Chương 18
Edit: Lá (Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com)
Xin số của Lan Ngọc Dung xong, Trình Nhất Phàm hỏi địa chỉ nhà của cô, sau khi bật định vị, Trình Nhất Phàm cảm thán: "Khu biệt thự à..."
Quả nhiên là người có tiền, có thể nuôi dạy con cái.
Lan Ngọc Dung chỉ cười cười.
Trình Nhất Phàm không nói nữa, tập trung lái xe, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, mình phải làm việc chăm chỉ hơn mới được...
Sau khi đưa Lan Ngọc Dung đến nhà, Trình Nhất Phàm đỡ cô xuống xe, tốt bụng cầm đồ giúp cô: "Cô nói cô cũng lái xe đi nhỉ? Có cần tôi giúp cô lái chiếc xe đó về không?"
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, còn có xe ở ga ra, nên lắc đầu: "Không cần, cám ơn."
"Được rồi, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, hai ngày tới thư giãn là chủ yếu, đợi đến hôm tái khám, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, làm tài xế cho cô, nhé?" Trình Nhất Phàm nhìn bụng của cô, muốn nói gì đó lại thôi.
Anh muốn khuyên Lan Ngọc Dung đừng lái xe nữa, nhưng lại lo rằng nếu bây giờ mình nói ra điều này, hình như đã can thiệp quá sâu. Vì vậy không nói thành lời, chỉ là trong lòng tính toán, anh phải nghĩ cách tìm tài xế cho Lan Ngọc Dung mới được.
Hoặc, để anh làm tài xế.
Tuy nhiên, những việc này cũng phải từ từ, quá gấp gáp dễ làm người ta hoảng sợ.
Lan Ngọc Dung không muốn làm phiền anh quá nhiều, mơ hồ nói: "Chuyện này tính sau đi, nếu không có vấn đề gì, không đi tái khám cũng được."
Trình Nhất Phàm cũng không kiên trì, cũng không cảm thấy hụt hẫng khi bị từ chối, anh đứng cạnh cửa, mỉm cười với cô: "Tạm biệt."
"Tạm biệt, cảm ơn anh vì ngày hôm nay."
"Quá khách sáo rồi."
Sau khi nhìn Lan Ngọc Dung vào nhà, Trình Nhất Phàm mới lái xe rời đi.
Khi trở lại phòng làm việc đã gần bốn giờ - đương lúc phòng làm việc đang đông đúc.
Trương Duẫn thấy anh trở về, liền tiến đến nghênh tiếp: "Anh, sao rồi, đi ra ngoài lúc 10 giờ mà giờ này mới về, xem ra buổi hẹn hò hẳn không tệ nha!"
Trình Nhất Phàm liếc nhìn Trương Duẫn, nghĩ về những việc anh trải qua trong ngày hôm nay, mặc dù khởi đầu và quá trình có chút khác thường, nhưng kết quả thực sự giống như một buổi hẹn hò, anh không nói gì, tiện tay cởi áo khoác ra, ngồi vào vị trí, bật máy tính lên.
Trương Duẫn đi theo anh: "Anh, anh không chối nhé!" Trương Duẫn cao hứng, bắt chuyện với người bên cạnh, "Nhìn đi, nhìn đi, mắt anh Phàm đang ngập tràn sắc xuân kìa!"
Trình Nhất Phàm xoay ghế, đối mặt với Trương Duẫn, ánh mắt sâu thẳm, Trương Duẫn theo bản năng đứng nghiêm, sau đó phô trương thanh thế nói: "Làm, làm sao?"
"Cậu sẽ nghĩ gì nếu... có một cô gái mang thai đứa con của cậu mà không nói cho cậu biết?"
Trương Duẫn kinh ngạc há hốc mồm, hai mắt trợn to: "Hai người đã có con? Không phải, hai người quen nhau khi nào? Không phải anh nói không có tình cảm với cô ấy sao?"
Trình Nhất Phàm: "..."
