Chương 22: Cảm thấy có nguy cơ
Lan Ngọc Dung có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Trình Nhất Phàm đã biết cô là chủ sở hữu của Vĩnh Giai rồi?
Hay... chẳng qua chỉ là phép lịch sự muốn gặp người đứng đầu Vĩnh Giai?
Lan Ngọc Dung theo bản năng chỉnh lại tóc và quần áo, sau đó hỏi Lâm Nguyệt Chiếu: "Anh ấy... đến khi nào vậy? Hai người đã nói đến vấn đề gì rồi?"
"Anh ấy đã đến từ nửa tiếng trước, chúng tôi đang chuẩn bị ký hợp đồng." Lâm Nguyệt Chiếu trả lời, "Lan tổng, cô xem..."
Lan Ngọc Dung hắng giọng, nói: "Như thế này đi, cô đặt chỗ ăn trước cho tôi nhé, đợi sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ ăn cơm với anh ấy."
"Vâng, Lan tổng." Lâm Nguyệt Chiếu lại đi ra ngoài.
Lan Ngọc Dung nhìn chằm chằm vào cửa kính, lơ đễnh nghĩ, nếu Trình Nhất Phàm biết đó là cô, liệu anh có còn nhận đầu tư không nhỉ?
Mà nếu anh không biết đó là cô, liệu sau khi thấy cô, anh có bị doạ đến giật mình không? Anh ấy sẽ nghĩ gì đây?
Đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh, Lan Ngọc Dung định thần lại, phát hiện Davis đang nhìn chằm chằm mình với vẻ đầy hứng thú — âm thanh vừa rồi là tiếng búng tay của anh.
"Trình tiên sinh này... là ai vậy?" Davis như có điều suy nghĩ nói, "Ngay khi nghe thấy anh ta đến, vẻ mặt cô thay đổi hơi nhiều đấy nhé."
Lan Ngọc Dung chột dạ cầm cốc nước lên uống: "Sao lại thích hóng thế, anh đã đọc bản thảo thiết kế của tôi chưa? Như thế nào rồi? Có ý kiến hay đề xuất gì không?"
Davis nhìn chằm chằm vào cô một lúc trước khi chuyển sự chú ý trở lại bản thảo thiết kế: "Mấy tháng không gặp, phải nhìn lại bằng cặp mắt khác xưa rồi. Bản thảo thiết kế của cô cũng không tệ, có hồn hơn trước đây nhiều, cô đi đâu đó khai hoang bộ não của mình đấy à?"
"Đúng là người mang nhiều dòng máu, sao lại có thể thông minh như vậy?" Lan Ngọc Dung trêu ghẹo.
Davis có đôi lông mày mảnh, đôi mắt dài và hẹp, anh híp mắt một cái, mang theo chút lưu manh cùng với sự giảo hoạt của mình: "Có nhiều dòng máu thì sao, tôi lớn lên ở Trung Quốc."
Anh nhìn Lan Ngọc Dung thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa kính, trông có vẻ không thể ngồi yên, "Trình tiên sinh" kia nhất định không đơn giản, liền nhanh chóng trao đổi chuyện bản thảo thiết kế với Lan Ngọc Dung: "Tôi sẽ nhờ bọn họ làm giúp mấy bộ trang phục này, năm bộ dùng riêng, ba bộ dùng làm mẫu, đúng rồi chứ?"
"Ừ, cảm ơn nhé. Tôi đã đánh dấu chất liệu và kích thước, nhờ anh chú ý thêm chút nhé. Tôi sẽ mời anh đi ăn sau."
"Được rồi. Vậy tôi đi làm việc đây." Davis cất bản thảo thiết kế, quay người bước ra ngoài, khi đến cửa, anh lại híp mắt cười nói, "Tôi sẽ đi xem Trình tiên sinh trước một lát, rốt cuộc là người thế nào vậy."
Lan Ngọc Dung: "..."
"Chờ chút... tôi đi cùng anh." Lan Ngọc Dung đứng dậy, đi về phía phòng tiếp khách với Davis.
