Chương 11
Edit: Lá (Chương mới được đăng trước 1 ngày trên leafla.wordpress.com)
Lan Ngọc Dung suy nghĩ hồi lâu sẽ ăn gì vào buổi trưa, cuối cùng quyết định đi dạo ở gần đây.
Cô cũng đã ngồi ở công ty gần hai tiếng đồng hồ, cần phải hoạt động một chút.
Trước khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, Lan Ngọc Dung thu dọn tài liệu, mặc áo khoác, xách túi đi ra ngoài.
Đồng Đồng đứng lên: "Lan tổng, chị đây là..."
"À, chị đi ăn cơm, chiều sẽ quay lại."
"Có cần em đi cùng không?"
"Không cần, các em cứ làm việc đi." Lan Ngọc Dung rời khỏi văn phòng.
Khi đi ngang qua khu văn phòng chung, Lan Ngọc Dung nhìn thấy một cô gái đang khóc thầm.
Cô sửng sốt một chút, cuối cùng đi tới hướng đó: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Người con gái ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, giật mình, vội vàng đứng dậy lau nước mắt, nói: "Lan tổng..."
"Sao lại khóc?"
"Không, không có gì..." Cô gái sụt sịt, nói nhỏ, "Chuyện tình cảm cá nhân, xin lỗi, Lan tổng, tôi không thể kìm lại được."
"Trút hết ra cũng tốt, trưa có gì ăn ngon một chút." Lan Ngọc Dung đoán có lẽ cô ấy đã cãi nhau với bạn trai, hoặc là chia tay rồi, cũng không nói gì, an ủi đôi câu rồi xoay người rời đi. Trước khi rời đi còn liếc nhìn bảng hiệu của cô bé - Niếp Vi Vi.
Cô hơi khựng lại.
Niếp Vi Vi... Cô nhớ rằng năm năm sau trong cuốn sách, trong những người cạnh tranh với nữ chính Thu Nghiên ở cuộc thi thiết kế trang sức hàng hiệu, thì có một người tên là Niếp Vi Vi.
Còn đoạt giải Nhì.
Tất nhiên, giải Nhất là Thu Nghiên.
Xét cho cùng, nhân vật chính trong cuốn sách là Thu Nghiên mà.
Mà lý do khiến Lan Ngọc Dung mở cuốn tiểu thuyết này ra đọc, cũng là vì nghề của nhân vật nữ chính - thiết kế trang sức.
Tất cả đều liên quan đến thiết kế, tuy rằng truyện tác giả viết rất cẩu huyết, nhưng kiến thức về ngành thiết kế thực sự đều chính xác.
Nếu không cô đã có thể không đọc nữa khi thấy Lan Ngọc Dung đi tán tỉnh Trình Nhất Phàm.
Cô nhớ rằng Niếp Vi Vi sau đó đã đến công ty của Thu Nghiên, không ngờ rằng, bây giờ cô ấy lại đang ở trong chính công ty của mình.
Vậy, điều gì đã xảy ra giữa chừng khiến Niếp Vi Vi từ chức?
Bản thân Lan Ngọc Dung rất quý trọng người tài, cô quyết định để ý kỹ đến Niếp Vi Vi một chút, cố gắng giữ người khi cô ấy có dấu hiệu muốn nghỉ việc.
Giành giải Nhì trong cuộc thi thiết kế trang sức, công ty mình vừa hay cũng có bộ phận thiết kế trang sức.
Đây không phải là một chuyện tốt sao!
Đúng rồi, lúc nãy nhìn thấy bảng hiệu của cô ấy, hình như không phải ở bộ phận thiết kế trang sức nhỉ?
Lan Ngọc Dung một mực tính toán chuyện này khi cô ở trong thang máy, đây cũng tính là một niềm vui nằm ngoài ý muốn đó nhỉ.
Cô tìm một nhà hàng ở tầng dưới để ăn cơm.
Mới ăn được một nửa, Chu Văn Quang đã gọi đến: "Lan tổng, làm gì vậy?"
"Đang ăn cơm đây, làm sao? Có việc cần tôi?"
