Chương 9
Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm An An là ăn mặc cho mình thật xấu xí, càng xấu càng tốt, tốt nhất là xấu xí đến mức kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, xấu xí đến mức thời trước không ai bì được, sau cũng không ai sánh bằng, xấu xí đến mức khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ, rồi đến nơi hẹn với nhà khoa học đó.
Khi nhà khoa học kia nhìn thấy cô xấu xí như vậy, anh chắc chắn sẽ không có hứng thú với cô nữa.
Nhân vật nam chính không còn hứng thú với nàng tiên cá nữa, vậy thì làm gì còn tồn tại tình yêu sét đánh chứ? Chắc chắn là không có gì rồi! Dù sao thì có một câu nói, tất cả những thứ như yêu từ cái nhìn đầu tiên, cuối cùng đều bắt nguồn từ ngoại hình.
Chỉ cần nhân vật nam chính không yêu nàng tiên cá ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì những cảnh chia ly và đoàn tụ cẩu huyết đằng sau chắc chắn sẽ không thể tiếp tục diễn được nữa.
Nam chính sẽ hoàn toàn bị nhốt với tiểu thanh mai của mình.
Và Thẩm An An đây có thể yên tâm theo đuổi con đường mỹ thực và sự nghiệp của mình.
Nhưng trước khi đi, Thẩm An An lại thay đổi quyết định.
Vì như vậy, cô cảm thấy hơi quá lợi cho nhân vật nam chính nguyên tác kia.
Phải biết, nam chính này đã từng phụ bạc với nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác, không chỉ lừa tiểu thanh mai mà anh ta còn suýt làm ra một đứa bé với tiểu thanh mai, sau đó tiểu thanh mai bị tai nạn giao thông, nam chính cặn bã này còn không biết xấu hổ đi cầu xin nàng tiên cá cứu tiểu thanh mai của anh ta.
Anh ta còn nói: "Anh không cứu cô ấy vì yêu cô ấy, anh là vì cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, dù sao cô ấy cũng không làm gì sai, cô ấy chỉ yêu một người không nên yêu..."
Gần đây Thẩm An An dần nhớ lại nhiều tình tiết của nguyên tác, càng nhớ lại, cô càng muốn ném nam chính nguyên tác có tam quan lệch lạc tới tận chân trời xuống biển cho cá ăn.
Tiểu thanh mai vô tội phải không?
Tiểu thanh mai không làm gì sai nhưng lại yêu một người mình không nên yêu đúng không?
Vậy người bạn gái chính quy là nàng tiên cá đã làm gì sai chứ?
Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với tiểu thanh mai, vậy thì đừng trêu chọc nàng tiên cá; vì một khi nàng tiên cá bị khiêu khích, tiểu thanh mai coi như xong đời.
Sao anh ta lại bắt cá hai tay, sao ăn chén còn nhìn xem trong nồi làm gì?
Nàng tiên cá tốt tính, nhưng Thẩm An An thì lại xấu tính.
Không phải anh thích chơi trò mập mờ sao?
Vậy tôi sẽ cho anh thấu hiểu ý nghĩa của việc yêu một nàng tiên cá không nên yêu!
Là một độc giả lâu năm, tuổi đời đọc sách của Thẩm An An không phải mười thì cũng là tám năm. Chỉ vì đọc quá nhiều sách nên có nhiều cơ hội giẫm "lôi", nếu không sẽ không nhìn thấy kiệt tác "Nàng Tiên Cá Cuối Cùng Trên Trái Đất" cẩu huyết như thế nào.
Tất nhiên, cô nói ra điều này cũng không phải để thể hiện mình là người hiểu biết như thế nào, cô chỉ muốn nói mình thực sự biết cách đối phó với những nam chính cặn bã vừa ăn bát vừa nhìn nồi kia.
Trong những năm gần đây nhiều cảnh 'truy vợ hỏa táng' đã trở nên phổ biến, chẳng phải là vì cách tốt nhất để trả đũa một nam chính cặn bã là khiến họ yêu nhưng không có được sao?
Tôi đã từng bị anh hờ hững, và giờ tôi muốn anh với cao không nổi, đây chính là ý nghĩa của 'truy vợ hỏa táng'.