Hôm nay Trình Nhất Phàm đặc biệt chăm chút cho bộ tóc xoăn của anh, phần tóc hơi dài phía sau buộc thành một túm nhỏ, trông có chút vui tươi, trẻ trung và sôi nổi, hơn nữa khi phối với bộ vest xám tro lại càng tôn lên sự chững chạc của anh - tổng thể mang đến cho người ta cảm giác thân thiện, bắt mắt.
Khi anh thấy Lan Ngọc Dung cũng không kinh ngạc, ngược lại cong môi cười một tiếng, cặp mắt đào hoa khoá chặt trên người Lan Ngọc Dung, ánh mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm: "Lan tổng, thật là trùng hợp quá."
Lan Ngọc Dung ổn định vị trí, vững vàng như núi nói: "Đúng vậy, duyên phận đã khiến chúng ta gặp nhau."
Davis ở bên cạnh liếc mắt - đúng rồi, nhà Lan tổng ngoài việc dùng duyên phận để trêu ghẹo người ta thì còn gì khác, đúng là ngốc đủ đường.
—— Có duyên với anh, cũng có duyên với đầu sư tử này, chậc, còn tiếp tục như vậy, sợ rằng Lan tổng đối với mọi người đều có duyên có phận mất.
Trình Nhất Phàm đứng dậy, ân cần kéo ghế cho cô: "Ngồi đi."
"Anh biết từ khi nào?" Lan Ngọc Dung hỏi.
Trình Nhất Phàm nói, "Vừa mới biết hôm trước."
"Tôi đã nghĩ rằng nếu anh biết thì có thể... sẽ không đến nữa." Những lời này của Lan Ngọc Dung coi như là lời giải thích - giải thích cho lí do ngày đó tại sao cô không đề cập đến chuyện đầu tư.
Trình Nhất Phàm vậy mà không chút quan tâm, tiếp lời cô: "Không nghĩ đến, tôi còn mặt dày hơn so với tưởng tượng của cô, đúng không?"
"Trái lại là không phải. Anh có thể đến đây, tôi rất vui." Lan Ngọc Dung nói, "Thật sự đấy."
Nụ cười của Trình Nhất Phàm càng sâu hơn, anh có ý ám chỉ nói, "Khi biết đó là cô, tôi cũng rất vui."
Davis và Lâm Nguyệt Chiếu đều rất ngạc nhiên trước cuộc giao tiếp coi như không còn ai khác trên bàn của hai người.
Lâm Nguyệt Chiếu nghĩ thầm, chẳng trách Lan tổng đồng ý đầu tư sau khi đọc được tài liệu về phòng làm việc của Trình Nhất Phàm, một lần đầu tư 3000 vạn, điều kiện hợp đồng cũng năm lần bảy lượt nhượng bộ nữa, hoá ra là quen biết trước đó sao? Nhưng tại sao chưa bao giờ thấy Lan Ngọc Dung nhắc đến? Cũng không thấy học trưởng nhắc qua...
Davis cảm thấy rằng sự tương tác giữa hai người rất quen thuộc, đầy vẻ mờ ám.
"Không muốn giới thiệu một chút sao?" Anh lên tiếng trước, "Hình như là... Trình tiên sinh?"
Trình Nhất Phàm đứng thẳng dậy, đưa tay về phía Davis: "Chào anh, tôi là Trình Nhất Phàm, làm về thiết kế trò chơi."
Davis nhướng mày, bắt tay với anh: "Ồ, hóa ra lô bản quyền thiết kế quần áo 2D mới là đến từ anh. Tôi có nghe Khải Văn nói qua."
Khải Văn là giám đốc của bộ phận thiết kế trang phục.
Lâm Nguyệt Chiếu đã trao đổi qua chuyện này với Khải Văn, vậy nên, tất cả đều đã biết.
"Davis, đến từ bộ phận dịch vụ người mẫu ngôi sao, sau này nếu anh có mời người nổi tiếng làm đại diện cho trò chơi, cần tạo mẫu cho họ, có thể đến tìm tôi." Thời khắc nào Davis cũng có thể nắm bắt cơ hội làm ăn.
Trình Nhất Phàm cũng không khách sáo, trực tiếp thuận theo: "Được thôi, sau khi hợp đồng được ký kết, chúng tôi cũng chính thức công bố rồi, nhờ Davis đề cử giúp tôi một vài người nổi tiếng thích hợp làm đại diện nhé."