"Không, tuỳ tiện hỏi một chút." Chu Văn Quang đứng trước cửa biệt thự của Lan Ngọc Dung, tay xách lồng thức ăn, "Hôm nay cậu đến công ty?"
"Ừ, nghĩ đã lâu không đến nên đi xem qua một tí." Lan Ngọc Dung nói, "Dù sao cũng phải nuôi hai đứa bé, tôi phải kiếm nhiều tiền một chút."
Chu Văn Quang: "... Cậu thiếu tiền à?"
"Tôi không ngại có nhiều tiền hơn."
"Được, hiểu rồi, đây là muốn cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp." Chu Văn Quang trò chuyện với cô vài câu, sau đó nói: "Cậu nên chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn đấy."
"Được rồi. Cậu thì sao? Đang làm gì?"
"Vừa ra khỏi quán bar, chuẩn bị về nhà để chợp mắt, buổi tối còn phải đi tiếp." Chu Văn Quang nói.
"Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt." Lúc Lan Ngọc Dung chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, cô đột nhiên gọi anh lại, "Này, lão Chu, có chuyện muốn hỏi cậu."
"Cậu nói đi."
"Tôi muốn đầu tư vào một công ty trò chơi, cậu cảm thấy sao?"
"Cậu —" Giọng Chu Văn Quang hơi thay đổi.
Nhưng anh đã bị Lan Ngọc Dung cắt ngang trước khi kịp nói hết câu: "Không phải của Giang Hàn Mặc."
"Ồ, không sao cả." Chu Văn Quang lập tức đổi lời, "Bây giờ các công ty game rất nổi tiếng, lợi nhuận thu về rất lớn. Đương nhiên, cũng có công ty phá sản, nếu cậu coi trọng thì hãng đầu tư."
"Ừ, cậu có muốn tham gia cùng không?"
"Tôi chắc không được rồi, ông già nhà tôi gần đây đang nắm chặt sơ hở của tôi, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng, hiện tại là muốn buộc tôi phải về nhà."
"Có cần tôi hỗ trợ cậu không?" Lan Ngọc Dung hỏi.
"Sống qua ngày vẫn ổn, chỉ là không thể cứ buông thả càn rỡ." Chu Văn Quang nói, "Yên tâm, nếu cần tôi nhất định sẽ không khách sáo với cậu đâu."
"Được rồi, cậu cũng nên nói chuyện với ông ấy nhiều hơn, đừng lúc nào cũng phản nghịch như vậy." Lan Ngọc Dung nói.
Chu Văn Quang cười: "Ồ, Lan tổng bớt phản nghịch rồi hả?"
Lan Ngọc Dung: "..."
"Hay lắm, tôi muốn ăn cơm. Cậu bận việc cậu đi. Hẹn gặp lại."
Lan Ngọc Dung trở lại tòa nhà văn phòng sau bữa trưa, trước đi vào phòng vệ sinh.
Lúc cô đang nghịch điện thoại thì nghe thấy bên ngoài có người xông vào, sau đó đi sang gian bên cạnh nôn mửa, sau khi nôn xong lại không ngừng nôn khan, Lan Ngọc Dung có chút nhạy cảm sờ bụng của mình.
Có lẽ ai đó trong công ty mang thai nên đang nôn ấy mà.
Có vẻ như vừa ăn trưa xong, kết quả cái gì cũng nôn ra hết.
Bên cạnh xối nước mấy lần, Lan Ngọc Dung từ phòng vệ sinh đi ra, lúc rửa tay xong, người ở gian phòng cách đó vẫn còn nôn khan.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, thật may là phản ứng mang thai của cô không quá lớn - cũng có thể là đã qua giai đoạn đó. Tóm lại, từ trong thâm tâm cô cảm ơn hai bảo bảo đã không dày vò mình.
Lan Ngọc Dung gõ cửa gian bên cạnh: "Không sao chứ?"
- -- Đối phương còn không chú ý khóa cửa, cánh cửa bị cô vô tình gõ lộ ra một khe hở.
Niếp Vi Vi ngồi xổm trước bồn cầu, ngẩng đầu sang ngang, khó khăn nói: "Lan, Lan tổng..."
Cô ôm bụng, nước mắt ứa ra: "Có thể là viêm dạ dày."