"Tôi đang nghĩ về cốt truyện của trò chơi... Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi cậu." Trình Nhất Phàm xoay ghế về đúng vị trí, đối mặt với máy tính, bắt đầu bận rộn.
Trương Duẫn thận trọng nói: "Anh, hôm nay không phải anh đi hẹn hò với đàn em sao?"
"Hôm nay tôi có việc đột xuất, không đến chỗ hẹn được. Đợi sau khi ký hợp đồng sẽ hẹn lại, đến lúc đó mọi người trong phòng việc cùng đi. Tôi cũng không hẹn riêng cô ấy nữa." Trình Nhất Phàm nói.
Anh vốn không có hứng thú với Lâm Nguyệt Chiếu, nếu hẹn một mình, anh chỉ sợ sẽ khiến người ta hiểu lầm và có những hi vọng không đáng có.
Hiện tại anh đã có vợ tương lai và bé con, tốt nhất nên tránh khỏi những thứ mập mờ.
Trương Duẫn hai mắt sáng lên: "Vậy hôm nay anh gặp ai?"
Trình Nhất Phàm im lặng một lát, vào lúc Trương Duẫn nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh nói: "Vợ tương lai."
Trương Duẫn: "!!!"
Những người khác vểnh đôi tai lên nghe trộm: "!!!" Cái gì! Khi họ coi các nhân vật trong game là vợ tương lai, vậy mà ông chủ của họ lại có vợ là người thật sao?
Ông chủ phản bội!
"Vậy... vấn đề mà anh vừa hỏi..." Sau khi nhận ra, Trương Duẫn nói, "Có phải là chỉ vợ tương lai của anh và anh không? Không phải cốt truyện trong trò chơi sao?"
Trình Nhất Phàm nheo mắt nhìn Trương Duẫn cười một tiếng, không trả lời mà chỉ nói: "Có thời gian để hóng hớt, không bằng chúng ta tối ưu hóa lại lần nữa. Hợp đồng có thể được ký vào thứ hai. Nếu trước đó sản phẩm càng hoàn thiện, thì sẽ càng có cơ hội nâng cao số tiền đầu tư hơn."
Mọi người trong phòng đành dời sự chú ý, tiếp tục quay trở lại làm việc.
Trương Duẫn sờ cằm, trở lại chỗ ngồi, mang theo lòng hiếu kỳ vùi đầu vào công việc.
Sau khi Lan Ngọc Dung trở về nhà, cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Không biết Chu Văn Quang bên kia sao rồi...
Cô gọi điện cho Chu Văn Quang: "Lão Chu, cậu không sao chứ?"
Anh hỏi ngược lại cô: "Còn cậu? Cậu có sao không? Hôm nay cậu làm tôi sợ chết khiếp, làm sao mà chú nhỏ của cậu lại đột nhiên xuất hiện, lại còn nhận ra cậu nữa! Đúng rồi, hai người... thế nào?"
"Cậu vẫn như cũ nhỉ, trong một hơi mà hỏi được nhiều thứ như vậy." Lan Ngọc Dung cười bất lực, "Tôi không sao, chỉ là muốn dùng cơn đau bụng để thoát nạn, kết quả không ngờ anh ấy nhất định muốn đưa tôi đến bệnh viện. Anh ấy đúng là đã nhận ra tôi..."
"Vậy... thái độ của anh ta như thế nào?"
"Ừm... tôi thấy anh ấy không giống như tức giận, có phần muốn phụ trách, coi như có trách nhiệm. Anh ấy cũng hỏi tôi chi tiết về việc tôi dự định kế hoạch ra sao. Tôi chỉ có thể nói rằng tạm thời chưa nghĩ nhiều như vậy... "
"Coi như anh ta còn là đàn ông!" Chu Văn Quang lẩm bẩm, sau một lúc im lặng, thấp giọng đề nghị, "Vậy thì... sao cậu không... thử tiến đến với anh ta? Dù sao thì cậu cũng không thích Giang Hàn Mặc nữa, anh ta lại là cha ruột của đứa bé. Hơn nữa cũng muốn phụ trách..."