Chơi xấu chỉ khiến nhân vật nam chính không còn hứng thú với Nàng tiên cá mà thôi.
Nhưng đóng vai đẹp sẽ khiến nhân vật nam chính từ nay muốn mà không có được.
Mặc dù Thẩm An An vẫn không chắc nhà khoa học kia có phải là nam chính nguyên tác hay không, nhưng nếu không, vậy đóng vai đẹp của Thẩm An An sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào; Nhưng nếu anh là...
Thẩm An An vừa nghĩ tới cảnh nam chính nguyên tác yêu cô đến mức không thể kiềm chế, nhưng cô lại cao quý, hào hoa, hoàn toàn gạt bỏ nhân vật nam chính, khiến cô không khỏi bật cười.
—— Hahahaha, Từ Thanh Thụ phải không? Đợi đó cho bà!
Thẩm An An gần như đã dùng công lực suốt đời của mình để trang điểm cho bản thân, cố gắng trở nên tươi tắn, trông thật tự nhiên, ngay cả những viên ngọc trai lần trước không được cài vào bím tóc giờ cũng được cài vào.
Mặc dù dưới đáy biển không có gương, Thẩm An An không thể nhìn thấy cách ăn mặc của cô hiệu quả như thế nào, nhưng ngay cả những thẳng nam như Cá mái chèo và Cụ rùa biến cũng quan sát cô một lúc lâu sau khi cô mặc quần áo xong, Thẩm An An cảm thấy việc ăn diện của cô chắc là khá thành công.
Thay đồ xong, cô đến đúng giờ hẹn.
Vì cô đến tương đối sớm nên khi đến rạn san hô, nhà khoa học kia vẫn chưa đến.
Thẩm An An không thèm đếm xỉa đến chuyện đó nữa, cứ như vậy cô dứt khoát ngồi trên rạn san hô chờ đợi, nhân tiện chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mặt trời mọc.
Nhắc mới nhớ, trước khi xuyên thành người cá, cô có ước mơ đi du lịch, lúc đó ước mơ lớn nhất của cô là nghỉ việc và đi du lịch thế giới khi trở nên giàu có. Vì lý do này, cô không ngần ngại mua vé số suốt một thời gian, tiếc là cô còn chưa đợi lấy được 5 triệu là đã xuyên đến đây một cách khó hiểu.
Cũng may, làm người cá mặc dù hơi nhàm chán, nhưng ít nhất cuộc sống vẫn bình yên vô sự, có Cá mái chèo cùng Cụ rùa biển ở bên cạnh, cô cũng không đặc biệt cô đơn.
Nhất là lần trước tình cờ cứu được nhà khoa học nhân loại kia, lại còn giải được bài toán ở thế kỷ này nên Thẩm An An khá hài lòng với cuộc sống của mình ngày hôm nay.
Khi Chu Tùy Ngộ lái thuyền xuất hiện, những gì anh nhìn thấy là nàng tiên cá nhỏ đang ngồi ở rạn san hô đối diện với anh, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Nhan sắc của cô gái thật tinh tế và xinh đẹp, làm cho mọi thứ xung quanh cô trở thành nền.
Lúc này trời vừa lúc bình minh, ánh bình minh vàng rực phản chiếu toàn bộ mực nước biển một cách rực rỡ, đồng thời rắc quang ảnh rực rỡ lên chiếc đuôi cá bạc của Nàng tiên cá.
Loại hiệu ứng quang ảnh này khiến nàng tiên cá đang nhìn lên bầu trời trông thật đẹp đến hư ảo, tựa như một giấc mơ huyễn hoặc tuyệt vời.
Còn nàng tiên cá thì không biết mình đang mặc bộ quần áo gì, không chỉ có màu sắc giống như cái đuôi cá trên người, mà điều quan trọng nhất là nó không thấm nước, thậm chí còn có vẻ vừa vặn với đường cong cơ thể của cô, trông dáng vẻ của cô cao ráo, thon thả, xinh xắn, có thể nói là eo thon, chân... được rồi, ngoại trừ chân không phải chân thì ở các khía cạnh khác trông thật sự không khác gì một cô gái bình thường.
Thậm chí còn đẹp hơn hầu hết các cô gái.