"Không thành vấn đề." Davis đứng bên cạnh Lan Ngọc Dung, dùng khuỷu tay hẩy vai cô, "Lan tổng, cô có muốn làm đại diện không? Tôi có thể cho cô một tạo hình đầy hoàn hảo đấy."
"Tôi cũng không phải ngôi sao, cũng không tham gia náo nhiệt." Lan Ngọc Dung liếc anh chế giễu, "Tôi thấy anh có thể đi đấy. Trông anh giống như một đại nhân vật phản diện trong trò chơi đó."
"Đưa tiền là được. Tôi không quan tâm có phải là nhân vật phản diện hay không." Davis nhún vai.
"Nói đến tiền bạc nhiều làm tổn thương tình cảm quá, chúng ta có mối quan hệ tốt như vậy, hỗ trợ tuyên truyền một tí thôi, đợi lát nữa đi ăn trưa dắt theo anh, thế đã được chưa?" Lan Ngọc Dung cười giỡn nói.
Davis: "Nói đến tình cảm lại làm tổn thương đến tiền bạc đấy, tốt hơn hết là đề ra một cái giá rõ ràng đi, Lan tổng."
"Anh không thể nào chiếu cố cháu nhỏ tương lai sao? Anh đại diện không lấy tiền, cho tôi tiết kiệm ít tiền mua sữa bột. Trong bụng tôi còn có hai cái tiểu tổ tông, còn nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm..."
"Được rồi được rồi, cô còn đem cả bảo bảo ra, tôi còn có thể nói gì đây, đợi tôi kiểm tra lịch trình, nếu có thời gian sẽ giúp cô đại diện tuyên truyền miễn phí."
"Tôi cũng biết Davis anh là người miệng dao găm tâm đậu hũ mà, cảm ơn nhé."
Hai người trò chuyện một lúc, Trình Nhất Phàm ở bên cạnh mỉm cười nhìn theo, trong lòng cảm nhận được mấy phần nguy cơ.
Hai người họ, dường như đã rất quen thuộc với nhau, cũng không cần lo lắng vì đùa cợt mà chọc giận lẫn nhau.
Vợ tương lai của anh... Có vẻ có mối quan hệ rất tốt với đàn ông đấy nhỉ.
Lần trước là thiếu gia quần là áo lụa trong bộ vest trắng, lần này là một người đàn ông sành điệu ưu tú, anh với tư cách là dân kỹ thuật, liệu còn có cơ hội để mà cạnh tranh không?
"Tôi cảm thấy Trình Nhất Phàm cũng có thể làm người đại diện đấy, đôi mắt đào hoa của anh ấy trông đẹp vậy mà."
Giọng nói của Lan Ngọc Dung lọt vào tai Trình Nhất Phàm, trong lòng anh không hiểu sao có chút ngọt ngào, nụ cười lại càng thêm phần mê người hơn.
"Trò chơi của tôi, nếu cần tôi nói, tôi nhất định sẽ hiến thân vô điều kiện."
Điện thoại trong túi Davis liên tục rung lên, anh cũng nhìn ra Trình tiên sinh là người như thế nào mà khiến Lan tổng phải ngẩn ngơ như vậy, cuối cùng lấy điện thoại trong túi ra quơ quơ: "Có lỗi quá, tôi không thể cùng mọi người ăn cơm rồi, vất vả lắm tôi mới trở về một chuyến, bọn họ lại bắt đầu liên hoàn call đoạt mạng, tôi phải nhanh chóng đi xử lí chuyện công việc trước. Trình tổng, nếu rảnh rỗi tôi sẽ hẹn lại nhé."
"Được." Trình Nhất Phàm đứng dậy, bắt tay anh lần nữa, nhìn Davis rời đi.
Lâm Nguyệt Chiếu mở hợp đồng ra, đặt một bản trước mặt Lan Ngọc Dung, một bản trước mặt Trình Nhất Phàm: "Lan tổng, Trình tổng muốn cô xác nhận lại một chút, về số tiền và tỉ lệ cổ phần."
