Chương 7: Không phải tôi
Sự thật chứng minh, tuy rằng Nathaniel là nhân ngư bề ngoài không thể nào đáng tin cậy, nhưng đồ vật lại đảm bảo chất lượng, ít nhất miệng vết thương trên cánh tay Debby đang bắt đầu khép lại từng ngày, điều này làm cho Rebertin vừa lòng, không uổng phí trân châu cùng đồng vàng của hắn.
Nhưng hôm nay biểu tình Ngải Phật hoảng loạn vội vội vàng vàng bơi tới thốt ra một câu làm cho tâm tình Rebertin đang vui vẻ phải kết thúc: "Reb, tộc trưởng muốn gặp cậu."
Rebertin có chút không hiểu chuyện gì: "Gặp tôi? Gặp tôi làm gì?"
Biểu tình Ngải Phật rất là bất an: "Tớ cũng không biết, nhưng nghe nói hình như chuyện chúng ta đi cấm địa bị tộc trưởng phát hiện."
Rebertin vừa nghe, biểu tình có chút không tin: "Không thể nào, nếu sớm phát hiện sớm tại sao hiện tại mới đến nói?"
Ngải Phật bộ dáng sắp ngất xỉu đến nơi: "Lúc trước tớ chưa kịp nói, tộc trưởng không ở nơi này, ông ấy hôm qua mới trở về."
Rebertin vẫn không tin: "Chuyện chúng ta đi cấm địa không phải không có ai biết à?"
" Tớ cũng không rõ lắm, dựa theo đạo lý mà nói thì là cái dạng này..." Ngải Phật có chút bực bội mà dùng cái đuôi vỗ vỗ mặt đất: "Ai có khả năng thấy được chúng ta không biết, nói không chừng chính là Deb..."
Ngải Phật chưa nói xong đã bị Rebertin đánh gãy: "Không phải Debby." Nói rồi Rebertin đứng dậy lôi kéo Ngải Phật đi ra ngoài: "Đừng suy nghĩ lung tung, cậu không phải còn chưa xác định sao, nói không chừng là có chuyện gì đó, đi rồi sẽ biết."
Nhưng có đôi khi sự tình chính là xui xẻo tới nỗi uống nước lạnh còn bị mắc nghẹn, càng là không nghĩ như vậy, cố tình nó lại như vậy.
Rebertin bị Ngải Phật đưa tới trước mặt tộc trưởng, nhìn trên tay tộc trưởng cầm một mảnh vẩy màu xanh lục, trong lòng Rebertin lộp bộp một chút.
Tộc trưởng Chase biểu tình uy nghiêm nhìn thấy Rebertin trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Biết đây là cái gì không?"
Rebertin liếc mắt nhìn tộc trưởng đang lạnh lùng nhìn mình một cái, quyết định đi theo con đường thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Biết."
Tộc trưởng nhân ngư nhìn Rebertin cúi đầu giả thành thật, lúc này hừ rồi lên tiếng: "Vậy nói đi đây là cái gì."
Rebertin thành thành thật thật đáp: "Đây là vẩy của tôi."
Cứ tưởng rằng Rebertin sẽ lừa gạt cho qua, không ngờ hắn lại thẳng thắn làm tộc trưởng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh biểu tình lại khôi phục như cũ: "Biết ta từ nơi nào tìm được không?"
Rebertin hiện tại có một nói một tuyệt đối không giấu diếm: "Biết, là từ cấm địa tìm được."
Câu trả lời dứt khoát này lại làm Chase nhìn kỹ Rebertin lần nữa, hắn không rõ khi bản thân ra ngoài một chuyến tại sao tên vô lại nổi danh trong tộc lại đổi tính, gặp được loại chuyện này rõ ràng không phải chuyện gì tốt, cư nhiên không biện minh mà còn dứt khoát thừa nhận, là do nước biển chảy ngược hay là do mặt trời mộc phía tây?
Tộc trưởng nhân ngư không nói lời nào, Rebertin cũng liền thành thành thật thật mà duy trì yên tĩnh.
Một lát sau, Chase ho nhẹ một chút, giọng điệu uy nghiêm như cũ: "Tốt lắm, ít nhất không lại nói dối để che đi sai lầm của ngươi. Ngươi biết rõ cấm địa không cho phép đi vào, vì sao còn muốn chạy đến nơi đó?"