"Thử kiểu gì? Không phải là cậu không biết thân phận của anh ấy..."
"Không thì tôi đi quyến rũ mẹ kế nhỏ của cậu!" Chu Văn Quang vỗ đùi ngay khi đưa ra quyết định, "Tôi cũng khá thích thư ký nhỏ của ba cậu."
Lan Ngọc Dung lạnh lùng ngăn lại: "Cậu đừng có làm loạn nữa."
Chu Văn Quang một mặt tràn đầy uỷ khuất: "Được rồi, không thì không vậy nhưng mà... cậu hỏi lại bố cậu chút đi? Xem ông ấy có nhận cô thư ký nhỏ hay không..." Ngừng một chút, anh thẳng thắn phân tích với Lan Ngọc Dung, "Tôi luôn cảm thấy rằng bố cậu không thể nào bí mật quen biết thư ký nhỏ của ông ấy được. Cậu cũng là vì mẹ cậu qua đời, nên mới một mực giận cá chém thớt bố cậu như thế... Nhìn ông ấy làm gì cũng không thuận mắt, nhất là khi bên cạnh ông ấy xuất hiện phụ nữ, cậu liền phát điên lên... Còn là cô gái trẻ, cậu càng nhìn càng không vừa mắt..."
Lan Ngọc Dung nhớ lại, nguyên chủ đúng là như vậy - mối quan hệ với bố căng thẳng trong mấy năm quả thực vì mẹ qua đời.
Chẳng lẽ... trong này... còn có uẩn khúc nào khác?
Nếu tâm cô ấy không trong sáng, sao lại có hai mục đích kia chứ?
Dụ dỗ chú nhỏ tương lai, ngủ với người ta rồi mang thai, một mặt có thể dùng đứa trẻ để theo đuổi Giang Hàn Mặc, mặt khác còn có thể dùng cái thai của mình để ngăn cản Lan Khang Khải ở bên Trình Nhất Mạn...
Dù sao, cũng là em gái ruột của bố đứa bé, cho dù có thích thế nào cũng không thể cưới được.
Hoặc là... Lan Khang Khải và Trình Nhất Mạn... thật sự chỉ đơn giản là mối quan hệ sếp - nhân viên?
Chu Văn Quang lải nhải an ủi dặn dò cô vài câu, Lan Ngọc Dung hỏi han tình hình của anh, anh nói được vài ba câu, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Lan Ngọc Dung suy nghĩ, Chu Văn Quang luôn là một con nhà giàu, mặc dù hơi nhát gan khi đối mặt với cha mình, nhưng cậu ấy cũng là người đẹp trai đứng đắn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu ấy hẳn là... có thể tự mình giải quyết chứ?
Buổi chiều Lan Ngọc Dung ở nhà nằm trên giường đọc sách liên quan đến đầu tư, buổi tối nhân viên quản lý biệt thự gọi điện nói cô có chuyển phát nhanh, cô nhớ mình có mua sách liên quan đến việc mang thai, dưỡng thai, liền đi ra cửa lấy.
Nhân viên bảo vệ thấy cô bụng to, gói hàng chuyển phát nhanh lại nặng nên chủ động giúp cô mang vào.
"Cảm ơn anh, vui lòng đợi một chút." Lan Ngọc Dung đi tới tủ lạnh lấy hai chai đồ uống cho anh, thấy anh không muốn lấy, cô nói, "Tôi đang mang thai, bây giờ rất ít khi uống những thứ này, coi như nhờ anh thanh toán hàng tồn kho nhé."
Lúc này bảo vệ mới nhận lấy, vẫy tay rời đi.
Lan Ngọc Dung ngồi trên tấm thảm trải sàn mở bọc, đúng là khi mua sách, cô đã không cân nhắc đến trọng lượng của sách sẽ nặng hơn quần áo, nên đã mua hơi nhiều, cô lấy từng cuốn ra, đặt nó trên tấm thảm trải sàn trước, rồi chọn một cuốn sách để đọc.
