anh ấy đã từng rất điên rồ, từng là một thiếu niên kiêu ngạo, tính khí vô cùng kiên trì. Chuyện mà anh ấy đã nhận định, rất khó để thay đổi.
Anh rất chiều chuộng cô, bởi vì họ đã từng thất lạc nhau, hiện tại anh đang bù đắp cho cô, nhưng đồng thời, đối với cô anh cũng sẽ có một sự dạy dỗ nghiêm khắc. Sẽ không vì cô nũng nịu làm trò mà thay đổi các vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhắc tới đây, đối với bản thân cô cũng vậy, khi nhận định một chuyện, sẽ ngoan cường kiên trì đến cùng.
Ví dụ như, cô vẫn đang là thư ký trưởng của Lan tổng.
Cả Lan tổng lẫn anh trai đều từng khuyên cô, có thể làm ở những vị trí hoặc công việc khác, nhưng cô không làm vậy, cô chỉ muốn làm thư ký trưởng cho Lan tổng.
Cô biết rằng trong giới nhân viên của Vạn Thắng có không ít tin đồn, một tiểu cô nương hai mấy tuổi đầu làm thư ký cho một ông già gần năm mươi, chuyện công lẫn tư đều qua tay... Bọn họ nói cô có lòng dạ xấu xa, muốn trở thành bà chủ của Vạn Thắng, nói cô thèm muốn gia tài bạc triệu của Lan tổng... Là một người phụ nữ đầy mưu mô.
Ngay cả... vị đại tiểu thư Lan Ngọc Dung cũng nghi ngờ cô, đề phòng cô...
Nhưng cô không phải như vậy.
Cô chỉ là... tham lam muốn được hưởng một chút thứ gọi là tình thương của cha mà thôi.
Cô mồ côi cha mẹ từ năm chín tuổi, lại thất lạc anh trai, rất sợ cô đơn bơ vơ, chính Lan tổng đã xuất hiện giống như một người cha, mang đến cho cô hơi ấm và ánh sáng...
Cô sẵn sàng bỏ qua những lời đồn đại kia, để có được hơi ấm cùng ánh sáng ấy.
Khi nhận được sự ủng hộ của em gái, nội tâm của Trình Nhất Phàm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hai anh em uống rượu tâm sự, chơi game, cuối cùng thì cùng nhau lăn ra ngủ trong phòng nghỉ.
Ngày hôm sau trời bắt đầu mưa, tí ta tí tách kéo dài cả ngày.
May mắn thay trời cũng rất nhanh tạnh trở lại, kỳ nghỉ mùng Một tháng Năm cũng đến.
Ngày này, Lan Ngọc Dung vừa ăn cơm xong, nhận được cuộc gọi từ Trình Nhất Phàm.
Đây là lần đầu tiên cả hai nói chuyện qua điện thoại kể từ khi họ trao đổi thông tin liên lạc.
Lan Ngọc Dung nghĩ rằng anh đang tìm mình vì chuyện trò chơi, thẳng thắn nói: "Thông báo phát hành trò chơi sắp bắt đầu rồi sao? Tôi cần phải làm gì? Hai ngày trước tôi đã nhờ bạn bè giúp đỡ, bọn họ đều nói rằng có thể mở quay số trúng thưởng trên các nền tảng mảng xã hội..."
Hôm đó trời mưa Lan Ngọc Dung không đến công ty, trực tiếp xử lý công việc ở nhà.
"Ừm, những việc này không gấp, Trương Duẫn cũng đang sắp xếp cho bộ phận marketing của công ty xử lý rồi. Nếu cần tôi sẽ nói với cô. Tôi chỉ muốn nhắc cô, hôm nay nhớ đến bệnh viện tái khám." Giọng của Trình Nhất Phàm hơi khàn, thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng.
Lan Ngọc Dung nghe vậy, hỏi anh: "Anh bị cảm à?"