Rebertin biết lúc này thái độ của mình càng thành khẩn càng tốt, vì thế cúi đầu đáp: "Bởi vì chơi vui, còn kích thích."
"Chơi vui? Kích thích?" Chase bởi vì Rebertin thành thật nên cơn giận đang giảm lại lần nữa bùng nổ, hai mắt ông bốc hỏa mà bơi tới trước mặt Rebertin, âm thanh cao tám độ: "Vì sao ngươi tuổi càng lớn, năng lực tự khống chế càng kém như vậy? Cấm địa là nơi có thể chơi vui cùng kích thích sao hả? Ngươi thật không đem cấm địa để trong mắt hay thật sự không đem tính mạng của mình trong mắt?"
Rebertin cúi đầu nhận sai: "Tôi biết là tôi sai rồi, tôi không nên xúc động như vậy, lúc trở về tôi đã rất hối hận, tộc trưởng thật sự rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ không bao giờ xúc động như vậy nữa."
Tiếp tục một câu xin lỗi thành khẩn lại làm Chase lời nói nuốt ngược vào trong, ông vừa nghẹn vừa cảm thấy Rebertin chuyển tính thật sự có chút quá lớn, cúi đầu xuống muốn nhìn xem Rebertin có phải vì làm cho có lệ với mình nên mới làm tư thái kiểm điểm như vậy hay không, nhưng bộ dáng nhận sai của Rebertin nhìn thế nào cũng là một bộ thành thật không thể thật hơn, thành khẩn lại không thể thành khẩn hơn nữa, trong lúc nhất thời Chase cũng hết cách.
Nhìn trong chốc lát, Chase vì Rebertin tìm lý do, xem ra lần trước đi cấm địa đã dọa hắn, cho nên hiện tại mới thành thật như vậy, nhìn vẩy cá nằm trong tay, lại liếc mắt nhìn vết thương có to có nhỏ của Rebertin, Chase cuối cùng không lại rít gào Rebertin, chỉ xụ mặt nói: "Nhân ngư tuổi trẻ các ngươi luôn phải khắc sâu giáo huấn rồi mới biết được sợ hãi, cái gì gọi là tuân theo quy củ. Lúc này may mắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng ta tuyệt đối không cho phép có lần tiếp theo. Vì làm cho ngươi khắc sâu giáo huấn, ngươi đi phòng tạm giam để tỉnh lại đi, bảy ngày sau mới được phép đi ra."
Gì? Nghe được quyết định của Chase, Rebertin ngẩng đầu lên, có chút ngốc, sao mới nói mấy câu liền biến thành tạm giam rồi? Ban đầu cho rằng bị đánh một trận là được, sau lại không giống như dự đoán a.
Nhưng Chase hiểu lầm biểu tình của Rebertin, rốt cuộc đối với nhân ngư thích tự do, bị cấm bảy được xem là trừng phạt tương đối nặng, vì thế ông hòa hoãn ngữ khí khuyên nhủ: "Ngươi đã là nhân ngư thành niên, chẳng lẽ muốn đông du tây hoảng vĩnh viễn cứ như vậy sao? Thừa dịp cơ hội này, ngươi ngẫm lại cho tốt con đường sau này ngươi nên đi thế nào đi."
Vì thế Rebertin không có biện pháp phản kháng bị đưa vào phòng giam giữ nhân ngư phạm sai hay còn gọi là phòng tạm giam, trong lúc đó hắn còn thấy Lạp Phu Nhĩ cùng Ngải Phật vẻ mặt đưa đám bị ba ba từng người vẻ mặt giận dữ bắt về nhà, nhìn dáng vẻ cũng biết sự tình đã bại lộ.
Một mình ngốc tại chỗ yên tĩnh, ánh sáng tối tăm, phòng tạm giam trừ bỏ đá ngầm vẫn là đá ngầm, ngốc nửa ngày rốt cuộc phục hồi tinh thần lại Rebertin có một loại nói không nên lời 囧, Đời trước tuy rằng cũng hay gây chuyện nhưng tốt xấu cũng là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ dẫm dây tơ hồng của pháp luật, sao tới nơi này chưa được một tháng đã bị tạm giam bảy ngày rồi? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Được rồi, bất luận trong lòng Rebertin có muốn rít gào bao nhiêu, có không thoải mái bao nhiêu, hiện tại ít nhất hắn nên thành thành thật thật ngốc tại nơi này mà sắp xếp lại suy nghĩ còn có tự hỏi cho tương lai, hai nhân ngư canh giữ bên ngoài bảo đảm trong vòng bảy ngày sẽ không có bất luận kẻ nào quấy rầy Rebertin suy nghĩ về nhân sinh.