Không đọc không biết, vừa xem qua, Lan Ngọc Dung mới nhận ra, hoá ra khi mang thai có nhiều việc phải chú ý phòng ngừa như vậy.
Cô sờ bụng của mình, nghĩ rằng bây giờ trong bụng mình đang có hai bảo bảo, chợt cảm thấy có thêm một phần trách nhiệm.
Cô phải cẩn thận hơn mới được.
Buổi tối, Lan Ngọc Dung không làm mì sợi nữa, mà làm một bữa tối có tham khảo công thức nấu ăn cho bà bầu trong cuốn sách mới mua, nấu được giữa chừng thì ngừng lại, hiện tại nguyên liệu trong tủ lạnh gần như không còn, cô phải đi mua thêm một ít.
Song nghĩ đến việc dì Trần sẽ đến đây vào ngày mai, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi được phần nào.
Sau bữa tối, lúc Lan Ngọc Dung muốn đi tắm, Lan Khang Khải gọi điện đến cho cô, hỏi thăm tình trạng thân thể của cô: "Dung Dung, thân thể có ổn không?"
"Dạ, rất ổn ạ."
"Đã là cuối tuần rồi, ngày mai con có muốn về nhà ăn bữa cơm không?" Lan Khang Khải có chút áy náy, "Thật ra hôm nay bố đã định gọi con về nhà, nhưng bố nhiều việc quá nên quên mất..."
"Không sao ạ, hôm nay con ăn cơm với bạn, bố không cần lo cho con."
"Vậy... ngày mai..."
"Ngày mai..." Lan Ngọc Dung vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện của Lan Khang Khải và Trình Nhất Mạn, lại đổi ý, "Được, ngày mai con sẽ về nhà ăn trưa."
"Được, tốt rồi, tốt rồi, bố để chú Chu đến đón con nhé?"
"Không cần đâu, con tự lái xe qua là được rồi." Lan Ngọc Dung nói theo bản năng, nhưng ngay sau khi nói xong trong lòng có chút bồn chồn, cô vẫn chưa biết Lan Khang Khải sống ở đâu. Mặc dù có thể tra nó trên điện thoại di động, nhưng nhỡ đâu... trong điện thoại di động không có thì sao?
Lan Khang Khải không đồng ý: "Con đang mang thai, lái xe không an toàn, cũng không thoải mái đâu. Ngoan, nghe lời bố, để chú Chu qua đón con. Cũng không vội, ở nhà ngủ thêm một chút, đến mười một giờ chú Chu đến chỗ con."
"Được, vậy nghe bố, để chú Chu đến đón con." Lan Ngọc Dung thỏa hiệp.
Sau khi cúp điện thoại, Lan Ngọc Dung đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nhìn cái bụng cao ngất của mình, nghĩ đến lúc Trình Nhất Phàm ngập ngừng khi anh đưa cô về nhà, lại nghĩ đến dặn dò của bác sĩ, âm thầm suy nghĩ: Có lẽ, sau này nên thuê một tài xế giúp cô lái xe?
Trước mắt cô vẫn chưa muốn ở nhà dưỡng thai, công việc ở công ty và việc thiết kế, đều là những thứ cô thích, nhất định cô phải đến công ty. Đi taxi tới lui cũng phiền phức, tự mình lái xe... Hai tháng nữa, chắc chắn bụng sẽ to hơn, lái xe thật sự rất bất tiện.
Vì sự an toàn của bảo bảo, việc thuê một người lái xe, nhất định phải đưa lên việc cần lưu tâm.
Humm... Hôm nay Trình Nhất Phàm hình như nói, có thể làm tài xế cho cô khi đưa cô đến bệnh viện để tái khám...
Nếu như có thể mời anh làm tài xế... có vẻ cũng không tệ lắm.