Lan Ngọc Dung tiện tay mở ra xem: "3000 vạn với 20% cổ phần, có vấn đề gì sao?"
Trình Nhất Phàm nói: "Nếu cô tin tưởng tôi đến vậy, cũng coi như là giúp người đang gặp nạn, tôi sẵn lòng bỏ ra thêm 5%."
Lan Ngọc Dung ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang dịu dàng nhìn mình, liền thu hồi ánh mắt, cố ra vẻ bình tĩnh: "Được, đương nhiên tôi rất tình nguyện nhận thêm 5%."
Trình Nhất Phàm mở nắp bút: "Vậy Lan tổng, tôi ký tên nhé."
Lan Ngọc Dung thấy tỉ lệ cổ phần trong hợp đồng đã được đổi thành 25%, hơn nữa các vấn đề liên quan đến bản quyền cũng thuận tiện hơn nhiều so với trước khi đầu tư - suy cho cùng, đó là game mà cô đầu tư vào, nên cô cũng có quyền tham gia vào bản quyền sử dụng.
Trình Nhất Phàm nhường một bước, cũng tràn đầy thành ý.
Lan Ngọc Dung mỉm cười, mở nắp bút ký tên: "Cùng nhau, Trình tổng."
Sau khi hai người ký tên, liền nhìn nhau cười.
Lan Ngọc Dung nói, "Nguyệt Chiếu đã đặt trước phòng ăn, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé."
"Được, vô cùng hân hạnh." Trình Nhất Phàm cất bản hợp đồng, cầm chiếc cặp, bước tới đỡ hờ Lan Ngọc Dung.
Lâm Nguyệt Chiếu nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của Lan Ngọc Dung, như có điều suy nghĩ.
Hôm nay từ lúc cô đến đã luôn bận rộn với công việc, cũng nghe được những lời xì xào bàn tán của nhân viên và trợ lý về việc Lan tổng mang thai, nhưng cô chẳng bận tâm đi xác nhận điều đó.
Ban nãy đến văn phòng chủ tịch, có Davis, Lan Ngọc Dung lại ngồi đối diện với bàn làm việc, nên cô không nhìn thấy.
Hiện tại ở trong phòng tiếp khách, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng bởi vì bàn bạc trong phòng tiếp khách là chuyện quan trọng, không thích hợp để nhiều lời, cho nên cô vẫn im lặng.
Hành động của Lan Ngọc Dung trong những ngày qua quả thật là quyết đoán và khôn ngoan hơn trước vô cùng nhiều, rất biết nhìn xa trông rộng, ngoài ra cũng không còn tình cảm với Giang Hàn Mặc nữa, mà quay ra đầu tư vào Trình Nhất Phàm... Bây giờ, cô ấy còn để lộ sự thật bản thân đang mang thai ra...
Chẳng lẽ... Lan tổng và Trình Nhất Phàm...
"Nguyệt Chiếu, đi cùng chứ." Lan Ngọc Dung hỏi thăm.
"À..." Lâm Nguyệt Chiếu do dự liếc nhìn Trình Nhất Phàm, nhưng Trình Nhất Phàm không nhìn cô. Cô do dự nói, "Tôi..."
"Cô cũng là người có công đã thúc đẩy chuyện này, chúng ta cùng nhau đi nhé." Lan Ngọc Dung quay lại nhìn Trình Nhất Phàm, "Có được không?"
Trình Nhất Phàm mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên là có thể."
Lúc này Lâm Nguyệt Chiếu mới gật đầu: "Được. Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Ba người lên đường rời khỏi công ty, Lan Ngọc Dung dừng lại ở lối vào thang máy, cô đưa túi cho Trình Nhất Phàm: "Chờ tôi một lát.". Truyện Tổng Tài
Trình Nhất Phàm hiểu rõ nhận lấy: "Đừng vội vàng. Cô đi chậm lại một chút."
"Rõ." Lan Ngọc Dung đi vào phòng vệ sinh – hôm nay đã phá kỉ lục, làm việc với hiệu suất cao cả buổi sáng, cô thậm chí còn không có thời gian để đi vệ sinh, phải nhanh lên một chút mới được.
Trình Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng của cô, nhẹ cười một tiếng đầy cưng chiều.