Người đều đợi mất đi vĩnh viễn về sau mới hiểu được có được mới đáng quý, giống như hiện tại, chỉ mới qua một buổi sáng Rebertin đã khắc sâu mà lĩnh ngộ được cái gì gọi là 'nếu vì tự do đồng bọn đều có thể vứt'. Phòng tạm giam to như vậy chỉ có một người là mình, nửa vật còn sống đều nhìn không thấy, xung quanh trừ bỏ đá ngầm vẫn là đá ngầm, xem nhiều tâm tình còn khó chịu hơn, nếu không phải bản thân cố tình tạo ra tiếng vang, nơi này chắc sẽ hoàn toàn yên tĩnh tựa như chết. Hoàn cảnh như vậy làm Rebertin thích tự do yêu náo nhiệt quả thật sắp phát điên, lại nghĩ tới này chỉ mới ngày đầu tiên, còn dư lại sáu ngày đang chờ hắn, tâm tư vượt ngục hắn cũng nghĩ tới rồi.
Ban đầu vì giết thời gian hắn bắt đầu triển lãm các loại kiểu bơi, bơi chó, bơi tự do, bơi bướm, bơi ếch, bơi đến mệt nghỉ lại bắt đầu ca hát, từ thịnh hành đến cổ điển, từ rock and roll đến nông thôn, từ nhạc thiếu nhi đến đồng dao, lăn lộn xong rồi lại ý đồ kêu gọi hai nhân ngư canh gác ở cổng lớn cách hắn đằng xa, nhưng kêu muốn rát cổ họng cũng chỉ có thể thấy nửa cái đuôi động cũng chẳng buồn động của họ, đến tận bây giờ Rebertin hoàn toàn tuyệt vọng, hắn bắt đầu như cá không xương dựa lên cửa đá, đôi tay vươn ra ngoài, đầu tựa lên thanh chắn cửa nhìn vào chỗ hư vô nào đó, cảm nhận thời gian trôi đi.
Ngồi tù đương nhiên rất thống khổ, nhưng vẫn còn may nhân ngư còn không có thịnh hành ngược đã tội phạm. Đã tới giờ phát cơm rồi - hai con cá, Rebertin lúc này tròng mắt di chuyển, muốn đối với nhân ngư đưa đồ ăn tới nói hai câu, đáng tiếc người ta mắt cũng chẳng liếc Rebertin một cái, bỏ đồ ăn xuống rồi xoay người bỏ đi, Rebertin lại héo.
Lăn lộn một trận lại nghỉ một trận, Rebertin cũng chẳng biết như thế nào cứ liền như vậy mơ mơ màng màng ngủ luôn, chờ hắn bị Debby đánh thức còn chưa lấy lại được tinh thần, hơi kém chút đều quên bản thân đang ngồi tù cải tạo.
Chờ đến khi hồi thần lại nhìn thấy Debby đang nhỏ giọng gọi hắn qua thanh chắn, Rebertin lúc này sắc mặt mới biến đổi nhanh chóng bơi qua, sau đó biểu tình khẩn trương hỏi Debby: "Sao cậu lại tới đây? Không phải không cho người tới thăm sao, hay là cậu cũng bị bắt vào trong này?"
Khác xa so với biểu tình khẩn trương hề hề của Rebertin, biểu tình Debby nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu xua xua tay: "Hiện tại là buổi tối, nhân ngư canh gác bên ngoài đã đi rồi sẽ không bị phát hiện đâu."
Nghe Debby nói như vậy Rebertin lúc này mới chú ý tới chỗ hai nhân ngư kia canh gác không biết khi nào đã bị một cánh cửa đá thay thế, nửa cái đuôi cũng không thấy bóng dáng.
Phát hiện điểm này, Rebertin lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lông mày lại nhíu: "Cửa đều đã đóng vậy cậu vào bằng cách nào?"