"Ừ, có một chút, hôm đó tôi với mấy người trong phòng làm việc đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng, uống chút rượu, hôm sau trời mưa, hệ miễn dịch yếu, bị cảm nhẹ." Trình Nhất Phàm nói đúng sự thật, anh ho khan vài tiếng, nói lời xin lỗi: "Tôi sợ sẽ lây cho cô, có lẽ không tiện đưa cô đến bệnh viện tái khám rồi..."
Anh có phần do dự khi nói ra lời này, thật ra anh vẫn muốn đi cùng Lan Ngọc Dung, nhưng cũng thực sự lo lắng sẽ lây cho cô.
Anh cũng học Lan Ngọc Dung mua một số sách về đọc, biết rằng phụ nữ có thai nếu mắc phải bệnh, sẽ rất khổ cực phiền phức, dùng thuốc cũng khác người thường, cho nên cần tránh để bị bệnh.
Lan Ngọc Dung ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ hỏi anh: "Vậy anh đến bệnh viện chưa? Cảm lạnh cũng có nặng có nhẹ, ho khan nếu kéo dài, cẩn thận không chuyển thành viêm phổi đấy."
"Ừ... tôi đã uống thuốc rồi." Trình Nhất Phàm nói.
"Uống thuốc gì?" Lan Ngọc Dung hỏi, "Có bị sốt không? Mình uống thuốc cũng cần phân chia, cảm lạnh vào mùa hè với cảm lạnh vào mùa đông không giống nhau đâu..."
Trình Nhất Phàm cười: "Sao cô biết nhiều thế?"
Lan Ngọc Dung mở miệng, lại đem lời định nói mang trở lại.
Trước khi xuyên qua đây, cô đang đi du học một mình, khi ấy sợ nhất chính là bị bệnh, cho nên đối với dấu hiệu mắc bệnh và cách phòng tránh cô đã tìm hiểu rất kỹ. Tuy nhiên, những chuyện này không cần thiết phải nói với Trình Nhất Phàm.
Cô cười nói: "Đây là chuyện đơn giản thông thường nhất mà, chỉ sợ đàn ông các anh căn bản sẽ không quan tâm chút nào."
Trình Nhất Phàm lại ho khan hai tiếng, cười nói: "Đúng vậy, theo hiểu biết của đàn ông chúng tôi, không uống thuốc nhanh nhất cũng phải mất một tuần, uống thuốc vào thì cũng mất gần một tuần mới ổn."
Lan Ngọc Dung bất lực lắc đầu: "Nếu anh không sốt, vậy vẫn còn có thể lái xe, chúng ta cùng nhau đến bệnh viện đi. Anh đi xem có phải bị cảm mạo ho khan không, tôi đi tái khám."
Trình Nhất Phàm rất tán thành với đề nghị này: "Được, vậy lát nữa tôi đến đón cô. Tôi không bị sốt, yên tâm."
Lan Ngọc Dung dặn anh: "Đi đường cẩn thận."
Trình Nhất Phàm thay một chiếc áo len mỏng màu trắng và một chiếc quần jean, đeo hai chiếc khẩu trang, đi ra ngoài.
Lan Ngọc Dung cũng thay quần áo - là chiếc váy kẻ sọc mà cô mặc vào lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nhất Phàm trong thang máy.
Cô nhìn thân ảnh giống hình trụ của mình trong gương, mắng thầm Davis không biết bao giờ mới làm xong đồ cho mình, cô thực sự không muốn mặc những bộ quần áo bà bầu trông khó coi như vậy...
Lan Ngọc Dung im lặng trang điểm nhẹ, lấy đồ xong, đợi Trình Nhất Phàm đến đón mình.
Vừa rồi làm một hơi hết mấy ly rượu, hiện tại anh cảm thấy có chút choáng váng.
Đầu óc mang theo chút men say dường như trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, anh cố gắng nhớ lại những lần gặp gỡ giữa mình và Lan Ngọc Dung, nhưng tất cả chỉ là một màu mờ ảo.