- ---
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com
Xin số của Lan Ngọc Dung xong, Trình Nhất Phàm hỏi địa chỉ nhà của cô, sau khi bật định vị, Trình Nhất Phàm cảm thán: "Khu biệt thự à..."
Quả nhiên là người có tiền, có thể nuôi dạy con cái.
Lan Ngọc Dung chỉ cười cười.
Trình Nhất Phàm không nói nữa, tập trung lái xe, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, mình phải làm việc chăm chỉ hơn mới được...
Sau khi đưa Lan Ngọc Dung đến nhà, Trình Nhất Phàm đỡ cô xuống xe, tốt bụng cầm đồ giúp cô: "Cô nói cô cũng lái xe đi nhỉ? Có cần tôi giúp cô lái chiếc xe đó về không?"
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, còn có xe ở ga ra, nên lắc đầu: "Không cần, cám ơn."
"Được rồi, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, hai ngày tới thư giãn là chủ yếu, đợi đến hôm tái khám, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, làm tài xế cho cô, nhé?" Trình Nhất Phàm nhìn bụng của cô, muốn nói gì đó lại thôi.
Anh muốn khuyên Lan Ngọc Dung đừng lái xe nữa, nhưng lại lo rằng nếu bây giờ mình nói ra điều này, hình như đã can thiệp quá sâu. Vì vậy không nói thành lời, chỉ là trong lòng tính toán, anh phải nghĩ cách tìm tài xế cho Lan Ngọc Dung mới được.
Hoặc, để anh làm tài xế.
Tuy nhiên, những việc này cũng phải từ từ, quá gấp gáp dễ làm người ta hoảng sợ.
Lan Ngọc Dung không muốn làm phiền anh quá nhiều, mơ hồ nói: "Chuyện này tính sau đi, nếu không có vấn đề gì, không đi tái khám cũng được."
Trình Nhất Phàm cũng không kiên trì, cũng không cảm thấy hụt hẫng khi bị từ chối, anh đứng cạnh cửa, mỉm cười với cô: "Tạm biệt."
"Tạm biệt, cảm ơn anh vì ngày hôm nay."
"Quá khách sáo rồi."
Sau khi nhìn Lan Ngọc Dung vào nhà, Trình Nhất Phàm mới lái xe rời đi.
Khi trở lại phòng làm việc đã gần bốn giờ - đương lúc phòng làm việc đang đông đúc.
Trương Duẫn thấy anh trở về, liền tiến đến nghênh tiếp: "Anh, sao rồi, đi ra ngoài lúc 10 giờ mà giờ này mới về, xem ra buổi hẹn hò hẳn không tệ nha!"
Trình Nhất Phàm liếc nhìn Trương Duẫn, nghĩ về những việc anh trải qua trong ngày hôm nay, mặc dù khởi đầu và quá trình có chút khác thường, nhưng kết quả thực sự giống như một buổi hẹn hò, anh không nói gì, tiện tay cởi áo khoác ra, ngồi vào vị trí, bật máy tính lên.
Trương Duẫn đi theo anh: "Anh, anh không chối nhé!" Trương Duẫn cao hứng, bắt chuyện với người bên cạnh, "Nhìn đi, nhìn đi, mắt anh Phàm đang ngập tràn sắc xuân kìa!"
Trình Nhất Phàm xoay ghế, đối mặt với Trương Duẫn, ánh mắt sâu thẳm, Trương Duẫn theo bản năng đứng nghiêm, sau đó phô trương thanh thế nói: "Làm, làm sao?"
"Cậu sẽ nghĩ gì nếu... có một cô gái mang thai đứa con của cậu mà không nói cho cậu biết?"
Trương Duẫn kinh ngạc há hốc mồm, hai mắt trợn to: "Hai người đã có con? Không phải, hai người quen nhau khi nào? Không phải anh nói không có tình cảm với cô ấy sao?"
Trình Nhất Phàm: "..."