Chu Tùy Ngộ ngẩn ra một lúc, mãi cho đến khi thuyền bị sóng vỗ nhẹ vào rạn san hô anh mới chợt bừng tỉnh.
Lúc này, Thẩm An An cũng nghiêng đầu nhìn sang, lúc ánh mắt giao nhau, Thẩm An An rõ ràng thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Chu Tùy Ngộ.
Việc này làm cho trái tim Thẩm An An vui sướng ngay lập tức —— Hahaha, đến đây, yêu từ cái nhìn đầu tiên đi! Đến đây, vui lên đi, tỏ ra vui vẻ đi!
Chu Tùy Ngộ nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình, cũng dừng thuyền khi không có việc gì như những người khác, cầm hộp thức ăn lên, cố gắng tiếp cận rạn san hô nơi Thẩm An An đang ngồi.
Vừa đi anh vừa trấn tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi đến đây đưa cho cô chút đồ ăn thôi. Đúng rồi, cảm ơn lần trước cô đã cứu tôi..."
Thẩm An An nhìn nhà khoa học với dáng vẻ phi thường đẹp trai và phong độ trong chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, trong lòng không kìm được có chút xúc động.
Người này rõ ràng là đẹp trai như vậy, lại còn biết lấy ân báo đáp, sao lại có thể là cái loại một chân dẫm hai thuyền chứ?
Chẳng lẽ thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài sao?
Hay là, cô thật sự đã nhận nhầm người?
Nhưng Thẩm An An thay đổi suy nghĩ lại, từ khi cô xuyên không, hầu như lần nào cô cũng có liên hệ với nhà khoa học, nếu nhà khoa học không phải là nhân vật nam chính, thì phần diễn của anh quá nhiều rồi.
Vả lại chỉ cần nhìn vào nhan sắc của anh, người này không phải là nhân vật chính cũng khó mà nói nổi!
Nghĩ như vậy, Thẩm An An lại khẳng định suy nghĩ của mình —— người này chắc hẳn là nam chính nguyên tác Từ Thanh Thụ.
Chu Tùy Ngộ dùng tốc độ chậm nhất trong đời để huy động giọng nói nhẹ nhàng nhất trong đời, cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến chỗ Thẩm An An từng bước.
Nhận thấy được Thẩm An An không kháng cự sự tiếp cận của mình, cũng không ngoảnh đầu chui xuống đáy biển, anh không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
—— Xem ra khoảng thời gian này vẫn có hiệu quả, ít nhất thì bé tiên cá đã không còn chống cự lại sự tiếp cận của anh như trước.
Chu Tùy Ngộ ngồi xuống rạn san hô bên cạnh Thẩm An An, ép bản thân không tập trung quá nhiều vào cô, thay vào đó, anh mở hộp thức ăn mang theo.
Món hôm nay anh mang đến cho Thẩm An An là bánh trứng và bánh hấp bí đỏ, ngoài ra còn có một nồi cháo lớn.
Thực ra anh không biết liệu nàng tiên cá có gặp vấn đề gì khi ăn những thức ăn của con người hay không, nhưng nàng tiên cá rất thích, đã ăn suốt thời gian qua, cho nên Chu Tùy Ngộ dứt khoát chuẩn bị cho cô ba bữa một ngày theo thói quen ăn uống của con người.
Sự thật chứng minh nàng tiên cá này đặc biệt quan tâm đến thức ăn của con người, khi nhìn thấy món cho mình ăn, đôi mắt cô sáng lên.
Đặc biệt là món bánh trứng, cô ăn liền một hơi ba miếng.
Trong khi ăn, cô hài lòng híp mắt, Chu Tùy Ngộ quan sát cẩn thận hơn, phát hiện khi ăn đến vừa lòng, cô sẽ thò cái đuôi nhỏ của mình vào nước, vỗ nước nhịp nhàng.
Dễ thương đến không chịu nổi!
Muốn chạm vào——
Nhưng vì sợ nàng tiên cá sợ hãi nên Chu Tùy Ngộ vẫn gác lại ý định này.
Chỉ ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô ăn.
Nhìn nàng tiên cá từ xa, anh càng cảm thấy nàng tiên cá này có nước da trắng ngần, đôi môi căng mọng, chiếc mũi thanh tú nhỏ xinh, điều quan trọng nhất là mái tóc thật tuyệt vời.