Lan Ngọc Dung ngạc nhiên, à, đúng, cũng có thể là viêm dạ dày.
Nhưng mà... kiểu nôn này...
Cô ân cần nhắc nhở một câu: "Tốt nhất nên đến bệnh viện xem qua. Đừng tự uống thuốc lung tung".
"Vâng..." Niếp Vi Vi cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô đứng dậy, đi ra rửa tay súc miệng, nói với Lan Ngọc Dung, "Cảm ơn Lan tổng, tôi không sao."
"Được." Lan Ngọc Dung trước khi đi dừng lại một chút, "Cô có bạn trai chưa?"
"... Rồi ạ." Niếp Vi Vi cúi đầu, hồi lâu sau mới nói, "Nhưng... đã chia tay."
Chia tay?
Vậy nên trước đó cô ấy mới khóc thầm...
Lan Ngọc Dung cuối cùng vẫn dặn dò cô: "Nhớ tới bệnh viện, cũng có thể là mang thai."
Niếp Vi Vi: "!!!"
Cô kinh ngạc nhìn Lan Ngọc Dung, nhưng Lan Ngọc Dung đã quay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Niếp Vi Vi nhớ lại những gì mình đã ăn trong mấy ngày qua, đúng là ăn gì vào cũng đều nôn ra, buổi sáng cũng nôn liên tục, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều.
Lúc đầu, cô nghĩ đó là di chứng sau chia tay, không thể ăn uống, dẫn đến hệ tiêu hóa của cô xảy ra vấn đề.
Không nghĩ tới...
Không nghĩ tới... cũng có thể là mang thai.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua que thử thai rồi quay lại kiểm tra.
Lại... thật sự là mang thai!
Cô còn thử lại vài lần, đều không sai.
Cô đã mang thai!
Phát hiện ra mình có thai sau khi chia tay, thực sự là chuyện khiến con người ta rơi vào tuyệt vọng.
Niếp Vi Vi lại nghĩ, chuyện cô có thể mang thai còn bị sếp biết, càng thêm tuyệt vọng.
Cô mới vào công ty cách đây không lâu, thậm chí còn chưa qua kỳ thực tập.
Nếu biết cô đang mang thai, lãnh đạo hoặc giám đốc nhân sự nhất định sẽ thuyết phục cô nghỉ việc.
Niếp Vi Vi nhất thời không biết nên đi đâu.
Cô hồn bay phách lạc quay lại văn phòng, ngồi vào chỗ của mình, ngẩn người.
Không được, về chuyện cô mang thai, phải giấu.
Nhưng mà... có thể giấu được sao?
Cô có cần tìm thời gian để nói chuyện với bạn trai cũ về việc mình mang thai hay không nhỉ?
Niếp Vi Vi cố hết sức để suy nghĩ của mình thoát khỏi vấn đề này, nhìn bản phác thảo trang sức ban đầu được thiết kế trên màn hình máy tính, cổ vũ bản thân: "Niếp Vi Vi, mọi thứ hãng chờ sau khi tan sở rồi nói sau, hiện tại cần hoàn thành bản thiết kế này đã. Thiết kế trang sức không phải là giấc mơ của mày sao?"
Cô mất nửa tiếng đồng hồ để kéo sự chú ý quay trở lại, rất nhanh chóng đắm mình vào việc thiết kế.
Nhưng ngay sau đó lại đói, dạ dày cũng không thoải mái.
Đồng nghiệp cùng bàn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, không khỏi hỏi: "Vi Vi, cậu không sao chứ? Nếu thật sự không thoải mái thì cứ về nhà nghỉ ngơi nửa ngày. Công ty mình xin nghỉ ốm nửa ngày sẽ không trừ lương đâu."
"Được, mình hiểu rồi, cảm ơn nhé."
Đồng Đồng đột nhiên đi tới, nói với Niếp Vi Vi, "Niếp Vi Vi, Lan tổng nói nếu cô không được khoẻ, có thể về nhà nghỉ ngơi."
Niếp Vi Vi đứng dậy nói, "Cảm ơn."
"Không có gì." Đồng Đồng lại xoay người rời đi.
Bạn cùng bàn vỗ vai Niếp Vi Vi một cái: "Lan tổng vậy mà quan tâm cậu nhỉ."