Ấn tượng sâu đậm nhất chỉ có đêm hôm ấy...
Trình Nhất Phàm gối đầu lên cánh tay, nhẹ nhếch môi, nụ cười hết sức mê người.
Có không ít người đến câu lạc bộ vui chơi nghỉ ngơi, một nhà ba người, một nhà bốn người, một nhóm hai, ba người phụ nữ, một nhóm bảy, tám bạn học, cũng có thể là nhóm thương vụ đi giải trí, vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù hôm nay là thứ Hai, nhưng vì chỉ còn hai ngày nữa mới đến ngày nghỉ tháng Năm, rất nhiều người đã nghỉ lễ từ trước, cho nên trong câu lạc bộ cũng không thiếu chút người này.
Vào thời điểm này, các khu giải trí phần lớn là tốp năm tốp ba người thay đồ cùng ngâm suối nước nóng trò chuyện tán gẫu, đọc sách hoặc chơi game.
Có một cô bé khoảng hai, ba tuổi đang chơi với một quả bóng, bỗng nhiên bóng chệch hướng lăn đến gần bàn tay của Trình Nhất Phàm đang nằm trong góc.
Trình Nhất Phàm đang nửa mê nửa tỉnh, cái chạm nhẹ vào mu bàn tay khiến anh mở mắt.
Cô bé đang nằm sấp bên cạnh, cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé của mình để lấy quả bóng. Hình như là thấy anh đang ngủ, nên cố ý không đánh thức anh.
Trình Nhất Phàm ánh mắt ấm áp, cầm lấy quả bóng rồi đưa nó cho cô bé.
Bé gái rụt tay lại, ngơ ngác nhìn anh, anh cười một tiếng, ném nhẹ quả bóng, quả bóng lăn vào trong lòng cô bé.
Bé gái nhỏ vẫn đang nhìn anh chằm chằm, Trình Nhất Phàm nằm nghiêng sang chống đầu lên tay, nhỏ giọng hỏi: "Người bạn nhỏ, cháu mấy tuổi rồi?"
Giọng cô bé lanh lảnh: "Hai tuổi ạ..."
Một người phụ nữ đang mang thai đứng bên cạnh gọi bé gái, "Điểm... con nhặt được quả bóng chưa?", cô bé lấy lại tinh thần, hai bàn nhỏ xinh cầm lấy quả bóng đứng dậy, chạy về phía mẹ, sau đó mới quay đầu lại nhìn Trình Nhất Phàm.
Mẹ cô bé theo tầm mắt ấy nhìn tới, khẽ gật đầu chào hỏi Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm cười đáp lại, trong đầu không khỏi tưởng tượng con mình trông sẽ như thế nào, nhất định sẽ rất dễ thương xinh đẹp, còn là hai cục cưng đáng yêu... Nghĩ tới đây, trong lòng anh càng mong chờ ngày bảo bảo ra đời hơn.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trình Nhất Phàm lấy điện thoại ra, là em gái anh.
Anh nối máy: "Mạn Mạn?"
"Anh đang ở đâu? Em đi tìm anh."
"À, anh đang ở khu nghỉ ngơi trên tầng hai, cạnh phòng cà phê." Trình Nhất Mạn cúp máy ngay khi Trình Nhất Phàm vừa nói xong.
Năm phút sau, Trình Nhất Mạn đứng trước mặt anh, nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.
"Ngồi đi, đưa cô ấy về nhà rồi à?" Trình Nhất Phàm hững hờ đưa một chiếc đệm qua.
"Ừm." Trình Nhất Mạn ngồi xuống, trầm mặc một hồi, bắt đầu thở dài, "Anh, sao anh có thể ở bên chị ta..."
"Có vẻ như em đã biết cô ấy là ai."
"Vâng, chị Nguyệt Chiếu đã nói với em. Không ngờ rằng, hai người..."