Lúc trên mặt Debby lộ ra biểu tình đắc ý, cậy duỗi tay hướng chỗ nào đó chỉ chỉ: "Tôi từ chỗ đó trộm tiến vào nha, may mắn tôi gầy, nếu lại béo một chút liền vào không được rồi."
Nhìn con ngươi trong trẻo của Debby thể hiện ra một chút giảo hoạt cùng đắc ý, Rebertin cũng nở nụ cười theo: "Giỏi ghê, cũng chỉ có cậu làm được."
Thấy Rebertin cười Debby cũng cười theo, sau đó còn không quên lấy ra đồ vật mình đã đem tới: "Cậu ăn gì chưa? Tôi có đem cá tới cho cậu này, đói bụng không?"
Không nghĩ tới Debby trộm đi vào chính là vì lo lắng đưa đồ ăn cho mình, Rebertin có chút ngây ngẩn cả người.
Mà Debby nhìn Rebertin bộ dáng ngốc lăng, duỗi tay trước mặt hắn quơ quơ: "Reb, cậu làm sao vậy? "
Lấy lại tinh thần Rebertin nhìn Debby vẻ mặt lo lắng, lúc này mới không tiếng động mà cười, lắc lắc đầu: "Không có gì." Nói rồi nghiêng người chỉ đồ vật đặt trên đá: "Tôi đã ăn rồi, không có đói bụng, là nhân ngư canh gác bên ngoài đem vào."
"A....Như vậy à". Nghe Rebertin nói bản thân đã ăn, hơn nữa trên bàn đá kia chính xác còn nửa con cá còn chưa ăn xong, Debby lúc này mới gật gật đầu nhưng vẫn không cất lại cá mà đưa qua: "Này cậu để dành ở đó ăn đi, buổi tối không có nhân ngư gác, nếu đói bụng thì làm sao bây giờ?"
Rebertin nhìn Debby bộ dáng kiên trì, lắc đầu: "Không cần đâu, chỗ đó không phải còn thừa sao, tôi buổi tối vốn ăn không nhiều lắm, nhìn dáng vẻ bọn họ một ngày ba bữa đều sẽ đưa đồ ăn sẽ không làm tôi chết đói đâu, cậu đừng lo lắng." Nói rồi lại dẫn Debby nói sang chủ đề khác: "Lại nói nữa, sao cậu lại chạy tới đây rồi? Đã là buổi tối rồi mà cậu còn ra cửa?"
Debby cúi đầu nhìn đuôi mình nhẹ nhàng lắc lư, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói cậu bị tộc trưởng bắt vào phòng tạm giam bởi vì cậu đã đi cấm địa, trong lòng sốt ruột cho nên chờ đến buổi tối những nhân ngư trông coi đó rời đi sau đó mới vào được." Nói tới đây Debby ngẩng đầu thực nghiêm túc nhìn về phía Rebertin: "Không phải tôi cáo trạng, thật sự."
Nhìn Debby trong mắt che giấu không được một chút khẩn trương, Rebertin nhấp miệng cười cười, duỗi tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Debby: "Tất nhiên tôi biết không phải cậu."
Rebertin trả lời lại làm Debby cúi đầu: "Cậu như thế nào khẳng định như vậy?"
Rebertin cười khẽ ra tiếng: "Bởi vì tộc trưởng nhặt được vẩy của tôi khi tôi và cá kiếm giao đấu nên tôi mới bị tộc trưởng bắt nha." Chờ đến khi Debby ngẩng đầu nhìn về phía mình, Rebertin lại nói tiếp: "Hơn nữa, cho dù không phải bởi vì tộc trưởng nhặt được vẩy của tôi, tôi cũng sẽ tin trưởng không phải cậu cáo trạng, tôi tin trưởng cậu, cậu sẽ không làm chuyện như vậy, đúng không?"
Đối diện với ánh mắt tin trưởng của Rebertin, Debby trong lòng nóng lên, dùng sức gật gật đầu: "Ừm, tôi sẽ không."
Rõ ràng sai là mình, nhưng lại vẫn cảm động với sự tín nhiệm của mình như cũ, Debby như vậy lại làm Rebertin mang theo theo một chút chua xót, hắn vươn tay đặt lên vai Debby: "Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là tôi làm sai, mặc kệ có người cáo trạng hay không, tất cả đều là tôi nên chịu trách nhiệm với chính sai lầm của mình."