Thẩm An An ăn rất nhiều bánh trứng và bánh hấp bí đỏ, chỉ riêng nồi cháo là cô không động lấy một miếng.
Chu Tùy Ngộ thầm ghi lại sở thích của cô trong lòng, đồng thời thuận miệng hỏi: "Cô không thích ăn cháo à? Thực ra vị khá ngon, cô có thể thử."
Thẩm An An: "..."
Tôi muốn nếm, nhưng anh phải chuẩn bị một cái thìa cho tôi chứ! Chẳng lẽ bảo tôi trực tiếp mở miệng đổ vào chắc? Tiên cá chúng tôi không cần hình tượng hay sao?
Thấy Thẩm An An chắc chắn không muốn ăn nữa, Chu Tùy Ngộ bỏ những thứ này vào hộp thức ăn. Thẩm An An vốn muốn gói những thứ này đem về cho Cụ rùa biển và Cá mái chèo, nhưng nghĩ lại, bánh trứng và bánh hấp bí đỏ có lẽ không ngon bằng sinh vật phù du dưới đáy biển nên thôi.
Chu Tùy Ngộ muốn ở lại lâu hơn một chút, nhưng sợ Thẩm An An không muốn, cho nên anh chần chừ hỏi ý kiến của cô: "Cô có phiền nếu tôi ở lại lâu hơn không?"
Thẩm An An hất đuôi cá, cô thật sự không ngại, dù sao trước đây cô cũng đã nói rồi, cô quá nhàm chán, có người bên cạnh cô, có thể nói chuyện với cô và cùng trôi qua một ít thời gian thì thật tuyệt.
Vả lại cô còn phải quyến rũ nhà khoa học, không ở cùng nhau thì làm sao cô tỏa ra sức hấp dẫn độc nhất của mình được?
Không toát ra sức hấp dẫn, nhà khoa học này làm sao có thể mong mà không được với cô chứ?
Nhưng cứ ngồi như thế này thôi thì cũng không có tác dụng nào.
Thẩm An An suy nghĩ một chút, đột nhiên nhấc đuôi đưa cho Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ: "..."
Thẩm An An: "..."
Chu Tùy Ngộ tiếp tục: "..."
Trong lòng Thẩm An An thở dài, lại thu đuôi lại, sau đó bắt đầu thu dọn đủ thứ dơ bẩn vướng ở vảy cá...
Sau khi thu dọn vài lần, cô lại nhét chiếc đuôi cá vào tay Chu Tùy Ngộ.
Sau đó nhìn chằm chằm Chu Tùy Ngộ bằng đôi mắt đẹp và trong veo.
Chu Tùy Ngộ đột ngột đọc được một hàng chữ trong biểu cảm của nàng tiên cá —— loài người ngu ngốc, bây giờ anh đã hiểu ý tôi chưa?
Cuối cùng Chu Tùy Ngộ chăm chỉ tẩy sạch vảy của nàng tiên cá thật lâu, buổi trưa làm cơm trưa, buổi chiều còn mang theo một chiếc bàn chải nhỏ để chải sạch đuôi cho nàng tiên cá.
Đuôi được coi là bộ phận riêng tư và quan trọng nhất trên cơ thể nàng tiên cá, trong những trường hợp bình thường không thể để người tùy tiện chạm vào, thậm chí Cá mái chèo và Cụ rùa biển cũng không được.
Nhưng trong lòng Thẩm An An đã khẳng định nhà khoa học này là người đã làm tổn thương Nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác, bởi vì cái gọi là không chịu buông đuôi cá thì không thể cầm chân được nhà khoa học, cho nên Thẩm An An mặc kệ hết.
Hơn nữa, kỹ thuật của nhà khoa học này thực sự khá điêu luyện, cường độ chải đuôi cá không nặng không nhẹ, lại cẩn thận khi làm sạch vảy cá, khiến Thẩm An An rất thoải mái.
Nếu không phải Thẩm An An vì sợ nói ra sẽ làm anh sợ hãi, cô thật sự muốn nói với anh rằng, với vẻ ngoài đẹp trai và kỹ năng như vậy, đến tiệm làm tóc kiếm một công việc bán thời gian không phải tốt hơn sao? Tại sao lại muốn trở thành một kẻ cặn bã chứ? Làm một kẻ cặn bã không có tiền đồ, anh trai nhà khoa học ơi——
Khi nhà khoa học kia nhìn thấy cô xấu xí như vậy, anh chắc chắn sẽ không có hứng thú với cô nữa.