Trình Nhất Mạn luôn không thích Lan Ngọc Dung, một đại tiểu thư kiêu ngạo – chị ta có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, tất cả bạn bè chị ta kết giao đều là con nhà giàu, mối quan hệ với cha mình cũng không được tốt, thường xuyên đối nghịch, Lan Ngọc Dung sẽ làm những gì mà cha chị ta không cho phép, thật sự là được nuông chiều sinh hư.
Cô quả thực không thể tưởng tượng nổi, Lan Ngọc Dung vậy mà có ngày gặp được anh trai cô, hơn nữa, cuộc gặp gỡ này còn dẫn đến nhiều chuyện bất ngờ về sau, thật sự quá khiến người ta kinh ngạc.
"Con người cô ấy không giống như em nói đâu..." Trình Nhất Phàm nói.
Trình Nhất Mạn lắc đầu: "Anh vẫn chưa hiểu rõ về chị ta..."
"Vậy sao trước kia em còn để anh đến bệnh viện giúp em đón cô ấy?" Trình Nhất Phàm không hiểu.
"Chị ta... Đó là phân phó của Lan tổng, chị ta cũng không cảm kích, rời đi với người bạn quần là áo lụa của mình từ trước đó." Trình Nhất Mạn tâm tình phức tạp, lúc đầu cô không biết mối quan hệ giữa anh trai mình với Lan Ngọc Dung.
—— Để anh trai đến đón một người xa lạ chẳng qua là tiện đường, nhưng nếu người lạ này có thể là chị dâu tương lai, vậy thì lại trở thành vấn đề rất lớn rồi.
"Hoặc có lẽ... có con rồi, cô ấy cũng đang thay đổi." Trình Nhất Phàm nói, "Em đừng có thành kiến quá."
"Em nào có." Trình Nhất Mạn bĩu môi, "Anh, anh thực sự quyết định chịu trách nhiệm rồi sao?"
"Ừ." Trình Nhất Phàm một lần nữa giải thích suy nghĩ của mình với em gái, "Cho nên, em có thể đứng về phía người anh này được không?"
"Anh không sợ chị ấy nói dối anh sao? Chị Nguyệt Chiếu nói..." Trình Nhất Mạn do dự một lúc, sau đó nói, "Chị Nguyệt Chiếu nói rằng đứa bé có thể là của người mà đại tiểu thư Lan thích, bởi vì mấy tháng trước, chị ấy còn một mực theo đuổi người ta..."
"Anh tin tưởng cô ấy. Cũng tin tưởng vào phán đoán của chính mình." Trình Nhất Phàm kiên định nói.
Trình Nhất Mạn lại im lặng. Thấy thái độ cứng rắn của anh trai, cuối cùng nói: "Vậy... làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống cha con trước xem sao?"
"Mạn Mạn." Giọng Trình Nhất Phàm trở nên nghiêm nghị, anh nhìn chằm chằm em gái mình, "Em cũng là người từng ở viện phúc lợi, chuyện quan hệ huyết thống, thực sự không có nghĩa lý gì. Có rất nhiều người không cùng huyết thống, nhưng cũng có trái tim hiền lành nhân hậu."
Trình Nhất Mạn cụp mắt xuống, không nói gì.
Trình Nhất Phàm nhẹ giọng, xoa xoa tóc cô: "Lan tổng đối với em rất tốt, chính nhờ có ông ấy mà anh em chúng ta mới được đoàn tụ, ông ấy tốt như vậy, con gái của ông ấy hẳn sẽ không đến nỗi nào. Em thấy sao?"
Trình Nhất Mạn mím môi, ngước mắt lên nhìn Trình Nhất Phàm.
Ánh mắt Trình Nhất Phàm lộ rõ: "Có lẽ lúc trước cô ấy chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng tuỳ hứng thật, nhưng cô ấy làm vậy có thể chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của Lan tổng thôi. Hoặc cứ cho là cô ấy thật sự cố ý làm gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc với cô ấy mấy ngày nay, anh phát hiện con người cô ấy cũng không tệ lắm. Anh muốn cho mình một cơ hội để hiểu thêm về cô ấy."