Niếp Vi Vi miễn cưỡng cười, cảm thấy mình ở đây làm việc thực sự không hiệu quả, liền thu dọn đồ đạc về nhà.
Lan Ngọc Dung ở trong phòng làm việc nhận được phản hồi của Đồng Đồng rằng Niếp Vi Vi đã về nhà, gật đầu bày tỏ đã biết.
Hiện tại cô đang xem thông tin về phòng làm việc của Trình Nhất Phàm mà Lâm Nguyệt Chiếu mang đến.
Tài liệu có các bản văn kiện, còn có bản điện tử, viết rất cặn kẽ, chỗ nên ngắn gọn cũng rất ngắn gọn, là một phần mở đầu tốt.
Khi nhìn thấy bản giới thiệu một trò chơi cũ trong tài liệu của đối phương, Lan Ngọc Dung cũng tò mò xem kỹ một chút.
Kết quả là vừa tra một cái, liền tra được bát quái.
- -- Có từng dính líu đến tranh chấp sao chép ý tưởng.
Trò chơi cũ này có tên là << Ngôi sao tương lai >>, được Trình Nhất Phàm và các bạn học cùng thực hiện trước khi tốt nghiệp.
Kết quả, phiên bản beta* công khai đã bị đẩy lên đỉnh điểm chỉ sau một giờ kể từ khi nó được phát hành.
*Phiên bản Beta: là phiên ban thử nghiệm được phát hành trước khi ra mắt phiên bản chính thức một thời gian. Nó được xem như một phương pháp kiểm tra chất lượng trong sử dụng thực tế.
Một số người đã đăng những bức tranh lên kế hoạch ban đầu, phác thảo, nhân vật các thứ, nói rằng họ ăn cắp ý tưởng.
Trình Nhất Phàm không có cách nào để thanh minh, phòng làm việc bị giải tán ngay tại chỗ, trò chơi cũng bị niêm phong.
Tuy nhiên, có người trong cuộc cho biết người sao chép chính là anh em trước kia của Trình Nhất Phàm, cả hai đã từng bàn bạc về các vấn đề liên quan đến game, nhưng không nghĩ đến người được gọi là anh em cũng chỉ đến vậy, lại đâm sau lưng, còn đâm ác như thế.
Đây rõ ràng là vu khống.
Tuy nhiên, một số ý kiến cho rằng, nếu phán định là vu khống thì hãy trưng ra bằng chứng, không có chứng cớ thì ở đó chửi bới trong mù quáng làm gì.
Lúc này hai bên tranh cãi, có không ít quần chúng ăn dưa vây xem.
Chuyện này ngày càng lan rộng, ảnh hưởng không tốt đến trường học, Trình Nhất Phàm và nhóm bạn trong phòng làm việc của anh vì vậy cũng gặp khó khăn khi tìm kiếm việc làm và khởi nghiệp...
Thảo nào bây giờ anh ấy đang thiếu tiền...
Lan Ngọc Dung tắt trang web buôn chuyện, nhưng cô cũng không tin những bài viết này.
Chuyện trên mạng, thật thật giả giả, có quá nhiều lần vả ngược vào mặt, mắt thấy chưa chắc đã đúng, tai nghe chưa chắc đã thật, rất nhiều chuyện cũng mơ hồ, thật giả lẫn lộn.
Cô tiếp tục đọc tài liệu.
Trò chơi mới do Trình Nhất Phàm và những người bạn của anh lập ra có tên là << Quyến luyến chi giao >>, là một loại otome game*, nhân vật đông đảo, xinh đẹp, quần áo hoa lệ, nội dung cốt truyện cũng rất vượt trội, phía sau còn kết hợp mở thêm tổ hợp CP và phần trò chơi mới, thoả mãn nhu cầu chơi game của nhiều nhóm người khác nhau.
*otome game: là một video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.
Ví dụ như nam giới cũng có thể chơi - vì bên trong nó cũng có phiên bản chuyển đổi giới tính.
Lan Ngọc Dung sau khi đọc xong, ngày càng thích thú với việc đầu tư vào trò chơi này hơn.