"Tôi đang nghĩ về cốt truyện của trò chơi... Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi cậu." Trình Nhất Phàm xoay ghế về đúng vị trí, đối mặt với máy tính, bắt đầu bận rộn.
Trương Duẫn thận trọng nói: "Anh, hôm nay không phải anh đi hẹn hò với đàn em sao?"
"Hôm nay tôi có việc đột xuất, không đến chỗ hẹn được. Đợi sau khi ký hợp đồng sẽ hẹn lại, đến lúc đó mọi người trong phòng việc cùng đi. Tôi cũng không hẹn riêng cô ấy nữa." Trình Nhất Phàm nói.
Anh vốn không có hứng thú với Lâm Nguyệt Chiếu, nếu hẹn một mình, anh chỉ sợ sẽ khiến người ta hiểu lầm và có những hi vọng không đáng có.
Hiện tại anh đã có vợ tương lai và bé con, tốt nhất nên tránh khỏi những thứ mập mờ.
Trương Duẫn hai mắt sáng lên: "Vậy hôm nay anh gặp ai?"
Trình Nhất Phàm im lặng một lát, vào lúc Trương Duẫn nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh nói: "Vợ tương lai."
Trương Duẫn: "!!!"
Những người khác vểnh đôi tai lên nghe trộm: "!!!" Cái gì! Khi họ coi các nhân vật trong game là vợ tương lai, vậy mà ông chủ của họ lại có vợ là người thật sao?
Ông chủ phản bội!
"Vậy... vấn đề mà anh vừa hỏi..." Sau khi nhận ra, Trương Duẫn nói, "Có phải là chỉ vợ tương lai của anh và anh không? Không phải cốt truyện trong trò chơi sao?"
Trình Nhất Phàm nheo mắt nhìn Trương Duẫn cười một tiếng, không trả lời mà chỉ nói: "Có thời gian để hóng hớt, không bằng chúng ta tối ưu hóa lại lần nữa. Hợp đồng có thể được ký vào thứ hai. Nếu trước đó sản phẩm càng hoàn thiện, thì sẽ càng có cơ hội nâng cao số tiền đầu tư hơn."
Mọi người trong phòng đành dời sự chú ý, tiếp tục quay trở lại làm việc.
Trương Duẫn sờ cằm, trở lại chỗ ngồi, mang theo lòng hiếu kỳ vùi đầu vào công việc.
Sau khi Lan Ngọc Dung trở về nhà, cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Không biết Chu Văn Quang bên kia sao rồi...
Cô gọi điện cho Chu Văn Quang: "Lão Chu, cậu không sao chứ?"
Anh hỏi ngược lại cô: "Còn cậu? Cậu có sao không? Hôm nay cậu làm tôi sợ chết khiếp, làm sao mà chú nhỏ của cậu lại đột nhiên xuất hiện, lại còn nhận ra cậu nữa! Đúng rồi, hai người... thế nào?"
"Cậu vẫn như cũ nhỉ, trong một hơi mà hỏi được nhiều thứ như vậy." Lan Ngọc Dung cười bất lực, "Tôi không sao, chỉ là muốn dùng cơn đau bụng để thoát nạn, kết quả không ngờ anh ấy nhất định muốn đưa tôi đến bệnh viện. Anh ấy đúng là đã nhận ra tôi..."
"Vậy... thái độ của anh ta như thế nào?"
"Ừm... tôi thấy anh ấy không giống như tức giận, có phần muốn phụ trách, coi như có trách nhiệm. Anh ấy cũng hỏi tôi chi tiết về việc tôi dự định kế hoạch ra sao. Tôi chỉ có thể nói rằng tạm thời chưa nghĩ nhiều như vậy... "
"Coi như anh ta còn là đàn ông!" Chu Văn Quang lẩm bẩm, sau một lúc im lặng, thấp giọng đề nghị, "Vậy thì... sao cậu không... thử tiến đến với anh ta? Dù sao thì cậu cũng không thích Giang Hàn Mặc nữa, anh ta lại là cha ruột của đứa bé. Hơn nữa cũng muốn phụ trách..."