Không biết vì sao Rebertin lại nói câu này nhưng Debby vẫn rất nghiêm túc nói: "Nhưng là tôi sẽ không đi cáo trạng."
Đối mặt với Debby bướng bỉnh như vậy, Rebertin ngược lại có chút dở khóc dở cười.
Nhưng hôm nay biểu tình Ngải Phật hoảng loạn vội vội vàng vàng bơi tới thốt ra một câu làm cho tâm tình Rebertin đang vui vẻ phải kết thúc: "Reb, tộc trưởng muốn gặp cậu."
Rebertin có chút không hiểu chuyện gì: "Gặp tôi? Gặp tôi làm gì?"
Biểu tình Ngải Phật rất là bất an: "Tớ cũng không biết, nhưng nghe nói hình như chuyện chúng ta đi cấm địa bị tộc trưởng phát hiện."
Rebertin vừa nghe, biểu tình có chút không tin: "Không thể nào, nếu sớm phát hiện sớm tại sao hiện tại mới đến nói?"
Ngải Phật bộ dáng sắp ngất xỉu đến nơi: "Lúc trước tớ chưa kịp nói, tộc trưởng không ở nơi này, ông ấy hôm qua mới trở về."
Rebertin vẫn không tin: "Chuyện chúng ta đi cấm địa không phải không có ai biết à?"
" Tớ cũng không rõ lắm, dựa theo đạo lý mà nói thì là cái dạng này..." Ngải Phật có chút bực bội mà dùng cái đuôi vỗ vỗ mặt đất: "Ai có khả năng thấy được chúng ta không biết, nói không chừng chính là Deb..."
Ngải Phật chưa nói xong đã bị Rebertin đánh gãy: "Không phải Debby." Nói rồi Rebertin đứng dậy lôi kéo Ngải Phật đi ra ngoài: "Đừng suy nghĩ lung tung, cậu không phải còn chưa xác định sao, nói không chừng là có chuyện gì đó, đi rồi sẽ biết."
Nhưng có đôi khi sự tình chính là xui xẻo tới nỗi uống nước lạnh còn bị mắc nghẹn, càng là không nghĩ như vậy, cố tình nó lại như vậy.
Rebertin bị Ngải Phật đưa tới trước mặt tộc trưởng, nhìn trên tay tộc trưởng cầm một mảnh vẩy màu xanh lục, trong lòng Rebertin lộp bộp một chút.
Tộc trưởng Chase biểu tình uy nghiêm nhìn thấy Rebertin trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Biết đây là cái gì không?"
Rebertin liếc mắt nhìn tộc trưởng đang lạnh lùng nhìn mình một cái, quyết định đi theo con đường thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Biết."
Tộc trưởng nhân ngư nhìn Rebertin cúi đầu giả thành thật, lúc này hừ rồi lên tiếng: "Vậy nói đi đây là cái gì."
Rebertin thành thành thật thật đáp: "Đây là vẩy của tôi."
Cứ tưởng rằng Rebertin sẽ lừa gạt cho qua, không ngờ hắn lại thẳng thắn làm tộc trưởng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh biểu tình lại khôi phục như cũ: "Biết ta từ nơi nào tìm được không?"
Rebertin hiện tại có một nói một tuyệt đối không giấu diếm: "Biết, là từ cấm địa tìm được."
Câu trả lời dứt khoát này lại làm Chase nhìn kỹ Rebertin lần nữa, hắn không rõ khi bản thân ra ngoài một chuyến tại sao tên vô lại nổi danh trong tộc lại đổi tính, gặp được loại chuyện này rõ ràng không phải chuyện gì tốt, cư nhiên không biện minh mà còn dứt khoát thừa nhận, là do nước biển chảy ngược hay là do mặt trời mộc phía tây?
Tộc trưởng nhân ngư không nói lời nào, Rebertin cũng liền thành thành thật thật mà duy trì yên tĩnh.
Một lát sau, Chase ho nhẹ một chút, giọng điệu uy nghiêm như cũ: "Tốt lắm, ít nhất không lại nói dối để che đi sai lầm của ngươi. Ngươi biết rõ cấm địa không cho phép đi vào, vì sao còn muốn chạy đến nơi đó?"
Rebertin biết lúc này thái độ của mình càng thành khẩn càng tốt, vì thế cúi đầu đáp: "Bởi vì chơi vui, còn kích thích."