Nhân vật nam chính không còn hứng thú với nàng tiên cá nữa, vậy thì làm gì còn tồn tại tình yêu sét đánh chứ? Chắc chắn là không có gì rồi! Dù sao thì có một câu nói, tất cả những thứ như yêu từ cái nhìn đầu tiên, cuối cùng đều bắt nguồn từ ngoại hình.
Chỉ cần nhân vật nam chính không yêu nàng tiên cá ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì những cảnh chia ly và đoàn tụ cẩu huyết đằng sau chắc chắn sẽ không thể tiếp tục diễn được nữa.
Nam chính sẽ hoàn toàn bị nhốt với tiểu thanh mai của mình.
Và Thẩm An An đây có thể yên tâm theo đuổi con đường mỹ thực và sự nghiệp của mình.
Nhưng trước khi đi, Thẩm An An lại thay đổi quyết định.
Vì như vậy, cô cảm thấy hơi quá lợi cho nhân vật nam chính nguyên tác kia.
Phải biết, nam chính này đã từng phụ bạc với nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác, không chỉ lừa tiểu thanh mai mà anh ta còn suýt làm ra một đứa bé với tiểu thanh mai, sau đó tiểu thanh mai bị tai nạn giao thông, nam chính cặn bã này còn không biết xấu hổ đi cầu xin nàng tiên cá cứu tiểu thanh mai của anh ta.
Anh ta còn nói: "Anh không cứu cô ấy vì yêu cô ấy, anh là vì cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, dù sao cô ấy cũng không làm gì sai, cô ấy chỉ yêu một người không nên yêu..."
Gần đây Thẩm An An dần nhớ lại nhiều tình tiết của nguyên tác, càng nhớ lại, cô càng muốn ném nam chính nguyên tác có tam quan lệch lạc tới tận chân trời xuống biển cho cá ăn.
Tiểu thanh mai vô tội phải không?
Tiểu thanh mai không làm gì sai nhưng lại yêu một người mình không nên yêu đúng không?
Vậy người bạn gái chính quy là nàng tiên cá đã làm gì sai chứ?
Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với tiểu thanh mai, vậy thì đừng trêu chọc nàng tiên cá; vì một khi nàng tiên cá bị khiêu khích, tiểu thanh mai coi như xong đời.
Sao anh ta lại bắt cá hai tay, sao ăn chén còn nhìn xem trong nồi làm gì?
Nàng tiên cá tốt tính, nhưng Thẩm An An thì lại xấu tính.
Không phải anh thích chơi trò mập mờ sao?
Vậy tôi sẽ cho anh thấu hiểu ý nghĩa của việc yêu một nàng tiên cá không nên yêu!
Là một độc giả lâu năm, tuổi đời đọc sách của Thẩm An An không phải mười thì cũng là tám năm. Chỉ vì đọc quá nhiều sách nên có nhiều cơ hội giẫm "lôi", nếu không sẽ không nhìn thấy kiệt tác "Nàng Tiên Cá Cuối Cùng Trên Trái Đất" cẩu huyết như thế nào.
Tất nhiên, cô nói ra điều này cũng không phải để thể hiện mình là người hiểu biết như thế nào, cô chỉ muốn nói mình thực sự biết cách đối phó với những nam chính cặn bã vừa ăn bát vừa nhìn nồi kia.
Trong những năm gần đây nhiều cảnh 'truy vợ hỏa táng' đã trở nên phổ biến, chẳng phải là vì cách tốt nhất để trả đũa một nam chính cặn bã là khiến họ yêu nhưng không có được sao?
Tôi đã từng bị anh hờ hững, và giờ tôi muốn anh với cao không nổi, đây chính là ý nghĩa của 'truy vợ hỏa táng'.
Chơi xấu chỉ khiến nhân vật nam chính không còn hứng thú với Nàng tiên cá mà thôi.
Nhưng đóng vai đẹp sẽ khiến nhân vật nam chính từ nay muốn mà không có được.