"Thử kiểu gì? Không phải là cậu không biết thân phận của anh ấy..."
"Không thì tôi đi quyến rũ mẹ kế nhỏ của cậu!" Chu Văn Quang vỗ đùi ngay khi đưa ra quyết định, "Tôi cũng khá thích thư ký nhỏ của ba cậu."
Lan Ngọc Dung lạnh lùng ngăn lại: "Cậu đừng có làm loạn nữa."
Chu Văn Quang một mặt tràn đầy uỷ khuất: "Được rồi, không thì không vậy nhưng mà... cậu hỏi lại bố cậu chút đi? Xem ông ấy có nhận cô thư ký nhỏ hay không..." Ngừng một chút, anh thẳng thắn phân tích với Lan Ngọc Dung, "Tôi luôn cảm thấy rằng bố cậu không thể nào bí mật quen biết thư ký nhỏ của ông ấy được. Cậu cũng là vì mẹ cậu qua đời, nên mới một mực giận cá chém thớt bố cậu như thế... Nhìn ông ấy làm gì cũng không thuận mắt, nhất là khi bên cạnh ông ấy xuất hiện phụ nữ, cậu liền phát điên lên... Còn là cô gái trẻ, cậu càng nhìn càng không vừa mắt..."
Lan Ngọc Dung nhớ lại, nguyên chủ đúng là như vậy - mối quan hệ với bố căng thẳng trong mấy năm quả thực vì mẹ qua đời.
Chẳng lẽ... trong này... còn có uẩn khúc nào khác?
Nếu tâm cô ấy không trong sáng, sao lại có hai mục đích kia chứ?
Dụ dỗ chú nhỏ tương lai, ngủ với người ta rồi mang thai, một mặt có thể dùng đứa trẻ để theo đuổi Giang Hàn Mặc, mặt khác còn có thể dùng cái thai của mình để ngăn cản Lan Khang Khải ở bên Trình Nhất Mạn...
Dù sao, cũng là em gái ruột của bố đứa bé, cho dù có thích thế nào cũng không thể cưới được.
Hoặc là... Lan Khang Khải và Trình Nhất Mạn... thật sự chỉ đơn giản là mối quan hệ sếp - nhân viên?
Chu Văn Quang lải nhải an ủi dặn dò cô vài câu, Lan Ngọc Dung hỏi han tình hình của anh, anh nói được vài ba câu, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Lan Ngọc Dung suy nghĩ, Chu Văn Quang luôn là một con nhà giàu, mặc dù hơi nhát gan khi đối mặt với cha mình, nhưng cậu ấy cũng là người đẹp trai đứng đắn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu ấy hẳn là... có thể tự mình giải quyết chứ?
Buổi chiều Lan Ngọc Dung ở nhà nằm trên giường đọc sách liên quan đến đầu tư, buổi tối nhân viên quản lý biệt thự gọi điện nói cô có chuyển phát nhanh, cô nhớ mình có mua sách liên quan đến việc mang thai, dưỡng thai, liền đi ra cửa lấy.
Nhân viên bảo vệ thấy cô bụng to, gói hàng chuyển phát nhanh lại nặng nên chủ động giúp cô mang vào.
"Cảm ơn anh, vui lòng đợi một chút." Lan Ngọc Dung đi tới tủ lạnh lấy hai chai đồ uống cho anh, thấy anh không muốn lấy, cô nói, "Tôi đang mang thai, bây giờ rất ít khi uống những thứ này, coi như nhờ anh thanh toán hàng tồn kho nhé."
Lúc này bảo vệ mới nhận lấy, vẫy tay rời đi.
Lan Ngọc Dung ngồi trên tấm thảm trải sàn mở bọc, đúng là khi mua sách, cô đã không cân nhắc đến trọng lượng của sách sẽ nặng hơn quần áo, nên đã mua hơi nhiều, cô lấy từng cuốn ra, đặt nó trên tấm thảm trải sàn trước, rồi chọn một cuốn sách để đọc.