"Chơi vui? Kích thích?" Chase bởi vì Rebertin thành thật nên cơn giận đang giảm lại lần nữa bùng nổ, hai mắt ông bốc hỏa mà bơi tới trước mặt Rebertin, âm thanh cao tám độ: "Vì sao ngươi tuổi càng lớn, năng lực tự khống chế càng kém như vậy? Cấm địa là nơi có thể chơi vui cùng kích thích sao hả? Ngươi thật không đem cấm địa để trong mắt hay thật sự không đem tính mạng của mình trong mắt?"
Rebertin cúi đầu nhận sai: "Tôi biết là tôi sai rồi, tôi không nên xúc động như vậy, lúc trở về tôi đã rất hối hận, tộc trưởng thật sự rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ không bao giờ xúc động như vậy nữa."
Tiếp tục một câu xin lỗi thành khẩn lại làm Chase lời nói nuốt ngược vào trong, ông vừa nghẹn vừa cảm thấy Rebertin chuyển tính thật sự có chút quá lớn, cúi đầu xuống muốn nhìn xem Rebertin có phải vì làm cho có lệ với mình nên mới làm tư thái kiểm điểm như vậy hay không, nhưng bộ dáng nhận sai của Rebertin nhìn thế nào cũng là một bộ thành thật không thể thật hơn, thành khẩn lại không thể thành khẩn hơn nữa, trong lúc nhất thời Chase cũng hết cách.
Nhìn trong chốc lát, Chase vì Rebertin tìm lý do, xem ra lần trước đi cấm địa đã dọa hắn, cho nên hiện tại mới thành thật như vậy, nhìn vẩy cá nằm trong tay, lại liếc mắt nhìn vết thương có to có nhỏ của Rebertin, Chase cuối cùng không lại rít gào Rebertin, chỉ xụ mặt nói: "Nhân ngư tuổi trẻ các ngươi luôn phải khắc sâu giáo huấn rồi mới biết được sợ hãi, cái gì gọi là tuân theo quy củ. Lúc này may mắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng ta tuyệt đối không cho phép có lần tiếp theo. Vì làm cho ngươi khắc sâu giáo huấn, ngươi đi phòng tạm giam để tỉnh lại đi, bảy ngày sau mới được phép đi ra."
Gì? Nghe được quyết định của Chase, Rebertin ngẩng đầu lên, có chút ngốc, sao mới nói mấy câu liền biến thành tạm giam rồi? Ban đầu cho rằng bị đánh một trận là được, sau lại không giống như dự đoán a.
Nhưng Chase hiểu lầm biểu tình của Rebertin, rốt cuộc đối với nhân ngư thích tự do, bị cấm bảy được xem là trừng phạt tương đối nặng, vì thế ông hòa hoãn ngữ khí khuyên nhủ: "Ngươi đã là nhân ngư thành niên, chẳng lẽ muốn đông du tây hoảng vĩnh viễn cứ như vậy sao? Thừa dịp cơ hội này, ngươi ngẫm lại cho tốt con đường sau này ngươi nên đi thế nào đi."
Vì thế Rebertin không có biện pháp phản kháng bị đưa vào phòng giam giữ nhân ngư phạm sai hay còn gọi là phòng tạm giam, trong lúc đó hắn còn thấy Lạp Phu Nhĩ cùng Ngải Phật vẻ mặt đưa đám bị ba ba từng người vẻ mặt giận dữ bắt về nhà, nhìn dáng vẻ cũng biết sự tình đã bại lộ.
Một mình ngốc tại chỗ yên tĩnh, ánh sáng tối tăm, phòng tạm giam trừ bỏ đá ngầm vẫn là đá ngầm, ngốc nửa ngày rốt cuộc phục hồi tinh thần lại Rebertin có một loại nói không nên lời 囧, Đời trước tuy rằng cũng hay gây chuyện nhưng tốt xấu cũng là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ dẫm dây tơ hồng của pháp luật, sao tới nơi này chưa được một tháng đã bị tạm giam bảy ngày rồi? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Được rồi, bất luận trong lòng Rebertin có muốn rít gào bao nhiêu, có không thoải mái bao nhiêu, hiện tại ít nhất hắn nên thành thành thật thật ngốc tại nơi này mà sắp xếp lại suy nghĩ còn có tự hỏi cho tương lai, hai nhân ngư canh giữ bên ngoài bảo đảm trong vòng bảy ngày sẽ không có bất luận kẻ nào quấy rầy Rebertin suy nghĩ về nhân sinh.