Mặc dù Thẩm An An vẫn không chắc nhà khoa học kia có phải là nam chính nguyên tác hay không, nhưng nếu không, vậy đóng vai đẹp của Thẩm An An sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào; Nhưng nếu anh là...
Thẩm An An vừa nghĩ tới cảnh nam chính nguyên tác yêu cô đến mức không thể kiềm chế, nhưng cô lại cao quý, hào hoa, hoàn toàn gạt bỏ nhân vật nam chính, khiến cô không khỏi bật cười.
—— Hahahaha, Từ Thanh Thụ phải không? Đợi đó cho bà!
Thẩm An An gần như đã dùng công lực suốt đời của mình để trang điểm cho bản thân, cố gắng trở nên tươi tắn, trông thật tự nhiên, ngay cả những viên ngọc trai lần trước không được cài vào bím tóc giờ cũng được cài vào.
Mặc dù dưới đáy biển không có gương, Thẩm An An không thể nhìn thấy cách ăn mặc của cô hiệu quả như thế nào, nhưng ngay cả những thẳng nam như Cá mái chèo và Cụ rùa biến cũng quan sát cô một lúc lâu sau khi cô mặc quần áo xong, Thẩm An An cảm thấy việc ăn diện của cô chắc là khá thành công.
Thay đồ xong, cô đến đúng giờ hẹn.
Vì cô đến tương đối sớm nên khi đến rạn san hô, nhà khoa học kia vẫn chưa đến.
Thẩm An An không thèm đếm xỉa đến chuyện đó nữa, cứ như vậy cô dứt khoát ngồi trên rạn san hô chờ đợi, nhân tiện chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mặt trời mọc.
Nhắc mới nhớ, trước khi xuyên thành người cá, cô có ước mơ đi du lịch, lúc đó ước mơ lớn nhất của cô là nghỉ việc và đi du lịch thế giới khi trở nên giàu có. Vì lý do này, cô không ngần ngại mua vé số suốt một thời gian, tiếc là cô còn chưa đợi lấy được 5 triệu là đã xuyên đến đây một cách khó hiểu.
Cũng may, làm người cá mặc dù hơi nhàm chán, nhưng ít nhất cuộc sống vẫn bình yên vô sự, có Cá mái chèo cùng Cụ rùa biển ở bên cạnh, cô cũng không đặc biệt cô đơn.
Nhất là lần trước tình cờ cứu được nhà khoa học nhân loại kia, lại còn giải được bài toán ở thế kỷ này nên Thẩm An An khá hài lòng với cuộc sống của mình ngày hôm nay.
Khi Chu Tùy Ngộ lái thuyền xuất hiện, những gì anh nhìn thấy là nàng tiên cá nhỏ đang ngồi ở rạn san hô đối diện với anh, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Nhan sắc của cô gái thật tinh tế và xinh đẹp, làm cho mọi thứ xung quanh cô trở thành nền.
Lúc này trời vừa lúc bình minh, ánh bình minh vàng rực phản chiếu toàn bộ mực nước biển một cách rực rỡ, đồng thời rắc quang ảnh rực rỡ lên chiếc đuôi cá bạc của Nàng tiên cá.
Loại hiệu ứng quang ảnh này khiến nàng tiên cá đang nhìn lên bầu trời trông thật đẹp đến hư ảo, tựa như một giấc mơ huyễn hoặc tuyệt vời.
Còn nàng tiên cá thì không biết mình đang mặc bộ quần áo gì, không chỉ có màu sắc giống như cái đuôi cá trên người, mà điều quan trọng nhất là nó không thấm nước, thậm chí còn có vẻ vừa vặn với đường cong cơ thể của cô, trông dáng vẻ của cô cao ráo, thon thả, xinh xắn, có thể nói là eo thon, chân... được rồi, ngoại trừ chân không phải chân thì ở các khía cạnh khác trông thật sự không khác gì một cô gái bình thường.
Thậm chí còn đẹp hơn hầu hết các cô gái.
Chu Tùy Ngộ ngẩn ra một lúc, mãi cho đến khi thuyền bị sóng vỗ nhẹ vào rạn san hô anh mới chợt bừng tỉnh.