Trình Nhất Mạn cuối cùng cũng đành từ bỏ việc khuyên bảo: "Anh à, anh luôn là người rất có chủ kiến, chuyện anh quyết định, anh cảm thấy vui vẻ là được rồi."
Anh trai cô trông có vẻ lười biếng, thờ ơ với thế giới, nhưng hồi trước anh ấy đã từng rất điên rồ, từng là một thiếu niên kiêu ngạo, tính khí vô cùng kiên trì. Chuyện mà anh ấy đã nhận định, rất khó để thay đổi.
Anh rất chiều chuộng cô, bởi vì họ đã từng thất lạc nhau, hiện tại anh đang bù đắp cho cô, nhưng đồng thời, đối với cô anh cũng sẽ có một sự dạy dỗ nghiêm khắc. Sẽ không vì cô nũng nịu làm trò mà thay đổi các vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhắc tới đây, đối với bản thân cô cũng vậy, khi nhận định một chuyện, sẽ ngoan cường kiên trì đến cùng.
Ví dụ như, cô vẫn đang là thư ký trưởng của Lan tổng.
Cả Lan tổng lẫn anh trai đều từng khuyên cô, có thể làm ở những vị trí hoặc công việc khác, nhưng cô không làm vậy, cô chỉ muốn làm thư ký trưởng cho Lan tổng.
Cô biết rằng trong giới nhân viên của Vạn Thắng có không ít tin đồn, một tiểu cô nương hai mấy tuổi đầu làm thư ký cho một ông già gần năm mươi, chuyện công lẫn tư đều qua tay... Bọn họ nói cô có lòng dạ xấu xa, muốn trở thành bà chủ của Vạn Thắng, nói cô thèm muốn gia tài bạc triệu của Lan tổng... Là một người phụ nữ đầy mưu mô.
Ngay cả... vị đại tiểu thư Lan Ngọc Dung cũng nghi ngờ cô, đề phòng cô...
Nhưng cô không phải như vậy.
Cô chỉ là... tham lam muốn được hưởng một chút thứ gọi là tình thương của cha mà thôi.
Cô mồ côi cha mẹ từ năm chín tuổi, lại thất lạc anh trai, rất sợ cô đơn bơ vơ, chính Lan tổng đã xuất hiện giống như một người cha, mang đến cho cô hơi ấm và ánh sáng...
Cô sẵn sàng bỏ qua những lời đồn đại kia, để có được hơi ấm cùng ánh sáng ấy.
Khi nhận được sự ủng hộ của em gái, nội tâm của Trình Nhất Phàm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hai anh em uống rượu tâm sự, chơi game, cuối cùng thì cùng nhau lăn ra ngủ trong phòng nghỉ.
Ngày hôm sau trời bắt đầu mưa, tí ta tí tách kéo dài cả ngày.
May mắn thay trời cũng rất nhanh tạnh trở lại, kỳ nghỉ mùng Một tháng Năm cũng đến.
Ngày này, Lan Ngọc Dung vừa ăn cơm xong, nhận được cuộc gọi từ Trình Nhất Phàm.
Đây là lần đầu tiên cả hai nói chuyện qua điện thoại kể từ khi họ trao đổi thông tin liên lạc.
Lan Ngọc Dung nghĩ rằng anh đang tìm mình vì chuyện trò chơi, thẳng thắn nói: "Thông báo phát hành trò chơi sắp bắt đầu rồi sao? Tôi cần phải làm gì? Hai ngày trước tôi đã nhờ bạn bè giúp đỡ, bọn họ đều nói rằng có thể mở quay số trúng thưởng trên các nền tảng mảng xã hội..."
Hôm đó trời mưa Lan Ngọc Dung không đến công ty, trực tiếp xử lý công việc ở nhà.