Cô thậm chí còn muốn có một cuộc nói chuyện với Trình Nhất Phàm.
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com
Lan Ngọc Dung suy nghĩ hồi lâu sẽ ăn gì vào buổi trưa, cuối cùng quyết định đi dạo ở gần đây.
Cô cũng đã ngồi ở công ty gần hai tiếng đồng hồ, cần phải hoạt động một chút.
Trước khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, Lan Ngọc Dung thu dọn tài liệu, mặc áo khoác, xách túi đi ra ngoài.
Đồng Đồng đứng lên: "Lan tổng, chị đây là..."
"À, chị đi ăn cơm, chiều sẽ quay lại."
"Có cần em đi cùng không?"
"Không cần, các em cứ làm việc đi." Lan Ngọc Dung rời khỏi văn phòng.
Khi đi ngang qua khu văn phòng chung, Lan Ngọc Dung nhìn thấy một cô gái đang khóc thầm.
Cô sửng sốt một chút, cuối cùng đi tới hướng đó: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Người con gái ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, giật mình, vội vàng đứng dậy lau nước mắt, nói: "Lan tổng..."
"Sao lại khóc?"
"Không, không có gì..." Cô gái sụt sịt, nói nhỏ, "Chuyện tình cảm cá nhân, xin lỗi, Lan tổng, tôi không thể kìm lại được."
"Trút hết ra cũng tốt, trưa có gì ăn ngon một chút." Lan Ngọc Dung đoán có lẽ cô ấy đã cãi nhau với bạn trai, hoặc là chia tay rồi, cũng không nói gì, an ủi đôi câu rồi xoay người rời đi. Trước khi rời đi còn liếc nhìn bảng hiệu của cô bé - Niếp Vi Vi.
Cô hơi khựng lại.
Niếp Vi Vi... Cô nhớ rằng năm năm sau trong cuốn sách, trong những người cạnh tranh với nữ chính Thu Nghiên ở cuộc thi thiết kế trang sức hàng hiệu, thì có một người tên là Niếp Vi Vi.
Còn đoạt giải Nhì.
Tất nhiên, giải Nhất là Thu Nghiên.
Xét cho cùng, nhân vật chính trong cuốn sách là Thu Nghiên mà.
Mà lý do khiến Lan Ngọc Dung mở cuốn tiểu thuyết này ra đọc, cũng là vì nghề của nhân vật nữ chính - thiết kế trang sức.
Tất cả đều liên quan đến thiết kế, tuy rằng truyện tác giả viết rất cẩu huyết, nhưng kiến thức về ngành thiết kế thực sự đều chính xác.
Nếu không cô đã có thể không đọc nữa khi thấy Lan Ngọc Dung đi tán tỉnh Trình Nhất Phàm.
Cô nhớ rằng Niếp Vi Vi sau đó đã đến công ty của Thu Nghiên, không ngờ rằng, bây giờ cô ấy lại đang ở trong chính công ty của mình.
Vậy, điều gì đã xảy ra giữa chừng khiến Niếp Vi Vi từ chức?
Bản thân Lan Ngọc Dung rất quý trọng người tài, cô quyết định để ý kỹ đến Niếp Vi Vi một chút, cố gắng giữ người khi cô ấy có dấu hiệu muốn nghỉ việc.
Giành giải Nhì trong cuộc thi thiết kế trang sức, công ty mình vừa hay cũng có bộ phận thiết kế trang sức.
Đây không phải là một chuyện tốt sao!
Đúng rồi, lúc nãy nhìn thấy bảng hiệu của cô ấy, hình như không phải ở bộ phận thiết kế trang sức nhỉ?
Lan Ngọc Dung một mực tính toán chuyện này khi cô ở trong thang máy, đây cũng tính là một niềm vui nằm ngoài ý muốn đó nhỉ.
Cô tìm một nhà hàng ở tầng dưới để ăn cơm.
Mới ăn được một nửa, Chu Văn Quang đã gọi đến: "Lan tổng, làm gì vậy?"
"Đang ăn cơm đây, làm sao? Có việc cần tôi?"
"Không, tuỳ tiện hỏi một chút." Chu Văn Quang đứng trước cửa biệt thự của Lan Ngọc Dung, tay xách lồng thức ăn, "Hôm nay cậu đến công ty?"