Lâm Nguyệt Chiếu đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim đột nhiên chùng xuống.
- --
Hay... chẳng qua chỉ là phép lịch sự muốn gặp người đứng đầu Vĩnh Giai?
Lan Ngọc Dung theo bản năng chỉnh lại tóc và quần áo, sau đó hỏi Lâm Nguyệt Chiếu: "Anh ấy... đến khi nào vậy? Hai người đã nói đến vấn đề gì rồi?"
"Anh ấy đã đến từ nửa tiếng trước, chúng tôi đang chuẩn bị ký hợp đồng." Lâm Nguyệt Chiếu trả lời, "Lan tổng, cô xem..."
Lan Ngọc Dung hắng giọng, nói: "Như thế này đi, cô đặt chỗ ăn trước cho tôi nhé, đợi sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ ăn cơm với anh ấy."
"Vâng, Lan tổng." Lâm Nguyệt Chiếu lại đi ra ngoài.
Lan Ngọc Dung nhìn chằm chằm vào cửa kính, lơ đễnh nghĩ, nếu Trình Nhất Phàm biết đó là cô, liệu anh có còn nhận đầu tư không nhỉ?
Mà nếu anh không biết đó là cô, liệu sau khi thấy cô, anh có bị doạ đến giật mình không? Anh ấy sẽ nghĩ gì đây?
Đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh, Lan Ngọc Dung định thần lại, phát hiện Davis đang nhìn chằm chằm mình với vẻ đầy hứng thú — âm thanh vừa rồi là tiếng búng tay của anh.
"Trình tiên sinh này... là ai vậy?" Davis như có điều suy nghĩ nói, "Ngay khi nghe thấy anh ta đến, vẻ mặt cô thay đổi hơi nhiều đấy nhé."
Lan Ngọc Dung chột dạ cầm cốc nước lên uống: "Sao lại thích hóng thế, anh đã đọc bản thảo thiết kế của tôi chưa? Như thế nào rồi? Có ý kiến hay đề xuất gì không?"
Davis nhìn chằm chằm vào cô một lúc trước khi chuyển sự chú ý trở lại bản thảo thiết kế: "Mấy tháng không gặp, phải nhìn lại bằng cặp mắt khác xưa rồi. Bản thảo thiết kế của cô cũng không tệ, có hồn hơn trước đây nhiều, cô đi đâu đó khai hoang bộ não của mình đấy à?"
"Đúng là người mang nhiều dòng máu, sao lại có thể thông minh như vậy?" Lan Ngọc Dung trêu ghẹo.
Davis có đôi lông mày mảnh, đôi mắt dài và hẹp, anh híp mắt một cái, mang theo chút lưu manh cùng với sự giảo hoạt của mình: "Có nhiều dòng máu thì sao, tôi lớn lên ở Trung Quốc."
Anh nhìn Lan Ngọc Dung thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa kính, trông có vẻ không thể ngồi yên, "Trình tiên sinh" kia nhất định không đơn giản, liền nhanh chóng trao đổi chuyện bản thảo thiết kế với Lan Ngọc Dung: "Tôi sẽ nhờ bọn họ làm giúp mấy bộ trang phục này, năm bộ dùng riêng, ba bộ dùng làm mẫu, đúng rồi chứ?"
"Ừ, cảm ơn nhé. Tôi đã đánh dấu chất liệu và kích thước, nhờ anh chú ý thêm chút nhé. Tôi sẽ mời anh đi ăn sau."
"Được rồi. Vậy tôi đi làm việc đây." Davis cất bản thảo thiết kế, quay người bước ra ngoài, khi đến cửa, anh lại híp mắt cười nói, "Tôi sẽ đi xem Trình tiên sinh trước một lát, rốt cuộc là người thế nào vậy."
Lan Ngọc Dung: "..."
"Chờ chút... tôi đi cùng anh." Lan Ngọc Dung đứng dậy, đi về phía phòng tiếp khách với Davis.
Hôm nay Trình Nhất Phàm đặc biệt chăm chút cho bộ tóc xoăn của anh, phần tóc hơi dài phía sau buộc thành một túm nhỏ, trông có chút vui tươi, trẻ trung và sôi nổi, hơn nữa khi phối với bộ vest xám tro lại càng tôn lên sự chững chạc của anh - tổng thể mang đến cho người ta cảm giác thân thiện, bắt mắt.