Lúc này, Thẩm An An cũng nghiêng đầu nhìn sang, lúc ánh mắt giao nhau, Thẩm An An rõ ràng thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Chu Tùy Ngộ.
Việc này làm cho trái tim Thẩm An An vui sướng ngay lập tức —— Hahaha, đến đây, yêu từ cái nhìn đầu tiên đi! Đến đây, vui lên đi, tỏ ra vui vẻ đi!
Chu Tùy Ngộ nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình, cũng dừng thuyền khi không có việc gì như những người khác, cầm hộp thức ăn lên, cố gắng tiếp cận rạn san hô nơi Thẩm An An đang ngồi.
Vừa đi anh vừa trấn tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi đến đây đưa cho cô chút đồ ăn thôi. Đúng rồi, cảm ơn lần trước cô đã cứu tôi..."
Thẩm An An nhìn nhà khoa học với dáng vẻ phi thường đẹp trai và phong độ trong chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, trong lòng không kìm được có chút xúc động.
Người này rõ ràng là đẹp trai như vậy, lại còn biết lấy ân báo đáp, sao lại có thể là cái loại một chân dẫm hai thuyền chứ?
Chẳng lẽ thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài sao?
Hay là, cô thật sự đã nhận nhầm người?
Nhưng Thẩm An An thay đổi suy nghĩ lại, từ khi cô xuyên không, hầu như lần nào cô cũng có liên hệ với nhà khoa học, nếu nhà khoa học không phải là nhân vật nam chính, thì phần diễn của anh quá nhiều rồi.
Vả lại chỉ cần nhìn vào nhan sắc của anh, người này không phải là nhân vật chính cũng khó mà nói nổi!
Nghĩ như vậy, Thẩm An An lại khẳng định suy nghĩ của mình —— người này chắc hẳn là nam chính nguyên tác Từ Thanh Thụ.
Chu Tùy Ngộ dùng tốc độ chậm nhất trong đời để huy động giọng nói nhẹ nhàng nhất trong đời, cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến chỗ Thẩm An An từng bước.
Nhận thấy được Thẩm An An không kháng cự sự tiếp cận của mình, cũng không ngoảnh đầu chui xuống đáy biển, anh không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
—— Xem ra khoảng thời gian này vẫn có hiệu quả, ít nhất thì bé tiên cá đã không còn chống cự lại sự tiếp cận của anh như trước.
Chu Tùy Ngộ ngồi xuống rạn san hô bên cạnh Thẩm An An, ép bản thân không tập trung quá nhiều vào cô, thay vào đó, anh mở hộp thức ăn mang theo.
Món hôm nay anh mang đến cho Thẩm An An là bánh trứng và bánh hấp bí đỏ, ngoài ra còn có một nồi cháo lớn.
Thực ra anh không biết liệu nàng tiên cá có gặp vấn đề gì khi ăn những thức ăn của con người hay không, nhưng nàng tiên cá rất thích, đã ăn suốt thời gian qua, cho nên Chu Tùy Ngộ dứt khoát chuẩn bị cho cô ba bữa một ngày theo thói quen ăn uống của con người.
Sự thật chứng minh nàng tiên cá này đặc biệt quan tâm đến thức ăn của con người, khi nhìn thấy món cho mình ăn, đôi mắt cô sáng lên.
Đặc biệt là món bánh trứng, cô ăn liền một hơi ba miếng.
Trong khi ăn, cô hài lòng híp mắt, Chu Tùy Ngộ quan sát cẩn thận hơn, phát hiện khi ăn đến vừa lòng, cô sẽ thò cái đuôi nhỏ của mình vào nước, vỗ nước nhịp nhàng.
Dễ thương đến không chịu nổi!
Muốn chạm vào——
Nhưng vì sợ nàng tiên cá sợ hãi nên Chu Tùy Ngộ vẫn gác lại ý định này.
Chỉ ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô ăn.
Nhìn nàng tiên cá từ xa, anh càng cảm thấy nàng tiên cá này có nước da trắng ngần, đôi môi căng mọng, chiếc mũi thanh tú nhỏ xinh, điều quan trọng nhất là mái tóc thật tuyệt vời.
Thẩm An An ăn rất nhiều bánh trứng và bánh hấp bí đỏ, chỉ riêng nồi cháo là cô không động lấy một miếng.