"Ừ, nghĩ đã lâu không đến nên đi xem qua một tí." Lan Ngọc Dung nói, "Dù sao cũng phải nuôi hai đứa bé, tôi phải kiếm nhiều tiền một chút."
Chu Văn Quang: "... Cậu thiếu tiền à?"
"Tôi không ngại có nhiều tiền hơn."
"Được, hiểu rồi, đây là muốn cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp." Chu Văn Quang trò chuyện với cô vài câu, sau đó nói: "Cậu nên chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn đấy."
"Được rồi. Cậu thì sao? Đang làm gì?"
"Vừa ra khỏi quán bar, chuẩn bị về nhà để chợp mắt, buổi tối còn phải đi tiếp." Chu Văn Quang nói.
"Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt." Lúc Lan Ngọc Dung chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, cô đột nhiên gọi anh lại, "Này, lão Chu, có chuyện muốn hỏi cậu."
"Cậu nói đi."
"Tôi muốn đầu tư vào một công ty trò chơi, cậu cảm thấy sao?"
"Cậu —" Giọng Chu Văn Quang hơi thay đổi.
Nhưng anh đã bị Lan Ngọc Dung cắt ngang trước khi kịp nói hết câu: "Không phải của Giang Hàn Mặc."
"Ồ, không sao cả." Chu Văn Quang lập tức đổi lời, "Bây giờ các công ty game rất nổi tiếng, lợi nhuận thu về rất lớn. Đương nhiên, cũng có công ty phá sản, nếu cậu coi trọng thì hãng đầu tư."
"Ừ, cậu có muốn tham gia cùng không?"
"Tôi chắc không được rồi, ông già nhà tôi gần đây đang nắm chặt sơ hở của tôi, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng, hiện tại là muốn buộc tôi phải về nhà."
"Có cần tôi hỗ trợ cậu không?" Lan Ngọc Dung hỏi.
"Sống qua ngày vẫn ổn, chỉ là không thể cứ buông thả càn rỡ." Chu Văn Quang nói, "Yên tâm, nếu cần tôi nhất định sẽ không khách sáo với cậu đâu."
"Được rồi, cậu cũng nên nói chuyện với ông ấy nhiều hơn, đừng lúc nào cũng phản nghịch như vậy." Lan Ngọc Dung nói.
Chu Văn Quang cười: "Ồ, Lan tổng bớt phản nghịch rồi hả?"
Lan Ngọc Dung: "..."
"Hay lắm, tôi muốn ăn cơm. Cậu bận việc cậu đi. Hẹn gặp lại."
Lan Ngọc Dung trở lại tòa nhà văn phòng sau bữa trưa, trước đi vào phòng vệ sinh.
Lúc cô đang nghịch điện thoại thì nghe thấy bên ngoài có người xông vào, sau đó đi sang gian bên cạnh nôn mửa, sau khi nôn xong lại không ngừng nôn khan, Lan Ngọc Dung có chút nhạy cảm sờ bụng của mình.
Có lẽ ai đó trong công ty mang thai nên đang nôn ấy mà.
Có vẻ như vừa ăn trưa xong, kết quả cái gì cũng nôn ra hết.
Bên cạnh xối nước mấy lần, Lan Ngọc Dung từ phòng vệ sinh đi ra, lúc rửa tay xong, người ở gian phòng cách đó vẫn còn nôn khan.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, thật may là phản ứng mang thai của cô không quá lớn - cũng có thể là đã qua giai đoạn đó. Tóm lại, từ trong thâm tâm cô cảm ơn hai bảo bảo đã không dày vò mình.
Lan Ngọc Dung gõ cửa gian bên cạnh: "Không sao chứ?"
- -- Đối phương còn không chú ý khóa cửa, cánh cửa bị cô vô tình gõ lộ ra một khe hở.
Niếp Vi Vi ngồi xổm trước bồn cầu, ngẩng đầu sang ngang, khó khăn nói: "Lan, Lan tổng..."
Cô ôm bụng, nước mắt ứa ra: "Có thể là viêm dạ dày."
Lan Ngọc Dung ngạc nhiên, à, đúng, cũng có thể là viêm dạ dày.