Khi anh thấy Lan Ngọc Dung cũng không kinh ngạc, ngược lại cong môi cười một tiếng, cặp mắt đào hoa khoá chặt trên người Lan Ngọc Dung, ánh mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm: "Lan tổng, thật là trùng hợp quá."
Lan Ngọc Dung ổn định vị trí, vững vàng như núi nói: "Đúng vậy, duyên phận đã khiến chúng ta gặp nhau."
Davis ở bên cạnh liếc mắt - đúng rồi, nhà Lan tổng ngoài việc dùng duyên phận để trêu ghẹo người ta thì còn gì khác, đúng là ngốc đủ đường.
—— Có duyên với anh, cũng có duyên với đầu sư tử này, chậc, còn tiếp tục như vậy, sợ rằng Lan tổng đối với mọi người đều có duyên có phận mất.
Trình Nhất Phàm đứng dậy, ân cần kéo ghế cho cô: "Ngồi đi."
"Anh biết từ khi nào?" Lan Ngọc Dung hỏi.
Trình Nhất Phàm nói, "Vừa mới biết hôm trước."
"Tôi đã nghĩ rằng nếu anh biết thì có thể... sẽ không đến nữa." Những lời này của Lan Ngọc Dung coi như là lời giải thích - giải thích cho lí do ngày đó tại sao cô không đề cập đến chuyện đầu tư.
Trình Nhất Phàm vậy mà không chút quan tâm, tiếp lời cô: "Không nghĩ đến, tôi còn mặt dày hơn so với tưởng tượng của cô, đúng không?"
"Trái lại là không phải. Anh có thể đến đây, tôi rất vui." Lan Ngọc Dung nói, "Thật sự đấy."
Nụ cười của Trình Nhất Phàm càng sâu hơn, anh có ý ám chỉ nói, "Khi biết đó là cô, tôi cũng rất vui."
Davis và Lâm Nguyệt Chiếu đều rất ngạc nhiên trước cuộc giao tiếp coi như không còn ai khác trên bàn của hai người.
Lâm Nguyệt Chiếu nghĩ thầm, chẳng trách Lan tổng đồng ý đầu tư sau khi đọc được tài liệu về phòng làm việc của Trình Nhất Phàm, một lần đầu tư 3000 vạn, điều kiện hợp đồng cũng năm lần bảy lượt nhượng bộ nữa, hoá ra là quen biết trước đó sao? Nhưng tại sao chưa bao giờ thấy Lan Ngọc Dung nhắc đến? Cũng không thấy học trưởng nhắc qua...
Davis cảm thấy rằng sự tương tác giữa hai người rất quen thuộc, đầy vẻ mờ ám.
"Không muốn giới thiệu một chút sao?" Anh lên tiếng trước, "Hình như là... Trình tiên sinh?"
Trình Nhất Phàm đứng thẳng dậy, đưa tay về phía Davis: "Chào anh, tôi là Trình Nhất Phàm, làm về thiết kế trò chơi."
Davis nhướng mày, bắt tay với anh: "Ồ, hóa ra lô bản quyền thiết kế quần áo 2D mới là đến từ anh. Tôi có nghe Khải Văn nói qua."
Khải Văn là giám đốc của bộ phận thiết kế trang phục.
Lâm Nguyệt Chiếu đã trao đổi qua chuyện này với Khải Văn, vậy nên, tất cả đều đã biết.
"Davis, đến từ bộ phận dịch vụ người mẫu ngôi sao, sau này nếu anh có mời người nổi tiếng làm đại diện cho trò chơi, cần tạo mẫu cho họ, có thể đến tìm tôi." Thời khắc nào Davis cũng có thể nắm bắt cơ hội làm ăn.
Trình Nhất Phàm cũng không khách sáo, trực tiếp thuận theo: "Được thôi, sau khi hợp đồng được ký kết, chúng tôi cũng chính thức công bố rồi, nhờ Davis đề cử giúp tôi một vài người nổi tiếng thích hợp làm đại diện nhé."