Chu Tùy Ngộ thầm ghi lại sở thích của cô trong lòng, đồng thời thuận miệng hỏi: "Cô không thích ăn cháo à? Thực ra vị khá ngon, cô có thể thử."
Thẩm An An: "..."
Tôi muốn nếm, nhưng anh phải chuẩn bị một cái thìa cho tôi chứ! Chẳng lẽ bảo tôi trực tiếp mở miệng đổ vào chắc? Tiên cá chúng tôi không cần hình tượng hay sao?
Thấy Thẩm An An chắc chắn không muốn ăn nữa, Chu Tùy Ngộ bỏ những thứ này vào hộp thức ăn. Thẩm An An vốn muốn gói những thứ này đem về cho Cụ rùa biển và Cá mái chèo, nhưng nghĩ lại, bánh trứng và bánh hấp bí đỏ có lẽ không ngon bằng sinh vật phù du dưới đáy biển nên thôi.
Chu Tùy Ngộ muốn ở lại lâu hơn một chút, nhưng sợ Thẩm An An không muốn, cho nên anh chần chừ hỏi ý kiến của cô: "Cô có phiền nếu tôi ở lại lâu hơn không?"
Thẩm An An hất đuôi cá, cô thật sự không ngại, dù sao trước đây cô cũng đã nói rồi, cô quá nhàm chán, có người bên cạnh cô, có thể nói chuyện với cô và cùng trôi qua một ít thời gian thì thật tuyệt.
Vả lại cô còn phải quyến rũ nhà khoa học, không ở cùng nhau thì làm sao cô tỏa ra sức hấp dẫn độc nhất của mình được?
Không toát ra sức hấp dẫn, nhà khoa học này làm sao có thể mong mà không được với cô chứ?
Nhưng cứ ngồi như thế này thôi thì cũng không có tác dụng nào.
Thẩm An An suy nghĩ một chút, đột nhiên nhấc đuôi đưa cho Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ: "..."
Thẩm An An: "..."
Chu Tùy Ngộ tiếp tục: "..."
Trong lòng Thẩm An An thở dài, lại thu đuôi lại, sau đó bắt đầu thu dọn đủ thứ dơ bẩn vướng ở vảy cá...
Sau khi thu dọn vài lần, cô lại nhét chiếc đuôi cá vào tay Chu Tùy Ngộ.
Sau đó nhìn chằm chằm Chu Tùy Ngộ bằng đôi mắt đẹp và trong veo.
Chu Tùy Ngộ đột ngột đọc được một hàng chữ trong biểu cảm của nàng tiên cá —— loài người ngu ngốc, bây giờ anh đã hiểu ý tôi chưa?
Cuối cùng Chu Tùy Ngộ chăm chỉ tẩy sạch vảy của nàng tiên cá thật lâu, buổi trưa làm cơm trưa, buổi chiều còn mang theo một chiếc bàn chải nhỏ để chải sạch đuôi cho nàng tiên cá.
Đuôi được coi là bộ phận riêng tư và quan trọng nhất trên cơ thể nàng tiên cá, trong những trường hợp bình thường không thể để người tùy tiện chạm vào, thậm chí Cá mái chèo và Cụ rùa biển cũng không được.
Nhưng trong lòng Thẩm An An đã khẳng định nhà khoa học này là người đã làm tổn thương Nàng tiên cá trong kịch bản nguyên tác, bởi vì cái gọi là không chịu buông đuôi cá thì không thể cầm chân được nhà khoa học, cho nên Thẩm An An mặc kệ hết.
Hơn nữa, kỹ thuật của nhà khoa học này thực sự khá điêu luyện, cường độ chải đuôi cá không nặng không nhẹ, lại cẩn thận khi làm sạch vảy cá, khiến Thẩm An An rất thoải mái.
Nếu không phải Thẩm An An vì sợ nói ra sẽ làm anh sợ hãi, cô thật sự muốn nói với anh rằng, với vẻ ngoài đẹp trai và kỹ năng như vậy, đến tiệm làm tóc kiếm một công việc bán thời gian không phải tốt hơn sao? Tại sao lại muốn trở thành một kẻ cặn bã chứ? Làm một kẻ cặn bã không có tiền đồ, anh trai nhà khoa học ơi——