Người đều đợi mất đi vĩnh viễn về sau mới hiểu được có được mới đáng quý, giống như hiện tại, chỉ mới qua một buổi sáng Rebertin đã khắc sâu mà lĩnh ngộ được cái gì gọi là 'nếu vì tự do đồng bọn đều có thể vứt'. Phòng tạm giam to như vậy chỉ có một người là mình, nửa vật còn sống đều nhìn không thấy, xung quanh trừ bỏ đá ngầm vẫn là đá ngầm, xem nhiều tâm tình còn khó chịu hơn, nếu không phải bản thân cố tình tạo ra tiếng vang, nơi này chắc sẽ hoàn toàn yên tĩnh tựa như chết. Hoàn cảnh như vậy làm Rebertin thích tự do yêu náo nhiệt quả thật sắp phát điên, lại nghĩ tới này chỉ mới ngày đầu tiên, còn dư lại sáu ngày đang chờ hắn, tâm tư vượt ngục hắn cũng nghĩ tới rồi.
Ban đầu vì giết thời gian hắn bắt đầu triển lãm các loại kiểu bơi, bơi chó, bơi tự do, bơi bướm, bơi ếch, bơi đến mệt nghỉ lại bắt đầu ca hát, từ thịnh hành đến cổ điển, từ rock and roll đến nông thôn, từ nhạc thiếu nhi đến đồng dao, lăn lộn xong rồi lại ý đồ kêu gọi hai nhân ngư canh gác ở cổng lớn cách hắn đằng xa, nhưng kêu muốn rát cổ họng cũng chỉ có thể thấy nửa cái đuôi động cũng chẳng buồn động của họ, đến tận bây giờ Rebertin hoàn toàn tuyệt vọng, hắn bắt đầu như cá không xương dựa lên cửa đá, đôi tay vươn ra ngoài, đầu tựa lên thanh chắn cửa nhìn vào chỗ hư vô nào đó, cảm nhận thời gian trôi đi.
Ngồi tù đương nhiên rất thống khổ, nhưng vẫn còn may nhân ngư còn không có thịnh hành ngược đã tội phạm. Đã tới giờ phát cơm rồi - hai con cá, Rebertin lúc này tròng mắt di chuyển, muốn đối với nhân ngư đưa đồ ăn tới nói hai câu, đáng tiếc người ta mắt cũng chẳng liếc Rebertin một cái, bỏ đồ ăn xuống rồi xoay người bỏ đi, Rebertin lại héo.
Lăn lộn một trận lại nghỉ một trận, Rebertin cũng chẳng biết như thế nào cứ liền như vậy mơ mơ màng màng ngủ luôn, chờ hắn bị Debby đánh thức còn chưa lấy lại được tinh thần, hơi kém chút đều quên bản thân đang ngồi tù cải tạo.
Chờ đến khi hồi thần lại nhìn thấy Debby đang nhỏ giọng gọi hắn qua thanh chắn, Rebertin lúc này sắc mặt mới biến đổi nhanh chóng bơi qua, sau đó biểu tình khẩn trương hỏi Debby: "Sao cậu lại tới đây? Không phải không cho người tới thăm sao, hay là cậu cũng bị bắt vào trong này?"
Khác xa so với biểu tình khẩn trương hề hề của Rebertin, biểu tình Debby nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu xua xua tay: "Hiện tại là buổi tối, nhân ngư canh gác bên ngoài đã đi rồi sẽ không bị phát hiện đâu."
Nghe Debby nói như vậy Rebertin lúc này mới chú ý tới chỗ hai nhân ngư kia canh gác không biết khi nào đã bị một cánh cửa đá thay thế, nửa cái đuôi cũng không thấy bóng dáng.
Phát hiện điểm này, Rebertin lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lông mày lại nhíu: "Cửa đều đã đóng vậy cậu vào bằng cách nào?"
Lúc trên mặt Debby lộ ra biểu tình đắc ý, cậy duỗi tay hướng chỗ nào đó chỉ chỉ: "Tôi từ chỗ đó trộm tiến vào nha, may mắn tôi gầy, nếu lại béo một chút liền vào không được rồi."