Không đọc không biết, vừa xem qua, Lan Ngọc Dung mới nhận ra, hoá ra khi mang thai có nhiều việc phải chú ý phòng ngừa như vậy.
Cô sờ bụng của mình, nghĩ rằng bây giờ trong bụng mình đang có hai bảo bảo, chợt cảm thấy có thêm một phần trách nhiệm.
Cô phải cẩn thận hơn mới được.
Buổi tối, Lan Ngọc Dung không làm mì sợi nữa, mà làm một bữa tối có tham khảo công thức nấu ăn cho bà bầu trong cuốn sách mới mua, nấu được giữa chừng thì ngừng lại, hiện tại nguyên liệu trong tủ lạnh gần như không còn, cô phải đi mua thêm một ít.
Song nghĩ đến việc dì Trần sẽ đến đây vào ngày mai, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi được phần nào.
Sau bữa tối, lúc Lan Ngọc Dung muốn đi tắm, Lan Khang Khải gọi điện đến cho cô, hỏi thăm tình trạng thân thể của cô: "Dung Dung, thân thể có ổn không?"
"Dạ, rất ổn ạ."
"Đã là cuối tuần rồi, ngày mai con có muốn về nhà ăn bữa cơm không?" Lan Khang Khải có chút áy náy, "Thật ra hôm nay bố đã định gọi con về nhà, nhưng bố nhiều việc quá nên quên mất..."
"Không sao ạ, hôm nay con ăn cơm với bạn, bố không cần lo cho con."
"Vậy... ngày mai..."
"Ngày mai..." Lan Ngọc Dung vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện của Lan Khang Khải và Trình Nhất Mạn, lại đổi ý, "Được, ngày mai con sẽ về nhà ăn trưa."
"Được, tốt rồi, tốt rồi, bố để chú Chu đến đón con nhé?"
"Không cần đâu, con tự lái xe qua là được rồi." Lan Ngọc Dung nói theo bản năng, nhưng ngay sau khi nói xong trong lòng có chút bồn chồn, cô vẫn chưa biết Lan Khang Khải sống ở đâu. Mặc dù có thể tra nó trên điện thoại di động, nhưng nhỡ đâu... trong điện thoại di động không có thì sao?
Lan Khang Khải không đồng ý: "Con đang mang thai, lái xe không an toàn, cũng không thoải mái đâu. Ngoan, nghe lời bố, để chú Chu qua đón con. Cũng không vội, ở nhà ngủ thêm một chút, đến mười một giờ chú Chu đến chỗ con."
"Được, vậy nghe bố, để chú Chu đến đón con." Lan Ngọc Dung thỏa hiệp.
Sau khi cúp điện thoại, Lan Ngọc Dung đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nhìn cái bụng cao ngất của mình, nghĩ đến lúc Trình Nhất Phàm ngập ngừng khi anh đưa cô về nhà, lại nghĩ đến dặn dò của bác sĩ, âm thầm suy nghĩ: Có lẽ, sau này nên thuê một tài xế giúp cô lái xe?
Trước mắt cô vẫn chưa muốn ở nhà dưỡng thai, công việc ở công ty và việc thiết kế, đều là những thứ cô thích, nhất định cô phải đến công ty. Đi taxi tới lui cũng phiền phức, tự mình lái xe... Hai tháng nữa, chắc chắn bụng sẽ to hơn, lái xe thật sự rất bất tiện.
Vì sự an toàn của bảo bảo, việc thuê một người lái xe, nhất định phải đưa lên việc cần lưu tâm.
Humm... Hôm nay Trình Nhất Phàm hình như nói, có thể làm tài xế cho cô khi đưa cô đến bệnh viện để tái khám...
Nếu như có thể mời anh làm tài xế... có vẻ cũng không tệ lắm.
- ---
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com