"Không thành vấn đề." Davis đứng bên cạnh Lan Ngọc Dung, dùng khuỷu tay hẩy vai cô, "Lan tổng, cô có muốn làm đại diện không? Tôi có thể cho cô một tạo hình đầy hoàn hảo đấy."
"Tôi cũng không phải ngôi sao, cũng không tham gia náo nhiệt." Lan Ngọc Dung liếc anh chế giễu, "Tôi thấy anh có thể đi đấy. Trông anh giống như một đại nhân vật phản diện trong trò chơi đó."
"Đưa tiền là được. Tôi không quan tâm có phải là nhân vật phản diện hay không." Davis nhún vai.
"Nói đến tiền bạc nhiều làm tổn thương tình cảm quá, chúng ta có mối quan hệ tốt như vậy, hỗ trợ tuyên truyền một tí thôi, đợi lát nữa đi ăn trưa dắt theo anh, thế đã được chưa?" Lan Ngọc Dung cười giỡn nói.
Davis: "Nói đến tình cảm lại làm tổn thương đến tiền bạc đấy, tốt hơn hết là đề ra một cái giá rõ ràng đi, Lan tổng."
"Anh không thể nào chiếu cố cháu nhỏ tương lai sao? Anh đại diện không lấy tiền, cho tôi tiết kiệm ít tiền mua sữa bột. Trong bụng tôi còn có hai cái tiểu tổ tông, còn nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm..."
"Được rồi được rồi, cô còn đem cả bảo bảo ra, tôi còn có thể nói gì đây, đợi tôi kiểm tra lịch trình, nếu có thời gian sẽ giúp cô đại diện tuyên truyền miễn phí."
"Tôi cũng biết Davis anh là người miệng dao găm tâm đậu hũ mà, cảm ơn nhé."
Hai người trò chuyện một lúc, Trình Nhất Phàm ở bên cạnh mỉm cười nhìn theo, trong lòng cảm nhận được mấy phần nguy cơ.
Hai người họ, dường như đã rất quen thuộc với nhau, cũng không cần lo lắng vì đùa cợt mà chọc giận lẫn nhau.
Vợ tương lai của anh... Có vẻ có mối quan hệ rất tốt với đàn ông đấy nhỉ.
Lần trước là thiếu gia quần là áo lụa trong bộ vest trắng, lần này là một người đàn ông sành điệu ưu tú, anh với tư cách là dân kỹ thuật, liệu còn có cơ hội để mà cạnh tranh không?
"Tôi cảm thấy Trình Nhất Phàm cũng có thể làm người đại diện đấy, đôi mắt đào hoa của anh ấy trông đẹp vậy mà."
Giọng nói của Lan Ngọc Dung lọt vào tai Trình Nhất Phàm, trong lòng anh không hiểu sao có chút ngọt ngào, nụ cười lại càng thêm phần mê người hơn.
"Trò chơi của tôi, nếu cần tôi nói, tôi nhất định sẽ hiến thân vô điều kiện."
Điện thoại trong túi Davis liên tục rung lên, anh cũng nhìn ra Trình tiên sinh là người như thế nào mà khiến Lan tổng phải ngẩn ngơ như vậy, cuối cùng lấy điện thoại trong túi ra quơ quơ: "Có lỗi quá, tôi không thể cùng mọi người ăn cơm rồi, vất vả lắm tôi mới trở về một chuyến, bọn họ lại bắt đầu liên hoàn call đoạt mạng, tôi phải nhanh chóng đi xử lí chuyện công việc trước. Trình tổng, nếu rảnh rỗi tôi sẽ hẹn lại nhé."
"Được." Trình Nhất Phàm đứng dậy, bắt tay anh lần nữa, nhìn Davis rời đi.
Lâm Nguyệt Chiếu mở hợp đồng ra, đặt một bản trước mặt Lan Ngọc Dung, một bản trước mặt Trình Nhất Phàm: "Lan tổng, Trình tổng muốn cô xác nhận lại một chút, về số tiền và tỉ lệ cổ phần."
Lan Ngọc Dung tiện tay mở ra xem: "3000 vạn với 20% cổ phần, có vấn đề gì sao?"