Nhưng mà... kiểu nôn này...
Cô ân cần nhắc nhở một câu: "Tốt nhất nên đến bệnh viện xem qua. Đừng tự uống thuốc lung tung".
"Vâng..." Niếp Vi Vi cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô đứng dậy, đi ra rửa tay súc miệng, nói với Lan Ngọc Dung, "Cảm ơn Lan tổng, tôi không sao."
"Được." Lan Ngọc Dung trước khi đi dừng lại một chút, "Cô có bạn trai chưa?"
"... Rồi ạ." Niếp Vi Vi cúi đầu, hồi lâu sau mới nói, "Nhưng... đã chia tay."
Chia tay?
Vậy nên trước đó cô ấy mới khóc thầm...
Lan Ngọc Dung cuối cùng vẫn dặn dò cô: "Nhớ tới bệnh viện, cũng có thể là mang thai."
Niếp Vi Vi: "!!!"
Cô kinh ngạc nhìn Lan Ngọc Dung, nhưng Lan Ngọc Dung đã quay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Niếp Vi Vi nhớ lại những gì mình đã ăn trong mấy ngày qua, đúng là ăn gì vào cũng đều nôn ra, buổi sáng cũng nôn liên tục, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều.
Lúc đầu, cô nghĩ đó là di chứng sau chia tay, không thể ăn uống, dẫn đến hệ tiêu hóa của cô xảy ra vấn đề.
Không nghĩ tới...
Không nghĩ tới... cũng có thể là mang thai.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua que thử thai rồi quay lại kiểm tra.
Lại... thật sự là mang thai!
Cô còn thử lại vài lần, đều không sai.
Cô đã mang thai!
Phát hiện ra mình có thai sau khi chia tay, thực sự là chuyện khiến con người ta rơi vào tuyệt vọng.
Niếp Vi Vi lại nghĩ, chuyện cô có thể mang thai còn bị sếp biết, càng thêm tuyệt vọng.
Cô mới vào công ty cách đây không lâu, thậm chí còn chưa qua kỳ thực tập.
Nếu biết cô đang mang thai, lãnh đạo hoặc giám đốc nhân sự nhất định sẽ thuyết phục cô nghỉ việc.
Niếp Vi Vi nhất thời không biết nên đi đâu.
Cô hồn bay phách lạc quay lại văn phòng, ngồi vào chỗ của mình, ngẩn người.
Không được, về chuyện cô mang thai, phải giấu.
Nhưng mà... có thể giấu được sao?
Cô có cần tìm thời gian để nói chuyện với bạn trai cũ về việc mình mang thai hay không nhỉ?
Niếp Vi Vi cố hết sức để suy nghĩ của mình thoát khỏi vấn đề này, nhìn bản phác thảo trang sức ban đầu được thiết kế trên màn hình máy tính, cổ vũ bản thân: "Niếp Vi Vi, mọi thứ hãng chờ sau khi tan sở rồi nói sau, hiện tại cần hoàn thành bản thiết kế này đã. Thiết kế trang sức không phải là giấc mơ của mày sao?"
Cô mất nửa tiếng đồng hồ để kéo sự chú ý quay trở lại, rất nhanh chóng đắm mình vào việc thiết kế.
Nhưng ngay sau đó lại đói, dạ dày cũng không thoải mái.
Đồng nghiệp cùng bàn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, không khỏi hỏi: "Vi Vi, cậu không sao chứ? Nếu thật sự không thoải mái thì cứ về nhà nghỉ ngơi nửa ngày. Công ty mình xin nghỉ ốm nửa ngày sẽ không trừ lương đâu."
"Được, mình hiểu rồi, cảm ơn nhé."
Đồng Đồng đột nhiên đi tới, nói với Niếp Vi Vi, "Niếp Vi Vi, Lan tổng nói nếu cô không được khoẻ, có thể về nhà nghỉ ngơi."
Niếp Vi Vi đứng dậy nói, "Cảm ơn."
"Không có gì." Đồng Đồng lại xoay người rời đi.
Bạn cùng bàn vỗ vai Niếp Vi Vi một cái: "Lan tổng vậy mà quan tâm cậu nhỉ."