Nhìn con ngươi trong trẻo của Debby thể hiện ra một chút giảo hoạt cùng đắc ý, Rebertin cũng nở nụ cười theo: "Giỏi ghê, cũng chỉ có cậu làm được."
Thấy Rebertin cười Debby cũng cười theo, sau đó còn không quên lấy ra đồ vật mình đã đem tới: "Cậu ăn gì chưa? Tôi có đem cá tới cho cậu này, đói bụng không?"
Không nghĩ tới Debby trộm đi vào chính là vì lo lắng đưa đồ ăn cho mình, Rebertin có chút ngây ngẩn cả người.
Mà Debby nhìn Rebertin bộ dáng ngốc lăng, duỗi tay trước mặt hắn quơ quơ: "Reb, cậu làm sao vậy? "
Lấy lại tinh thần Rebertin nhìn Debby vẻ mặt lo lắng, lúc này mới không tiếng động mà cười, lắc lắc đầu: "Không có gì." Nói rồi nghiêng người chỉ đồ vật đặt trên đá: "Tôi đã ăn rồi, không có đói bụng, là nhân ngư canh gác bên ngoài đem vào."
"A....Như vậy à". Nghe Rebertin nói bản thân đã ăn, hơn nữa trên bàn đá kia chính xác còn nửa con cá còn chưa ăn xong, Debby lúc này mới gật gật đầu nhưng vẫn không cất lại cá mà đưa qua: "Này cậu để dành ở đó ăn đi, buổi tối không có nhân ngư gác, nếu đói bụng thì làm sao bây giờ?"
Rebertin nhìn Debby bộ dáng kiên trì, lắc đầu: "Không cần đâu, chỗ đó không phải còn thừa sao, tôi buổi tối vốn ăn không nhiều lắm, nhìn dáng vẻ bọn họ một ngày ba bữa đều sẽ đưa đồ ăn sẽ không làm tôi chết đói đâu, cậu đừng lo lắng." Nói rồi lại dẫn Debby nói sang chủ đề khác: "Lại nói nữa, sao cậu lại chạy tới đây rồi? Đã là buổi tối rồi mà cậu còn ra cửa?"
Debby cúi đầu nhìn đuôi mình nhẹ nhàng lắc lư, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói cậu bị tộc trưởng bắt vào phòng tạm giam bởi vì cậu đã đi cấm địa, trong lòng sốt ruột cho nên chờ đến buổi tối những nhân ngư trông coi đó rời đi sau đó mới vào được." Nói tới đây Debby ngẩng đầu thực nghiêm túc nhìn về phía Rebertin: "Không phải tôi cáo trạng, thật sự."
Nhìn Debby trong mắt che giấu không được một chút khẩn trương, Rebertin nhấp miệng cười cười, duỗi tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Debby: "Tất nhiên tôi biết không phải cậu."
Rebertin trả lời lại làm Debby cúi đầu: "Cậu như thế nào khẳng định như vậy?"
Rebertin cười khẽ ra tiếng: "Bởi vì tộc trưởng nhặt được vẩy của tôi khi tôi và cá kiếm giao đấu nên tôi mới bị tộc trưởng bắt nha." Chờ đến khi Debby ngẩng đầu nhìn về phía mình, Rebertin lại nói tiếp: "Hơn nữa, cho dù không phải bởi vì tộc trưởng nhặt được vẩy của tôi, tôi cũng sẽ tin trưởng không phải cậu cáo trạng, tôi tin trưởng cậu, cậu sẽ không làm chuyện như vậy, đúng không?"
Đối diện với ánh mắt tin trưởng của Rebertin, Debby trong lòng nóng lên, dùng sức gật gật đầu: "Ừm, tôi sẽ không."
Rõ ràng sai là mình, nhưng lại vẫn cảm động với sự tín nhiệm của mình như cũ, Debby như vậy lại làm Rebertin mang theo theo một chút chua xót, hắn vươn tay đặt lên vai Debby: "Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là tôi làm sai, mặc kệ có người cáo trạng hay không, tất cả đều là tôi nên chịu trách nhiệm với chính sai lầm của mình."
Không biết vì sao Rebertin lại nói câu này nhưng Debby vẫn rất nghiêm túc nói: "Nhưng là tôi sẽ không đi cáo trạng."
Đối mặt với Debby bướng bỉnh như vậy, Rebertin ngược lại có chút dở khóc dở cười.