Trình Nhất Phàm nói: "Nếu cô tin tưởng tôi đến vậy, cũng coi như là giúp người đang gặp nạn, tôi sẵn lòng bỏ ra thêm 5%."
Lan Ngọc Dung ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang dịu dàng nhìn mình, liền thu hồi ánh mắt, cố ra vẻ bình tĩnh: "Được, đương nhiên tôi rất tình nguyện nhận thêm 5%."
Trình Nhất Phàm mở nắp bút: "Vậy Lan tổng, tôi ký tên nhé."
Lan Ngọc Dung thấy tỉ lệ cổ phần trong hợp đồng đã được đổi thành 25%, hơn nữa các vấn đề liên quan đến bản quyền cũng thuận tiện hơn nhiều so với trước khi đầu tư - suy cho cùng, đó là game mà cô đầu tư vào, nên cô cũng có quyền tham gia vào bản quyền sử dụng.
Trình Nhất Phàm nhường một bước, cũng tràn đầy thành ý.
Lan Ngọc Dung mỉm cười, mở nắp bút ký tên: "Cùng nhau, Trình tổng."
Sau khi hai người ký tên, liền nhìn nhau cười.
Lan Ngọc Dung nói, "Nguyệt Chiếu đã đặt trước phòng ăn, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé."
"Được, vô cùng hân hạnh." Trình Nhất Phàm cất bản hợp đồng, cầm chiếc cặp, bước tới đỡ hờ Lan Ngọc Dung.
Lâm Nguyệt Chiếu nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của Lan Ngọc Dung, như có điều suy nghĩ.
Hôm nay từ lúc cô đến đã luôn bận rộn với công việc, cũng nghe được những lời xì xào bàn tán của nhân viên và trợ lý về việc Lan tổng mang thai, nhưng cô chẳng bận tâm đi xác nhận điều đó.
Ban nãy đến văn phòng chủ tịch, có Davis, Lan Ngọc Dung lại ngồi đối diện với bàn làm việc, nên cô không nhìn thấy.
Hiện tại ở trong phòng tiếp khách, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng bởi vì bàn bạc trong phòng tiếp khách là chuyện quan trọng, không thích hợp để nhiều lời, cho nên cô vẫn im lặng.
Hành động của Lan Ngọc Dung trong những ngày qua quả thật là quyết đoán và khôn ngoan hơn trước vô cùng nhiều, rất biết nhìn xa trông rộng, ngoài ra cũng không còn tình cảm với Giang Hàn Mặc nữa, mà quay ra đầu tư vào Trình Nhất Phàm... Bây giờ, cô ấy còn để lộ sự thật bản thân đang mang thai ra...
Chẳng lẽ... Lan tổng và Trình Nhất Phàm...
"Nguyệt Chiếu, đi cùng chứ." Lan Ngọc Dung hỏi thăm.
"À..." Lâm Nguyệt Chiếu do dự liếc nhìn Trình Nhất Phàm, nhưng Trình Nhất Phàm không nhìn cô. Cô do dự nói, "Tôi..."
"Cô cũng là người có công đã thúc đẩy chuyện này, chúng ta cùng nhau đi nhé." Lan Ngọc Dung quay lại nhìn Trình Nhất Phàm, "Có được không?"
Trình Nhất Phàm mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên là có thể."
Lúc này Lâm Nguyệt Chiếu mới gật đầu: "Được. Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Ba người lên đường rời khỏi công ty, Lan Ngọc Dung dừng lại ở lối vào thang máy, cô đưa túi cho Trình Nhất Phàm: "Chờ tôi một lát.". Truyện Tổng Tài
Trình Nhất Phàm hiểu rõ nhận lấy: "Đừng vội vàng. Cô đi chậm lại một chút."
"Rõ." Lan Ngọc Dung đi vào phòng vệ sinh – hôm nay đã phá kỉ lục, làm việc với hiệu suất cao cả buổi sáng, cô thậm chí còn không có thời gian để đi vệ sinh, phải nhanh lên một chút mới được.
Trình Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng của cô, nhẹ cười một tiếng đầy cưng chiều.
Lâm Nguyệt Chiếu đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim đột nhiên chùng xuống.
- --