Niếp Vi Vi miễn cưỡng cười, cảm thấy mình ở đây làm việc thực sự không hiệu quả, liền thu dọn đồ đạc về nhà.
Lan Ngọc Dung ở trong phòng làm việc nhận được phản hồi của Đồng Đồng rằng Niếp Vi Vi đã về nhà, gật đầu bày tỏ đã biết.
Hiện tại cô đang xem thông tin về phòng làm việc của Trình Nhất Phàm mà Lâm Nguyệt Chiếu mang đến.
Tài liệu có các bản văn kiện, còn có bản điện tử, viết rất cặn kẽ, chỗ nên ngắn gọn cũng rất ngắn gọn, là một phần mở đầu tốt.
Khi nhìn thấy bản giới thiệu một trò chơi cũ trong tài liệu của đối phương, Lan Ngọc Dung cũng tò mò xem kỹ một chút.
Kết quả là vừa tra một cái, liền tra được bát quái.
- -- Có từng dính líu đến tranh chấp sao chép ý tưởng.
Trò chơi cũ này có tên là << Ngôi sao tương lai >>, được Trình Nhất Phàm và các bạn học cùng thực hiện trước khi tốt nghiệp.
Kết quả, phiên bản beta* công khai đã bị đẩy lên đỉnh điểm chỉ sau một giờ kể từ khi nó được phát hành.
*Phiên bản Beta: là phiên ban thử nghiệm được phát hành trước khi ra mắt phiên bản chính thức một thời gian. Nó được xem như một phương pháp kiểm tra chất lượng trong sử dụng thực tế.
Một số người đã đăng những bức tranh lên kế hoạch ban đầu, phác thảo, nhân vật các thứ, nói rằng họ ăn cắp ý tưởng.
Trình Nhất Phàm không có cách nào để thanh minh, phòng làm việc bị giải tán ngay tại chỗ, trò chơi cũng bị niêm phong.
Tuy nhiên, có người trong cuộc cho biết người sao chép chính là anh em trước kia của Trình Nhất Phàm, cả hai đã từng bàn bạc về các vấn đề liên quan đến game, nhưng không nghĩ đến người được gọi là anh em cũng chỉ đến vậy, lại đâm sau lưng, còn đâm ác như thế.
Đây rõ ràng là vu khống.
Tuy nhiên, một số ý kiến cho rằng, nếu phán định là vu khống thì hãy trưng ra bằng chứng, không có chứng cớ thì ở đó chửi bới trong mù quáng làm gì.
Lúc này hai bên tranh cãi, có không ít quần chúng ăn dưa vây xem.
Chuyện này ngày càng lan rộng, ảnh hưởng không tốt đến trường học, Trình Nhất Phàm và nhóm bạn trong phòng làm việc của anh vì vậy cũng gặp khó khăn khi tìm kiếm việc làm và khởi nghiệp...
Thảo nào bây giờ anh ấy đang thiếu tiền...
Lan Ngọc Dung tắt trang web buôn chuyện, nhưng cô cũng không tin những bài viết này.
Chuyện trên mạng, thật thật giả giả, có quá nhiều lần vả ngược vào mặt, mắt thấy chưa chắc đã đúng, tai nghe chưa chắc đã thật, rất nhiều chuyện cũng mơ hồ, thật giả lẫn lộn.
Cô tiếp tục đọc tài liệu.
Trò chơi mới do Trình Nhất Phàm và những người bạn của anh lập ra có tên là << Quyến luyến chi giao >>, là một loại otome game*, nhân vật đông đảo, xinh đẹp, quần áo hoa lệ, nội dung cốt truyện cũng rất vượt trội, phía sau còn kết hợp mở thêm tổ hợp CP và phần trò chơi mới, thoả mãn nhu cầu chơi game của nhiều nhóm người khác nhau.
*otome game: là một video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.
Ví dụ như nam giới cũng có thể chơi - vì bên trong nó cũng có phiên bản chuyển đổi giới tính.
Lan Ngọc Dung sau khi đọc xong, ngày càng thích thú với việc đầu tư vào trò chơi này hơn.
Cô thậm chí còn muốn có một cuộc nói chuyện với Trình Nhất Phàm.
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com