"Ừm, những việc này không gấp, Trương Duẫn cũng đang sắp xếp cho bộ phận marketing của công ty xử lý rồi. Nếu cần tôi sẽ nói với cô. Tôi chỉ muốn nhắc cô, hôm nay nhớ đến bệnh viện tái khám." Giọng của Trình Nhất Phàm hơi khàn, thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng.
Lan Ngọc Dung nghe vậy, hỏi anh: "Anh bị cảm à?"
"Ừ, có một chút, hôm đó tôi với mấy người trong phòng làm việc đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng, uống chút rượu, hôm sau trời mưa, hệ miễn dịch yếu, bị cảm nhẹ." Trình Nhất Phàm nói đúng sự thật, anh ho khan vài tiếng, nói lời xin lỗi: "Tôi sợ sẽ lây cho cô, có lẽ không tiện đưa cô đến bệnh viện tái khám rồi..."
Anh có phần do dự khi nói ra lời này, thật ra anh vẫn muốn đi cùng Lan Ngọc Dung, nhưng cũng thực sự lo lắng sẽ lây cho cô.
Anh cũng học Lan Ngọc Dung mua một số sách về đọc, biết rằng phụ nữ có thai nếu mắc phải bệnh, sẽ rất khổ cực phiền phức, dùng thuốc cũng khác người thường, cho nên cần tránh để bị bệnh.
Lan Ngọc Dung ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ hỏi anh: "Vậy anh đến bệnh viện chưa? Cảm lạnh cũng có nặng có nhẹ, ho khan nếu kéo dài, cẩn thận không chuyển thành viêm phổi đấy."
"Ừ... tôi đã uống thuốc rồi." Trình Nhất Phàm nói.
"Uống thuốc gì?" Lan Ngọc Dung hỏi, "Có bị sốt không? Mình uống thuốc cũng cần phân chia, cảm lạnh vào mùa hè với cảm lạnh vào mùa đông không giống nhau đâu..."
Trình Nhất Phàm cười: "Sao cô biết nhiều thế?"
Lan Ngọc Dung mở miệng, lại đem lời định nói mang trở lại.
Trước khi xuyên qua đây, cô đang đi du học một mình, khi ấy sợ nhất chính là bị bệnh, cho nên đối với dấu hiệu mắc bệnh và cách phòng tránh cô đã tìm hiểu rất kỹ. Tuy nhiên, những chuyện này không cần thiết phải nói với Trình Nhất Phàm.
Cô cười nói: "Đây là chuyện đơn giản thông thường nhất mà, chỉ sợ đàn ông các anh căn bản sẽ không quan tâm chút nào."
Trình Nhất Phàm lại ho khan hai tiếng, cười nói: "Đúng vậy, theo hiểu biết của đàn ông chúng tôi, không uống thuốc nhanh nhất cũng phải mất một tuần, uống thuốc vào thì cũng mất gần một tuần mới ổn."
Lan Ngọc Dung bất lực lắc đầu: "Nếu anh không sốt, vậy vẫn còn có thể lái xe, chúng ta cùng nhau đến bệnh viện đi. Anh đi xem có phải bị cảm mạo ho khan không, tôi đi tái khám."
Trình Nhất Phàm rất tán thành với đề nghị này: "Được, vậy lát nữa tôi đến đón cô. Tôi không bị sốt, yên tâm."
Lan Ngọc Dung dặn anh: "Đi đường cẩn thận."
Trình Nhất Phàm thay một chiếc áo len mỏng màu trắng và một chiếc quần jean, đeo hai chiếc khẩu trang, đi ra ngoài.
Lan Ngọc Dung cũng thay quần áo - là chiếc váy kẻ sọc mà cô mặc vào lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nhất Phàm trong thang máy.
Cô nhìn thân ảnh giống hình trụ của mình trong gương, mắng thầm Davis không biết bao giờ mới làm xong đồ cho mình, cô thực sự không muốn mặc những bộ quần áo bà bầu trông khó coi như vậy...
Lan Ngọc Dung im lặng trang điểm nhẹ, lấy đồ xong, đợi Trình Nhất Phàm đến đón mình.